1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đèn không hắt bóng

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi pthuy, 23/04/2006.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. pthuy

    pthuy Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/03/2003
    Bài viết:
    759
    Đã được thích:
    0
    Tớ đọc cách đây 20 năm rồi. Nhưng chỉ ấn tượng về cái hồ đầy rong rêu ở dưới đáy, nó cuốn xác người không cho nổi lên trên
  2. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Đèn không hắt bóng

    Mọi người đã ai đọc truyện này chưa nhỉ, truyện Nhật của Watanabe, một mặt khuất của ngành Y, nói chủ yếu về một ông bác sĩ với tính cách lập dị và có lẽ làm cho người đọc cảm thấy ghét, thậm chí khinh thường nhiều hơn là yêu quí nhưng kết thúc câu chuyện lại là một kết thúc bất ngờ, gây những cảm xúc trái chiều cho người đọc. Mình cảm thấy hấp dẫn ngay từ những chương đầu tiên của truyện, ai đọc rồi kể cho mình nghe về cảm xúc của các bạn khi đọc đi.
  3. bong_cuc_trang_new

    bong_cuc_trang_new Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    04/04/2002
    Bài viết:
    1.521
    Đã được thích:
    0
    Truyện này bên vnthuquan.net có đây bạn này:
    http://vnthuquan.net/truyen/truyen.aspx?tid=2qtqv3m3237nnnmn2n3n31n343tq83a3q3m3237nvn
    Tớ thấy nó dài quá nên chưa dám đọc Chúc bạn vui vẻ nhé
  4. watanabe

    watanabe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    Đây là tiểu thuyết mà tôi thích nhất (hì hì, cứ nhìn cái nick và chữ ký của tôi thì biết rồi).
    Tôi thích cái triết lý sống của nhân vật chính, hay nói cho đúng là đó cũng là triết lý sống của tôi.
  5. watanabe

    watanabe Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/06/2002
    Bài viết:
    215
    Đã được thích:
    0
    bạn rất đúng, đây là đoạn hay nhất, thể hiện rõ nhất triết lý sống của nhân vật chính, hay nói chính xác là của Watanabe-tác giả, trong đó có quan điểm về giúp người bệnh chết, một quan điểm mà giờ đây đã được cho phép áp dụng ở 1 số nước.
    Nếu tôi nhớ không lầm, tiểu thuyết này đã giúp Watanabe nhận giải Nobel Văn chương.
  6. wetwetman

    wetwetman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    25/07/2003
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Tiểu thuyết này tôi đọc cách đây khoảng 7, 8 năm gì đó. Lúc đó mìn h cũng thuộc dạng đọc trâu nên đọc liền 1 mạch. Tiểu thuyết cho tôi 1 cái nhìn về những người bác sĩ. Tiểu thuyết rất hấp dẫn.
    Nhân vật chính là 1 bác sĩ ngoại khoa rất giỏi. Anh bị mắc 1 căn bệnh hiểm nghèo (ung thư xương thì phải) không thể chữa được; anh đã âm thầm chịu đựng và tự lấy bản thân mình làm vật thí nghiệm.
    Dù là 1 bác sĩ ngoại khoa rất giỏi nhưng anh chấp nhận làm việc cho 1 bệnh viện tư phải chiến đấu để tồn tại, mang tên: Oriental. Làm việc trong bệnh viện nhân vật chính của chúng ta đã chứng kiến những số phận và anh có những cách cư xử lạ thường - tưởng như lạnh lùng.
    Đồng thời anh có 1 mối tình quái dị với 1 nàng y tá trong bệnh viện. Những ngày cuối cùng của cuộc đời anh trẫm mình xuống dòng nước và không quên gửi lại cho người yêu, cho sinh linh mà cô đang mang và cho nhân loại tất cả những tài liệu về căn bệnh của mình.
    Đầu tiên tôi tò mò vì cái tên của tiểu thuyết: "Đèn không hắt bóng". Đèn gì mà không có bóng - lạ thật. Trong tác phẩm cũng không nhắc gì đến loại đèn đó. Nhưng rồi tôi tìm hiểu và biết rằng đó chính là những bóng đèn trong phòng mổ. nó tạo ra những luồng sáng tập trung nhưng không đổ bóng vật nó chiếu sáng.
  7. sienosam

    sienosam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Đèn Không Hắt Bóng (Vô Ảnh Đăng)
    Tác giả: Dzuynichi Watanabe
    NXB Văn Nghệ t/p HCM
    Giá: 42k
    553 trang
    -----------------------
    Đang quỡn, tui post đoạn cuối cho mọi người đọc.

    Ở chính giữa gian phòng lát gạch men trắng là cái bàn mổ. Bằng một cử chỉ quen thuộc, Nôrikô bật đèn. Chỉ trong nháy mắt, ngọn đèn mổ nháy nháy sáng rồi sáng bừng lên. Ngọn đèn khônghắt bóng. Giống như một vầng thái dương. Nôrikô tựa vào bàn và trầm ngâm suy nghĩ. Hệ thống sưởi đã tắt, nhưng cô đi nhiều nên vẫn thấy ấm.
    Trước khi mổ bao giờ cô cũng đợi Naôê ở đây. Dưới ánh đèn này không có một người nào hắt bóng. Những con người không có bóng...
    Naôê đeo tấm vải bịt mặt, mặt áo blouse, xỏ tay vào đôi găng caoo su và bắt tay vào việc.
    Ngay bây giờ, anh sẽ bước vào, sẽ trông thấy Nôrikô, gật đầu chào cô rồi ném ra một câu ngắn gọn: "Dao mổ!". Trong cái khoảnh khắc cô đưa dao mổ cho Naôê, hai trái tim của họ sẽ gặp nhau. Điều đó ắt phải lặtp lại. Đêm sẽ tàn, mặt trời sẽ mọc, một buổi sáng mới sẽ bắt đầu, và cái khoảnh khắc ấy sẽ đến. Không thể nào mọi vật trên thế gian đều vẫn như cũ, mà trên chính cái thế gian này lại không có Naôê. Không thể nào như thế được!
    Đứng im trong vùng ánh sáng rực rỡ của ngọn đèn không hắt bóng, Nôrikô kiên nhẫn chờ Naôê.

    Được sienosam sửa chữa / chuyển vào 23:48 ngày 24/04/2006
  8. sienosam

    sienosam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Đây là một trong những quyển sách "gối đầu giường" của tui. Tui đọc quyển này từ hồi khoảng 11 - 12 tuổi, đến nay cũng đã gần 20 năm. Bản dịch đầu tiên của Cao Xuân Hạo dịch từ Nga văn do Sở văn hóa thông tin Nghĩa Bình xuất bản năm 1988. Sách hồi ấy chữ nhỏ xíu mà đen thui, nhưng vẫn đọc. Đọc đến nỗi sách nở ra, nhưng vẫn chưa muốn bỏ. Đến dạo sau này, khi đã được tái bản, vẫn chưa muốn mua vì không phải do Cao Xuân Hạo dịch. Đến khi tìm được quyển mới, giấy trắng tinh tươm, bảnh bao hơn lại vẫn không muốn bỏ đi quyển sách cũ.
    [​IMG]
    Quyển xuất bản năm 1988
    Bản dịch năm [​IMG]
    Tái bản năm 2000
  9. sienosam

    sienosam Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/04/2006
    Bài viết:
    82
    Đã được thích:
    0
    Còn đây là một trong những đoạn mà tui thích nhất.
    -------------------------------------

    Naôê cầm tập bệnh án để trên bàn, giở qua mấy tờ. Rồi ông nói, giọng khô khan:
    - Bà cụ dã biết rằng chồng bà sẽ không khỏi bệnh. Đặt bình truyền đi.
    - Bình truyền gì?
    - Truyền glucoza nhuộm đỏ cho bệnh nhân.
    - Nhuộm đỏ? Để làm gì?
    - Để cho dung dịch trông giống như máu. - Naôê không che giấu nỗi bực bội.
    - Nhưng như thế là lừa b... - Kôbasi bỗng im bặt giữa chừng.
    Naôê khoanh hai tay trước ngực nhìn ra cửa sổ.
    - Tiên sinh đề nghị giải quyết vấn đền bằng cách lừa dối ư? Giả vờ như thể vẫn tiếp tục truyền máu chứ gì?
    - Hoàn toàn đúng.
    - Không được, như thế là dối trá, là bịp bợm. Như thế không xứng đáng với người thầy thuốc!
    - Xứng đáng, không xứng đáng... Vấn đề không phải ở chổ ấy. Không có lối thoát nào khác.
    - Nhưng... - Kôbasi nhìn Naôê như thể đang trông thấy trước mặt mình một quái vật. - Ông già sẽ chết ngay... - Giảng giải điều này cho Naôê thì thật là ngu xuẩn, nhưng Kôbasi không kìm nổi. - Chẳng lẽ tiên sinh không cần biết đến điều đó hay sao?
    - Thì ngay việc tiếp máu cũng chỉ làm cho ông cụ sống thêm được vài tháng là cùng.
    - Rút ngắn thời hạn ấy là bất lương!
    - Bất lương ư? - Naôê sấn tới sát người Kôbasi. - Anh nói là bất lương phải không? - Ông nhìn Kôbasi từ đầu đến chân một cách căm giận đến nỗi anh bất giác lùi lại.
    - Không phải sao? - Kôbasi bàng hoàng nói lắp bắp. - Nhuộm glucoza, giả làm máu mà là lương thiện ư?
    - Khi không còn có thể làm gì nữa, thì phải làm sao cho người ta được chết một cách bình yên. Dĩ nhiên huyết thanh nhuôm đỏ không thể lừa được anh. Vì anh đã biết hết sự thật. Nhưng Uênô và cụ bà không biết. Phải để cho họ tin rằng chúng tra đã làm hết cách.
    Kôbasi ngẫm nghĩ. Có lẽ trong những lời Naôê vừa nói có một phần sự thật chăng? Không. Đối với người thầy thuốc con đường ấy không thể chấp nhận được. Làm như vậy thì còn gì là ý thức bổn phận.
    - Người thầy thuốc có bổn phận cứu giúp bệnh nhân, làm cho bệnh nhân tất cả những gì có thể làm được, - Kôbasi một mực không nhượng bộ. - Và nếu khả năng bị hạn chế thì phải cố kéo dài cuộc sống của bệnh nhân dù chỉ là một ngày.
    - Câu trích dẫn ấy đúng.
    - Chỉ là một câu trích dẫn thôi ư?
    - Tiếc thay thế giới của chúng ta không phải là một thế giới lý tưởng.
    Kôbasi cũng hiểu điều đó nhưng vẫn không sao đồng tình với Naôê được. Anh cãi tiếp:
    - Người thầy thuốc trước hết phải là một con người nhân đạo.
    - Chà, nhân đạo! - Naôê mỉm một nụ cười chua chát và ngồi lại cho thỏai mái, chân này ghếch lên kia. - Thế anh có biết rõ nhân đạo nghĩa là gì không?
    - Tôi biết. Có nghĩa là trân trọng tính mạng của con người nói chung, có nghĩa là thương yêu đồng loại...
    - Anh không lẫn lộn nhân đạo với từ bi đấy chứ?
    - Không, tôi không lẫn lộn. Bất kỳ ai cũng phải tìm cách duy trì sự sống một khi nó còn thoi thóp trong con người.
    - Duy trì sự sống... Hừm ... - Naôê nhếch mép trong một nụ cười méo mó. - Như vậy tức là theo anh, nhân đạo là ở chổ duy trì sự sống. Còn sống như thế nào thì không quan trọng, miễn là sống.
    - Dĩ nhiên có thể có những hoàn cảnh đặc biệt, nhưng về nguyên tắc tất cả những điều tôi nói đều đúng.
    - Ừ... Như vậy là anh chẳng hiểu gì hết. Trong các bệnh viện đại học của anh, các anh bị cách ly ra khỏi cuộc sống thực.
    - Căn cứ vào đâu mà tiên sinh kết luận như vậy? - Kôbasi mới từ bệnh viện của trường đại học chuyển về bệnh viện Oriental chưa được bao lâu, cho nên lời lẽ của Naôê làm cho anh thấy bị xúc phạm trực tiếp.
    - Để trở thành một người thấy thuốc và có kiến thức về đạo đức học, và thuộc lòng những nguyên lý của thực tiễn y học. Ngoài ra còn phải biết cách giúp cho người ta chết.
    - Giúp cho người ta chết ư?
    - Chính thế. Nhiều khi cần phải giúp cho bệnh nhân chấp thuận cái chết, làm sao cho bản thân bệnh nhân cũng như những người thân của họ đừng tự trách cứ chúng ta...
    - Ở trường đại học không có một giáo trình nào như vậy. Trong chương trình không thấy có...
    - Nếu trong chương trình có một giáo trình như vậy, chắc chắn tôi sẽ là một chuyên gia. - Naôê đưa hai bàn tay lên xoa xoa đôi má hóp.
    - Giáo trình đào tạo những kẻ sát nhân?
    - Đáng tiếc là gần đúng như vậy! ... Mỗi người thầy thuốc đều có phần nào là một kẻ sát nhân ; cứ như hiện nay thì trong khá nhiều trường hợp bổn phận nghề nghiệp của anh ta là làm sao thuyết phục cho bệnh nhân thấy rõ rằng mình không thể nào thoát chết được.
    - Nhưng sứ mệnh của chúng ta là cứu sống! Và trên thực tế, chúng ta đang cứu người ra khỏi nanh vuốt của cái chết.
    - Cứu à? - Naôê đưa về phía Kôbasi một cái nhìn đối địch. - Chúng ta không cứu đâu. Chính con người tự cứu lấy mình - người nào chưa cạn kết sức vật lộn với cái chết. Còn người thầy thuốc chỉ chìa tay ra giúp họ một chút đúng vào lúc cần thiết. Và chỉ có thế thôi.
    - Dù sao thì hạ thấp vai trò của người thầy thuốc đến như vậy cũng...
    - Đáng tiếc là có những lúc phải như vậy. - Naôê rời ghế đứng dậy. - Thôi, tôi đi đây.

    Được sienosam sửa chữa / chuyển vào 00:19 ngày 25/04/2006
  10. nhoc_cj

    nhoc_cj Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    28/01/2002
    Bài viết:
    3.341
    Đã được thích:
    0
    Tôi khâm phục bác sĩ Naoe và những gì anh dám làm cho bệnh viện nhưng quả thật việc anh trầm mình xuống đáy hồ làm tôi có cảm giác ngẹt thở, vì nó quá bất ngờ và đau buồn. Tôi thích nhất đoạn này:
    Nôrikô nép vào người Naôê, đút tay vào túi áo măng-tô của anh. Họ trôi giạt trên đại dương của tuyết, và màn tuyết đang rơi xuống tách họ ra khỏi thế gian: khỏi những đường phố, những ngôi nhà, những dãy núi mà hôm qua họ đã bay qua, khỏi cái sân bay vắng vẻ...
    - Tuyết dày quá... Thế này mà mai mình vẫn đi chơi hồ sao?
    - Em đừng sợ. - Naôê siết tay Nôrikô.
    - Em không sợ đâụ - Nôrikô hoàn toàn phó thác mình cho Naôê.
    Xa xa có một cái gì sáng hẳn lên; tưởng chừng như chỉ có ở đấy còn giữ được sự sống. Đi được mấy thước, họ bỗng thấy mình đứng trước thềm khách sạn.
    Sau khi rũ hết tuyết, họ bước vào một thế giới khác- thế giới của hơi ấm và ánh sáng. Trên thang máy, những bông tuyết còn bám vào họ tan hẳn.
    - Em mệt không?
    - Không.
    - Ta xuống bar nhé?
    Nôrikô ưng thuận, tuy cô chẳng muốn đi đâụ Thời tiết này ở lại với Naôê trong phòng dễ chịu hơn nhiềụ
    Như đọc được ý nghĩ của cô, Naôê ngả lưng xuống giường.
    - Có lẽ ngủ thì hơn.
    Nôrikô chợt nhớ ra rằng ban chiều cô định nói cái gì đó với Naôê, nhưng cảm thấy hai tay anh ôm lấy mình, cô lại quên hết mọi sự trên đờị

Chia sẻ trang này