1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đạo

Chủ đề trong '7X - Chi hội Sài Gòn' bởi 1088, 13/01/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Một người đàn ông đến chùa kể lể chuyện gia đình với vị thầy:
    - Thưa thầy. Con chán cảnh gia đình vợ con quá rồi thầy ạ. Ngày xưa thì chồng vợ và yêu thương, bây giờ thì hận thù và khinh ghét. Lòng người thay trắng đổi đen nhanh quá.
    Vị tăng từ tốn đáp:
    - Không phải vậy đâu. Những gì đạo hữu vừa nói đó chỉ là Tưởng Như Là Tình Yêu chứ không phải là lòng yêu thương thật sự. Tình cảm đó gồm sự ích kỷ cao độ và lòng ái dục nam nữ được gói trong hai chữ tình yêu nhiều màu sắc quyến rũ. Người đời thường dùng điều này tự dối mình và gạt người. Vì thế kết quả có được chỉ là đau khổ và hận thù.
    Tình yêu chân thật bao giờ cũng là hy sinh và ban cho mà không hề đòi hỏi và luôn đem sự dịu mát tâm hồn cho chính cá nhân cùng người xung quanh chứ không thể nào đem lại kết quả cay đắng như đạo hữu đang gặp.Đạo hữu hãy nhìn lòng đại từ đại bi của Đức Thế Tôn và chư vị Bồ Tát muốn rộng độ muôn loài không nhàm chán dù chúng sinh luôn can cường bạo ngược. Đức Jesus cũng đã trải tình thương để cầu nguyện cho những kẻ đã nhẫn tâm hành hình Ngài. Đó mới chính là sự yêu thương chân thật.
    (St)
    [nick]
    Được hatrangg sửa chữa / chuyển vào 20:42 ngày 04/07/2006
  2. Condor

    Condor Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2003
    Bài viết:
    2.311
    Đã được thích:
    0
    NHỮNG CON SÓNG LỚN
    Vào những ngày đầu của thời Minh Trị có một tay đô vật nổi tiếng tên là O-nami, Sóng Lớn.
    O-nami khoẻ vô cùng và biết nghệ thuật đô vật. Trong những lần đấu riêng tư chàng còn hạ ngay cả thầy của chàng nữa, nhưng trước công chúng thì chàng lại nhút nhát đến nỗi những học trò riêng của chàng cũng quật ngã được chàng.
    O-nami thấy chàng cần phải tìm đến một thiền sư nhờ giúp đỡ. Hakuju, một ông thầy du hành lang thang, đang dừng chân ở một ngôi chùa nhỏ gần đó, cho nên O-nami tìm đến gặp ông và trình bày cho ông rõ về cái trở ngại của chàng.
    "Sóng Lớn là tên của anh," ông thầy khuyên nhủ, "vậy thì hãy ở lại trong chùa này tối nay. Hãy tưởng tượng rằng anh là những cuộn sóng lớn đó. Anh không còn là một tay đô vật bị hãi sợ nữa. Anh là những đợt sóng hùng vĩ này cuốn phăng đi tất cả mọi thứ ở trước sóng, nuốt đi tất cả mọi thứ trên con đường sóng cuộn. Hãy làm như vậy và anh sẽ là tay đô vật vĩ đại nhất trong nước".
    Ông thầy lui vào. O-nami ngồi thiền định cố tưởng tượng chính mình là những cuộn sóng. Chàng nghĩ ngợi đến nhiều thứ khác nhau quá. Rồi dần dần chàng chuyển càng ngày càng nhiều hơn nữa qua cái cảm giác của những cuộn sóng. Đêm càng về khuya thì những cuộn sóng càng lúc càng lớn thêm lên. Sóng cuốn phăng đi những bông hoa trong các bình. Ngay cả ông Phật trên bàn thờ cũng bị ngập chìm. Trước khi trời sáng thì ngôi chùa chẳng còn là gì nữa mà chỉ còn là sóng dâng lên rồi lại rút đi trong một đại dương bao la.
    Vào buổi sáng ông thầy thấy O-nami đang thiền định, một nụ cười thoáng nhẹ trên khuôn mặt chàng. Thầy vỗ vào vai tay đô vật. "Giờ đây không còn gì có thể quấy nhiễu anh nữa," ông nói. "Anh là những cuộn sóng đó. Anh sẽ cuốn phăng đi mọi vật trước anh."
    Cùng ngày hôm ấy O-nami tham gia vào các cuộc thi đấu vật và chiến thắng. Sau đó, không còn ai ở Nhật Bản có thể đánh bại được chàng nữa.
  3. chutdamme

    chutdamme Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/04/2006
    Bài viết:
    200
    Đã được thích:
    0
    Chúng ta, những đôi vợ chồng sẽ, đang sống chung với nhau, hãy cố gắng làm sống dậy tình yêu thương , nuôi dưỡng tình yêu đôi lứa...
    Sau đây là Bài Pháp thoại về chủ đề : làm sống dậy tình yêu trong gia đình của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
    Các bạn click vào đường link sau , sau đó click vào phần download file về để nghe Bài Pháp thoại.
    Phần 1:
    http://www.esnips.com/doc/7e51c8a7-850d-4c39-9f8e-962a84e05db4/TNH_2005_01_16_VN_64kpbs_Part01.mp3
    Dưới đây, là đường link để nghe các Bài Pháp thoại của Thiền Sư Thích Nhất Hạnh trong chuyến về thăm Việt Nam năm 2005
    http://www.langmai.org.
    http://www.langmai.org/TNH/PhapThoai/PhapThoai.htm

    Được chutdamme sửa chữa / chuyển vào 20:03 ngày 11/08/2006
    [nick] [/]
    е?c bunnie s?a v௠22:19 ng๠11/08/2006
    Được bunnie sửa chữa / chuyển vào 22:20 ngày 11/08/2006
  4. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Kiềm Lâu là một bậc cao sĩ nước Tề về thời Xuân Thu. Tính ông thẳng, bao giờ cũng giữ đạo phải, không chịu khuất thân để lụy đời.
    Các nước chư hầu nhiều nước mời ra làm khanh tướng, nhưng ông không nhận. Vua Uy Vương nhà Chu kính thờ ông như vậy.
    Ông nghèo lắm. Lúc mất chỉ có cái chăn, không liệm đủ thân thể.
    Thầy Tăng Tử đến viếng thấy vậy nói:
    Để lệch cái chăn đi, thì liệm đủ thân thể.
    Bà vợ ông bảo:
    - Lệch mà có thừa không bằng ngay mà không đủ. Lúc sinh thời, tiên sinh chỉ vì tính nói thẳng mới được như thế. Bây giờ tiên sinh mất mà liệm lệch cho tiên sinh, thì chắc không được hợp ý tiên sinh.
    Tăng Tử nghe, không nói gì được nữa. Sau chỉ hỏi dùng chữ gì đặt tên hèm cho tiên sinh.
    Bà vợ nói:
    - Tiên sinh không lấy sự nghèo hèn làm buồn rầu, không lấy sự giàu sang làm hâm mộ, đặt tên hèm cho tiên sinh là "Khang" (yên vui) có nên chăng?
    Tăng tử nghe, than rằng:
    - Chỉ có người chồng như thế mới có được người vợ như thế.
    (Sưu tầm)
  5. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Trong một buổi nhàn hạ, vua Đường Thái Tông hỏi chuyện với vị quan cận thần là Hứa Kính Tôn rằng:
    - Trẫm thấy khanh phẩm cách cũng không phải là phường sơ bạc. Sao lại có nhiều tiếng thị phi chê ghét như thế?
    Hứa Kính Tôn trả lời:
    - Tâu bệ hạ. Mưa mùa Xuân tầm tả như dầu, người nông phu mừng cho ruộng đất được thấm nhuần, kẻ bộ hành lại ghét vì đường đi trơn trợt.
    Trăng mùa thu sáng vằng vặc như gương treo trên bầu trời đêm, hàng thi nhân vui mừng gặp dịp thưởng du ngâm vịnh, nhưng bọn đạo chích lại ghét vì ánh trăng quá sáng tỏ.
    Trời đất kia vốn vô tư không thiên vị, mà cơn nắng mưa thời tiết vẫn bị thế gian trách hận ghét thương.
    Còn hạ thần cũng đâu phải một người vẹn toàn thì làm sao tránh khỏi tiếng chê bai chỉ trích. Cho nên ngu thần trộm nghĩ.
    Đối với tiếng thị phi trong thế gian nên bình tâm suy xét, đừng nên vội tin nghe. Vua tin nghe lời thị phi thì quan thần bị hại. Cha mẹ tin nghe lời thị phi thì con cái bị ruồng bỏ. Vợ chồng tin nghe lời thị phi thì gia đình ly tán.
    Tiếng thị phi của thế gian nọc độc còn hơn rắn rết, bén hơn gươm đao, giết người không thấy máu.
    (Câu chuyện cát đá)
  6. mino174

    mino174 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2006
    Bài viết:
    91
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay vô tình đọc được bài viết này của anh 1088 cảm thấy rất vui và tâm đắc....! vì em may mắn đã có được 1 người bạn tri kỷ gần như vậy....
  7. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Một vị tăng trước khi qua đời, có người bạn cũng là vị thiền sư đến viếng thăm và nói:
    - Tôi sẽ độ cho huynh.
    Vị tăng đáp:
    - Tôi đến đây một mình và sẽ ra đi một mình. Huynh có thể giúp tôi được gì?
    Thiền sư đáp:
    - Nếu huynh cho rằng huynh thực sự có đến và có đi, thì đó vẫn là ảo tưởng. Hãy để tôi chỉ cho huynh con đường không đến và cũng không đi.
    Với những lời này, thiền sư đã chỉ cho bạn mình một con đường trong sáng thênh thang của cảnh giới bất sinh bất tử. Và vị tăng mỉm cười ra đi.
    (Câu chuyện cát đá)
  8. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Một người nhà giàu yêu cầu vị tăng viết một điều gì để nói lên sự phát đạt và hạnh phúc của gia đình ông có thể lưu truyền đến các đời con cháu.
    Vị tăng lấy một mảnh giấy lớn và viết:
    - Cha chết, con chết, cháu chết. Ông nhà giàu nổi giận:
    - Tôi nhờ thầy viết cái gì để cho gia đình tôi được hạnh phúc kìa! Tại sao thầy lại giỡn vậy?
    Vị tăng giải thích:
    - Tôi không giỡn đâu. Nếu con ông chết trước ông, đó không phải là một sự đau khổ lớn của ông sao? Nếu cháu ông qua đời trước con ông, thì ông và con ông không thấy lòng mình tan nát sao? Nếu từ đời này qua đời khác, gia đình ông cứ chết theo kiểu tôi vừa nói, thì đó cũng là một sự tự nhiên của cuộc đời. Tôi cho rằng việc này là sự phát đạt và hạnh phúc chân thật.
    (Câu chuyện cát đá)
  9. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Một người nọ mỗi khi cầm tờ báo là mở xem những trang cáo phó chia buồn trước nhất. Anh ta chăm chú đọc từng dòng trên trang cáo phó dù không hề quen biết với người đã mất. Có người bạn thấy thế bèn hỏi nguyên do. Anh ta trả lời:
    - À. Tôi chỉ gửi lời cám ơn đến những người này đó thôi.
    Người bạn của anh ta trợn mắt ngạc nhiên nói:
    - Anh nói điều gì mà tôi chẳng hiểu gì cả. Anh cảm ơn những người đã chết mà toàn là người anh chưa hề quen biết! Cái đầu của anh có vấn đề gì không vậy?
    Người nọ thong thả trả lời:
    - Đúng vậy. Tôi trân trọng cảm ơn họ. Vì sự ra đi của họ đã nhắc nhở cho tôi đừng quên rằng kiếp người vốn là vô thường. Cái chết đến bất chợt nào ai hề hay biết. Lúc còn sống những người này cũng có những ước mơ toan tính, những tranh giành hơn thua, những vui buồn ganh ghét. Để rồi bỗng dưng trở thành những cái xác vô tri chờ đem hỏa táng hoặc vùi sâu trong lòng đất lạnh. Họ đã đem chính sinh mạng của mình để nhắc nhở cho tôi bài học lớn trong cuộc đời như vậy chẳng lẽ không xứng đáng được nhận một lời cảm ơn hay sao anh bạn?
    (Câu chuyện cát đá)
  10. hatrangg

    hatrangg Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/08/2003
    Bài viết:
    745
    Đã được thích:
    0
    Một vị tăng viết lá thư sau đây gửi cho một đệ tử sắp từ trần:
    - Bổn tánh của tâm con không sinh, vì thế nó không bao giờ chết. Nó không phải là một hiện hữu, nên nó không thể biến mất. Nó không phải là cái trống rỗng, mà là cái chân không. Nó không có màu sắc và hình thể. Nó không hưởng thụ khoái lạc và cũng không chịu đựng sự đau đớn.
    - Thầy biết thân xác con đang bị bệnh nặng lắm. Như một Thiền sinh giỏi, con đang đối mặt hoàn toàn với sự đau đớn. Có thể con không rõ ai là kẻ đang chịu sự đau đớn nầy. Nhưng hãy tự hỏi chính mình. Bổn tánh của tâm này là gì? Hãy suy nghĩ chỉ một điều này thôi. Con sẽ không cần gì nữa. Đừng ham muốn gì cả. Sự chấm dứt của con không chấm dứt. Nó giống như một bông tuyết trắng đang tan biến vào bầu không khí tinh khiết trong lành.
    (ST)

Chia sẻ trang này