1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dành cho người Hà Nội tôi yêu

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi giotmuathu, 20/01/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Anh yêu em khác mọi người​
    Yi Ming (Trung Quốc)
    Em bảo anh: ?oXe đạp của em hỏng rồi, em phải đi bộ nửa tiếng đồng hồ mới đến nhà ga?. Em cứ tưởng là anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: "Sao em không đi taxi? Em có mệt không? Thế nhưng anh lại bảo: Dù sao thì đường cũng gần thôi, và em cũng có dịp để giảm béo." Em bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Hôm sau khi ngủ dậy, em thấy trên bàn có chiếc chìa khóa xe đạp của anh và thức ăn bữa sáng thịnh soạn anh đã chuẩn bị sẵn cho em. Bấy giờ em mới phát hiện: Thì ra anh yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì cả - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm muốn đi thăm Osaka và Hà Lan để thưởng thức biển hoa tươi ở đấy?. Em cứ tưởng anh sẽ tỏ ra quan tâm và nói: Em muốn đi đâu cơ? Nào, chúng mình lên kế hoạch nhé. Dù là anh nói vài câu đãi bôi cũng được. Thế nhưng anh lại bảo: "Thật vô vị, bỏ ra một núi tiền đi thăm những nơi chán ngấy ấy để làm gì nhỉ?" Em tức lắm, cảm thấy anh không yêu em, không hiểu em. Về sau em thấy các tạp chí du lịch trong nhà mình dù là du lịch trong nước hay ngoài nước, cứ trang nào có giới thiệu về thưởng thức hoa, góc cuối trang ấy đều có vết gấp, trên trang ấy đều có ghi chú của anh. Lúc ấy em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oTóc em rụng nhiều quá, thế mà bác sĩ bảo chẳng sao cả. Em thật sợ có ngày em sẽ trở thành một con hói?. Em cứ đinh ninh là anh sẽ an ủi em và nói: Tóc em trông vẫn còn khá nhiều đấy chứ. Nhưng anh lại bảo: "Thế đấy, bây giờ mới biết tóc em rụng lung tung khắp nơi, sàn nhà chỗ nào cũng thấy tóc em, bẩn ơi là bẩn". Em thấy đau nhói trong lòng, nghĩ rằng anh chẳng yêu em, chẳng để ý đến em. Về sau, em thấy trên sàn nhà càng ngày càng có ít tóc rụng của mình, em nghĩ là mình hết rụng tóc rồi, vì thế cũng chẳng lo lắng chuyện em sẽ trở thành một con hói nữa. Thế nhưng mấy hôm anh đi công tác vắng, em mới thấy trên sàn nhà có nhiều tóc hơn, trong thùng rác cũng thấy có một đống tóc bọc giấy báo. Bấy giờ em mới phát hiện, thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oHôm nay em đi chơi với mấy đứa bạn, tối nay về muộn đấy?. Cứ tưởng anh sẽ quan tâm hỏi em: Đi chơi với ai thế? Đi đường cẩn thận nhé, nhớ gọi điện về nhà, hoặc về sớm một chút... đại loại những câu như vậy. Thế nhưng anh lại bảo: "Tùy em, chỉ cần em vui là tốt rồi". Em rất bực mình, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng quan tâm em. Đêm hôm ấy em giận dỗi 3 giờ sáng mới về, lúc vào nhà em trông thấy nét mặt buồn ngủ bơ phờ của anh. Bấy giờ em mới phát hiện là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oĐây là cái áo khoác em chọn cho anh, mua từ hồi đổi mùa năm ngoái, cất trong tủ đã một năm. Bây giờ mùa đông mới sắp đến, em tặng anh sự ấm áp này?. Cứ tưởng anh sẽ xúc động trả lời: Cảm ơn em yêu của anh. Đây là sự ấm áp trong một mùa và cũng là kỷ niệm khó quên trong suốt đời anh. Thế nhưng anh lại nói: "Chắc là em mua trong dịp các cửa hàng đại hạ giá chứ gì?" Em bực mình lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau khi đến cuối tháng 5, hết rét, mùa xuân bắt đầu trở về, em vẫn thường xuyên trông thấy anh mặc cái em gọi là áo khoác tình yêu, anh cho là áo hạ giá ấy. Em nghĩ đi nghĩ lại, đếm đi đếm lại mới kinh ngạc nhận thấy là hầu như ngày nào anh cũng mặc cái áo ấy đi làm. Bấy giờ em mới phát hiện ra là anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em bảo anh: ?oEm thật mừng là đã lấy anh, anh đúng là người chồng tốt nhất?. Cứ tưởng anh sẽ vui vẻ đáp: Anh cũng thấy em là người vợ tốt nhất. Thế nhưng anh lại bảo: "Lấy nhau rồi chứ nếu chưa lấy thì em sẽ nghĩ thế nào nhỉ?" Em tức lắm, cảm thấy anh chẳng yêu em, chẳng hiểu em. Về sau em vô tình phát hiện thấy tối nào anh cũng lấy giấy vệ sinh lau chùi tấm ảnh cưới của chúng mình để ở đầu giường, lau xong rồi ngẩn người ra mỉm cười ngắm tấm ảnh ấy khá lâu. Bấy giờ em mới phát hiện thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    Em nghĩ cuối cùng em đã hiểu ra, dưới vẻ ngoài không quan tâm của anh có một trái tim khó diễn tả bằng lời nói, một trái tim yêu em. Thì ra anh vẫn yêu em, chỉ có điều anh chẳng nói gì - đây là cách yêu của anh, khác với mọi người.
    ...
  2. khongtenso0

    khongtenso0 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/10/2004
    Bài viết:
    3.758
    Đã được thích:
    0
    Trước kia, đã có lần tôi chở bạn gái từ Thanh Xuân lên Quảng Bá để mua hoa đem về Sài Gòn, điều đặc biệt là lần đó đi 3h sáng vì chợ hoa này chỉ bán đến 6h là tan, hoa ở đây rất đẹp và rẻ. Bán sớm như thế nhưng chợ rất nhộn nhịp, hầu như các gánh hoa ở HN thì mọi người đều lấy hoa từ đây, họ phải thức sớm như thế và cả ngày thì đẩy xe đạp khắp nơi ở HN để bán.
    Hôm nay nhân tiện đọc bài này, gửi mọi người để thưởng thức một nét văn hoá đẹp ở Hà Nội
    Ký ức Chợ Hoa Đêm

    Trong ký ức Chợ Hoa Đêm Hà Nội của tôi có hình ảnh chú chủ quán trà đêm, vẻ Hạnh Phúc của người trồng hoa vùng ven, ánh cười ấm áp bên những bông hoa toả hương thơm trong đêm?
    Hồi đó, tôi thường có thói quen trong một tháng chọn một ngày thứ bảy, nửa đêm, một mình đi chợ hoa đêm, không mua gì, chỉ ngồi quán trà chén nhỏ giữa chợ, chờ người đến thật đông, bắt đầu chuyến dạo chơi của mình.
    Hà Nội với tôi có một hình ảnh đẹp mà sau này dù đi đâu cũng còn mãi ghi nhớ như vậy.
    Chợ hoa đêm chỉ là một dải đất nhỏ nằm dọc đê Yên Phụ, thấp hơn mặt đê đến một mét. Giữa chợ có quán trà chén. Quán trà chén này luôn khiến trong lòng có cảm giác thật vắng lặng mà yên ổn. Chú chủ quán đầu trọc ít nói, thi thoảng trả lời vài câu bâng quơ với đám đàn ông hút thuốc lào vừa đưa vợ đến chợ trên chiếc xe Honda 82 chất đầy hoa. Trong trí nhớ của tôi, đó là những con người thực sự Hạnh Phúc, yêu quý và gắn bó thật lòng với công việc của mình, và luôn có nét mặt cùng ánh cười của một người biết chắc cái nghề trà chén của mình được trân trọng. Thường khi, quán này cũng tập hợp cả những người như tôi, lặng lẽ ngồi uống từng ngụm trà nóng trong chén hoa hồng cũ, nghe câu chuyện thời tiết của những người trồng hoa, không có gì để thốt thành lời, cũng không có nhu cầu trao đổi, chỉ muồn tìm kiếm sự tĩnh lặng, nghỉ ngơi, chút ít thanh thản đền bù sự mệt nhọc thường trực của cuộc sống ...

    Tuy nhiên, có lần, lần đầu tiên tôi tới chợ hoa, vào một đêm mà trong ngày hôm trước mọi cố gắng của tôi trong công việc đều mang lại kết quả thất bại, một người yêu quý do hiểu lầm đã rời khỏi tôi, trong lòng tôi tràn ngập nỗi đổ vỡ. Chú chủ quán trà nhìn tôi hồi lâu, con người có cái vẻ thờ ơ tưởng không gì phá vỡ nổi ấy nhìn tôi bằng ánh mắt thấu hiểu và nói với tôi rằng: ?oChén trà này mời cô! Cô cứ để xe đây mà đi dạo quanh chợ. Mọi việc rồi sẽ qua!? Đến giờ tôi vẫn không hiểu nguyên do vì đâu mà chú nói với tôi câu nói ấy. Nguyên do vì đâu một người xa lạ mời tôi chén trà nóng và cảm thông với nỗi buồn của tôi như vậy. Nhưng tôi đã không bao giờ hỏi gì, không nói câu cám ơn, dù tận sâu trong lòng tôi biết vì câu nói của người không quen biết ấy tôi đã có được lòng tin tiếp tục công việc của mình. Có điều, tôi tin rằng khi lần thứ hai tôi quay lại, nếu còn nhớ tôi, chú cũng biết tôi đã hồi phục và trở nên kiên cường đến thế nào.
    Trong lúc chúng tôi ngồi quán trà như vậy, trong lúc những người trồng hoa nói những câu chuyện không đầu không cuối và những vị khách như tôi chờ đợi tĩnh lặng, vợ của những người trồng hoa, cẩn trọng vô cùng, gỡ những bó hoa lớn khẽ khàng đặt xuống nền đất ẩm, dưới ánh đèn cao áp toả ánh vàng mờ nhạt bởi sương đêm? Những người phụ nữ ấy luôn mặc áo lao động tay dài với hai bàn tay nhiều vết chai, móng tay có vệt ố vàng và mắt có quầng thâm vì buổi chợ hai giờ mỗi sáng? Những người phụ nữ nhọc nhằn mà nhiều tình yêu cuộc sống đến nỗi luôn làm cho bạn có cảm giác thật yên bình? Đôi khi, cảnh tượng ấy làm tôi nhớ vô cùng ngày xa xưa, khi phiên chợ tết bà tôi dậy sớm ngồi sặm những lá trầu xanh mướt thành từng bó, xếp vào chiếc mẹt nhỏ lúc bốn giờ sáng trời đầy mưa phùn âm thầm trên những tán cây ngoài vườn. Bà làm việc ấy, như một lời hẹn không bao giờ phá vỡ ngoại trừ cái chết, không phải vì những đồng tiền nhỏ nhoi kiếm được từ những lá trầu bán trong phiên chợ tết, mà vì một lòng tin thiêng liêng nào đó không bao giờ tôi hiểu được. Nhìn ngắm say mê cảnh tượng ấy, trong lòng, mọi mệt nhọc đua chen có thể tạm quên đi?
    Ba giờ sáng chợ hoa đã chật kín hoa và người. Hoa nằm khắp nơi, như những tấm thảm nhung trên đất, trên yên những chiếc cup cũ kỹ? Người bán là những người trồng hoa vùng ven Hà Nội, còn người mua là những người bán hoa của thành phố ban ngày. Rất nhiều hoa, hoa sen trắng toả hương thơm thanh khiết, hoa lan tường mang hơi thở lãng mạn, hoa tỷ muội rất nhiều màu sắc, hoa hồng leo cánh dài mền mại, hoa nhài trắng muốt nằm yên trong mẹt của bà lão trên khuân mặt đã hằn sâu không biết bao nhiêu đường chỉ của thời gian? Hương hoa rất nồng say? Nếu trong một tiếng đồng hồ đã uống hết bốn chén trà nóng thì bạn hãy trả một nghìn đồng cho chú chủ quán rồi đứng dậy. Đã đến lúc đi loanh quanh để ngắm nhìn?
    Hạnh phúc vô cùng khi thong thả đi qua những bông hoa toả hương thơm dịu dàng, ngắm nhìn nụ cười của những người phụ nữ bán hoa bình yên như đất, dưới ánh cao áp mờ tối và sương đêm lặng sâu? Đó thực sự là cảnh tượng đẹp đẽ khiến tâm hồn xao động. Chạm khẽ tay vào một nụ hoa, cánh hoa ướt sương đêm, bạn nghe rõ vị êm đềm của đất, vị tinh khiết của nắng mai và vị ngọt ngào của phù sa sông Hồng tháng năm bồi đắp? Bao nhiêu điều thiêng liêng tuyệt đẹp trú ẩn trong hồn hoa ấy, yên lành lan qua đầu ngón tay bạn, như tiếng thì thầm gợi lên những xúc cảm sâu xa?
    Nếu bạn đi chợ hoa lần đầu tiên, bạn nên đi theo môt ai đó có vẻ như là một người bán hoa rong trên phố. Đó là điều tốt nhất sẽ mang lại cho bạn những kinh nghiệm rất thú vị. Giống như ở những sàn giao dịch chứng khoán hiện đại, luôn có những chuyên gia giỏi, ở chợ hoa đêm, những người bán hoa rong trên phố là những chuyên gia như vậy. Rất dễ nhận ra họ, họ thường mang theo đèn pin, mặc áo dài tay, rất biết cách lựa chọn và định giá cho những bông hoa mà họ thấy vừa lòng. Họ vừa đi quanh chợ vừa chiếu ánh đèn vàng vào những nụ hoa, chỉ thoáng qua đã biết bó hoa nào đẹp nhất, thoáng qua là nhận ra đâu là hoa quỳ, đâu là hoa sen, luôn biết rất rõ bó hoa của nhà nào độn ít hoa cành ngắn, luôn nắm được rất sát giá của từng loại hoa vào mỗi tháng trong năm, mỗi tuần trong tháng? Dĩ nhiên, để có được những kiến thức ấy không phải là chuyện dễ dàng gì, nhưng sẽ chẳng ai giấu bạn nếu bạn muốn hỏi.
    Khi bạn đã đi lang thang khắp chợ đến lúc chân mỏi nhừ, bạn có thể sà vào một hàng hoa, nói huyên thuyên đủ thứ chuyện với cô gái bán hoa có nụ cười ấm áp, hỏi huyên thuyên về những ngày trồng hoa vất vả, về sương muối làm hỏng cánh hoa, về việc những bông hoa cần chăm sóc ra sao và sẽ trả ơn bạn như thế nào sau những ngày bạn tậm tâm vì nó. .. Những kiến thức như thế có thể không mang lại cho bạn kinh nghiệm gì để đua chen trong mỗi ngày thường, nhưng cách người phụ nữ trả lời bạn bằng tình cảm nồng hậu khiến bạn thấy ấm lòng như vị khách lạ đường xa được nghỉ chân bên hiên nhà ai đó, uống cốc nước mát, lấy lại được sức lực của mình.
    Cứ miên man trong sự tĩnh lặng như vậy, trong những tiếng trao đổi rất nhẹ của người bán và người mua, trong hương hoa toả lan, trong những ánh cười còn thấm vẻ mỏi mệt nhưng rất đỗi dịu dàng?thời gian khẽ khàng trôi., bầu trời sáng dần, ánh đèn cao áp nhạt mờ và da trời xanh lên rất nhẹ?
    Những chiếc xe đạp chở đầy hoa toả về các con đường thành phố buổi sớm mai, trong dòng xe bắt đầu thưa thớt xuất hiện, dưới những vòm cây vừa tỉnh thức sau đêm dài sẫm tối, ngang qua ánh mắt hiền từ yêu đời của những cụ ông tập thể dục sớm, ngang qua những hàng quà sáng lục tục dọn hàng? Thành phố thức giấc ngỡ ngàng, bắt đầu bằng vẻ đẹp lãng mạn xa xưa như thế? Và tôi biết, vẻ đẹp thơ mộng này bắt đầu từ những nỗi vất vả và tình cảm dịu dàng nào?
    Trong lòng tôi, Hà Nội yêu thương có những hình ảnh ấy, chú chủ quán trà chén không bao giờ ngủ vào ban đêm từng nhìn tôi thấu hiểu, vẻ thanh thản Hạnh Phúc của những người lao động vùng ven thành phố, ánh cười ấm áp từ những đôi mắt còn nguyên vẻ nhọc nhằn, bên những bông hoa toả hương thơm trong đêm?
    Hà Nội, Tháng 6 năm 2006
    Thu M.
    (VietNamNet)
  3. muadongxua

    muadongxua Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/02/2005
    Bài viết:
    1.617
    Đã được thích:
    0
    Ngồi nhìn bức ảnh ấy, bức ảnh chụp mùa đông, nhìn đến nổi nhỏ bạn cười mình. Quê quá, lại kéo ngăn tủ cất vào và vội vã rời khỏi cơ quan. Dạo này mình hay về sớm không còn dám ngồi làm việc đến tối vì toà nhà vừa hoàn tất, mới vài bộ phận chuyển vào còn vắng và hơi sợ vì ở cao quá. Mình nhà quê dễ sợ.
    Sài Gòn chiều nay lành lạnh vì vừa dứt cơn mưa. Chạy xe về, bổng bâng khuâng lạ. Chắc tại nhớ mùa đông Hà Nội. Ai nói thời gian có thể xoá đi mọi vết thương nhưng bù lại là những thay đổi phức tạp? Ai đã nói nhỉ? Không biết nhưng cảm thấy không đúng gì hết. Vì thời gian đã trôi qua mà vết thương thì có lành đâu?
    Đầu tuần, mới đón 1 chị bạn ở box tennis vào SG chơi, chở chị đi lòng vòng, ăn vài món ăn, chị kể về Hà Nội, chị kể nhiều thứ mà mình đã biết. Có nhiều quan điểm giống chị, có lẽ vì vậy mà 2 chị em dễ nói chuyện chăng? Chiều nay thấy Hà Nội online, không muốn kêu vì chẳng bao giờ nói chuyện với HN qua net. Anh từng cười và bảo: "Em lạ lẫm". Ừ! Thế đấy.
    Sài Gòn sắp bước vào mùa cuối năm. Nhớ thời gian này của 1 năm trước. Ai đó đã háo hức mong đến ngày được lần đầu tiên ra Hà Nội. Rồi ra ngay mùa đông, để bây giờ muốn quên đi cái mùa đông ấy sao mà khó khăn quá.
    Hà Nội có một góc phố nhỏ, nơi mà anh đã lấy mũ của mình đội lên đầu cho con nhóc vì nó hư hỏng đi ngoài trời buổi tối đầy sương mùa đông mà không đem theo mũ.
    Hà Nội có một con đường, nơi mà anh chạy lòng vòng đi kiếm bếp ngô nướng vì một lời hứa với con bé con từ khi anh còn ở SG. Anh thực hiện tất cả lời hứa. Anh vẫn nhớ đấy thôi.
    Hà Nội có một góc bờ Hồ, nơi có một con bé bất đắc chí từng lang thang ra lần thứ hai và ngồi im chẳng nói gì bên quán cà phê cũng giữa trời rét.
    Hà Nội có một con người...
  4. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn em. Chị hy vọng là em sẽ về kịp để dự ngày vui của anh chị. Gọi là sắp bắt đầu cuộc sống mới nhưng chị thấy ko có gì thay đổi cả. Chị thấy mình bình an và ấm áp hơn từ khi có anh bên cạnh.
    Bạn bè ở 7X bây giờ đều có baby cả, lại toàn con trai, trộm vía chú nhóc nào trông cũng thật đáng yêu. Anh hỏi chị: "nếu mình sinh con gái, con mình có bị bắt nạt ko em? ". Chị nghĩ là vịt baby nhà chị sẽ được mấy anh nhóc cưng nhiều hơn.
    Hà Nội chuẩn bị vào thu, đang nhớ lắm hương vị của cốm tươi.
  5. LeHN

    LeHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2005
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Em vẫn biết nhớ anh là khờ lắm, nhưng em ko thể làm khác được. Một năm qua, em cố gắng quên đi, cố gắng đừng nhớ, cố gắng không nghĩ đến. Em đã cố hết sức. Nguôi ngoai cũng phần nào nhưng em biết em vẫn nhớ anh. Em gặp 1 người giống anh, nét mặt giống anh, dáng nguời giống anh, sở thích cử chỉ giống anh, anh có biết em đã nhớ anh như thế nào không? Càng nghe nhiều chuyện về Hà Nội, em lại càng nhớ hơn. Em cố nói mình ko buồn nhưng sao em lại buồn thế này. Em cố nói em luôn vui vẻ em không còn nhớ nhung gì nhưng sao em lại nhớ anh thế này. Hôm nay em xem lại những tấm hình ngày xưa, lòng em lại không yên. Em nhớ bài hát mà cả hai đứa mình đều thích. Nhớ bài hát anh tặng em thay cho lời tỏ tình. Em nhớ lúc anh ôm em thật chặt và nói anh sẽ luôn ở bên em, sẽ luôn mang đến cho em những gì tốt đẹp nhất. Em nhớ em từng hỏi anh yêu em nhiều không, có khi nào anh không còn yêu em không. Anh đã trả lời em bằng lời của 1 bài hát. lúc đó em vui lắm Nhưng đoạn kết bài hát cũng chính là đoạn kết của chúng ta. Em nhớ những dự định đẹp đẽ mà em và anh đã từng cố gắng vươn tới. Em nhớ những ngày hạnh phúc bên nhau. Và rồi em nhớ đến những lời nói nặng nhẹ mình dành cho nhau sau đó. Lòng người dễ thay đổi thế sao anh. Giờ anh quên em rồi mà em vẫn còn nhắc đến. Mỗi lần nhận 1 tin nhắn vu vơ của anh là em lại ko vui. Anh biết em yêu anh mà. Em mong anh xóa số điện thoại của em đi, xóa nick của em đi, em mong anh đừng bao giờ gửi nhầm tin nữa, để em mãi mãi chôn vùi những ký ức này. Em mong mình sẽ không bao giờ bị dao động bởi 1 người giống anh, bởi những gì liên quan đến Hà Nội và anh. Chỉ mong anh đừng bao giờ như thế nữa. Được không anh?
    Em hỏi anh: "Có bao giờ con sông kia thôi ngừng trôi?"
    Anh trả lời em rằng: "Một ngày nắng hạn sông sẽ cạn khô"
    Em hỏi anh: "Có khi nào đám mây kia thôi ngừng bay?"
    Anh trả lời em rằng: "Mây ngừng bay khi mưa đến bất chợt"
    Em hỏi anh: "Có bao giờ anh thôi không còn yêu em?"
    Anh trả lời em rằng: "Cuộc tình chúng mình không bao giờ phai"
    Em hỏi anh: "Đến khi nào anh đi chung đường người ta?"
    Anh cười với em rằng: "Tình yêu đôi ta mãi chung một đường"
    Nhưng sao hôm nay anh đã đi xa em rồi
    Như con sông kia đến lúc cạn khô
    Em đây ngây ngô khóc than đêm ngày
    Mong sao nước mắt lấp đầy con sông kia
    Sao khi xưa anh không nói với em đôi lời
    Tình yêu đôi ta có lúc tàn phai
    Cho con tim em xót xa mong chờ
    Chờ tan cơn mưa mây sẽ lại bay
  6. LeHN

    LeHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2005
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Vài hôm nữa em lại quay ra Hà Nội. Một năm trôi qua với quá nhiều thay đổi. Từ lúc em quyết định đi, là lúc em cảm thấy lòng mình có nhiều khoảng lặng nhất. Bao lần bảo đi rồi lại hoãn, em có cảm giác mình đang trốn chạy. Em ko muốn trốn tránh nữa. Em muốn đối diện với sự thật, đối diện với tất cả những yêu thương và cay đắng đó. Em đang tự hỏi liệu mình sẽ vượt qua được như lúc mình mạnh miệng nói hay không? Thực sự là em sợ, em sợ mình ko chiến thắng được bản thân. Lẽ ra em phải từ bỏ tất cả mà ko cần đặt chân ra đó. Nhưng em vẫn đi, hay tại em cứ chuốc khổ vào người. Em đa buông tay đấy chứ nhưng sao vẫn hoài niệm, tiếc nuối. Em không tin mình ko thể làm gì khác. Em đã từng tự lừa dối bản thân nhưng em ko thể tự lừa dối mãi như thế. Em biết không ai có thể giúp em ngoài bản thân em. Những lúc khó khăn nhất em đã vượt qua được thì những vương vấn này em cũng sẽ bước qua được đúng không anh.
  7. LeHN

    LeHN Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/06/2005
    Bài viết:
    88
    Đã được thích:
    0
    Mấy hôm nay đi lang thang đường phố Hà Nội, nhìn quanh quất cũng muốn tìm thấy anh. Trong lòng cũng buồn buồn. Lần này ra HN không còn vui như lúc trước, đi suốt thôi. Nhưng mỗi khi về đến HN là thấy nhiều tâm sự. Trong đầu cứ lởn vởn suy nghĩ có khi nào đi lang thang trên đường lại tình cờ gặp anh. Thật viễn vông đúng không. nhưng biết làm thế nào bây giờ nhỉ? mệt mỏi quá
  8. ruangoc

    ruangoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/01/2005
    Bài viết:
    1.917
    Đã được thích:
    0
    Chị ơi ,cốm tươi của Chị :
    [​IMG]
    Hà Nội đang vào Thu.Sáng nay ,trời se se lạnh mát mẻ lắm Chị à.Đi trên đường Điện Biên Phủ thấy thoang thoảng mùi hoa hoàng lan,ôi chao thơm quá.
  9. honglys

    honglys Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/03/2006
    Bài viết:
    619
    Đã được thích:
    0
    Mùa thu, nhắc đến mùa thu cảm giác lại nôn nao khó tả, ngày trước nhỏ, mình rất ghét mùa thu, bởi vì hay phải đi quét lá cây dâu da xoan ở trước cửa, cứ đến mùa thu là trút hết lớp lá còn lại trên mình để tới mùa xuân đâm chồi nảy lộc. Lá rơi xen kẽ trên mái ngói, lan can, bay cả vào trong nhà, mỗi lần chưa kịp quét là bị mẹ mắng. Bây giờ cây dâu da vẫn còn đấy bao mùa thu qua đi cây vẫn thay lá, mình thì ở xa, chắc mẹ lại phải quét lá rụng rồi.
    Mùa thu ai cũng bảo đẹp, nhưng mình thấy mùa thu HN buồn lắm, nó gắn với bao nhiêu kỷ niệm buồn, mình còn nhớ mình quen bạn vào một ngày mùa thu, hai đứa cùng nhau đi mua đèn kéo quân với đèn ông sao. Mình còn nhớ hôm đó, phố Hàng mã đông lắm, bạn trước mình sau, không hiểu sao lại lạc nhau, tìm mãi chẳng thấy đâu, đành phải đi bộ về nhà một mình. Thế rồi mùa đông qua, mình và bạn lại lạc nhau lần nữa, lần này mãi mãi chúng mình không còn gặp lại nhau.
    Mình sắp về Hn cũng gần ngày Trung thu, lần này mình lại đi lên Hàng mã mua quà Trung thu nhưng vẫn chỉ một mình.
  10. giotmuathu

    giotmuathu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/06/2002
    Bài viết:
    1.956
    Đã được thích:
    0
    Trong cuộc họp sáng nay sếp đề nghị mình ra HN công tác, lúc ấy trong lòng thấy vui như tết và đồng ý ngay. Lâu rồi, cả năm hơn rồi mình chưa có dịp trở ra, lần này thì bận việc riêng lắm, được phép từ chối chuyến đi nhưng nhớ HN lắm nên sẽ cố gắng.
    Em à, lần này chỉ có một đêm ở HN thôi, sẽ thức cả đêm để đến những nơi cần đến em nhé. Rồi còn đi đòi nợ nữa? Người gì mà kỳ quá phải ko em?

Chia sẻ trang này