1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đêm !

Chủ đề trong 'Nghệ Tĩnh' bởi Cyclo, 06/01/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sloccoc

    sloccoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/09/2004
    Bài viết:
    280
    Đã được thích:
    0
    Đêm , hình như mọi thứ đều đẹp hơn vì chẳng ai nhìn rõ cả .
    Nói là nói vậy thôi , chứ đêm mà đứng ở ban công nhà em mà nhìn thì đúng là đẹp thôi rồi . . Chẳng thế mà đêm nào trước khi đi ngủ em cũng pải ra đứng ở đó một lúc rồi mới đi ngủ . He he để cho nó khô tóc ấy mà .
  2. SixFeetUnder_1980

    SixFeetUnder_1980 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Ngày cũng như đêm mà đêm cũng là ngày mà thôi. Những gì cứ luẩn quẩn trong ta suốt cả ban ngày, rồi sẽ hiện hình rõ rệt trong giấc ngủ của đêm. Đêm qua mình có 1 giấc mơ thật buồn, 1 lần nữa lại lỡ hẹn với em sau bao thời gian xa cách, vùng chạy đến những chỗ bạn bè, những nơi em hay lui tới rồi cũng chẳng thấy người, em cố tránh. Một giấc mơ về sáng, tỉnh dậy thấy cũng có buồn, nhưng vui lại nhiều hơn. Mình chỉ có lỗi ở trong mơ thôi mà. Sẽ có ngày nhẹ nhõm.
  3. SixFeetUnder_1980

    SixFeetUnder_1980 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    35
    Đã được thích:
    0
    Ngày cũng như đêm mà đêm cũng là ngày mà thôi. Những gì cứ luẩn quẩn trong ta suốt cả ban ngày, rồi sẽ hiện hình rõ rệt trong giấc ngủ của đêm. Đêm qua mình có 1 giấc mơ thật buồn, 1 lần nữa lại lỡ hẹn với em sau bao thời gian xa cách, vùng chạy đến những chỗ bạn bè, những nơi em hay lui tới rồi cũng chẳng thấy người, em cố tránh. Một giấc mơ về sáng, tỉnh dậy thấy cũng có buồn, nhưng vui lại nhiều hơn. Mình chỉ có lỗi ở trong mơ thôi mà. Sẽ có ngày nhẹ nhõm.
  4. nguoi_yeuthanhphodem

    nguoi_yeuthanhphodem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2004
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Đêm à, nhiều cảm nhận lắm...
    Lại nhớ tới một bài báo, rất xưa rồi, trên Hoa học trò nói rằng có 2 loại người, một là loại Họa mi và hai là loại Cú mèo, đây chỉ là cách nói về hai loại người có 2 đồng hồ sinh học trái ngược nhau mà thôi... Tôi thì thuộc loại Cú mèo... không tài nào dậy sớm cho được, mà làm việc gì cũng chỉ thường hiệu quả về đêm. Nhưng thức đêm nhiều nên cảm nhận về nó thì nhiều vô kể, thực chất cũng chỉ là cảm xúc của cá nhân, "lấy tâm nhìn cảnh" , nhưng dù sao cũng là có điều để nói, nhất la? trong một đêm như thế này, gió mùa đông bắc đang tràn về, dù chỉ mới có chớm thu.
    Lại nhớ tới những đêm thức đầu tiên, những đêm thức để học bài khi tôi mới chi? la? một cô bé lớp 7. Không khí tĩnh mịch thường là thứ cuốn hút nhất, thực dụng ra mà nói, theo những người ưa chủ nghĩa công việc là trên hết thì đó là không khí "năng suất" nhất. Tôi đôi lúc cũng vậy thôi, cần sự tĩnh lặng để tập trung hết công suất. Dạo đó, cứ vào khoảng 1 - 2 giờ sáng, tôi vẫn thường nghe thấy có tiếng sáo, rất gần và rõ, thổi những khúc nhạc dân ca. Tôi thường dừng việc học lại và ngó ra cửa sổ, tưởng tượng ra một anh chàng kiểu "Trương Chi" hay một người nào đại loại là có số phận rất bi ai và đang trút tất cả đầy vơi vào tiếng sáo ấy. Rồi tôi lại quay lại bàn học, tiếp tục với công việc và đôi lúc ngủ gật bên đống sách vở. Một sáng, quyết định kể với mẹ về việc nửa đêm nghe thấy tiếng sáo, định bày tỏ trí tưởng tượng phong phú của mình thì mẹ bảo con bà Mẹo đầu ngõ làm ở trong đoàn nghệ thuật gì gì đó chắc nửa đêm đem sáo ra thổi chứ có gì đâu. Tôi tiu nghỉu với "sự thật" không được như mong đợi. Nhưng đó, tôi nhận ra ră?ng đêm cho tôi rất nhiê?u tươ?ng tượng...
    Nói tới sáo, tôi nhớ tới mấy làn điệu dân ca cổ truyền, thỉnh thoảng đêm vẫn nghe văng vẳng từ một nhà hàng xóm, chẳng biết gần hay xa, bật đài, i ỉ cái âm thanh cu?a mấy liê?n anh liê?n chị. Những lúc như vậy tôi lại thường nhớ tới những buổi trưa, từ rất xưa rồi, ngô?i cùng ông bà ăn cơm và nghe "Đây là 30 phút dân ca và nhạc cổ truyền của Đài tiếng nói Việt Nam- chương trình dân ca Thanh - Nghệ - Tĩnh". Giưfa bao nhiêu Rock, Jazz, Pop, Hip ?" Hop cu?a thơ?i nay, bôfng nhiên lại the?m được nghe cái giai điệu tư?ng một thơ?i quen thuộc ấy. Tôi lại nhớ tới việc nhơ? nghe đi nghe lại ma? học thuộc lo?ng được đoạn trích "Đất nước" cu?a Nguyêfn Khoa Điê?m và những nỗ lực của một con bé muốn khắc cốt ghi tâm mấy vần thơ tình Xuân Diệu khi cùng ông nghe ngâm thơ:
    "Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh,
    Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi..."
    Vậy là có rất nhiều đêm tôi đaf nhớ...
    Tôi nhớ nhiều thứ, nhớ về quá khứ, rất nhiều kỷ niệm. Mà ai thì cũng vậy cả, quá khứ phải là kỷ niệm. Đêm nay trời rất lạnh, gió mùa tràn về, và mưa... Mưa làm tôi nhớ đến hắn, nhớ rất nhiều... Hiện rõ nhất vẫn là đôi mắt, đôi mắt nhìn tôi giữa căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng, bị bủa vây bởi một số người đang đằm mình suy nghĩ rất sâu, hắn cũng đang suy nghĩ rất lung nhưng ánh mắt gặp nhau, tôi biết, không phải là tình cờ. Mắt hắn rất nâu, rất sâu, khi tôi nhớ lại trong giây phút này thì nó đã chứa cả một bầu trời đêm huyền bí mất rồi, tôi bơ vơ trong đó, nhưng tôi đang tìm lối đi...
    Có một dạo, gâ?n đây thôi, đêm la? lúc tôi lo lắng. Tôi vâfn nhớ cái thuơ? mới lớn, đọc một truyện ngắn trên báo Phụ nưf kê? vê? một cô bé ngây thơ vốn dif rất sợ, rất ghét bóng đêm, nhưng rô?i một lâ?n cô bé phát hiện ra mẹ mi?nh đang ngoại ti?nh, va? với cái tâm hô?n dêf vơf, mong manh như thu?y tinh, cô bé lo sợ vê? sự đô? vơf cu?a gia đi?nh mi?nh, cô bé khóc ?" khóc trong bóng tối va? lâ?n đâ?u tiên cô bé thấy mi?nh không sợ bóng tối nưfa, cô bé câ?n che đi những giọt nước mắt cu?a mi?nh vi? hi?nh như cha cô sắp đi la?m vê?... Tôi hay lo sợ sự đô? vơf cho du? tôi biết có một số loại keo có thê? ha?n lại nhưfng ma?nh vơf, nhưng sợ hafi tư? trong vô thức, tôi không va? không thê? cố gắng ngộ nhận, tôi chi? biết gạt nó sang một bên va? tiếp tục ... thơ?, du? cho đôi lúc đó la? thơ? da?i... Hắn đem lại cho tôi cái gi? sau hạnh phúc, có lef la? lo sợ: sợ mất, sợ đau, sợ xa, sợ quên... Tôi biết, đôi lúc hắn cufng sợ như tôi... Nhưng lúc na?y, khi tôi lạc trong bâ?u trơ?i đêm, lạnh, chă?ng hiê?u sao, sợ hafi tan dâ?n ra trong tôi (chứ không đông cứng lại), như thê? kem tan ra trên đâ?u lươfi vậy. Hâ?u hết mọi thứ đê?u ngon!
    Một cái gi? đó ?otốt đẹp va? vưfng chafi? đang ?olơ?n vơ?n? rất gâ?n đây. Tôi nhớ tới nhiê?u hơn một cái nhi?n...
    Đêm...
    {oa?i, chi? vi? một cốc ca? phê }
  5. nguoi_yeuthanhphodem

    nguoi_yeuthanhphodem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/10/2004
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0
    Đêm à, nhiều cảm nhận lắm...
    Lại nhớ tới một bài báo, rất xưa rồi, trên Hoa học trò nói rằng có 2 loại người, một là loại Họa mi và hai là loại Cú mèo, đây chỉ là cách nói về hai loại người có 2 đồng hồ sinh học trái ngược nhau mà thôi... Tôi thì thuộc loại Cú mèo... không tài nào dậy sớm cho được, mà làm việc gì cũng chỉ thường hiệu quả về đêm. Nhưng thức đêm nhiều nên cảm nhận về nó thì nhiều vô kể, thực chất cũng chỉ là cảm xúc của cá nhân, "lấy tâm nhìn cảnh" , nhưng dù sao cũng là có điều để nói, nhất la? trong một đêm như thế này, gió mùa đông bắc đang tràn về, dù chỉ mới có chớm thu.
    Lại nhớ tới những đêm thức đầu tiên, những đêm thức để học bài khi tôi mới chi? la? một cô bé lớp 7. Không khí tĩnh mịch thường là thứ cuốn hút nhất, thực dụng ra mà nói, theo những người ưa chủ nghĩa công việc là trên hết thì đó là không khí "năng suất" nhất. Tôi đôi lúc cũng vậy thôi, cần sự tĩnh lặng để tập trung hết công suất. Dạo đó, cứ vào khoảng 1 - 2 giờ sáng, tôi vẫn thường nghe thấy có tiếng sáo, rất gần và rõ, thổi những khúc nhạc dân ca. Tôi thường dừng việc học lại và ngó ra cửa sổ, tưởng tượng ra một anh chàng kiểu "Trương Chi" hay một người nào đại loại là có số phận rất bi ai và đang trút tất cả đầy vơi vào tiếng sáo ấy. Rồi tôi lại quay lại bàn học, tiếp tục với công việc và đôi lúc ngủ gật bên đống sách vở. Một sáng, quyết định kể với mẹ về việc nửa đêm nghe thấy tiếng sáo, định bày tỏ trí tưởng tượng phong phú của mình thì mẹ bảo con bà Mẹo đầu ngõ làm ở trong đoàn nghệ thuật gì gì đó chắc nửa đêm đem sáo ra thổi chứ có gì đâu. Tôi tiu nghỉu với "sự thật" không được như mong đợi. Nhưng đó, tôi nhận ra ră?ng đêm cho tôi rất nhiê?u tươ?ng tượng...
    Nói tới sáo, tôi nhớ tới mấy làn điệu dân ca cổ truyền, thỉnh thoảng đêm vẫn nghe văng vẳng từ một nhà hàng xóm, chẳng biết gần hay xa, bật đài, i ỉ cái âm thanh cu?a mấy liê?n anh liê?n chị. Những lúc như vậy tôi lại thường nhớ tới những buổi trưa, từ rất xưa rồi, ngô?i cùng ông bà ăn cơm và nghe "Đây là 30 phút dân ca và nhạc cổ truyền của Đài tiếng nói Việt Nam- chương trình dân ca Thanh - Nghệ - Tĩnh". Giưfa bao nhiêu Rock, Jazz, Pop, Hip ?" Hop cu?a thơ?i nay, bôfng nhiên lại the?m được nghe cái giai điệu tư?ng một thơ?i quen thuộc ấy. Tôi lại nhớ tới việc nhơ? nghe đi nghe lại ma? học thuộc lo?ng được đoạn trích "Đất nước" cu?a Nguyêfn Khoa Điê?m và những nỗ lực của một con bé muốn khắc cốt ghi tâm mấy vần thơ tình Xuân Diệu khi cùng ông nghe ngâm thơ:
    "Anh nhớ tiếng, anh nhớ hình, anh nhớ ảnh,
    Anh nhớ em, anh nhớ lắm em ơi..."
    Vậy là có rất nhiều đêm tôi đaf nhớ...
    Tôi nhớ nhiều thứ, nhớ về quá khứ, rất nhiều kỷ niệm. Mà ai thì cũng vậy cả, quá khứ phải là kỷ niệm. Đêm nay trời rất lạnh, gió mùa tràn về, và mưa... Mưa làm tôi nhớ đến hắn, nhớ rất nhiều... Hiện rõ nhất vẫn là đôi mắt, đôi mắt nhìn tôi giữa căn phòng tràn ngập ánh sáng vàng, bị bủa vây bởi một số người đang đằm mình suy nghĩ rất sâu, hắn cũng đang suy nghĩ rất lung nhưng ánh mắt gặp nhau, tôi biết, không phải là tình cờ. Mắt hắn rất nâu, rất sâu, khi tôi nhớ lại trong giây phút này thì nó đã chứa cả một bầu trời đêm huyền bí mất rồi, tôi bơ vơ trong đó, nhưng tôi đang tìm lối đi...
    Có một dạo, gâ?n đây thôi, đêm la? lúc tôi lo lắng. Tôi vâfn nhớ cái thuơ? mới lớn, đọc một truyện ngắn trên báo Phụ nưf kê? vê? một cô bé ngây thơ vốn dif rất sợ, rất ghét bóng đêm, nhưng rô?i một lâ?n cô bé phát hiện ra mẹ mi?nh đang ngoại ti?nh, va? với cái tâm hô?n dêf vơf, mong manh như thu?y tinh, cô bé lo sợ vê? sự đô? vơf cu?a gia đi?nh mi?nh, cô bé khóc ?" khóc trong bóng tối va? lâ?n đâ?u tiên cô bé thấy mi?nh không sợ bóng tối nưfa, cô bé câ?n che đi những giọt nước mắt cu?a mi?nh vi? hi?nh như cha cô sắp đi la?m vê?... Tôi hay lo sợ sự đô? vơf cho du? tôi biết có một số loại keo có thê? ha?n lại nhưfng ma?nh vơf, nhưng sợ hafi tư? trong vô thức, tôi không va? không thê? cố gắng ngộ nhận, tôi chi? biết gạt nó sang một bên va? tiếp tục ... thơ?, du? cho đôi lúc đó la? thơ? da?i... Hắn đem lại cho tôi cái gi? sau hạnh phúc, có lef la? lo sợ: sợ mất, sợ đau, sợ xa, sợ quên... Tôi biết, đôi lúc hắn cufng sợ như tôi... Nhưng lúc na?y, khi tôi lạc trong bâ?u trơ?i đêm, lạnh, chă?ng hiê?u sao, sợ hafi tan dâ?n ra trong tôi (chứ không đông cứng lại), như thê? kem tan ra trên đâ?u lươfi vậy. Hâ?u hết mọi thứ đê?u ngon!
    Một cái gi? đó ?otốt đẹp va? vưfng chafi? đang ?olơ?n vơ?n? rất gâ?n đây. Tôi nhớ tới nhiê?u hơn một cái nhi?n...
    Đêm...
    {oa?i, chi? vi? một cốc ca? phê }
  6. vietnamman

    vietnamman Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2002
    Bài viết:
    1.350
    Đã được thích:
    0
    Đêm à, ngồi chơi MU online sướng vật, chụp 2 cái ảnh em đang chơi cho các bác ngắm luôn. Cái thằng cầm kiếm áo đỏ đỏ là em đấy. 1 cái là đánh ở thành Atlans còn 1 cái là ở thành losttower, còn cái ở thành dungeon em lỡ tay xoá mất rồi ... hê hê. Em lên được level 180 rồi.
    p/s: Em đánh và mua được toàn đồ ngon. Giờ nhìn hoành tráng nhỉ
    Được vietnamman sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 22/10/2004
  7. vietnamman

    vietnamman Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2002
    Bài viết:
    1.350
    Đã được thích:
    0
    Đêm à, ngồi chơi MU online sướng vật, chụp 2 cái ảnh em đang chơi cho các bác ngắm luôn. Cái thằng cầm kiếm áo đỏ đỏ là em đấy. 1 cái là đánh ở thành Atlans còn 1 cái là ở thành losttower, còn cái ở thành dungeon em lỡ tay xoá mất rồi ... hê hê. Em lên được level 180 rồi.
    p/s: Em đánh và mua được toàn đồ ngon. Giờ nhìn hoành tráng nhỉ
    Được vietnamman sửa chữa / chuyển vào 01:24 ngày 22/10/2004
  8. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hâm quá, cái trò con nít ấy mà cũng mang ra khoe...Tối thì phải đi ngủ sớm nghe chưa????
  9. huyentrang

    huyentrang Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    31/12/2001
    Bài viết:
    6.877
    Đã được thích:
    1
    Hâm quá, cái trò con nít ấy mà cũng mang ra khoe...Tối thì phải đi ngủ sớm nghe chưa????
  10. vietnamman

    vietnamman Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/02/2002
    Bài viết:
    1.350
    Đã được thích:
    0
    4h sáng và đây là hình ảnh hoành tráng nhất trong trận đánh. Thưa với các bác đêm nay trong trận chiến này có 9 chiến sĩ ở lại công ty :D khakhà

    Được vietnamman sửa chữa / chuyển vào 04:02 ngày 23/10/2004

Chia sẻ trang này