1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đêm mất ngủ

Chủ đề trong 'Tản mạn Sài Gòn' bởi NhuUyen, 04/06/2002.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. NhuUyen

    NhuUyen Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Đêm mất ngủ

    Hôm qua, ko dưng lại giận mình ghê gớm, giận mình đã ko kiểm soát được cảm xúc của mình, để khi buông máy xuống rồi lại cảm thấy muốn khóc. Mà khóc làm gì, khi mình chẳng là ai và chẳng là cái gì của nhau nữa. Em muốn khóc nhưng sao trời lạnh quá và làm nuớc mắt của em trốn đi đâu mất rồi. Nhờ một người bạn chở em ra ngoài, đi dạo một chút cho lòng khuây khỏa, em lại nghĩ giá như mình đang ở nhà. Em có thể phóng xe ngay sang nhà của nhỏ bạn thân, lôi nó vào một quán nước nào đó, để được nghe nó mắng em là ngu ngốc, là khờ dại. Hay chỉ đơn giản là vòng vèo trên phố rồi nó sẽ tròn mắt nhìn em ăn hết món này đến món khác, như để vơi đi một nỗi buồn bằng cái cách kỳ cục nhất mà em biết được. Em đã đi ra biển, và chợt thấy lòng mình dịu lại. Đứng ngoài càu cảng, em muốn hét thật to, để trút hết những gì đang ở trong lòng, để bầu trời đen thẳm và nhiều sao kia có thể lấy đi nỗi buồn của em. Nhưng em đã ko làm được, chỉ đứng đó và cảm thấy gió quất vào mặt mình, tê buốt.
    Về nhà, cảm thấy mình sao thật khờ dại và trẻ con, tại sao lại phải buồn khi đã biết rõ mọi việc? Em lắc đầu và cố dỗ giấc ngủ, mong là nó sẽ mau đến và em sẽ lại bình yên, vui vẻ. Nhưng rồi một đêm trắng lại đến, chập chờn với những gì tươi đẹp mà em cố gắng chôn vùi nó bằng công việc, bằng bạn bè và những thứ việc ko tên. Em sợ hãi lắm khi chỉ có một mình trong đêm, em ko có cách nào chống chọi với bản thân mình. Nỗi cô đơn tràn đến làm em sợ. Và cứ thế, một đêm trôi qua..
    Buổi sáng thức dậy, thấy cổ họng đau một chút, em bật cười vào bản thân mình. DẪu sao thì người em nên yêu bây giờ phải là bản thân em. Một ngày mới đến rồi và em sẽ hòa vào nó, như chưa bao giờ có đêm mất ngủ, như chưa có chuyện gì xảy ra ngày hôm qua. Bởi em biết, rồi anh cũng sẽ thuộc về quá khứ và rồi những đêm mất ngủ sẽ ko đến tìm em nữa. Sẽ là như vậy...

    Uyen
  2. HTYCG

    HTYCG Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Hoa Ngâu
    Con pha` Ra.ch Mie^?u que^ em
    Tie^?n bao kha'ch la. ngu*o*`i quen sang bo*`
    Phu` sa ba~i lo*~ so^ng bo^`i
    Tra(ng co`n la^'p lo' bo^i` ho^`i a'nh sao
    Tra(ng le^n e a^'p ddo*.i cho*`
    Cho*` con nu*o*'c lo*'n be^n Va`m Ky `ho^n
    DDe^m buo^ng la('ng ddo^.ng be^n so^ng
    Sa('c ma^y ba`ng ba.c lan da^`n trong su*o*ng
    Co^`n Phu.ng na(`m nho*' co^`n Ro^`ng
    Bao gio*` lie^`n ba~i no^'i bo*` Y. thu*o*ng ???
    đừng có si nghĩ nhiều wá nhé Nh Uyên ...
    XD có viết ,," mục đích của loài người, không phải là đi
    tim hạnh phúc, mà chính là sư sống vậy ... "
    ,, & ENglish proverb said : " Do not look for an answer in LIFE "
    HTyCG
  3. minimoon

    minimoon Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    27/12/2001
    Bài viết:
    293
    Đã được thích:
    0
    Bac HTyCG oi, bác có phải là người tiền giang không a? Em là người Tiền Giang đây !
    Như Uyên này, chuyện gì qua rồi cũng đã qua, chuyện gì đến sẽ vẫn cứ đến, tại sao chúng ta không sống cho ngày hôm nay đi ?

    daysleeper
  4. xinhxinh18

    xinhxinh18 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    30/10/2001
    Bài viết:
    198
    Đã được thích:
    0
    trằn trọc mãi không ngủ được, lọ mọ ngồi dậy, em kéo ghế ra ban công ngắm sao trời. Hỡi ôi, bầu trời tối đen kia chẳng lấy 1 ngôi sao bé để bầu bạn với người phương xa này, ông trăng sáng bao đêm, nay cũng đi đâu mất. Bóng tối vây kín cái linh hồn bé nhỏ luôn chênh vênh trong từng dòng suy nghĩ, nhiều lúc chẳng hiểu được mình. Suy nghĩ ư, có thật là suy nghĩ không? Hay là đầu óc trống rỗng mất rồi. Đêm không lạnh nhưng sao mỗi đợt gió thoảng qua, tấm thân này lại run lên. Có phải gió đã chạm nhẹ và nỗi nhớ, nỗi thương đã bị chính mình chôn chặt trong sâu thẳm đáy lòng? Nghĩ tới chuyện này,chuyện khác lại kéo đến. Tại sao bộ óc con người có quá nhiều ngăn để mãi suy nghĩ, dày vò mình trong cái mớ bòng bong mà mình gây nên...?? Em dõi mắt về phương ấy... cố căng mắt nhìn qua màn đêm u tối đó... nhưng sao ...cũng lại là hư vô. Có phải em mơ mộng nhiều, tự đặt mình vào cái thế giới ảo đầy hạnh phúc và tiếng cười... nên bi giờ ... cuộc sống là vậy đó. Có ai nói cuộc sống này trãi đầy hoa hồng trên những lối đi đâu?
    Em suy nghĩ mãi, co thật sự là 1 quyết định đúng đắn khi sang đây hay không? Ở nhà, em có nhiều thứ, có tất cả, và không chừng sẽ có nhiều, rất nhiều cơ hội mà bi giờ em khao khác đến chết đi được. Nhưng, sự thật vẫn là sư thật, em chấp nhận nó, dù trong lòng vẫn hối tiếc ngày xưa. Thôi, quá khứ đã là lịch sử, mà lịch sử thì mãi mãi không thể thay đổi được.
    Đã bao lâu rồi em sống trong cái vòng xoáy không suy nghĩ, em sợ, sợ khi phải suy nghĩ, sợ phải đối diện với nhiều thứ, sợ phải thất bại. Nhưng, đêm nay không có trăng, không có sao, em vẫn thu lu cảm nhận sự sống ban đêm của mèo, của muỗi, rồi suy nghĩ đến mình... mình được gì, mình mất gì... mình sẽ phải làm gì...nghĩ đến cá voi, 1 ít nhói trong tim, nghĩ đến William, nghĩ đến Grachifa, đến Luke...rốt cuộc em vẫn không khám phá được, mình đặt trái tim mình vào đâu??
    Misunderstood!! Misundertood!! Misunderstand!!


    XINHXINH18


    LIFE IS A DIFFICULT ADVENTURE BUT I'LL NEVER GIVE UP

Chia sẻ trang này