1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đêm Hà Nội.

Chủ đề trong 'Public Hà Nội' bởi PhongThi, 21/04/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. coolz

    coolz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/11/2003
    Bài viết:
    124
    Đã được thích:
    0
    Hu hu hu,đọc mấy cái bài này nhớ nhà quá đi,hic hic,trước khi đi,tui cũng hay có cái thói quen thỉnh thoảng trốn ông bà già xách xe ra đi đêm,đi thôi,chẳng biết là sẽ đi đâu,cứ đi lòng vòng,chán rồi mới về.Nhớ hồi còn làm đồ án năm thứ nhất,cùng mấy thằng bạn sang nhà một thằng dân KT bên Gia Lâm,mình thì trình độ kém nên chẳng thể nghĩ ra cái đếch gì fang vào đồ án,cứ ngồi thức mãi,chúng nó làm xong xuôi đi ngủ hết lấy sức còn đi đá banh.Thấy đã ngủ hêt mình thì chẳng biết làm gì ngồi chán nên lôi xe thằng bạn ra đi lòng vòng trong cái khu tập thể hay xí nghiệp đường sắt gì đó,trời không lạnh lắm nhưng cảm giác đi 1 mình thì ko thể tả nổi,rồi lòng vòng thế nào lượn về HN, thích thú thật,đường vắng hoe,thỉnh thoảng gió lùa cây cối xào xạc ở phố Lý Nam Đế,nhiều cây to ở đây mà,đứng lại cảm nhận không khí cái coi,chà ban đêm thì không khí thật trong lành,đứng từ đầu phố mà nhìn thấy tận cuối phố,không một bóng người,ánh đèn cao áp vàng càng làm con phố thêm cổ kính....trùi ui....mới 1 con phố thôi mà nhiều cảm nhận không thể tả nổi,chà chà,qua các phố khác coi nào...trùi ui,mấy cái chú mặc rằn ri kìa,mũ phản quang có chữ xanh CSCĐ,ui chết té thui ko lại hỏi mày đi đâu giờ này,lại giấy tờ xe,rắc rúi lém.....tiếc quá...
  2. FUTURE_HN

    FUTURE_HN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    245
    Đã được thích:
    1
    Hà Nội đêm...
    Đêm hôm qua trời không lạnh.Đường đầy bụi cùng với sương xuống.Phố xá tĩnh mịch hơn.Sau một ngày mệt mỏi với nhiều công việc.Ngày 1/1 mà.Nghỉ ngơi...
    Giờ bước sang ngày mới.Đêm vắng lặng.Chẳng nghe thấy gì và cũng chẳng nghĩ nổi gì nữa.Thức thế này là không tốt.Biết thế.Nhưng sắp sửa sẽ có những chuỗi trắng đêm đây.
    Nơi ấy là Hà Nội...
    Người ấy là người Hà Nội...
  3. FUTURE_HN

    FUTURE_HN Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    16/05/2003
    Bài viết:
    245
    Đã được thích:
    1
    Hà Nội đêm...
    Đêm hôm qua trời không lạnh.Đường đầy bụi cùng với sương xuống.Phố xá tĩnh mịch hơn.Sau một ngày mệt mỏi với nhiều công việc.Ngày 1/1 mà.Nghỉ ngơi...
    Giờ bước sang ngày mới.Đêm vắng lặng.Chẳng nghe thấy gì và cũng chẳng nghĩ nổi gì nữa.Thức thế này là không tốt.Biết thế.Nhưng sắp sửa sẽ có những chuỗi trắng đêm đây.
    Nơi ấy là Hà Nội...
    Người ấy là người Hà Nội...
  4. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Đi đêm nhiều, gặp topic này góp một bài viết cũ. Đừng chê trách gì, cảm ơn nhé.
    LANG THANG ĐÊM HÀ NỘI
    ...Vậy là đủ một tuần lang thang đêm Hà Nội.Thật ngớ ngẩn khi gần một tuần hầu như không ngủ,một kiểu tự hành xác?Nhưng chẳng sao cả!Mỗi người đều có những lúc phiêu theo cảm giác.Vậy là đã kết thúc cái cảm giác phiêu phiêu bồng bồng kéo dài cả một tuần.bẩy đêm lang lang,bẩy đêm suy nghĩ.Có rất nhiều câu danh ngôn,rất nhiều sách vở bàn luận về những vấn đề của cuộc sống,nhưng chỉ khi nào ta thực sự trải qua thì mới có thể thấm hết được.
    Có lẽ Hà Nội chỉ thực sự đẹp về đêm.Những dãy phố dài im lìm,những hàng cây lặng lẽ sóng đôi,những tiếng nhạc vọng đến từ một nơi rất đỗi mơ hồ.Nếu có dịp tôi sẽ ghé qua Đà Nẵng một tuần để biết thế nào là phố cổ Hội An,để thử xem có gì khác giữa phố cổ hà nội và phố cổ ở đà nãng.Nhưng có lẽ điều mà rõ ràng nhất là sẽ không có hoa sữa.Ôi,vậy là đã sang thu rồi sao?Thời gian trôi nhanh thật.Nhưng có lẽ trước sự im lìm của phố thời gian cũng đã nghiêng mình.Những mái ngói trầm tư,bình yên với cái tâm của mình,không hề xao động trước những đổi thay ồn ào của cuộc sống.
    Những con phố lạ,những con phố quen...Bước chân lang thang vô định trong một cảm giác bềnh bồng lạ lẫm.Có lẽ khi người ta không hiểu nổi bản thân mình là lúc sẽ có nhiều chuyện xảy ra.Gần đây tôi hay có dự cảm về cái chết.Một cái chết đến thật bất ngờ,và không hề hẹn trước,cảm giác anh bạn thiller đang kế bên mình khiến cho tôi cảm thấy phải cố làm những việc mà mình cần làm thì phải.Con người lạ thật.Khi không thì ngáp ngắn ngáp dài than buồn,khi thì cuống cuồng vội vã mà than bận.Rồi nhiều lúc lại thờ ơ với cuộc sống để rồi than chán.Chỉ có đêm luôn luôn không thay đổi.Đêm thức để xem người ta suy nghĩ về những gì dã trải qua,đêm vỗ về những mệt mỏi của ngày.Đêm hà nội đôi khi như một tiểu thư đỏng đảnh,chợt đến muộn màng,đôi khi như một ông già trầm tư với hơi thở dài,dài như đợt gió đông đến muộn.
    Thoang thoảng trong gió đã có mùi vị của thu rồi.Không là hoa sữa cũng chẳng phải là một mùi của một món ăn nào của mùa thu cả.Đó là một mùi thơm thật mơ hồ,mơ hồ đến mức thật ngớ ngẩn khi cố tìm xem đó mùi hương đó xuất phát từ đâu.Không biết mình là kẻ ngớ ngẩn thứ bao nhiêu khi mà mỗi mùa thu lại cố tìm trên những con đường quen,nơi có thể bắt gặp mùa thu một cách tình cờ như một nụ hôn bất ngờ thoảng qua.Một hương vị dịu ngọt,không nồng nàn như hoa sữa,không đằm thắm và quyến rũ như hoa lan,không hứa hẹn một sự chung thuỷ và trong sáng như ngọc lan.Nhưng nó như một tình yêu đến bất ngờ và ra đi trong sự bình yên.Có người bảo đó là mùi hương của một loại cây tầm gửi,nhưng thật bực mình khi mỗi lần nhận được"nụ hôn" của thu thì những cây xung quanh chẳng hề có nổi một nhành tầm gửi.Đành vậy thôi,cứ bình yên mà đón nhận tình yêu mà mùa thu dành cho mình vậy.
    Không biết ở nơi khác nhu nào,nhưng tôi đặc biệt yêu những con ngõ ở hà nội.chỉ cần rẽ ngang một con phố,vậy là đã có một ngõ đón bạn.Những con ngõ tôi đã đi qua luôn có một dấu ấn kì lạ của cảm giác.Có những ngõ đầy hương hoa như ở khu Ngọc Hà ngày xưa,có những ngõ thật cổ kính mà luôn cho ta cảm giác bình yên.Ngõ Hạ Hồi ban đêm mang cho ta một sự gần gũi lạ kỳ mà ban ngày vốn ồn ào đến vậy.Ở ven hồ tây có một số làng nhỏ như làng Đông,làng Yên Thái,có rất nhiều ngõ rất đẹp,đẹp như một Việt Nam trong tiềm thức của mỗi người,như những bài học vỡ lòng tuổi ấu thơ,thật trong sáng,thật bình yên mà rất đỗi thiêng liêng.Những cổng vòm cổ kính với những nét chữ nôm thanh tú,những rong rêu thời gian.Ngày ngày càng nhiều cao ốc mọc lên,những cửa vòm bình dị dần dần bị thay bằng cánh cửa sắt lạnh lùng,những rong rêu thời gian không còn mà thay bằng những nước sơn bóng lộn làm ta càng thêm yêu những vẻ đẹp"vang bóng một thời".
    Với nhữn xô bồ của ngày,đêm là thời gian mà ta thật thảnh thơi mà đối diện với chính mình.Những câu hỏi đau đầu của ngày thật bình thường trước trầm tư của đêm.Những người yêu nhau giận dỗi,cáu gắt ban ngày,để rồi đêm đến,sợi dây im lặng nối liền quá khứ-hiện tại gợi lại những yêu thương.Đêm nhẹ nhàng ,chầm chậm như một thước phim quay ngược yêu thương,cho trái tim lòng vị tha và sự bình yên trong tâm hồn.Đêm chậm rãi để ta kịp nhận ra mình trong những thời gian xa dần,để không thốt nên bàng hoàng:mình đã khác xưa nhiều quá.
    Chậm rãi,nhưng đêm vẫn trôi,và cũng tới lúc phải nhường chỗ cho bình minh.Thật khó để có thể đón một bình minh trọn vẹn ở giữa chốn đo thành,khi những tia nắng ban mai đầu tiên bị che khuất sau những ngôi nhà cao tầng đồ sộ.bước chân đưa tôi đến cầu long biên,một cây cầu dần dần bị lãng quên khi ngày nay người ta một bước lên xe máy,hai buớc chạy ô tô.Cây cầu chứng kiến bao thăng trầm trong suốt lịch sử của hai cuộc kháng chiến.Giờ đây khi những cây cầu khác mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát để một chốc nữa lại oằn mình duới những lan xe thì cây cầu này lại khác.Nó đón nhận niềm vui của những người lao động bình dân hồ hởi bước vào ngày mới với những rau,hoa,quả tươi chở về chợ Long Biên trong niềm vui âm thầm và lặng lẽ.Họ thật khẽ như sợ làm mất những khoảnh khắc của bình minh,và thật khẩn trương để rồi bình minh trên cầu thật nhẹ nhàng;những tia sáng ấm áp đầu tiên hiện ra,xua bớt cái không khí se se lạnh của buổi chớm thu.Cây cầu như một con rồng khẽ uốn mình chào đón mặt trời để chuẩn bị cho một ngày mới.
    Tôi đón bình minh ở một làng ven đê,ngày mới đón tôi bằng những tiếng gà gáy râm ran.Trong trái tim của người Việt Nam ta,có ai dám chắc rằng không có hình ảnh của một làng quê ngự trị?Không có những buổi trưa râm ran tiếng gà,những mùi thơm rơm rạ,những cánh đồng lúa ngát hương?Những tia nắng ló lên từ rặng tre xa tít,chạy dài theo cánh đồng và rồi ùa đến quanh tôi.Cảm giác thật tuyệt vời,như là được vỡ tan ra theo nhũng tia nắng lung linh,bay đi,bay đi theo tiếng gọi của bình minh,bay đi để trở về với CỘI NGUỒN...
    Vậy là kết thúc một tuần lang thang.Thật ích kỷ khi mình lang thang để rồi biết bao người lo lắng.Tôi lại trở về với chính tôi,với một tôi biết yêu thương cuộc sống này hơn.Tạm biệt một tuần lang thang,tôi trở về với yêu thương và trách nhiệm.Nhưng hơn bao giờ hết,tôi nhớ cái giường của tôi.Ôi,buồn ngủ...
    Bạn có bao giờ về nhà ngủ khi mọi người đi tập thể dục buổi sáng?Bạn vươn vai để chuẩn bị đi ngủ khi cô gái hàng xóm cười khúc khích và hỏi :sao hôm nay anh dậy sớm vậy?Nếu có thể hãy thử xem,có lẽ bạn sẽ thường xuyên vậy mất,nhưng không phải lên mạng đâu nhé.Đêm sẽ rất dài và rất tuyệt vời.
      ... máu không như những chất lỏng khạc Mọi chất lỏng văng vào mặt đều gây cảm giác khó chiu. Máu thì nguợc lại, nó luôn mịn và ấm . Bản năng của loài động vật ăn thịt đã ngủ yên hàng triệu năm thức dậy,hàng triệu tế bào rùng mình , run rẩy theo từng giọt máu chảy xuống mặt, xuống khoé miệng . ..
  5. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Đi đêm nhiều, gặp topic này góp một bài viết cũ. Đừng chê trách gì, cảm ơn nhé.
    LANG THANG ĐÊM HÀ NỘI
    ...Vậy là đủ một tuần lang thang đêm Hà Nội.Thật ngớ ngẩn khi gần một tuần hầu như không ngủ,một kiểu tự hành xác?Nhưng chẳng sao cả!Mỗi người đều có những lúc phiêu theo cảm giác.Vậy là đã kết thúc cái cảm giác phiêu phiêu bồng bồng kéo dài cả một tuần.bẩy đêm lang lang,bẩy đêm suy nghĩ.Có rất nhiều câu danh ngôn,rất nhiều sách vở bàn luận về những vấn đề của cuộc sống,nhưng chỉ khi nào ta thực sự trải qua thì mới có thể thấm hết được.
    Có lẽ Hà Nội chỉ thực sự đẹp về đêm.Những dãy phố dài im lìm,những hàng cây lặng lẽ sóng đôi,những tiếng nhạc vọng đến từ một nơi rất đỗi mơ hồ.Nếu có dịp tôi sẽ ghé qua Đà Nẵng một tuần để biết thế nào là phố cổ Hội An,để thử xem có gì khác giữa phố cổ hà nội và phố cổ ở đà nãng.Nhưng có lẽ điều mà rõ ràng nhất là sẽ không có hoa sữa.Ôi,vậy là đã sang thu rồi sao?Thời gian trôi nhanh thật.Nhưng có lẽ trước sự im lìm của phố thời gian cũng đã nghiêng mình.Những mái ngói trầm tư,bình yên với cái tâm của mình,không hề xao động trước những đổi thay ồn ào của cuộc sống.
    Những con phố lạ,những con phố quen...Bước chân lang thang vô định trong một cảm giác bềnh bồng lạ lẫm.Có lẽ khi người ta không hiểu nổi bản thân mình là lúc sẽ có nhiều chuyện xảy ra.Gần đây tôi hay có dự cảm về cái chết.Một cái chết đến thật bất ngờ,và không hề hẹn trước,cảm giác anh bạn thiller đang kế bên mình khiến cho tôi cảm thấy phải cố làm những việc mà mình cần làm thì phải.Con người lạ thật.Khi không thì ngáp ngắn ngáp dài than buồn,khi thì cuống cuồng vội vã mà than bận.Rồi nhiều lúc lại thờ ơ với cuộc sống để rồi than chán.Chỉ có đêm luôn luôn không thay đổi.Đêm thức để xem người ta suy nghĩ về những gì dã trải qua,đêm vỗ về những mệt mỏi của ngày.Đêm hà nội đôi khi như một tiểu thư đỏng đảnh,chợt đến muộn màng,đôi khi như một ông già trầm tư với hơi thở dài,dài như đợt gió đông đến muộn.
    Thoang thoảng trong gió đã có mùi vị của thu rồi.Không là hoa sữa cũng chẳng phải là một mùi của một món ăn nào của mùa thu cả.Đó là một mùi thơm thật mơ hồ,mơ hồ đến mức thật ngớ ngẩn khi cố tìm xem đó mùi hương đó xuất phát từ đâu.Không biết mình là kẻ ngớ ngẩn thứ bao nhiêu khi mà mỗi mùa thu lại cố tìm trên những con đường quen,nơi có thể bắt gặp mùa thu một cách tình cờ như một nụ hôn bất ngờ thoảng qua.Một hương vị dịu ngọt,không nồng nàn như hoa sữa,không đằm thắm và quyến rũ như hoa lan,không hứa hẹn một sự chung thuỷ và trong sáng như ngọc lan.Nhưng nó như một tình yêu đến bất ngờ và ra đi trong sự bình yên.Có người bảo đó là mùi hương của một loại cây tầm gửi,nhưng thật bực mình khi mỗi lần nhận được"nụ hôn" của thu thì những cây xung quanh chẳng hề có nổi một nhành tầm gửi.Đành vậy thôi,cứ bình yên mà đón nhận tình yêu mà mùa thu dành cho mình vậy.
    Không biết ở nơi khác nhu nào,nhưng tôi đặc biệt yêu những con ngõ ở hà nội.chỉ cần rẽ ngang một con phố,vậy là đã có một ngõ đón bạn.Những con ngõ tôi đã đi qua luôn có một dấu ấn kì lạ của cảm giác.Có những ngõ đầy hương hoa như ở khu Ngọc Hà ngày xưa,có những ngõ thật cổ kính mà luôn cho ta cảm giác bình yên.Ngõ Hạ Hồi ban đêm mang cho ta một sự gần gũi lạ kỳ mà ban ngày vốn ồn ào đến vậy.Ở ven hồ tây có một số làng nhỏ như làng Đông,làng Yên Thái,có rất nhiều ngõ rất đẹp,đẹp như một Việt Nam trong tiềm thức của mỗi người,như những bài học vỡ lòng tuổi ấu thơ,thật trong sáng,thật bình yên mà rất đỗi thiêng liêng.Những cổng vòm cổ kính với những nét chữ nôm thanh tú,những rong rêu thời gian.Ngày ngày càng nhiều cao ốc mọc lên,những cửa vòm bình dị dần dần bị thay bằng cánh cửa sắt lạnh lùng,những rong rêu thời gian không còn mà thay bằng những nước sơn bóng lộn làm ta càng thêm yêu những vẻ đẹp"vang bóng một thời".
    Với nhữn xô bồ của ngày,đêm là thời gian mà ta thật thảnh thơi mà đối diện với chính mình.Những câu hỏi đau đầu của ngày thật bình thường trước trầm tư của đêm.Những người yêu nhau giận dỗi,cáu gắt ban ngày,để rồi đêm đến,sợi dây im lặng nối liền quá khứ-hiện tại gợi lại những yêu thương.Đêm nhẹ nhàng ,chầm chậm như một thước phim quay ngược yêu thương,cho trái tim lòng vị tha và sự bình yên trong tâm hồn.Đêm chậm rãi để ta kịp nhận ra mình trong những thời gian xa dần,để không thốt nên bàng hoàng:mình đã khác xưa nhiều quá.
    Chậm rãi,nhưng đêm vẫn trôi,và cũng tới lúc phải nhường chỗ cho bình minh.Thật khó để có thể đón một bình minh trọn vẹn ở giữa chốn đo thành,khi những tia nắng ban mai đầu tiên bị che khuất sau những ngôi nhà cao tầng đồ sộ.bước chân đưa tôi đến cầu long biên,một cây cầu dần dần bị lãng quên khi ngày nay người ta một bước lên xe máy,hai buớc chạy ô tô.Cây cầu chứng kiến bao thăng trầm trong suốt lịch sử của hai cuộc kháng chiến.Giờ đây khi những cây cầu khác mệt mỏi nghỉ ngơi chốc lát để một chốc nữa lại oằn mình duới những lan xe thì cây cầu này lại khác.Nó đón nhận niềm vui của những người lao động bình dân hồ hởi bước vào ngày mới với những rau,hoa,quả tươi chở về chợ Long Biên trong niềm vui âm thầm và lặng lẽ.Họ thật khẽ như sợ làm mất những khoảnh khắc của bình minh,và thật khẩn trương để rồi bình minh trên cầu thật nhẹ nhàng;những tia sáng ấm áp đầu tiên hiện ra,xua bớt cái không khí se se lạnh của buổi chớm thu.Cây cầu như một con rồng khẽ uốn mình chào đón mặt trời để chuẩn bị cho một ngày mới.
    Tôi đón bình minh ở một làng ven đê,ngày mới đón tôi bằng những tiếng gà gáy râm ran.Trong trái tim của người Việt Nam ta,có ai dám chắc rằng không có hình ảnh của một làng quê ngự trị?Không có những buổi trưa râm ran tiếng gà,những mùi thơm rơm rạ,những cánh đồng lúa ngát hương?Những tia nắng ló lên từ rặng tre xa tít,chạy dài theo cánh đồng và rồi ùa đến quanh tôi.Cảm giác thật tuyệt vời,như là được vỡ tan ra theo nhũng tia nắng lung linh,bay đi,bay đi theo tiếng gọi của bình minh,bay đi để trở về với CỘI NGUỒN...
    Vậy là kết thúc một tuần lang thang.Thật ích kỷ khi mình lang thang để rồi biết bao người lo lắng.Tôi lại trở về với chính tôi,với một tôi biết yêu thương cuộc sống này hơn.Tạm biệt một tuần lang thang,tôi trở về với yêu thương và trách nhiệm.Nhưng hơn bao giờ hết,tôi nhớ cái giường của tôi.Ôi,buồn ngủ...
    Bạn có bao giờ về nhà ngủ khi mọi người đi tập thể dục buổi sáng?Bạn vươn vai để chuẩn bị đi ngủ khi cô gái hàng xóm cười khúc khích và hỏi :sao hôm nay anh dậy sớm vậy?Nếu có thể hãy thử xem,có lẽ bạn sẽ thường xuyên vậy mất,nhưng không phải lên mạng đâu nhé.Đêm sẽ rất dài và rất tuyệt vời.
      ... máu không như những chất lỏng khạc Mọi chất lỏng văng vào mặt đều gây cảm giác khó chiu. Máu thì nguợc lại, nó luôn mịn và ấm . Bản năng của loài động vật ăn thịt đã ngủ yên hàng triệu năm thức dậy,hàng triệu tế bào rùng mình , run rẩy theo từng giọt máu chảy xuống mặt, xuống khoé miệng . ..
  6. MAGICSTAR

    MAGICSTAR Public HN Moderator

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    2.394
    Đã được thích:
    23

    Thói quen mất rồi...toàn thức quá nửa đêm.Đêm yên tĩnh,ngồi bấm dđộng chat YM mỏi cả tay.Thỉnh thoảng lại out,vào lại.Nằm trong chăn,đầu nhòm chăm chú vào màn hình.Sái cổ một chút...
    Một đêm...Lúc đã hơn 1h sáng.Nhà hàng xóm bỗng nhiên vang lên "Lắng nghe mùa xuân về".Trong cái tĩnh mịch của đêm,của cái khu nhà dường như cách biệt hẳn sự ồn ào của phố xá,bài hát chầm chầm,nhẹ nhàng như bay rất xa,mang đến cho mình một sự bồi hồi...Mùa xuân về...chỉ những lúc tĩnh lặng này,ta mới cảm nhận được sự náo nức ,mong đợi mùa xuân mà bài hát mang lại.Thầm tự hỏi không hiểu ai dở hơi mà lại hay hay đến thế.
    Sáng ra ,tìm bài hát trong đĩa nhà mình...Nhạc đập chan chát chứ không sâu lắng.Chẳng thấy như ta đang lắng nghe...
    Mỗi đêm...lại mong nghe tiếng nhạc.Nhưng không thấy lặp lại .Hình như mình đang chờ mùa xuân đến...
    4of7
  7. MAGICSTAR

    MAGICSTAR Public HN Moderator

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    2.394
    Đã được thích:
    23

    Thói quen mất rồi...toàn thức quá nửa đêm.Đêm yên tĩnh,ngồi bấm dđộng chat YM mỏi cả tay.Thỉnh thoảng lại out,vào lại.Nằm trong chăn,đầu nhòm chăm chú vào màn hình.Sái cổ một chút...
    Một đêm...Lúc đã hơn 1h sáng.Nhà hàng xóm bỗng nhiên vang lên "Lắng nghe mùa xuân về".Trong cái tĩnh mịch của đêm,của cái khu nhà dường như cách biệt hẳn sự ồn ào của phố xá,bài hát chầm chầm,nhẹ nhàng như bay rất xa,mang đến cho mình một sự bồi hồi...Mùa xuân về...chỉ những lúc tĩnh lặng này,ta mới cảm nhận được sự náo nức ,mong đợi mùa xuân mà bài hát mang lại.Thầm tự hỏi không hiểu ai dở hơi mà lại hay hay đến thế.
    Sáng ra ,tìm bài hát trong đĩa nhà mình...Nhạc đập chan chát chứ không sâu lắng.Chẳng thấy như ta đang lắng nghe...
    Mỗi đêm...lại mong nghe tiếng nhạc.Nhưng không thấy lặp lại .Hình như mình đang chờ mùa xuân đến...
    4of7
  8. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Nhớ
    Tháng năm trôi anh vẫn nhớ về em
    Người con gái của môt thời quá khứ
    Dẫu trong tim tình yêu đã ngủ
    Trong cơn mơ sao vẫn gọi tên em?
    Anh lang thang trong nỗi nhớ cùng đêm
    Hà Nội buồn như một chiều em khóc
    Sợi thời gian, sợi mưa, sợi tóc
    Đêm cùng anh đếm sợi nhớ về em
    Từng bước chân trong đôi mắt huyền đêm
    Trái tim rung theo nhịp yêu quá khứ
    Trời sao ơi cho ta hỏi nhỏ
    Đôi mắt ấy còn buồn, như thủa chưa anh?
    Dãy phó khuya đơn lẻ một bước chân
    Gió im lặng sợ phá tan cô độc
    Hương đêm lặng, lá cùng nín thở
    Nhớ một chiều, phố vắng, nắng và em
    Từng khắc từng giờ trôi nhẹ cùng đêm
    Thời gian đo bằng nhịp rung nỗi nhớ
    Đèn hắt hiu cùng mặt hồ suơng phủ
    Ánh mắt ấy chiều mưa
    Đêm đưa về những buổi ngày xưa
    Buớc chân đưa đêm về cùng ngõ vắng
    Hoa vẫn thoảng lần cuối cùng im lặng
    lời yêu vụng về, run rẩy nụ hôn
    Đêm trả anh về với nỗi cô đơn
    Anh trả anh tìm em trong giấc ngủ
    Có anh, có em, co mặt hồ liễu rủ
    Mơ em về trong ánh nắng ban mai...
    Em về đây khi bình minh vừa rạng
    Ôm em vào lòng cho nỗi nhớ biến tan
    Phố đêm đêm tạm biệt gã lang thang
    Ngày bừng sáng cho tình yêu chắp cánh
      ... máu không như những chất lỏng khạc Mọi chất lỏng văng vào mặt đều gây cảm giác khó chiu. Máu thì nguợc lại, nó luôn mịn và ấm . Bản năng của loài động vật ăn thịt đã ngủ yên hàng triệu năm thức dậy,hàng triệu tế bào rùng mình , run rẩy theo từng giọt máu chảy xuống mặt, xuống khoé miệng . ..
  9. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Nhớ
    Tháng năm trôi anh vẫn nhớ về em
    Người con gái của môt thời quá khứ
    Dẫu trong tim tình yêu đã ngủ
    Trong cơn mơ sao vẫn gọi tên em?
    Anh lang thang trong nỗi nhớ cùng đêm
    Hà Nội buồn như một chiều em khóc
    Sợi thời gian, sợi mưa, sợi tóc
    Đêm cùng anh đếm sợi nhớ về em
    Từng bước chân trong đôi mắt huyền đêm
    Trái tim rung theo nhịp yêu quá khứ
    Trời sao ơi cho ta hỏi nhỏ
    Đôi mắt ấy còn buồn, như thủa chưa anh?
    Dãy phó khuya đơn lẻ một bước chân
    Gió im lặng sợ phá tan cô độc
    Hương đêm lặng, lá cùng nín thở
    Nhớ một chiều, phố vắng, nắng và em
    Từng khắc từng giờ trôi nhẹ cùng đêm
    Thời gian đo bằng nhịp rung nỗi nhớ
    Đèn hắt hiu cùng mặt hồ suơng phủ
    Ánh mắt ấy chiều mưa
    Đêm đưa về những buổi ngày xưa
    Buớc chân đưa đêm về cùng ngõ vắng
    Hoa vẫn thoảng lần cuối cùng im lặng
    lời yêu vụng về, run rẩy nụ hôn
    Đêm trả anh về với nỗi cô đơn
    Anh trả anh tìm em trong giấc ngủ
    Có anh, có em, co mặt hồ liễu rủ
    Mơ em về trong ánh nắng ban mai...
    Em về đây khi bình minh vừa rạng
    Ôm em vào lòng cho nỗi nhớ biến tan
    Phố đêm đêm tạm biệt gã lang thang
    Ngày bừng sáng cho tình yêu chắp cánh
      ... máu không như những chất lỏng khạc Mọi chất lỏng văng vào mặt đều gây cảm giác khó chiu. Máu thì nguợc lại, nó luôn mịn và ấm . Bản năng của loài động vật ăn thịt đã ngủ yên hàng triệu năm thức dậy,hàng triệu tế bào rùng mình , run rẩy theo từng giọt máu chảy xuống mặt, xuống khoé miệng . ..
  10. ky_si_khong_dau_yeuem

    ky_si_khong_dau_yeuem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2003
    Bài viết:
    497
    Đã được thích:
    2
    Trăng trên trời
    Trăng dưới nước
    Tóc như mây
    Rủ rỉ hàng cây
    Im lìm phố thở
    Dịu dàng nỗi nhớ
    Ngủ ngoan nhé em
    Quên đi muộn phiền
    Anh ru em ngủ
    à ơi... à ơi.
    Xuân sắp qua rồi
    à ơi... à ơi
      máu không như những chất lỏng khác, nó luôn ấm. Nuớc hay cái gì đó văng vào mặt đều khó chịu. Máu thì khác. Nó không làm buốt lạnh mà cho cảm giác ấm.Mỗi giọt máu bám vào mặt, vào tay khiến các giác quan bừng tỉnh.hàng triệu tế bào rùng mình theo những giọt máu chảy xuốn từ từ .Lúc đó con thú hoang trong con người tỉnh dậy. Bản năng của một thời ăn thịt sống ngủ yên qua hàng ngàn năm của con nguời trỗi dậy.Cảm giác thèm đuợc xé toang một cơ thể sống, được ngập răng trong máu, đuợc thấy từng dây thần kinh rung lên, run rẩy theo từng tia máu phun ra, theo từng giọt máu chảy xuống quanh kẽ miệng.

Chia sẻ trang này