1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Để em nói lời tạm biệt - Trương Tiểu Nhàn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoamilon, 02/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Tôi gật đầu .
    --Cô muốn thế nào thì tuỳ cô .
    Anh ngả lên giường ngủ .
    Tôi ngủ trên salông trong phòng khách . Mưa đổ suốt đêm . Hôm sau thức dậy , mẹ Hiểu Giác ngồi trước mặt tôi .
    --Chào buổi sáng , bác gái .
    --Chào buổi sáng . Cháu ngủ ở đây à ?
    --Dạ --Tôi dáp .
    Bà không truy hỏi . Bà đối với tôi không tốt lắm , mà cũng không tệ lắm . Bà là người tình cảm không phong phú , người trong nhà anh ấy đều như thế .
    Tôi chải đầu trong phòng tắm , thay đồ xong thì Hiểu Giác cũng thức dậy .
    --Chào buổi sáng --Tôi nói với anh .
    --Chào buổi sáng . Tôi đi làm đây .
    --Chờ em một chút --Tôi di vào nhà bếp .
    --Bác gái , có dư chùm chìa khóa không ?
    --Có .
    Bà lấy một chùm chìa khóa dưới đáy tủ đưa tôi .
    --Cám ơn bác .
    Tôi và Hiểu Giác cùng đi bộ dến ga xe diện ngầm .
    --Cô không sao chứ ? Anh dịu dàng nắm tay tôi .
    Tôi muốn khóc .
    Tôi không thể khóc , tôi phải cướp anh về trên tay cô gái ấy .
    Đến ga Kim Chung ,tôi bịn rịn buông tay Hiểu Giác .
    Tôi bước ra khỏi sân ga , vẫy tay nói tạm biệt với anh ấy . Anh bị người lên xe chen lấn đẩy vào giữa toa , tôi nhìn không thấy anh nữa .
    --Hôm qua chị đi đâu ? Mộng Mộng gọi điện thoại đến văn phòng tôi .
    --Ở trong nhà Hiểu Giác --tôi đáp .
    --Hai người giảng hoà rồi à ?
    --Còn chưa hẳn .
    --Ý chị là gì ?
    --Tôi muốn ở bên anh , tạm thời tôi ở trong nhà anh .
    --Do anh bảo chị đến ?
    --Không phải .
    --Chị tự đến ? Tại sao chị lại làm như thế ?
    --Tôi không muốn mất anh ấy .
    --Tôi có cách của tôi --tôi nói .
    --Có phải chị điên không ?
    Có phải tôi điên không ? Có lẽ vậy . Sau khi tan ca , tôi lại về nhà Hiểu Giác . Hôm nay anh nắm tay tôi chứng tỏ anh đối với tôi còn chút tình cảm .
    Hiểu Giác tan ca trớ về nhà ăn cơm tối .
    --Cô còn ở đây sao ? Anh hơi bất ngờ .
    Ba người chúng tôi cúi đầu lặng lẽ ăn cơm .
    Mẹ anh đã đi ngủ từ sớm . Tôi và Hiểu Giác ngồi trong phòng khách .
    --Tại sao cô còn chưa về nhà ? Anh hỏi tôi .
    --Em sợ em đi rồi thì anh không tìm em nữa .
    Anh dường như rất giận , thì ra sự dịu dàng anh đối với tôi sáng nay là muốn tôi về nhà .
    --Em có gì không tốt anh nói với em , em có thể sửa mà --tôi nói .
    --Cô sửa không được .
    --Anh nói đi , em sửa được .
    --Cô về nhà đi.
    Tôi cúi đầu không nói .
    --Tôi từ sớm đã nói cô sửa không được mà .
    --Em không quản chuyện anh và cô ta , chúng ta làm lại từ đầu được không ?
    Hiểu Giác đưa tay ôm đầu , ngẩng đầu lên nói với tôi :
    --Rốt cuộc cô có hiểu không ? Giữa chúng ta không còn thứ cảm giác đó .
    --Sự dịu dàng và nhiệt tình năm anh mười bốn tuổi đâu rồi ? Tôi buồn bã hỏi anh --Anh còn nhớ chúng ta ngồi dưới quan tài nói chuyện suốt đêm không ?
    --Đó là chuyện qúa khứ rồi .
    --Đây là khoảng ký ức quan trọng nhất đời em --tôi bật dậy bước tới trước mặt anh , mọp trên đầu gối anh , nuốt nước mắt nói --đừng rời xa em nhé , ngay cả chút tự tôn em cũng không còn .
    --Tuy cô , cô muốn ở lại thì cứ ở .
    Có thể ở lại thì có hy vọng .
    Đêm khuya , điện thoại reo , tôi cầm ống nghe .
    --Hiểu Giác có nhà không ?
    Tôi nhận ra giọng Diệp Ân .
    --Cô là ai , anh ấy ngú rồi , có gì cần nhắn lại tôi sẽ nói giúp cô --tôi nói .
    Cô ta hơi do dự .
    Tôi nghĩ cô ta cũng nghe ra giọng nói của tôi .
    --Không có việc gì --cô ta nói .
    Tôi tắt điện thoại nhánh của Hiểu Giác . Cô ta có thể gọi điện thoại nhánh cho anh .
    Hiểu Giác là của tôi . Tôi ngủ bên cạnh Hiểu Giác ôm lưng anh , chân tôi câu lấy chân anh , anh là của tôi .
    Hoan Nhi , cô gần đây luôn hoảng hốt , không sao chứ ? Phương Nguyên hỏi tôi .
    --Không sao --tôi đáp .
    --Công việc của cô làm không tốt bằng lúc trước --ông nghiêm túc nói .
    --Xin lỗi , tôi sẽ cố gắng --tôi nói .
  2. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Thế thì tốt , có phải bị tình yêu làm cô khốn đốn ?
    Tôi cười khổ lắc đầu .
    --Cô có biết cách tốt nhất đối với tình yêu thay đổi là gì không ? ông hỏi tôi .
    Tôi lắc đầu , đối với tình yêu thay đổi tôi một chút kinh nghiệm cũng không có .
    --Cách duy nhất là quên đi .
    --Quên ? Nói qúa dễ dàng , tôi cho rằng là phải tranh đoạt .
    --Nếu người ta muốn quên , thì cô có thể tranh đoạt được cái gì ? Người nói tiếng '''' không '''' trước người đó vĩnh viễn chiếm thượng phong .
    Có lẽ Phương Nguyên nói đúng , nhưng tôi có thể chuyển bại thành thắng .
    Hôm nay , Hiểu Giác về nhà sớm hơn tôi .
    --Tối qua có phải có người tìm tôi không ? Anh hỏi tôi .
    Tôi không lên tiếng .
    --Tối qua cô không gọi tôi nghe điện thoại ?--Anh chất vấn tôi .
    --Anh đã ngủ rồi .
    --Sao cô tắt máy nhánh của tôi ?
    Tôi lặng thinh .
    --Rốt cuộc cô muốn sao ? anh hỏi .
    Tôi nhìn anh không nói ra lời .
    Anh bỏ mặc tôi đi ra ngoài , mãi dến sáng sớm hôm sau mới về . Tôi như một người đàn bà chờ đợi một người chồng phản bội trở về nhà .
    Một tuần tiếp theo , anh đối với tôi không liếc không nhìn . Chủ nhật , ba người chị của anh về ăn cơm . Họ đối đãi với tôi như một quái vật .
    Anh càng muốn tôi đi , tôi càng không đi .
    MỖi đêm tôi ngủ trong phòng khách . Con người tôi càng lúc càng giống ma quỷ , sắp biến thành một ma nữ thê lương .
    Hôm nay về đến công ty , Hải Minh gọi điện thoại cho tôi .
    --Tôi còn đang ở Nhật , ngày mai tôi sẽ về .Em cô đã ổn định mọi việc rồi .
    --Cám ơn anh .
    --Cô muốn quà gì ?
    --Nếu có tôn nghiêm xin mang về cho tôi một phần --tôi cười buồn .
    Tôn nghiêm của tôi cần phải mua mới có .
    Suốt ngày hôm sau , thời tiết tệ hại , đài khí tượng dự báo chiều mưa to gió lớn . Lúc bốn giờ mây den u ám , gió thổi vun vút . Phương Nguyên không ở Hương Cảng . Chồng cúa Linh Linh đến đón cô về . Hương Chân cũng vội vã đi xe điện ngầm về nhà . Tôi hoang mang ngồi trong văn phòng chờ đến hơn năm giờ , không ngờ rời văn phòng trên đường còn rất đông người quýnh quáng về nhà .
    Trong màn mưa dày , một chiếc xe không ngớt bóp còi ra hiệu với tôi . Tôi nhìn không rõ là ai . Hải Minh nhảy ra khỏi xe vẫy tay với tôi .
    Hoan Nhi , lên xe ! Anh gọi tôi .
    Tôi nhào lên xe anh .
    --Không phải hôm nay anh mới về sao ? tôi hỏi anh .
    --Hai giờ về đến Hương Cảng , tôi thấy mưa to sợ cô không tìm được xe .
    --Cám ơn anh .
    Anh dưa một chiếc khăn tay cho tôi lau người , hỏi :
    --Cô không mang dù sao ?
    --Không có , tôi đáp .
    --Món đồ cô bảo tôi mua , tôi mua rồi --anh nói .
    Anh từ trong túi lấy ra một bát mì Nhật bản , bên trên viết hai chữ '''' tôn nghiêm '''' .
    --Không phải cô bảo tôi mua một phần tôn nghiêm về sao ? Tôi tìm trong siêu thị , thấy loại mì này , mỗi một bát đều viết chữ khác nhau --Từ trong túi nylon anh lấy ra một bát mì , trên viết bốn chữ '''' phái nam chuyên dùng '''' .
    --Cái này của tôi '''' phái nam chuyên dùng '''' anh nói .
    Tôi lỡ khóc , lỡ cười .
    --Tôi đưa cô về nhà .
    --Tôi không về nhà , tôi dáp .
    Lúc này có lẽ Hiểu Giác cũng đang đi đón một người đàn bà khác .
    --Thế cô muốn đi đâu ?
    --Đi đâu cũng dược .
    --Có hứng thú đến nhà tôi không ?
    --Không phải anh sống chung với cha mẹ anh sao ?
    --Chúng tôi ở hai nơi khác nhau trong cùng một toà nhà .
    Nhà của Hải Minh trên đỉnh núi , chỗ anh ở rất rộng , chỉ một người ở nên lẻ loi trơ trọi .
    Tôi đứng trước cửa sổ kính chạm đến nền nhà , cả bán đảo Hương Cảng chìm trong mưa to gió lớn .
    --Cô muốn ăn gì ? Anh hỏi tôi .
    --Đương nhiên là mì '''' tôn nghiêm '''' tôi muốn bổ sung tôn nghiêm --tôi nói .
    --Được , tôi đi nấu .
    --Có rượu không ?
    Anh mở tủ rượu cho tôi xem , bên trong toàn là rượu .
    --Anh thích uống rượu ?
    --Tuỳ tiện mua thôi .
    Tôi cầm một chai rượu mạnh .
    --Tại sao chọn chai này ? anh hỏi tôi .
    --Anh cho rằng tôi sẽ say sao ? tôi hỏi .
    Hải Minh bưng bát mì ra , chúng tôi ngồi dưới cửa sổ kính chạm nền , vừa nhìn mưa gió vừa ăn mì . Cái gọi là mì '''' tôn nghiêm '''' kỳ thực là loại mì cải , vị cay .
    --Còn nữa không ? tôi hỏi anh
  3. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Cô còn muốn ăn nữa sao ?
    --Tôi đã mất rất nhiều --tôi dáp .
    --Được , tôi đi nấu thêm một bát .
    Tôi vào phòng vệ sinh , đi ngang phòng ngủ của Hải Minh , nhìn thấy chiếc chiến cơ chồn hôi đã lắp xong , Hải Minh đặt nó trên chiếc bàn thấp , cạnh giường . Chiếc chồn hôi đó đẹp tuyệt , dường như nó có thể bay lên trời .
    Cả một gian phòng rộng chỉ có một chiếc chiến cơ này .
    --Tại sao trong phòng chỉ có một chiếc chiến cơ ? tôi hỏi anh .
    --Chỉ có chiếc này , tôi lắp cho mình -- anh đáp .
    --Nó rất đẹp --tôi nói .
    --Không ngờ tháng mười một mà còn giông bão --anh nói .
    --Đúng thế , mùa hạ đã đi qua rồi .
    Tôi uống rất nhiều rượu . Hải Minh không phải là đối thủ của tôi , mau chóng say mèm .
    --Tôi đi đây --tôi nói với anh .
    --Tôi tiễn cô .
    --Không , anh ngủ đi .
    Tôi lặng lẽ ra về .
    Tôi đội mưa gió về nhà Hiểu Giác . Hiểu Giác đã ngủ say từ sớm . Hiển nhiên , anh không một chút lo lắng cho tôi .
    Tôi gọi điện thoại cho Mộng Mộng , vừa nghe thấy giọng nó , tôi nhịn không được bật khóc .
    --Chị đang ở đâu ? Mộng Mộng hỏi tôi .
    --Trong nhà Hiểu Giác --tôi nức nở .
    --Xảy ra chuyện gì ?
    --Có phải tôi không nên ở nơi này ? tôi nấc nghẹn .
    --Có phải chị đã uống rượu ?
    --Tôi làm sai chuyện gì , anh ấy phải đối với tôi như thế ?
    --Chị đừng như thế , chị nghe lời tôi , bây giờ lập tức hãy về nhà ngay .
    Tôi bụm miệng khóc , gác diện thoại .
    Uống rượu thật hay , tôi mau chóng ngủ say .
    Hôm sau , đài khí tượng vẫn thông báo mưa to gió lớn . Hiểu Giác thay đồ đi ra ngoài .
    --Anh đi đâu thế ? Hiện giờ ra ngoài rất nguy hiểm --tôi nói .
    --Tôi có việc cần làm --anh đáp .
    --Anh hẹn cô ta phải không ? --tôi vốn muốn khống chế bản thân , nhưng không làm được .
    --Đủ rồi ! Đủ rồi ! Anh nổi giận --cô đừng có quản tôi . Rốt cuộc cô biết bản thân đang làm gì không ?
    --Em muốn anh chia tay với cô ta ! Tôi chỉ vào anh nói .
    Anh bỏ mặc tôi , muốn quay người bỏ đi . Tôi kéo tay áo , không cho anh đi .
    --Anh nghe thấy không , em muốn anh chia tay với cô ta !
    --Cô buông tay ! Có phải cô điên rồi không ! Cô sao phải làm như thế chứ ? Cô làm như thế chỉ càng thêm phá hoại ấn tượng đẹp cuối cùng trong lòng tôi .
    --Em trong lòng anh còn có ấn tượng đẹp sao ? Tôi thê lương nói .
    --Chúng ta chia tay đi --anh nói .
    --Em không thế chia tay với anh --tôi kiên quyết nói .
    --Tiền tôi thiếu cô , tôi sẽ trả .
    Tôi bụm tai .
    --Đừng nói nữa , em cung cấp cho anh học , không phải cần anh trả lại , anh trả cho em thì có ích gì ? Tiền có thể mua về tình cảm mà em mất đi không ?
    --Có những sự việc không thể miễn cưỡng được --anh nói .
    --Nói nghe thoải mái qúa ! Lẽ nào mười năm nay là em ép uổng anh ?
    --Chuyện qúa khứ đừng nói nữa ! Cô bám lại nơi này cũng không còn ý nghĩa .
    Anh mở cửa chạy ra . Tôi liều mạng kéo tay áo anh không cho anh đi .
    --Không được đi ! Xin anh đừng đi !
    Đúng lúc này Mộng Mộng xuất hiện ngoài cửa .
    --Chị đến nơi này làm gì thế ? tôi hỏi Mộng Mộng .
    --Đến đưa chị về ! Mộng Mộng hằm hằm quắc mắt nhìn Hiểu Giác --Thứ đàn ông này đáng để chị lưu luyến sao ? Đúng là đồ luờng gạt .
    --Cô đến đúng lúc lắm , nhờ cô khuyên cô ta về đi --Hiểu Giác nói với Mộng Mộng .
    Mộng Mộng kéo tay tôi đang nắm áo Hiểu Giác , hỏi tôi :
    --Đồ của chị để đâu ?
    Hiểu Giác vội vã chạy xuống cầu thang .
    --Hiểu Giác !
    Tôi gọi anh , anh cũng không thèm ngó lại tôi .
    --Tôi hỏi chị , đồ của chị để đâu ? Mộng Mộng ngăn không cho tôi đuổi theo Hiểu Giác .
    --Trong phòng Hiểu Giác --Tôi lừ đừ trả lời .
    Mộng Mộng đi thẳng vào phòng Hiểu Giác , gom vật dụng vào một bọc nylon cầm bước ra .
    --Đi thôi !--Mộng Mộng nói với tôi .
    --Tôi không đi --tôi khóc nói .
    Mộng Mộng nhìn thấy mền gối trên salông .
    Thời gian qua , chị đều ngủ ở phòng khách hả ? Mộng Mộng nổi giận hỏi tôi .
    Tôi xấu hổ không đất để chui .
    --Đi theo tôi --Mộng Mộng kéo tay tôi .
    --Tôi phải chờ Hiểu Giác về --tôi nói .
    Mộng Mộng dùng sức kéo tôi .
    --Nghe lời tôi , đi thôi !
    --Bác gái ! Cháu không muốn đi --tôi lạc giọng cầu cứu với mẹ Hiểu Giác .
    --Về nhà đi Hoan Nhi --Bà ngần ngại nói .
    Tôi đã đến đây rồi , tôi không thể đi vào lúc này .
    Mộng Mộng không biết sức lực từ đâu kéo tới , lôi tôi thẳng ra cửa nhà .
    Tôi bấu lấy khung cửa , giằng co với Mộng Mộng , ngay cả dép trên chân cũng văng ra .
  4. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Chị buông tay , tôi không đi !--Tôi khóc nói .
    --Miếng thịt đó của chị đã thiu rồi , chị còn muốn ăn sao ?
    --Nhưng tôi thích ăn thịt đó , tôi nói .
    Cuối cùng Mộng Mộng buông tay tôi , nói :
    --Không ai có thể nói chị thấp hèn , trừ bản thân chị .
    Tôi bấu khung cửa khóc ròng .
    Mộng Mộng ném đồ đạc của tôi xuống đất , giận đùng đùng bỏ đi .
    Tôi ngồi xổm trên đất lượm giày và đồ đạc của tôi .
    Tôi rất vui vì mình có thể ở lại .
    Một tuần tiếp theo , tôi gọi điện thoại cho Mộng Mộng . Mộng Mộng không thèm nghe điện thoại của tôi , Mộng Mộng vẫn đang giận tôi . Mộng Mộng làm sao biết được, những ngày này chỉ cần Hiểu Giác không đuổi tôi đi, thì tôi tin giữa chúng tôi vẫn còn hy vọng .
    Tuần thứ hai , cuối cùng Mộng Mộng gọi điện thoại cho tôi . Chúng tôi gặp nhau ở qúan ăn gần công ty tôi .
    --Xin lỗi --tôi nói với Mộng Mộng .
    --Chị xin lỗi bản thân của chị , không phải xin lỗi tôi .
    --Tôi không thể không có anh ấy .
    --Chị muốn thế nào mới dẹp ý định ? Mộng Mộng hỏi tôi .
    Tôi lắc đầu , tôi không thể dẹp ý định .
    --Rốt cuộc chị có cần tôn nghiêm không ? Mộng Mộng hỏi tôi .
    --Tình yêu chỉ có hai kết quả --tôi nói --chị có được rất nhiều tôn nghiêm hoặc là mất đi tất cả .
    --Hiện giờ là mất đi đó-- Mộng Mộng nói .
    --Trước kia tôi từng có được --tôi ngậm nước mắt nói .
    --Đủ bù đắp sự mất đi ngày nay không ?
    --Nếu tôn nghiêm có thể đánh đổi tình yêu , tôi đổi không tiếc --tôi đáp .
    --Nếu ngay tôn nghiêm cũng không có , còn kể gì đến tình yêu ?
    --Chỉ cần ở lại được , thì có tôn nghiêm .
    Mộng Mộng nhìn tôi lắc đầu , tôi chỉ có cười chua chát .
    --Thiết Hán khoẻ không ? tôi hỏi Mộng Mộng .
    --Anh công tác ở khu Tiêm Sa .
    --Đó là khu trọng yếu .
    --Ừa !
    --Chị không lo sao ?
    Mộng Mộng lắc đầu .
    --Tôi rất có lòng tin đối với anh ấy .
    Tôi phát hiện trên cổ tay Mộng Mộng cột sợi dây dỏ .
    --Cái gì đây ? tôi hỏi Mộng Mộng .
    --Cái này hả ? Mua trên phố . Tôi và Thiết Hán, mỗi người đều có một sợi , cột trên cổ tay làm ký hiệu . Kiếp sau, dựa vào sợi dây đỏ nhận nhau , mà làm lại người yêu hoặc vợ chồng .
    Tôi nhìn sợi dây đỏ trên tay Mộng Mộng , tự nhiên thấy tủi thân , tôi thật ghen tị với Mộng Mộng .
    --Chị yêu anh ấy đến thế ư ? tôi hỏi Mộng Mộng .
    --Tôi từ thuở bé đã thầm yêu anh ấy rồi --Mộng Mộng nói .
    Tôi và Mộng Mộng chia tay bên ngoài qúan ăn .
    Tôi hiện giờ đang tiến thoái lưỡng nan .
    Giáng sinh năm mới , anh để tôi ở nhà một mình .
    Anh đã coi như tôi không tồn tại .
    Tôi vẫn cứ ngây dại chờ đợi anh .
    Hôm nay khi tan ca, tôi háo hức đi chợ mua cá mặn và một miếng thịt ức gà, chuẩn bị nấu món cơm gà cá mặn mà Hiểu Giác thích ăn nhất, tuy không biết anh có về nhà ăn cơm hay không .
    Tôi đến bên cửa nhà Hiểu Giác , lấy chìa khóa mở cửa , phát hiện cửa nhà không mở được, chìa khóa không sai , mà là thay ổ khoá .
    --Hiểu Giác mở cửa --Tôi vỗ vào cửa .
    Không ai đáp lời tôi .
    --Hiểu Giác , em biết anh đang ở trong nhà , xin anh , mở cửa cho em --tôi van nài anh .
    Qua 15 phút , anh vẫn không chút động tĩnh . Tôi giống người bị điên , ngồi bệt dưới đất , không ngớt vỗ cửa .
    --Hiểu Giác , là em nè , xin anh cho em vào .
    --Nhờ nó cung cấp cho con học hành mà .
    Tôi nghe giọng của mẹ anh nói .
    Vậy là do Hiểu Giác thay ổ khoá .
    Tôi ngồi ngoài cửa . Mãi đến khuya Hiểu Giác không bước ra mớ cửa . Trong nhà không một chút tiếng động .
    Diệp Ân, tình địch của tôi từng nói qua điện thoại :
    --Có lúc, chị cũng nên vứt bỏ .
    Tuy tôi căm hận cô ta, nhưng cô ta nói không sai .
    Cái người đàn ông bên trong nhà đó là con người gì ? Anh ta có thể chờ sau khi tôi bước ra mà đổi ổ khoá ? Anh là người yêu mười năm của tôi , là người tôi cung cấp học hành , là người do tôi bồi dưỡng thành tài , hiện giờ anh ta đối xử với tôi như thế .
    Tôi thu dọn đồ văng tung tóe dưới đất , còn có hộp cá mặn và miếng ức gà , ngang nhiên đứng vậy , rời khỏi cửa nhà dó .
    Chồn hôi hiền hậu khi gặp phải tấn công , thì sẽ bắn ra dịch hôi , đây là lúc tôi phản kích .
  5. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Về sau tôi không đến nữa .
    Về sau tôi sẽ không còn yêu ai .
    3
    Mỉm Cười Uống Rượu Độc .
    Mộng Mộng biết chuyện tôi trở về nhà , câu đầu tiên là nói :
    --Rốt cuộc tôn nghiêm là quan trọng phải không ?
    Đĩa hát đầu tiên của Mộng Mộng phát hành , nhận được phản ứng rất tốt . Mộng Mộng là người mới , giọng ca mới của Mộng Mộng chiếm đầu trong bảng xếp hạng cúa Đài truyền hình . Mỗi lần tôi dạo loanh quanh ở tiệm bán băng đĩa nhạc , đều nghe thấy tiếng hát của Mộng Mộng .
    Có lúc , tôi thật sự ghen tị đến nỗi có một khoảng thời gian , thậm chí tôi không muốn tìm Mộng Mộng , không muốn gặp Mộng Mộng .
    Tôi từng gặp Thiết Hán trong tiệm băng đĩa nhạc .
    --Đến mua đĩa hát của Mộng Mộng à ? Tôi trêu anh .
    --Không phải --anh ngại ngùng nói --Mộng Mộng hôm đó hỏi , gần đây tại sao cô không tìm cô ấy ?
    --Mộng Mộng công việc bận rộn không ? Hai người có thời gian gặp nhau không ?
    --Bất kể cô ấy bận thế nào cũng tìm cách rút thời gian mà tìm gặp tôi --anh hạnh phúc nói .
    Tôi nhìn thấy trên cổ tay trái cúa anh đang đeo đồng hồ tôi tặng anh và sợi dây đỏ giống hệt sợi dây trên tay Mộng Mộng .
    --Hôm nay đến phiên anh đeo à ? tôi hỏi anh .
    Anh gật đầu .
    Mộng Mộng thừa nhận với ký giả là đã có bạn trai thân nhau từ nhỏ , tương lai sẽ gả cho anh .
    Tôi thì tình cảm trống rỗng , đành gửi gắm tình yêu vào công việc .
    Mộng Mộng tìm tôi hàng mấy lần , tôi đều thoái thác nói không rảnh gặp Mộng Mộng .
    --Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Có phải tôi làm sai gì không ? Mộng Mộng hỏi tôi qua điện thoại .
    --Chị không làm sai điều gì cả . Được làm quen với người như chị là vinh hạnh cho tôi , tôi có điểm nào bì kịp chị chứ ? Tôi chua chát nói .
    Mộng Mộng gác điện thoại .
    Mộng Mộng không tìm tôi , tôi cũng không tìm chị ấy .
    Mộng Mộng muốn cái gì thì có cái đấy : tiền , danh vọng , bạn trai , tình yêu ....chị ấy đều có tất cả . Còn tôi chỉ cần một mình Hiểu Giác thôi mà anh cũng bay khỏi tầm tay tôi .
    Mạng số có khi đối xử công bằng với tôi không ?
    Mộng Mộng gọi điện thoại đến công ty cúa tôi , chị ấy nói .
    --Tôi đang chờ chị ở căn -tin dưới lầu . Chị không xuống , về sau chúng ta cũng không cần làm bạn nữa .
    Tôi bất đắc dĩ phải xuống căn -tin gặp chị ấy .
    --Tại sao chị phải tránh tôi ? --Mộng Mộng hỏi tôi .
    --Tôi không tránh chị --tôi đáp .
    --Chị không cần phủ nhận , có phải tôi có điều gì có lỗi với chị ?
    --Chị không có lỗi với tôi . Đàn bà hạnh phúc và đàn bà bất hạnh không có thể đi cùng nhau .
    --Thì ra như thế .
    --Chỉ muốn đau buồn của tôi không truyền nhiễm sang chị .
    --Chị căn bản không coi tôi là bạn rồi .
    --Có --tôi đáp --vì chị là người bạn tốt nhất của tôi nên mới hố thẹn trước mặt chị , nên tôi so sánh với chị , tôi rất đố kị với chị .
    Tôi không nhịn được chảy nước mắt .
    Mộng Mộng không nhịn được khóc theo .
    Tôi nhìn thấy Mộng Mộng khóc thì trong lòng rất day dứt .
    --Xin lỗi --tôi nói .
    --Chưa đi đến bước cuối của đời người cũng chưa biết người nào mới là người hạnh phúc nhất --Mộng Mộng nói .
    Hôm nay , Phương Nguyên gọi tôi vào văn phòng của anh ta .
    --Có một công tác mới giao cho cô phụ trách --anh ta nói --là khách hàng mới , công ty may mặc Liên Toả bây giờ do con gái của ông chủ tiếp nhận . Bộ phận thị trường muốn thay đổi công ty thành một hình tượng mới , cho nên ngay cả các công ty liên quan cũng dều thay đổi .
    --Tôi sẽ liên lạc với cô ấy , để xem cô suy nghĩ ra sao --tôi nói .
    --Gần đây cô ra về rất muộn , không cần gặp bạn trai nữa sao ?
    --Không có --tôi đáp .
    --Hải Minh tốt lắm .
    --Tôi làm sao dám trèo cao .
    --Anh ta dường như rất có tình cảm với cô .
    --Không bằng dựa vào bản thân mình tốt hơn --tôi nói .
    Phương Nguyên ậm ờ .
    Tôi hẹn với thư ký của Mary Trình thời gian gặp cô ta .
    Tổng công ty của họ ở Trường Sa có qui mô rất lớn , riêng bộ phận thị trường đã chiếm trọn một tầng lầu .
    --Cô Trình đang chờ cô bên trong --thư ký cô Trình nói .
    Tôi bước vào . Thì ra Mary Trình là Trình Diệp Ấn . Bên cạnh cô ta còn có một nam ,
  6. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    một nữ nhân viên cao cấp .
    --Thì ra là cô à ? --cô ta bật cười .
    --Tôi là Khâu Hoan Nhi của công ty Vận Sinh --Tôi thật muốn quay đầu bỏ chạy . Tôi phải hầu hạ cô ta , cô ta ở trên cao còn tôi thì lộ rõ thế yếu kém .
    --Mời cô Khâu ngồi --cô ta đầy vẻ dắc ý .
    Tôi đưa danh thiếp cho cô ta .
    --Chúng ta đã gặp mặt nhau , đã gọi điện thoại qua lại rồi .
    Cô ta thao thao bất tuyệt nói ra suy nghĩ của mình , ngay cả việc tài trợ cho các minh tinh mặc trang phục cúa cô ta cũng nghĩ chu đáo rồi .
    --Cô quen thân với Mộng Mộng , phải không ?--Cô ta hỏi tôi --hiện giờ Mộng Mộng rất nối tiếng , cần tài trợ cho cô ấy .
    --Cô ấy chưa hẳn chịu --tôi nói . Nếu Mộng Mộng biết do công ty của Trình Diệp Ân tài trợ nhất định sẽ không chịu .
    --Thế thì phải xem cô làm ra sao --Diệp Ân uy hiếp tôi .
    Lúc này có điện thoại chuyển vào tìm cô ta , thư ký nói là ông Âu , đó chắc chắn là Hiểu Giác .
    --Ăn cơm trưa ? Được rồi , lát nữa gặp --cô ta nói với người trong điện thoại .
    --Tôi trở về viết bản kế hoạch đưa cho cô . Nếu không có chuyện gì tôi xin cáo từ --tôi đứng dậy .
    --Cô không chuyện gì chứ ?--Cô ta đột nhiên hỏi tôi .
    --Chuyện gì ?--tôi hỏi lại .
    --Hiểu Giác nói thần kinh của cô dường như có vấn đề --cô ta nói trước mặt hai nhân viên cao cấp .
    --Cô Trình , Vận Sinh không thể phái một nhân viên bị bệnh thần kinh dến hợp tác với cô --tôi phản đòn .
    Cô ta bật cười .
    Hiểu Giác lại nói với cô ta thần kinh tôi có vấn đề .
    --Có thế đổi người khác làm công tác này không ?--tôi hỏi Phương Nguyên .
    --Chuyện gì ? ông hỏi tôi .
    --Không có gì .
    --Người khác đều có công tác rồi . Hơn nữa tôi cho rằng công tác này rất thích hợp với cô .
    --Thế thì tôi tiếp tục phụ trách --tôi bất đắc dĩ nói .
    Cuối cùng Diệp Ân cũng không làm khó tôi . Kỳ thực cô ta đã là kẻ chiến thắng không cần làm khó tôi .
    Cuối cùng tôi phải tìm Mộng Mộng . Chúng tôi hẹn nhau tại một qúan cafe ở Vượng Giác .
    --Tại sao không tìm tôi ? Mộng Mộng vừa ngồi xuống liền hỏi tôi .
    --Công tác bận rộn mà --tôi nói , lẽ nào tôi nói với chị ấy là chị ấy khiến tôi rất tự ti sao ?
    --Chị muốn tôi mặc trang phục của công ty cô ta à ? Cô ấy là tình địch của chị mà .
    --Hiện giờ cô ta là khách hàng của tôi .
    --Vì bản thân của chị hay vì lấy lòng Hiểu Giác ?
    --Tôi không còn cần lấy lòng Hiểu Giác --tôi đáp .
    --Nếu vậy tôi đồng ý .
    --Cám ơn chị .
    --Có một người muốn gặp chị .
    --Ai thế ? Thiết Hán à ?
    --Anh ấy tới rồi ! Mộng Mộng chỉ tay ra cửa căn -tin .
    Thì ra là Đắc Nhân .
    --Đã lâu không gặp rồi --Anh nói ngượng ngập .
    --Hai người từ từ nói chuyện nhé . Tôi có hẹn với ký giả phỏng vấn ở gần đây , tôi phải đi trước . Tìm gặp tôi sau nhé ! Mộng Mộng vỗ vào vai tôi .
    Đắc Nhân dang muốn mở miệng nói với tôi .
    --Đừng nhắc tới Hiểu Giác --tôi ngăn anh .
    --Tôi không gặp anh ta .
    --Hai người đừng vì tôi mà không gặp nhau .
    --Anh ta phải đeo đuổi cô gái nhà giàu đó nên cũng không có thời gian gặp măt bọn tôi .
    --Xin lỗi --tôi nói .
    --Xin lỗi việc gì ? --anh ngạc nhiên .
    --Hôm đó tôi nói anh thấp hèn , thật là có báo ứng , kẻ thấp hèn chính là tôi --tôi cười buồn .
    --Thôi bỏ đi . Thấy cô không sao thì tôi an tâm rồi .
    --Tôi không sao --tôi nói .
    Anh làm sao biết được vết thương của tôi khi đêm khuya người vắng vẫn đau thấu tim .
    Rời khỏi căn -tin , tôi một mình đi loanh quanh trên phố , bất chợt nhớ tới tiệm mô hình đó, thế là đi đến .
    --Là cô à ? chủ tiệm nhận ra tôi --chiếc chồn hôi đó sắp lắp xong chưa ?
    Tôi gật đầu . Trên kệ hàng đã không tìm được thêm loại chiếc cơ chồn hôi đó .
    --Không nhập hàng nữa . Nó là loại hàng cũ rất ít người mua . Chiếc cô mua là chiếc cuối cùng .
    Tôi đang muốn rời tiệm mô hình thì Hải Minh bước vào .
    --Sao cô lại ở đây ? --anh hỏi tôi .
    --Tôi đi ngang qua đây --tôi dáp .
    Tôi nhìn thấy tay anh đang xách một hộp bằng giấy cứng .
    --Lắp xong anh đến giao hàng phải không ? tôi hỏi anh .
    Anh gật đầu . Tôi nhìn thấy anh giao mô hình cho chủ tiệm , sau đó nhận 1000 dồng .
    --Cô rảnh không ? Lãnh lương rồi , có thể mời cô đi ăn --anh nói .
    --Được ! --tôi đáp .
    Chúng tôi lại đến nhà hàng Ý ở Loan Tử .
    Anh gọi món '''' mái tóc thiên sứ '''' .
    --Anh không ngán sao ? Lần nào cũng ăn món này --tôi hỏi anh .
    --Tôi rất ít thay đổi khẩu vị --anh đáp .
  7. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Tối hôm đó để cô về một mình , thật ngại qúa --anh nói .
    --Tửu lượng của anh kém lắm !
    --Phải .
    --Nhưng , trong nhà anh có rất nhiều rượu .
    --Tửu lượng kém không nói lên chuyện không thể uống rượu .
    --Nói rất đúng . Anh còn lắp mô hình phi cơ cho người ta suốt , phải không ? Chừng nào mới nghỉ ?
    --Cho đến khi tôi không còn tin vào tình yêu .
    --Anh tin sao ? tôi hỏi lại anh .
    --Cô không tin sao ?
    --Tôi rất khó còn tin được nữa .
    Rời khỏi nhà hàng, Hải Minh nói với tôi :
    --Còn lại 200 đ , đi ăn kem nhé ?
    --Tôi không đi --tôi không còn lòng dạ nào mà đi .
    --Không sao --anh hơi thất vọng .
    --Lần sau nhé !
    Anh gật đầu .
    --Quá lâu rồi cô không tìm tôi , tôi đang lo lắng cho cô --anh nói .
    --Thế tại sao anh không tìm tôi ?
    --Tôi sợ bị người ta từ chối .
    --Hơn nữa bị hạng người như tôi từ chối .
    --Tôi không có ý này .
    Tôi hít sâu một hơi thở .
    --Đã là mùa thu rồi !
    Thu đã qua nửa mùa , sắp đến mùa đông rồi .
    --Lắp mô hình không phải có thể giết dược thời gian sao ? --tôi hỏi anh .
    --Cô muốn giết thời gian à ?
    --Hiện giờ tôi có thừa qúa nhiều thời gian --tôi nói --cho nên rất muốn lắp mô hình .
    --Về mặt này , phái nữ rất dở đấy --anh đầy vẻ không tin tôi lắp được mô hình .
    --Cũng chưa hẳn --tôi nói --có lẽ tôi sẽ lắp được một chiếc chiến cơ .
    --Được , tôi dạy cô --anh nói .
    Hôm sau , Hải Minh hẹn tôi đi ăn trưa . Anh tặng tôi một hộp mô hình .
    --Loại con vụ là đơn giản nhất . Cô bắt đầu lắp từ chiếc này nhé !--anh nói .
    --Cám ơn anh . Bao nhiều tiền thế ?
    --Nếu lắp không đẹp tôi sẽ thu tiền cô .
    Tôi nhìn hộp mô hình đó không biết bắt đầu từ đâu .
    --Bên trong có sách hướng dẫn --anh nói .
    Quả đúng là lắp mô hình có thể giết thời gian . Tôi chỉ còn lại rất ít thời gian để đau buồn .
    Tôi tốn mất một tháng mới lắp xong mô hình . Tác phẩm đầu tay có rất nhiều sơ sót , tôi chỉ đành gượng gạo giao mô hình ra .
    --Tệ qúa !--anh nói thực thà không chút khách sáo .
    --Có phải không đúng quy cách ?
    --Các mối ráp không sắc sảo , phụ tùng lắp không chuẩn xác , cho nên bánh xe phi cơ nghiêng ngửa --anh phê bình tơi bời mô hình của tôi lắp .
    --Đây là mô hình đầu tiên tôi lắp --tôi nổi nóng nói .
    --Cho nên cô cần tiếp tục cố gắng . Làm nhiều sẽ thuần thục --anh lấy một mô hình chiên cơ khác trong cặp ra cho tôi .
    --Dây là bài học thứ hai của cô --anh nói .
    --Cám ơn anh . Anh đối với tôi rất tốt .
    --Không phải đã từng nói , đừng cám ơn tôi sao ?
    --Tôi nợ anh nhiều lắm --tôi nói .
    --Tôi muốn nhìn thấy cô như trước kia .
    --Giống như trước kia ?
    --Tự tin và vui vẻ .
    Tôi hít mạnh một hơi .
    --Cô như thế đáng yêu hơn .
    --Chúng ta là bạn phải không ?--tôi hỏi anh .
    Trên mặt anh lướt qua tia thất vọng .
    --Cô chỉ muốn làm bạn với tôi thôi sao ?
    --Tôi đã không hiểu cách yêu người , cũng không còn sức lực dể yêu ai .
    Anh cười buồn , cất mô hình tôi đã lắp xong .
    --Tác phẩm tệ thế này cứ để ở lại chỗ tôi --anh nói .
    Tôi mất ba tuần để lắp xong mô hình chiến cơ thứ hai .
    --Vẫn rất tệ --Hải Minh nói .
    --Tôi đã tốn rất nhiều tâm sức --tôi phản bác .
    --Tốn tâm sức không hẳn là hàng tốt --anh nói .
    --Anh nói rất đúng . Người mà chúng ta tốn nhiều tâm lực để yêu nhất , có thể hồi đáp ít nhất .
    --Cái này cũng phải gửi lại --anh cất chiến cơ của tôi , lấy ra một mô hình khác --đây là bài học thứ ba .
    --Trời ơi ! tôi nói .
    --Có phải muốn bỏ cuộc ?
    --Không phải !--tôi giật mô hình lại .
    --Chiến cơ mười ngày sau giao hàng .
    --Tại sao ?
    --Mười ngày sau , đúng lúc là đêm Giáng sinh . Nếu hoàn thành đúng giờ , tôi mời cô ăn cơm đêm Giáng sinh , nếu không hoàn thành thì cô phải mời tôi .
    --Đã vào mùa Giáng sinh rồi ? --tôi giật mình .
    --Đã mùa đông rồi --anh nhìn ra cửa nói .
    --Được , đêm Giáng sinh gặp --tôi nói .
    Hải Minh đến đón tôi đúng giờ . Đêm nay , anh mặc bộ đồ vét màu xanh đậm , cắt tóc , dáng vẻ rất đẹp trai .
    --Đêm nay anh diện rất đẹp --tôi nói .
  8. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Cám ơn cô , cô không mặc áo khoác sao ?
    --Tôi không lạnh --tôi đáp .
    Kỳ thực , tôi không có áo khoác nào ra hồn . Hiểu Giác không giữ lời hứa trả tiền cho tôi .
    Chúng tôi ngồi ăn ngoài trời trên dỉnh núi , gió rất to , tôi giả vờ không lạnh để tránh vẻ nghèo túng .
    --Đêm Giáng sinh năm đó , tôi ở núi Phú Sĩ gọi điện thoại cho cô , còn nhớ không ?
    --Nhớ chứ --tôi đáp .
    --Mới đó đã hai năm rồi .
    Đối với tôi mà nói , hai năm nay trôi qua chậm chạp , thậm chí qua một ngày như qua một năm .
    --Bài học của cô thế nào ?--anh hỏi tôi .
    Tôi lấy mô hình chiến cơ đã lắp xong ra .
    --Tiến bộ rất nhiều --anh vừa xem vừa nói .
    --Thật không ?
    --Tối thiếu cũng giống chiếc chiến cơ rồi .
    --Đây là lời khen hay trêu chọc ?
    --Đương nhiên là khen , hai chiếc cô lắp trước không giống thứ gì .
    --Nhờ anh có cách chỉ dẫn --tôi nói .
    --Cái này coi như quà Giáng sinh hả --tôi hỏi anh .
    --Là bài học thứ tư --anh đáp .
    Dùng cơm xong , Hải Minh lái xe đưa tôi đến công viên trên đỉnh núi . Chúng tôi ngồi nói chuyện trên băng ghế , không khí trên đỉnh núi rất lạnh , tôi không ngớt rùng mình .
    --Đêm nay , cô có treo một chiếc vớ Noel ở cuối giường không ? --anh hỏi tôi .
    --Vớ Noel ?
    --Cô từng kể khi cô còn bé , đêm Giáng sinh mỗi năm đều treo một chiếc vớ Noel ở cuối đầu giường mà .
    --Tôi đã không còn tin trên đời có ông già Noel .
    --Cô không treo vớ Noel thì làm sao biết trên đời không có ông già Noel ? Cô nói , ôm một hy vọng để ngủ , lại ôm một hy vọng thức giấc là rất hạnh phúc .
    --Hạnh phúc chỉ là một loại cảm giác .
    --Hạnh phúc là rất hiện thực .
    Tôi chỉ vào chiếc vớ len màu đen trên chân nói :
    --Đêm nay tôi chỉ có một đôi vớ này .
    Anh bước đến thùng xe sau lấy một món đồ .
    --Tôi làm xong một chiếc tặng cho cô --anh nói .
    --Vớ ?--tôi kinh ngạc .
    --Là vớ Noel , muốn cô ôm một hy vọng để ngủ .
    Anh trải chiếc vớ Noel màu đỏ trên tay ra . Chiếc vớ đó rất lớn , trải ra dài gần hai mét , rộng gần một mét rưỡi , phủ kín cả băng ghế dài chúng tôi ngồi , miệng vớ làm bằng lông vũ .
    Ôi ! to qúa , tôi giật mình .
    --Có thể chứa thật nhiều hy vọng --anh nói .
    --Còn to hơn cả giường ngủ của tôi .
    --Cô có thể ngủ trong vớ này -- anh nói .
    --Thật không ?
    Tôi chui vào vớ Noel . Chiếc vớ vĩ đại trùm kín tôi , giống như túi ngủ . Vớ này dùng thứ len rất tốt dan thành , ngủ bên trong rất ấm , lúc đang lạnh thế này mà để nó bao trùm qúa là hạnh phúc rồi .
    --Anh biết đan vớ ư ?
    --Trước kia tôi đạt giải nhất lớp học nội trợ đó , ấm không ?
    Tôi gật đầu .
    --Vừa rồi cô luôn rùng mình , lại không chịu nói lạnh .
    Tôi ngồi dậy , nhìn Hải Minh nói :
    --Cảm ơn anh .
    Anh đưa tay che miệng tôi .
    --Đừng nói cảm ơn .
    Tôi nắm tay anh , hỏi .
    --Tại sao anh đối với tôi tốt như thế ?
    Anh ôm tôi đang rúc trong vớ Noel , hôn tôi say dấm .
    Đêm nay , tôi ngủ trong vớ Noel .
    Được yêu quả là hạnh phúc .
    --Thật không ? chị và Hải Minh yêu nhau sao ?--Mộng Mộng reo vui hỏi tôi .
    --Ở trước mặt anh , tôi cảm thấy có đầy tôn nghiêm .
    --Chị yêu anh ấy thật sự không ?
    --Còn chưa đến bước đó , tôi còn chưa đến bước cột dây đỏ trên tay vì anh ấy .
    --Chỉ là vấn đề thời gian .
    --Tôi thật sự cần anh , anh xuất hiện mỗi khi tôi thất vọng nhất , anh là phao cứu sinh của tôi .
    --Một tình yêu mãi mãi bền chặt không nên chỉ là phao cứu sinh .
    --Một phao cứu sinh lúc cần thiết thì là tất cả . Tôi không còn có thể bồi đắp cho một người đàn ông nào nữa . Chị bồi đắp cho anh ta thật tốt , cuối cùng chỉ có hai kết quả : chị mất anh ta hoặc anh ta bị người ta lấy trộm .
    Với chỉ dẫn Hải Minh , tôi đã lắp xong chiếc chiến cơ thứ mười , mỗi chiếc đều tiến bộ hơn chiếc trước . Thì ra được người ta bồi đắp thật là hạnh phúc .
    Tôi thường tự hỏi '''' tôi có yêu Hải Minh không ? ''''
    Anh là phao cứu sinh của tôi , mà Hiểu Giác là tất cả sinh mạng của tôi .
    Mùa xuân đến rồi , đĩa hát thứ hai của Mộng Mộng càng được hoan nghênh hơn đĩa dầu , hiện giờ chị ấy đã là siêu sao . Báo đăng chị ấy cùng một nam ca sĩ yêu nhau .
    --Thật không ?--tôi hỏi Mộng Mộng . Trên tay Mộng Mộng vẫn cột sợi dây đỏ . Hôm nay
  9. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    tới phiên Mộng Mộng đeo chiếc đồng hồ quân đội đó .
    --Tôi rất yêu Thiết Hán , không ai có thể so với anh ấy .
    --Nhìn thấy dây đỏ trên tay chị là tôi yên tâm rồi . Nhưng hiện giờ chị nổi tiếng như thế , anh ấy có nghĩ ngợi gì không ? Anh ấy trước nay là một kẻ mang nặng chủ nghĩa đàn ông .
    --Anh biết tôi rất yêu anh . Chỉ cần có tình yêu , có việc gì không thể khắc phục ? Cho dù mỗi ngày chỉ có một tiếng đồng hồ để ngủ , tôi cũng dùng thời gian đó để đi cùng anh ấy .
    --Nhìn thấy có người tin tưởng tình yêu như thế , thật hay .
    --Không phải chị cũng có Hải Minh sao ?
    --Anh đối với tôi rất tốt --tôi nói .
    --Chị nên yêu anh ấy .
    Tôi bật cười .
    --Không phải chuyện nên hay không nên , nhưng là một vết thương sâu tận xương , cho dù lành miệng cũng không thể giống như trước .
    Hôm nay , tôi và Hải Minh ăn cơm Nhật ở Đồng La .
    --Tháng sau , anh sẽ đi công tác ở Nhật , em có rảnh không ? Nếu em cũng có thể đi , chúng ta cùng đi thăm Lạc Nhi .
    --Không biết lấy được phép không , em trở về xem sao --tôi nói .
    Lúc này , Hiểu Giác , Diệp Ân và ba người chị của Hiểu Giác bước vào , ngồi vào một chiếc bàn khác .
    Họ cười nói rôm rả . Ba người chị vụ lợi của Hiểu Giác dường như nói chuyện rất hợp với Diệp Ân . Tôi nghe họ nói , bàn tiệc này do Hiểu Giác mời , anh vừa mới thăng chức .
    --Em không sao chứ ? Sắc mặt em tệ qúa .
    --Bạn trai cũ của em ngồi bên kia --tôi đáp .
    --Có cần đổi nơi khác không ? --anh hỏi tôi .
    Tôi gật đầu .
    Hải Minh gọi tính tiền .
    Trước khi rời khỏi qúan ăn , tôi đổi ý .
    --Em giới thiệu anh ta cho anh biết --tôi kéo Hải Minh dến trước mặt Hiểu Giác .
    Cả nhà họ nhìn thấy tôi và Hải Minh , có hơi ngạc nhiên .
    --Lâu qúa không gặp --Hiểu Giác đứng dậy nói .
    --Tôi giới thiệu giúp mọi người , đây là Âu Hiểu Giác , đây là Cao Hải Minh .
    --Chào anh --Hải Minh bắt tay Hiểu Giác .
    --Hải Minh là chủ tịch tập đoàn Lạc Đào , cũng là em rể của ông chủ anh --tôi cố ý cường điệu . Lạc Đào là tập đoàn lớn ở Hương Cảng , không ai không biết .
    Quả nhiên , Hiểu Giác và Diệp Ân lộ vẻ kinh ngạc .
    --Chúng ta đi thôi --tôi nói với Hải Minh .
    Tôi hất đầu sải bước rời khỏi quán ăn .
    Tôi lợi dụng Hải Minh để hả cơn tức này .
    Hải Minh và tôi chuyển sang một quán khác ăn .
    --Tại sao em nói với anh ta gia cảnh của anh --anh hỏi tôi .
    --Có quan hệ gì ? anh không thích sao ?
    Anh lặng thinh .
    --Em ghét nhất ba người chị đó của anh ta --tôi kể lể --do em cung cấp cho anh ta học hành , không có em anh ấy làm sao có được ngày hôm nay . Hiện giờ ngồi hưởng thành quả là cô gái đó và ba chị em của anh ta . Anh ta chưa từng mời em ăn một bữa cơm Nhật . Anh ta dựa vào cái gì ? Họ dựa vào cái gì ?
    Tôi cho rằng tôi có thể quên Hiểu Giác rôi , nhưng nhìn thấy anh ấy , lại gợi lên phần đau đớn nhất trong ký ức của tôi . Tôi không cam tâm , đặc biệt là nhìn thấy anh ta vui vẻ như thế .
    Hải Minh mãi không lên tiếng .
    --Đi thôi , em phải vào ca rồi .
    Anh đưa tôi lên thang máy .
    --Em luôn không quên người đó --anh nói .
    --Em hận anh ta --tôi đáp .
    --Phải từng yêu lắm , giờ mới hận anh ta như thế .
    Tôi lặng thinh .
    --Em vốn không yêu anh .
    --Nói bậy --tôi lấp liếm .
    --Tại sao em không thể quên anh ta ? --anh khẩn thiết hỏi tôi .
    --Đúng vậy , em không thể quên anh ta , anh ta là người đàn ông dầu tiên của em .
    --Chỉ vì duyên cớ này ?
    --vậy còn không đủ sao ? Nếu còn chưa đủ thì em báo anh biết , anh ta là tất cả sinh mạng của em .
    Anh đau lòng đăm đắm nhìn tôi .
    --Anh nói đúng lắm , tình yêu là mỉm cười uống rượu độc , em thích uống chung rượu độc ấy --tôi quả quyết nói .
    --Anh ta đã không còn yêu em .
    --Anh là ai ? Chuyện của em liên quan gì đến anh ?--tôi vọt miệng nói .
    --Anh cho rằng anh là bạn trai của em --anh bối rối nói .
    --Anh và em ghép nhau , đổ vào trong ống nghiệm không thể biến thành màu xanh sáng rực như trong lý tưởng của anh . Chúng ta là hai loại vật chất không cách nào phối hợp nhau , bỏ đi , chúng ta chia tay là xong --tôi nói .
    Thang máy đến nơi . Tôi bước ra khỏi thang máy . Anh ở lại trong thang máy buồn bã nhìn tôi .
    --Anh thật sự tệ thế sao ? --anh chận cửa thang máy hỏi tôi .
    --Do em không cách nào hợp với anh , xin lỗi , em hết cách yêu anh --tôi đáp .
    --Anh hiểu rồi .
    --Xin lỗi --tôi quay người bỏ đi .
    --Tạm biệt --tôi nghe thấy anh nói với tôi
  10. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Tạm biệt --đầu tôi cũng không quay lại .
    Qua mấy ngày , anh cũng không gọi điện thoại cho tôi .
    Anh làm sao hiểu , đó là mối tình đầu của tôi .
    Trong đêm đó , tôi dọn dẹp đồ trong hộc bàn , tôi tìm thấy ba mươi hai lọ không khí trước kia anh ấy gửi cho tôi và chiếc vớ Noel .
    Tôi gọi điện thoại cho anh . Người nữ giúp việc của anh nói , anh đã rời Hương Cảng . Tại sao anh không nói với tôi một tiếng ?
    --Cô có biết anh ấy đi đâu không ? --tôi hỏi .
    --Ông Cao không nói .
    Tôi gọi điện thoại đến Nhật cho Lạc Nhi . Lạc Nhi nói Hải Minh không tìm đến nó .
    --Nếu anh ấy tìm em , em nói lại anh ấy liên lạc cho chị nhé --tôi dặn Lạc Nhi .
    --Không phải chị và anh Hải Minh gây nhau chứ ?--Lạc Nhi hỏi tôi .
    --Chị với anh ấy không có gây nhau --tôi đáp .
    Qua mấy ngày tôi lại điện thoại cho Lạc Nhi .
    --Anh không có đến , có lẽ không đến Nhật --Lạc Nhi đáp .
    Anh ấy đã đi đâu ? Tại sao không từ mà biệt ?
    Qua một tuần , tôi gọi điện thoại cho thư ký của Hải Minh .
    --Ông Cao chưa về , tạm thời không về --Cô nói .
    Tôi ngớ người .
    --Tại sao ?
    --Ông Cao đã từ chức chủ tịch quản trị rồi --cô đáp .
    Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ? Tôi không ngớt gọi điện thoại về nhà anh , gọi điện thoại di động cho anh , đều tìm không gặp .
    Anh ấy đi đâu ?
    Hôm đó , tôi không nên đối xử với anh như thế , nhưng anh cũng nên cho tôi một cơ hội xin lỗi chứ .
    Một tuần sau , vào một đêm khuya , cuối cùng tôi nhận được điện thoại của anh .
    --Anh đi đâu thế ?--tôi hỏi anh .
    --Anh sẽ không về --anh nói .
    --Vậy là ý gì ?
    --Em vốn không yêu anh .
    --Em yêu anh mà .
    --Em đừng tự gạt bản thân em .
    --Anh trở về hãy nói ...
    --Em vốn không một chút yêu anh .
    --Anh cũng giống như anh ta , đến cuối cùng đều bỏ rơi em .--tôi mắng anh .
    --Em biết rõ là anh không phải người như thế . Khi anh không ở bên cạnh , em cần bảo trọng .
    Anh gác điện thoại .
    Anh đã đi như thế , không còn gọi điện thoại đến nữa .
    '''' Anh ấy yêu tôi , anh ấy sẽ mau trở về '''' Tôi an ủi tôi như thế . Anh là phao cứu sinh của tôi , anh không thể bỏ rơi tôi trong lúc này .
    Tôi chạy đến nhà anh Hải Minh . Chị giúp việc người Phi Luật Tân mở cửa cho tôi bước vào .
    --Đã lâu rồi ông Cao không về --chị giúp việc nói .
    --Tôi có thể vào phòng anh ấy xem chút được không ?
    --Mời cô tự nhiên --chị đáp .
    Tôi bước vào phòng ngủ của Hải Minh . Chiếc chiến cơ chồn hôi vẫn đặt trên đầu giường , anh không mang đi .
    Mười chiếc chiến cơ tôi lắp , anh đặt trên kệ , xếp hàng từ chiếc dầu tiên đến chiếc cuối cùng mà tôi lắp vào tháng trước .
    ''''Chiến cơ mà anh lắp cho mình tại sao lại không cất giữ ?''''
    Hôm đó tôi ở trước mặt Hiểu Giác cố ý cường điệu gia cảnh của anh , hơn nữa do tôi nói muốn chia tay .
    --Cô Khâu , cô về à ?--chị giúp việc hỏi tôi .
    --Nếu ông Cao trở về , chị nói anh ấy nhất định phải tìm tôi --tôi nói .
    Tôi vốn không chắc anh ấy sẽ trở về .
    --Anh sẽ trở về --Mộng Mộng an ủi tôi .
    --Không đâu , anh là người rất cố chấp , tôi biết mà --tôi nói .
    --Có lẽ anh ấy muốn chị đi tìm anh ấy .
    --Nếu anh ấy không xuất hiện , tôi đi đâu tìm anh ấy ? --tôi rầu rĩ nói .
    --Chị suy nghĩ xem .
    --Tôi nghĩ ra rồi !--tôi sực nhớ --có lẽ anh sẽ đi đến đó , nếu anh còn ở Hương Cảng .
    Tôi đến tiệm mô hình Vượng Giác xem Hải Minh có đến không .
    --Anh ấy đã lâu không đến đây --chủ tiệm nói --tôi cũng muốn tìm anh ấy , ở đây tôi còn rất nhiều mô hình chờ anh ta lắp .
    Tôi viết mấy chữ lên tờ giấy bảo anh tìm tôi .
    --Ông chủ , nếu gặp anh ấy xin ông giao lại cái này --tôi để tờ giấy vào trong thư đưa cho chủ tiệm .
    Lại hai tháng trôi qua , tôi càng nhớ anh . Thì ra anh không chỉ là phao cứu sinh của tôi , đáng tiếc , tôi phát hiện quá muộn . Hôm đó tôi thật qúa đáng với anh ấy .
    Nửa năm sau , tân chủ tịch quản trị của Lạc Đào nhận chức , là cháu của gia đình anh , tên Cao Nhiên . Tôi từng họp với anh một lần , trong văn phòng anh , trước kia người ngồi đó là Hải Minh , chúng tôi tình cờ gặp gỡ nơi đây . Những dụng cụ anh thường lắp mô hình vẫn đặt trên kệ . Tôi đột nhiên thấy anh tàn nhẫn qúa , ngay cả một cơ hội anh cũng không cho tôi . Mất tích của anh giống như Lạc Nhi mất tích lần đó . Anh đã giúp tôi tìm Lạc Nhi , nhưng ai giúp tôi tìm lại anh ấy về ?

Chia sẻ trang này