1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi tìm bà ngoại (Walter Macken)

Chủ đề trong 'Tác phẩm Văn học' bởi cuckoo, 06/03/2005.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. cuckoo

    cuckoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    469
    Đã được thích:
    2
    Đi tìm bà ngoại (Walter Macken)

    ĐI TÌM BÀ NGOẠI​


    Tại sao tôi sống với dượng Tâu-bi

    Tôi tên là Fin, 12 tuổi. Em gái tôi lên 7 tuổi là Đơ-vơn. Tôi học ở trường. Mẹ tôi là Ơ.Fle-ớc-ty, vượt biển đến thành phố này và làm việc trong một khách sạn. Sau đó mẹ gặp cha tôi, ông Đơ-vơ, và kết hôn với ông. Mẹ chúng tôi là một người phụ nữ rất tốt, mẹ thường hay kể chuyện cổ tích cho chúng tôi nghe. Chúng tôi rất sung sướng được sống với mẹ.
    Cha chúng tôi bị chết trong một tai nạn. Ít lâu sau mẹ chúng tôi kết hôn với ông Tâu-bi. Ông thuê một phòng nhỏ trong ngôi nhà chúng tôi đang ở. Tôi không thể hiểu được tại sao mẹ tôi lại làm như thế - có lẽ vì bà sống đơn độc và phải nuôi hai con nhỏ. Nhưng chẳng bao lâu sau, mẹ chúng tôi cũng mất và từ đó chúng tôi sống với dượng Tâu-bi.
    Dượng Tâu-bi làm việc trong một công sở. Ông thường về nhà khoảng bảy giờ. Tôi học bài và sau đó chuẩn bị bữa ăn tối cho ông. Chúng tôi không thích ông mà vẫn phải sống rất khổ sở với ông.
    Đơ-vơn là con gái nên nó cần được âu yếm. Nhưng dượng Tâu-bi không yêu mến chúng tôi. Tôi muốn kể đôi lời về bà ngoại của chúng tôi. Bà sống ở một nơi nào đó trên đất nước Ai-len, trong một làng nhỏ cạnh bờ biển, nhưng tôi không biết địa chỉ của bà. Khi hãy còn bé, cha mẹ tôi đưa chúng tôi về thăm bà trong những ngày nghỉ. Tôi nhớ là ngôi nhà nhỏ màu trắng của bà ở cạnh bờ biển. Tôi nhớ những ngọn núi mà ở đó tôi đã cùng vui chơi với các cậu Pe-đi và Jâu - Đấy là một thời rất đẹp và tôi rất sung sướng. Tôi chắc rằng chỉ có bà ngoại chúng tôi mới yêu thương Đơ-vơn và có thể sẵn sàng hy sinh vì nó.
  2. cuckoo

    cuckoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    469
    Đã được thích:
    2
    Tôi đã từ bỏ dượng Tâu-bi như thế nào?
    Đó là một buổi chiều tháng tư...
    Tôi học xong các bài học, xếp sách vở vào cặp. Tôi đến chạn bát và, lấy ra mấy cái bát lớn, để ba chiếc lên bàn.
    Lúc đó là sáu giờ rưỡi. Dượng Tâu-bi thường về đến nhà vào khoảng bảy giờ nhưng hôm nay ông lại về sớm. Bữa ăn tối chuẩn bị chưa xong.
    Cửa mở, dượng Tâu-bi bước vào. Ông khép cửa lại.
    - Thế đấy, nhóc con! Hôm nay mày lười quá! Bây giờ mà bữa ăn tối vẫn chưa xong.
    - Dượng vẫn thường về vào lúc bảy giờ kia mà? Dượng Tâu-bi không thích câu nói ấy. Tôi phải nói luôn:
    - Xin lỗi, con rất lấy làm tiếc, thưa dượng!
    - Mày lại hỗn láo rồi! Ông đi lại và nhìn thẳng vào mắt tôi - Ông không thích những gì đang nhìn thấy!
    - Mày không được học cái thói hỗn láo ấy, đồ nhóc! Ông ta quát và tát vào mặt tôi.
    Tôi nhìn trừng trừng vào mặt dượng Tâu-bi. Tôi biết đấy lại là một sai lầm nữa vì rằng nó chỉ làm cho dượng ấy tức giận.
    Tôi không thích dượng. Tôi không nói gì cả. Đứng im, tôi xoa tay vào má, chỗ vừa bị tát. Đơ-vơn chợt dừng chơi. Nó đang chơi búp bê ở phòng bên cạnh. Lúc đó nó chạy đến chỗ tôi và bắt đầu khóc.
    - Đừng đánh anh Fin, đừng đánh! Nó kêu lên. Dượng Tâu-bi quay sang phía nó:
    - Mày câm mồm đi! - Dượng Tâu-bi quát - Nghe không?
    Dượng muốn chộp lấy Đơ-vơn nhưng nó bỏ chạy.Tôi rất thương nó và trong phút chốc quyết định phải rời khỏi ngôi nhà của dượng Tâu-bi mãi mãi.
    Không được đến gần nó, dượng Tâu-bi! - Đừng khóc nữa Đơ-vơn!
    Dượng Tâu-bi không nói gì, cầm lấy tờ báo, đi đến chiếc ghế tựa của ông và ngồi cạnh rađiô.
    - Có cái máu Ai-len tồi tệ trong người mày mà! Ông ta nói và bắt đầu đọc báo.
    Tôi nhìn Đơ-vơn. Mặt nó tái nhợt. Khi dượng Tâu-bi nói đến dòng máu Ai-len, tôi quyết định phải bỏ nơi đây, đi ngay đến chỗ bà ngoại tôi.. Chúng tôi ngồi cạnh bàn. Tôi lại nhìn Đơ-vơn và thấy thương nó vô cùng.
    Sau khi ăn tối xong, dượng Tâu-bi đứng dậy, đội mũ và đi ra cửa. Thường buổi tối ông vẫn đi chơi với bạn bè ở quán "Con rồng đỏ".
    - Rửa bát đi! Ông bảo - Hai đứa ở nhà coi nhà, không được đi ra phố. Đi ngủ trước đi, không phải chờ tao!
    Tôi im lặng dọn dẹp mọi thứ. Đơ-vơn vẫn khóc tức tưởi.
    - Đơ-vơn ạ, em đừng khóc nữa! ANh nói cái này này. Chúng mình phải đi khỏi đây thôi.
    - Đi đâu hả anh?
    - Em có nhớ cái dạo cha mẹ cho chúng mình đi thăm bà ngoại không ? Hồi em còn bé tí ấy?
    - Hồi đó mình đi bằng thuyền mà.
    - Em nhớ như thế à?
    - Vâng ạ! Em nhớ.
    - Bây giờ, nghe anh nói đây. Em hãy về phòng em lấy hết sách vở trong túi sách ra, rồi cho quần áo của em vào đấy. Em làm được chứ?
    - Được ạ, em làm được - Nó cả quyết nói.
    - Chúng mình phải đi trước khi dượng Tâu-bi về. Đến sáng mai dượng mới biết là chúng ta đã rời khỏi nhà.
    huonglis thích bài này.
  3. cuckoo

    cuckoo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/01/2004
    Bài viết:
    469
    Đã được thích:
    2
    Sự chuẩn bị cho chuyến đi của chúng tôi​
    Tôi bắt đầu rửa bát đĩa. Sau đó tôi quét dọn bếp núc và đặt lại bàn ăn cho bữa sáng. Tôi đã định không rửa bát đĩa, cứ để yên như thế cho dượng Tâu-bi biết, song lại quyết định phải làm mọi thứ như thường ngày vậy.
    Tôi dốc hết sách vở ra khỏi cặp sách, chỉ để lại một quyển Địa lý, trong đó có tấm bản đồ thế giới in nhiều màu sắc.
    Tôi ngồi xuống và suy nghĩ. Thật khó có thể tìm được bà ngoại của chúng tôi khi không biết địa chỉ. Những gì tôi biết về bà chỉ là từ hồi tôi còn rất nhỏ, cách đây đã lâu rồi và bây giờ chỉ còn nhớ mang máng.
    Tôi ngắm nghía cuốn nhật ký và bỏ nó vào cặp sách.
    Tôi viết khá tồi, những con chữ rất to và mỗi trang cũng chỉ được vài ba câu:
    ?oThứ bảy: Chúng tôi đi trên một chiếc tàu lớn qua biển.
    Chủ nhật: Chúng tôi đi qua biển trên một con tàu lớn?.
    Đơ-vơn và tôi phải đi tàu qua biển Ai-len mà trong túi hầu như không có tiền. Điều đó thật nguy hiểm. Đơ-vơn chỉ mới 7 tuổi.
    Thực ra th> chúng tôi cũng c^n một ít tiền. Tuy ít những vẫn c^n hơn l. không.
    Tôi bắt đầu cho quần áo vào túi. Tôi có hai bộ quần áo, mấy cái sơ-mi và vài chiếc quần cũ. Tôi quyết định mang các thứ đó sau lưng. Những thứ đó còn có thể dùng được.
    Tôi v.o bếp một lần nữa, lấy một ít thịt ướp lạnh, một ít bơ v. mấy quả trứng. Tôi không lấy nhiều bánh m> v. trái cây v> không muốn mất dấu. Tôi xếp tất cả những thứ đó vào túi.
    Trong phòng lúc này rất tối. Sắp 9 giờ đêm, tôi quyết định mặc quần áo. Đơ-vơn cũng đã sẵn sàng.
    - Chúng ta phải đi ngay bây giờ thôi, Đơ-vơn ạ.
    Tôi giúp nó mang cặp v.o lưng v. bản thân m>nh cũng l.m như thế.
    Chúng tôi đứng ở cửa bếp và nhìn lại căn phòng một lần nữa. Đã có lúc đây là một nơi hạnh phúc, tôi nhớ như thế. Nó đã là một nơi làm ta vui lòng khi trở về nhà; còn bây giờ nó chỉ là nơi đáng sợ. Tôi tắt điện và đi ra phố. Trời bắt đầu mưa, nhưng điều đó lại rất tốt đối với chúng tôi. Đường phố rất vắng, chúng tôi rẽ về bên phải quanh một góc phố để tránh ánh sáng chiếu ra từ quán ?oCon rồng đỏ?.
    Tôi muốn nấp ở bến t.u cho tới khi t.u thuỷ từ Luân-đôn tới. Việc đó rất dễ, khi ở bến tàu không có người.
    Chúng tôi băng qua đường phố và đi đến bến tàu.
    huonglis thích bài này.

Chia sẻ trang này