1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đêm... (reloaded)

Chủ đề trong 'Nhạc TRỊNH' bởi tigerlily, 15/10/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0

    Ngày?tháng?năm?
    Nửa đêm về sáng. Biển lạnh và tăm tối lạ thường. Cả bọn đi gom những cành cây khô lại và đốt trên kè đá, ai nấy co ro áp 2 bàn chân vào đá cho ấm lại. Mệt đừ người sau một chuyến đi đầy ngẫu hứng giữa khuya, chỉ nghe tiếng củi tí tách, và im lặng.
    Đêm trăng tròn, trăng đổ tràn ra bóng tối, lênh láng trên bãi cát phẳng trải dài vào vô tận. Đi chân trần bước chậm chậm một mình trên cát mịn. ?oBụi của biển đấy !? ?" Ai đó từng nói thế. Nhìn về phía đống lửa, có 1 người cũng vừa đứng lên và đi về hướng ngược lại. Bỗng thấy bàn chân mình hẫng trên nền cát? ?oChỉ là sóng làm cát rút đi thôi mà ?" tự nhủ và tự dằn lòng lại, tôi lắng nghe tiếng biển đêm gió hút qua hàng phi lao xao xác? Lạnh run. Biển đang sáng dần lên. Tôi nhìn những người đi đánh cá buổi sớm in bóng vào nền trời tím thẫm, cô độc và lặng lẽ quá. Rồi những người cào hến, người phu dọn rác bắt đầu đẩy cái mủng to tướng đi dọc bãi biển. Nhịp thở của một ngày mới đang bắt đầu nơi biển cả. Thủy triều dần rút ra xa, tôi quay về đống lửa cùng mọi người ngồi đợi mặt trời lên. Những dây muống biển bắt đầu mở đôi cánh lá hình từa tựa trái tim ra, hoa tím bàng bạc. Một người buột miệng nói ?omàu tím này nhìn sao mà hẩm hiu quá !?, cả bọn bật cười?
    Tối hôm sau về, quá mệt mỏi sau 1 đêm thức trắng giữa biển và cả ngày lên xuống nơi tượng đài Chúa Giêsu, đi được nửa đường cả bọn tấp xe vào bãi cỏ được cắt tỉa cẩn thận trước một công ty nào đó và lăn ra ngủ như chết. Tôi thức, lắng nghe những âm thanh của cuộc sống. Phía bên kia đường, người ta coi Seagames ở một quán café bình dân và hét hò ầm ĩ. Tôi nhìn bà bán ốc bên vệ đường với hai tay thoăn thoắt làm việc. Tôi nhìn xe cộ náo nhiệt trên đường. Tôi nhìn mọi người ngủ say, và bất chợt cảm thấy khuôn mặt bất cứ ai, khi nhìn ở một góc độ nào đó đều im đậm nỗi buồn của mình. Vài tiếng sau, tất cả lại lục tục lên đường. Lúc đó, chính tôi lại là đứa ngủ như chết sau lưng một ai đó, và có lẽ đó là giấc ngủ bình yên nhất. Thậm chí có một cơn mưa rào giữa đường thật lạ, tôi cũng không biết mình đang ướt và lạnh run?
    Ngày?tháng?năm?
    Đêm cuối cùng của năm, ngồi đón giao thừa ở quán café trước nhà thờ Đức Bà, những người hôm nào giờ chỉ còn một đang ngồi với tôi. Nhìn ra thảm cỏ dưới chân tượng Đức Mẹ, thấy thấp thoáng bóng người nói cười ngày nào?" chỗ cả bọn từng mấy lần thức tới sáng chỉ để nói nhảm và kể chuyện phiếm. Những trận cười giờ chỉ nghe văng vẳng đâu đó quanh mình, như xa lắm rồi, lâu lắm rồi? Tôi và người bất chợt thở dài, và nhớ.
    Ngày?tháng?năm?
    Tôi trở lại biển với một người khác họ. Lại đi bộ chân trần dọc bãi cát nửa khuya. Trăng đầu tháng trắng phớt trên nền trời xanh đen. Biển tối quá. Anh bất chợt kéo tay tôi nói ?oEm nhìn kìa, chim di đấy !?. Theo hướng anh chỉ, mãi tôi mới nhìn thấy một chấm nhỏ màu trắng đang di động nhanh như cắt. Loài chim di chỉ đi ăn bọt sóng đọng lại trên bờ cát ướt ban đêm, nhỏ bé và hư ảo quá, tôi chưa kịp đến gần đã bay vụt đi mất rồi. Sóng biển như chỉ đợi có vậy, vội vã tràn lên xóa mất những dấu chân mỏng mảnh còn sót lại. Chợt buồn thật buồn khi nghĩ đến câu hát của Trịnh ?o?làm sao em nhớ những vết chim di??? Nhìn về bờ đá hôm nào cả bọn ngồi, ánh lửa như vẫn còn bập bùng đâu đây, chợt thấy sống mũi cay xè, tôi bật khóc. Anh chỉ im lặng nắm chặt tay tôi. Tôi khóc vì ngày tháng trôi qua, những kỷ niệm như vết chân loài chim di, liệu thời gian có là sóng xóa nhòa tất cả ? Tôi vẫn còn đau một nỗi đau mơ hồ về người đã chọn hướng đi ngược lại với mình trong đêm trăng lạnh lẽo ấy? Tôi khóc vì nhớ lại tiếng cười của bạn bè vang vọng xuyên suốt cả không gian, xuyên suốt cả thời gian để mà đeo đẳng tôi như một nỗi ám ảnh về những sắc màu tươi đẹp của cuộc đời?Tôi khóc vì hạnh phúc mà mình đang nắm giữ trong tay sao cũng chỉ như một giấc mơ, không thể tin được mình đang sở hữu nó, và không biết rồi ngày mai sẽ ra sao? Tôi khóc vì bên anh, lúc tôi hạnh phúc nhất cũng là khi tôi đau khổ nhất. Anh nói cuộc sống này vốn thế, có những giấc mơ người ta chỉ nghĩ đến và chiêm ngưỡng nó, bởi vì nếu muốn tới được nó, có thể phải đánh đổi tất cả?
    Ngày?tháng?năm?
    Đêm, ngồi viết những dòng chẳng đâu vào đâu? Từng gương mặt người cứ vụt qua, vụt qua trong đầu như trong cơn hấp hối. Tôi bỗng nhớ biển, nhớ anh. Nhớ cồn cào những điều đã cũ và mục đi như chiếc lá muống biển tôi mang về từ dạo đó? Tôi tự nhủ lòng sẽ trở lại biển, sẽ trở lại - một ngày nào đó ?" không anh.
    ?oTa sẽ đến biển rạn vỡ
    nhìn xuống trái tim mình
    nỗi buồn hóa đá
    Những mảnh vỡ cuối cùng
    gởi lại
    đời nhau??


    Ta trả lại anh một nửa dòng sông, một nửa đời ta trong mát... Đi qua cơn khát, anh còn giữ không ?...
  2. ngochikien

    ngochikien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    0
    "Đêm là ngày nối dài" .Có những khi lang thang , lạc bước vào một con phố xa lạ nào đấy, cảm thấy " Thành phố hoang vu " là thế nào. Đêm là cái vỏ bọc cho sự mỏi mết mà mình muốn cho dấu.
    "Vĩnh viễn a`?
    Không có gì là vĩnh viễn đâu!"
  3. ngochikien

    ngochikien Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    28/03/2002
    Bài viết:
    384
    Đã được thích:
    0
    "Đêm là ngày nối dài" .Có những khi lang thang , lạc bước vào một con phố xa lạ nào đấy, cảm thấy " Thành phố hoang vu " là thế nào. Đêm là cái vỏ bọc cho sự mỏi mết mà mình muốn cho dấu.
    "Vĩnh viễn a`?
    Không có gì là vĩnh viễn đâu!"
  4. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Gởi mọi người 1 bài đọc chơi!
    ĐÊM MỘT MÌNH
    Phạm Nguyên Tường
    Chậc, những mặt trời đã cũ. Còn mong gì ở ngày mai? ngày mai? nghe nhảm nhí thế nào. Thôi về vốc ngụm nước sông uống thử, làm cuộc hành trình từ nước lã xem sao? Ơ mình vừa nói điều gì vậy nhỉ, những bước chân quên béng mặt đường, phải chiếc lá vừa rơi xoay theo chiều mộng mị, trước mặt mình như những quẻ âm dương ?
    Đêm sâu hoắm và xoắn hình trôn ốc, mình đi theo lối - lạc - đường ?" về, phía xa hút có ngọn đèn hạt đỗ, có tiếng rao mời mọc trăng khuya? Ô mời mọc mời mọc mời mọc, suốt đời ai mời mọc ai nào, phía xa hút có một chiều trắng tóc, mình rụng về đáy giấc chiêm bao?
    Đêm một mình đi nghe buồn hoang đất đá
    Rằng đi ?" trăm - ngả, rằng về - trăm ?" năm
    Lành lạnh nghe chưa giấc trời trở dạ
    Rằng gió về quê dọn lại chỗ nằm?
    Thôi quên đi thôi về đi hỡi mảnh hồn đêm ngơ ngác, mắt trừng lên đau đáu sao trời, rồI sẽ rụng những quân cờ bạc thếch, như hồi âm buồn bã cuộc chơi. Thì nhớ chi ván cờ cay đắng, hơn một lần con tốt sang sông, để ngoảnh lại thấy kinh thành mất trắng, dáng vua gầy mờ cũ rêu phong?
    Bỗng nhớ lại lời ru của mẹ
    Mẹ vắng nhà lâu lắm chẳng về đâu
    Bốn tao nôi căng từ non tới bể
    Tao nôi nào chùng nghẹn cơn đau ?
    Thôi ngủ ngon dòng sông không có lỗi, con tốt sang sông mất chuyến đò về, đành ngủ lại bên vùng cỏ rối, rưng rưng niềm hành khất đam mê. Thôi ngủ ngoan lời ca dế nhỏ, đừng nhắc ta nhớ mẹ làm gì, đừng nhắc ta nhớ tuổi thơ làm gì nữa, để mộng - suốt đời kéo mộng - suốt - đời đi?
    Tôi ước được làm con dế xanh hát ca hoài không biết mệt
    cho đêm cho bờ cỏ nát nhàu
    rồi gục về bên gốc cây xấu hổ
    nghe tơ non khép mắt lạng cầu?

    Ta trả lại anh một nửa dòng sông, một nửa đời ta trong mát... Đi qua cơn khát, anh còn giữ không ?...
  5. duong_chieu_la_rung

    duong_chieu_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/05/2003
    Bài viết:
    970
    Đã được thích:
    0
    Gởi mọi người 1 bài đọc chơi!
    ĐÊM MỘT MÌNH
    Phạm Nguyên Tường
    Chậc, những mặt trời đã cũ. Còn mong gì ở ngày mai? ngày mai? nghe nhảm nhí thế nào. Thôi về vốc ngụm nước sông uống thử, làm cuộc hành trình từ nước lã xem sao? Ơ mình vừa nói điều gì vậy nhỉ, những bước chân quên béng mặt đường, phải chiếc lá vừa rơi xoay theo chiều mộng mị, trước mặt mình như những quẻ âm dương ?
    Đêm sâu hoắm và xoắn hình trôn ốc, mình đi theo lối - lạc - đường ?" về, phía xa hút có ngọn đèn hạt đỗ, có tiếng rao mời mọc trăng khuya? Ô mời mọc mời mọc mời mọc, suốt đời ai mời mọc ai nào, phía xa hút có một chiều trắng tóc, mình rụng về đáy giấc chiêm bao?
    Đêm một mình đi nghe buồn hoang đất đá
    Rằng đi ?" trăm - ngả, rằng về - trăm ?" năm
    Lành lạnh nghe chưa giấc trời trở dạ
    Rằng gió về quê dọn lại chỗ nằm?
    Thôi quên đi thôi về đi hỡi mảnh hồn đêm ngơ ngác, mắt trừng lên đau đáu sao trời, rồI sẽ rụng những quân cờ bạc thếch, như hồi âm buồn bã cuộc chơi. Thì nhớ chi ván cờ cay đắng, hơn một lần con tốt sang sông, để ngoảnh lại thấy kinh thành mất trắng, dáng vua gầy mờ cũ rêu phong?
    Bỗng nhớ lại lời ru của mẹ
    Mẹ vắng nhà lâu lắm chẳng về đâu
    Bốn tao nôi căng từ non tới bể
    Tao nôi nào chùng nghẹn cơn đau ?
    Thôi ngủ ngon dòng sông không có lỗi, con tốt sang sông mất chuyến đò về, đành ngủ lại bên vùng cỏ rối, rưng rưng niềm hành khất đam mê. Thôi ngủ ngoan lời ca dế nhỏ, đừng nhắc ta nhớ mẹ làm gì, đừng nhắc ta nhớ tuổi thơ làm gì nữa, để mộng - suốt đời kéo mộng - suốt - đời đi?
    Tôi ước được làm con dế xanh hát ca hoài không biết mệt
    cho đêm cho bờ cỏ nát nhàu
    rồi gục về bên gốc cây xấu hổ
    nghe tơ non khép mắt lạng cầu?

    Ta trả lại anh một nửa dòng sông, một nửa đời ta trong mát... Đi qua cơn khát, anh còn giữ không ?...
  6. hongngocnguyen

    hongngocnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Đường về đoạn nẻo. Đêm đâm đầu vào vô vọng.
    chuốc men mà khơi sầu lên
    vói tay mà khơi sầu dâng
    tay gầy tay guộc
    sầu về xuôi dòng năm ngả chia ly...

    Đêm biển cả mênh mông, vì trong bóng tối người ta không thấy gì ngoài những muôn trùng ký ức, tiếp nối nhau xô vào bãi bờ hoang vu. Ước muốn bôi xoá ký ức dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đêm này đã chẳng thể làm được. Tàn đêm rồi mới hay mình vẫn nhớ, vẫn quên... Thế nghĩa là chưa say, Ngn ạ. Điên điên. Rượu tràn. Bóng đổ. Cúi xuống cho máu ngược dòng/ cho nước sông cạn nguồn/ cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ.... Cơn đau khan âm thầm trong cổ, trên tay, trên tóc, trên da thịt.... Ngồi thừ người nghe tiếng hát vô thanh níu vào cái rỗng không chờ tàn đêm, chờ ngày lên. Tự hỏi ngày mai, ngày kia, những năm sau mình sẽ làm gì, yêu ai, đi đâu, về đâu....ha, ngồi khóc như côn trùng trong đêm này mà toan tính chi chuyện cao to vậy. Số ba đào có cái hay của nó nhưng lắm khi ngần ngại....Đường đời mỏi vai. Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền bàng hoàng lạc gió mây miền...
    Biết nói gì, Ngn ơi, lặng yên đi! Mình sẽ thành hai sợi khói bên hồ năm nào, rụng rơi những điều không thể nói vào nhau....
    Nỗi buồn, bơ vơ và "có điều gì gần như niềm tuyệt vọng" này có đáng trách quá không ?!!
    Đêm vô vọng
    Được hongngocnguyen sửa chữa / chuyển vào 18:55 ngày 24/05/2004
  7. hongngocnguyen

    hongngocnguyen Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/01/2003
    Bài viết:
    144
    Đã được thích:
    0
    Đường về đoạn nẻo. Đêm đâm đầu vào vô vọng.
    chuốc men mà khơi sầu lên
    vói tay mà khơi sầu dâng
    tay gầy tay guộc
    sầu về xuôi dòng năm ngả chia ly...

    Đêm biển cả mênh mông, vì trong bóng tối người ta không thấy gì ngoài những muôn trùng ký ức, tiếp nối nhau xô vào bãi bờ hoang vu. Ước muốn bôi xoá ký ức dù chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi đêm này đã chẳng thể làm được. Tàn đêm rồi mới hay mình vẫn nhớ, vẫn quên... Thế nghĩa là chưa say, Ngn ạ. Điên điên. Rượu tràn. Bóng đổ. Cúi xuống cho máu ngược dòng/ cho nước sông cạn nguồn/ cho cây khô trên cành trút lá bơ vơ.... Cơn đau khan âm thầm trong cổ, trên tay, trên tóc, trên da thịt.... Ngồi thừ người nghe tiếng hát vô thanh níu vào cái rỗng không chờ tàn đêm, chờ ngày lên. Tự hỏi ngày mai, ngày kia, những năm sau mình sẽ làm gì, yêu ai, đi đâu, về đâu....ha, ngồi khóc như côn trùng trong đêm này mà toan tính chi chuyện cao to vậy. Số ba đào có cái hay của nó nhưng lắm khi ngần ngại....Đường đời mỏi vai. Cuộc đời đó, nửa đêm tiếng ca lên như than phiền bàng hoàng lạc gió mây miền...
    Biết nói gì, Ngn ơi, lặng yên đi! Mình sẽ thành hai sợi khói bên hồ năm nào, rụng rơi những điều không thể nói vào nhau....
    Nỗi buồn, bơ vơ và "có điều gì gần như niềm tuyệt vọng" này có đáng trách quá không ?!!
    Đêm vô vọng
    Được hongngocnguyen sửa chữa / chuyển vào 18:55 ngày 24/05/2004
  8. TageOniR

    TageOniR Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/08/2002
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    ...Tìm nhau từng đêm mông lung nên không cùng
    Và đêm xanh xao nên đêm gầy
    Đêm bơ vơ như cuộc đời chúng mình...
    Mình yêu đêm , mến cái tĩnh đấy lạ lùng . Bởi đã có một thời và sẽ có một thời ...
  9. TageOniR

    TageOniR Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/08/2002
    Bài viết:
    103
    Đã được thích:
    0
    ...Tìm nhau từng đêm mông lung nên không cùng
    Và đêm xanh xao nên đêm gầy
    Đêm bơ vơ như cuộc đời chúng mình...
    Mình yêu đêm , mến cái tĩnh đấy lạ lùng . Bởi đã có một thời và sẽ có một thời ...
  10. nguyentuanngocvy

    nguyentuanngocvy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/05/2004
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Và tôi và em và
    Và đôi môi dậy tiếng hát
    Là chứng tích của cuộc tình trên dòng sông

    VỖ CÁNH BAY ĐI .........................
    TextĐêm đêm người mở lòng ra , ôm ta trong cánh tay ngà
    Đêm là một màn tối những nó lại sáng rực đối với những ai muốn thức cùng đêm

Chia sẻ trang này