1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

đi tìm thương nhớ

Chủ đề trong '7X Đà Nẵng' bởi nguoicuoicung, 08/03/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. latrung

    latrung Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/05/2002
    Bài viết:
    694
    Đã được thích:
    0
    Nếu nghi ngờ người ta như vậy,còn mời người ta vào đây làm gì
    ------------------------
    Bây giờ còn nhớ hay không?
    Ngày xưa hè đến,phượng hồng nở hoa
    Ngây thơ anh rủ em ra
    Bảo nhặt hoa phượng về nhà chơi chung
  2. supercroc

    supercroc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    02/07/2002
    Bài viết:
    52
    Đã được thích:
    0
    Không biết là sao, nhưng mà hình như hơi bị đúng đấy ạ. Nhưng cũng không đến nỗi ngạc nhiên vì ai chả có lúc quay về với cái lãng mạn của mình sau những lúc bứt phá, vẫy vùng.
    So fell autumn rain washed away all my pain
    So fell autumn rain washed my sorrows away
  3. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Các bác căn cứ vào đâu để biết con ngưòi thật của tôi,lãng mạn là gốc hay nhạy cảm là gốc.Thôi bỏ qua để viết tiếp nhé
    Một người quen đã đi lấy chồng
    Một người thương nay cũng sang sông
    ..............
    Hỏi trời xanh có chăng định mệnh
    Hỏi đời tôi sao mãi lênh đênh
  4. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Những năm ta đi,theo suốt ta trong quãng đường dài dằng dặc,dài cả không gian lẫn thời gian.Hàng đêm cắn chăn nuốt nước mắt nhìn về phía quê hương,nơi mẹ già vẫn thức để cầu trọn bài kinh,tiếng mõ vang xa khoét sâu vào trong lòng kẻ tha hương .tiếng mõ chầm chậm,từng nhịp,từng nhịp. khoan thai mà đau đớn,Tiếng kinh cầu an của mẹ theo ta bền bỉ trong những đêm đông mà cơn đói đang thắt từng khúc ruột,cộng với nỗi nhớ nhà da diết.
    Sao không thấy em đâu?
    Sốt rét! những chiếc răng va vào nhau lập cập ,khoác tất cả lên mình những cái gì có thể khoác,lạnh từ trong gan ruột lạnh ra.Ta khát thèm một bát cháo âm ấm để có thể húp một hơi làm dịu đi cái giá lạnh trong gan ruột.Ta cố nghiến hàm răng thật chặt để ngăn đi cái sự va chạm giữa chúng.,vài người đi qua ta,thơ ơ ,lãnh đạm.Bởi họ giúp ta nơi đây là họ tự hại bản thân mình,người mềm yếu hơn ,dấu diếm cái nhìn ái ngại,thương hại xuống nền đất.Ta nửa tỉnh nửa mơ,chập chờn trong cái hy vọng và tuyệt vọng ,thuốc không có,cháo cũng không,ba ngày uống nước lã nằm trên nền đất.Ta cố nâng mình dậy để nhìn thấy thằng bên kia đã ra đi êm ả khỏi cuộc đời lúc trưa,nhưng tấm chăn hỗn tạp làm bằng đủ thứ quần áo quá nặng nề,khiến ta không dậy nổi.Một màu hồng bao trùm trước mặt đẩy ta vào trạng thái tê liệt.
    Lúc này,ta không muốn gì nữa ngoài một chiếc bánh đậu xanh.
    Em ở đâu? có cho ta nổi môt chỉếc bánh đậu xanh không?
  5. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Không ngờ vào đây có trang viết si tình đến thế.
    Thì ra nguoicuoicung là một 7X của Đà Nẵng, bạn ở trước hay sau chiến tranh?
    Tôi có một chuyện cũng tình cờ, từ gần 10 năm trước, nhưng xâu chuỗi lại không ít thơ, không ít thao thức. Nhưng lại chỉ là một lần ăn dưa bở! Tuy nhiên dưa bở khá ngon, mời các bác!
    Mà làm sao lại là Đà Nẵng nhỉ?
    TỪ BIỆT
    Ngày anh biết mùa thu mười chín tuổi
    Em đã khóc, tóc mềm vai tiếc nuối
    Những dấu mưa không biết nhớ con đường!
    Em ngồi nghe lá đếm tuổi mùa đông
    Gió thổi theo hoài niệm đến khôn cùng
    Sao nước mắt cũng mấy lần đi lạc?
    Rồi mưa ghé bất ngờ, không gõ cửa
    Giữa sân ga anh hôn em, hôn em
    Giọt nước mắt vỡ giữa thềm mùa hạ.
    Và bao giờ gió nói nổi lời thương?
    Mà chia tay đợi ở cuối con đường
    Em ở lại, khóc cười như khách lạ!
    8-1994
    ---------
    Đêm cô đơn tôi nằm lắng nghe
    Chân ai hành khất lạc bên hè
    Đi đâu nữa, hỡi hồn phiêu bạt
    Gió đau gì gió xé hàng me

    Được anhhungxalo sửa chữa / chuyển vào 11:37 ngày 10/03/2003
  6. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Những ngày ghi trên thơ cứ lùi dần:
    Tình Yêu
    Bằng gió, em hát lời của gió
    Những vì sao khuya đã rụng một mình
    Cả con chim suốt chiều lẻ bạn
    Cũng hót vào em tiếng cầu xin
    Khi mưa ngâu về trên mái nhà đêm Thất Tịch
    Đập vào cửa sổ nhà em
    Anh để lại trên bàn cây nến cháy
    Và khoác lên vai chiếc áo âm thầm
    Em ngồi lại trong căn phòng đầy gió mùa
    Đợi những đôi chim cánh liền bay mỏi
    Không nhớ lối về ô cửa nhà em
    Và tình yêu ra đi
    Và tình yêu không nói....
    Em giấu trong tim cái điều không thể
    Rồi khóc với ngôi sao đã rụng một mình:
    "Cám ơn Người, Người đà ban tặng
    Nhiều hơn lời cầu xin..."
    9-1994
    ---------
    Đêm cô đơn tôi nằm lắng nghe
    Chân ai hành khất lạc bên hè
    Đi đâu nữa, hỡi hồn phiêu bạt
    Gió đau gì gió xé hàng me
  7. nguoicuoicung

    nguoicuoicung Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/07/2002
    Bài viết:
    1.459
    Đã được thích:
    0
    Chiếc bánh đậu xanh của tuổi ấu thơ chập chờn trong giấc mộng tha hương.Nó gắn liền với cả một quá khứ đã khắc sâu trong ta như vết người thợ đá tạc trên bia mộ giòng chữ
    ....mất ngày 24-12( tức 1.......âm lịch)
    Ta thấy mình trở về ,được nằm bên cạnh bố,giữa nương dâu xanh bát ngát ,trên bãi bồi màu mỡ phù sa của sông Hồng.Có con chim vành khuyên đậu trên rặng táo hàng rào hót líu lo,một hàng tre xanh ngả ngiêng ,xào xạc đón gió từ dưới sông thổi lên .Tiếng vi vu từ những ngọn phi lao cằn cỗi ,khẳng khiu.Tất cả các âm thanh đồng que đó hoà thành bản nhạc như muốn tiễn đưa ta về bên bố.Ta thấy cơ thể mình nhẹ nhàng như quả bóng bay,lãng đãng bay vào không gian đen kịt,mỗi lúc một cao,mỗi lúc một xa, bỏ rơi cơn đói và khát,bỏ rơi cái lạnh bạo tàn đã hành xác ta những ngày qua.
    Chiếc bánh của mẹ nặng trĩu,cái bánh bé bằng ngón tay từ tay mẹ đưa cho ,ta thấm đầy mồ hôi của mẹ trong lúc rong ruổi giữa trưa hè Hà Nội,gánh dép nhựa làm oằn cong cái đòn gánh,cái đòn gánh còn bị cong hơn vì có tấm bánh của con và gói quà tiếp tế cho chồng toàn bánh mì khô và muối vừng.
    Ta phải dậy để còn ăn bánh của mẹ có hồn cha trong đó.Ta phải tự đi tìm,không trông mong được em đâu,em đã quá xa rồi.Quả bóng bay đột ngột dừng,ta vùng dậy để với chai nước để bên cạnh,lục trong hành trang còn sót lại bức thư em,ta đốt cả thư lẫn phong bì để sưởi ấm bàn tay mình.Bây giờ ta chỉ nhớ loáng thoáng nội dung thư có câu; nhà anh ấy bảo tháng này sang hỏi
    -----------------------------
    Một người quen đã đi lấy chồng
    Một người thương nay cũng sang sông
    ..............
    Hỏi trời xanh có chăng định mệnh
    Hỏi đời tôi sao mãi lênh đênh
  8. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    Trời ơi, bạn cũng bị ám ảnh vì bánh mì khô à? Nửa tháng một lần đúng không, lỡ rơi vào ngày mùng Một Tết thì cũng phải khăn gói vào trại Ba Thá! Bây giờ cứ thấy người ta rao bánh mì khô tôi nghĩ ngay tới trại giam!
    ---------
    Đêm cô đơn tôi nằm lắng nghe
    Chân ai hành khất lạc bên hè
    Đi đâu nữa, hỡi hồn phiêu bạt
    Gió đau gì gió xé hàng me
  9. anhhungxalo

    anhhungxalo Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/12/2002
    Bài viết:
    1.083
    Đã được thích:
    0
    VỀ
    Bắt đầu từ chốn không anh
    Con đường là của một mình nỗi đau
    Và em của những đêm thâu
    Về đâu nước mắt phía sau cuộc tình?
    Anh về giữa chốn nhân gian
    Tình không để bóng dắt sang bến bờ
    Em còn lại một câu thơ
    Buộc thương nhớ với dại khờ này thôi
    Ngày sau về lại chỗ ngồi
    Em thương mây trắng rối bời bay qua...
    5-1996

    CUỐI CÙNG CHO MỘT TÌNH YÊU
    Buổi chiều nay từ phố em về
    Mưa dẫm ướt khoảng sân rêu màu tối
    Ai khoác áo ra đi, mà lòng em hoảng sợ
    Lúc mùa thu con tàu ấy không về...
    Em khép rồi, phía ấy, những đam mê
    Chìa khoá cũ lặng câm
    Nến màu ai thắp sớm
    Đèn sáng lên trong vườn hoa công cộng
    Bóng cây dắt nhau ở phía hè đường
    Cô đơn dắt em về phía bão dông
    Giọng nói ấy, nhiều đêm em đã khóc
    Anh như ngọn đèn khuya, như cơn gió sớm
    Những ban mai mở cửa đón tin về.
    Nước mắt rồi hoá nến phía bên kia
    Gương mặt cũ, lời yêu không còn nhớ
    Em dắt mưa vào khuôn cửa nhỏ
    Những nỗi buồn
    có cánh
    đã bay lên...
    5-1996
    ---------
    Đêm cô đơn tôi nằm lắng nghe
    Chân ai hành khất lạc bên hè
    Đi đâu nữa, hỡi hồn phiêu bạt
    Gió đau gì gió xé hàng me
  10. Ladies

    Ladies Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/02/2003
    Bài viết:
    12
    Đã được thích:
    0
    Ta cũng cứ ngậm ngùi đi tìm lại cho mình những cảm xúc ngày xưa, tìm lại con người đáng thương và đáng trách thời xưa. Xa quá rồi! Mọi điều dường như đã chết, chẳng còn đâu. Đau đớn đến lặng người.
    Quá khứ không còn thương nhớ, tương lai chẳng thấy nhớ thương..
    Tự hỏi mình là ai trong cuộc sống này, tai sao con người ta lại thay đổi nhiều đến vậy, đã không thể nào còn tìm lại được con người mà ngày ấy vẫn hàng đêm tự trò chuyện với chính mình để tìm cảm giác bình yên và thương nhớ.
    Quá khứ chẳng nhớ thương...., những gì đã được coi là thương nhớ, tưởng là thương nhớ... cũng chỉ là những mờ ảo, xót xa là có thật, còn thương nhớ là không ư? Trách mình đã quá đa đoan.
    Thương mình đã quá cô độc, luôn luôn cô độc.
    Thương mình chẳng bao giờ nói nổi thành lời, chỉ nghẹn ngào cho những câu chữ bất chợt và vu vơ..
    Quá khứ chẳng nhớ thương, tương lai không thấy thương nhớ... Ta lặng câm, hiểu lắm cảm giác một mình, đi mãi đi mãi cũng vậy thôi. Dừng lại thì không đành, con đường phía trước còn dài quá. Ta sống đấy, nhưng vất vưởng, vui đấy, nhưng nhạt nhoà, buồn đấy, nhưng chẳng sâu.
    Cảm phục lắm những con người sống tràn đầy thương nhớ, mong chờ từng cảm xúc mong manh và chua chát ở từng câu từng chữ.
    Đi tìm thương nhớ.. quá khứ và tương lai, thương nhớ ở đâu?
    Hiện tại.... nhớ thương ơi.....
    ------------------------
    Lady in red

Chia sẻ trang này