1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ đồ thị hình sin của ta lại đi xuống. Cảm xúc đầy ứ rồi, nhưng như mọi lần, không biết cái nào là nguyên nhân chính để khi nói ra rồi sẽ nhẹ hơn. Nói thế thôi chứ ngay bây giờ đây, tìm ra được cái nào với cái nào cũng đã là may mắn.
    Thật lạ. Ngồi một mình thì thèm khóc. Muốn có ai đó để khóc. Nhưng có ai đó rồi thì đố khóc được. Lại cười cười, hí hí, há há. Có nên chơi trò xếp hình giống mụ dờ đờ kia không nhỉ? Ngày thường, con nít trong nhà đi ngủ sớm hết cả. Chẳng có tiếng hét, tiếng cười, léo nhéo, mếu máo. Yên lặng quá lâu lâu cũng trở nên sờ sợ sao đâu.
    Hôm nay tình cờ đọc được Blog của một nguời bạn. Lẽ ra nên im lặng. Nhưng cái tật nhiều chuyện vẫn không bỏ. Ta đã viết gì nhỉ? :) Ừ, viết rằng sau bao nhiêu khổ đau, cay đắng, trớ trêu, dại dột, lừa dối ta gây ra và hứng chịu, ta vẫn còn ngây thơ tin rằng còn ai đó trên thế giới này biết trân trọng những tấm lòng. Nghe lạc quan nhỉ! Sao những lúc này không vận dụng bài học vừa viết khi sáng nhỉ? :D
    Thôi, đọc truyện đi, nghe nhạc đi, đi ngủ đi. Mai sẽ là một ngày mới...
    (đọc lại, thấy cái câu cuối giống y chang cách kết của "Cánh đồng bất tận". Rán lạc quan mà tự bản thân thấy mịt mờ. Sao không thích "Cánh đồng bất tận" mà kết chi giống dzị, hay tại rốt cuộc rồi con người không còn cách nào khác hơn là tiếp tục hy vọng, chỉ có hy vọng, ngu dại tin tưởng vào một ngày mai chưa biết ra sao thì mới có dũng khí để sống tiếp???)
  2. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Cắt
    Cắt đêm ra từng mảnh nhỏ
    Rồi khâu lại bằng tóc
    Tóc thưa dần thưa dần
    Những đường rãnh trắng hếu đưa ta đi hết đêm này đến đêm khác
    Cho đến khi đầu trọc
    Cắt ta ra từng mảnh nhỏ
    Rồi khâu ta bằng đêm này đến đêm khác
    Cho đến khi trắng hếu đêm
    LY HOÀNG LY
  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Tìm trong thiên nhiên
    Lê Minh Quốc
    Những giọt mưa rơi xuống đất với vận tốc như thế nào?
    Có thể bảo nó rơi chậm thôi. Đừng rơi nhanh
    Có thể ai làm được điều đó không?
    Chắc không ai có thể làm được, ngoài thượng đế
    Khi yêu em, anh ồn ào như sóng, ồ ạt như mưa
    Điên cuồng thương
    Quay quắt nhớ
    Lúc tĩnh tâm nhất anh bảo, này trái tim ngu dại kia, hãy yêu chừng mực, vừa đủ, chứ đừng nên dạt dào như thế
    Nó dỗi hờn đáp, tớ đang yêu, tớ đang nhớ, tớ đang mê, vết thương từng ngày sưng tấy...
    Biết làm sao?
    Biết làm sao khi mưa cứ đổ xuống lòng anh những cơn đau bất tận?
    Anh bảo, thôi ngưng mưa. Mưa vẫn mưa
    Anh bảo nắng lên. Nắng vẫn trốn biệt một nơi xa khuất
    Yêu chừng mực là một cách khôn ngoan?
    Trong tình yêu làm gì có chừng mực
    Anh bảo gió ngừng thổi. Gió vẫn chạy trên môi anh để hát lên những hy vọng mơ hồ
    Anh bảo anh im lặng như phiến đá. Nhưng trên đá, rêu đã mọc
    Anh bảo anh bình thản như cỏ. Nhưng cỏ đã thơm những dấu chân em
    Anh bảo anh hãy giữ sự thanh thản trong tâm hồn, nhưng khổ nỗi, ngoài khơi xa bão giông và từng ngày anh chông chênh đi về như gỗ đá.
    Anh bảo, này trái tim tội nghiệp kia ơi!
    Sao mày không là gỗ đá?
    Nghe anh nói những lời tàn nhẫn như thế kia, bỗng nghe đâu đó trên vòm trời vọng về những tiếng kêu bi thương. Như thú hoang trúng đạn. Trái tim nằm yên để đi vào cõi chết
    Vậy phải làm sao?
    Một ngày kia, có đứa trẻ đi vào trong rừng sâu tìm được viên ngọc quý. Đặt vào trong ngực
    Ngực phồng phồng những nhịp đập khỏe mạnh và phơi phới yêu đời
    Lúc ấy gió đã lên và nắng đã xanh. Tình yêu quay về. Từng ngày sống
    Từng ngày đi qua, viên ngọc quý đã thay thế trái tim của nó.

  4. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Chiều tối nay, khi em chuẩn bị về, trời mưa bay bay; gió thì lạnh lắm. Em lì, không chịu mặc áo mưa; chỉ khoác thêm áo, thêm cái khăn choàng che kín cổ và cái nón sùm sụp và dầm mưa về nhà. Bản Silent night em vừa down về cứ văng vẳng trong đầu em khi em chạy dọc Nguyễn Huệ, ngang Ủy ban NDTP, qua Pasteur, qua Lê Duẩn và rồi nhà thờ Đức Bà. Em bất giác nhớ đến nick @lucke, không biết giờ này bạn ấy có ở đâu quanh khu này và có cảm giác giống em?
    Em vừa đãi mình một bữa nhạc no nê, lại thêm cả một bài nhăng cuội dài ngoằng và tấm hình yêu ơi là yêu. Đêm nay trời lạnh lắm. Mọi người nhớ cái chăn ấm nhé. Ngủ ngon.
    Ngủ ngoan thôi cọng cỏ mềm bé nhỏ.
    Biết đâu chừng thiên sứ đứng vây quanh.....
  5. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Một đêm với 5 loại rượu. 6 giọng cười khác nhau. Giọng nào cũng cười hết gas. Đường về, đèn, nguời cứ bồng bềnh. Cả giọng nói cũng bồng bềnh. :)
    Cũng may là số điện thoại đó cắt máy, nếu không thì xung quanh được nghe một màn chửi hoành tráng.
    Ngủ ngon nhé.
  6. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    I like living. I have sometimes been wildly, despairingly, acutely miserable, racked with sorrow, but through it all I still know quite certainly that just to be alive is a grand thing.
    -- Agatha Christie
  7. boysaigon

    boysaigon Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    12/03/2003
    Bài viết:
    10.485
    Đã được thích:
    0
    Đêm qua, say bí tỉ, ráng chở chị về đến nhà rồi quay đầu chạy về nhà mà trong đầu trống rỗng. Những ngày qua là những ngày nặng lòng và hối tiếc cho 1 quá khứ đã xa.
    Sài Gòn trở lạnh, không biết trên cao kia anh có lạnh không? Mình xa nhau được 10 năm rồi đó em, biết em có còn nhớ hay đã quên?
    Về đến nhà, đầu nhức như búa bổ. Tắm vội, đánh răng vội để lên giường ngủ vội. Nhưng rồi lại thấy em về... Đứng tại cửa phòng với nụ cười và ánh mắt trìu mến ngày xưa. Và em đi vào giấc ngủ với lời em nói vọng đâu đây: "Rồi anh sẽ tìm thấy được niềm vui của cuộc sống thôi".
    Ừ, anh sẽ tìm được, và tìm được cả em nữa, mùa Thu!
  8. tast

    tast Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/11/2005
    Bài viết:
    1.365
    Đã được thích:
    0
    Từ nhỏ, Ba dạy con rất nhiều: nào là tự tin lên, mạnh mẽ lên, sống phải biết bao dung... Nhưng sao Ba không dạy con làm cách nào để tránh nỗi buồn và sự cô độc
    Đêm nay, trong căn phòng trọ, con buồn và cô độc quá!
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Mùa đông
    Tưởng có thể dối mình thêm chút nữa
    Ở ngoài kia
    Gió bấc hanh màu
    Em quàng khăn gói mùa trong túi áo
    Mùa đông này mình quên nhau...
    Tưởng có thể chịu rét được thật lâu
    Nhưng em vẫn nắm tay mình quá chặt
    Cà phê đen như màu mắt
    Ai đem nỗi buồn thả dưới đáy ly?
    Giá mà
    Dối mình được - thật nhiều khi
    Chắc mùa đông không chỉ là lạnh giá
    Em quàng khăn gói mùa về đem trả
    Một chút buồn theo gió xuống mép sông

    NGUYỄN THU THỦY
    Tuổi trẻ
    Được ngoainhi sửa chữa / chuyển vào 12:02 ngày 26/12/2005
  10. baolucdalat

    baolucdalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2005
    Bài viết:
    65
    Đã được thích:
    0
    Đêm qua,lần đầu tiên trong đời con có cảm giác thật bình yên khi về đến nhà.Trước đây con luôn nghĩ đó là chốn con phải về nhưng đêm qua cái y nghĩ đó không còn tồn tại trong con.Cứ tưởng rằng khi trở về sẽ chỉ có mẹ ra mở cửa nhưng không....ba,mẹ và em cả nhà đang đợi con.Ba bảo nội đòi ở lại đợi con về nhưng ba đã không cho bảo nội về rồi mang con qua.Đi xa đã nhiều,vì con ba mẹ có chân đi mà nhưng sao chuyến đi này cảm giác của con và của cả nhà ............con cố gắng bình thường nó tới đâu thì nó lại cáng không bình thường tới đó.Nhìn gia đình mình con lại cảm thấy hạnh phúc và dường như sự tổn thương cảm giác mất mát đã vơi đi rất nhiều...................ba bảo con hãy vững lòng lên rồi mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi mà.Con cũng sẽ tin là như vậy.Ba mẹ đã tin tưởng và để con tự quyết định trong chuyến đi này và con biết hơn ai hết trên thế gian này những ngày qua ba mẹ là người lo lắng nhiều nhất.Ba ơi,mẹ ơi đêm qua con đã rất muốn nói rằng con rất yêu ba mẹ và con cám ơn ba mẹ đã tạo nên con...........Đêm qua con đã có giấc ngủ thật say,thật nhẹ nhàng và dễ chịu.Không như những ngày trước đó giấc ngủ thật khó khăn,đêm thật dài,và bao nhiêu suy nghĩ cứ ôm chặt lấy nó làm cho giấc ngủ trở nên thật đáng sợ ...............Con tự nhủ với lòng rồi mọi chuyện cũng sẽ ổn thôi.Tất cả rồi sẽ bình yên trở lại,con sẽ không sợ hãi chạy trốn mà con sẽ tự đối đầu với nó................

Chia sẻ trang này