1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Để em nói lời tạm biệt - Trương Tiểu Nhàn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoamilon, 02/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Để em nói lời tạm biệt - Trương Tiểu Nhàn

    Để Em Nói Lời Tạm Biệt

    Tiểu Thuyết :Trương Tiểu Nhàn
    Chuyển Dịch : Minh Khuê


    1

    33 Lọ Không Khí

    Nhà tội phạm học Cesare Lombroso thế kỷ 19 chuyên nghiên cứu xương sọ của tội phạm trong tù . Ông phát hiện xương sọ 1/3 tội phạm có một số đặc trưng giống nhau , những đặc trưng đó bao gồm :

    --Khuôn mặt to . So với xương sọ , cổ và cơ thể , bộ mặt chiếm tỷ lệ rất lớn .

    --Trán hẹp .
    --Lỗ tai đặc biệt to hoặc đặc biệt nhỏ .
    --Chân mày rối loạn , khoảng cách giữa 2 chân mày hẹp .
    --Xương hàm lồi .

    --Mũi hếch , có thể nhìn thấy lỗ mũi .
    --Râu ít .
    --Tóc bù xù , nhiều tóc quăn .

    Người nào mà có tất cả tướng mạo trên chính là tội phạm bẩm sinh . Tôi không biết cha tôi có phải thuộc loại người này không ? Trong 8 đặc trưng trên , ông đã có 6 cái , có 2 chỗ không giống : chân mày không rối loạn , khoảng cách giữa hai chân mày không hẹp . Thời trẻ ông cũng được kể là một người dàn ông đẹp trai , năm nay đã 53 tuổi , không biết tại sao càng già ông càng thấp hèn . Quả là bất hạnh , tướng mạo tôi giống cha tôi , là bản sao thời trẻ của ông , chỗ không giống ông là mặt tôi không qúa lớn , mũi không hếch . Lỗ tai của chúng tôi là giống nhau nhất .


    Hai giờ sáng tôi nhận được điện thoại của Sở cảnh sát gọi đến , mời tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc --cha tôi .

    2 giờ 22 phút tôi đến Sở cảnh sát Loan Tử , nói với cảnh sát trực tôi đến bảo lãnh Khâu Quốc . Anh dẫn tôi vào gian phòng phía sau phòng trực . Cha tôi ngồi ủ rũ một bên . Ngồi đối diện ông là một người đàn bà trung niêm phấn son loè loẹt , tóc tai rũ rượi , má bên trái sưng vù , khoé miệng rỉ máu .


    --Cô là gì của ông ta ? --Cảnh sát dò hỏi tôi .
    --Tôi là con gái của ông .
    Khi người cảnh sát đó ngẩng đầu nhìn tôi , đó là ánh mắt khinh bỉ nhất mà tôi từng thấy qua .

    --Ông ta đánh đập người đàn bà này --Cảnh sát nói .
    Tôi hằm hằm nhìn cha tôi . Tên tội phạm ái tình bẩm sinh đã 53 tuổi này gục đầu càng thấp không dám nhìn tôi .

    Người đàn bà trung niên để tóc rũ rượi đó yêu cầu cảnh sát đưa bà đến bệnh viện chứng thương . Tôi đóng tiền bảo lãnh , thủ tục làm 30 phút mới xong , cuối cùng có thể rời Sở cảnh sát . Khi rời Sở cảnh sát đúng lúc xe cứu thương chạy vào . Cha tôi vừa bước chân ra khỏi Sở cảnh sát , liền cợt nhả , đưa chân đá cái hộp sữa đang lăn lóc bên đường .

    --Người đàn bà đó .....Cha tôi tìm cánh giải thích với tôi .
    --Con không muốn nghe !--Hai tay tôi bụm lỗ tai .
    --Vừa rồi phá con mất giấc ?
    --Con còn chưa ngủ ! Trường đang đợt thi . Cha cho rằng mọi người đều phong lưu khoái lạc giống cha sao ?

    --Thành tích của con trước nay luôn tốt --Cha lấy lòng tôi .
    Lúc này , xe cứu thương từ trong Sở cảnh sát chạy ra , đưa người đàn bà đó đi bệnh viện . Tôi dang tay ngăn xe cứu thương .

    --Chúng tôi quen với người bị thương, có thể đưa bà đi không ? --Tôi hỏi tài xế .
    Tài xế quay đầu nhìn người đàn bà đó. Bà ta liếc tôi một cái, không phản đối.

    --Được rồi --Tài xế đáp .
    Tôi và cha leo lên xe. Người đàn bà đó ngồi đối diện chúng tôi . Không cần cha tôi giải thích , tôi đã biết đây là chuyện dan díu nam nữ khiến cho người nhà xấu hổ . Cha thường có đủ thứ bạn gái : trẻ cũng có , già cũng có . Trước kia đã có đám đàn bà xông vào nhà tôi quậy phá , lần này quậy đến Sở cảnh sát , tôi không cảm thấy bất ngờ . Trên ngón tay vô danh bàn tay trái của ông đang đeo một chiếc nhẫn bạch kim . Đó không phải là nhẫn cưới của ông , đại khái là thề nguyền gì đó của ông với một người đàn bà . Ông làm việc gì cũng không xong , bởi vì bẩm sinh của ông chỉ là chuyện yêu đương .


    Xe cứu thương mau chóng chạy đến bệnh viện . Xuống xe , tôi kéo cha tôi bỏ đi .

    --Không phải đưa bà ta vào bệnh viện sao ? --Cha tôi hỏi .
    --Ai bảo ? Con chỉ muốn đi nhờ xe thôi .
    Nhà tôi rất gần bệnh viện này , có thể tiết kiệm tiền taxi .
    --Hay lắm ! Cha lần đầu đi xe cứu thương về nhà .

    Cha luôn bảo con thông minh lắm mà !--Cha lại lấy lòng tôi .
    Cha tôi giỏi nhất là nói năng ngọt lịm . Mẹ tôi chắc vì thế mà bị ông gạt về nhà . Về sau lời ngọt lịm không dùng nữa , họ ly hôn năm tôi 14 tuổi . Ông là người rất lạc quan , thường cho rằng ngày mai sẽ tốt đẹp hơn , cho nên ông không có thói quen tích luỹ , thường không có một đồng xu dính túi . Cha đặt tên tôi là Hoan Nhi là mong muốn tôi
  2. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    cũng nhiễm không khí hoan lạc . Đáng tiếc tôi họ Khâu .
    Buổi trưa đi thi . Sau khi buổi thi kết thúc , tôi đụng mặt Hồ Thiết Hán ở hành lang .
    --Đừng quên cuối tuần này gặp nhau --Anh nói .
    Hồ Thiết Hán , Chu Mộng Mộng , Dư Đắc Nhân , Âu Hiểu Giác và tôi là bạn cùng lớp , bắt đầu từ lớp 4 mãi đến trung học , tình cảm rất tốt .
    Hồ Thiết Hán rất đẹp trai . Cha anh là cảnh sát , con người anh cũng đầy nghĩa khí . Anh từng có thời gian làm trưởng nhóm nhi đồng trong trong tiết mục của Đài truyền hình , trở thành ngôi sao thiếu nhi .
    Năm lớp 9 , Chu Mộng Mộng đi du học ở Canada .
    Ba năm trước nó trở về , chúng tôi lại thường tụ hội với nhau .
    Chúng tôi thường tổ chức vui chơi cuối tuần trong căn nhà rộng 900m của Mộng Mộng ở dường Ca Đức . Gia đình Mộng Mộng có mấy nhà hàng đặc sản biển ở đường Nam Bắc . Mẹ nó là người phụ nữ thời trang nhất ở đường Nam Bắc .
    --Hoan Nhi ! Chị đến rồi ! Chị là người đầu tiên đến đó .--Mộng Mộng đón tôi ở cửa .
    --Đây là những thứ mẹ chị và chị cần --Tôi đặt hai bịch to đựng mỹ phẩm xuống đất --có 6 chai sữa rửa mặt , 3 chai nước ....
    --Được rồi ! Được rồi ! Tổng cộng bao nhiêu tiền ?
    --1.602 đồng .
    --Rẻ vậy sao ? Công việc giao hàng của chị thế nào ?
    --Cũng khá !
    --Mình thiệt phục chị . Công việc này tôi làm không được , tôi sợ nhất là nài nỉ người ta mua hàng !
    --Cuộc sống buộc người ta mà ! --Tôi cười dáp .
    Hai năm trước tôi bắt đầu làm tiếp thị và giao hàng cho một cửa hàng mỹ phẩm và thực phẩm bổ dưỡng của Mỹ . Ngoài ra tôi còn dạy thêm ba lớp , cộng lại mỗi tháng kiếm được 8000 đồng . 8000 đồng này dể đóng học phí cho Âu Hiểu Giác . Vì anh , gánh việc đóng học phí cho anh cũng là một niềm vui .
    Năm học lớp 7 , mười mấy bạn học cùng cấp chúng tôi kéo đến Đại Lãng cắm trại . Sáng sớm khi xuất phát , thời tiết đã không tốt lắm ! Khi doàn chúng tôi đến Đại Lãnh , thời tiết dột nhiên biến thành rất ác liệt , sấm sét đùng đùng , cây cối đổ ngã ngổn ngang . Chúng tôi bị khốn đốn trên một bãi cát . Trại đã cắm xong không đầy 5 phút bị gió giật cuốn phăng mất .
    Chúng tôi đi dến một làng gần đó . Đã hơn 8 giờ tối , chung quanh tối mịt , rất đáng sợ . Chúng tôi đến gõ cửa một căn nhà có ánh đèn . Một người đàn ông bước ra mở cửa .
    Người đàn ông đưa chúng tôi đến một căn nhà gần đó để qua đêm , rồi đòi chúng tôi đóng 200 đồng tiền trọ .
    Đó là căn nhà không có người ở . Chúng tôi bước vào , vừa ngẩng đầu nhìn liền phát hiện trên nóc nhà có treo mấy cỗ quan tài .
    --Mấy quan tài này là của người già trong làng chúng tôi . Họ có thói quen mua quan tài để sẵn . Mười mấy cái này chỉ có một xác chết mà thôi .
    --Xác chết !--Bọn tôi ré lên .
    --Một ông già trong làng mới chết đêm nay , chưa đem chôn được nên đặt ở đây --Người đàn ông nói .
    --Còn có chỗ khác không ? --Có người hỏi ông .
    --Chỉ có một chỗ này --Người đàn ông đáp .
    Bọn tôi sợ hãi co rúm lại một chỗ . Bọn tôi chưa từng gặp quan tài thật , huống hồ trong đó còn có một xác chết đang nằm .
    --Nếu bọn bây không thích thì có thể ra ngoài --Người đàn ông hằm hè nói .
    --Chúng ta không có chọn lựa khác , thì ở lại đây thôi --Hồ Thiết Hán nói .
    Trong nhà chỉ có một tầng trệt , một gác xép , diện tích cộng lại không qúa 70m . Tầng trệt nhiều nhất chỉ đủ chỗ sáu người nằm , bốn người còn lại phải ngủ trên gác xép . Nhưng gác xép gần nóc nhà nhất , trên nóc nhà là quan tài , quan tài đặt trên giá gỗ . Ai mà muốn ngủ trên gác xép , chỉ cách quan tài hơn 1m này chứ ?
    --Quan tài nào có xác chết ?--Dư Đắc Nhân hỏi người đàn ông dó .
    --Chắc sát bên trái --Người đàn ông nói dứt lời liền ra khỏi nhà .
    --Chúng ta phải rút thăm để quyết định vị trí nằm ngủ . Ai rút thăm trúng một chiếc xương thì ngủ trên gác , nếu trúng hai chiếc xương thì nằm dưới quan tài có xác chết , có ai phản đối không ?--Hồ Thiết Hán nói .
    Ngay lúc này mà Thiết Hán còn đề nghị vẽ xương khô nữa chứ .
    Chúng tôi đưa mắt nhìn nhau , không ai có đề nghị hay hơn . Rút thăm bắt đầu . Tôi cầu nguyện đừng có rút trúng . Kết quả tôi rút trúng .
    Tôi ngồi bên dưới quan tài có xác chết , hai tay ôm gối , gục mặt khóc .
    --Tôi đổi chỗ cho em --Âu Hiểu Giác nói .
    --Anh không sợ sao ? --Tôi hỏi .
    --Em là con gái mà --Anh ấy bò qua đổi chỗ cho tôi .
  3. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Âu Hiểu Giác , cám ơn anh .
    --Ngủ di , đừng sợ , trời sẽ rất mau sáng thôi ! Anh ấy an ủi tôi .
    Tôi ngủ bên cạnh Hiểu Giác , nhắm mắt không dám nhìn lên . Kỳ thực đêm nay , có lẽ không một ai ngủ được . Tôi quen Hiểu Giác từ năm chín tuổi . Anh ấy trước đây không phải là một người nổi bật trong bọn , cũng không có chủ kiến hay ho gì . Thiết Hán thì khác hẳn , vóc dáng anh ấy cao lớn dẹp trai , là nhân vật lãnh đạo bẩm sinh . Tôi luôn thầm yêu Thiết Hán . Nhưng đêm đó , anh ấy lại rút bên dưới lầu , hoàn toàn không nghĩ đến đổi chỗ cho tôi .
    Tôi nhìn Hiểu Giác đang nằm ngủ cạnh tôi . Anh ấy kéo áo trùm kín đầu , cả người co rúm , đang run rẩy trong chăn .
    --Hiểu Giác , có phải anh sợ không ? --Tôi vỗ vai anh ấy --Tôi ngủ không được , tụi mình nói chuyện được không ?
    Anh ấy trong chăn chui ra , giả vờ rất trấn tỉnh .
    --Tại sao anh muốn đổi chỗ cho tôi ? --Tôi hỏi .
    --Trừ Thiết Hán ra , còn có thằng con trai khác em biết không ? --Hiểu Giác nhìn tôi nói .
    Thì ra tôi luôn lơ đãng với anh ấy .
    Vì thích tôi , cho nên tuy sợ muốn chết , Hiểu Giác cũng tình nguyện đổi chỗ cho tôi , anh ấy ngủ bên dưới quan tài có xác chết . Tôi quay mặt nhìn Hiểu Giác . Anh ấy nhìn tôi . Tôi xưa nay chưa từng phát hiện thì ra chúng tôi gần gũi đến thế .
    Hiểu Giác thông minh mà bướng bỉnh . Nếu có loại người phải rất muộn mới biết mục tiêu đời mình là gì thì Hiểu Giác chính là loại người này . Anh thi rớt đại học vật vờ sống qua một năm , đột nhiên phát ngông , thi vào đại học nước Anh , đạt 3 diểm A . Đại học Boston Anh nhận anh vào học ngành kiểm toán . Học phí và phí sinh hoạt mỗi năm cần 150.000 dông . Gia dình Hiểu Giác không khá lắm , cha mẹ đã nghỉ hưu , ba chị đều xuất giá , chỉ có cuộc sống chị ba tương đối tốt . Tôi đã là bạn gái của anh , tôi không nhẫn tâm nhìn hy vọng của anh tiêu tan , hơn nữa tôi tin tưởng chỉ cần có cơ hội anh sẽ học thành tài trở về . Chị ba của HIểu Giác đồng ý gánh phân nửa tiền học và tiền sinh hoạt , phân nữa còn lại tôi mượn của mẹ Mộng Mộng , sau đó mỗi tháng trả lại . Chỉ còn một năm thì Hiểu Giác về nước rồi . Chúng tôi không đủ tiền mua vé máy bay , tiền diện thoại đường dài lại qúa mắc , nếu không có chuyện cần thiết cũng không gọi điện thoại , bình thường chỉ dựa vào thư từ qua lại , anh mỗi hai tuần thì gửi cho tôi một bức thư .
    Năm nay tôi tốt nghiệp , sau khi tìm được việc làm , có lẽ mua nổi một vé máy bay đi thăm anh ấy .
    Hồ Thiết Hán và Dư Đắc Nhân cùng đến . Đắc Nhân hai tay bưng hai tượng nữ chiến sĩ trẻ đẹp , cao gần một mét .
    --Tặng cho hai người mỗi người một tượng ! Đây là hàng mới có .
    --Đồ chơi con nít như vầy tôi không có hứng thú --Tôi nói .
    Bài thi đại học của anh chấm phúc khảo vẫn không đủ điểm học hệ dự bị , anh vào làm nhân viên bán hàng đồ chơi của một công ty thương mại . Con người anh tâm trí chưa chín chắn , tính tình trẻ con , làm người lại không có mục tiêu gì , công việc này rất thích hợp với anh .
    --Bắt đầu tìm công việc chưa ? --Đắc Nhân hỏi tôi .
    --Đang viết đơn xin việc --Tôi đáp --Anh thì sao ? Còn Thiết Hán , anh sẽ làm gì ?
    --Không cần hỏi cũng biết anh nhất định chạy đi làm cảnh sát --Mộng Mộng nói .
    --Tôi đã đăng kí thi vào Sở cảnh sát rồi --Thiết Hán đáp .
    --Anh không nghĩ qua mình sẽ làm công việc khác sao ?--Tôi hỏi Thiết Hán .
    --Từ năm lớp 4 tôi đã lập chí làm cảnh sát --Thiết Hán đáp --Tôi muốn diệt ác trừ gian , giữ nước an dân .
    Tôi suýt phun ngụm nước trà trong miệng ra . Lời nói của Thiết Hán giống hệt mấy câu tuyên truyền quảng cáo chiêu mộ cảnh sát trên đài truyền hình .
    --Hoan Nhi em tính làm gì ? Em học tâm lý học sẽ làm một nhà tâm lý học phải không ? --Đắc Nhân hỏi tôi .
    --Nhà tâm lý học ? Mỗi ngày đối diện với những người tâm lý có vấn dề ? Tôi không chịu nổi . Tôi muốn làm công việc quảng cáo và mở rộng thị trường , đã gửi rất nhiều thư xin việc rồi .
    --Mẹ tôi dường như có một người bạn đang công tác ở Công ty quảng cáo : Đây là Công ty quảng cáo có quy mô lớn nhất Hương Cảng . Có cần mẹ tôi giới thiệu cho chị không ? --Mộng Mộng hỏi tôi .
    Ba ngày sau , tôi nhận được diện thoại của công ty này , gọi tôi đi phỏng vấn trực tiếp . Người phụ trách là một phụ nữ trên 30 tuổi , trước kia có tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng .
    Cô tên Mạch Lộ Ti là giám đốc công ty . Tôi nhớ cô tham gia cuộc thi hoa hậu Hương Cảng lần 5 , số hiệu dự thi là số 2 , chung kết không được xếp vào 3 hạng đầu .
    --Cô là số 2 Mạch Lộ Ti phải không ? --Tôi hỏi .
    --Cô kinh ngạc là tôi nhớ được cô mà còn nhớ được cả số dự thi của cô .
    --Trí nhớ em tốt lắm --Cô nói .
  4. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Nguyên nhân tôi nhớ được Mạch Lộ Ti là vì khi đó cha tôi thích cô lắm , còn dùng số dự thi của cô dể mua số ngựa đua , thắng mấy ngàn đồng . Gia đình tôi dùng mấy ngàn đồng đó di mua tivi , tủ lạnh , máy giặt và nồi cơm điện . Bốn vật dụng hiện đại trong nhà tôi hoàn toàn dựa vào Mạch Lộ Ti , tôi làm sao quên cô được ?
    --Tại sao em không dự thi hoa hậu , điều kiện của em cũng rất tốt !--Cô nói .
    --Em ? Điều kiện của em không tốt đâu , em lại không có can dảm .
    --Thi hoa hậu bây giờ tham gia hoặc không tham gia cũng không sao , kỳ thực họ đang tuyển người xấu . Chúng tôi tham gia tuyển hoa hậu thời đó , mỗi cô thật là đúng tiêu chuẩn --Cô tự hào nói .
    --Đúng vậy ! Em còn nhớ sườm xám của cô màu xanh biếc , có thêu hoa mẫu đơn , trước ngực có một lớp hoa văn , thật mê người .
    --Trí nhớ của em qúa lợi hại , đó là chuyện mười mấy năm trước rồi --Cô cười tươi rạng rỡ .
    --Khi nào em có thể đến làm ?--Cô ấy hỏi tôi .
    --Cô quyết định nhận em ?--Tôi hỏi Lộ Ti .
    --Em hoàn toàn phù hợp với yêu cầu của chúng tôi --Cô dáp .
    --Em có thể suy nghĩ tí không ?
    --Suy nghĩ ?--Cô rất bất ngờ .
    --Em muốn về nhà thương lượng với cha em --Tôi đáp .
    Tôi đến một công ty quảng cáo khác để phỏng vấn trực tiếp . Quy mô của công ty này không sánh nổi với công ty của Mạch Lộ Ti . Tiếp tôi là một người đàn ông gần 50 tuổi , vóc dáng nhỏ thó , mặt tươi cười . Văn phòng của ông lộn xộn , tạp chí và sách báo chất như núi , còn có mấy tấm hình phong cảnh Hương Cảng , mấy bức tranh sơn dầu , mấy đôi giầy nam hàng hiệu nổi tiếng , mấy cặp táp hồ sơ loại hàng hiệu , mấy cây dù cũng thuộc loại đắt tiền . Trên bàn làm việc ngổn ngang mấy cây bút lông , còn có một lọ mơ muối .
    --Muốn ăn mơ không ? --Ông hỏi tôi .
    --Không , cám ơn ông .
    --Cô học tâm lý học ? --Ông lật xem lý lịch của tôi .
    --Vâng .
    --Đêm qua tôi nằm mộng cô có thể giải mộng cho tôi không ?--Ông cắn trái mơ , hỏi tôi .
    Đề mục phỏng vấn của ông cụ non này thì ra là bảo tôi giải mộng cho ông ta .
    --An tâm , giấc mộng của tôi không phải kỳ mộng --Ông nhả hột mơ vào trong gạt tàn thuốc , sau đó nói --Tôi nằm mộng thấy mình không ngớt làm thức ăn :thịt hầm , tôm muối tiêu , à , không phải , mà là tôm hấp tỏi non , cua tiêu ớt ....tóm lại là rất nhiều thức ăn vặt . Thực tế là tôi không biết nấu ăn , cho nên vừa thức giấc thì bụng đói chịu không nổi . Giấc mộng này ngụ ý gì vậy ?
    --Loại mộng này thường thì phụ nữ mới có .
    Ông giật mình :
    --Vậy sao ? Nhưng trong mộng tôi là dàn ông .
    --Nếu trong mộng mình không ngớt làm đủ loại thức ăn , biểu thị người trong mộng mong muốn quên di mối tình trong qúa khứ mà bản thân khó thể quên được .
    Trên mặt ông lộ vẻ kinh ngạc .
    --Tôi nói sao sao ? --Tôi hỏi ông .
    --Thật không ngờ ngày nghĩ gì , tối mộng cái đó . --Ông nói --Tôi vừa chia tay bạn gái vào tuần trước , kỳ thực là cô ta muốn chia tay với tôi .
    Thật không ngờ người đàn ông gần 50 tuổi này còn chưa kết hôn .
    --Tôi rất thích cô ấy , cô ấy mới 25 tuổi . Lão già cô thân thường bị cô gái trẻ tuổi cự tuyệt --Ông cười buồn .
    --Vẻ ngoài của ông xem ra rất trẻ --Tôi nịnh ông .
    --Vì tôi thường yêu đương --Ông dương dương tự đắc nói .
    --Khi nào cô có thể đến làm ? --Ông hỏi tôi .
    --Không ngờ nhờ vào giải mộng mà tôi có được việc làm .
    Tôi đứng dậy từ giã ông , nhìn thấy phía sau cánh cửa có bốn chai rượu đỏ , đều là rượu nổi tiếng .
    --Tôi thích uống rượu , có một số mua từ mấy năm trước , hiện giờ tăng gía rồi , bán cho bạn bè cũng có thể kiếm được tiền . Tôi rất hối hận lần trước không mua một chai Petrux 1982 , chai rượu này sẽ tăng giá cao , hiện giờ khắp nơi tìm không được .
    --Ông rất thích sưu tầm đồ vật ?--Tôi nói .
    --Không phải sưu tầm mà là đầu tư . Đồ vật mà sau này bán ra không được tôi tuyệt đối không mua --Ông nghịch ngợm nói --Sau khi cô dến làm việc thì tôi dạy cô đầu tư .
    --Tôi không có tiền đầu tư !
    --Đầu tư tốt nhất của người phụ nữ là đầu tư vào một người đàn ông --Ông cười nói .
    Tôi điện thoại từ chối Mạch Lộ Ti , nói với cô tôi đã dồng ý làm việc cho công ty quảng cáo Vận Sinh .
    Mộng Mộng cũng rất lạ lùng trước chọn lựa của tôi .
    --Lộ Ti rất thịch chị . Cô ấy khen chị với mẹ tôi . Cô ấy cho rằng chị sẽ đến chỗ cô ấy làm việc .
    --Tiền lương của Vân Sinh cao hơn chỗ Lộ Ti dến 1.500 dồng , về sau tôi có thể gửi thêm tiền sinh hoạt cho Hiểu Giác .
    Thì ra là vậy , thật khiến người ta cảm dộng . Nếu Hiểu Giác thay lòng thì sao ?--Mộng Mộng nói .
  5. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Anh ấy không thể --Tôi đáp .
    --Trong quán rượu có một chai Petrux 1982 không ?--Tôi hỏi cha tôi .
    --Petrux 1982 ? Mắc lắm đó ! Bây giờ phải 10.000 dồng mà còn không có hàng .
    Ngày hôm sau , cha tôi điện thoại cho tôi , nói ông đã tìm thấy một chai Petrux 1982 , vốn là do một người khách đặt hàng nhưng ông ta mãi không đến trả tiền .
    --Đem về cho con ! --Tôi nói với cha .
    Ngày đầu tiên làm việc ở Vận Sinh tôi mang một chai Petrux 1982 đến . Văn phòng Vận Sinh ở ĐỒng La , nhân viên trong công ty kể cả tiếp tân , tổng cộng có 12 người . Mỗi quảng cáo kỳ thực đều là công tác độc lập , thực hiện kế hoạch lớn lao , mới cần tìm đồng nghiệp giúp đỡ . Hai người ngồi cạnh tôi , một tên Hương Linh Linh , một tên Vương Chân . Hương Linh Linh là mẹ tốt vợ hiền danh đúng như thực , tôi nghe thấy cứ 15 phút là chị điện thoại về nhà cho nữ giúp việc người Phi Luật Tân , xem con trai chị có đại tiện không . Nếu con trai chị cứ mỗi 15 phút đi đại tiện một lần thì sớm đã tiêu chảy đến kiệt nước rồi . Vương Chân thân hình thấp bé , xem ra yếu ớt đến gió thổi cũng bay , tính tình rất lương thiện .
    --Con trai của chị đã hai ngày không đại tiện --Hương Linh Linh nhăn mặt nói với tôi .
    --Nó mấy tuổi ?
    --Bốn tuổi nhưng đã lớn đến thế này --Linh Linh dùng tay ra cỡ cao to cho tôi xem .
    --Nhất dịnh rất đáng yêu --Tôi nói , dù sao bà mẹ nào cũng đều thấy con mình đáng yêu nhất .
    --Đáng yêu đến không chịu nổi , đây chính là nó !--Linh Linh cầm bức ảnh trên bàn giấy đưa tôi xem . Đứa con trai nhỏ của chị ục ịch đến nỗi không phân biệt dược mập mạp hay bị phù thủng , chắc chắn là bị béo phì bẩm sinh .
    --Thật đáng yêu --Tôi khen ngợi .
    Phương Nguyên mời mọi người ăn cơm trưa , coi như chào mừng tôi . Ông là một ông chủ tốt bụng .
    Trở về công ty , tôi bước vào văn phòng ông , hỏi :
    --Ông Phương , có phải ông muốn tìm một chai Petrux 1982 không ?
    --Cô biết ở đâu có à ?
    --Tôi có một chai .
    Ông mừng rỡ ngoài mong dợi :
    --Cô tìm được ở dâu vậy ?
    --Cha tôi làm việc trong một tiệm rượu , chỉ còn một chai này , tôi đem về rồi , không biết ông có cần không ?--Tôi đưa chai rượu đó cho ông .
    --Đương nhiên cần ! Chai rượu này còn tăng gía mà . Tốn bao nhiêu tiền ?
    --10.000 dồng , tôi có hóa dơn , đã trả tiền rồi .
    --Tôi lập tức giao chi phiếu cho cô --Ông nói --Tôi có một việc muốn giao cho cô . Kinh nghiệm của cô qúa ít , kỳ thực không nên giao cô làm , nhưng tôi cho rằng đây là cơ hội rất tốt để cô học tập . Băng vệ sinh '''' Ong thoải mái '''' bị đồn đãi có sâu bọ , cũng có người nói chắc như đinh đóng cột có một phụ nữ dùng băng vệ sinh hiệu này dẫn dến nhiễm trùng tử cung , hậu quả phải cắt bỏ tử cung . Câu chuyện này vốn do kẻ ác phá hoại , phía tổng đại lý đã báo cảnh sát , nhưng lượng tiêu thụ băng vệ sinh giảm mạnh . Tổng đại lý nhờ chúng ta xử lý chuyện này . Xử lý nguy cơ là một đề tài rất quan trọng trong công tác quảng cáo , đúng dịp dể cô học tập
    Vì để thân nhập vào chuyện băng vệ sinh có sâu, ngày hôm sau tôi đến gặp gỡ với đoàn Lạc Đào, tổng đại lý '''' Ong thoải mái ''''. Lạc Đào là nhà đại lý quy mô đứng nhất nhì Hương Cảng. Hàng hóa họ đại lý có cả mấy trăm loại, nội chỉ có băng vệ sinh đã có 5 hiệu, ngoài ra còn có khăn tã em bé, giấy vệ sinh, dầu gội đầu.... Lượng tiêu thụ '''' Ong thoải mái '''' đứng nhất Hương Cảng, chiếm nửa thị phần, rất dễ hiểu tôi cũng là hội viên của '''' Ong thoải mái ''''
    Tiếp tôi là chủ tịch tập đoàn Lạc Đào, vua băng vệ sinh này là một người đàn ông.
    Ông vua băng vệ sinh trẻ hơn nhiều so với tưởng tượng của tôi, xem ra anh ta không qúa 30 tuổi. Khi tôi bước vào văn phòng anh ta, anh đang tập trung tinh thần lắp ráp một mô hình chiến cơ.
    Anh đang làm một động tác tỉ mỉ, lấy linh kiện nhỏ như hạt gạo dán vào phi cơ. Tôi đứng bên cạnh để tránh làm phiền anh, nhưng lúc này tôi lại không nên thân hắt xì một cái, khiến hạt linh kiện đó bị dán sai chỗ.
    - Xin lỗi -Tôi ngượng ngập xin lỗi.
    Dường như anh bực bình, nhưng vẫn lịch sự nói:
    - Không sao, mời ngồi .
    - Tôi là Khâu Hoan Nhi đại diện cho công ty quảng cáo Vận Sinh - Tôi đưa danh thiếp cho anh.
    - Tôi là Cao Hải Minh - Anh nói.
    Cao Hải Minh này vóc dáng không cao lắm, độ khoảng gần 1m7, người gầy, có mái tóc dày quăn bẩm sinh, làn da rất trắng, đôi mắt không sáng rỡ như thần sắc của người thành đạt sự nghiệp, trái lại ẩn chứa vẻ buồn rầu cam chịu.
    - Liên quan đến lời đồn ''''Ong thoải mái'''' có sâu, tôi đã soạn ra buổi họp báo để thanh minh, công việc tiếng hành đã viết trong bản kế hoạch - Tôi đưa bản kế hoạch cho anh ta xem.
    Anh ngồi trước mặt tôi xem hết bản kế hoạch, không nói một lời.
    - Cứ như vậy đi - Anh bảo.
  6. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    - Ông Cao, ông có ý kiến gì không? - Tôi thận trọng hỏi lại.
    Anh lắc đầu, bảo tôi:
    - Cô có thể đi được rồi .
    Tôi chỉ còn cách đứng lên cáo từ. Khi quay người bước đi, anh đột nhiên gọi tôi:
    - Cô Khâu ...
    - Chuyện gì?
    Tôi quay đầu hỏi Hải Minh. Cuối cùng anh đã có ý kiến rồi.
    Hải Minh chỉ vào cổ tay áo trái của tôi. Thì ra cố tay áo tôi móc một linh kiện nhỏ mô hình chiến cơ của anh.
    - Ồ , xin lỗi - Tôi đặt linh kiện vào tay anh.
    - Cám ơn cô - Anh lại tiếp tục chăm chú vào việc lắp ráp chiếc cơ của mình. Bàn tay anh thao tác thuần thục, mối ráp rất hoàn mỹ, có lẽ anh thường ráp mô hình. Khi anh đang ráp mô hình, dáng vẻ nghiêm túc như đang tiến hành phẫu thuật mà phi cơ là bệnh nhân của anh, bàn làm việc chính là bàn phẫu thuật, dường như chỉ cần lắp ráp xong, sơn màu, chiến đấu cơ của anh có thể bay lên trời tác chiến.
    Tôi vì chuyện '''' Ong thoải mái '''' mà mở tiệc quy mô rất lớn để chiêu đãi ký giả. Mời hai chuyên gia phụ khoa phát biểu ý kiến chuyên nghiệp, chỉ ra chuyện băng vệ sinh có sâu, sâu chui qua âm đạo bò vào tử cung, gây ra tử cung nhiễm trùng là chuyện không thể xảy ra. Tiệc chiêu đãi này Hải Minh không tham dự, mà do tổng giám đốc Lạc Đào đại diện. Tiếp theo, tôi đăng báo thanh minh lời đồn '''' Ong thoải mái '''' có sâu, lượng tiêu thụ tăng trở lại. Sự việc kết thúc tốt đẹp, nhưng phía cảnh sát vẫn không tra ra thủ phạm phá bỉnh ''''Ong thoải mái''''. Án kiện đã giao cho phòng điều tra thương nghiệp xử lý. Nhưng người cùng nghề nói, cơ hội người cùng nghề phá đám ''''Ong thoải mái'''' là rất nhỏ, vì mấy đối thủ cạnh tranh với ''''Ong thoải mái'''' đều là công ty lớn không dám mạo hiểm làm chuyện này. Cho nên rất có thể một số nhân viên Lạc Đào bị cho nghỉ việc, tức giận trong lòng mà tung lời đồn nhảm.
    - Cô làm tốt lắm - Phương Nguyên nói với tôi trong văn phòng.
    - Cao Hải Minh không giống ông vua băng vệ sinh trong tưởng tượng của tôi - Tôi nói.
    - Anh ta kế nghiệp của cha - Phương Nguyên nói - Nhưng đừng có coi thường anh ta, anh ta là một người rất thông minh.
    - Xem ra anh ấy rất hướng nội.
    - Cho nên đến bây giờ hình như chưa có bạn gái - Phương Nguyên cười nói.
    Cuối tuần chúng tôi ăn cơm ở nhà hàng Mộng Mộng.
    - Thiết Hán, chuyện anh thi cảnh sát có kết quả chưa? - Tôi hỏi.
    - Tôi được tuyển rồi.
    - Chừng nào được huấn luyện ?
    - Tuần sau thì bắt đầu được huấn luyện trong 36 tuần.
    - Sau 36 tuần thì thành anh hùng rồi - Tôi nói.
    - Anh không sợ chết sao? - Mộng Mộng trêu anh.
    - Tôi không thể chết - Thiết Hán gằn từng tiếng.
    - Vậy thì nghiêm túc mà làm phải không?
    - Tôi biết anh không thế chết, chí ít anh thọ 100 tuổi. Mấy người trong bọn mình chết hết anh vẫn sống trên đời, trở thành người cổ quý hiếm, rồi đem đi triển lãm! - Mộng Mộng châm chọc anh ta.
    - Vẫn đỡ hơn du thủ du thực như cô - Thiết Hán cố tình trêu Mộng Mộng.
    - Mộng Mộng không cần phải làm việc. Nếu tôi là cô ấy, tôi sẽ không tìm việc làm, nhiều lắm thì học theo những cô gái đẹp nổi tiếng: nào là biểu diễn thời trang, nào là dóng phim, hoặc giả xuất ra mấy trăm ngàn làm một album nhạc với một nam ngôi sao ca nhạc, vỗ ngực trổ tài - Dư Dắc Nhân nói.
    - Nếu có làm thì tôi làm album nhạc cá nhân - Mộng Mộng đáp.
    - Album nhạc cá nhân? - Tôi ngạc nhiên hỏi.
    - Tôi muốn làm ngôi sao ca nhạc - Mộng Mộng đáp.
    - Cô ? - Thiết Hán cười lạnh nhạt.
    - Tôi dự định tham dự cuộc thi tiếng hát truyền hình. Tôi đã lấy phiếu báo danh rồi - Mộng Mộng nói.
    Mộng Mộng rất có khiếu ca hát, giọng hát của chị ấy rất hay.
    Quả nhiên Mộng Mộng thuận lợi vào chung kết.
    Đêm chung kết chúng tôi đi ủng hộ.
  7. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Đến khi Mộng Mộng ra sân khấu, chị ấy hoá trang khiến tôi giật mình. Chị ấy mặc một chiếc váy nilon màu đen và chiếc quần nilon, giống hệt bọc nilon đựng rác. Chị ấy diễn cũng hơi ngượng ngập. Nhưng đúng là Mộng Mộng có phong cách đại tướng, giọng chị ấy trầm thấp mà đặc biệt, các thí sinh khác không phải là đối thủ của chị ấy. Nếu chị ấy không bị hóa trang thành cái bọc rác như vậy chắc chắn biểu diễn tốt hơn nhiều. Nhưng kết quả chị ấy vẫn đạt giải qúan quân .
    Công ty phát hành băng nhạc lên tiếng muốn lăng xê chị ấy, ký hợp dồng 5 năm với chị ấy.
    Chị ấy tiến triển rất thuận lợi.
    Cao Hải Minh thật xui xẻo, chuyện '''' Ong thoải mái '''' dẹp yên không lâu lại đến chuyện một loại tã lót em bé mà anh đại lý xảy ra chuyện.
    Giấy tã lót em bé ''''Yêu con'''' do Lạc Đào đại lý lại bị đồn có sâu, còn đồn ra chuyện một em bé 3 tháng tuổi sau khi dùng ''''Yêu con'''' bị sâu cắn thúi một bên mông. Giấy tả ''''Yêu con'''' có lượng tiêu thụ đứng hàng thứ hai ở Hương Cảng, chiếm 1/3 thị phần. Chuyện giấy tã có sâu và chuyện băng vệ sinh có sâu là hai chuyện khác nhau, vì vật liệu dùng sản xuất giấy tả quả thật có thể sinh ra sâu bọ, nếu bao bì không kín, thì có cơ hội cho sâu sinh ra. Mấy năm trước từng xảy ra giấy tả của thương hiệu khác có sâu, hậu quả đại lý phải thu hồi tất cả giấy tả. Nhưng lần này chuyện ''''Yêu con'''' có sâu vẫn là lời đồn , không người tố cáo, thủ đoạn vu khống giống hệt thủ đoạn vụ ''''Ong thoải mái'''' rất có thể cùng một người hoặc một nhóm người làm ra.
    Vì chuyện ''''Yêu con'''' tôi lần nữa lại đến gặp Hải Minh. Như tôi đã dự đoán, khi tôi bước vào văn phòng anh, anh đang tập trung lắp một mô hình chiến cơ khác, mô hình đã hoàn thành 80%. Sản phẩm của đại lý bị vu khống đầy ác ý lẽ ra anh phải lo lắng mới đúng, nhưng xem ra Hải Minh rất bình thản. Giống hệt lần trước, anh lặng lẽ xem xong bản kết hoạch của tôi, không có bất kỳ ý kiến nào.
    - Cứ như vậy đi - Anh nói lại câu lần trước.
    - Vậy ... tôi làm như vậy - Tôi đứng lên cáo từ.
    - Cô Khâu - Anh gọi tôi.
    - Chuyện gì? - Tôi vội nhìn hai cổ tay áo của mình, có phải không cẩn thận móc vào linh kiện mô hình của anh.
    - Có thể cho tôi xem hai bàn tay cô không? - Anh hỏi.
    Tôi ngơ ngác, đặt túi công văn trên tay xuống bàn, xoè hai tay ra.
    Hải Minh chắp hai tay sau lưng đưa ánh mắt như đang nghiền cứu một công cụ là đôi tay tôi.
    - Ngón tay cô rất thon nhỏ - Anh nói.
    - Cám ơn ông.
    - Cô có thể giúp tôi không?- Anh hỏi tôi.
    - Đương nhiên có thể, ông muốn tôi giúp gì?
    Anh chỉ vào một linh kiện bé xíu nói:
    - Nhờ cô dán giúp con linh kiện này vào trong khoang lái, ngón tay tôi lớn quá, công cụ thì không biết để đâu nữa.
    Thì ra như vậy.
    - Tôi không biết ráp mô hình, tôi sợ làm không xong hỏng mô hình của ông.
    - Đừng lo - Anh thản nhiên đáp.
    Tôi chỉ làm theo hướng dẫn của anh, dùng móng tay lượm linh kiện không biết thuộc bộ phận nào, run run dán vào chỗ trong khoang lái mà Hải Minh chỉ. Hải Minh luôn nghiêm nghị nhìn tôi, sợ tôi làm sai. Tay tôi căng thẳng run run, may mà cuối cùng cũng hoàn thành nhiệm vụ.
    - Phải vậy không? - Tôi hỏi.
    - Phải rồi, cám ơn cô - Hải Minh hài lòng nhìn mô hình của mình.
    - Chiếc chiến cơ này thuộc loại gì? - Tôi lớn gan hỏi Hải Minh.
    Có lẽ do tôi học tâm lý học, dường như có hứng thú với loại người mắc chứng khép kín này.
    - F16 - Hải Minh ngạc nhiên nhìn tôi. Tôi không biết có phải anh ngạc nhiên vì có người dám gợi chuyện với anh, hay ngạc nhiên vì có một người không biết đó là chiếc chiến cơ F16.
    - Ông ráp đẹp lắm - Tôi khen ngợi.
    - Cám ơn cô - Anh không nhìn tôi, dường như anh càng mắc cỡ hơn tôi.
    Lúc này thư ký của anh vào nói với anh:
    - Ông Cao, có hai điều tra viên của phòng điều tra án thương nghiệp muốn nói chuyện với ông.
  8. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    - Mời họ vào - Hải Minh dường như không muốn gặp hai điều tra viên này.
    - Ông Cao, tôi cáo từ - Tôi nói với ông.
    - Cô có biết vì sao ''''Ong thoải mái'''' và ''''Yêu con'''' bị đồn đãi có sâu không? Hải Minh điềm nhiên chủ động nói với tôi.
    - Có thể do đối thủ tung tin đồn, cũng có thể nhân viên bị các ông cho thôi việc tức giận gây ra, cũng có thể là kẻ thù của dòng họ ông - Tôi đáp.
    Anh lắc đầu.
    - Thế có thể là ai?
    - Cô chưa từng nghĩ là tôi gây ra chuyện đó sao? - Hải Minh hỏi tôi.
    Hải Minh nói câu này thần sắc vừa đắc ý vừa ấm áp, như một đứa trẻ làm ra một chuyện khiến người lớn đau đầu, mà nó thì tiêu diêu ngoài vòng pháp luật.
    Tôi rất chấn động.
    Hai điều tra viên của phòng điều tra án thương nghiệp bước vào. Tôi rời khỏi văn phòng anh. Trên đường tôi luôn suy nghĩ lại lời nói của Hải Minh, lẽ nào anh nói thật? Căn bản là không có chiến tranh thương nghiệp hoặc nhân viên nổi giận vu khống, người tung lời đồn nhảm phá hoại ''''Ong thoải mái'''' và ''''Yêu con'''' lại là bản thân Hải Minh.
    Tại sao phải làm như vậy?
    Cách giải thích thứ nhất là anh bất mãn hiện thực. Tuy anh gom đủ điều kiện mà người bình thường đều thèm muốn:trẻ tuổi, xuất thân từ gia dình giàu có, tốt nghiệp đại học nổi tiếng nước ngoài, hơn nữa còn độc thân, tất cả đối với anh chỉ là tù ngục. Anh không muốn kế thừa việc kinh doanh của cha, nhưng mà anh hết cách cãi lệnh cha. Thế là khi thấy hàng hóa thuộc đại lý tiêu thụ không ngớt tăng vọt, anh lại tung ra lời đồn những sản phẩm này có sâu, khiến lượng tiêu thụ giảm mạnh, nó không tăng áp lực cho anh, trái lại có thể khiến anh giảm bớt nặng nề. Tình trạng giống như đứa trẻ được nuông chiều thái qúa cứ muốn làm ra chuyện xấu cho cha mẹ phải đau đầu.
    Cách giải thích thứ hai là anh thích khống chế đại cục. Hải Minh sống quá tĩnh lặng, qúa vô vị. Thế là anh nghĩ ra màn kịch băng vệ sinh và giấy tả có sâu, nhìn xem những người khác, bao gồm tất cả nhân viên công ty, cảnh sát, ký giả và tôi chạy tứ phía để giải quyết chuyện này. Chúng tôi như những con cờ hoặc mô hình trên tay anh, mặc cho anh bày bố, chỉ huy mà không biết đó là màn ác kịch của anh. Khi ngồi thưởng thức màn ác kịch này, anh như đang ngồi trên ngai vàng thượng đế nhìn người trần thế và cười nhạo sự ngu muội của họ. Anh khống chế toàn cục, anh là người thông minh nhất.
    Còn có cách giải thích thứ ba là anh đang chọc phá tôi, người tung lời dồn băng vệ sinh và tả lót có sâu thật sự không phải là anh, anh chỉ xem phản ứng của tôi. Nhưng vì sao anh muốn chọc phá tôi?
    Lời đồn ''''Yêu con'''' có sâu cuối cùng cũng yên, Lạc Đào vượt qua hai lần nguy cơ. Lần thứ ba tôi gặp Hải Minh không phải vì công việc.
    Chủ nhật, tôi và Mộng Mộng đi xem phim ở Vượng Giác. Chúng tôi đi qua một tiệm bán mô hình, trong đó nam nữ trẻ tuổi chen chúc, các cô gái ngoan ngoãn theo bạn trai chọn lựa mua mô hình. Một thanh niên chừng 20 tuổi nhìn mô hình chiếc xe đua màu đỏ tươi trong tủ kiếng, hai mắt sáng rỡ, giống như anh ta đang có được chiếc xe đua thứ thiệt vậy.
    - Đừng xem nữa, tôi mệt muốn chết rồi - Mộng Mộng hối tôi.
    Chúng tôi đứng chờ taxi gần tiệm mô hình. Lúc này tôi bất chợt nhìn thấy Hải Minh ôm một cái hộp thật to bước vào tiệm mô hình.
    Hôm nay anh không mặc đồ vét, chỉ mặc quần jean áo pull, dáng dấp càng trẻ trung. Có lẽ anh đến mua mô hình.
    Anh mở hộp, cầm ra một mô hình chiến cơ, chính là chiến cơ mà tôi đã thấy anh ráp. Sau khi chủ tiệm nhìn qua, trả tiền cho anh. Tại sao chủ tiệm phải trả tiền cho anh chứ?
    Chủ tiệm đặt biệt chiến vào bên trong quầy. Hải Minh nhận một xấp chi phiếu, nhét vào trong túi rồi rời khỏi tiệm. Tôi vội kéo Mộng Mộng tránh đi, không để Hải Minh nhìn thấy tôi.
    - Chị biết anh ấy hả ?- Mộng Mộng hỏi.
    - Anh ấy chính là ông vua băng vệ sinh - Tôi đáp.
    - Tôi cho rằng ông vua băng vệ sinh là một người đàn ông bộ dạng thấp hèn chứ - Mộng Mộng cười nói.
    Tôi nhìn thấy Hải Minh lái chiếc xe con Nhật Bản rời đi. Dựa vào tài sản của anh ta, cho dù muốn chạy xe Merceđes, cũng tuyệt đối thừa sức. Xem ra anh ta là người giản dị, giống hệt tính cách khép kín của anh ta.
    Tôi kéo Mộng Mộng vào trong tiệm. Chủ tiệm là một người đàn ông trẻ tuổi.
    - Ông chủ, người giao mô hình vừa rồi cho anh là ai vậy?- Tôi hỏi anh ta.
    - Tôi chỉ biết anh ta họ Cao.
    - Tại sao anh ta giao mô hình cho anh?
    - Anh ta lắp mô hình cho người ta. Mô hình này do người khác mua, anh ấy lắp xong
  9. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    đương nhiên phải giao cho tôi rồi.
    Tôi rất ngạc nhiên. Ông vua băng vệ sinh lại lắp mô hình thuê.
    - Anh có biết anh ta làm công việc gì không? - Tôi hỏi chủ tiệm.
    - Tôi không biết, có thể nhân viên bình thường, lắp mô hình có thể kiếm thêm nhiều tiền - Chủ tiệm đáp.
    Tôi cảm thấy tức cười. Hải Minh mà cần kiếm thêm tiền bằng nghề này?
    - Mô hình anh ta lắp ráp là mô hình đẹp nhất mà tôi từng thấy qua.
    - Anh ta không mua mô hình lắp cho mình sao?
    Chủ tiệm lắc đầu.
    Việc làm này của Hải Minh thật kỳ lạ. Tôi nảy ra một ý định tinh quái, liền hỏi chủ tiệm:
    - Tôi mua một hộp mô hình, có thể chỉ định anh ta lắp ráp không?
    - Có thể.
    Tôi chọn một chiếc chiến hạm.
    - Cái này không được - Chủ tiệm nói.
    - Tại sao? Anh nói có thể bảo anh ta lắp ráp mà.
    - Anh ta chỉ lắp mô hình chiến cơ - Chủ tiệm đáp.
    - Chỉ lắp mô hình chiến cơ? Tại sao?
    - Tôi không biết, anh ta chỉ lắp mỗi mô hình chiến cơ thôi.
    - Vậy thì chọn một chiến cơ đi - Mộng Mộng nói.
    - Chiến cơ nào phức tạp nhất? - Tôi hỏi chủ tiệm.
    Chủ tiệm lấy một mô hình chiến cơ trên kệ nói:
    - Cái này nhé, cái này là F15 phức tạp lắm.
    - Thế thì lấy cái này - Tôi nói.
    - Tôi trả nửa số tiền - Mộng Mộng nói - Mỗi tháng anh ta phục vụ tôi mấy ngày, phải để tôi đền đáp lại một chút chứ.
    - Được rồi - Tôi cười nói.
    - Khi nào có thể lắp ráp xong? - Tôi hỏi chủ tiệm.
    - Hai chị để lại điện thoại, anh ấy lắp ráp xong tôi sẽ báo cho hai chị đến lấy. Thời gian không nhất định, nhưng anh ấy thường mau chóng giao hàng.
    - Anh đừng có nói với anh họ Cao đó, hộp này có người bảo anh ấy lắp ráp nhé! - Tôi nhắc nhở chủ tiệm.
    Tuy chủ tiệm mặt đầy nghi ngờ nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
    - Tên Hải Minh này lần trước chọc phá tôi, nói rằng lời đồn ''''Ong thoải mái'''' và ''''Yêu con'''' có sâu là do anh ấy tung ra, lần này dến phiên tôi chọc phá anh ấy .
    Hôm đó đến dự họp ở Lạc Đào, tôi cố ý đi ngang do qua văn phòng của Hải Minh. Quả nhiên anh ta đang tập trung tinh thần vào lắp ráp chiếc F15 đó.
    - Ông Cao - Tôi chào anh.
    Anh khẽ gật đầu.
    - Chiếc chiến cơ này rất phức tạp? - Tôi nói.
    Anh gật đầu.
    Trong lòng tôi vui không thể tả.
    - Tạm biệt - Tôi hí hửng nói với anh.
    Ba tuần sau, chủ tiệm mô hình báo với tôi mô hình chiến cơ đã lắp ráp xong.
    - Anh ta ráp rất đẹp - Chủ tiệm tự hào nói với tôi - Con người này thật sự có khiếu.
    Mô hình chiến cơ đẹp thật. Nhớ đến tên Hải Minh tốn đến ba tuần lễ thời gian và tâm huyết, trong lòng tôi hả hê qúa.
    Tôi ôm mô hình chiến cơ về công ty, đặt trên bàn làm việc.
    Vương Chân bước qua hỏi tôi:
    - Ai lắp vậy? Bạn trai của cô hả?
    - Không, bạn trai tôi du học ở Anh - Tôi nói với chị.
    - Vậy sao? - Chị hiếu kỳ hỏi tôi.
  10. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    - Còn tám tháng nữa tốt nghiệp.
    - Khi em nhắc đến anh ta, bộ dạng hứng hở lắm - Vương Chân trêu tôi.
    Thì ra hạnh phúc rất khó che đậy.
    Vương Chân đột nhiên ho sù sụ.
    - Chị không sao chứ? - Tôi vỗ vào lưng chị.
    - Không sao, sức khoẻ chị luôn rất kém - Chị đáp.
    - Chị nên giữ gìn sức khoẻ.
    - Đông y, Tây y chị đều khám qua rồi.
    - Chị nên chơi thể thao, đây là toa thuốc tốt nhất - Tôi nói.
    Phương Nguyên nhìn chiến cơ, cũng bước đến hỏi:
    - Ai lắp vậy? Đẹp qúa.
    - Không thể nói với ông - Tôi tỏ ra bí mật.
    Con người Phương Nguyên đầy lòng hiếu kỳ, cứ gạn hỏi tôi do ai lắp, tôi đành nói dóc là do bạn bè lắp cho tôi. Nếu Phương Nguyên biết tôi lớn gan chọc phá Hải Minh, không chừng cho tôi nghỉ việc.
    Tôi vạn lần không ngờ, có một hôm Hải Minh lại xuất hiện trong văn phòng làm việc của tôi. Chiều hôm đó tôi đang cắm đầu làm việc ở chỗ của mình, một người đàn ông đứng phía trước tôi rất lâu không bỏ đi. Tôi hiếu kỳ ngẩng đầu lên. Thì ra là Hải Minh, anh đang nhìn chiến cơ của tôi, mặt lộ vẻ khó tin.
    - Anh Cao Hải Minh - Tôi cố trấn tỉnh chào anh.
    Sau khi Hải Minh gật đầu chào tôi, thì đi vào văn phòng Phương Nguyên. Khi từ trong Phương Nguyên bước ra, anh lại đứng trước mặt tôi. Anh trầm mặc một lát cuối cùng cũng mở miệng hỏi tôi:
    - Mô hình này là của cô ..?
    - Vâng, của tôi.
    Tim tôi đập loạn nhịp, sợ anh ấy phát hiện ra chân tướng. Nếu anh biết tôi phá anh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì?
    Hải Minh chăm chú nhìn chiếc cơ hồi lâu, dường như đang cố nhớ chiến cơ này có phải là tác phẩm của mình không.
    Phương Nguyên cũng bước qua hỏi:
    - Chuyện gì?
    - Không có gì ! - Hải Minh đáp xong thì cáo từ Phương Nguyên.
    - Tại sao anh ta lại có thể đến đây? - Tôi hỏi Phương Nguyên.
    - Anh ta rất hài lòng việc chúng ta xử lý chuyện ''''Ong thoải mái'''' và ''''Yêu con'''' dự tính hợp tác lâu dài. Công lao của cô rất lớn - Phương Nguyên nói.
    Không ngờ Hải Minh khen ngợi tôi trước mặt Phương Nguyên, tôi cảm thấy rất áy náy. Anh tốn hết ba tuần lắp chiến cơ cho tôi. Nhưng cảm giác áy náy này cũng mau chóng tiêu ma, anh không lắp cho mình thì cũng lắp cho người khác. Nghĩ kĩ thì lo lắng của mình cũng bằng thừa. Cho dù anh nhận ra mô hình của tôi chính là do anh lắp, thế thì sao? Đây có thể chỉ là sự trùng hợp. Tôi đến tiệm mô hình đó mua mô hình và tìm người lắp ráp giùm tôi, mà chủ tiệm đúng lúc lại giao nó cho anh lắp ráp.
    Vào khoảng 7 giờ tối. Hai tiếng dồng hồ sau khi Hải Minh rời khỏi Vận Sinh, tôi cũng rời khỏi công ty. Bước ra khỏi toà cao ốc, tôi phát hiện Hải Minh đang xem tạp chí trong một sạp báo đối diện toà cao ốc. Anh nhìn thấy tôi, vội vàng trả tiền mua một cuốn tạp chí rồi từ sạp báo bước ra.
    - Anh Cao Hải Minh, sao anh còn ở đây ? - Tôi ngạc nhiên hỏi anh.
    - Mô hình chiến cơ của cô mua ở đâu vậy?
    - Sao anh có hứng thú đối với mô hình của tôi vậy?
    - Vừa rồi tôi đến tiệm mô hình đó.
    Anh dường như thấu hiểu tất cả nhìn tôi. Lẽ nào anh chàng chủ tiệm đó nói với anh có người chỉ định anh lắp mô hình? Anh chàng đáng ghét.
    Tôi giả vờ không hiểu ý của Hải Minh.
    - Cô là một trong hai cô gái mua mô hình đó phải không?
    Trên mặt Hải Minh lộ ra vẻ đắc ý, như là trò đùa của tôi không giấu nổi anh.
    Tôi hoàn toàn không sức chống đỡ, không biết phải biện hộ thế nào.

Chia sẻ trang này