1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

**** đêm

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi pathros, 13/11/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Công việc kiếm tiền đang thuận lợi thì bỗng nhiên hắn gặp phiền toái lớn : có vài công trình mới xây xong đã xuống cấp trầm trọng, chủ nhân của chúng một mực bắt phải đền, nếu không sẽ kiện hắn ra tòa. Hắn thề sống thề chết sẽ bảo hành tử tế, nhưng lại bàn với vợ tìm cách trốn đi để bảo toàn số vốn.
    "Đồng tiền liền khúc ruột. Kiếm tiền có dễ đâu?" Vợ chồng hắn nghĩ thế và bí mật bán toàn bộ đồ nghề, trả lại căn nhà đang thuê tại Sài Gòn, dông thẳng ra miền Trung làm tiền tiếp. Rốt cuộc thì cũng chẳng có ai kiện cáo gì cả. Sự ranh ma của hai cái đầu quen sống trong lừa lọc đã mách bảo vợ chồng hắn nhận xây nhà cho những kẻ có nguồn vốn khả nghi hoặc cho những công trình nhà nước mà bên A đòi tới hai mươi phần trăm "lại quả". Công ty hắn đã là chùm khế ngọt cho chủ đầu tư trèo hái cả mùa. Tội gì hắn không xà xẻo gấp đôi từ công trình cho bõ công phục dịch. Những vị chủ nhân như thế bố bảo cùng không dám kéo hắn tới cửa quan!
    Đúng như hắn dự đoán, khi hắn đã biệt tăm thì họ đành ngậm bồ hòn làm ngọt, tự thuê thầy thuê thợ mà cứu vãn lấy công trình.
    Đợt lừa đảo đầu tiên trót lọt, vợ chồng hắn xắn tay áo, quyết tâm phát huy năng khiếu bẩm sinh này tại một địa bàn hoàn toàn mới. Khoác nhãn mác "anh Hai Sài Gòn", hắn tạo cho mình một vẻ ngoài đáng nể với những trò tiêu tiền xả láng. Đám đàn em mà hắn tuyển dụng tại chỗ tròn xoe mắt khi chứng kiến anh Hai mỗi đêm ở vũ trường chỉ kêu toàn loại rượu X.O giá đến cả triệu đồng một chai. Hắn chiêu đãi cả bọn để làm oai, để phô trương tiềm lực kinh tế.
    Rồi hắn mua nhà , sắm xe ủi, xe hơi, xưởng mộc và vô số máy móc xây dựng. Trong thời gian ngắn, Công ty của hắn đã khuếch trương thanh thế, giành được nhiều hợp đồng khá bẫm trong việc xây dựng nhà ở tư nhân. Công trình nào của hắn cũng treo biển hiệu thật to và bắt mắt: " Công TNHH Thành Thực, địa chỉ ...". Hắn xem đây là một cách tiếp thị mới lạ và hiệu quả.
    Mà đúng thật. Hoa mắt trước những căn nhà mặt phố to đùng đang xây dở treo tấm biển mỹ miều, ngưòi ta đổ xô vào ký hợp đồng với hắn, quên béng mất việc thẩm tra "lý lịch trích ngang" của giám đốc. Thế là cùng một lúc hắn thi công cả chục căn nhà từ thượng vàng đến hạ cám ở cái thành phố năng động vào bậc nhất miền Trung.
    Hắn tha hồ ứng tiền từ các công trình ấy và ném nó vào những cuộc ăn chơi bất tận trên bãi biển, trong các vũ trường và nhà hàng sang trọng nhất. Để lại một số vốn để xây dựng cầm chừng, kéo dài thời hạn, còn bao nhiêu hắn đưa cả cho Vân, gửi vào tài khoản tận Sài gòn.
    Vân cứ bay vào bay ra như mắc cửi. Trước tiên là lo gởi hoặc rút tiền theo ý chồng, sau là để thăm người anh họ xa mà Vân khao khát nhưng hiện tại vẫn phải nhường cho bà chủ cũ hưởng thụ! Mỗi lần như thế họ lại quấn chặt lấy nhau, "yêu nhau" với đủ mọi tư thế đã học được từ các đĩa phim "chăn nuôi" các loại. Họ bàn định về tương lai tươi đẹp khi lại được công khai tái ngộ sau khi cuộc phiêu du làm tiền trứ danh đến hồi kết thúc.
    Ở miền Trung, Linh vẫn không hề hay biết gì về cuộc tình "cùng họ". Hắn vẫn mải miết gom tiền bằng nhiều mánh khóe. Thủ đoạn chính của hắn là đưa ra giá thầu thật rẻ, hứa hẹn thi công theo đúng ý chủ nhà, khi thanh lý hợp đồng không tính phát sinh. Còn gì hấp dẫn hơn thế nữa? Các con mồi lần lượt vào tròng. Những điều khoản ấy được ghi vào hợp đồng hẳn hoi. Hắn sợ gì mà không ký? Hắn đã tính cả rồi.
    Lúc bắt đầu thi công hắn giục thợ làm thật nhanh, thật kỹ để chiếm được lòng tin của nhà chủ. Các loại máy xúc, máy trộn ầm ì suốt cả ngày. Chủ nhân các căn nhà đang xây dựng tươi hơn hớn. Xóm giềng thì vừa tức vừa sợ có ngày những thứ máy ấy sẽ gây lún, gây nứt nhà của mình. Nhưng họ nào dám nói gì. Anh Hai Sài Gòn với một đám đệ tử vâm như vệ sĩ chuyên nghiệp đã làm thui chột ngay lời phản kháng chực trào ra của họ.
    Nghe đồn có anh giám sát thi công đã bị đệ tử của anh Hai nện ngay trên đường phố khi phát hiện cho nhà chủ những sai sót kỹ thuật của công trình. Chuyện đó xảy ra vào lúc đường thanh, đêm vắng. Tiếng đồn nhanh chóng loang ra như một vệt dầu và hắn nửa đùa nửa thật xác nhận thông tin ấy. Thế là đủ để cho các giám sát viên tự nguyện rút khỏi võ đài.
    Bát quái trận đồ này chỉ còn chỗ cho các vị "chuyên gia" ăn lương công ty giám sát công trình. Nghĩa là vừa đá bóng vừa thổi còi. Thế mới sướng!
    Hắn cho xây nhà với một phong cách chẳng giống ai, nhưng lại hệt như vũ điệu của cơn say. Có những căn nhà đã đổ đến bốn mê nhưng bói cũng chả ra một bậc cầu thang nào. Chủ nhà đành phải cùng thợ leo trèo, làm xiếc trên những chiếc thang gỗ mỏng tang như lá lúa để kiểm tra chất lượng. Mỗi ngày cả chục lượt như thế. Lên, lên, xuống, xuống mãi, chủ nhà phát cáu, dọa cắt hợp đồng, hắn mới cho đổ thang và xây tường. Đến lúc này thì mọi việc đã an bài. Dầm, cột, sàn, mái...vừa gỡ cốp pha xong đã hồn nhiên phô ra vô vàn những nốt rỗ như tổ ong bầu.
    Hai bên cự nự. Hắn bắt đầu ù lỳ. Lỡ đã tin tưởng tuyệt đối rồi, lỡ đã ứng quá nhiều tiền rồi, các chủ nhà bây giờ mới điêu đứng.
    Họ tốn không biết bao nhiêu tiền điện thoại di động và bất động để nài nỉ hắn xây nhanh lên cho. Tết sắp đến rồi mà nhà họ vẫn chưa có cửa, chưa lát nền, chưa sơn quét...
    Làm dữ rồi lại làm lành, cuối cùng các chủ nhà đành phải móc hầu bao ra trả công thợ, ứng tiền vật tư giùm cho hắn và nghe hắn hứa suông rằng, xong nhà rồi thanh lý, mất đi đâu mà sợ. Hắn đang đầu tư lớn lắm ở trong Nam, chưa rút tiền về kịp.
    .................
    Được pathros sửa chữa / chuyển vào 18:04 ngày 22/01/2007
  2. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Nhưng cũng có những chủ nhà cứng cỏi, không chịu chi tiếp. Họ hiểu rằng mình bị hắn lừa.
    Từng đoàn thầy thợ vây quanh nhà hắn, ăn dầm nằm dề tại đó để chờ hắn về chi cho ít tiền công. Dân miền Trung vốn dĩ hòa vi quý nhưng không dễ gì ăn chặn được của họ. Nhất là đám thợ xây từng đi đủ nơi, từ Nam ra Bắc.
    Hắn bèn tìm cách hoãn binh, rúc vào một khách sạn để tính kế, chỉ liên lạc điện thoại với vợ vào khoảng hai giờ sáng, lúc đám thợ mỏi mệt đã lăn ra sàn nhà, ngủ như chết.
    Trước tiên hắn kêu đám tay chân tìm người bán dần các thiết bị. Đem cầm mấy chiếc ô tô và nhà xưởng. Bí mật ra ngân hàng chuyển cả vào tài khoản vẫn mang tên vợ hắn. Nếu chủ nhà đòi kiện thì cứ việc! Trò trẻ con. Hắn sợ quái gì. Công ty hắn phá sản rồi, Vân vốn là vợ không đăng ký, lại chẳng nằm trong danh sách nhân sự của Công ty, đâu có trách nhiệm thanh toán? Cơm không ăn còn đó, vợ chồng hắn sẽ đánh bài chuồn!
    Thế rồi một buổi sáng, vợ hắn bế con đi trước. Hai hôm sau, hắn đang chờ người đến đặt cọc căn nhà thì nhận được một cú điện thoại của đệ tử từ Sài Gòn. Hắn bàng hoàng, suýt ngã ngửa: Vân đã cùng người anh họ vào một khách sạn thật sang và ở lại đó suốt đêm qua.
    "Theo dõi thật kỹ cho tao. Đừng để sổng! Đợi lệnh của tao mới được ra tay!" Hắn gào lên, dập máy xuống bàn. Đăm đăm nghĩ ngợi hồi lâu rồi hắn giật thót người, đứng phắt dậy. Cánh cửa bị xô mạnh, đập cho chị phục vụ đi ngang qua một cú như trời giáng. Hắn bổ nhào ra, chạy thẳng xuống cầu thang, không hề quay đầu lại.
    Đến ngân hàng, hắn nhờ người quen kiểm tra tài khoản của Vân ở Sài gòn. Đúng như hắn đã lo sợ. Tài khoản rỗng không, chỉ còn lại hai trăm ngàn như thủ tục quy định. Mặt hắn tái mét. Người quen của hắn phải gọi tắc xi chở hắn về khách sạn.
    "Tụi bay đâu, bắt cổ chúng nó lại! Khảo cho hai đứa nó lòi tiền ra!". Hắn hét vào máy, rồi bỗng nhiên nhớ đến đứa con. "Giữ thằng bé lại. Tao sẽ bay vào ngay!" Im lặng một giây rồi hắn nghe tiếng trả lời: "Hai người đi mất rồi. Tìm chưa ra!". Hắn văng tục, chửi thề. Tiếng dập máy đầu dây bên kia vang lên, chát chúa như một phát súng.
    Hắn hiểu thế là hết. Không có tiền thì còn điều khiển ai được nữa! Tụi đệ tử chó đẻ đó đều thế cả! "Khi vui thì vỗ tay vào. Đến khi hoạn nạn thì nào thấy ai"! Đầu óc hắn mụ mị đi. Làm gì cho ra tiền đây? Ngôi nhà muốn bán cũng không công chứng được vì đứng tên cả hai người. Trừ khi Vân chết đi, hắn không thể một mình đứng ra bán.
    "Nhận tiền cọc xong là biến". Hắn nghĩ. Nếu không thì đến cả tiền trả khách sạn một tuần qua, hắn cũng không có đủ. Chờ mãi nhưng người hẹn đặt cọc ngôi nhà không đến. Hắn gọi lại. Chuông đổ nhưng không ai trả lời. Cuối cùng một giọng trẻ con lạ hoắc cất lên: "Bố cháu dặn là không mua nhà nữa". "********!". Hắn chửi và đột nhiên hắn nghĩ đến cái chết. Hắn sẽ chết như một con chó ở cái khách sạn bẩn thỉu này. Còn Vân sẽ bám lấy cái thằng lừa đảo, đẹp trai, điếm đàng đó.
    Hắn khóc như người phát rồ. Hắn sẽ say, thật say, để chết một cách nhẹ nhàng. Hắn không muốn tìm Vân, giết Vân bằng chính tay mình vì hắn còn yêu Vân lắm. Con đàn bà khốn nạn duy nhất mà hắn đã yêu, hắn không thể tự mình giết chết. Hắn cũng chẳng còn tiền để mà thuê ai giết. Cơn giận dữ điên dại đã qua rồi, hắn hiểu ra rằng, chính Vân mới là người giết hắn.
    Hắn vào một nhà hàng quen cực sang, mở máy gọi lũ đàn em đến. Một tá rượu đắt tiền và đủ loại cao lương mỹ vị được hăm hở dọn ra. Đám tiếp viên túa vào phòng lạnh theo lệnh ông chủ. Dãy bàn dài ngồn ngộn thức ăn và da thịt đàn bà. Bữa tiệc dâm loạn này diễn ra suốt buổi chiều cho đến tối mịt. "Đây sẽ là cú lừa đảo ngoạn mục cuối cùng". Hắn còn nghĩ thế trước khi khóc rống lên rồi gục xuống bàn như một người say thật sự.
    Chủ nhà hàng tái mặt, nghĩ đến việc ai sẽ thanh toán bữa tiệc có một không hai này? Đám đệ tử khoát tay, lè nhè: "Lo gì! Anh Hai sẽ "cân" tất. Mai!"
    Quá quen với cách xài sang như công tử Bạc Liêu của anh Hai, ông chủ tự trấn an mình, thét người lên dọn dẹp. Đám khách ô hợp kia dìu "đại ca" đang ngoẹo đầu sang bên, chảy cả rớt dãi ra chiếc sơ mi hàng hiệu, lên chiếc tắc xi. Xe nổ máy. "Ê, kêu nó lái về Rừng Đêm", hắn mở mắt tỉnh rụi nói với thằng đệ tử và chiếc xe lao vút đi...
    Giờ đây hắn đang ngồi bên bàn, ghi ghi, chép chép. Đầu hắn nhức như búa bổ, nhưng hắn không ngừng bút. Hắn không viết di chúc cho vợ con mà viết thư cho các vị chủ nhà khốn khổ.
    Hắn thấy mình hệt như con dã tràng, mê man xăm xe từng hột cát để rồi một cơn sóng đi qua, lại xóa trôi tất cả. Khi còn ăn nhậu liên miên trên bờ biển, hắn đã từng dùng ngón chân dậm lên, di nát cơ man những con dã tràng như thế.
    Hắn trút mọi thất bại của hắn lên đầu các gia chủ. Hắn căm thù những người đã từ chối không ứng tiếp tiền cho hắn. Hắn hận cả những người đã thanh lý hợp đồng trước thời hạn dù họ đã xí xóa cho hắn những khoản nợ khó đòi. "Vì chúng mày mà tao ra nông nỗi này!" Hắn đọc lại những bức thư cay nghiệt sẽ được công an phát hiện sau khi hắn chết. Họ sẽ gặp bao rắc rối phiền hà, bị bắt bớ, bị khảo tra vì những lời vu cáo này.
    "Dưa gang đỏ đít thì cà đỏ trôn!" Hắn cảm thấy hả hê sau tràng cười độc địa. Hắn muốn xóa đi cái mặc cảm bị vợ lừa và biến hắn thành con dã tràng nát bấy dưới ngón chân ả. Bi hài kịch nhục nhã này hắn không sao chấp nhận nổi!
    ....................
  3. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Tóm lấy chai rượu Bầu đá trên 50 độ, hắn ngửa cổ tu ừng ực. Cái thứ rượu sắn này ngon đáo để. Mỗi lần đi nhậu về chưa thấy đã, hắn thường chêm thêm loại rượu xuất xứ từ Bình Định này cho đủ đô.
    Cảm thấy mình sắp chìm trong cõi hồng hoang, hắn lôi trong túi ra chai Vôn pha tôc, quả quyết uống cạn. Ngay lập tức, cổ họng và dạ dày hắn như chảy ra, xoắn lại, cháy thành than. Thứ thuốc trừ sâu cực độc này hòa với rượu mạnh xé ruột, xé gan hắn.
    Hắn quằn quại, lăn từ trên ghế xuống sàn, miệng sùi bọt trắng lẫn máu tươi. Cha mẹ ôi! Đau quá!!! Sao hắn ngu dại thế? Sao hắn không trốn biệt đi? Chỉ vì hắn hận Vân. Hắn muốn làm cho ả đau khổ với cái chết của mình! Việc gì mà phải chết? Liệu Vân có đau khổ thật không? Hay chỉ một mình hắn khổ? Trong giây phút nguy kịch này hắn ngộ ra rằng hắn thèm sống biết chừng nào.
    Không! Hắn không muốn chết khổ chết sở. Nỗi ân hận muộn màng tràn ngập từng đường gân thớ thịt đang vật lộn giữa cõi sống và cái chết. Hắn muốn tha thứ tất cả, muốn làm lại cuộc đời dẫu có phải bắt đầu bằng kiếp phu hồ. Nỗ lực cuối cùng của hắn là lôi chiếc máy di động ra gọi tên thằng đệ tử ruột, cầu xin hãy cứu lấy mình.
    Khi người ta đưa được hắn tới bệnh viện thì hắn đã hôn mê. Kíp trực đêm ấy phải một phen vất vả. Súc ruột, thông tiểu xong, họ đưa hắn vào phòng hồi sức. Hắn nằm đó, mặt mày tím tái. Các lỗ chân lông ứa máu. Bác sĩ lắc đầu. Hắn cầm chắc cái chết rồi!
    Tên đệ tử ngủ gà ngủ gật trên chiếc ghế nhựa, không nhận ra người đàn bà xinh đẹp thoáng xuất hiện qua cửa sổ. Người đó nhìn Linh với vẻ mặt chăm chú không biểu lộ cảm xúc gì. Chỉ đơn thuần là tò mò, như thể muốn biết hắn đã chết chưa? Người đó chính là Vân!
    Phải, ả đã trở về, và biết tin hắn tự tử qua nhân viên khách sạn. Nếu hắn chết, ả sẽ bán được ngôi nhà, nhưng chủ nợ quá đông, làm sao để không ai dám đòi tiền của ả. Ả suy tính và đi đến một quyết định độc nhất vô nhị...
    Trái với dự đoán ban đầu, hắn mới vừa tỉnh lại. Tên đệ tử mừng lắm, chạy ra kêu bác sĩ. Nhưng hắn phải chờ khá lâu. Trong lúc ấy Vân bước vào phòng, lại gần giường, mỉm cười nhìn thẳng vào mặt hắn.
    Vừa nhận ra ả hắn như bị điện giật. Nụ cười của ả khiến hắn tức uất lên. Một ước muốn điên rồ là dùng hai bàn tay mình xiết chặt lấy cổ ả làm hắn ngồi dựng lên. Ả hoảng hồn lùi lại. Nhưng rồi hắn gãy gập, co rúm người lại trong một cơn suy tim cấp tính. Vân vội vã bỏ đi. Khi bác sĩ trở vào thì hắn đã chết, vẻ mặt cực kỳ thảng thốt.
    Xác hắn được đưa về nhà. Điều này thật lạ. Những người chết tại bệnh viện thường được thân nhân làm tang lễ tại đây và chở đi mai táng ngay. Nếu đưa xác chết vào quá giọt gianh nhà mình thì ma ốm sẽ bắt người thân về cõi âm trong vòng hai tháng. Người ta tin thế.
    Nhưng Vân chả cần. Ả đâu có cần đến hai tháng để bán căn nhà và đi khỏi xứ này. Khi nghe tin anh Hai chết tức tưởi, số công nhân đã bảo nhau rời căn nhà bởi "nghĩa tử là nghĩa tận". Mất mát của họ thấm vào đâu so với sự đau khổ của chị Hai? Ả không bị họ quấy quả nữa.
    Thế là đội quân đông đảo nhất đã tự nguyện rời khỏi chiến trường, nhường chỗ cho những chủ cung cấp vật liệu. Họ lui tới, hỏi han, nhưng cũng để thăm dò xem khi bán nhà, chị Hai sẽ tính sao đây với những hợp đồng hàng trăm triệu chưa hề được anh Hai thanh toán.
    Tội tình nhất là những chủ nhà, họ vừa rủ nhau tới viếng đã nghe tin công an đang giữ đám giấy tờ oan nghiệt mà anh Hai để lại. Họ lo sợ, xót của, oán hận nhưng ai cũng đưa đến một đôi triệu để chia buồn vì ả luôn than vãn không còn một đồng nào để lo ma chay.
    Đang bán tín bán nghi thì một người đàn bà tự xưng là mẹ ả xuất hiện. Bà ta to tiếng đay nghiến ả đã lấy trộm tiền nhà, đem đi "nuôi cái thằng chồng hờ để đến bây giờ đã sướng chưa?" Ả khóc lóc, quỳ xuống lạy mẹ tha thứ đã trót dại yêu thương hắn và làm khổ mẹ già. Các chủ nhà cảm thấy tội nghiệp ả, họ lặng lẳng ra về, hối hả mượn thêm tiền xây nốt cái nhà để Tết này có chỗ mà chui.
    Chỉ còn các chủ vật liệu xây dựng là không dễ dàng bỏ cuộc. " Biết có phải là mẹ chị Hai thật không? Đã có ai thấy bà ấy bao giờ đâu mà biết!", họ thì thào vào tai nhau. Kinh nghiệm thương trường đã dạy họ, không phải bao giờ cũng nên tin vào nước mắt. Nhất là nước mắt đàn bà!
    Họ kiên nhẫn chờ bà chủ tuyên bố điều gì đó. Trong cặp táp và túi xách, họ mang theo từng xấp chứng từ, hợp đồng, phiếu bán hàng để hy vọng bà chủ ký cho một chữ, hứa hẹn một lời, đại loại như là: "Ra giêng tôi sẽ lo" trước khi bà chở xác ông về Nam mai táng.
    ......................
  4. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Và cuối cùng để xóa sổ mọi thắc mắc, một màn kịch thượng thặng đã diễn ra với những vai diễn để đời mà các nghệ sĩ lớn cũng chưa bao giờ dám mơ đến.
    Trước những cặp mắt thất thần của quan khách, ả đã túm lấy xác chồng vẫn chưa kịp khâm liệm mà nhồi lắc, gào thét: "Khổ cho tôi chưa hở trời cao đất dày ơi! Tao đã phải lấy thằng chồng vai u thịt bắp, lùn tịt, đen sì như mày chưa đủ cực hay sao mà mày còn nỡ lừa tao, lừa người ta, mày đem tiền cho gái nào ăn để lại cả đống nợ đời. Bây giờ tao phải làm sao đây hở thằng chồng khốn nạn kia?"
    Mẹ của ả (?), một bà già có khuôn mặt dài mỏng lét chả giống ?ocon gái? tý nào xô vào, gỡ tay ả. " Mầy điên hay sao con? Có đau đớn mấy cũng cố mà nén lại, con ạ!" Cái xác có khuôn mặt tím ngắt vì ngộ độc thuốc sâu kia bị giật dậy, lắc lư một hồi giữa đôi tay điên dại của ả rồi đờ ra, cứng ngắc không duỗi thẳng ra nữa khi đã được trả lại tự do.
    Người ta kinh hãi xúm vào, lấy rượu Bầu Đá (lại Bầu Đá!) trộn với gừng giã nhỏ, chà xát các khớp tay và sống lưng xác chết hồi lâu mới kéo thẳng ra được. Đám đệ tử nhanh chóng khâm liệm cho cái xác chả kịp làm vệ sinh, đặt vào hòm gỗ, chuyển ra chiếc xe đòn đã thuê sẵn. Thế là giải tán!
    Chả có nhà kinh doanh nào, dù lạc quan đến mấy, hy vọng đòi được món nợ của mình từ cô ả điên rồ kia, người không ngán ngại hành hạ cả xác chồng. Trước khi xe chuyển bánh, ả còn làm dữ, đập tất cả bát nhang, lư đèn, chân nến... xuống thềm nhà cho cả phố chứng kiến rồi mới chui vào xe.
    Cơ man người đổ ra đường, đưa mắt dõi theo chiếc xe đòn và người đàn bà quái vật đang giấu mặt vào hai tay, thở phào đắc chí.
    Bà già ở lại giữ căn nhà cho đến ngày ả quay lại tìm được người mua. Lấy tiền bán nhà xong ả cùng bà già dông thẳng, để lại cho xứ này một câu chuyện cửa miệng khó tin nhưng có thật.
    Chỉ khổ cho những gia chủ, tuy không bị ra tòa vì cái chết của ngài giám đốc Công ty TNHH Thành Thực nhưng trong những ngày cuối cùng của tháng chạp họ vẫn còn chạy xuôi chạy ngược để hoàn thiện căn nhà mơ ước. Hàng đống những phiền toái đang chờ họ. Nhiều nhà cung cấp vật liệu vì của đau con xót, chả cần biết mình đã ký hợp đồng với ai, cứ bôi mặt kéo nhau đến các căn nhà vừa xây xong đòi tháo dỡ, nếu chủ nhà không thanh toán tiền vật tư cho họ.
    Kiện tụng - tranh chấp - đe dọa - gọi điện - nhắn tin ... để miệt thị nhau và đòi nợ. Thành phố năng động này càng náo động thêm lên bởi Tết đã gần kề. Có những "chủ nợ" lỳ lợm, hai năm sau vẫn còn chửi cạnh, chửi khóe "con nợ" là những người chả bao giờ ký một chữ nào với họ để mua vật liệu cả. Thế mới biết ở đời câu "mềm nắn rắn buông" vẫn phát huy tác dụng!
    Trong khi ấy, Vân cùng người anh họ đã xuất ngoại. Đứa con ả được bà già nọ trông nom với giá thỏa thuận ba trăm Đô một tháng. Mức lương hậu hĩnh này chắc không chỉ để trả công nuôi thằng bé mà còn là món nhuận bút dài kỳ cho vai diễn độc đáo của mụ già.
    Đâu đó bên trời Tây, tại nơi có cộng đồng người Việt sinh sống, người ta đọc được trên báo vài vở kịch cuộc đời với những vai diễn na ná như thế. Những vai diễn mang cái mác "hàng nội nhưng chất lượng ngoại", có xuất xứ "Made in Viet nam" của cặp nhân tình tai tiếng ấy.
    P.T.T.L.
  5. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    BÁO OÁN
    Phan Thị Thu Loan
    Căn phòng ngủ sang trọng được trang trí toàn gam màu vàng. Gam màu mà Bàng ưa thích. Bức rèm cửa sổ bằng gấm dày óng ánh sắc đồng thau, điểm xuyết những hoa văn hình đồng tiền rực rỡ, che kín khoảng trời đang đầu mùa hạ. Trên chiếc giường gỗ cẩm lai, một người đàn bà nằm nghiêng. Đường cong eo thật thon nổi rõ qua lần lụa tơ tằm của tấm áo ngủ màu hoàng yến. Bộ ngực tràn trề sức sống, lồ lộ sau lớp đăng ten mỏng tang như tơ nhện. Nguyệt đẹp lộng lẫy, dù đã qua tuổi ba mươi.
    Bàng từ nhà tắm bước ra, ngây ngất ngắm nàng. Ao ước Nguyệt đã lâu, hôm nay mới được cùng nàng ân ái, xem như trời có mắt, đã đền bù chút ít cho những mất mát quá lớn của Bàng. Cổ họng Bàng cháy bỏng. Lừ lừ tiến lại gần, Bàng đẩy ngửa Nguyệt ra. Hai bàn tay hắn vồ vập khắp người nàng, như móng vuốt của chú mèo tinh quái đang vờn con chuột nhắt đã mềm nhũn người, trước khi ăn tươi nuốt sống nó.
    Nguyệt lim dim mắt, hào hển thở dốc. Nàng vừa thích vừa sợ Bàng. Người đàn ông oai vệ, giàu có này đã trở thành người bảo bọc cho nàng. Tất cả chỉ bắt đầu sau khi Lân - chồng của Nguyệt - đồng ý đi quản lý bãi vàng.
    Ba tháng sau, Bàng đã có cơ hội chiếm đoạt người đàn bà quyến rũ nhất mà hắn từng gặp, người đàn bà của kẻ thù không đội trời chung? Bàng lắc đầu, xoá ngay ý nghĩ không vui thoáng hiện ra trong óc và trườn người đổ ập lên nàng. Đầu gối Bàng hối hả co lên, tách rộng cặp đùi dài óng ả của Nguyệt. Những đợt sóng đam mê từ tấm thân đàn ông cường tráng ào ạt phủ ngợp lên đến mức nàng ngạt thở?
    Trong mỗi động tác bạo liệt của Bàng dường như chứa chất cả niềm căm hận. ?oBàng chỉ muốn chiếm đoạt mình chứ không hề yêu!?. Linh cảm nhạy bén của đàn bà đột nhiên thức tỉnh. Nguyệt thấy tim mình đập thon thót hãi hùng. Nàng kêu thét lên nhưng cổ họng bỗng như bị bóp nghẹt. Mặc cho Nguyệt đau đớn giãy dụa, Bàng vẫn không ngừng lại, tiếp tục đâm xuyên vào thân thể nàng. Nguyệt kiệt sức, gần như ngất lịm đi dưới sức nặng của Bàng?
    Trong ánh chiều tranh tối tranh sáng được lọc qua bức rèm cửa dày, Nguyệt dần hồi tỉnh, bẽ bàng nhớ lại cuộc ân ái đầy sỉ nhục vừa qua. Bàng đã bỏ đi đâu mất, mặc nàng nằm trơ một mình.
    Nguyệt chống tay nhỏm dậy. Một tia hồi quang chói mắt chấp chới theo cử động bàn tay phải. Nguyệt nhận ra chiếc nhẫn kim cương lóng lánh trên ngón áp út. Bàng giữ đúng lời hứa với nàng. Nguyệt đã là chủ nhân của chiếc nhẫn đắt giá này.
    Trong những lời đường mật của hắn, nàng sẽ là bà chủ tiệm vàng. Lúc đầu Nguyệt còn ngần ngại, không tin nổi một người đàn bà nạ dòng như mình mà lại cao giá thế. Trải qua cuộc ái ân giông bão với Bàng, nàng hiểu cái giá ấy chưa hẳn là cao.
    Trót ăn nằm với Bàng thì phải chấp nhận vứt bỏ chút liêm sỉ cuối cùng, chấp nhận bị cư xử như một gái làng chơi hạng xoàng. Đừng hy vọng gì ở sự chiều chuộng, nâng niu! Dẫu đã sa cơ lỡ vận như nàng, Nguyệt vẫn cảm thấy nhục nhã.
    Nhưng quá mù ra mưa, làm sao nàng dám quay lại gặp chồng? Nước mắt Nguyệt ứa ra khi nàng nghĩ đến đứa con trai mười hai tuổi đang gởi ở nhà bà ngoại. Sau kỳ nghỉ hè, nó trở về thành phố và bỗng phát hiện ra mẹ nó đã bán nhà, bỏ đi biệt xứ!
    Từ ngày Lân ra đi, Nguyệt nghe Bàng rủ rê, đâm ra mê cờ bạc. Nàng cũng giống Lân, muốn giàu bốc lên như Bàng. Càng thua càng khát nước. Kết cục là trắng tay. Nguyệt đã giấu chồng cầm cố cả căn nhà hai tầng dốc hết vào đấy. Chủ nợ sấn xổ đòi nhà, Nguyệt đành đẩy thằng con về quê với bà ngoại, gói ghém chút đồ đạc còn lại và chạy theo Bàng.
    Nếu gặp vận may, trở thành bà chủ tiệm vàng đúng như lời Bàng hứa thì nàng sẽ tậu ngay một ngôi biệt thự, sang gấp mấy lần căn nhà cũ. Ảo ảnh rực rỡ chói ngời trước mắt khiến nàng như con thiêu thân cứ thế nhắm mắt đâm đầu vào. Chẳng ngờ mình chỉ là một con tốt trên bàn cờ thế sự mà Bàng đã sắp đặt sẵn để thanh toán món nợ đời giữa hắn với chồng nàng?
    Sau khi rời căn phòng hào nhoáng, Bàng lái xe đến một quán bar sang trọng. Hắn châm thuốc, hít một hơi thật sâu, nhấm nháp tách cà phê bơ hảo hạng. Lặng lẽ nghiền ngẫm cuộc mây mưa với Nguyệt, hắn cảm thấy đắc chí, nỗi hận trong lòng vơi được vài phân. Nàng đã hụt hẫng, đau xót đến rã rời.
    Giá mà Lân biết hắn đã chiếm được Nguyệt thì hả dạ quá! Nhưng bây giờ chưa nên. Lân đang nắm một phần tài sản của hắn ở bãi vàng. Nếu Lân biết sớm, chẳng khác nào chơi dao hai lưỡi, chắc chắn hắn sẽ đứt tay.
    Phàm ở đời đã trót đi vay thì phải bấm bụng mà trả. Dĩ nhiên, ai vay mình cái gì cũng phải cố đòi bằng được. Đó là triết lý sống đơn giản của Bàng. Hắn tự cho mình là người đàng hoàng, sòng phẳng. Đám đàn em dưới tay hắn rất mực trung thành bởi hắn đối xử công ra công, tội ra tội. Với hắn đừng có dại nhập nhèm. Lân là con nợ của hắn đấy nhưng không phải nợ tiền.
    Nếu chỉ là chuyện tiền nong thì việc Lân nai lưng ra phục dịch hắn như con chó canh kho vàng cho ông chủ cũng đủ xoá sạch nợ nần. Lân đã trót gây thù chuốc oán với Bàng thì cứ phải trả đủ cả vốn lẫn lãi theo đúng luật giang hồ. Không chỉ mình Lân phải lăn lóc nơi rừng thiêng nước độc, vợ Lân bị Bàng giày vò thoả thuê mà cả nhà Lân còn phải chia lìa, tán gia bại sản!
    Bàng vò đầu bứt tai phác ra không biết bao nhiêu cách trả thù thâm độc nhất mà vẫn chưa cảm thấy hài lòng. Bỗng hắn nghĩ đến thằng Minh, đứa con trai đầu lòng của họ. Môi hắn nhành rộng ra với nụ cười man dại. Trong óc Bàng vừa loé lên một mưu mô mới. Phải! Được thế hoạ chăng mới hả lòng! Bàng khoan thai nhấp một ngụm cà phê, nét mặt giãn ra, đầy thoả mãn. Hắn thấy hài lòng với chính mình.
    .....................
  6. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Xuất thân từ một tay chạy vật tư xây dựng, sáu năm trước Bàng tự phong giám đốc, mở một công ty ma chuyên bán hoá đơn khống để ăn hoa hồng và chia chác tiền hoàn thuế. Vốn láu cá, Bàng biết làm vậy không bền. Bất cứ lúc nào cũng đối mặt với nguy cơ bại lộ. Vơ vét được một số vốn đáng kể, Bàng đóng cửa công ty hữu danh vô thực này, rút ngay vào thị trường bí mật.
    Mau chóng giàu sụ lên từ những phi vụ buôn hàng điện tử trốn thuế, Bàng không hề biết rằng con trai hắn đã từ lâu trốn học, tối ngày quanh quẩn ở các quán nhậu và vũ trường. Bám theo thằng nhóc là đám chíp hôi học đòi chơi bời thuốc lắc, heroin, rượu mạnh? Có thế mới tiêu hết được số tiền nhiều như vỏ sò vỏ hến Bàng vẫn thường cho nó.
    Cách đây một năm, trong vụ ẩu đả om sòm tranh giành **** với băng nhóm bảo kê của Lân, thằng con hắn đã tử thương sau đó ít ngày.
    Từ ngày cậu quý tử độc nhất chết đi, Bàng không chạy vạy, buôn lậu hàng qua biên giới nữa mà lập hẳn một công ty khai thác vàng tận phía Nam. Lợi nhuận cao và môi trường mới mẻ khiến hắn dễ thở.
    Lân là người thay mặt hắn cai quản đám thợ đào vàng bất trị, hở ra là ăn bớt ăn xén. Võ công của Lân thuộc hạng siêu phàm. Lân nổi tiếng bởi miếng võ độc đã học được của ông thầy Tàu. Có thể lấy mạng đối thủ trong vòng ba tháng, vừa gọn gàng vừa sạch sẽ, chẳng thể nào quy tội quả tang. Người dính đòn chỉ choáng váng mặt mày, không quỵ ngã ngay, nhưng một tuần sau bắt đầu thổ huyết cho đến chết.
    Ba tháng đủ để vô hiệu hoá một bộ máy điều tra quan liêu, tắc trách và người mất mạng được xem như mắc bệnh nan y. Rất đông môn sinh tìm mọi cách lấy lòng Lân, xin y truyền cho ngón đòn lợi hại nhưng Lân nhất định từ chối, chỉ dạy riêng cho đệ tử ruột?Chính tên này đã xoá sổ bụi đời một thằng du đãng mà không hề biết đấy là con trai của Bàng.
    Lân đã bắt tên đệ tử thề độc không bao giờ được dùng đến ngón đòn hiểm ác ấy nữa. Nhưng Bàng vẫn khăng khăng nghĩ Lân là thủ phạm và từ đấy, đã vắt óc tìm mọi phương cách thâm độc nhất để báo thù.
    Sau cái lần thất thân với Bàng ở căn phòng màu vàng, Nguyệt đã cố nuốt nỗi ê chề, cam lòng chiều chuộng hắn.
    Thật ra nàng còn gì để mất? Nàng theo Bàng không hẳn vì tình yêu. Nàng chỉ lầm tưởng hắn mê mình. Vỡ mộng, nàng chấp nhận làm một thứ gái bao nô dịch, chịu đựng những cuộc vầy vò như trút hận của hắn để đổi lấy những món trang sức nhỏ to. Nàng chờ đợi đến lúc dồn đủ tiền mua được một căn hộ chung cư, đón thằng con về ở. Thế cũng còn đỡ khốn nạn hơn là làm gái đứng đường!
    Bàng đôi lúc cũng mềm lòng trước cái vẻ nhẫn nhục của Nguyệt. Những lúc ấy, hắn thưởng cho nàng khâu vàng một đôi chỉ, thay vì chiếc nhẫn kiểu vài phân. Nguyệt nhìn hắn, tròng mắt long lanh như có nước. Trông nàng thật đáng thương. Lẽ ra hắn đã chiều chuộng nàng hết nhẽ, nếu không có mối thù giữa hắn với chồng nàng. Ân ái với Nguyệt, hắn cảm thấy mãn nguyện, vừa thoả thích vừa nguôi ngoai. Hắn muốn sở hữu nàng lâu dài, và có lẽ sẽ làm như thế nếu không có việc Tạo, tên trợ thủ của Bàng đột ngột trở về.
    Chiều hôm ấy, Nguyệt xin phép Bàng đi uốn tóc. Nàng tranh thủ ra bưu điện gọi cho Ngọc, cô em họ của nàng. Vừa nghe Ngọc báo tin, Nguyệt choáng cả người. Thằng bé con bỏ đi đâu một tuần nay, chưa về nhà bà ngoại! Ngọc đoán nó đi tìm bố mẹ.
    Buông điện thoại xuống, Nguyệt khóc nấc lên. Trời ơi! Nó biết bố mẹ ở đâu mà tìm? Nàng muốn chạy ra ga, mua ngay vé về quê, nhưng chợt nhớ ra số nữ trang đang cất ở biệt thự của Bàng.
    Nàng hớt hải gọi tắc xi quay lại, rón rén vào nhà như một con ăn cắp. May quá, Bàng vừa đi khỏi. Nguyệt sắp sẵn vài bộ quần áo cho vào túi xách. Với tay lấy chiếc hộp nhung đỏ trong góc tủ, Nguyệt tần ngần nhìn lại số nhẫn mà nàng đã đánh đổi được bằng những cuộc chung đụng đầy nước mắt lẫn mồ hôi.
    Nàng không đếm mà vẫn nhớ như in. Mười chín cái cả thảy. Mười chín lần trong vòng chục ngày, nàng phải trằn người ra mà chịu đựng những cú thúc như trời giáng của Bàng. Sau mỗi lần như thế, bụng dưới nàng lại đau âm ỉ mãi đến tận lần sau.
    Nguyệt căm ghét Bàng, nên mỗi lần hắn chực trườn lên, cả người nàng cứ co cứng lại, thít chặt đến mức cuộc hành lạc ban đầu chẳng khác nào tra tấn. Rồi nàng hiểu ra, làm thế chỉ tổ khổ thân. Cố kiềm chế sự chống cự bản năng, nàng chủ động mềm người ra cho bớt đau đớn.
    Ánh mắt nàng dừng lại ở chiếc nhẫn kim cương đeo trên ngón tay áp út, vật đắt giá nhất trong đám nữ trang này. Đó là cái giá cho lần bán mình đầu tiên.
    Nàng chợt nhận ra, những món quà đã giảm dần giá trị. Bây giờ hắn chỉ còn đưa cho nàng loại nhẫn vàng tây thiếu tuổi, mỏng như lá lúa, khảm hạt thạch anh rẻ tiền. Loại nhẫn đề mốt ế nhễ trong các hiệu kim hoàn hàng chợ. Có đem ra cầm bán, trừ đi tiền công và mặt đá ra, chả còn lại bao nhiêu. Nàng có bán thân cả đời đến hết thời xuân sắc cũng chẳng bao giờ có được tiệm vàng như lời hắn hứa!
    Nguyệt giật bắn mình khi cánh cổng ken két rít lên. Bàng đã về! Nàng hoảng hốt đóng vội nắp hộp rồi nhanh tay vứt vào tủ. Phải tìm ngay một chỗ nấp, đợi lúc thuận tiện mới trốn đi!
    Nàng nhìn quanh, chiếc rèm cửa dày trịch đập ngay vào mắt. Quáng quàng ẩn mình vào đấy, Nguyệt nín thở, đứng im không nhúc nhích.
    Tim nàng đập thình thịch khi nghe Bàng làu bàu: ?oCon Nguyệt lại đấu hót ngoài quán mãi chưa về! Thôi, cậu nói đi, mọi chuyện thế nào?? Tiếng Tạo, trợ lý kinh doanh của Bàng cất lên từ phòng khách: ?Dạ, lũ to quá, hầm sập cả đoạn dài. Thằng Lân suýt nữa toi mạng anh ạ. May mà cứu kịp??. ?oSao? Trời đã muốn lấy mạng mà nó lại thoát được à? Số thằng này may thật!?.
    Tạo xun xoe đón ý Bàng: ?oCậu Lân mà đi luôn chuyến này có khi lại hay, anh nhỉ??.?Chú chỉ giỏi nói nhảm! - Bàng gắt - Nó mà chết thì làm sao biết được chuyện gì xảy ra? Tôi muốn trước khi chết, nó phải tận mắt thấy cái kết cục thảm khốc của gia đình nó kia!?.
    ?Anh nói phải. Nó đáng bị như thế lắm.?- Tạo đế theo. ?oThằng Lân không biết rằng nó đã mua thù chuốc oán với tôi! Nó vẫn nai lưng ra làm giàu cho tôi, thế mới hay chứ!?- Giọng Bàng đầy đắc ý.
    ..........................
  7. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Nguyệt ù cả tai, cứ ngỡ mình nghe nhầm. Đoạn sau lõm bõm câu được câu mất. Nàng run rẩy chui ra từ chiếc rèm, tiến lại gần cánh cửa thông giữa hai phòng, cố nghe cho rõ. ?oThế thằng con nó thế nào rồi??. ?oEm đã bắt nó chuyển hàng trắng về bên này. Thằng Lân vẫn hút hít đúng cái loại con nó mang về. Cả hai đứa đều nghiện rồi anh ạ!?.
    Nguyệt choáng váng níu lấy cánh cửa, suýt ngã. Tạo giật thót mình. Bàng hơi tái mặt, chạy vội sang. Nguyệt nhìn thấy vẻ mặt Bàng, sợ muốn ngất đi.
    Hắn cười gằn: ?oMày nghe hết rồi phải không??. Nguyệt nghiến răng chửi: ?oQuân khốn nạn! Tại sao mày hại cả nhà tao??.
    Bàng không nói không rằng, giáng cho Nguyệt một cú đấm ngay giữa ức. Nguyệt nghẹt thở, ôm ngực quỵ xuống. Hắn cúi người, bóp chặt bàn tay nàng, rút chiếc nhẫn kim cương lóng lánh, ngắm nghía vài giây rồi đeo vào tay mình.
    Quay sang Tạo đang đờ người ra nhìn, Bàng hất hàm bảo: ?oTôi phải đi kiểm tra bãi vàng. Phòng ngủ và con đàn bà này tôi cho chú toàn quyền sử dụng. Xong việc, tống nó sang biên giới! Đưa vào nhà đèn đỏ, cũng được một món khá đấy. Anh thưởng cho chú mày đã xử lý tốt vụ thằng con nó. Sướng chưa??. ?oVâng. Em cám ơn anh!? - Tạo đáp, vừa mừng vừa run.
    Bàng nhìn thẳng vào mắt Tạo, có ý đe doạ: ?oNhớ làm đúng điều tôi vừa dặn. Chú mà run tay, đừng có trách tôi! Mấy thằng vệ sĩ tôi vẫn để ở nhà. Chú cần gì cứ sai bảo!?.Tạo thấy Bàng ngọt ngào, càng run: ?oVâng ạ. Anh cứ yên tâm! Em sẽ làm đúng lời anh dặn?.
    Bàng hài lòng. Mở tủ lục chiếc hộp nữ trang, kiểm tra thấy còn đầy đủ, hắn đút ngay vào cặp da, thản nhiên bước ra cửa.
    Nguyệt đột nhiên bật dậy, chạy theo níu tay Bàng thì bị Tạo nhảy tới ôm ghì lấy. Thân thể nóng hổi của Nguyệt vật vã trong vòng tay siết chặt của gã. Tạo đột nhiên nổi cơn ham muốn. Mặc cho Nguyệt chống cự quyết liệt, gã cố sức lôi kéo, vật nàng ra giường. Nguyệt vùng vẫy, cắn xé gã như một con thú hoang. Đau điếng người, Tạo điên tiết lên, giáng liên tiếp những cái tát cho đến khi nàng lịm đi.
    Bàng quay lại, đứng cạnh khuôn cửa, lặng lẽ nhìn Tạo xé quần áo Nguyệt và cưỡng đoạt nàng.
    Trong khi ấy, ở bãi vàng, Lân đang cùng mọi người chống chọi với mưa lũ, hy vọng cứu được đám thợ còn kẹt lại trong hầm. Mưa trắng trời. Thác nước trên núi tuôn sầm sập, cuốn phăng những đoạn đường rải đá dăm tạm bợ. Hầm sập từng khúc.
    Thợ còn trong ấy cũng gần hai chục. Nếu tạnh ngay thì may ra cứu được vài người. Cứ mưa ngằn ngặt, nước tràn về nhanh thế này, các hầm vàng sẽ trở thành những cống nước đầy ắp. Trời sập tối rồi, có lẽ đành thả tay!
    Lân rùng mình vì lạnh. Mưa tạt vào mặt, xoá nhoà ngay những giọt nước mắt uất ức vừa ứa ra. Lân nghĩ đến những người đang hấp hối dưới hầm. Sáng hôm qua, chính họ đã cứu sống y.
    Khi ấy, lũ bắt đầu ào xuống thung lũng. Lân đang đốc thúc thợ lên ngay thì đất lở lấp mất cửa vào. Lân không quen ở lâu dưới hầm. Y ngạt thở, hai tay bất giác cào cấu muốn rách cuống họng. Sẵn cuốc thuổng trong tay, đám thợ đấu dò theo lòng hầm, moi được một lỗ thông ra ngoài.
    Phút chốc Lân tỉnh lại ngay. Cả bọn nhanh chóng đào đất thoát ra ngoài. Lân là người đi sau cùng. Đến gần miệng hầm, một cây xà kê trần rơi xuống đúng lưng y. Lân bị đất vùi nửa người, thân dưới bất động, kẹt cứng dưới thanh gỗ. Chắc chắn nhân cơ hội này, đám thợ kia sẽ bỏ mặc y.
    Lân vẫn thường bạt tai đá đít họ khi không vừa lòng. Ai trót dại giấu vàng cám trong người, y bắt được thì chỉ có thừa sống thiếu chết! Lân xọc tay như điên dại vào bùn đất, cố toài ra khỏi cái bẫy giết người. Nước tràn vào hầm mỗi lúc một nhanh. Lân đuối sức, nhắm nghiền mắt lại, chuẩn bị tinh thần cho giây phút cuối cùng.
    Có tiếng chân lội ì oạp, rồi cây gỗ nặng trịch được nhấc sang một bên. Hai người thợ xốc nách Lân lúc ấy đã rời rã toàn thân kéo lên khỏi miệng hầm, khiêng về lán. Họ đổ rượu xoa bóp khắp người Lân. Đến chiều thì y ngồi dậy được.
    Sáng hôm nay họ lại tiếp tục chui rúc các ngách hầm, tìm kiếm những kẻ xấu số. Và bây giờ hai người ấy đang bị chôn sống dưới đống đất lù lù kia. Còn Lân và đám thợ trên này vẫn tiếp tục đào bới một cách tuyệt vọng?
    Trời tối hẳn. Lân đành ra hiệu dừng tay. Kiểm điểm lại quân số, y biết mười bảy thợ đấu đã mất tăm mất tích! Chừng ấy người đang nằm trong nấm mồ chung dưới thung lũng Vàng kia. Có cả hai ân nhân của Lân.
    Quai hàm Lân nghiến chặt. Mắt y đỏ ngầu. Từ khi mở bãi vàng này, chưa có lần nào lại chết nhiều như thế. Chết lẻ tẻ do thanh toán nhau, do bệnh tật hay tai nạn đều có, nhưng chết vì trời hại thế này thì chỉ mới lần đầu.
    Lân vuốt mặt nhìn lên. Rừng cây bao bọc quanh thung lũng đã bị chặt sạch làm gỗ chống hầm. Nước mưa không còn gì che chắn, cứ thế tràn ồng ộc qua những sườn đồi trụi lủi xuống các hầm vàng. Mình mẩy Lân ướt như chuột lột, răng đánh vào nhau lốp cốp. Y chui vào lán thay quần áo.
    Bọn vệ sĩ đã rúc đâu hết cả, chiều nay tịnh không thấy bóng dáng đứa nào. Lân mải đào đất suốt buổi chiều, không để mắt tới. Quân khốn nạn! Chắc đã rủ nhau bỏ ra quán nhậu.
    Thằng Tạo cũng lủi ngay từ trưa hôm trước, khi con suối Na chắn ngang đường đi thị trấn còn lội qua được. Nó lấy cớ về báo tin cho Bàng. Giờ này chắc nó đã bay vào thành phố. Ăn nhà hàng, ở khách sạn. Mọi chuyện tày trời ở đây đều để mặc y lo.
    ......................
  8. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Lân nào ngờ lúc này Tạo đang cùng đệ tử của Bàng rắp tâm đưa Nguyệt sang biên giới. Cách cửa khẩu vài cây số, chiếc ô tô rẽ quặt vào rừng.
    Nguyệt bị đánh thuốc mê, nằm thiêm thiếp trên băng ghế sau.
    Xe dừng lại. Tạo mở cửa bước ra ngoài, châm thuốc hút. Gã đợi thật khuya mới chở nàng qua gán cho casino ở thị trấn bên kia. Giờ ấy, người quen của gã gác đường biên. Chỉ cần thò ra một nắm tiền là cứ thế vi vu. Cuối tuần, Tạo và Bàng vẫn thường tranh thủ sang bên kia đánh bạc bằng cách ấy.
    Gã sẽ lịch thiệp mỉm cười, ôm Nguyệt trong tay như ôm người tình đang say ngủ và vượt qua biên giới dễ dàng. Tạo khoan khoái rít thuốc, nhớ lại cuộc vật lộn lúc chiều. Nguyệt đẹp thật! Thảo nào Bàng giữ nàng lâu thế.
    Thói quen của Bàng là ăn bánh trả tiền ngay. Đỡ lôi thôi rách việc. Công việc mờ ám buộc Bàng sống cơ động, không ở lâu một nơi. Chỉ riêng với Nguyệt, Bàng đã thuê hẳn căn biệt thự Pháp ở thành phố. Gần hai tuần nay Bàng bỏ bê chuyện làm ăn, ngày mấy lần ôm ấp Nguyệt. Nếu nàng không nghe trộm câu chuyện buổi chiều, chắc gì Bàng đã nhả Nguyệt ra ngay!
    Khi cơn kích động đã lặng đi, Tạo quay lại, mới biết Bàng vẫn còn đứng đấy, ngay phía đuôi giường. Tạo choáng người, thấy mắt Bàng long lên vừa thoả thích vừa ghen tuông, hệt như mắt thú hoang. Một giây lặng phắc. Rồi Bàng sập cửa bỏ đi. Tạo hoàn hồn, bật đèn ngủ lên, say sưa ngắm nàng nằm loã thể.
    Đôi vú gái một con của nàng tròn mọng như hai trái táo, điểm cặp núm hồng như vừa được thoa son. Trên đùi trái của nàng, một chiếc nốt ruồi nâu bóng thật khêu gợi? Vừa nghĩ đến đấy, Tạo lại thấy râm ran khắp người.
    Gã soi điếu thuốc, nhìn đồng hồ. Quả quyết bước lại gần chiếc Land Cruise, gã nói với hai tên vệ sĩ: ?oChúng mày để nó đấy cho tao. Xuống nghỉ một lúc đi. Còn sớm lắm.?
    Hai đứa cung cúc vâng lời, rời khỏi chiếc xe. Tạo đợi chúng khuất sau lùm cây mới mở khuy, kéo tuột quần xuống. Gã cẩn thận vắt nó lên mui rồi mở cửa sau, kéo thốc váy Nguyệt lên.
    Nguyệt đã hơi tỉnh, lại giẫy giụa. Nhưng vẫn còn choáng váng, nàng chống cự thật yếu ớt.
    Hai tên kia hút xong điếu thuốc, thong thả quay lại. Dưới ánh trăng thượng huyền mờ ảo, chúng đờ đẫn nhìn cảnh tượng diễn ra trong xe. Hơi thở chúng càng lúc càng dồn dập hổn hển.
    Đúng lúc Tạo vừa dừng cơn run giật, phủ phục xuống, một tên không nén được vội thò tay mở cửa. Tạo giật mình ngoái nhìn và chợt hiểu.
    Gã từ từ nhổm dậy, cười hềnh hệch, cứ thế trần trụi chui ra ngoài. Gã to con nắm hai chân Nguyệt kéo ra, rồi hai tên khênh ào nàng xuống vạt cỏ gần đấy. Hai tên vệ sĩ thay nhau giày vò nàng. Đến lượt Tạo trố mắt nhìn, trải nghiệm cảm giác vừa thoả mãn vừa ghen tuông của Bàng.
    Bỗng Tạo giật nẩy người khi nghe tiếng kim loại đập vào nhau đánh rốp. Chưa kịp hiểu gì thì một nòng súng lạnh ngắt đã dí sát vào mang tai hắn cùng với tiếng hô: ?oGiơ tay lên!?.
    Tạo luống cuống làm theo, liền bị khoá chặt bởi một miếng võ điêu luyện. Hai tên kia trần như nhộng, định quay người bỏ chạy liền bị đánh văng ra đất.
    Cả ba hoảng hồn lấm lét nhìn người lính biên phòng đỡ Nguyệt ngồi lên. Nàng tuột xuống, mềm oặt như một cái xác. Tạo hé mắt liếc ngang: không có ai là người quen của gã! Tạo sợ tái dại, nhũn như chi chi, nửa thân dưới trắng lốp, hai cẳng chân lông lá run lẩy bẩy.
    Bên cạnh Tạo, hai tên vệ sĩ trần trùng trục bò lổm ngổm, hệt những con lợn cạo kỳ dị dưới ánh trăng.
    Vẫn ánh trăng thượng huyền xanh xao ấy trải rộng khắp thung lũng Vàng.
    Mưa đã tạnh. Trăng đột ngột hiện ra sau đám mây, trong trẻo thanh bình như nơi đây chưa hề xảy ra những cái chết thê thảm.
    Lân cầm bó hương lớn, lụi cụi đi thắp khắp nơi. Cái bóng cô đơn của y quẩn quanh, xiêu vẹo dưới chân. Xong việc, Lân đứng thờ thẫn một hồi rồi quay người, thong thả đi tắt qua bãi tha ma.
    Những nấm mộ lô nhô mọi ngày đã lùn tịt xuống sau cơn lũ. Nước rút rất nhanh, y như lúc nó tràn xuống từ khe núi.
    Lân tạt vào quán Hương béo, ngồi uống rượu tì tì. Từ ngày nhận được tin vợ bỏ nhà theo trai và đứa con đi bụi, chưa bao giờ Lân uống nhiều đến thế. Uống và khóc, khóc rồi uống. Hương béo đưa mắt lườm. ?oTên khốn này uống rượu như nước lã, nốc cho lắm vào rồi kiếm chuyện, đốt quán mình như chơi!?.
    Ngẫm nghĩ một lát, thị đon đả đến gần Lân, cười lấy lòng. Y nhướng mắt nhìn cặp vú đồ sộ lúc lỉu ngay trước mặt, gật gật cái đầu. Thị đặt tay lên vai Lân, lắc lắc. Hiểu ý, Lân rút nắm tiền trong túi, không cần đếm, ném toạch xuống bàn. Hương béo vơ tiền, cười tình tít cả mắt.
    Lân đứng dậy. Thay vì bước ra cửa như mọi lần, y bế xốc thị lên, loạng choạng bước vào buồng. Hai con bé phụ việc ngẩn mặt ra nhìn. Hương béo nghẹo cổ, cười ngặt nghẽo.
    .......................
  9. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Lân tỉnh dậy. Mặt trời giữa buổi đã chiếu sáng khắp thung lũng. Nhận ra bên cạnh mình, Hương béo đang nồng nỗng nằm, chân tay dạng ra vô duyên quá thể. Lân ngán ngẩm ngồi dậy, nhổ nước bọt đánh toẹt xuống nền nhà. Y mặc quần áo bước vội ra.
    Hai đứa trẻ đã nhóm lò nấu mì bán buổi trưa. Lân sì soạt húp, không để ý chúng nó chốc chốc lại nhìn y, cười khìn khịt trong cổ họng.
    Về đến lán, Lân thấy Bàng ngồi lù lù, áo quần tươm tất như đi hội. Xung quanh hắn, đám vệ sĩ đứng chầu, mặt mũi ỉu xìu.
    Bàng rủa xả một hồi, rồi trừng mắt nhìn Lân: ?oSao giờ này mới về? Chết một đống người. Bồi thường thôi cũng đủ sạt nghiệp. Vô tích sự!?.
    Lân không nói gì, chỉ hầm hầm đưa mắt nhìn Bàng. Hắn chột dạ, đổi giọng: ?oCậu định giải quyết đám thây ma ấy thế nào? Tôi muốn nghe ý cậu.?. Lân bấy giờ mới nhấm nhẳng: ?oĐợi nước rút hẳn, đào lên đưa về quê chứ còn làm gì!?.
    ?oKhông được!? Bàng gằn giọng. ?oĐào lên đưa về, công sức tiền của cao bằng núi. Để luôn dưới ấy, coi như chôn chung! Bồi thường mỗi mạng ít triệu là xong. Thiên tai là bệnh của trời. Làm thế nào được??.
    Lân gân cổ cãi: ?oÍt ra cũng phải moi họ lên, cho mỗi người một nấm đất riêng chứ? Ông không chi tiền cũng được. Để tôi tự lo!?. Bàng ngạc nhiên nhìn Lân, rồi quyết định rất nhanh: ?oTuỳ cậu. Mai tôi đi về tính chuyện bồi thường. Cậu lo giúp phần hậu sự vậy.?. Lân lầm lì không nói.
    Bàng cảm thấy mất mặt. Hắn nhìn Lân, ánh mắt loé lên như một tia chớp. ?oĐồ võ biền thô lỗ! Rồi tao sẽ tính sổ với mày!? Bàng thầm nghĩ đến ngày có thể nói cho Lân biết mọi chuyện. Hắn mỉm cười nham hiểm.
    Lân bỗng thấy khắp người rời rã. Từ hôm qua đến giờ chỉ húp toàn mì tôm và nốc rượu. Lại còn bị con mụ béo vần mấy giờ liền. Xương cốt y lỏng lẻo hết cả.
    Bàng tỉnh bơ đi lại, nói cười với đám vệ sĩ, bàn chuyện tối nay đi nhậu thịt khỉ rừng. Cứ làm như dưới thung lũng kia không hề có những oan hồn đang lang thang vất vưởng!
    Buổi chiều, khi Lân chỉ huy đám thợ đi đào xác những người mắc nạn, thì Bàng và đám vệ sĩ băng rừng, lội ngược lên hang Ráo, nơi có quán thịt khỉ nổi tiếng khắp vùng.
    Bàng nghiện xơi óc khỉ. Hắn thường vào tận sân sau, chăm chú quan sát những chú khỉ bị trói nghiến vào cột. Những con còn nhốt trong chuồng chắp tay lạy như tế sao! Quái lạ cho cái giống này, đúng là xưa nay chỉ biết làm toàn trò khỉ, lại học đâu ra cái cử chỉ rất người?
    Bàng háo hức nhìn lão chủ quán cầm con dao bầu sắc lẻm, phạt ngang một đường. Nhát dao không bập vào cột gỗ mà chém đứt ngọt lừ chỏm đầu từng chú khỉ xấu số. Máu tươi phọt ra, chúng co giật liên hồi, nhất là khi chiếc muỗng sắt thò vào nạo vét, moi nguyên từng bộ óc đặt vào những cái gáo dừa xiêm nhỏ xinh đã nêm sẵn gia vị tương ớt, muối tiêu.
    Bàng đã xin làm thử. Nhưng nhát chém của Bàng chỉ phập vào mặt chú khỉ, không đứt được chỏm đầu. Chú ta vãi cả *** đái, rú lên từng hồi. Những con bị nhốt quanh đấy đồng thanh thét lên the thé, nghe rợn hết người. Chủ quán bật cười, cầm con dao trong tay Bàng, phạt nhanh một nhát. Lại đứt ngang chỏm đầu! Tiếng rú im bặt ngay.
    Bàng đi theo chủ quán ra bàn ăn, ngồi xuống trước cái vỏ dừa xiêm còn non đựng bộ óc chú khỉ mà Bàng vừa chém hụt, vắt một múi chanh cốm lên trên. Những gân máu li ti đỏ sẫm ngay lập tức nhạt màu đi, ấy là lúc óc khỉ đã chín kiểu tái chanh. Bàng cùng cả bọn dùng thìa trộn đều gia vị và xúc món óc còn nóng hổi đưa lên mồm, nhấm nháp với rượu mật khỉ. Món đặc sản này không thể thiếu lá giang rừng, vừa chát vừa chua, ăn không hề nhận ra mùi tanh. Chỉ nghe vị bùi bùi, ngầy ngậy và nhất là cực kỳ bổ não.
    Họ vừa nhậu vừa nói cười ồn ĩ, nóng lòng chờ đợi món tái khỉ chấm với mắm nêm.
    ......................
  10. pathros

    pathros Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/02/2006
    Bài viết:
    99
    Đã được thích:
    0
    Trong lúc đám người kia đang say sưa chém giết và ăn nhậu tưng bừng, con khỉ đầu đàn cao lớn có cái ức màu trắng thoắt ẩn thoắt hiện trong lùm cây sau lưng họ.
    Hành tung của nó rất bí mật. Ngay cả lão chủ quán thịt khỉ nổi tiếng kia cũng không hề hay biết.
    Lâu lâu, quán của lão lại bị bọn khỉ hoang quanh đấy ăn trộm một con dao. Tiếc của, lão chỉ biết vớ vài hòn đá ném đại vào đám cây rậm rì quanh đấy, chửi đổng mấy câu. Thế mà vừa nãy lão đang cạo lông khỉ thì một hòn đá bay đánh vèo qua đầu. Hú vía!
    Có lẽ phải xuống núi mua vài chục mét lưới B40 rào kín sân sau, phòng tai bay vạ gió. Nhưng thế thì quá mất công! Lão chợt nghĩ ra trò đặt bẫy quanh nhà. Phải đấy! Vừa đỡ tốn của lại tăng thu nhập. Ngày mai phải đặt ngay chục chiếc mới được.
    Lão xoa tay, cầm nắm que sắt đã lên nước đen bóng xiên vào từng chú khỉ, đặt lên lò nướng. Mùi thịt tái ngào ngạt bốc lên, mỡ rơi xèo xèo, khói và tàn than bay mù mịt.
    Trời nhập nhoạng tối, cuộc nhậu đã tàn. Bọn Bàng là những thực khách về sau cùng. Tụi vệ sĩ say khướt, bước loạng choạng. Bàng vẫn còn chút tỉnh táo, luôn mồm giục chúng đi nhanh hơn. Hắn muốn về đến lán trước khi quá khuya. Kịp cùng Lân kiểm kê số vàng cám đã đãi được, mang về thành phố vào sáng ngày mai.
    Bỗng Bàng đờ người ra, sợ đến nổi da gà khi nhận thấy một cái bóng mặc áo trắng lẩn khuất sau những thân cây. Hắn định thần nhìn kỹ lại. Cái bóng đã biến mất.
    Người hay là ma? Bàng nghĩ đến những kẻ gặp nạn dưới thung lũng Vàng mà hắn đã bỏ mặc trong lòng đất lạnh lẽo.
    Bàng giật tay thằng đi bên cạnh, hỏi nhỏ: ?oMày có nhìn thấy đứa nào nấp trong kia không? Hả??. Tên này cố giương mắt lên nhìn, nhưng rừng cây cứ xoay tròn trước mắt hắn. Gập đôi người xuống vệ đường, hắn ôm cổ, nôn ồng ộc.
    Như một căn bệnh truyền nhiễm, cả đám vệ sĩ cùng một lượt nôn thốc tháo, như bị ai bóp chặt dạ dày. Ngay cả Bàng bây giờ cũng cảm thấy khó ở.
    Hắn đâu biết rằng, để làm tăng nồng độ chỗ rượu sắn ngâm mật khỉ, chủ quán đã theo lệ thường nhúng đầu đũa vào chai thuốc sâu, rồi nhấc lên khoắng nhẹ một cái. Bình rượu lập tức trở nên trong vắt. Hôm nay, bực tức vì bất ngờ bị ném đá, lão đã trượt cái đũa xuống sâu hơn. Chỗ thuốc đó đủ phát huy tác dụng ngay. Cả bọn ôm bụng quằn quại, nôn mửa mãi cho đến khi kiệt sức, nằm vật vạ ngay trên lối mòn.
    Lúc này cái bóng áo trắng, quần nâu lại xuất hiện. Đó chính là chú khỉ đầu đàn. Nó rón rén lại gần, nhìn kỹ những khuôn mặt tái nhợt vì ngộ độc thuốc sâu.
    Nó nhớ rõ từng người trong bọn họ. Là thực khách thường xuyên của quán thịt khỉ rừng, họ đã từng moi óc, móc tim, ăn thịt bao nhiêu đồng loại của nó.
    Khỉ đầu đàn kêu lên the thé. Từ trong rừng cây, cả bầy khỉ túa ra. Chúng vây lấy đám người bất tỉnh kia, lôi kéo, cắn xé như điên dại. Bàng cố hé mắt nhìn, vừa kịp thấy chú khỉ ức trắng cầm dao bầu, bổ ngay xuống đầu hắn!
    Sáng hôm sau, khi băng rừng đi tìm thợ sắt, lão chủ quán kinh hãi bắt gặp đống thây người nằm ngổn ngang. Mặt mũi và thân hình họ nát tươm. Máu me vấy đầy áo quần. Nhưng khủng khiếp nhất là chỏm đầu họ đều bị chém đứt, óc bị moi tung toé.
    Lão chủ quán rít lên the thé, chạy thục mạng xuống thung lũng. Lão vừa khóc vừa cười. Vào cuối ngày thì lão đã phát điên.
    Cũng từ hôm ấy, không còn ai đi lên hang Ráo ăn thịt khỉ rừng nữa. Xác của Bàng và bọn vệ sĩ dầm mưa dãi nắng, dần biến thành những bộ xương khô.
    P.T.T.L

Chia sẻ trang này