1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dành cho riêng anh!

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi uandmforever, 28/12/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Cu moi lan phai chao anh ve, em lai thay buon kinh khung. Em cu tu an ui, den luc nao minh la nguoi mot nha thi em khong con phai gian doi vi nhung ly do nhu the nua. Phai khong anh?
    Nhung cung doi khi em tu hoi, neu viec anh den voi em co nhieu can tro thi anh co the vuot qua khong? Doi khi moi viec suon se qua cung khong tot thi phai... doi khi em cu co y nghi neu anh gap kho khan chac anh se bo cuoc, vi em thi chang biet giu anh bang cach nao ngoai cu yeu tha thiet va crazy nua.
  2. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    hik, sao không thấy reply thế. Đang bận hay quên máy ở nhà hử.
    Bài em làm không xong anh ạ, anyways, kệ nó, chắc cũng không sao. Một lần thử thách, nhỉ?
  3. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    hik, sao không thấy reply thế. Đang bận hay quên máy ở nhà hử.
    Bài em làm không xong anh ạ, anyways, kệ nó, chắc cũng không sao. Một lần thử thách, nhỉ?
  4. atspv

    atspv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Em là thế đấy anh ạ. Cứ yêu hết mình mà ko nghĩ được rằng, con gái mà ko kiêu hãnh một chút có khi lại bị coi là crazy. Hy vọng là anh ko coi thường em, có điều anh ko bao giờ hiểu được em muốn gì, vì em chưa bao giờ để anh phải nhớ em đến mức tìm mọi cách để gặp em. Em luôn chủ động tìm đến anh. Và giận nhau, em cũng là người mỉm cười trước. Với em thì cũng bình thường thôi, nhưng có lẽ người ta nói đúng, nếu tình cảm ko phải trải qua khó khăn thì không hiểu hết giá trị của nó. Anh yêu em, nhưng anh không cần biết em nghĩ gì. Không nghĩ cho cảm giác của em. ....
    Mà thôi, trách chi nhau nhiều anh nhỉ? Mỗi người có một cách yêu thương. Nếu cuộc đời đã mang mình đến với nhau thì chắc sẽ có cách để hoà hợp được hai cách yêu thương ấy. Có điều, em đang tập kiêu hãnh. Và được rồi đấy.
  5. atspv

    atspv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
    Em là thế đấy anh ạ. Cứ yêu hết mình mà ko nghĩ được rằng, con gái mà ko kiêu hãnh một chút có khi lại bị coi là crazy. Hy vọng là anh ko coi thường em, có điều anh ko bao giờ hiểu được em muốn gì, vì em chưa bao giờ để anh phải nhớ em đến mức tìm mọi cách để gặp em. Em luôn chủ động tìm đến anh. Và giận nhau, em cũng là người mỉm cười trước. Với em thì cũng bình thường thôi, nhưng có lẽ người ta nói đúng, nếu tình cảm ko phải trải qua khó khăn thì không hiểu hết giá trị của nó. Anh yêu em, nhưng anh không cần biết em nghĩ gì. Không nghĩ cho cảm giác của em. ....
    Mà thôi, trách chi nhau nhiều anh nhỉ? Mỗi người có một cách yêu thương. Nếu cuộc đời đã mang mình đến với nhau thì chắc sẽ có cách để hoà hợp được hai cách yêu thương ấy. Có điều, em đang tập kiêu hãnh. Và được rồi đấy.
  6. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Hết giận nhau rồi đấy. Em cũng không biết có bao giờ lại thế này nữa không??? Anh à, có một câu nói thế này: "Hôn nhân là sự hoà hợp hai con người thành một, và điều đó là khó khăn" và ta sẽ vượt qua chứ anh???
    Với người khác, em luôn bảo rằng em là đứa may mắn (mà đúng thế thật) khi có anh. Tuy nhiên, với anh, em muốn anh hiểu được cả những điều không thoải mái của em. Bọn mình yêu nhau là xác định lâu dài.Em thật không muốn sau nầy một trong hai đứa phải chịu đựng người còn lại, Anh cũng thế đi, những gì ko thoải mái, thậm chí bực mình, hãy nói với em. Trong phạm vi có thể, em sẽ cố gắng để anh luôn cảm thấy ổn, bình yên. Mình yêu nhau là để làm chỗ dựa cho nhau mà phải ko anh? Thế nên, đừng làm người còn lại buồn nhiều phải ko anh???
  7. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    Hết giận nhau rồi đấy. Em cũng không biết có bao giờ lại thế này nữa không??? Anh à, có một câu nói thế này: "Hôn nhân là sự hoà hợp hai con người thành một, và điều đó là khó khăn" và ta sẽ vượt qua chứ anh???
    Với người khác, em luôn bảo rằng em là đứa may mắn (mà đúng thế thật) khi có anh. Tuy nhiên, với anh, em muốn anh hiểu được cả những điều không thoải mái của em. Bọn mình yêu nhau là xác định lâu dài.Em thật không muốn sau nầy một trong hai đứa phải chịu đựng người còn lại, Anh cũng thế đi, những gì ko thoải mái, thậm chí bực mình, hãy nói với em. Trong phạm vi có thể, em sẽ cố gắng để anh luôn cảm thấy ổn, bình yên. Mình yêu nhau là để làm chỗ dựa cho nhau mà phải ko anh? Thế nên, đừng làm người còn lại buồn nhiều phải ko anh???
  8. atspv

    atspv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
  9. atspv

    atspv Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    24/09/2003
    Bài viết:
    404
    Đã được thích:
    0
  10. uandmforever

    uandmforever Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2004
    Bài viết:
    186
    Đã được thích:
    0
    A happy story
    Cuối cùng thì chiếc xe buýt chết tiệt mang số hiệu 26 cũng trình ịch đỗ trước mặt hắn. Hắn lẩm bẩm trong đầu ?oHôm cần thì không thấy, lúc chưa cần thì đến rõ sớm?. Cái cảnh cưỡi xe buýt đi làm như hắn thì ai mà chả trông cho xe tấp bến sớm để còn đi cho kịp, chứ đứng ở bến lâu để mà hít bụi cho mau già à, nhưng với hắn hôm nay sẽ là ngoại lệ. Chẳng phải vì không muốn về nhà mà chỉ đơn giản là hắn muốn có thêm thời gian để suy nghĩ. Chẳng gì thì nội trong tối nay hắn sẽ phải thưa chuyện ?otình củm? của hắn với hai đại trưởng cự (tức papa và mama) nhà nàng. Vậy mà giờ hắn vẫn nghĩ chưa thông. Xin đừng tưởng hắn không biết nói gì, mà chỉ đơn giản là hắn chưa biết sẽ chọn giọng điệu nói nào cho phù hợp mà thôi, nói nhỏ nhẹ hay hào hùng, dân dã hay hoành tráng? Chứ còn nội dung nói gì thì hắn đã vạch ra và gởi hẳn một file trình bày nội dung đó cho nàng từ mấy tháng trước rồi. Không gì thì nàng cũng đã nhất trí với nội dung đó, nếu không muốn nói là quá tuyệt. Cái gì hắn đã đầu tư suy nghĩ thì tất nhiên phải tuyệt rồi, hắn mà lị.v.v? Mải suy nghĩ là vậy, nhưng con mắt tinh tường ẩn sau cặp kích cận đã mẻ vài miếng của hắn vẫn kịp nhận ra bến xe trước viện Thanh Nhàn đã tới, và hắn biết đây là nơi hắn phải xuống. Sau khi đôi bàn chân gân guốc (nhưng đã được bọc trong một đôi giày cũ đi mượn) của hắn vừa chạm đất, là hắn biết mình sắp bước vào một cửa ải khá cam go của cuộc đời. À không, phải nói là của đời hắn mới đúng. Nhưng đây sẽ không phải là cửa vào, mà là cửa ra vì cửa vào lần trước hắn đã bước rồi. Hắn tranh thủ suy nghĩ thêm 5 phút khi đi bộ từ bến xe buýt đến nhà nàng. Song cũng chẳng được thêm gì nhiều lắm. Cuối cùng thì chiếc cửa sắt được hàn thêm vài thanh sắt so với thiết kế ban đầu của nó cũng đã hiện ra. Hắn chẳng muốn rút ta trái ra khỏi túi quần, chậm chạp bấm chuông bằng tay phải. ?oKính ? coong? ?" tiếng chuông vang lên. Sao chỉ có hai tiếng, hôm nay là ngày đặc biệt thì cũng phải bấm cho đặc biệt chứ. Nghĩ sao làm vậy, hắn tự cho phép mình bấm chuông thêm vài nhát nữa??oKính ? coong?? ?oKính ? coong?? ?oKính ? coong?.v.v?
    Sau khoảng một phút, mà không, có lẽ là 59 giây thôi, tiếng bước chân nện xuống cầu thang to dần và nàng xuất hiện. Trái với ý nghĩ của hắn là cháu hay cô em họ của nàng sẽ xuất hiện. Nàng cười tươi chào hắn, loay hoay mở cửa và sau đó là dò xét tâm trạng của hắn. Hắn cười khểnh trong bụng ?oThường thôi?, sao biết được tâm trạng hắn lúc này mà đòi dò xét chứ. Chào nàng xong, cả hắn và nàng cùng bước lên tầng trên. Bắt gặp bố mẹ nàng cùng cô em họ đang xem TV ở phòng khách, hắn tiến hành các thủ tục chào hỏi thông thường mà một con người lịch lãm và văn hóa như hắn vẫn thường làm. Nán lại đó ít lâu hắn xin phép cùng nàng lên phòng nàng. Trò chuyện qua loa, nàng cố ý võ đoán tâm trạng và tìm cách trấn an hắn. Hắn nghĩ trong đầu ?ođây đâu phải là lần đầu tiên đi học mà phải run chứ? và hắn tỏ ra hết sức bình thường. Thế rồi bữa cơm tối, giục cầm điện thoại xuống, phê bình thằng nhóc cháu nàng về chuyện học hành.v.v? mọi chuyện vẫn diễn ra như bình thường và như kế hoạch hắn vạch ra. Sau khi cơm nước xong xuôi, tranh thủ lúc nàng và cô em họ đang dọn bát, hắn tót lên phòng khách, nơi mà hai đại trưởng cự đang an vị. Bắt đầu bằng một câu đầy tự tin: ?oCháu muốn thưa chuyện với hai bác về chuyện cháu và??. Sau câu này hắn ngồi xuống ghế, thẳng lưng, hai tay để lên đùi và tự nhủ ?vậy là mình đã bắn phát súng khai cuộc?. Hic?
    Bố nàng ề à (vì ông cụ vốn vẫn vậy mà):?Ừ thì có chuyên chi con cứ từ từ nói. hề hề??, mẹ nàng cũng ngồi thẳng dậy và nhìn nhanh bố nàng với ánh mắt tinh quái của một người phụ nữ rất khéo léo và tự tin. Nhưng sao qua nổi cặp mắt của hắn chứ - ?oCoi như ta đang dành thế chủ động trên sân, không, 1 ?" 0 mới đúng? ?" hắn nghĩ trong đầu vậy.
    Sau màn khởi đầu khá ấn tượng, hắn nhỏ nhẹ (À vậy là hắn đã chọn phương thức nói nhẹ nhàng): ?oDạ thưa hai bác, như hai bác đã biết, cháu và ? học cùng với nhau, cháu dự định sẽ học hành xong xuôi, công việc ổn định rồi mới tính chuyện yêu đương, nhưng tình yêu đã đến với cả hai đứa cháu, thì âu cũng là nhân duyên ?" nhân định sao bằng trời định phải không bác. Dù cháu chưa nói gì nhưng trong thời gian qua hai bác đã đối xử với cháu như con cháu trong nhà, điều này cháu rất cám ơn, song cháu nghĩ khi cháu chưa học xong mà đề cập đến chuyện này thì e các bác lại nghĩ cứ lo học đi rồi ra trường mới tính. Chính thế nên cháu tới tận hôm nay mới nói. Song cũng sợ các bác không an tâm, nên cháu đã nhờ bố cháu đến chơi, trước là để làm quen giữa hai nhà, sau là để hai bác an tâm, và ngay cả bố mẹ cháu cũng an tâm, vì trăm nghe không bằng một thấy phải không bác. Đến thời điểm này, cháu thấy đã đủ điều kiện do bản thân mình đặt ra để thưa chuyện với hai bác. Mong hai bác cho phép hai đứa cháu được tiếp tục. Chúng cháu cũng đã vạch ra kế hoạch của hai đứa trong tương tai.v.v??. Hắn luyến thoắng nói một hồi, trong khi chiếc kim phút của đồng hồ trên tường đã chuyển từ con số 1 sang số 11 tự lúc nào.
    Cả bố và mẹ nàng đều gật gù nghe nàng, chỉ nhường ấy thôi cũng đủ để hắn tự biết mình đang dẫn 2-0. Sau khi hắn trình bày xong, ông cụ tư lự, định nói gì đó thì tiếng mẹ nàng cất lên. Liệu tỉ số sẽ là mấy? - chiếc đầu Pen IV của hắn lập tức truy vấn. ?oỪ thì hai đứa có duyên cũng là cái tôt, mà bác cũng coi tuổi cả hai đứa đều hợp, hôm nay con thưa chuyện thì hai bác cũng an lòng??, ?oHề hề, mẹ nó còn bày đặt coi tuổi, chẳng cho chúng nó cũng đến thì làm sao?.v.v?? ?" Câu đùa của ông cụ làm cho không khí bớt căng thẳng hơn? Trò chuyện một hồi, hắn nghĩ 2-0 là đủ rồi, khỏi cần ghi bàn nữa, ta nên tranh thủ lên gác với nàng vì cũng 8h15 rồi. À mà quên chưa nói đến nàng, hắn đã nháy trước với nàng là hôm nay không được tham dự cuộc họp này nên nàng đã lẳng lặng lên gác từ trước?
    Hắn xin phép một cách lễ độ không tưởng tượng được và lên gác. Nơi cửa phòng khách con mèo đứng đó tự bao giờ. Nó nhìn hắn lạnh lùng. Hắn vốn không ưa con miu này lắm vì nó đã đớp tay và chân hắn không dưới chục lần. Lợi dụng lúc mẹ nàng đang ngó ti vi, hắn tạt chân phải một cái vào đầu con mèo. Nào ngờ con mèo nhanh không tưởng - cứ như đọc được trước ý nghĩ trong đầu hắn, nó tránh lẹ một cái, tiện đà đợp luôn một cái vào chân trụ của hắn. Đau thấu trời, theo phải xạ hắn nhảy lên và người mắc vào lan can, mất thăng bằng, hắn rơi xuống tầng một. Thế là hết đời hắt, hắn nghĩ vậy, nhắm mắt bất lực, miệng hét to. Bỗng ?obốp??Một bàn tay đập vào đầu hắn, hắn tỉnh giấc. Thì ra hắn ngủ gật ở công ty, và bàn tay kia không của ai khác ngoài KVD ?" phó giám đốc công ty hắn. Hic?
    Được uandmforever sửa chữa / chuyển vào 17:19 ngày 29/04/2005

Chia sẻ trang này