1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi & Sống..... ?T,?T??T?

Chủ đề trong 'Phú Thọ' bởi hatxxihoi, 09/07/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. haiminhdang

    haiminhdang Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/05/2003
    Bài viết:
    727
    Đã được thích:
    0

    post lại đây cái entry tâm trạng nhất trong ngày của em, lúc này rất muốn share với mọi người cảm xúc ấy.
    ********************************************************
    Trong vòng chưa đầy 3h đồng hồ mà nghe tin đến 2 người ra đi, 2 con người, nếu nói thân thuộc với mình thì không đúng lắm, nhưng ít nhiều cũng gây cho mình thêm nhiều suy nghĩ về cuộc sống.
    Lúc tối đi học, gặp mấy đứa, nghe tin hàng xóm của con bạn ( hàng xóm của nhà trọ cũ mình hồi cấp 3) có đám ma, không cần đến 1s, mình đoán ngay ra đấy là ông bố trong cái gia đình có 5 người đó, thật lạ là vừa sáng nay mình kể chuyện với một đứa bạn về cái gia đình này. Phải tội, ngày xưa và kể cả bây giờ cả nhà trọ của mình đều gọi ông ấy là "ông điên", mặc dù sự thật là hình như ông ấy không bị điên, chẳng qua do cuộc đời xô đẩy khiến cho con ng ấy ai không biết mà thấy sẽ nghĩ là điên ngay. Nhà có 5 người, 3 đứa con gái và một thằng con trai út. Con chị thì xấu ma chê quỷ hờn, con em tiếp theo thì không xinh mà cũng không xấu (hình như lúc sống và tỉnh táo, ông điên quý nhất con bé này, vì ít ra nó là ng duy nhất trong gia đình không đối xử với ông quá tệ, có đôi phần tử tế), còn thằng út, mới học cấp 2 thôi nhưng mà ăn cắp vặt như ranh ( ngày xưa mình thỉnh thoảng bị mất đồ). Ngày còn ở cạnh đó, hầu như ngày nào từ sáng sớm đến nửa đêm cũng nghe tiếng cãi nhau chí choé từ nhà bên cạnh, chẳng ngày nào không. 3 hay 4 mẹ con cãi nhau thì thôi rồi, không thể phân biệt nổi đâu là mẹ, đâu là con, mẹ gọi con là chó, con cũng bảo mẹ là chó v v.... Nhà được hai đứa con gái, nhan sắc thì chẳng ăn ai, "được" mỗi cái chửi thì rất hay, nhất là con em thứ 2, chửi hay lắm, triết lí lắm, đạo đức lắm, con chị cả thì chửi hơi bị ngu, lại còn ngang như cua... nói chung, hàng xóm xung quanh dù có bức xúc gì cũng ko bao giờ dám nói nhà đấy, vì chỉ cần ý kiến một phát là coi như xong, nó chửi cho vuốt mặt không kịp.... ( kể chuyện nhà này thì sang năm không hết, vì dù sao mình ở cạnh đấy những 4 năm cơ mà).
    Chuyện là chuyện ông bố cơ, không biết từ lúc nào, ngày ngày mình vẫn nghe thấy những tiếng la hét, gào khản cả cổ, lạc cả giọng, tiếng đập cửa thình thịch kèm theo... Hoá ra, ông ấy phải ở trong một cái phòng riêng biệt, khoá lại, đến bữa có người mang cơm vào cho ăn, chẳng khác gì môtj tù nhân. Cứ thế thôi, sống mấy năm ròng rã như vậy, ngày ngày la hét, đập cửa, ngày ngày nghe tiếng vợ và con cãi nhau. Mà những điệp khúc ông ấy nói ra thì nghe không hết, cũng có chuyện này chuyện nọ, chuyện những năm về trước, chuyện đạo lý, kể cả chuyện bậy bạ, chửi tục cũng có, chỉ có điều mình không cố nghe nó làm gì, chỉ cố để ngày ngày quen với tiếng la hét ấy để không bị nó làm ảnh hưởng đến cuộc sống riêng. Có lần, đi ngang qua cổng, thấy ông ấy được ra ngoài sân, được tắm rửa cho, trông chỉ còn da bọc xương, gầy xơ xác... Mình không biết mấy con mụ đàn bà kia chăm sóc người đàn ông đó kiểu gì, nhưng nguyên cái việc thét gào( chính xác là từ này đấy) và đập phá suốt ngày thế, cũng đủ để... Có lần, em trai ông ấy đến, thấy cảnh ông ấy như thế, mới chửi mấy mẹ con nhà này là ko chăm sóc tử tế, rồi ông em trai vẫn phải đem thức ăn đến cho ông ấy ăn, thế là lại bị mấy con mụ đấy xông vào chửi, không làm gì được đành đi về...
    Đấy, cuộc sống của họ ngày ngày vẫn như thế, dù một năm rồi mình chuyển đi nơi khác nhưng mỗi lần về khu trọ cũ chơi, vẫn những chuyện tương tự... Hôm nay, nghe tin nhà đấy có đám ma, cảm giác của mình chỉ là "thở phào nhẽ nhõm". Chỉ biết rằng, thế là bớt một con người đau khổ. Thôi thì, sống chẳng thể nào bớt khổ nhục hơn thì hãy cứ chết đi, chết là hết, là mọi đau buồn, oan ức sẽ chết theo, chẳng phải sống để ngày ngày bị giam cầm, bị đối xử tệ bạc. Chẳng phải sống để biết sẽ không có một tương lai nào tốt đẹp hơn cái chết. Chẳng ai hành hạ và cũng không tự hành hạ bản thân mình thêm nữa. Xin thắp một nén nhang cho ông, ông điên, khi nói ra từ này, mình không bao giờ có ý nghĩ khinh bỉ hay miệt thị gì cả, mà giờ còn cảm thấy nó thân quen một chút.
    Vừa đi học về đến nhà, lôi máy điện thoại ra, mấy cuộc gọi nhỡ, mấy cái tin nhắn, chỉ để thông báo một tin "ông TP đi rồi". Lại một sự ra đi nữa. Xin cho mình được gọi ông ngoại TP là ông ngoại, giống như một người thân của mình, vì với mình, TP còn hơn cả một người thân thì ông TP cũng có khác ông mình là mấy.
    Mới đây có vài tháng, mình vừa về với TP để tiễn bà ngoại về với đất, hôm ấy, điều khiến mình xúc động mạnh mẽ chính là khi nhìn thấy ông ngoại đứng trên lan can tầng hai, được mấy người đỡ vì ông không thể tự đứng được, và dõi mắt theo quan tài của bà, dõi mắt về phía cánh đồng nơi bà sẽ nằm ở đó mà không có ông bên cạnh. Nhìn xa cũng biết ông đang khóc và ông đang đau. (Chứng kiến cảnh đó lại nhớ cảnh ngày xưa bà ngoại mình mất, ông mình cũng thế, cũng khóc, chẳng nói gì...chỉ biết ông buồn lắm). Rồi bà ra ngoài đồng, ông ở lại trong nhà với con cháu, ông đau, đau lắm, bệnh ung thư hành hạ ông suốt bao ngày tháng. Đó là tháng 12/06 TP mới về nước kì nghỉ đầu tiên thì bà mất, mấy tháng sau, kì nghỉ này về thì giờ ông lại ra đi. Thế là ông lại được trở về bên bà rồi, thế là bà không phải nằm lạnh lẽo một mình ngoài đồng nữa. Và thế là ông đã trút bỏ được những đau đớn về thể xác. Cũng là một sự giải thoát!
    Đấy, hai cuộc đời, hai cái chết, cùng là chết, cùng là hết đau đớn, cũng là giải thoát nhưng hai số phận khác hẳn nhau. Một người thì giải thoát được cả về thể xác, mà quan trọng hơn cả là về tinh thần, còn một người thì chỉ là những đau đớn về thể xác.
    Nhưng thôi, so sánh để mà làm gì, đằng nào cũng thế. Khi người ta thuộc về đất thì mọi số phận, mọi mảnh đời có khác gì nhau đâu. Sống thì có thể khác nhau nhiều đấy, nhưng khi đã đi rồi, họ sẽ cảm nhận ( nếu có cảm nhận được ) thì đều không có đau đớn nữa rồi, chỉ còn lại trong lòng người còn sống mà thôi.
    Lại nhớ một câu trong Rừng Nauy ( dạo này bị nhiễm Rừng Nauy mất rồi), đại loại là : cái chết không phải đối nghịch với sự sống mà là một phần của sự sống. Đúng thế thật, ai mà chả phải chết, rồi sẽ được chết. Sống mãi, cố gắng mãi thì cuối cùng cũng đợi đến cái ngày đó. Cho nên, cuộc sống hiện tại này có ít nhiều nỗi đau, hãy cứ nghĩ rằng rồi nó sẽ qua đi, rồi sẽ được giải thoát, cố mà sống cho đến ngày được chết ( nhưng đừng có tự tìm đến cái chết, phải sống cho trọn vẹn một cđ đấy, chương cuối cùng của cs mới là cái chết, chứ đừng chết vội khi mới đang ở đoạn giữa giữa).
    Ngày mai lại bắt chuyến xe sớm về Sơn Tây, đưa ông ra đồng. Tối nay sẽ cố học bài nhiều nhiều để mai về có mệt cũng ko sao, ngày kia thi rồi mà lại
    http://blog.360.yahoo.com/blog-SSSMAy03crTLiCsK.YrB5syki9h17g20vMO8
  2. latdatpt

    latdatpt Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    05/05/2007
    Bài viết:
    769
    Đã được thích:
    0
    Em cũng mong chị đủ tỉnh táo để vượt qua mọi chuyện. 27 tuổi, mọi cái vẫn còn ở phía trước! Em sẽ cố gắng luôn ởh bên cạnh và giúp chị những gì có thể...Cố lên chị nhé!!!!!
  3. booatoa

    booatoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/06/2005
    Bài viết:
    665
    Đã được thích:
    0
    Có hai bóng hình nhỏ, một mẹ, một con, sống trên cầu Long Biên bắc qua sông Hồng nối Hà Nội với quận Long Biên. Họ tha thẩn ăn uống, ngủ, chơi trên cầu và trên bãi đất giữa sông.
    Chẳng ai thèm chú ý tới họ, đơn giản vì người ta cho rằng đó là hai mẹ con người điên. Vậy mà có một người chụp ảnh trẻ tuổi đến từ bên kia Trái đất đã thay đổi quan điểm sống từ câu chuyện của hai mẹ con.
    Những tấm ảnh đẹp về cuộc sống tràn đầy tình mẫu tử ấy đang ở trên trang web có tên Hiệp hội Báo chí thế giới (World Press Association), một địa chỉ Internet có thể được truy cập từ bất kỳ đâu trên thế giới.
    http://vietbao.vn/Van-hoa/Max-dien-va-du-an-anh-ve-nguoi-dien-Hanh-phuc-cua-bon-ban-tay-trang/40197681/181/
    ================================
    In Vietnamese tra***ional culture, when a couple gets married the man and his family often is required to take care of the women and their children, but if the man dies or if the women is not liked by the family then the women is often forced to fend for herself. For the last five years, Ly Thi Mui, 42, has been living homeless on the streets of Hanoi, Vietnam, with her five-year-old child, Tran Van Pha. The father of her child was a heroin addict who died of AIDS three years ago and because of his addiction his family kicked Mui and her son out of their home. Mui deals both with a mental disorder and the reality of having HIV. Even though Mui and Pha face many daily challenges, like the threat of being arrested by the police, and have very little means *****rvive, she and her son have an overwhelming sense of hope for the future. They are not letting their situation get them down.
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    [​IMG]
    Companionship in Poverty, J. Maxon
    http://www.worldpressassociation.net/Production/PhotoGroupView.aspx?pbid=4&msa=1&pgid=7729396
  4. cafenhasan

    cafenhasan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/07/2006
    Bài viết:
    1.709
    Đã được thích:
    0

    Đi mãi , đi mãi . Mình vừa đi vừa suy nghĩ , đó là thói quen mất rùi . Đã rẽ được một đoạn đường rồi lại quay lại .
  5. vu1234

    vu1234 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/10/2006
    Bài viết:
    1.466
    Đã được thích:
    0
    Có những góc khuất của cuộc sống mà chỉ những ngưòi tinh tế mới cảm nhận được.
  6. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Cả làng sắp lôi nhau đi Mai Châu.. Kỉ niệm sinh nhật lần thứ ba của box.. Háo hức tới mức quên cả vào topic sinh nhật để chúc mừng sinh nhật quê nhà
    Vậy mà đã ba năm trôi qua, người đến - người đi, người ở - người xa.. Mình hok biết mình là thế hệ thứ mấy nhỉ? Nhưng mình được dự sinh nhật boz lần đầu sau khi mình gia nhập vài tháng.. Vậy là mình là thế hệ đầu à Sướng nhể.. Trụ cho tới bây giờ đi sinh nhật lần ba <cái lần hai mà đang không bị giam ở Xuân Hòa, chắc cũng đú rùi>.. Đã có một thời gian dường như lãng quên nơi này.. Nơi nào, con người nào cũng có lúc thăng lúc trầm.. Bước chân đi cũng có bước hụt bước cao mà.. Bây giờ quê nhà lại vui vẻ, lại rôm rả dù chỉ còn vài anh chị em ngồi nói chuyện với nhau..
    Cũng không biết phải nói ba năm rồi đã sống như thế nào.. Mình như sống cùng với boz, ba năm với biết bao đổi thay từ ngày bước chân xuống mảnh đất này, xa quê hương.. Có nên kỉ niệm điều gì không? Có nên lãng quên điều gì không?...
    Thế giới ảo, nhưng tình cảm vẫn có thể là thực.. Boz mình đã đi qua nhiều.. Các anh chị - người vẫn solo, người đã có một mái ấm hạnh phúc.. Bọn em, vẫn mải mê với những điều mới lạ ở trước mắt.. Nhưng chắc chắn ai cũng nhớ nơi đây.. Nơi xuất phát của những tình cảm mới mẻ.. Nơi xuất hiện những người bạn, biết đâu sẽ thân quen..
    Tất cả anh chị em vẫn đang đi.. Mỗi người mang theo một trái tim nhỏ để xây dựng trái tim lớn.. Sống hết mình cho những gì yêu thương nhất..
  7. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Vậy là sắp đi rồi.. Đi để biết mình mang theo những gì, mình đang có những gì.. Phải không?
    Dạo nè boz mình hay có những quả oánh lẻ. Anh chị em đi đâu mờ cũng hok thèm gọi em một tiếng nhá, em bít rùi nhá.. Nhưng mà, bỗng thấy vui.. Có lẽ, anh nói đúng, tự nhiên thấy gắn bó hơn với mọi người.. Đó là tình cảm thật.. Bị cho ra rìa cũng thấy tự ái chứ.. Dù sao thì, vẫn phải cảm thấy vui vẻ..
    Thấy thật là ngớ ngẩn khi e ngại không dám tiếp xúc với những người mới, những người lạ.. Chẳng có cái gì là quen ngay được, nếu mình không đi Mai Châu, chắc gì đã quen thân hơn với mọi người <mà có thân không á nhở, dạo nè toàn bị bỏ rơi> Dù sao thì, hôm đó mình đã đi và mình không hối tiếc vì đã đi..
    Giá mà hôm nay mình cũng được đi nữa.. Haha, chắc là say mất rồi.. Say thui, chưa phải nghiện đâu nhá..
  8. kiensanmoi9

    kiensanmoi9 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/06/2006
    Bài viết:
    136
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn topic này đã dành chỗ cho tâm sự của em Hương_be.Đọc những dòng em viết và nhìn lên cái avata của em thấy tụi nghiệp quá,đánh cho mấy cái anh chị dạo này hay oanh quả lẻ kia phát .Thui từ mai anh chị sẽ hông thế nữa..xin lỗi vì đã làm em thấy cô đơn nhé.Mai đi sẽ gọi em theo,nhớ rót rịu cho anh đấy !
  9. huong_be

    huong_be Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/06/2005
    Bài viết:
    2.330
    Đã được thích:
    0
    Hôm trước, thằng bạn có nói một câu, sống phải có qua có lại.. Mình đừng có chỉ cho mà không nhận thế.. Đừng có chỉ biết hưởng thụ mà không biết lắng nghe như thế nữa.. Mình không hiểu, từ trước tới giờ, mình chưa bao giờ lắng nghe ư?... Hôm nay em lắng nghe anh Tuấn nói đấy, viết cho tất cả những gì anh đã viết...
    Bùn cười thiệt, anh kêu em ngoan hơn, ít rượu hơn.. Nhưng thực sự thì dạo này lại ngược lại như những gì anh nghĩ.. Sau hôm đi Mai Châu về em mới uống nhìu như thế đó, lâu lắm rùi em hok uống.. Chỉ từ sau hôm đi Mai Châu về mới uống, nhưng, bây giờ hok uống nữa đâu.. Rượu mà.. Hok tốt... Em ngoan hơn ư.. Em không chắc, có người quát em dạo này tồi tệ đó, mặc dù, em ghét cách suy nghĩ áp đặt của người ta nhưng có lẽ người ta cũng đúng.. Dạo này, em bê tha hơn..
    Cũng không biết tại sao lại đi nhiều như thế nữa.. Có người nói, ban ngày chẳng sao nhưng cứ đến tối em lại hay suy nghĩ linh tinh.. Cho nên, hình như em đi nhiều như để trốn chạy một điều gì đó.. Là con người, ai cũng có trong mình những góc khuất, với một màu không sáng.. Chỉ là, màu đó có lọt ra ngoài được tí nào không thôi.. Em thì dạo này che rèm hơi kém nên nó cứ lọt ra ngoài.. Từ bao giờ, không biết nữa......trái tim em luôn buồn...
    Anh nói, tại sao em lại băn khoăn lo lắng ngay cả khi đang dựa vào vách núi vững chắc ư.. Vì em lo em không thể đáp lại được sự vững chắc của vách núi đó.. Gió không thổi theo chiều em đứng dựa.. Gió thổi ngang, thổi ngược.. Em có chắc đứng vững được đâu.. Trong lòng bất an không? Hình như là không! Mà là trong lòng không có cảm xúc..
    Em đang chạy... Để cố sống, em phải chạy.. Dù biết rằng, chạy trốn thì chẳng được bao lâu đâu..
  10. _naughty_girl_

    _naughty_girl_ Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/04/2006
    Bài viết:
    104
    Đã được thích:
    0
    Tội đồ của thời gian

    1.
    Có người càng gần càng lớn, càng xa càng nhỏ
    Có người càng gần càng nhỏ, càng xa càng lớn
    Có người gần xa không lớn không nhỏ

    Cắt tóc thời gian
    thời gian mọc lại
    Dài ra. Cắt ngắn. Dài ra
    Khi dưới mồ thời gian không buông tha.

    Những phán xét từng giây từng giờ từng trăm năm từng ngàn năm
    cả không phán xét
    Những phán xét quan tòa hơn cả quan tòa.

    2.
    Ta loanh quanh không tiến không lùi
    không gặm nhấm tương lai quá khứ
    Em ơi đừng yêu ta
    Chỉ cần em nảy ý yêu ta
    em sẽ mồ côi.
    Ta không sống khi yêu
    Ta chết khi yêu
    Những ý nghĩ Đông Tây đôi lần ta đã đọc.

    3.
    Người ước mình trẻ lại người ước mình già đi
    Người ước mình vĩ đại người ước mình li ti
    Ta không trẻ không già
    không li ti không vĩ đại
    Ta trung bình nhưng ta không giả dối

    Là nghĩ vậy thôi chưa từng nói ra lời
    Lời có khi phản ý
    Ngay cả thời gian cũng chẳng vô tư như ta vẫn nghĩ.

    Và không có gì buồn hơn khi thời gian khỏa thân mà ta bất lực
    Ôi thời gian yêu người - cuộc tình không cân sức
    Người - tội đồ vĩnh cửu của thời gian!...

Chia sẻ trang này