Đêm.............. Đêm....lạnh lẽo...tối.....ma quái......tất cả chìm đắm trong đêm....nhưng tôi yêu đêm.... nó thật tĩnh lặng......nhẹ nhàng....nó cũng như con người vậy..... 2 mặt....cũng chỉ 2 mặt......nó thật đáng sợ mà cũng thật bình yên.....bình yên trong tĩnh lặng.....con người ta chỉ thật sự là mình khi phải đối diện với đêm.....nó như 1 con quái vật...khát máu....có thế nuốt hết...nuốt hết......tất cả những giọt nước mặt kia...rơi.......nhẹ nhàng xuống nền đá lạnh lẽo.....trong Đêm....... hắn chìm mình vào khoảng không gian đen tối nhất......có lẽ ... hắn cảm thấy nơi đấy chứa đựng bình yên.....1 nơi bình lặng để suy nghĩ.......để lại 1 lần nữa trong hàng ngàn lần....xoá tan đi những nỗi buồn........để nhìn lại chính bản thân.....và để hiểu xem con người còn có những gì khốn nạn........hắn ko khổ...hắn biết.......còn quá nhiều người đau khổ hơn hắn.......ko có gì khiến hắn buồn........mà dù có buồn đi......hãy nghĩ đó là 1 bài học....mọi thứ đều đớn giản như những gì vốn có của nó........hăn cũng chẳng nhớ nổi từ khi nào hắn sống với đêm như vậy.........hắn...cũng chỉ như bao đứa cùng lứa khác....1 cậu chàng choai choai 16 tuổi đầu.......mặc kệ......hắn sống ko phải là hắn.........tất cả mọi thứ..... hắn đều khác nhiều với những đứa cũng lừa khác...........hắn....giàu........bạn hắn.....đủ nhiều để hắn hiều rằng trên đời có những thể loại người phong phú thế nào......từ những đứa đểu...đến những đứa hết lòng vì anh em....hắn chơi tuốt...tất cả đều là bạn.......bạn.....bạn.......từ bạn này sao nó xa lạ thế nhỉ.......xa lạ với kẻ quá cô đơn như hắn.......có lẽ...hắn ích kỷ......hắn chẳng hiểu ai và cũng chẳng ai hiểu hắn.......quá ích kỷ......nhưng kệ thôi........chẳng cần....hắn giúp bạn bè hắn.....tất cả những gì có thể......chả hiểu sao.....hình như hắn dêk tính toán....từ xưa....hắn luôn nghĩ mọi viêc mình làm mình cũng phải có tính toán riêng....nhưng viêc hắn làm ko phải thế..................CHÁN!!! ....chả thể viết tiếp...đi ngủ để ngày mai còn đi dàn đúm!!!!!.
Người có giọng văn ... (ba chấm) này không ai khác chính là Cao Hồng Giang. em Giang ới ời ơi, về với anh hai đi....
hắn phóng con xe bạt mạng trên đường......gió thốc qua tai........vù vù.......mắt cay xè......hắn khóc.........sao thê thảm thế này.........hắn phóng đi như 1 con chuột tội nghiệp khi không còn gì để mất.......lâu quá rồi hắn lại khóc..........những lúc như thế này......hắn lại đến trường mẫu giáo......cái trường ngày xưa hắn học.......ko hiểu sao.....1 kẻ ngang tàng như hắn.........1 kẻ mà chẳng bao giờ bạn bè nhìn hắn mà bảo hắn biết sợ.........bộ mặt lanh tanh.......nhưng......yêu đuối........sao hắn yếu đuối thế.......cố gắng tạo ra 1 vỏ bọc.....1 vỏ bọc để che dấu đi cái bản chất vốn mãi chẳng thể thay đổi của hắn..........đúng......hắn sống 2 mặt..........hắn cố gắng tìm đến những nụ cười ....những nụ cười của những đứa trẻ......thật hồn nhiên.........đúng........chúng dạy hắn cách cười với cuộc đời..........để sống...........để tồn tại.........ôi nước mắt..........đau đớn........lại thế......rủ bỏ tất cả........hắn quay xe phóng về nhà........nơi mà hắn lại nở nụ cười chua xót...........hắn cười lớn........có thể ai đó sẽ nghĩ hắn điên......kệ.......hãy để tôi được sống .....sống để hưởng lấy sự công bằng.......của ông trời.............
lao vào phòng như 1 kẻ điên......hắn ko muốn bất cứ ai trong nhà nhìn thấy mặt hắn.........gục xuống bàn........hắn cảm thấy cô độc hơn bao giờ hết..........căn phòng quá rộng so với hắn...........im lặng đến đáng sợ..........hắn rùng mình........hắn cảm thấy sợ...........1 chút nhạc nhẽo cho thư thái........hắn đến với rock........1 thế giới khác của hắn.........có lẽ bản chất của hắn......cũng chìm lắng như rock vậy.......chìm lắng như đầy phẫn nộ.......bi ai.......hắn đè nén nỗi đau bằng những nốt nhạc ai oán đến lạ lùng.........thở dốc........hắn nằm phệt ra giường........hắn nhớ.......nhớ nhiều lắm cái thời khi hắn con bé........phòng hắn ko rộng thế này...........giường hắn cũng chả xịn thế này.........nhưng sao........hắn thấy thật hạnh phúc.......lục lại tập ảnh........hắn nhìn thấy hắn của thời thơ ấu........trong đấy......hắn cười......cười thật tươi.......ko chút lo lắng........thế mà bây giờ.....nhìn lại mình đi......hắn thầm cười chua xót........chua xót!!!!!!!!!
...2 ngày rồi ko lên net.....mà căn bản là hắn chả buồn lên......chán.......mấy ngày đi với lũ bạn lao đầu vào những cuộc chơi .......xả láng.......vẫn chán......sao vô vị thế.......nhưng chả có gì đáng buồn........hắn đi chơi đơn giản vì hắn ko muốn quay lại cái căn nhà ấy.......đúng là chả có gì để mà quay........miẹ....sao hôm nay điên thế........đen đêk chịu nổi.........đang phóng xe thì nổ lốp....suýt chết mama nó ở ngoài đường...........đ'' hiểu đời nó thế nào........nhưng cũng chả sao.......hắn nhìn hắn.......vẫn còn trẻ con chán.......dù hắn có suy nghĩ nhiều đến đau.....thì đơn giản hẳn cũng chỉ là 1 thằng trẻ con........chả bao giờ hắn dám nghĩ hắn già.......sợ giả bỏ mama...........hehe.......ngày mai xem nào.....lại đi đá bóng buôi sáng.......về nhà tắm giặt rồi đi chơi như 1 con thiêu thân.......ai cũng bảo mình ham chơi........miẹ cứ học sinh giỏi là các ông các bà sướng rồi .......năm sau.......lớp 11 rồi......hắn định sẽ thi học sinh giỏi.....hắn muốn để cho mình 1 cái gì đó.......rồi hắn sẽ biến mất.........biến mất nhẹ nhàng như khi hắn sinh ra........buồn cười !!!
Tâm trạng của em có lẽ phần nào giống chị trong quãng thời gian trước đây.Chị từng sợ có những đêm như thế, sau những cuộc vui là những trăn trở trong đêm.Đêm lúc nào cũng dài và mình sống với một "cái tôi" rất khác.Nhưng rồi thời gian dần trôi và mọi chuyện vần phải diến ra theo đúng quy luật của nó.Đêm vẫn buồn nhưng làm cho ta dễ chịu hơn khi được sống với phần hồn của mình.Nếu không có những đêm như thế này, chắc chẳng thể nào có những ngày mai vui vẻ, phải không em? Nhưng nhớ đừng níu kéo đêm cho dài thêm, đừng để mình đắm mình trong bóng đêm lâu quá, dễ lạc lối lắm em à... Chúc ngày mai tươi đẹp sẽ đến với em... Được 12h_dem sửa chữa / chuyển vào 00:18 ngày 03/07/2004
Buồn quá. Không biết bao giờ mình mới có được một cuộc sống thanh thản đây . Chẳng hiểu sao dạo này mình hay khóc thế. Trong 2 tuần này đã 3 lần toàn chẳng vì lý do gì. Có lẽ mình sắp bị tâm thần mất rồi....
ko.......hắn ko chán đời........hắn biết đời ko vô vị như hắn tưởng......nhưng hắn vẫn chưa tìm được những niềm vui trong cuộc sống.......chắc thế!!! Thanx chị!
đời vẫn thế và đêm trời vẫn vậy thôi ...mọi chuyện điều có thể sảy ra dù mình k o muốn nó sảy ra chút nào cả