1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây
  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. laladalat

    laladalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Đêm, tôi thường có những giấc mơ không đầu, không cuốn, mọi thứ hỗn độn, ồn ào với rất nhiều màu sắc. Càng về sáng, tôi càng bị nhấn chìm trong cái đống màu sắc hỗn độn ấy, chìm dần, chìm dần.Ngột ngạt, đau đớn. Tôi muốn thở, muốn vùng vẫy, muốn ngoi lên nhưng không thể nào cử động
    Sáng dậy, mệt mỏi rã rời...
    Em trai tôi bảo, đó là giấc mơ của những kẻ không ổn định về tâm lý. Giấc mơ của cạnh tranh, của bất ổn và mang màu màu sắc của những đồng tiền..Mỗi khi thấy tôi ngồi thừ người ra, nó lại hỏi "Đang nghĩ cách kiếm ra tiền nữa à"
    Thì tôi cũng chính là thế đấy thôi
    Đã từng có lúc, tôi thênh thang mua sắm trong Diamond, ăn nhà hàng, xem phim...tất thảy đều một mình. "Tuyên ngôn" của những cô gái hiện đại. Ừ, mình cứ sống thế, công việc tốt, thu nhập cao, shopping thoả thích, bạn bè thoải mái chẳng cần thiết phải có ai đó bên cạnh mình, chẳng việc gì phải ràng buộc

    Nhưng rồi tôi lại trở về với chính tôi......
    14 tuổi, tôi soi mình trước gương, trong một căn phòng tối với ánh nến leo lét. Có người bảo với tôi rằng nhìn thật kỹ, sẽ thấy được trong đó khuôn mặt chàng trai sẽ là người yêu tôi
    9 năm sau, gương mặt ấy vẫn chưa được định hình. Tôi không biết anh ở đâu, làm gì. Tôi 23 tuổi, Tôi đã chờ đợi anh, chờ trong xót xa và hy vọng,hân hoan và mỏi mòn, hy vọng xen lẫn với thất vọng và cứ mòn dần, mòn dần...
    Khi 20 tuổi, luôn tràn đầy tự tin và nghị lực, nghĩ mình có thể làm được nhiều thứ, thay đổi nhiều thứ. Cứ viễn vông rằng mình chỉ cần thành đạt bằng một phần Ms Hương Saachi thôi thì chẳng cần gì phải có yêu bên cạnh...Lấy đó làm thước đo cho cuộc sống của mình Giờ thì tôi đã lầm. Cuộc sống luôn gửi đến cho ta những khó khăn, thử thách. Khi tôi buồn, không có người trò chuyện. Khi tôi mỏi mệt, không có một vòng tay mạnh mẽ để chở che. Khi tôi muốn khóc, chẳng có một bàn tay ân cần lau nước mắt. Tôi bước qua tất cả những thứ đó, ngày càng vô cảm, lạnh lùng và tẻ nhạt. Tôi nói làm sao được khi không có người hiểu tôi, tôi khóc để làm gì khi không có anh bên cạnh. Nuốt nước mắt vào trong và ngẫng cao đầu, dù trong lòng run sợ Gặp chuyện buồn, tôi vẫn cười, gặp thất bại, tôi lẳng lặng như không...
    Cha mẹ, bạn bè...những người xung quanh tôi, ai cũng nghĩ tôi mạnh mẽ, tự tin, tôi giỏi, tôi lanh lợi. Mà nào tôi có phải là một đứa như thế đâu cơ chứ.
    Và tôi mất thăng bằng...
    Có một đêm trên biển, tôi đã cố gìm mình để không bước ra xa, theo những con sóng về nơi xuất phát, nơi những ánh đèn của tàu đánh cá nhấp nháy sáng. Biển cho tôi lại cảm giác yên bình. Tôi muốn biết ngoài xa kia, nơi không thể thấy, không thể chạm vào đất liền, biển sẽ là gì, sẽ cho tôi những gì biển mênh mông và cô độc...tôi cũng cô độc và mênh mông, gánh trên vai những nỗi buồn quá lớn....
    Tôi uống beer
    Chuyện mà tôi không bao giờ ngờ tới, cũng chẳng nghĩ mình có thể làm được. Tôi đã chẳng khi nào uống được một ngụm nước uống có cồn đấy thôi
    Ngồi với cô bạn đồng nghiệp. Nó gọi beer, tôi chỉ xin nước khoáng. Nó gạt đi, "beer mày". ừ thì uống. Trong lòng cũng có sẵn nỗi buồn. Uống, nghe, nhìn nó huyên thuyên...
    Sau lần ấy, hai đứa thân nhau hơn
    Tôi cũng hay uống beer hơn. Uống và nhảy, thèm cái cảm giác điên cuồng của một đêm nhảy đến rã rời xương cốt ở Biển, cười giả dối với những giọt nước mắt tuôn trào trong bóng đêm sáng hôm sau nằm liệt giường...Không ai biết đêm ấy tôi đã khóc. Khóc cho tôi, cho những khoảng lặng, những nỗi buồn mà cuộc sống bắt tôi gánh lấy, khóc cho những nỗi buồn, cho những tháng năm đằng đẵng chờ đợi một bóng hình.
    Khi nào anh mới đến...
    Câu hỏi ấy luôn theo tôi, qua những con phồ đông đúc người, trong những cơn mưa hạ dai dẳng, buốt lạnh
    Ngày qua, tháng qua, rồi năm cũng qua...
    Còn bao nhiêu ngày nữ đâu, tôi sẽ bước qua tuổi 24. Anh vẫn chưa đến, và tôi vẫn phải gồng mình trước cuộc sống...
    Cuộc sống vẫn trôi qua, những tháng ngày tẻ lạnh, nhạt thếch.
    Tôi lại sống với mặt kia của mình, tự tin, lạnh lùng và đầy trách nhiệm. Hôm qua, một đứa bạn bảo tôi "mày sống có trách nhiệm thật". Tôi thì đang chán cái trách nhiệm ấy ở chính mình. Buồn, ngồi im lìm suy nghĩ, chẳng dám khóc, chẳng dám biểu hiện vì sợ bố mẹ lo nghĩ, buồn lòng. Bia chẳng dám quá chén vì sợ say "uống ít thôi còn để mà về". Cái gì cũng nữa chừng, cái gì cũng nhàn nhạt...
    Và tình yêu vẫn mãi là con số 0
    Được laladalat sửa chữa / chuyển vào 18:16 ngày 26/08/2004
  2. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Ngày xưa, cái thị trấn nhỏ như cái kẹo trên hòn đảo nhỏ nằm chênh vênh ở phía đông bắc ấy còn thanh bình lắm, và đêm luôn là thời khắc mà nó yêu thích nhất khi hai anh em rủ nhau lang thang trên cái trục đường chính duy nhất của thị trấn. hầu như ngày nào cũng đi như vậy nhưng mỗi ngày lại thấy một vẻ khác nhau.

    Rồi thời gian trôi qua, ông anh nó cũng đã trưởng thành, còn nó cũng chẳng còn bé nữa, anh đâu còn thời gian cho nó nữa, và thị trấn cũng chẳng còn yên bình như ngày nào. thói quen đêm đêm trốn ra khỏi giường ấm áp , lang thang ngoài phố thưởng thức hương vị đêm phố biển cũng không thể duy trì đựơc nữa.......

    Giờ nó vấn biết mình không còn là trẻ con để muốn gì được nấy nữa, nhưng cũng chẳng đủ trưởng thành để có thể tự chịu mọi trách nhiệm về những suy nghĩ và hành động của mình. Một mình sống giữa một thành phố quá đỗi xa lạ, hối hả....cuộc sống cứ trôi, cứ trôi,......cuốn nó vào những lo toan ..... về học hành, bạn bè.....các mối quan hệ mới dù muốn dù không cũng phải thiết lập. Đôi khi thảng thốt nhìn lại có cảm giác như mình vừa chơi một canh bạc. Rồi cũng có không ít những thương tổn từ những lần hối hả gieo xúc xắc......
    Rồi thi thoảng thèm quá cái cảm giác đêm trong trẻo an lành...nó cũng liều rủ bạn bè lang thang đêm......cũng thú vị nhưng sao không hề có cảm giác yên bình như nó đã từng cảm thấy ở niềm quê xa xôi ấy. Sau những trận cười đùa nghiêng ngả, nó rã rời trở về với những nỗi niềm rất riêng......khóc không được...cười cũng chẳng xong. bần thần , tái tê....tiếc nhớ cái cảm giác yên bình ngày xưa.nhìn vào gương tập một nụ cưòi thật tươi mà thấy mắt mình nhoà đi. thèm đến khóc một bờ vai yêu thương ,tin cậy.....lại bấm điện thoại .....nhưng sợ nghe thấy giọng ba me, anh, chị....sẽ khóc nấc lên mất....rồi mọi người sẽ lo lắng lắm!Chẳng gọi n nữa . Cô đơn!...

    Gặp hắn thật tình cờ , rồi tình cờ như định mệnh, hai dứa lang thang đêm....không tính toán, không xắp đặt đến độ hai đưa nhóc chẳng biiét sẽ đi đến đâu.....chẳng hiểu ông trời nghĩ gì mà đổ mưa trêu hai đứa trẻ..... Hái đứa trú mưa trong một buồng điện thoại bé tí ti, chật chội đến độ chẳng dám thở mạnh mà vấn thấy vui , chẳng biết có ai mong mưa tạnh không nữa(?). Thương hắn hình như cứ băn khoan lo láng một điều gì đó, trong lòng cũng không yên ổn khi nhìn hắn như vậy vì nghĩ lỗi tại mình mà hắn phải lang thang giờ này khi mà đáng lẽ hắn đang say sưa trong cái giường êm ái của hắn....tất cả những điều băn khoăn đều vô nghía khi hai đứa ngồi im lặng trên cái đu quay trong cái sân khu tập thể ấy.....khi nó tựa vào vai hắn_một người lạ!......

    Thế là bọn nó trở thành bạn của nhau...chẳng biết sau sẽ thế nào nhưng nó vui nhiều vì cảm thấy có một gnười để chia sẻ, để giận dỗi lúc buồn, đôi khi phũ phàng nó còn cáu giận một cách rất vô lý,thế nhưng nó biết hắn chảng giận đâu. rồi cũng chăng ít lần hắn làm nó buồn , nghĩ ngợi vì cái cách mà hắn cư xử.......Nhưng bọn chúng là bạn với nhau! Thế nhưng nó vẫn lo, vẫn buồn mỗi khi......nó sợ một ngỳa nào đó hắn....với nó hẳng thể tiếp tục duy trì cái tình cảm trong trẻo dễ thưong như thế....nó sợ hắn không hiểu......hắn là con trai, vô tâm lắm.... và có lẽ hắn chẳng hiểu những điều phức tạp trong cái đầu phức tạp của nó.Rồi.....Chẳng thể có những đêm bình yên trong trẻo như vvậy nữa! sẽ chỉ còn lại những nuối tiếc và cô đơn!.....
    Được tieuthuvuive sửa chữa / chuyển vào 21:30 ngày 27/08/2004
  3. tieuthuvuive

    tieuthuvuive Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/03/2004
    Bài viết:
    3.921
    Đã được thích:
    1
    Ngày xưa, cái thị trấn nhỏ như cái kẹo trên hòn đảo nhỏ nằm chênh vênh ở phía đông bắc ấy còn thanh bình lắm, và đêm luôn là thời khắc mà nó yêu thích nhất khi hai anh em rủ nhau lang thang trên cái trục đường chính duy nhất của thị trấn. hầu như ngày nào cũng đi như vậy nhưng mỗi ngày lại thấy một vẻ khác nhau.

    Rồi thời gian trôi qua, ông anh nó cũng đã trưởng thành, còn nó cũng chẳng còn bé nữa, anh đâu còn thời gian cho nó nữa, và thị trấn cũng chẳng còn yên bình như ngày nào. thói quen đêm đêm trốn ra khỏi giường ấm áp , lang thang ngoài phố thưởng thức hương vị đêm phố biển cũng không thể duy trì đựơc nữa.......

    Giờ nó vấn biết mình không còn là trẻ con để muốn gì được nấy nữa, nhưng cũng chẳng đủ trưởng thành để có thể tự chịu mọi trách nhiệm về những suy nghĩ và hành động của mình. Một mình sống giữa một thành phố quá đỗi xa lạ, hối hả....cuộc sống cứ trôi, cứ trôi,......cuốn nó vào những lo toan ..... về học hành, bạn bè.....các mối quan hệ mới dù muốn dù không cũng phải thiết lập. Đôi khi thảng thốt nhìn lại có cảm giác như mình vừa chơi một canh bạc. Rồi cũng có không ít những thương tổn từ những lần hối hả gieo xúc xắc......
    Rồi thi thoảng thèm quá cái cảm giác đêm trong trẻo an lành...nó cũng liều rủ bạn bè lang thang đêm......cũng thú vị nhưng sao không hề có cảm giác yên bình như nó đã từng cảm thấy ở niềm quê xa xôi ấy. Sau những trận cười đùa nghiêng ngả, nó rã rời trở về với những nỗi niềm rất riêng......khóc không được...cười cũng chẳng xong. bần thần , tái tê....tiếc nhớ cái cảm giác yên bình ngày xưa.nhìn vào gương tập một nụ cưòi thật tươi mà thấy mắt mình nhoà đi. thèm đến khóc một bờ vai yêu thương ,tin cậy.....lại bấm điện thoại .....nhưng sợ nghe thấy giọng ba me, anh, chị....sẽ khóc nấc lên mất....rồi mọi người sẽ lo lắng lắm!Chẳng gọi n nữa . Cô đơn!...

    Gặp hắn thật tình cờ , rồi tình cờ như định mệnh, hai dứa lang thang đêm....không tính toán, không xắp đặt đến độ hai đưa nhóc chẳng biiét sẽ đi đến đâu.....chẳng hiểu ông trời nghĩ gì mà đổ mưa trêu hai đứa trẻ..... Hái đứa trú mưa trong một buồng điện thoại bé tí ti, chật chội đến độ chẳng dám thở mạnh mà vấn thấy vui , chẳng biết có ai mong mưa tạnh không nữa(?). Thương hắn hình như cứ băn khoan lo láng một điều gì đó, trong lòng cũng không yên ổn khi nhìn hắn như vậy vì nghĩ lỗi tại mình mà hắn phải lang thang giờ này khi mà đáng lẽ hắn đang say sưa trong cái giường êm ái của hắn....tất cả những điều băn khoăn đều vô nghía khi hai đứa ngồi im lặng trên cái đu quay trong cái sân khu tập thể ấy.....khi nó tựa vào vai hắn_một người lạ!......

    Thế là bọn nó trở thành bạn của nhau...chẳng biết sau sẽ thế nào nhưng nó vui nhiều vì cảm thấy có một gnười để chia sẻ, để giận dỗi lúc buồn, đôi khi phũ phàng nó còn cáu giận một cách rất vô lý,thế nhưng nó biết hắn chảng giận đâu. rồi cũng chăng ít lần hắn làm nó buồn , nghĩ ngợi vì cái cách mà hắn cư xử.......Nhưng bọn chúng là bạn với nhau! Thế nhưng nó vẫn lo, vẫn buồn mỗi khi......nó sợ một ngỳa nào đó hắn....với nó hẳng thể tiếp tục duy trì cái tình cảm trong trẻo dễ thưong như thế....nó sợ hắn không hiểu......hắn là con trai, vô tâm lắm.... và có lẽ hắn chẳng hiểu những điều phức tạp trong cái đầu phức tạp của nó.Rồi.....Chẳng thể có những đêm bình yên trong trẻo như vvậy nữa! sẽ chỉ còn lại những nuối tiếc và cô đơn!.....
    Được tieuthuvuive sửa chữa / chuyển vào 21:30 ngày 27/08/2004
  4. laladalat

    laladalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Vì em luôn yêu mãi anh, chỉ yêu mỗi anh, dù mai đây đôi ta cách xa tình em vẫn trao về anh mãi mãi. Đời em luôn mong cò anh, chỉ mong có anh, ngày nào đó anh sẽ biết rằng rằng mỗi riêng mình em thôi, yêu anh mong anh suốt kiếp, và có lẽ anh không bao giờ trách em vì em đã quá yêu anh
    Viết cho một người xa khuất....
    Những ngày Saigon mưa, ngang góc phố lạnh, chợt nhớ về những ngày mưa cũ, những ngày tháng 9...Ngày vui xưa đã qua, quá khứ như một lớp sương mờ ảo...
    Mãi mong người an bình
  5. laladalat

    laladalat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/03/2004
    Bài viết:
    532
    Đã được thích:
    0
    Vì em luôn yêu mãi anh, chỉ yêu mỗi anh, dù mai đây đôi ta cách xa tình em vẫn trao về anh mãi mãi. Đời em luôn mong cò anh, chỉ mong có anh, ngày nào đó anh sẽ biết rằng rằng mỗi riêng mình em thôi, yêu anh mong anh suốt kiếp, và có lẽ anh không bao giờ trách em vì em đã quá yêu anh
    Viết cho một người xa khuất....
    Những ngày Saigon mưa, ngang góc phố lạnh, chợt nhớ về những ngày mưa cũ, những ngày tháng 9...Ngày vui xưa đã qua, quá khứ như một lớp sương mờ ảo...
    Mãi mong người an bình
  6. lovely-blue-star

    lovely-blue-star Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    678
    Đã được thích:
    0
    có đêm mất ngủ nghe Rock nhưng cái âm hưởng của nó giữa đêm khiến mình đôi khi thấy vật vã và ngột ngạt, thôi đừng, hãy để cho đôi tai mình yên tĩnh nghe sự tinhmĩnh của đêm
    có đêm vẫn cố tìm đến một bài nhạc nào đó nhưng sự lựa chọn ko phải là Rock nữa mà là những bản Romantic guitar nhẹ nhàng và thanh khiết giữa đêm, khốn nỗi cái cảm giác này cũng ko thể chịu đựng hơn thêm bởi cái nỗi buồn cô đơn hay thường trực âm ỉ trong ta lại như muốn thoát ra khỏi ý nghĩ để trực trào nước mắt. day dứt. ôi tiếng đàn đừng da diết thế
    lại thay đổi, ta nghe những bài dân ca Nga, dường như để đến với đêm ( hay là để quên đêm?) ta thử với mọi thể loại nhạc ta ưa thích," cuộc sống ơi ta mến yêu người"- một bài hát Nga tiếng Việt ta rất thích có câu " mãi mãi ta mến yêu người tình yêu thiết tha.... cho cuộc sống của mỗi ngày sẽ tuơi thắm hơn" nhưng hình như nó lại khiến ta suy nghĩ hơn, ngẫm về mình về cuộc sống về từng khoảng thời gian ta đã trải qua rồi bất chợt khóc, chả hiểu sao khóc nhưng mà tự dưng thấy mình khổ quá, tự dưng thấy cuộc đời bất công nhưng tự nhiêncũng laị thấy những giá trị của cuộc sống và con người
    rồi nhạc Pháp, nhạc không lời, ôi nhạc ko lời là thứ đi vaôcì lòng ta tâm hồn ta một cách sâu nhất,giết ta một cách đau đớn nhất
    và thế là cứ mất ngủ triền miên
    ôi đêm, đừng suy nghĩ mà làm gì, đừng cố ru ta bằng khoảng không yên ắng mà làm gì, cũng đừng có ngần ngại uống 1 viên thuốc ngủ Sezuxen làm gì đổi lại ta sẽ có 1 giấc ngủ ngon hơn dễ dàng hơn, muốnko?
  7. lovely-blue-star

    lovely-blue-star Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    22/01/2002
    Bài viết:
    678
    Đã được thích:
    0
    có đêm mất ngủ nghe Rock nhưng cái âm hưởng của nó giữa đêm khiến mình đôi khi thấy vật vã và ngột ngạt, thôi đừng, hãy để cho đôi tai mình yên tĩnh nghe sự tinhmĩnh của đêm
    có đêm vẫn cố tìm đến một bài nhạc nào đó nhưng sự lựa chọn ko phải là Rock nữa mà là những bản Romantic guitar nhẹ nhàng và thanh khiết giữa đêm, khốn nỗi cái cảm giác này cũng ko thể chịu đựng hơn thêm bởi cái nỗi buồn cô đơn hay thường trực âm ỉ trong ta lại như muốn thoát ra khỏi ý nghĩ để trực trào nước mắt. day dứt. ôi tiếng đàn đừng da diết thế
    lại thay đổi, ta nghe những bài dân ca Nga, dường như để đến với đêm ( hay là để quên đêm?) ta thử với mọi thể loại nhạc ta ưa thích," cuộc sống ơi ta mến yêu người"- một bài hát Nga tiếng Việt ta rất thích có câu " mãi mãi ta mến yêu người tình yêu thiết tha.... cho cuộc sống của mỗi ngày sẽ tuơi thắm hơn" nhưng hình như nó lại khiến ta suy nghĩ hơn, ngẫm về mình về cuộc sống về từng khoảng thời gian ta đã trải qua rồi bất chợt khóc, chả hiểu sao khóc nhưng mà tự dưng thấy mình khổ quá, tự dưng thấy cuộc đời bất công nhưng tự nhiêncũng laị thấy những giá trị của cuộc sống và con người
    rồi nhạc Pháp, nhạc không lời, ôi nhạc ko lời là thứ đi vaôcì lòng ta tâm hồn ta một cách sâu nhất,giết ta một cách đau đớn nhất
    và thế là cứ mất ngủ triền miên
    ôi đêm, đừng suy nghĩ mà làm gì, đừng cố ru ta bằng khoảng không yên ắng mà làm gì, cũng đừng có ngần ngại uống 1 viên thuốc ngủ Sezuxen làm gì đổi lại ta sẽ có 1 giấc ngủ ngon hơn dễ dàng hơn, muốnko?
  8. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Ấy đừng, đừng dùng đến cái Seduxen ấy. Nguy hiểm à, không có chỉ định của bác sĩ thì xin can.
  9. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Ấy đừng, đừng dùng đến cái Seduxen ấy. Nguy hiểm à, không có chỉ định của bác sĩ thì xin can.
  10. volcanic_cloud

    volcanic_cloud Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/05/2004
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Đêm! Buồn và nhớ lắm ! Ánh mắt ấy , nụ cười ấy , giọng nói ấy và cái cách nói chuyện hài hước ấy .....hình như nó cứ đợi đêm xuống mới thi nhau kéo đến giày vò trí nhớ mình , trái tim mình ! Buồn nhưng bỗng thấy lòng có một niềm vui kì lạ khi nghĩ rằng biết đâu ở nơi ấy , anh cũng đang bị ánh mắt em , nụ cười em , giọng nói em và cách nói chuyện dễ thương của em không cho ngủ ! Hihi ....mong cho trời đừng sáng !

Chia sẻ trang này