1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dành cho những người yêu thơ - Thơ tặng bạn

Chủ đề trong 'Cao Bằng - Bắc Kạn' bởi giacmomangtenminh, 23/08/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. gaumeodangyeu

    gaumeodangyeu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2006
    Bài viết:
    568
    Đã được thích:
    0
    Anh lớn lên với ruộng với đồng
    Nhìn khuôn nhạc như nhìn luống đỗ
    ....
    Được tieuvuongbackan sửa chữa / chuyển vào 16:01 ngày 01/10/2006
  2. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    (Sưu tầm)
    HÀ NỘI LẠNH THU

    Trời HÀ NỘI sao thưa trăng lạnh
    góc HỒ GƯƠM gió cuộn lá khô
    mặt nước xanh sương dấu trong mờ
    chân dạo bước rằng đang mơ trong thực.
    chốn hẹn xưa ghế đá còn thao thức
    lối thề đây lá rụng bước giao mùa
    như mãi tìm những bóng dáng yêu xưa
    trong hơi ấm tỏa thơm mùa hò hẹn.
    tôi lặng ngắm HỒ GƯƠM đang lạnh
    ước trời cho một chút nắng ân tình
    nhìn nắng rơi trên mặt nước lung linh
    tìm nụ cười của chúng mình thời đó.
    HỒ GƯƠM anh khát khao điều bày tỏ
    trao cho em trái tim đỏ chung tình
    HÀ NỘI em nhỏ bé nhưng rất xinh
    đặt tim mình bên HỒ ANH hoàn hảo.
    đã qua rồi bao mùa dông bão
    HỒ GƯƠM anh vẫn một dáng mộng tình
    để mùa nào mặt nước cũng xanh trong
    cho HÀ NỘI soi tấm lòng chung thủy.
    bước anh đi chẳng hề ngơi nghỉ
    mắt em chờ khắc khoải từng đêm
    mùa thu vàng chân không tới lối quen
    vì chỗ đợi vắng bóng người yêu dấu.
    HỒ trong anh đang vương mùa giá lạnh
    góc TRỜI em cũng vắng lá mộng mơ.
    mượn Bút Tháp anh tặng mấy câu thơ
    trang giấy nhận nơi Mây chờ HÀ NỘI.
    MINH TUẤN

  3. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Tác giả; TTKH
    Hai sắc hoa ti gôn

    Một mùa thu trước, mỗi hoàng hôn
    Nhặt cánh hoa rơi chẳng thấy buồn
    Nhuộm ánh nắng tà qua mái tóc
    Tôi chờ người đến với yêu đương
    Người ấy thường hay ngắm lạnh lùng
    Dải đường xa vút bóng chiều phong
    Và phương trời thẳm mờ sương cát
    Tay vít giây hoa trắng chạnh lòng
    Người ấy thường hay vuốt tóc tôi
    Thở dài trong lúc thấy tôi vui
    Bảo rằng: hoa giống như tim vỡ
    Anh sợ tình ta cũng vỡ thôi
    Thuở đó nào tôi đã hiểu gì
    Cánh hoa tan tác của sinh ly
    Cho nên cười đáp: Màu hoa trắng
    Là chút lòng trong chẳng biến suy
    Đâu biết lần đi một lỡ làng
    Dưới trời đau khổ chết yêu đương
    Người xa xăm quá, tôi buồn lắm!
    Trong một ngày vui pháo nhuộm đường
    Từ đấy thu rồi, thu lại thu
    Lòng tôi còn giá đến bao giờ
    Chồng tôi vẫn biết tôi thương nhớ
    Người ấy, cho nên vẫn hững hờ
    Tôi vẫn đi bên cạnh cuộc đời
    Ái ân lạt lẽo của chồng tôi
    Mà từng thu chết, từng thu chết
    Vẫn giấu trong tim bóng một người
    Buồn quá! Hôm nay xem tiểu thuyết
    Thấy ai cũng ví cánh hoa xưa
    Nhưng hồng, tựa trái tim tan vỡ
    Và đỏ như màu máu thắm pha
    Tôi nhớ lời người đã bảo tôi
    Một mùa thu trước rất xa xôi
    Đến nay tôi hiểu thì tôi đã
    Làm lỡ tình duyên cũ mất rồi
    Tôi sợ chiều thu phớt nắng mờ
    Chiều thu, hoa đỏ rụng chiều thu
    Gió về lạnh lẽo, chân mây trắng
    Người ấy sang sông đứng ngóng đò
    Nếu biết rằng tôi đã lấy chồng
    Trời ơi, người ấy có buồn không?
    Có thầm nghĩ tới loài hoa vỡ
    Tựa trái tim phai, tựa máu hồng


    Nguồn: Văn hóa Việt Nam

  4. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính
    Chân quê

    Hôm qua em đi tỉnh về
    Đợi em ở mãi con đê đầu làng
    Khăn nhung quần lĩnh rộn ràng
    Áo cài khuy bấm, em làm khổ tôi!
    Nào đâu cái yếm lụa sồi?
    Cái dây lưng đũi nhuộm hồi sang xuân?
    Nào đâu cái áo tứ thân?
    Cái khăn mỏ quạ, cái quần nái đen?
    Nói ra sợ mất lòng em
    Van em, em hãy giữ nguyên quê mùa
    Như hôm em đi lễ chùa
    Cứ ăn mặc thế cho vừa lòng anh
    Hoa chanh nở giữa vườn chanh
    Thày u mình với chúng mình chân quê
    Hôm qua em đi tỉnh về
    Hương đồng gió nội bay đi ít nhiều .
    1936
  5. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính
    Gái Xuân

    Em như cô gái hãy còn xuân
    Trong trắng thân chưa lấm bụi trần
    Xuân đến, xuân đi, hoa mận nở
    Gái xuân giũ lụa trên sông Vân
    Lòng xuân lơ đãng, má xuân hồng
    Cô gái xuân mơ chuyện vợ chồng
    Đôi tám xuân đi trên mái tóc
    Đêm xuân cô ngủ có buồn không?

  6. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính
    Cô Hàng xóm

    Nhà nàng ở cạnh nhà tôi,
    Cách nhau cái dậu mùng tơi xanh rờn.
    Hai người sống giữa cô đơn,
    Nàng như cũng có nỗi buồn giống tôi.
    Giá đừng có dậu mùng tơi,
    Thế nào tôi cũng sang chơi thăm nàng.
    Tôi chiêm bao rất nhẹ nhàng...
    Có con **** trắng thường sang bên này.
    **** ơi! **** hãy vào đây!
    Cho tôi hỏi nhỏ câu này chút thôi...
    Chả bao giờ thấy nàng cười,
    Nàng hong tơ ướt ra ngoài mái hiên.
    Mắt nàng đăm đắm trông lên...
    Con bươm **** trắng về bên ấy rồi!
    Bỗng dưng tôi thấy bồi hồi,
    Tôi buồn tự hỏi: "Hay tôi yêu nàng?"
    -- Không, từ ân ái lỡ làng,
    Tình tôi than lạnh gio tàn làm sao?
    Tơ hong nàng chả cất vào,
    Con bươm **** trắng hôm nào cũng sang.
    Mấy hôm nay chẳng thấy nàng,
    Giá tôi cũng có tơ vàng mà hong.
    Cái gì như thể nhớ mong?
    Nhớ nàng? Không! Quyết là không nhớ nàng!
    Vâng, từ ân ái nhỡ nhàng,
    Lòng tôi riêng nhớ bạn vàng ngày xưa.
    Tầm tầm giời cứ đổ mưa,
    Hết hôm nay nữa là vừa bốn hôm.
    Cô đơn buồn lại thêm buồn,
    Tạnh mưa bươm **** biết còn sang chơi?
    Hôm nay mưa đã tạnh rồi!
    Tơ không hong nữa, **** lười không sang.
    Bên hiên vẫn vắng bóng nàng,
    Rưng rưng... tôi gục xuống bàn rưng rưng...
    Nhớ con **** trắng lạ lùng!
    Nhớ tơ vàng nữa, nhưng không nhớ nàng.
    Hỡi ơi! **** trắng tơ vàng!
    Mau về mà chịu tang nàng đi thôi!
    Đêm qua nàng đã chết rồi,
    Nghẹn ngào tôi khóc... Quả tôi yêu nàng.
    Hồn trinh còn ở trần gian?
    Nhập vào **** trắng mà sang bên này!
  7. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Nguyễn Bính
    Người Con Gái Ở Lầu Hoa

    Nhà nàng ở gốc cây mai trắng
    Trên xóm mai vàng dưới đế kinh
    Có một buổi chiều qua lối ấy
    Tôi về dệt mãi mộng ba sinh
    Tôi rót hồn tôi xuống mắt nàng
    Hồn tôi là cả một lời van
    Tôi van nàng đấy! Van nàng đấy!
    Ai có yêu đương chả vội vàng?
    Tôi rót hồn tôi xuống dã nhiều
    Hồn tôi còn có được bao nhiêu ?
    Tôi đi sợ cả lời tôi nói
    Sợ cả gần nàng, sợ cả yêu
    Nàng có bao giờ nghĩ đến không?
    Không, nàng đan áo suốt mùa đông
    Mùa xuân qua cửa, tôi qua cửa
    Nàng chả nhìn cho, đến não nùng!
    Tôi mỉa mai tôi, oán trách tôi
    Làm sao tôi lại cứ câm lời?
    Thì trăm con gái, nghìn con gái
    Nàng cũng là người con gái thôi
    Có một nghìn đêm tôi chiêm bao
    Ba đêm nay khóc với mưa rào
    Ddêm nay mắt đỏ rồi, mưa tạnh
    Tôi khóc âm thầm dưới bóng sao
    Nàng ở lầu hoa ở đệm bông
    Có đêm nào nghĩ đến tôi không?
    Không không, chả có đêm nào cả
    Chả có đêm nào hé cánh song....
  8. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    Thuận Hóa
    ĐÔI DÉP

    Thân gởi Công Tằng Tôn Nữ Ý Nhi
    (Hy sinh mùa xuân năm 1968, vừa tròn 21 tuổi. Biệt động thành Huế để lại một đôi dép)
    Ý Nhi ra đi không bao giờ trở lại. Để lại đôi dép này là nỗi nhớ nỗi thương).
    --------------------------------------------------------------------------------
    Vần thơ đầu anh viết tặng cho em
    Là vần thơ anh viết về đôi dép
    Khi anh nhớ ở trong lòng da diết
    Đôi dép tầm thường cũng viết thành thơ
    Hai chiếc dép gặp gỡ tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nhau nửa bước
    Đi làm Cách mạng những nẻo đường xuôi ngược
    Từ bắc vào nam cát bụi cùng nhau
    Cùng bước cùng mòn không kẻ thấp người cao
    Cùng chung chia sẻ sức người đời chà đạp
    Khi vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu một ngày một chiếc mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiễng
    Giống nhau lắm nhưng người đi sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu.
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng... nỗi nhớ Ý Nhi ơi!
    Đôi dép vô tư khắng khít bước song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn nhưng không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thiếu nhau trên những bước đường đời
    Dẫu một chiếc ở mỗi bên phải trái
    Như tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
    Hai chúng mình thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Như anh và em... thương lắm Ý Nhi ơi!

  9. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    TTKH
    Bài thơ cuối cùng

    Anh ạ, tháng ngày mau quá nhỉ !
    Một mùa thu cũ một lòng đau
    Ba năm ví biết anh còn nhớ
    Em đã câm lời có nói đâu
    Ðã lỡ thôi rồi chuyện biệt ly
    Càng khơi càng thấy lụy từng ly
    Trách ai đem cánh "ti-gôn" ấy
    Mà viết tình em được ích gì ?
    Chỉ có ba người đọc thơ riêng
    Bài thơ "đan áo" của chồng em
    Bài thơ đan áo nay rao bán
    Cho khắp người đời thóc mách xem
    Là giết đời nhau đấy biết không ?
    Dưới giàn hoa máu tiếng mưa rung
    Giận anh tôi viết dòng dư lệ
    Là chút dư hương điệu cuối cùng
    Từ nay anh hãy bán thơ anh
    Và để yên tôi với một mình
    Những cánh hoa lòng, hừ đã ghét
    Thì đem mà đổi lấy hư vinh
    Ngang trái đời hoa đã úa rồi
    Từng mùa gió lạnh sắc hương rơi
    Buồng nghiêm thơ thẩn hồn eo hẹp
    Ði nhớ người, không muốn nhớ lời
    Tôi oán hờn anh mỗi phút giây
    Tôi run sợ viết bởi rồi đây
    Nếu không yên được thì tôi chết
    Ðêm hỡi, làm sao tối thế nầy !
    Năm lại, năm qua cứ muốn yên
    Mà phương trời nhớ chẳng làm quên
    Và người vỡ lỡ duyên thầm kín
    Lại chính là anh, anh của em
    Tôi biết làm sao được hỡi trời!
    Giận anh không nỡ nhớ không thôi
    Mưa buồn mưa hắt trong lòng ướt
    Sợ quá đi anh, có một người...
    Nguồn: Văn hóa Việt Nam

  10. dongmaudevuong

    dongmaudevuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/10/2006
    Bài viết:
    17
    Đã được thích:
    0
    TTL
    Lời Thiên Thu

    Mai em chết...vẫn như lời hẹn ước
    một nụ hồng, ngày sinh nhật bài thơ
    em nhớ về đọc vần yêu anh viết
    như thuở mình còn bên cạnh ươm mơ
    Mai em chết...còn mình anh thương nhớ
    góc phố buồn thơ thẩn những ngõ quen
    dư hương sót trong khu vườn cổ tích
    dáng em đâu? Phố thị đã lên đèn!
    Mai em chết...như xưa, anh vẫn đến
    ngồi bên em chia xẻ những buồn vui
    nếm vị mặn viền bờ mi hờn tủi
    và mật hương của ****, giấc ngủ vùi
    Mai em chết...thơ anh chôn góc núi
    trên mộ thơ sẽ đủ những loài hoa
    em đã gom tặng anh khi nồng ấm
    hồn hoa, thơ, ong, ****, khúc hoan ca
    Mai em chết...hồn thu buồn hóa đá
    thành mộ bia khắc đậm chữ, tên em
    nhớ về thăm trong những đêm trăng sáng
    tiếp cuộc đua B, vượt cả màn đêm (BMW)
    Mai em chết...ai kể anh chuyện lém
    từ San Diego, Las Vegas đến nhà thương
    ai sẽ quên, để anh chờ, ngủ gục
    ai sẽ cùng anh dệt mộng bình thường?
    Mai em chết...cỗ xe tình mất hướng
    còn chi đâu lưu luyến cõi nhân gian
    con ngựa hoang kéo xe về huyệt mộ
    để cùng em tiếp nối mộng đá vàng
    Mai em chết...đời sẽ không còn nắng
    Mùa không thay, trăng đi mất, đêm đen
    Mưa không về, mây mù giăng kín lối
    Gió lạc đường, biển gọi mãi một tên
    Mai em chết...cõi có, không, đi, đến
    tiễn em đi, anh sẽ đón em về
    với áo hoa, đôi nến hồng ước nguyện
    mãi bên nhau như mình đã hẹn thề
    Mai em chết...chuyến đi xa trần thế
    cỗ xe tình, ngựa đã đóng yên cương
    mời cô chủ lên xe quay trở lại
    chốn trần gian để trả nợ: yêu thương!
    TTL

Chia sẻ trang này