1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Dấu ấn Tình Yêu ...

Chủ đề trong '7X Đà Nẵng' bởi dao_nguyen, 28/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. vietnammcd

    vietnammcd Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2007
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Lối rẽ sau cùng: buồn quá,
    Sao bạn ko đi tìm anh ta, cuộc đời có đáng gì đâu khi mất đi những con người vĩ đại như vậy?
  2. leson1978

    leson1978 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/05/2006
    Bài viết:
    1.211
    Đã được thích:
    0
    chuyện hay ...đã lâu roài mình ko được đọc những mẩu chuyện như thế này ...híc
  3. khoaitay_carot

    khoaitay_carot Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/12/2006
    Bài viết:
    97
    Đã được thích:
    0
    Trạm Điện Thoại Trên Thiên Đường
    [​IMG]

    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại hay không? Liệu có phải xếp hàng rất lâu không? Em không sợ phải chờ đợi...
    Long:
    Bọn họ nói với em rằng anh đã rời bỏ em rồi. Em chỉ cười thôi, bởi vì em biết rằng anh không bao giờ như vậy. Em vẫn còn nhớ, năm em 14 tuổi, em bị một đứa con trai lớp trên bắt nạt, anh đã xông ra đánh nó để bảo vệ cho em, sau đó với bộ mặt sưng tấy anh nói với em rằng: " Em Phương, về sau cả đời này anh sẽ bảo vệ em!" Lúc đó chẳng phải chúng ta đã thầm hẹn ước như vậy sao? Nhưng hôm nay là sinh nhật lần thứ 24 của em, anh làm sao có thể bỏ em một mình mà âm thầm đi như vậy? Anh có biết rằng nếu không có anh, em không thể nào sống được. Không có bàn tay anh dẫn đường, em sẽ bị lạc lối không còn biết phương hướng nào để đi. Không có chiếc áo khoác của anh che chắn, em nhất định sẽ rất giá lạnh. Không có tiếng chuông điện thoại anh gọi vào mỗi buổi sáng, em sẽ lại đi làm muộn cho mà xem...Chúng mình đang chuẩn bị cho ngày kết hôn, anh cũng biết mà, em là một con bé vụng về như thế, chỉ có một mình, em làm sao có thể lo liệu được mọi chuyện? Em biết rằng anh chỉ đang tạm xa em một thời gian mà thôi, anh chỉ đến một nơi mà em không hề biết thôi phải không? Nhưng anh nhớ nhé, nhất định, nhất định phải trở về với em đấy. Anh còn phải thực hiện lời thề " cả đời này" bên em nữa mà. Em vẫn đang ở đây đợi ngày anh trở về.
    Tiểu Phương
    Ngày 19 tháng 5
    Long:
    Hôm nay em lại đi trên con đường mà chúng mình vẫn thường cùng nhau dạo chơi, anh có còn nhớ điểm hẹn của chúng mình không? Ở nơi đó vẫn còn bài hát mà anh thích đó. Em đang nghĩ rằng, chỉ cần em đi hết con đường này sẽ lại được gặp anh. Bởi vì anh đã từng hứa với em rằng sẽ đưa em đi xem bộ phim đó mà, hôm nay đã là ngày cuối cùng còn chiếu bộ phim đó. Mười năm qua, anh chưa từng một lần lỡ hẹn với em, chúng ta đã từng thề rằng đời này kiếp này sẽ luôn ở bên nhau mà? Anh có thể quên rồi sao? Về đến nhà, chuông điện thoại của em réo vang. Em nghĩ nhất định đó là anh rồi, là anh đã hỏi em đã về đến nhà chưa, em đang làm gì thế, đã ăn tối chưa, và anh sẽ lại nhắc nhở em phải biết nghe lời và phải ngoan ngoãn. Nhưng giọng nói của người trong điện thoại lại là Băng Băng, cô ấy hỏi em đang làm gì. Em nói em đang chờ điện thoại của Long. Trong điện thoại em nghe thấy tiếng Băng Băng òa lên khóc rất to. Anh nói xem cô ấy có phải là rất buồn cười không? Tại sao lại phải khóc cơ chứ? Khi chỉ có một mình em trong đêm đen vắng lặng, em cũng muón khóc lắm đấy. Nhưng em biết nếu anh nhìn thấy em khóc anh sẽ rất đau lòng. Vì thế em đang gắng hết sức để không bật khóc, để khi đợi anh trở về em sẽ nói với anh rằng, con người em rất kiên cường phải không anh. Nhưng khi nào anh mới quay trở về đây...
    Tiểu Phương
    Ngày 26 tháng 5
    Long:
    Em lại vừa gọi điện đến nhà anh đấy, nhưng những lời em nghe thấy vẫn chỉ là những câu nói quen thuộc trong chiếc máy nhắn tin: " Hiện giờ tôi đang bận không thể trả lời điện thoại, xin hãy để lại lời nhắn, tôi sẽ nhanh chóng gọi điện lại cho bạn." Đây đã là lần thứ mấy trăm như thế rồi? Anh đang đánh răng hay đang tắm, hay là tiếng ti vi to quá nên anh không nghe thấy tiếng điện thoại kêu? Từng lời anh nói trong điện thoại dường như vẫn luôn đọng lại bên tai em, cứ như anh chưa bao giờ rời xa em vậy. Nhưng chẳng phải rất lâu rồi anh không được nghe giọng nói của em sao? Anh không nhớ em à? Em biết rằng trước mặt anh em chỉ là đứa trẻ bướng bỉnh mà thôi, người mà luôn khiến anh phải tức giận. Anh biết không, bởi vì em rất thích nhìn thấy vẻ mặt cau có của anh khi em không nghe lời, em thích lại được nghe anh nói : " Cô nhóc này em hư quá!" , thích ánh mắt trách móc đầy yêu thương của anh. Em ôm chiếc gối bất chợt òa khóc. Dù những lúc chúng mình to tiếng với nhau thế nào đi chăng nữa, nhưng chỉ cần nhìn thấy em khóc, anh nhất định sẽ ôm chặt em vào lòng, hôn đi những giọt nước mắt của em, xin lỗi an ủi em. Nhưng...tại sao, tại sao lần này anh lại vô tình đến vậy?
    Yêu anh
    Ngày 1 tháng 6
    Long:
    Ngày chúng mình kết hôn đã qua rồi. Tuy rằng anh vẫn chưa trở về nhưng em vẫn tự mình tổ chức lễ cưới và trở thành vợ anh. Từ năm 14 tuổi em đã luôn mong ước đến ngày có thể được làm vợ anh. Anh có còn nhớ những lời trước khi anh cầu hôn với em không? Anh thật là khéo nói, anh nói là: " Em Phương, hôm nay anh sẽ thực hiện một nguyện vọng của em." Em tinh nghịch hỏi lại: " Nguyện vọng gì cũng có thể được chứ?" Anh cười nói: " Ừ, bất cứ nguyện vọng gì cũng được." Thế là em liền nói ngay: " Vậy thì anh hãy lấy em đi." Kết quả là anh liền giả vờ làm một trò ảo thuật rồi lấy từ trong túi ra một chiếc nhẫn cưới, dịu dàng đeo nó vào ngón tay em. Anh biết không, được làm vợ anh là nguyện vọng lớn nhất đời em. Em luôn luôn hi vọng mãi mãi có thể ở bên anh. Nhưng mấy hôm nay khi em nấu cơm xong rồi, muốn cùng anh ăn, cùng anh chuyện trò nhưng trong căn phòng ấy vẫn chỉ có mình em cô độc. Em lại thắp đèn thật sáng để đợi anh trở về. Dù có muộn đến mấy, em nhất định sẽ vẫn luôn để đèn thật sáng, để anh biết rằng có một người vẫn đang đợi anh trở về...Lúc nãy, em vừa nấu cho anh một món canh mà anh thích nhất. Trong lúc em thái rau không cẩn thận đã bị cứa vào tay, máu nhỏ từng giọt đỏ thẫm ướt đẫm tay em, nhưng lại chẳng thấy có bàn tay anh vụng về giúp em băng bó. Nước mắt em đang trào ra anh có biết không. Hay em đã mất anh rồi sao? Ý nghĩ đó làm trái tim em đau đớn vô cùng.
    Vợ anh
    Ngày 7 tháng 6
    Long:
    Hôm nay trời đổ mưa rất to, em đã đứng dưới mưa từ rất lâu rồi. Khi thấy toàn thân nóng bừng lên, em mới chịu lững thững quay về. Em biết em đã bị bệnh rồi. Đúng là bị bệnh rồi. Như vậy thật tốt, chỉ cần em biết em bị bệnh, thì dù anh đang ở đâu, đang làm bất cứ cái gì cũng sẽ lập tức trở về nhà chăm sóc em, giúp em uống thuốc, dỗ dành em ăn, bắt em phải nằm trên giường không được cử động lung tung... Em nằm trên giường, cảm thấy toàn thân mình nóng bừng như lửa đốt, đầu em đau buốt như muốn vỡ tung. Tại sao vẫn chưa thấy anh đến? Em dường như không còn đủ sức để mở mắt nhìn nữa, em cảm thấy mọi vật như đang quay cuồng trước mắt. Nhưng em vẫn luôn tự nhủ trong lòng rằng không được ngủ, nhất định không thể ngủ. Bởi vì em sợ khi em ngủ rồi, anh trở về thì em sẽ không thể nhìn thấy anh nữa...Sau đó Băng Băng đến, cô ấy phát hiện em bị sốt, liền bắt em phải uống thuốc. Em nói với cô ấy rằng: " Em không thể uống thuốc, bởi vì nếu em khỏi bệnh thì Long sẽ chẳng có lí do trở về thăm em nữa." Băng BĂNG ôm chặt em khóc: " Tiểu Phương, anh Long đã chết rồi, em đừng tự hành hạ mình nữa có được không? Nếu như anh ấy thấy bộ dạng của em như thế này, anh ấy nhất định sẽ không an lòng mà nhắm mắt đâu...Em nghe chị nói đi, anh ấy đã chết rồi, chết rồi. Em có hiểu không? Vào đúng ngày sinh nhật của em anh ấy đã bị một tai nạn giao thông và đã không thể trở về bên em được nữa..." Là thật sao? Anh không thể quay trở về bên em được nữa à? Thế còn lời hẹn uớc đời này kiếp này của chúng mình thì phải làm sao đây? Anh làm sao có thể bỏ em mà đi như thế...
    Tiểu Phương
    Ngày 20 tháng 6
    LONG:
    Không biết trên thiên đường có trạm điện thoại không anh? Có phải là cần xếp hàng rất lâu không? Em đã mua cho anh một tấm thẻ điện thoại rồi này. Khi đến giáng sinh có thể gọi cho em có được không? Đã rất lâu rồi em không được nghe nói " Anh yêu em.."
  4. nothingtolove

    nothingtolove Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/05/2006
    Bài viết:
    506
    Đã được thích:
    0
    Mình chia tay nhé anh!?. ?oTại sao??. ?oVì?Mà thôi, anh đừng hỏi gì hết, dù sao em cũng quyết định rồi?. Nàng lặng lẽ bước đi. Mới đó đã sáu tháng trôi qua. Vết thương lòng tưởng đã ngủ yên nay bỗng lại đau nhói. Vì một tờ giấy. Một tờ giấy màu hồng.
    2 giờ. Đêm tháng Tư.
    Đợt gió mùa đông bắc bất thường kéo về xua đi cái nóng hầm hập đặc trưng của mùa hè sắp tới, ôm lấy bóng đêm với cái giá lạnh đến nao lòng.
    Anh chưa ngủ, anh không sao ngủ được. Trằn trọc suốt đêm, mắt anh nhìn đau đáu lên trần nhà. Anh đang run. Có phải vì cơn gió xuân muộn màng vừa ùa qua cửa sổ đang mơn man quanh anh, hay vì bóng hình mơ hồ của người con gái ấy? Anh tưởng nửa năm trôi qua, mình đã quên được nàng, nhưng hóa ra đó chỉ là sự che giấu nỗi đau khéo léo, để giờ đây nỗi đau lại tấy lên. Vì một tờ giấy màu hồng.
    Nàng sắp lấy chồng. Người con gái anh yêu bao năm sắp lấy chồng. Chiều nay đi làm về, anh thấy trên bàn có một tấm thiệp cưới nhỏ xinh. Tim anh như thắt lại. Lẽ nào?
    Mở tấm thiệp ra, mắt anh như nhòa đi khi thấy tên cô dâu. Cái tên anh vẫn gọi thầm mỗi đêm, cái tên anh đã viết hàng nghìn lần lên những tờ giấy trắng, trong những lá thư tình ngày ấy. Anh đau. Nỗi đau dường như còn lớn hơn cả nỗi đau ngày nào nàng nói lời chia tay. Vì anh đã mất nàng, thực sự. Không còn chút gì cho những mơ hồ ảo vọng. Không còn gì hết. Anh như người mất hồn. Lặng lẽ bên cửa sổ. Lặng lẽ. Lặng lẽ. Mơ màng.
    Ký ức từ đâu ào về, từng hình ảnh, từng lời nói, thật rõ ràng như mới ngày hôm qua. Anh nhớ. Nhớ lắm ngày nào, trên sân trường lộng gió, anh ngắm nhìn nàng chơi đùa cười vui cùng mấy cô bạn thân, nàng ngây thơ quá, hồn nhiên quá. Ngay từ lần đầu gặp nàng, anh đã hiểu trái tim anh từ đây thuộc về người con gái này.
    Anh lại nhớ cái nắm tay lần đầu tiên. Cái nắm tay vội vàng nơi góc phố. Bàn tay anh lóng ngóng vụng về tìm đến tay nàng nhỏ nhắn. Tim anh đập rộn ràng. Anh không dám thở, không dám nhìn nàng. Im lặng. Bối rối. Ngượng ngùng. Hai bàn tay lại vội vã rời nhau. Từ hôm ấy, anh biết, mình đã yêu. Và được yêu. Tình yêu học trò ngày ấy sao thơ mộng và quá nhiều lãng mạn.
    Rồi anh và nàng vào đại học, mỗi người một nơi. Những phút bên nhau ít dần. Nhưng tình cảm anh dành cho nàng chỉ thêm nồng nàn, say đắm. Tình yêu kéo dài hết những năm tháng sinh viên. Tưởng như không gì có thể ngăn cản. Ngờ đâu, chỉ một câu nói, tất cả đã tan biến. Như làn khói giữa hư vô.
    Anh cười. Anh cười chính bản thân mình. Anh thật ngốc! Đã bao tháng ngày trôi qua, sao anh vẫn không quên được hình ảnh nàng. Sao anh vẫn cứ ôm mộng tưởng, rằng một ngày, nàng sẽ quay trở về. Khóe mắt anh cay cay. Có phải anh đang khóc?
    Hai ngày sau.
    9 giờ sáng. Khách sạn đông vui, nhộn nhịp, người qua lại cười nói rộn ràng trong cái se lạnh trái mùa. Hôm nay là ngày đặc biệt. Với nàng, và cả với anh. Anh đến từ sớm trong bộ comple ngay ngắn, chỉn chu. Anh đã loay hoay trước gương cả nửa giờ để có được một hình ảnh thật đẹp khi đi dự đám cưới. Phải chăng vì thói quen năm xưa, thói quen luôn cố gắng xuất hiện đẹp nhất, chững chạc nhất trước mặt nàng, để bên anh nàng luôn được hãnh diện, tự hào? Chính anh cũng không hiểu nữa.
    Lẫn vào đám đông, anh lặng lẽ chọn cho mình một góc khuất. Ở đó, không ai nhận ra anh. Nàng cũng không thể nhìn thấy anh. Ở đó, anh nhìn thấy nàng, thấy rất rõ. Hôm nay nàng đẹp quá. Vẫn nụ cười ấy, ánh mắt ấy, khuôn mặt ấy. Thật tươi tắn và rạng ngời.
    Trong bộ váy cưới trắng sang trọng, nàng tựa hồ một nàng tiên, ngây thơ, trong trắng. Nàng đang hạnh phúc, bên người đàn ông nàng chọn. Anh cười. Nhớ lại ngày nào, khi trong vòng tay anh, nàng say sưa hình dung ngày cưới của hai đứa. Ngày ấy sẽ thật đẹp, thật lung linh. Bạn bè của anh và nàng sẽ đến thật đông, sẽ ôn lại những kỷ niệm, và đùa vui ca hát. Rồi cả kế hoạch đi tuần trăng mật nữa? Giờ thì sao? Có bao giờ, trong niềm hạnh phúc ngập tràn, nàng chợt nhớ đến?
    ?
    - ?oAnh đến lâu chưa??
    Giật mình. Mải mê với ký ức, anh quên mất nàng đang đến bên cạnh từ lúc nào.
    - ?oAnh đến được một lúc rồi. Hôm nay em đẹp lắm!?
    - (?)
    - ?oTặng em. Chúc em hạnh phúc!?
    - ?oCảm ơn anh. Anh đến? em vui?.
    - ?oAnh phải đến chứ. Ngày quan trọng của em mà. Thôi, giờ anh phải đi!?
    - ?oSao vội thế anh? Ở lại thêm chút nữa??
    - ?oAnh xin lỗi, anh có việc bận. Em vào với mọi người đi?.
    Anh quay lưng bước đi, thật nhanh, để trốn tránh ánh mắt ấy, ánh mắt đã khiến anh say mê một thời, hay bởi đã quá nhiều nỗi đau, giờ là lúc anh cần mạnh mẽ, cứng rắn?
    Hãy cứ sống như là gió. Có ai đó đã từng nói với anh như vậy. Giờ anh ước gì mình là gió, lặng lẽ trôi đi, tới bất cứ đâu, chẳng lo, chẳng vướng bận điều gì, nhẹ nhàng, thanh thản. Dù bên tai anh, dường như vẫn vang vọng câu thơ, mà ngày xưa anh và nàng rất thích.
    ?Giờ muộn quá biết anh về có kịp?
    Hạ thong dong trên phố tự lâu rồi!?
    Đã 6 năm rồi kể từ mùa hạ ấy
  5. honeysweet

    honeysweet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2007
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Entry cho anh

    Em muốn viết cho anh....viết thật nhiều...nhưng giờ đây đầu em trống rỗng...đặt tay lên bàn phím nhưng em chẳng biết nên viết gì...Em đang nhớ...uh! em đang nhớ...nhớ lắm....nhớ những ngọt ngào nhớ những xót xa...nhớ những lời hẹn thề và cả những lời gian dối....nhớ những gì còn quanh quẩn đâu đây chất chứa những tiếng cười và nước mắt....chất chứa những âm thanh dễ thương cũng chất đầy những tiếng hét đau đớn...tắc nghẹn..Chính giây phút này đã bắt đầu sự tuyệt vọng đến tận cùng và tan thương...Hok bit bao nhiều lần em tự hứa với lòng mình rằng " đây sẽ là lần cuối em khóc vì anh" thế nhưng em đã hok giữ đúng lời hứa...em đã khóc nhiều hơn bao giờ hết...Anh muốn em quên ư? quên đi anh..quên đi hết những gì mình đã có với nhau?....có lẽ đây sẽ là điều cuối cùng em có thể làm cho anh .....uh! em sẽ làm nếu anh muốn....Em sẽ tìm 1 cái hộp...và đặt tình yêu của mình vào trong đó....rồi em sẽ đào 1 cái hố...1 cái hố thật sâu trong tận đáy lòng dù biết sẽ thật đau...nhưng em sẽ phải chôn sâu tình cảm của mình vào trong trái tim này.....Thế là xong...Có lẽ sẽ hok còn nước mắt nữa...nhưng đó cũng là lúc em đau đớn nhất....đau đớn còn hơn mất đi bất kì cái gì trên cơ thể của mình....Làm như thế em chưa dám chắc mình sẽ quên được anh..... Chỉ có 1 cách là em biến mất khỏi cái thế giới này...chỉ có như dzậy mới làm em nhanh chóng quên đi anh....Anh có biết anh tồi lắm hok? Những gì em hứa ,anh bắt em hok được quên ....thế còn anh? Anh có nhớ đã hứa gì với em hok? "Anh sẽ mãi mãi iu em,,,mãi bên cạnh em,,,mãi nhớ về em,,,sẽ luôn quan tâm và chăm sóc cho em đến hết cuộc đời..."....thế mà bây giờ....hix...thôi...anh cứ đi đi...em sẽ chẳng trách anh đâu....uh! hok trách cũng đúng ...anh làm gì có lỗi nhỉ...chính số phận đã cướp anh đi xa khỏi đời em.....em mệt mõi...em hok muốn cố gắng thêm phút giây nào nữa cả khi biết được rằng: mình sẽ mãi mãi mất nhau.....Lẽ ra cái entry này phải giành cho anh những nụ cười...nhưng...xin lỗi...em đã hok làm được....lòng em giờ đau lắm.....anh hãy khóc cùng em nhá.....chỉ 1 lần này nữa thôi....
  6. WhyNot2007

    WhyNot2007 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/09/2007
    Bài viết:
    146
    Đã được thích:
    0
    Em đã viết cho anh.không bằng những lời ngọt ngào âu yếm, em đã viết cho anh,bằng những lời từ chối 1 tình yêu. Vậy thôi,chứ em cũng không biết là anh có yêu em không nữa,đơn giản là anh đã quay trở về nhưng em thì đã sẵn sàng cho 1 lời tạ từ phân ly.
    Anh đã nói với em rằng : hãy để cho mọi chuyện tự nhiên,chuyện gì đến sẽ đến,và em đã tự nhiên đón anh đến,nhìn anh đi và chấp nhận cái chết của một mối tình hư ảo cũng như khắc vào trong trái tim em thêm 1 vết thương.Để hiểu rằng thật khó để trọn vẹn với một người dù rằng trong em vẫn trọn vẹn 1 tình yêu.
    Đừng trách gịân em khi em là kẻ quay lưng trốn tránh,mong anh hiểu rằng em chỉ muốn gìn giữ những gì đẹp về chúng ta,để em có thể mĩm cười khi nhớ về anh,và........
    Chúng ta hãy tìm lấy hạnh phúc cho mỗi chúng ta,nếu như chúng ta thật sự là một nữa của nhau,một ngày nào đó mình sẽ gặp lại.Trên con đường có nhiều ngã rẽ,chúng mình đã rẽ chia nhau,nếu co duyên sẽ lại gặp nhau trên cùng một con đường,vậy nhé anh,em nhẹ nhàng rời bỏ những nỗi đau,đi trên con đường em đang lực chọn,cho dù chênh vênh,cho dù trống trãi,nhưng hành trang của em sẽ là những kỹ niệm về những người đã đi qua đời em- trong đó có cả tên anh - và niềm khát khao về hạnh phúc.
    Tạm biệt tình yêu một thóang dư hương của em,nhưng em hy vọng mình sẽ là bạn .Vì anh và em bắt đầu từ một tình bạn,thì bây giờ mình trỡ về vị trí đó,điều đó có thể không?
    " Ngày xhưa cũng là anh,ngày xưa cũng là anh,rời bỏ em bườc theo....." em không biết có phải là vậy anh,và sự trở về của anh ngày hôm nay em cũng không biết là nó có ý nghĩa gì.Nhưng anh ơi,hãy để những xao động của em về anh được ngủ yên. Em cám ơn anh về điều đó.Trong tim em sẽ mãi có hình bóng anh,bởi vì anh đã từng 1 thời là niềm tin và lẽ sống của em.Nhưng trong hiện tại,em không thể sẵn sàng cùng anh dù rằng em có thể sẵn sàng đón nhận 1 ai đó...........vì sao anh hiểu không...........vìsao.không phải vì em không hay chưa bao giờ yêu anh,mà vì.....................[​IMG]
    Tình đã xa tình là dang dở
    Kỷ niệm trong lòng ta mãi nhớ về nhau.
  7. honeysweet

    honeysweet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2007
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Giờ đây em đang cố tìm cho mình một phương thuốc mất trí để quên anh...Những thói quen anh tập cho em,,,bây giờ em cũng đã bắt đầu quên rồi anh à....Em quen không chờ đợi những cuộc điện thoại đường dài mà hằng đêm anh thường phone cho em với những câu chuyện vớ vẩn nữa...Em quen không gửi những tin nhắn ngọt ngào cho anh nữa..Em quen thôi không gọi tên anh khi trò chuyện với những người bạn thân của em nữa...Nhưng em lại không tài nào quên được nụ cười và giọng nói ấm áp của anh...Mỗi lần bắt gặp ai đó có nụ cười giống anh,,dù cho chỉ là thoáng qua thì em cũng ngỡ rằng anh đang ở đâu đó rất gần em...Anh còn nhớ em lúc em nói điều đó cho anh biết thì anh cười rất to và khẽ nói vào tai em rằng " nụ cười này sẽ mãi là của em,,không là của một ai đó"...Anh còn nhớ không???Có lẽ nụ cười đó là một điềm gỡ???Khi em nhận được món quà đó của anh thì em cũng phải trả giá lại cho nó là nước mắt...Lúc thì tuôn trào ra ngoài không có gì ngăn lại được,,,lúc thì nó lại chảy ngược vào trong,,em thấy nó đắng lắm,,vị đắng làm sao ấy...Thuốc uống vào đắng đó nhưng nó có thể làm cho em hết bệnh,,vậy mà nước mắt đó làm cho trái tim em càng rỉ máu,,,vết thương lòng ngày càng nặng...
    Uhm,,,trời hôm nay sao mưa to thế nhỉ???Phải chăng ông trời cũng đang có nỗi niềm như em???Hay là ông trời biết rằng những lúc em nhớ anh thì em lại thích mưa,,mưa to như trút nước để khi em khóc,,không ai có thể nghe đước tiếng nấc của em,,không ai có thể thấy được em đang khóc???Có quá nhiều câu hỏi và cũng có quá nhiều dấu chấm hỏi.....Tất cả giống như tình yêu của anh dành cho em vậy đó.....Không còn yêu cũng không có một lời nói,,,chia tay với em cũng không một lời giải thích,,,để lại đây trong em chỉ là những dấu hỏi mà chắc chắn rằng đáp án là hư vô....

  8. saobien_12

    saobien_12 Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/08/2005
    Bài viết:
    2.918
    Đã được thích:
    0
    hic hic ... xả stress mụt chút ...dạo nì bizi quá chưng`
    Đã lâu lắm rồi em không còn lang thang vaò blog của anh để tim một chút gì đó , Đã lâu lắm rồi em không còn có những cảm xúc gì nữa
    Em chẳng buồn . chẳng vui , chẳng chút cảm giác gì cả .Blog anh chắc bây giờ cũng lên meo lên mốc rồi thì phải .Anh mãi lo sự nghiệp quên đi tất cả những gì bên anh .Đn mưa nhiều lắm
    ĐN mùa mưa buồn đến nao lòng .Em đi về ướt nhẹp như con chuột con .
    Mưa lạnh thấm dần khiến em tái tê , chẳng có cảm giác gì hết anh à ...mưa lạnh thật .Bàn tay em nhăn nhúm lại vì nước mưa , thảm thật !
    Hôm nay chợt lo lắng cho nhưngc công việc sắp đến với em , em xoay cuồng trong công việc và công việc . Một ngày qua nhanh thật .
    Hôm trưóc em nói với anh Q " chắc học xong em sẽ vào trong đó "..maybe .Nhưng mãi mãi ..chắc clà thế ... với em , anh sẽ chỉ như người x alạ thôi ..Anh ngại khi gặp em trên những con duờng Đn , Em biết đièu đó chứ ,
    Rồi em đi ngang qua anh như chưa từng biết , chưa từng quen . Bởi vì em đọc đưọc những cảm giác và biết rằng anh muốn thế .Như vậy tốt hơn ssao?
    Buồn cười khi em hỏi anh Q :" ai hay nhắc em vậy anh ? em quen hả ? ai nhỉ ...nhiều người quá em chẳng nhớ ". Em ứ cần !
  9. honeysweet

    honeysweet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2007
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Lạ nhỉ???Trời đang mưa hay rằng mình đang khóc??Nước mưa hay nước mắt mà sao lại có vị mặn đắng như vậy ta???Uhm...Con bé này,,mày đang vờ ngốc nghếch đúng không???Mày đưa ra những câu hỏi vô duyên quá đi mất....Mày có điên không??Nước mưa thì làm sao mà mạn và đắng được,,,mày học đến lớp mấy rồi???Hahahaha....
    Đấy,,,những câu hỏi và câu trả lời của em đấy...Có buồn cười không anh???Em khờ quá phải không anh???Em không bỏ được cái sở thích đi dưới mưa được...Cái trò này đâu có ích gì cho sức khoẻ....Hôm nay em lại đi ngoài mưa và lại tìm những kỷ niệm ngày xưa...Em thèm được ngồi phía sau lưng anh,,,em thèm được tựa má em vào đôi vai của anh,,,em thèm đôi bàn tay của anh nắm chặt khi em lạnh run,,,em thèm được anh lau khô tóc cho em khi đi về nhà...Và thèm rất nhiều thứ....Anh àh,,em phải làm sao đây hả anh???Cố dặn lòng mình nhớ để quên anh,,,nhưng càng nhớ thì lại càng đau...Em yếu đuối quá anh nhỉ???Đã bảo là entry cuối rồi mà hễ ngồi vào bàn phím lại muốn viết,,,viết tất cả những gì cho anh...Em không giữ được lời hứa với bản thân mình rồi....

  10. honeysweet

    honeysweet Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/09/2007
    Bài viết:
    218
    Đã được thích:
    0
    Bỏ cái thói quen thôi không nhắn tin SMS cho anh thì bây giờ lại có thói quen viết ẻnty cho anh...Sao cái gì cũng là anh vậy???Cố không nghĩ nhưng con tim và bàn tay của em lại muốn đánh đánh gõ gõ vào bàn phím...Chắc chẳng bao giờ có entry nào là entry cuối cùng rồi....Ngồi một mình thì muốn nói với anh tất cả,,nhưng đến ngày gặp lại anh,,,không biết em có đủ can đảm để nói chuyện với anh ,,,trách móc anh,,hờn giận anh không nhỉ???Em sợ lắm,,em sợ bản thân mình trở nên yếu đuối lắm...Em sợ sẽ yêu anh lại mất thôi....Em sợ vết thương lòng của em trổi dậy và đau thêm lần thứ 2...Em không thích cái cảm giác đó..Nó ghê sợ làm sao...Uhm,,chắc có lẽ em sẽ không gặp anh,,,em trốn tránh đi tất cả...Em không thể nào có lại được tình bạn như trước với anh được..Em không hiểu tại sao nữa???Có lẽ đây là phương pháp tốt nhất để em quên đi anh...Đã không gặp thì mãi mãi đừng bao giờ cho thấy mặt...Tránh càng xa càng tốt...Anh nhỉ????

Chia sẻ trang này