1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Để em nói lời tạm biệt - Trương Tiểu Nhàn

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi hoamilon, 02/12/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Tháng mười hai , tôi nhận phép một tuần lễ đến Nhật thăm Lạc Nhi .
    Lạc Nhi vẫn ở trong nhà của vợ chồng ông Xuyên Thành bạn của Hải Minh . Họ rất hiếu khách , ân cần mời tôi ở lại . Lạc Nhi cao rất nhiều , đã biết tự chăm sóc một mình . Nó đã lên cấp ba , ngoài buổi học còn làm thêm giờ trong công ty của Xuyên Thành .
    --Anh Cao đã lâu không đến đây thăm chúng tôi , vợ chồng tôi đều rất nhớ anh ấy --Ông Xuyên Thành nói .
    Đúng rồi , tôi đã một năm không nghe giọng nói của anh .
    --Chị ơi , ngày mai em đưa chị lên núi Phú Sĩ chơi nhé ? Núi Phú Sĩ hiện giờ đang đổ tuyết đẹp lắm --Lạc Nhi nói .
    Sáng sớm hôm sau , chúng tôi khởi hành từ Tokyo đến núi Phú Sĩ , dừng chân ở một nhà trọ kiểu cổ .
    --Anh Hải Minh mỗi lần dến núi Phú Sĩ đều trú ở nhà trọ này --Lạc Nhi nói .
    --Thật ư ?
    --Lần đó , khi anh đến Tokyo thăm em , anh đã đến đây . Chị đoán xem anh ấy có thể ở đây không ?
    --Ở đây ?--tôi ngạc nhiên .
    --Chúng ta có thể hỏi thăm nhà trọ xem .
    Tôi nhờ quầy tiếp tân tra giùm sổ khách trọ đăng ký phòng , họ tìm thấy tên Hải Minh .
    --Ông Cao từng ở đây --nhân viên tiếp tân nói .
    Tôi mừng vui qúa sức , truy hỏi :
    --Anh ấy ở đây khi nào ?
    --Lần gần đây nhất là ngày 24 tháng 12 năm ngoái .
    Hôm đó , anh từ núi Phú Sĩ gọi điện thoại về Hương Cảng chúc tôi đêm Giáng sinh .
    Tôi dùng giấy màu xếp một con hạc , viết mấy hàng chữ trên hình hạc , bảo anh nhìn thấy hạc giấy thì tìm tôi .
    --Nếu ông Cao đến đây nhờ chị đưa cái này cho anh ấy --tôi nói với nhân viên tiếp tân .
    --Được rồi .
    --Chị nhớ anh Hải Minh phải không ? Lạc Nhi hỏi tôi .
    --Càng ngày càng nhớ anh hơn --Tôi nhìn ra cảnh tuyết rơi ngoài cửa sổ nói .
    --Anh ấy đối với chị rất tốt . Nếu không có anh ấy , em có lẽ còn ở Hương Cảng , làm cái gì cũng không xong .
    --Em một mình đến Nhật , mới biết cần nổ lực , cần dựa vào bản thân .
    --Khi em bỏ nhà đi , em có muốn trở về không ? --tôi hỏi lạc Nhi .
    --Lạc Nhi lắc đầu .
    --Tại sao ? tôi kinh ngạc .
    --Nếu muốn về thì đã không bỏ đi .
    Thế thì Hải Minh cũng không trở về nữa rồi .
    --Lạc Nhi đã ngủ , tôi đi đến phòng khách của nhà trọ , tìm nhân viên tiếp tân vừa rồi .
    --Mỗi lần ông Cao đến đây có phải đều ở một phòng ? tôi hỏi chị .
    Chị lật sổ trực nói .
    --Đúng , mỗi lần anh ấy đến đều ở phòng 606 .
    --Hiện giờ phòng đó có người không ?
    --Để tôi xem --chị lật sổ --tối nay không có khách .
    --Có thể để tôi vào xem không ?
    --Chuyện này ...được rồi , để tôi sắp xếp một lát .
    Chị dẫn tôi vào văn phòng lấy chìa khoá , đưa tôi đến phòng 606 .
    --Chính là gian phòng này --chị nói .
    Tôi bước vào phòng , cảnh tuyết bên ngoài càng mê người hơn cả gian phòng tôi đang ở .
    --Mỗi lần anh ấy đến , đều đến đây một mình ư ?
    --Đúng , ông Cao rất thích ở đây .
    Tôi ngồi trước cửa sổ nhìn cảnh tuyết .
    --Tôi có thể ở lại đây một lát không ?--tôi hỏi chị .
    --Không sao .
    Chị tiếp tân bước ra .
    Tôi phát hiện chiếc mền mớ tung . Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền mở tung ? Tôi chạy ra tìm chị tiếp tân dó .
    --Chị ơi !
    --Chuyện gì thế ? --chị hơi quay đầu hỏi tôi .
    --Chị vào xem --tôi gọi chị vào phòng .
    Chị nói phòng này không có người ở , tại sao mền bị mở tung ?
    --Có thể do phục vụ phòng không cẩn thận . Còn chuyện gì không ?
    --Không --tôi đáp .
    Chiếc mền đó dường như có người ngủ qua .
    Tôi thò tay vào bên trong , mền vẫn còn ấm .
    Hải Minh có thể ở đây không ? Biết tôi đến đây nên anh ấy tránh mặt ? Tôi mở tủ áo , bên trong không hề có một bộ quần áo .
    Sáng sớm hôm sau , Lạc Nhi và tôi lên núi trượt tuyết . Bạn học của Lạc Nhi cũng kéo đến . Tôi không biết trượt tuyết , đành di luẩn quẩn quanh qúan nhỏ cạnh bãi trượt tuyết .
    Có hàng mấy quầy bày bán lọ không khí của núi Phú Sĩ .
    Hải Minh đã tặng tôi ba mươi hai lọ không khí chính là mua từ chỗ này , chỗ mà tôi đang đặt chân lên , anh cũng từng đặt chân qua .
    Cái anh tặng tôi không phải là không khí mà là tình yêu , tình yêu chính là không khí , tại sao khi đó tôi lại không nghĩ ra chứ ?
    Anh nói , tình yêu là mỉm cười uống rược độc . Khi đó tôi cho rằng người uống rượu độc là tôi , thì ra là anh ấy . Anh đã trao ra qúa nhiều . Tôi trước nay chưa từng nghĩ qua chuyện hồi đáp , mãi cho rằng người uống rượu độc là tôi .
    Tại sao tôi vô dụng như thế ? Anh đi rồi , tôi mới phát hiện tình yêu của anh , qúa muộn rồi .
    --Tại sao chị không ở lại đây dự lễ Giáng sinh ? Lạc Nhi hỏi tôi .
    --Chị nhất định dự lễ Giáng sinh ở Hương Cảng --tôi nói .
    Tối 24 tháng 12 tôi trở về Hương Cảng . Trước khi ngủ , tôi lấy ra chiếc vớ Noel mà năm ngoái Hải Minh tặng tôi . Tôi treo chiếc vớ ở cuối giường , phủ dài ngoằn trên dất . Nó sẽ
  2. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    mang lại hy vọng cho tôi . Tôi hy vọng ngày mai thức dậy , Hải Minh đã trở về bên cạnh tôi . Anh từng nói , anh muốn tôi ôm một hy vọng mà ngủ .
    Ngày 24 tháng 12 tôi nhất dịnh phải ở Hương Cảng , tôi muốn treo vớ Noel .
    Vừa thức dậy , ông già Noel không đến , ông không đem Hải Minh về trả lại cho tôi .
    Tôi cuốn chiếc vớ lại , ôm trong lòng , trên đời thật sự không có ông già Noel rồi .
    Tôi lại lần nữa đến tiệm mô hình .
    --Anh ấy không có ghé đây --chủ tiệm nói .
    Điều này tôi dã biết trong dự đoán của tôi .
    --Ở đây có một hộp mô hình chiến cơ , không ai lắp , không ai lắp dẹp bằng anh ta --chủ tiệm nói .
    --Khách chỉ định anh ấy lắp sao ?
    --Đúng thế , người khách này mỗi năm dều tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật , đã tặng hai chiếc rồi , đều do Hải Minh lắp . Năm nay , cô ấy muốn tặng chiếc thứ ba này , thời gian dã gần kề rồi , còn tìm chưa ra Hải Minh , cô ấy lo lắng lắm .
    Chủ tiệm lấy ra hộp mô hình ký gửi trong tủ hàng , đó là chiếc chiến cơ F-4S .
    --Để tôi lắp thử xem có được không ?--tôi hỏi .
    --Cô ? --chủ tiệm đầy vẻ nghi ngờ .
    --Loại này tôi đã lắp qua . Nếu tôi lắp không đẹp , tôi sẽ bồi thường chiếc khác cho anh .
    --Vậy tốt qúa .
    Tôi ôm hộp mô hình về nhà , mất ba tuần dốc tâm sức để lắp , duy chỉ khi lắp chiến cơ , tôi mới cảm thấy Hải Minh đang ở bên cạnh tôi . Nếu tôi lắp không đẹp , anh sẽ chỉ ra .
    Trong qúa trình lắp chiến cơ , tôi quên đi nỗi cô tịch . Có một cô gái hứa mỗi năm tặng một chiếc chiến cơ cho bạn trai , tôi không muốn hai người họ thất vọng . Cho dù hai chiếc đầu là do Hải Minh lắp , dường như cũng là một loại hợp tác của tôi và anh ấy . Anh nói chiến cơ anh lắp là đại diện cho tình yêu , còn chiến cơ tôi lắp là đại diện cho nỗi day dứt trong lòng tôi , anh có biết không ?
    --Lắp đẹp lắm !--chủ tiệm nhìn chiến cơ tôi vừa lắp xong nói .
    --Đương nhiên rồi , người dạy lắp là Hải Minh đấy --tôi hãnh diện dáp .
    --Anh Hải Minh lắp đáng được một trăm diểm . Mô hình cô lắp đáng bảy mươi lăm điểm , nhưng khách có thế chấp nhận . Tôi lập tức gọi điện thoại cho họ đến lấy .
    Tôi nhìn ngắm chiến cơ F4S , bịn rịn không đành rời .
    Đầu năm thứ hai , tôi thăng thức , tiền lương tăng 30% .
    --Công tác của cô biểu hiện rất tốt --Phương Nguyên nói .
    Đó là vì tôi đã gửi tình yêu vào công việc .
    --Hải Minh là quái nhân --Phương Nguyên nói .
    Tôi nhìn chiếc chiến cơ F15 mà anh đã lắp nói :
    --Anh ấy rất tàn nhẫn .
    Tết Nguyên đán , Mộng Mộng đi biểu diễn ở Vancouver , hai ngày sau Mộng Mộng điện thoại cho tôi .
    --Tôi nhìn thấy một người rất giống Hải Minh --Mộng Mộng nói .
    --Chị gặp anh ấy ở đâu ?--tôi truy hỏi .
    --Trong siêu thị , ở đường Hosnby streetngay trung tâm thành phố , tôi nhìn thấy một thanh niên Trung Quốc , dáng dấp rất giống anh ta , tôi đuổi theo thì không thấy anh ta nữa .
    --Chị khẳng định là anh ấy chứ ?
    --Đương nhiên không thể khẳng định 100% . Lẽ nào Hải Minh ẩn náu ở Vancouver ?
    Mùng 10 tháng giêng xảy ra chuyện .
    Khi xem tin tức trên tivi , tôi gần như không dám tin . Thiết Hán trúng hai viên đạn , bị thương nằm bệnh viện .
    Buổi chiều hôm nay , Thiết Hán tan ca , anh ấy hẹn tôi và Đắc Nhân đi ăn cơm ở Đồng La . Tôi và Đắc Nhân ngồi chờ hai tiếng , cũng không thấy anh ấy đến , còn cho rằng anh đang phá trọng án nên không đến được .
    Về nhà đúng lúc thời sự đang chiếu trên tivi , tôi thấy anh máu chảy đầm đìa , được khiêng lên xe cứu thương , tay trái anh buông thỏng ngoài cáng , trên cổ tay trái cột một sợi dây đỏ .
    Khi xảy ra vụ án , hai tuần cảnh đang theo dõi người đàn ông khả nghi , gặp phải chống cự , người dàn ông đó đột ngột rút súng bắn vào cảnh sát . Cảnh sát và tên cướp đấu nhau bằng súng . Tên cướp bắt giữ một người dàn bà đi đường làm con tin , nhảy lên taxi . Họ lên taxi cửa trái , trong khi Thiết Hán lên bên cửa phải . Tôi cho rằng anh đang lên xe đến chỗ hẹn với chúng tôi .
    Thiết Hán đang tan ca , trong người không có súng , bị tên cướp bắt giữ trên xe , hắn ra lệnh tài xế chạy xe đến công viên nước . Chiếc xe này bị phía cảnh sát lập chướng ngại vật chặn lại ở gần công viên nước , lại xảy ra đấu súng giữa cảnh sát và tên cướp . Tài xế và người đàn bà thừa cơ bỏ trốn . Thiết Hán và tên cướp giằng co trên taxi , trên người trúng hai phát đạn , lúc đó còn chưa biết hai phát dạn anh trúng phải là do phía cảnh sát bắn hay tên cướp bắn ra .
    Tôi và Đắc Nhân chạy vào bệnh viện . Vết thương anh qúa nặng , bác sĩ bó tay tuyên bố hy sinh . Tôi và Đắc Nhân ôm mặt khóc ngất . Cha của Thiết Hán là cảnh sát , ngồi bệt dưới đất khóc ròng .
    Tôi lấy hết can đảm mới nhấc nổi diện thoại báo cho Mộng Mộng hay trong lúc chị đang biểu diễn tại Vancouver .
    Mộng Mộng còn đang trong giấc mộng .
    --Chuyện gì thế --Mộng Mộng hỏi tôi .
    Tôi báo tin cho Mộng Mộng .
  3. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Chị đang đùa phải không ?--Mộng Mộng cười hỏi .
    --Tôi không đùa với chị , chị phải về ngay --tôi nói .
    Mộng Mộng nhanh chóng quay về nhưng đã không gặp mặt Thiết Hán lần cuối .
    Vết đạn trên người anh được chứng thực do phía cảnh sát bắn ra . Hai tuần cảnh đầu tiên đấu súng với tên cướp không nhìn thấy Thiết Hán lên xe , họ cho rằng lên xe chỉ có tài xế và con tin . Cảnh sát chặn dường gần công viên nước nhận được thông báo , cũng cho rằng chỉ có hai con tin . Khi taxi dừng ở chướng ngại vật , tài xế taxi và con tin đã thừa cơ nhảy ra khỏi xe , lúc đó tài xế báo với cảnh sát trên xe còn một con tin , cảnh sát không nghe thấy , lúc đó trời rất tối , lại thêm Thiết Hán và tên cướp ngã ra băng ghế sau giằng co , hai cánh sát nổ súng đã không nhìn thấy trên xe còn một người thứ hai , thế là đứng ở cự ly xa xả đạn vào thùng xe , tên cướp trúng ba phát dạn chết tại chỗ , Thiết Hán trúng hai phát .
    Thiết Hán lại bị đồng nghiệp của anh nổ súng giết chết , nguyện vọng cả đời anh là làm một cảnh sát tốt trừ gian diệt ác , giúp cho muôn dân .
    Trong lễ tang của Thiết Hán , tôi nhìn thi thể của anh , trên cổ tay trái vẫn còn cột sợi dây màu đỏ . Đó chính là lời thề của anh và Mộng Mộng , kiếp này lỡ hẹn , họ đành chờ kiếp sau làm vợ chồng .
    --Mộng Mộng ...--tôi thật không nghĩ ra lời nào để an ủi .
    Mộng Mộng giơ tay ngăn không cho tôi nói tiếp , ngậm nước mắt nhìn sợi dây đỏ trên cổ tay mình , nói :
    --Kiếp sau anh sẽ nhận ra tôi , kiếp sau chúng tôi sẽ gặp lại .
    Lòng tôi xót xa , khóc không thành tiếng .
    --Chiếc đồng hồ này tôi đã đeo di Vancouver , tôi nên để lại cho anh .
    --Anh sẽ không biến mất , không có loại vật chất nào biến mất trên đời này , anh chỉ chuyển hoá từ dạng này sang một loại vật chất khác , nói không chừng đó là hạt bụi trên vai chị --tôi nói .
    Mộng Mộng nhìn lòng bàn tay mình , nói :
    --Thế thì để anh đậu trên lòng bàn tay tôi đi !
    Một mình Hiểu Giác đến tham dự tang lễ , tôi và anh đã nhiều năm không gặp , tôi nhìn anh đã không còn chút cảm giác nào .
    Thi hài của Thiết Hán được đưa lên núi an táng , bụi mù tung bay , gió rít veo véo . Khi xuống núi , Hiểu Giác đi bên cạnh tôi .
    --Em khoẻ không ? --anh hỏi tôi .
    Tôi nhìn anh rất lâu nói :
    --Đã không còn chút cảm giác nào rồi .
    Tôi cho rằng , cả đời này tôi không thể nào quên anh , nhưng trong lúc này người ngự trị trong tim tôi lại là người đàn ông khác , tuy không biết anh ở đâu , nhưng tôi biết anh mới là tình yêu của tôi , anh sẽ không biến mất trên cõi đời và cả trong tim tôi .
    --Cám ơn anh --tôi nói với Hiểu Giác .
    --Cám ơn anh ? --anh ngẩn người .
    --Anh khiến tôi biết cái gì là tình yêu . Nếu một người yêu bạn , không thể không tặng bạn tôn nghiêm .
    Bộ dạng anh rất ngượng ngùng hố thẹn .
    Thì ra anh đã không còn là ly rượu độc của tôi .
    Tôi hỏi Mộng Mộng địa chỉ của siêu thị cao cấp ở Vancouver . Xin bảy ngày phép , tôi đến Vancouver lúc trời đang đổ tuyết . Mỗi sớm tôi chờ đợi ở ngoài cửa siêu thị đó , cho đến lúc siêu thị đóng cửa nếu Hải Minh ở trong đó , anh sẽ bước ra .
    Tôi hỏi khắp nhân viên thâu ngân có thấy Hải Minh không . Trong mắt họ , dáng dấp của mỗi người Trung Quốc đều giống nhau , không ai nhớ ra anh .
    Tôi viết một tờ giấy dán lên bảng thông báo của siêu thị , hy vọng anh nhìn thấy .
    Hết phép , tôi phải trở về .
    Mộng Mộng lần nữa lên sân khấu biểu diễn , bài hát mới tên là '''' Dang dở '''' Mộng Mộng đã khóc không thành tiếng trên sân khấu . Có lẽ Thiết Hán dã chuyển hóa thành giọt nước mắt của Mộng Mộng .
    Ít nhất thì họ có thể yêu nhau vào kiếp sau . Nhưng tôi và Hải Minh , ngay cả kiếp này cũng không biết gặp được nhau không .
    Hôm nay , tôi đến nhà Hải Minh , nữ giúp việc mở cửa cho tôi . Mọi thứ trong nhà giống như trước khi anh bỏ đi . Chồn hôi vẫn rầu rĩ đứng trên đầu giường như cũ . Anh đã nói chồn hôi này khi bị tấn công , sẽ phun ra dịch hôi đẩy lui kẻ địch . Anh bỏ đi không lời từ biệt , có lẽ phản ứng lại sự tấn công , chính tôi đã tổn thương anh ấy .
    Tôi đi đến căn phòng mẹ anh ở dưới lầu , gõ cửa .
    --Bác gái !
    Mẹ anh nhìn tôi rất ngạc nhiên .
    --Mời cô Khâu ngồi , đã lâu không gặp .
    Tôi nhìn thấy cha của Hải Minh đang ngồi trên ghế .
    Ông già hơn mẹ Hải Minh nhiều , sức khỏe yếu đi đứng bất tiện .
    Khi bà nói chuyện với tôi , ông luôn nhìn bà thỉnh thoảng bà cũng thắm thiết liếc nhìn ông , họ kiếp sau vẫn sẽ là đôi vợ chồng .
    --Xin lỗi , cháu biết cháu đường đột ...tôi nói .
    --Không sao , thằng nhóc Hải Minh này ngang bướng lắm , nói đi thì đi , hồi nhỏ đã bỏ nhà di hoang một lần rồi .
    --Anh có gửi thư về không ?
  4. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    --Có gửi mấy tờ bưu ảnh --bà đáp .
    Tôi mừng rỡ hỏi bà .
    --Bác gái , cho cháu xem dược không ? Cháu biết mình không nên xem đồ của anh ấy , nhưng cháu thực sự muốn tìm anh ấy về .
    --Được , để tôi lấy cho cô xem .
    Bà lấy ba tờ bưu ảnh đưa tôi xem .
    Tấm thứ nhất gửi vào năm ngoái , từ Nhật gửi về , không có địa chỉ , phong cảnh trong ảnh là núi Phú Sĩ , thời gian gửi là tháng 12 . Lẽ nào đêm đó anh có trọ trong phòng 606 , biết tôi muốn vào phòng nên anh bỏ đi ?
    Tấm thứ hai là tại quảng trường Bragg , là ảnh từ Bragg gửi về , thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời gian gửi là tháng ba năm nay , khi đó thời tiết rất lạnh , anh ở Bragg làm gì ?
    ''''Cha , mẹ , ở đây lạnh lắm , có phải Hương Cảng cũng rất lạnh phải không ? Con đã uống rượu , trong người ấm lắm , cha mẹ không cần lo lắng , giữ gìn sức khoẻ nhé '''' .
    Anh viết thư như thế trên tấm bưu ảnh .
    Tửu lượng anh kém lắm , anh lại uống rượu ở Bragg , thời tiết lạnh như thế , sống qua những ngày đó chắc chắn anh rất đau khổ , tại tôi có lỗi với anh .
    Tờ thứ ba gửi vào tuần trước , địa chỉ điểm là San Francisco , nước Mỹ .
    --Nó có gọi điện thoại về , nhưng không cho chúng tôi biết nó đang ở đâu --mẹ anh nói .
    --Bác gái , nếu anh ấy gọi điện thoại về , nhờ bác bảo anh ấy cháu rất nhớ anh ấy , cháu thật sự rất nhớ anh ấy --tôi nghẹn ngào .
    --Được rồi --bà nói --tôi cũng rất nhớ nó .
    Tôi vội vã đến công ty du lịch mua vé bay sang San Francisco , có lẽ anh còn ở đó .
    Dến thành phố San Francisco rồi , tôi nghĩ ra một kế mới , tôi tìm trong danh bạ điện thoại địa chỉ các tiệm bán mô hình ở San Francisco , đi tìm từng tiệm , từng tiệm , có thể Hải Minh xuất hiện ở tiệm mô hình .
    Tôi nhìn thấy một chiếc chiến cơ F-15 đã lắp xong trưng bày trong một tiệm mô hình ở dường Louis lắp tuyệt dẹp .
    --Chiến cơ này do ai lắp vậy ? tôi hỏi chủ tiệm .
    --Là đưa cho người khác lắp , chúng tôi có một người lắp mô hình thuê , anh ta lắp đẹp lắm --chủ tiệm nói .
    --Anh ấy là người Trung Quốc phải không ?
    --Phải rồi ! Anh ấy là người Trung Quốc .
    --Anh ấy tên gì ?
    --Tôi chỉ biết tên tiếng Anh của anh ấy là Ming .
    Hải Minh có tên tiếng Anh không nhỉ ? , nhưng sau khi đến cũng có thể đối tên tiếng Anh .
    --Có phải anh ấy chỉ lắp chiến cơ ?
    --Đúng rồi , anh ấy chỉ lắp chiến cơ .
    --Ở đâu ? tôi truy hỏi chủ tiệm .
    --Không biết , nhưng 11 giờ trưa mai , anh sẽ đến giao hàng .
    Tôi ở trong khách sạn , cả đêm trằn trọc không ngủ '''' Có thể tìm được anh '''' tôi gọi điện thoại đường dài cho Mộng Mộng .
    9 giờ tôi đến tiệm mô hình chờ anh , tôi sợ anh sẽ đến sớm .
    Tôi mặc một bộ đồ đẹp nhất ở trong tiệm chờ anh . Hai năm rồi tôi không biết anh đã thay đổi như thế nào .
    Qua 11 giờ , Hải Minh vẫn chưa đến .
    12 giờ người lắp mô hình đến . Ông không phải là Hải Minh , ông là một người trung niên .
    --Tại sao ông chỉ lắp chiến cơ ?--tôi hỏi . Ông ta lắc đầu nói :
    --Chỉ thấy chiến cơ dễ lắp hơn chiến hạm . Tôi là người mới di dân , ở đây không kiếm được việc làm .
    Thì ra là một lý do không thơ mộng .
    Tôi thất vọng rời khỏi tiệm mô hình .
    Một ngày trước khi đi , tôi ở trạm xe diện ngầm nhìn thấy thông báo tìm người . Chàng trai gặp gỡ cô gái hai lần trên xe , anh muốn quen cô , hai lần đều không dám mở lời . Sau khi xuống xe , anh lại hối hận , nhưng từ đó không gặp lại cô ấy . Thế là anh dán thông báo tìm cô ấy ở trạm xe điện ngầm , thông báo viết :
    ''''Bạn là cô ấy phải không ?
    Chúng ta từng gặp nhau trong toa xe , ngồi sát bên nhau .
    Mất đi rồi , tôi mới biết tiếc .
    Đã không gặp nhau lần nữa .
    Nụ cười cô ngọt ngào thế , bóp nghẹn tim tôi .
    Có được trùng phùng không ?
    Điện thoại của tôi....., tên tôi là Cơ Kỳ ''''
    Đúng thế , mất đi rồi mới biết hối tiếc .
    Tôi hỏi nhân viên xe điện , tôi có thể mua lại bảng thông báo này , anh bảo tờ thông báo tự in ấn phải cần thời gian , ngày mai tôi về Hương Cảng rồi làm sao in kịp . Tôi viết một tờ giấy , dán lên bảng thông báo tìm người . Tôi viết :
    ''''Chồn hôi .
    Bạn đang ở dâu ?
    Tôi đến tìm bạn đây .
    Đến khi nào .
    Chúng ta lại cùng ăn '''' mái tóc thiên sứ ?''''
    Bạn đã nói vất chất không thể biến mất chỉ có thể chuyển hóa đến nơi nào ?
    Bạn chuyển hoá đến nơi nào ?
    Tôi đang tìm bạn .
  5. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Hải Minh sẽ biết dó là tôi .
    Từ San Francisco về , tôi cùng Mộng Mộng ăn cơm , Mộng Mộng vừa từ Thái Lan trở về .
    --Tìm một người ở chân trời góc bể , chị không thấy mệt sao ?--Mộng Mộng hỏi tôi .
    --Phụ nữ có thể vì tình yêu làm những chuyện mà cô ta vốn không thể làm được --tôi đáp .
    --Có một người để tìm cũng là rất tốt , ít nhất cũng có một tia hy vọng --Mộng Mộng buồn bã nói .
    Tôi lại lần nữa dến nhà Hải Minh tìm mẹ anh ấy .
    Bà đưa cho tôi hai tấm ảnh , một tấm từ Venezia gửi về , một tấm từ đảo Capri của Ý gửi về .
    --Nói không chừng nó đang ở đó --mẹ anh nói .
    Tháng 12 , tôi lấy phép năm đi Venezia trước . Đây là một thành phố tuyệt đẹp , trên phố có rất nhiều xưởng thuỷ tinh phát ra ánh sáng lấp lánh rực rỡ .
    --Có thể thổi một chiếc chiến cơ chồn hôi được không ?--Tôi hỏi một chủ tiệm trong phố dó , đồng thời vẽ chiến cơ chồn hôi đưa ông .
    Ông lắc đầu .
    --Cái này qúa phức tạp .
    Tôi ngồi thuyền du lịch trên sông . Hải Minh có thể đến đâu được chứ ?
    Tôi hỏi chủ thuyền , anh ta đáp chưa từng thấy qua người này .
    Tôi biết anh không thể biến mất .
    Sau khi rời khỏi Venezia , tôi đến Capri . Đây là một hòn đảo tuyệt đẹp , trên có rất nhiều căn nhà nhỏ , nước biển trong xanh .
    Tôi loanh quanh trên bãi biển , mua một lọ nước khoáng , tôi viết một tờ giấy , nhét vào trong lọ , ném vào biển , nói không chừng Hải Minh đang ở trên hoang dảo sẽ nhận được .
    Nói không chừng , anh đã yêu một cô gái khác , anh đã tìm dược màu xanh rực rỡ vốn không tìm được trên đời , dù nước biển Capri cũng không so nổi .
    Rời khỏi Capri , tôi đi Bargg , anh đã từng ở đó gửi bưu ảnh vê .
    Mùa đông ở Bargg rất lạnh , gió tuyết đầy trời , đang là âm 9 độ .
    Tôi ở trong quán rượu ở cầu Charles .
    Hôm nay là dêm Giáng sinh . Tôi đi suốt một ngày ở quảng trường vẫn không nhìn thấy Hải Minh . Trong một con hẻm nhỏ , tôi phát hiện một quán ăn bán mì sợi Ý , một đôi tình nhân ngồi gần cửa , đang ăn '''' mái tóc thiên sứ '''' .
    Tôi bước vào quán ăn , thời tiết lạnh dến mũi mất cả cảm giác .
    Tôi gọi một đĩa '''' mái tóc thiên sứ '''' giờ tôi mới phát hiện ''''mái tóc thiên sứ '''' ăn rất ngon .
    --Có một người đàn ông Trung Quốc ăn '''' mái tóc thiên sứ '''' ở đây không ?--tôi hỏi cô phục vụ .
    --Có người đàn ông Trung Quốc từng ba tuần liên tục đều đến đây ăn món đó --cô đáp .
    --Dáng người đó thế nào ?--tôi hỏi .
    --Dáng người nhỏ bé , tóc quăn tự nhiên , da rất trắng , độ 31-32 tuổi .
    Thì ra anh đã 31-32 tuổi . Anh đi đã hai năm rồi, có lẽ tuổi tác này .
    --Anh đến khi nào ?
    --Năm ngoái , anh ta rất thích '''' mái tóc thiên sứ '''' ở đây .
    Tôi viết một tờ giấy đưa cho cô .
    --Nếu cô gặp lại người này , xin giúp tôi chuyển tờ giấy này cho anh ấy .
    --Anh ấy là gì của chị ?--cô hỏi tôi .
    --Là người mà tôi rất thương nhớ --tôi đáp .
    Tôi rời qúan ăn , trở về khách sạn .
    Tôi lấy từ trong vali ra chiếc vớ khổng lồ mà Hải Minh tặng tôi , tôi chui vào trong đó mà ngủ .
    Tôi ôm hy vọng mà ngủ .
    Thức dậy không nhìn thấy anh .
    Lễ Giáng sinh năm nay , anh vẫn không chịu gặp tôi .
    Tôi càng cảm giác được ngày này năm ngoái , anh ở trong gian phòng đó trên núi Phú Sĩ , tôi từng cảm thụ được hơi ấm của anh .
    Chính tôi đã đuổi anh đi , tôi làm sao trách được ? Người học khoa học đều rất cố chấp .
    Hai loại vật chất , chỉ cần nồng độ , năng lượng , vị trí phối hợp , thì có thể nảy sinh ra phản ứng , tôi đang ngây dại chờ đợi .
    Mỗi khi nửa đêm thức giấc , tôi luôn rất sợ hãi :
    Hải Minh còn sống không ? Hay là anh đã chết , chuyển hóa thành một hạt bụi , ngẫu nhiên đáp xuống vai tôi .
    Tôi không nỡ phủi bụi trên vai mình .
    Chân trời góc biển anh đang ở đâu ?
    4
    Mái Tóc Thiên Sứ
    Hè đến rồi , tôi đến tiệm mô hình , tôi đã thành bạn của anh chủ tiệm .--Còn chưa tìm được Hải Minh sao ? Tờ giấy chị viết hơn hai năm trước vẫn còn để chỗ tôi --Chủ tiệm nói .
    --Khi nào anh gặp anh ấy đưa tờ giấy giùm tôi --tôi nói .
    --Hộp mô hình này có người chỉ định chị lắp nè --Chủ tiệm đem mô hình chiến cơ giao cho tôi .
    --Chỉ định ?--tôi ngớ người .
    --Chị đã lắp hai chiếc cho cô ấy , cô ấy rất thích , cho nên chỉ định chị lắp . Cô ấy chính
  6. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    là cô gái mỗi năm tặng chiến cơ cho bạn trai làm quà sinh nhật .
    --Họ vẫn còn yêu nhau chứ ?
    Chủ tiệm gật đầu .
    --Tốt quá , chiếc này tôi lắp miễn phí --tôi nói .
    Tôi đem hộp mô hình về nhà . Từ sau khi Hải Minh đi đến nay , tôi tiếp nhận công việc của anh , lắp mô hình cho người ta . Tôi từng hỏi anh khi nào thôi lắp mô hình , anh đáp khi tình yêu biến mất . Tôi không thể để tình yêu biến mất .
    Rời khỏi tiệm mô hình , tôi mua một quyển sách , ngồi đọc trong qúan cafe , tại đây , chạm mặt TRình Diệp Ân , chỉ một mình cô ta .
    Diệp Ân thấy tôi từ xa , đi đến ngồi xuống trước mặt tôi .
    --Chị gặp Hiểu Giác không ?--cô ta hỏi tôi .
    --Có chuyện gì ?
    --Chúng tôi chia tay rồi , anh không nói với chị sao ?--cô ta buồn bã nói .
    Tôi lắc đầu .
    --Đã lâu lắm rồi tôi không gặp anh ấy .
    --Anh ấy yêu một cô gái thua xa chị và tôi ! Diệp Ân bất mãn nói .
    --Tôi làm sao dám so với chị ?--tôi bật cười .
    Diệp Ân ngượng ngùng .
    --Chưa từng có người đàn ông nào dám bỏ rơi tôi . Diệp Ân nói .
    --Có lúc , chị chỉ còn cách vứt bỏ thôi --tôi nói .
    Diệp Ân ngẩn người , câu nói này lúc xưa cô ta đã nói với tôi .
    Diệp Ân xấu hổ trước mặt tôi , nhưng tôi không cảm thấy hả hê . Tất cả những gì liên quan đến Hiểu Giác tôi đã không còn cảm giác .
    Từ Đắc Nhân kết hôn ngày 23 tháng 12 . Mộng Mộng đặc biệt từ Nhật trở về tham gia lễ cưới của anh ấy .
    Ba năm nay , Mộng Mộng trở thành siêu sao ca nhạc châu Á , năm ngoái qua Nhật phát triển nghề nghiệp .
    Mộng Mộng phiêu bạt bốn phương , lăn lộn đủ cảnh đời , nhưng trên cổ tay Mộng Mộng vẫn còn đeo sợi dây đỏ .
    --Tôi vẫn không đành rửa tay , sợ rửa di lớp bụi trên da đi mất --Mộng Mộng nói .
    --Tôi cũng không đành phủi đi hạt bụi trên vai --tôi nói .
    Đắc Nhân cưới người cùng công ty , hôn lễ cử hành trong nhà thờ . Lần đầu tôi phát hiện , anh đã trưởng thành . Khi anh cặp tay cô dâu bước vào lễ đường , anh đầy vẻ vững vàng long trọng . Một chàng trai chỉ cần có một cô gái yêu mình , anh ta đều vững vàng rắn rỏi .
    Hiểu Giác đến dự lễ cưới một mình .
    Anh đưa cho tôi một tờ chi phiếu 300.000đ .
    --Ý gì đây ?--tôi hỏi anh .
    --Là tiền em cung cấp cho tôi học , tôi luôn muốn trả cho em một lần .
    --Anh cầm về đi --tôi nhét tờ chi phiếu vào tay anh .
    --Đây là nợ tôi thiếu em .
    --Anh không nợ tôi , anh nói rất đúng . Khi tôi cung cấp cho anh ăn học chỉ là đầu tư , đầu tư tiền bạc cũng là đầu tư tình cảm . Đầu tư thất bại , không thể đòi tiền lại được , đúng không ? Tất cả đầu tư đều có nguy hiểm , khi đầu tư thì biết sẽ nhận hậu quả .
    --Em thật khác trước --Anh đưa ánh mắt đầy nể phục nhìn tôi .
    Tôi nhìn kỹ Hiểu Giác , tôi phát hiện khuôn mặt anh rất lớn , trán hẹp , lỗ tai rất nhỏ , khoảng cách giữa hai chân mày hẹp , cục cổ lồi to , râu rất thưa . Anh điển hình là một tội phạm bẩm sinh mà nhà tội phạm học Cesare Lombroso nghiên cứu ra . Thì ra người giống tội phạm không phải là cha tôi mà là anh ấy .
    Trời ơi ! Trước kia tại sao tôi yêu anh ấy điên cuồng như thế ?
    --Em không sao chứ ? --anh nhìn thấy tôi trố mắt nhìn anh .
    --Không sao , có lẽ tôi không nên cung cấp cho anh ăn học , một người qúa cần tiền , bộ dạng biến thành thấp hèn --tôi nói .
    --Tôi không từng nghĩ đến sẽ tổn thương em .
    --Bỏ đi , anh không hiểu đau lòng thật sự như thế nào đâu .
    Đau lòng thật sự chính là tôi đã phụ một chàng trai .
    Sau khi tham dự hôn lễ xong , tôi di tìm mẹ của Hải Minh . Bà nói :
    --Nó không còn gửi ảnh về nữa , nhưng nó có gọi điện thoại về .
    --Nếu anh ấy muốn gặp cháu anh ấy sẽ trở về --tôi nói .
    --Nó quá bướng bỉnh , không hiểu được những người chờ đợi nó đau lòng đến mức nào --mẹ anh nói .
    --Đáng đời cho cháu !
    --Tuổi trẻ của phụ nữ có giới hạn --bà nói .
    --Anh đi rồi , cháu mới phát hiện anh ấy là người mà cháu yêu nhất , cháu từng cho rằng anh ấy chỉ là phao cứu sinh .
    --Cuối cùng cháu yêu nó , cũng là chuyện tốt --bà nhìn chồng đang ngồi trên chiếc ghế bố nói .
    Tôi đi lên một tầng lầu , bước vào nhà Hải Minh .
    Tất cả giống như khi anh đi . Chiếc chồn hôi phủ đầy bụi , tôi không đành phủi xuống .
    Người phiêu bạt chân trời , rất mau già , Hải Minh anh đang ở đâu ?
    Đêm 24 tháng 12 , tôi ngủ trong chiếc vớ Noel , ông già Noel không đưa Hải Minh về cho tôi .
    Đêm 25 tháng 12 , tôi tham dự liên hoan cuối năm do Phương Nguyên tổ chức tại quán ăn Ý mà tôi và Hải Minh trước kia thường đến .
    Tôi gọi một đĩa '''' mái tóc thiên sứ '''' thiên sứ có lẽ sẽ mang anh về cho tôi .
    --Còn đang chờ Hải Minh sao ?
  7. hoamilon

    hoamilon Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/10/2008
    Bài viết:
    120
    Đã được thích:
    0
    Tôi gật đầu .
    --Cô khẳng định anh sẽ trở về sao ?
    --Tôi sẽ đi tìm mãi --tôi đáp .
    --Cho nên ngày phép của tôi rất ý nghĩa --tôi nói .
    --Anh ấy biết cô yêu anh ấy như thế , anh ấy sẽ trở về .
    --Làm sao ông biết ?
    --Hôm qua nằm mộng tôi gặp anh ta .
    Ông nheo nheo mắt .
    --Nói đùa hoài .
    Làm sao dễ dàng sống qua những ngày tháng thấp thỏm trong lòng ? Tôi cuối cùng nhận ra , tình yêu vì nhớ nhung mà ngày sẽ càng tăng thêm .
    Phần thưởng mà tôi rút trúng được là một mô hình chiến cơ .
    Tôi ôm quà Giáng sinh rời khỏi qúan ăn , khi bước ra cửa , một người mặc áo màu xanh xám mỉm cười với tôi .
    --Không thể nào .
    Người đó bước qua đứng trước mặt tôi .
    Không thể nào .
    Anh không khác gì ba năm trước , chỉ có mái tóc rất dài , giống mái tóc thiên sứ .
    Anh đứng trước mặt tôi , cổ quấn khăn quàng , tôi gần như nghe thấy hơi thở của anh .
    --Hoan Nhi ....miệng anh phà khói trắng .
    Anh là một con người thật .
    Tôi nhào vào lòng anh . Anh ôm chặt tôi . Tôi không dám tin anh trở về .
    Thần thoại chiếc vớ Noel thế mà có thật .
    --Em rất nhớ anh --tôi nói .
    --Anh cũng vậy .
    --Anh trở lại làm gì ?--tôi giận anh .
    --Anh còn nợ em một vật .
    --Vật gì ?--tôi lấy ngạc nhiên .
    Anh lấy trong túi ra một lọ không khí núi Phú Sĩ .
    --Đây là lọ thứ ba mươi ba , em quên rồi sao ?
    --Đêm Giáng sinh ba năm trước , có phải anh ở trong phòng 606 ở núi Phú Sĩ không ?
    Anh không đáp lời tôi .
    --Tại sao anh tránh mặt em ? Anh tàn nhẫn lắm .
    --Anh cho rằng có thể anh không yêu em .
    --Anh có thể --tôi nói .
    --Không ! Không thể .
    --Em cho rằng vĩnh viễn không trở về --tôi đưa tay phủi bụi trên vai , cuối cùng tôi có thể phủi bụi được rồi .
    --Anh cũng cho rằng như thế --anh thắm thiết nhìn tôi .
    --Em muốn thu hồi lời em nói ba năm trước .
    --Câu nào ? anh hỏi tôi .
    --Em hết cách yêu anh --tôi nói .
    --Anh cũng muốn thu hồi câu nói hôm dó .
    --Câu nào ?
    --Em vốn không yêu anh --anh nói .
    --Ai nói em yêu anh ?
    --Phương Nguyên nói .
    --Thì ra anh đã gặp Phương Nguyên , thế nên lúc nãy ông ta nói anh sẽ trở về . Nhưng anh trở về cũng không phải chuyện tốt .
    --Tại sao ?
    --Anh thất nghiệp rồi .
    --Thất nghiệp ?--anh ngạc nhiên .
    --Công việc lắp mô hình thuê của anh , em đã tiếp nhận rồi , hiện giờ có người chỉ định em lắp mô hình chiến cơ .
    Anh cười sặc sụa .
    --Em là rượu độc phải không ?--tôi hỏi anh .
    Anh lắc đầu
    --Do anh tình nguyện uống mà .
    Anh lấy trong túi ra con hạc giấy tôi để lại trên núi Phú Sĩ , còn có mảnh giấy tôi lưu lại ở quán ăn Ý .
    --Anh đều nhận được ?
    --Anh cho rằng , em không thể đi tìm anh --anh nói .
    --Em biết anh sẽ không biến mất , anh đã nói tất cả vật chất đều không biến mất trên đời , chỉ có thể chuyển hoá thành một vật chất khác .
    --Anh còn đi nữa không ?--tôi hỏi anh .
    Anh đang muốn mở miệng ,tôi chặn anh nói tiếp .
    --Lần sau anh còn muốn đi hãy để em nói lời tạm biệt trước .
    --Tại sao ? anh hỏi tôi .
    Tôi chui vào trong áo khoác của anh nói .
    --Người nói tạm biệt trước vĩnh viễn chiếm thượng phọng
    Hết .
  8. mot_nua_mua_thu

    mot_nua_mua_thu Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/08/2005
    Bài viết:
    588
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn homilon đã dành thời gian type truyện nha. Dù thực tế làm niềm tin vào tình yêu của mình lung lay đi nhiều, nhưng đọc mấy truyện kiểu này ko hiểu sao vẫn khóc ngon lành
  9. 20201320

    20201320 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    31/12/2008
    Bài viết:
    16
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn hoamilon rất rất nhiều. Chúc bạn hạnh phúc!
  10. leo_queen_8x

    leo_queen_8x Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    2.361
    Đã được thích:
    0
    Truyện kết thúc có hậu, nhưng vẫn hay và cuốn hút. Những đoạn cô ấy cố níu kéo tình yêu...
    Cảm ơn bạn rất nhiều

Chia sẻ trang này