1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đâu là lối thoát?

Chủ đề trong 'Tư vấn tình yêu' bởi z0_0z, 24/08/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. z0_0z

    z0_0z Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    Đâu là lối thoát?

    Tôi ko biết mình phảI bắt đều từ đâu cho câu chuyện của mình. Tất cả trôi qua đã 4 năm rồI nhưng với tôi chỉ như ngày hôm qua. Trong 4 năm, tôi đã dung mọI cố gắng của mình để quên đi, để bắt đầu 1 cuộc sống mớI nhưng ko thể. Giờ đây tôi cảm thấy mệt mỏI, và ko thể chịu đựng them được nữa. Năm thứ nhất đạI học, tôi bước vào mốI tình đầu của mình vớI tất cả những ngây thơ vụng dạI, và tất cả tình yêu của một cô bé lần đâu biết yêu. Trước đó, đã có rất nhiều ngườI theo đuổI tôi nhưng trái tim tôi hoàn toàn bình thản trước mọI săn đón , tình cảm, cho đến khi tôi gặp N- ngườI yêu đầu tiên và cũng là ngườI mà tôi đã mất 4 năm dằn vặt nhưng ko thể nào quên. Chúng tôi đã có những ngày thật hạnh phúc bên nhau. Tôi cảm thấy chúng tôi rất hợp nhau, rất vui vẻ khi bên nhau, những thói quen, sở thích đều giống nhau. N rất thương yêu, chiều chuộng tôi. Trong thờI gian quen nhau, chúng tôi chưa có 1 lần cãi vã. NgườI than của N đềI biết tôi mặc dù tôi chưa chính thức về ra mắt gia đình vì lúc đó chúng tôi đều nghĩ mình đang còn nhỏ, cần lo việc học hành trước đã, nhưng chị của N thường tặng tôi những món quà mỗI khi đi công tác xa về, và tôi cũng tặng chị những vật trang trí xinh xắn mà tôi mua được. Tuy nhiên, chúng tôi chưa hề gặp mặt nhau, tất cả quà tặng đều chuyển qua tay N. Tôi đạ thật sự rất rất hạnh phúc. Nhưng như ngườI ta vẫn nói, tình đầu dễ vỡ, chỉ vì 1 phút nông nỗI, vì ngày ấy tôi còn quá trẻ con, vì giận dỗI và ích kỷ, tôi đã nói lờI chia tay vớI N và trả lạI N những vật kỷ niệm của 2 đứa. Tôi nghĩ rằng khi nghe lờI chia tay, N sẽ lập tức chay đến tìm tôi, hỏI tôi lí do, và năn nỉ tôi trở về- đúng như ý muốn thỏa mãn long kiêu kỳ của tôi. Nhưng mọI việc ko như cái đầu óc trẻ con của tôi vẫn nghĩ, ko có 1 lờI năn nỉ nào được thốt ra, tất cả chỉ có 1 lá email N viết cho tôi, ko hỏi lý do, chỉ vỏn vẹn lời đồng ý.. Những ngày sau đó là chuỗI ngày kinh khủng nhất của đờI tôi mà bây giờ mỗI khi nhớ lạI, tôi ko thể hiểu tạI sao tôi lạI có thể vượt qua được. Cuộc sống của tôi trước đây đâu đâu cũng có hình bong của N, từ những bài hát tôi thích nghe, cũng là những bài hát mà 2 đứa hay nghe, hay hát, chương trình TV mà chúng tôi thích xem và đem ra bàn luận mỗI lần đi chơi, những con phố quận I, những quán ken đầy ắp hình bóng những ngày tháng hạnh phúc của 2 chúng tôi. Tôi ko dám cho phép mình nhìn lạI những kỷ niệm đó. Tôi quăng cái máy hát qua 1 bên, ko bao giờ dám nghe những bài tình ca, bỏ qua những chương trình TV quen thuộc, và ko dám đặt chân lên những con đường trung tâm quận I. Vậy mà, mỗI khi tình cờ tôi nghe đâu đó 1 bài tình ca, hay bắt gặp trên đường 1 chiếc xe giống như chiếc xe N thường chở tôi thì long tôi lạI đau đớn ko thôi và nuớc mắt cứ thế rơi. Tôi như điên cuồng trongnỗI nhớ N, tôi viết thư cho N, mong N tha lỗI và quay về vớI tôi . Đáp lạI chỉ là sự im lặng. Tôi gọI cho N, mong được gặp N. N bảo rằng ko có thờI gian. Ko được đáp lạI, tính trẻ con và ích kỷ của 1 con bé được cưng chiều như tôi lạI nỗI lên. Tôi lai viết mail trách móc, bịa đặt ra những lý do buồn cườI cho quyết định chia tay của mình, và tôi tuyên bố ko bao giờ mail cho N nữa. Đáp lạI tất cả cũng là sự im lăng. Thất vọng, tôi cố bắt mình thật bận rộn để ko còn thờI gian nhớ đến N. Tôi đăng ký các lớp học tứ 7h sang đến 9h đêm. Tôi cố gắng vui cườI cùng bạn bè, hy vọng tình cảm ấm áp của những ngườI bạn sẽ làm tôi vơi đi. Bề ngoài ko ai có thể biết tôi là 1 kẻ thất tình đầy tuyệt vọng. MọI ngườI vẫn nghĩ tôi là 1 con bé luôn xuất hiện vớI nụ cườI và những câu vui đuà bất tận như ngày nào. Tôi là 1 kẻ ko bao giờ muốn nhìn ánh mắt thương hạI của mọI người. Nh7ng khi đêm về, tôi hay mơ về những ngày hạnh phúc xa xưa và thức dậy trong nước mắt khi nhận ra hiện thực là tôi đã mãi mãi mất N. Tôi bị stress nặng và có lần đã phảI vào bệnh viện cấp cứu lúc nữa đêm. Sau khi từ bệnh viện về, nghe những câu hỏI lo lắng của ba mẹ tôi qua điện thoạI, tôi nhận ra mình ko thể sống mãi như thế. Tôi cần 1 lốI thoát. Tôi đã chọn cho mình con đường chạy trồn những kỷ niệm vì tôi biết mình ko có đủ can đảm đốI diện vớI nó. Tôi quyết định sang Mỹ. Ngày tôi đi, tôi mang hy vọng mong manh rằng N sẽ đến phi trường, tôi cố tìm kiếm và rồI quay lưng đi trong nước mắt. Tôi bắt đầu 1 cuộc sống mớI nơi đất khách, áp lực bài vở , tôi ko còn nhiều thờI gian để nhớ đến N. Tôi tưởng mình đã có thể quên N, và xoá đi vết thương lòng ngày xưa. Tôi đã thử yêu 1 lần nữa. Thế nhưng, mốI tình đó kết thúc 1 cách chóng vánh vì tôi nhận ra 1 sự thật là tôi vẫn chưa thể quên N, đốI vớI tôi, ko ai hoàn hảo bằng N. Tôi thật giận chính bản thân mình, tạI sao tôi lạI ko thể sống 1 cách bình yên hạnh phúc? Cuộc sống của tôi sẽ ra sao nếu tôi cứ tiếp tục nhớ tớI N trong khi N đã yên vui bên ngườI yêu mớI. Xin hãy giúp tôi tìm ra 1 lốI thoát cho mình.
  2. 646288

    646288 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    24/05/2006
    Bài viết:
    56
    Đã được thích:
    0
    Em gái ạ,
    Ở vào vị trí của anh bây giờ, em sẽ không coi mối quan hệ đó là tình yêu. Đơn giản chỉ là sự rung động mạnh mẽ của em với người kia, nó thiếu tình cảm tương ứng của người kia dành cho em, thiếu sự hiểu nhau sâu sắc của đôi bên.
    Anh biết em đang quen với nhung lụa, với sự đùm bọc của gia đình và phải xa nhà nên hụt hẫng ghê gớm. Ở bên đó, với những dòng văn nghệ uỷ mị, não nề nên lại càng trở nên yếu đuối. Những va chạm xã hội sẽ cho em thấy chuyện này là chuyện nhỏ trong đời. Cực khổ, gian nan, máu, nước mắt... đã giúp anh mạnh mẽ hơn rất nhiều em ạ. Anh ko muốn ai cũng chịu như anh nhưng cuộc sống này là thế; học, hành, du, khốn mới làm cho con người ta hiểu biết hơn được, nhìn nhận cuộc đời thông đạt hơn được.
    Nếu còn có băn khoăn gì, cứ PM cho anh nhé
  3. niced4ys

    niced4ys Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/05/2006
    Bài viết:
    2.042
    Đã được thích:
    0
    Theo tớ thì bạn nên yêu/thích vài anh tiếp cho đến khi quên được N. Cho con trai nó quan tâm và bạn cũng cố gắng quan tâm lại nó như trả bài trên lớp ấy. Để tình cảm nảy sinh từ sự quen thuộc vậy
  4. lovelyloveforever2003

    lovelyloveforever2003 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2003
    Bài viết:
    5.426
    Đã được thích:
    0
    Đọc cái đoạn vàng vàng này mình cũng 1 phần hiểu vì sao thằng cha đó chán bạn.
    Chắc khi yêu nhau bạn luôn coi nó như vua , còn bạn là nô tỳ hả ?
    Ghen tuông cãi vã trong nhiều trường hợp nó là gia vị không thể thiếu cho TY mà .!
    Được lovelyLOVEforever2003 sửa chữa / chuyển vào 17:06 ngày 24/08/2006
  5. Hectorviet

    Hectorviet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    30/07/2006
    Bài viết:
    1.207
    Đã được thích:
    0
    Let bygones be bygones bạn àh !!. Bạn trai của bạn thực sự yêu bạn thì anh ta phải hiểu và thông cảm cho tình yêu đầu của 1 cô gái chứ, đừng tiếc làm gì anh ta không phải là người duy nhất đâu. Mọi cái rồi sẽ qua, thời gian sẽ chôn vùi tình đầu tiên khó quên của bạn. Mình đọc thấy bạn có đầy đủ điều kiện của 1 người hạnh phúc, bạn hãy mở rộng tấm lòng với những người đến với bạn hiện tại và tương lai thì hơn, chứ lưu luyến quá khứ quá sẽ làm bạn đánh mất chính mình.
    PS: Bạn là người có học, có ý chí vậy thì lối thoát nó nằm ở ngay chính bản thân bạn đó. Chúc bạn Hạnh phúc!
    Được HECTORVIET sửa chữa / chuyển vào 17:50 ngày 24/08/2006
  6. gay_het_ca_rang

    gay_het_ca_rang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/08/2006
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Mình cũng đã từng đau khổ vì một người như bạn. Nhưng với tư cách là một người thành công khi vượt qua đau khổ. Mình thực lòng nói với bạn rằng, không có việc gì là chúng ta không thể vượt qua, không có việc gì khó mà ta không làm được, chỉ cần bạn yêu quí bản thân, trân trọng thực tại những gì mình có, bạn sẽ thấy nhẹ nhõm và được an ủi. Khi nào qua rồi nhìn lại sẽ thấy chuyện của mình như con kiến thôi.
    Thời gian còn dài, tương lai còn rộng.
  7. imissum

    imissum Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/11/2005
    Bài viết:
    3.102
    Đã được thích:
    0
    Nhìn biểu tượng giới tính cứ tưởng bạn là con trai; đọc bài lại hoá ra con gái
    Trở lại chuyện bế tắc tưởng như ko có lối thoát của bạn... Đúng là như nhiều người nói, tình đầu thường khó phai. Đã 4 năm trôi qua nhưng bạn vẫn chưa thể quên được mối tình đầu đó. Cũng dễ hiểu bởi thời gian 2 người gắn bó đã để lại trong bạn quá nhiều kỷ niệm đẹp. Nhưng một sai lầm lớn trong lúc "giận mất khôn" đã chôn vùi tất cả những gì 2 bạn có được vào dĩ vãng để rồi khi kịp nhận ra thì đã quá muộn. Bạn đã tìm hết cách để níu kéo mà vẫn không làm lay chuyển định kiến của người ấy. Bạn có tiếc nuối thì cũng vẫn phải chờ thời gian trả lời thôi. 4 năm có thể là chưa nhiều để người ấy nguôi ngoai đi định kiến xưa, song cũng ko phải là ngắn.
    Tôi vẫn thường nghĩ rằng "cái gì mất đi thì không phải của mình". Có thể ở một vài hoàn cảnh nào đó, điều này không phải là một điều tốt. Và cũng có thể N của bạn cũng nghĩ như thế nên đã đáp lại mọi nỗ lực níu kéo của bạn bằng sự im lặng, sau 4 năm vẫn là sự im lặng. Có thể N nghĩ rằng bạn đã không còn thuộc về N ngay từ khi bạn nói lời chia tay. Bạn cũng đã mở lòng để cho người khác có cơ hội đến với bạn nhưng không thành. Bạn không thể quên được N, bởi N đã in hình quá sâu đậm trong lòng bạn rồi. Nếu bạn có thể đợi chờ, hãy cho N thêm thời gian, đến một lúc nào đó N nghĩ lại sẽ chủ động liên lạc lại với bạn thôi.
    Còn nếu không thể chờ đợi, bạn phải là người chủ động tìm gặp lại N để nói với anh ấy tất cả những gì bạn muốn nói. Có thể N đang chờ đợi những hành động thực tế của bạn, và rồi mọi chuyện lại tốt đẹp. Tôi hy vọng là thế!
    Vài lời chia sẻ. Quyết định cuối cùng là ở bạn. Chúc bạn hạnh phúc!
  8. donghailongvuong1976

    donghailongvuong1976 Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    07/08/2006
    Bài viết:
    162
    Đã được thích:
    0
    Vấn đề chỉ là thời gian !
  9. z0_0z

    z0_0z Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/05/2006
    Bài viết:
    8
    Đã được thích:
    0
    @lovelyloveforever2003: tụi mình chưa bao giờ cãi nhau ko phải vì mình quỳ luy hay coi anh ta là vua, mà vì tụi mình ko bất đồng điều gì để mà cãi nhau cả, anh ta luôn chiều theo ý muốn của mình, có những khi mình đề nghị cả hai nếu cí gì ko hài lòng về nhau, thì cứ thẳng thắn nói ra, nhưng câu trả lời của anh ta luôn là : N ko có gì phải phàn nàn cả, mọi thứ đều quá tốt đẹp
    @ niced4ys, & gay_het_ca_rang : cám ơn lời khuyên của bạn , mình cũng biết rằng mình cần phải bước qua quá khứ, trân trọng bản thân, xung quanh còn rất nhiều ngưới lo lắng cho mình và mình phải xứng đáng với họ, mình đã cố gắng nhiếu , nhiếu lắm, nhưng tình cảm này cứ như 1 cái dằm lâu ngày trong tim, ko thể nhổ bỏ
    @ imissum: mình cũng đã từng nghĩ như bạn, rằng hy vọng thời gian sẽ chứng minh tình cảm của mình , năm ngoái, mình có về nước, hy vọng sau 3 năm, N sẽ hiểu tình cảm của mình, nhưng mình hy vọng để rồi thất vọng thôi bạn à, mình trở về Mỹ mà ko có cả 1 lần cơ hội gặp mặt N, tất cả mình nhận được chỉ là 1 cuộc nói chuyện điện thoại kéo dài 5 phu''t.
  10. yukihide_mori

    yukihide_mori Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    03/10/2003
    Bài viết:
    639
    Đã được thích:
    0
    Bạn mến , tớ đọc và đã rất cảm thông với nỗi đau của bạn. Tớ muốn được cúi xuống chia sẻ cùng bạn, nhưng chính tớ, cũng lại đang mang trong lòng nỗi đau đớn đó, giống bạn. Mọi chuyện bắt đầu từ hôm qua thôi, tớ cũng đang học cách quên, nhưng tớ nhận ra rằng, nếu cứ cố gắng quên đi ai đó, thì lại nhớ về họ nhiều nhất. Bạn đừng day dứt nhiều, tớ đang cố gắng bình thản trước mọi chuyện, vẫn nhắn tin hỏi thăm hắn bình thường, vẫn tỏ ra là người cứng cỏi, mặc dù đêm qua, tớ đã trằn trọc không thể có một giấc ngủ yên... Những kỉ niệm về họ khiến ta không quên được họ, chứ không phải chính bản thân họ đâu....
    Bạn đừng nhớ về những kỉ niệm nữa....

Chia sẻ trang này