1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi tìm......

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi chubichit, 08/02/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    I've got a dream

    Ừm....hôm nay khai giảng lớp mới mà bị giáo viên bỏ bom nên học viên rủ nhau đi cafe làm quen. Cũng lâu rồi mình chưa có gặp gỡ cafe với người lạ, thường thì sẽ viện cớ này nọ mà từ chối, nhưng ko hiểu sao hôm nay lại bước đi theo mọi người, nhẹ bẫng..... Lâu rồi ko viết, lâu rồi ko tâm sự với ai đó, lâu rồi ko cười thật sự, lâu rồi ko cả lo lắng và buồn bã hay cô đơn. Lâu rồi vẫn ở 1 mình, có khi cả ngày ko gặp ai để giao tiếp. Những sinh hoạt đời thường cứ 1 mình đã thành quen: ăn, ngủ, đi siêu thị, đi mua sắm, đi xem phim.... Nếu nói mình chưa từng thực sự làm 1 công việc gì cả dù đã ngoài 26, nếu nói mình cũng chưa từng học 1 nghề ra hồn gì cả dù đã từng ngồi trong giảng đường đại học, nếu nói mình sống như 1 kẻ tách biệt khép kín dù ở ngay đất HN ồn ã này, nếu nói.....thì liệu mình có bị làm sao ko nhỉ?

    Những biến cố, sự che giấu, chịu đựng rồi ngã xuống và ko còn dám mở lòng nữa. Vẫn biết rồi thì ai cũng phải đứng lên và đi tiếp, nhưng có 1 số người, trải qua vài chuyện đã khác đi rồi. Dù vui thế nào vẫn cứ thấy nụ cười của mình ngượng ngập. Dù buồn thế nào cứ rơi được vài ba giọt nước mắt là ráo hoảnh. Dù bực bội thế nào, quay đi thở dài 1 cái đã thấy ko còn gì. Với cái đà này có lẽ gấp đôi số tuổi hiện nay thì mặt mình sẽ vẫn ít nếp nhăn lắm đây.

    Ko muốn làm công việc mà mình ko thích, nhưng lại chưa chắc chắn công việc mình thích là gì. Thành ra bà cô 26+ vẫn ăn ko ngồi rồi, sống như 1 ẩn sĩ, lơ ngơ, lạc loài, lạc lõng và lạc hậu. Nói chung có đôi chút tự ti, cứ loanh quanh đi tìm công việc mình thực sự muốn làm trong suốt những năm còn lại của cuộc đời là gì. Rồi công việc chưa xác định thì ko hứng thú với vấn đề tình cảm, đến nỗi nghĩ rằng có thể trước khi quá tuổi, mình sẽ cố gắng có 1 đứa con mà ko lấy chồng. Nhưng càng lúc lại càng ko còn thấy lo lắng hay vội vã như những năm trước, cứ tà tà đi chậm rãi bên lề cuộc sống, ko hiểu có ngày mình thành tay nhặt lá chân đá ống bơ ko nữa.

    Dạo gần đây có hứng thú và đang dần từng bước đi vào 1 lĩnh vực mà mình ấp ủ trong tương lai gần sẽ lấy nó làm nghề nuôi sống bản thân. Thực ra thích từ nhỏ nhưng luôn nghĩ đó là điều viển vông. Đến khi đủ lớn để nhận ra nó có thể nghiêm túc thì....nói thế nào nhỉ, ko hiểu có còn thích hợp và lâu dài đc ko. 26+ và mình đang học belly dance vì muốn làm giáo viên dạy belly dance nói riêng và 1 số bộ môn múa khác nói chung. Giờ ngoài học nhảy múa ra mình ko có hứng thú với lĩnh vực nghề nghiệp nào khác nữa, thích cái gì rồi thì trong mắt chỉ còn trông thấy cái đó mà thôi. Suy nghĩ nhiều là thấy ong hết cả đầu! cứ học đã - chí ít với nhảy múa mình có thể tập mỗi ngày (cho đến giờ) mà chưa muốn bỏ cuộc.

    Viết vào đây để xem cuối cùng mình có đi làm đc nghề nào ko, có yêu được ai nữa ko và có lấy được chồng ko - 1 cuộc sống bình thường với bao người mà sao thấy chẳng dễ chút nào:-?? Nhưng suy cho cùng, ai mà ko có giấc mơ của riêng mình!

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  2. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Spanish gypsy dance

    Khoảng thời gian này thật tuyệt vời! Buổi sáng được đánh thức bởi tiếng chim hót, vươn vai dậy mở cửa sổ, bật máy phát vài bản nhạc trong khi làm bữa sáng. Căn phòng trọ hơn 20m2 thôi nhưng gần như đầy đủ, cảm giác cả thế giới đang thu nhỏ xung quanh mình vậy. Lắc lư người theo giai điệu, soi mình trong tấm gương lớn, cười toe và thì thầm "xin chào cô nàng vũ công đáng yêu!:x". Ăn sáng, lên mạng, học chút tiếng Anh, đọc quyển sách dang dở rồi dẹp gọn tất cả, thay đồ tập, đặt điện thoại chế độ quay và đơn giản là chuyển động của bản năng theo giai điệu. Những giây phút thế này luôn cảm thấy được là chính mình nhất, tự do nhất và thư giãn nhất. Rồi lại làm bữa trưa, ăn, chợp mắt, tuần tự đến tiếng Anh, sách, mạng, tìm nhạc, clip, tư liệu, ăn nhẹ và đến lớp tập luyện cùng mọi người cho tới tối. Kết thúc 1 ngày bằng bữa ăn lúc 9h or 10h, lọ mọ chút xíu và lên giường, đắm chìm trong giấc mộng về sân khấu, sắc màu và những vũ điệu. Cứ như vậy đã vài tháng nay, có đôi khi ra ngoài ăn tối cùng mấy cô bạn, đi mua sắm hay giải trí nhẹ nhàng - nhỏ em họ đến ở cùng mình 1,2 ngày đã thốt lên: chị đúng là người độc thân lành mạnh! - dĩ nhiên rồi, được sống mỗi ngày với niềm yêu thích của mình trong điều kiện ok thì sao có thể ko lành mạnh.

    Nhưng còn có 1 chân lý rằng: ko có gì là hoàn hảo! Có những nỗi lo vật chất như tiền bạc, nỗi lo tinh thần như cảm giác mơ hồ về tương lai, niềm tin vào bản thân và những điều ko dám chia sẻ cùng ai, ko dám cả viết lên thế giới ảo này, hay là vẫn chưa đủ dũng cảm để đối diện? À! còn 1 điều mất cân bằng mà càng ngày càng thấy rõ. Ấy là phần lớn thế giới xung quanh mình đều là cùng giới, giới tính nam ngoài họ hàng (và động vật) thì có ai ko nhỉ? - hình như ko! Cơ bản cũng ko có nhu cầu, nhưng cái gì mất cân bằng quá đều ko ổn, nhận ra gần đây bất đắc dĩ phải tiếp xúc với nam giới đều có những cảm giác rất oái ăm, rất ko tự nhiên, ko thoải mái như thể chưa tái hòa nhập được với cộng đồng (người khác giới) vậy. Thôi tạm thời bỏ qua đi, như thế này ko phải tốt rồi sao! Little girl, let's dance! \:D/

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  3. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Carry on till tomorrow

    Hết tháng 9 này là ko nhận viện trợ nữa, trong khi mới tập múa bụng đc 6 tháng (4 tháng ở trung tâm lớn, 2 tháng ở trung tâm nhỏ), chưa đủ năng lực để làm cho trung tâm lớn, chưa đủ uy tín để làm cho trung tâm nhỏ. Giờ mình đang tăng cường lịch học, tuần 4 ngày trung tâm nhỏ, 2 ngày trung tâm lớn, ở nhà mỗi ngày đều đặn luyện thêm - hi vọng sớm được đi dạy hoặc diễn để kiếm tiền trước tháng 9. Việc dạy mình tin là kiên trì sẽ làm được, còn việc diễn có đôi chút khiến mình suy nghĩ. Những show lớn, show chất lượng thì ko nói, còn lại sẽ là những tiết mục góp vui, giải trí cho các buổi hội họp, gặp mặt, liên hoa, lễ tết, sự kiện - nơi mà mình biết rằng ko nhiều người quan trọng kỹ thuật bạn múa đẹp và chuẩn ra sao bằng thân hình và gương mặt bạn lôi cuốn, hấp dẫn như thế nào.

    Hôm qua buôn với chị chủ trung tâm nhỏ, chị kể người thuê diễn nói chị gửi hình diễn viên múa trước, họ thích các cô chân dài, mặt xinh. Thở dài ngẫm, cái mặt mình thế này chắc ko đắt mấy show kiểu vậy rồi - hóa ra đây là lý do vì sao khi vào tập trung tâm nhỏ mình vẫn tự thắc mắc: có những bạn tập đẹp và chuẩn hơn hẳn nhưng lại ít đi diễn, còn mấy bạn hay đi diễn, nhiều bạn kỹ thuật ko bằng. Âu cũng chẳng có nghề nào hoàn hảo, chỉ có thể tự xác định điều mình muốn là gì. Mình muốn mỗi ngày, cơ thể đều được ngập chìm trong những giai điệu - đó là vẻ đẹp, là sự tự do và giải thoát mà bản thân có thể vươn tới lúc này, để thấy quỹ thời gian của cuộc đời đang dần vơi đi mà ko chút tiếc nuối. À ko! thực ra phải thấy thời gian như được dài thêm mới đúng, bởi vì với mình, cuộc sống mà ko có ước mơ thì sẽ ngắn đi rất nhiều, bởi vì vĩnh viễn đã ko thể quay đầu lại được, chỉ có thể tiến tới.....
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  4. GjoDongBac

    GjoDongBac Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    17/11/2010
    Bài viết:
    123
    Đã được thích:
    3
    Với công việc mình yêu thích thì đó k phải lao động mà là hưởng thụ. Bạn Hạnh Phúc vì được bận rộn sống cho ước mơ của chính mình.

    Đó là cuộc sống đầy ý nghĩa!

    Chúc bạn Niềm tin cùng Thành công!
    kieuhaiyen thích bài này.
  5. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Cảm ơn lời động viên của bạn. Đúng như bạn nói, vì thích việc đang làm nên mình thấy đi làm/học như được đi chơi, được hưởng thụ - bởi vậy nhiều khi bạn bè cứ càm ràm chuyện mình ít khi giải trí sau mỗi ngày/tuần làm/học - thực sự thì chính là cả ngày/tuần mình đã giải trí rồi mà. Nhiều khi mình thấy ngại lắm với 2 chữ "ước mơ" đấy, cảm giác những gì mình bỏ ra chưa xứng đáng với 2 chữ rất đẹp đó. Hiện giờ chỉ là 1 sở thích, 1 lĩnh vực mà trong đó bản thân có thể kéo dài hứng thú hơn nhiều lĩnh vực khác, và cũng là vì 3 chữ "phải kiếm tiền" đang trong tình trạng báo động rồi $-). Chúc bạn có thể biến niềm yêu thích thành công việc, nếu ko thể thì hãy ráng yêu thích công việc mình có được - cũng là 1 ý hay để thành công phải ko bạn :)
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  6. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Canon in D (rock)

    Mấy hôm trước thấy chị chủ clb đã rục rịch lên danh sách của đoàn đi tham dự festival, có vài người được đặc cách vào chính thức, còn lại vẫn chỉ là danh sách được tham gia tuyển chọn - nghĩa là còn phải qua vòng kiểm tra của hội đồng giám khảo trong clb (nghe "nghiêm trọng" thế thôi, chắc là chị chủ và 1 vài thành phần nòng cốt super soi thêm cho chắc). Mình nhìn thì biết vậy, ngẩn ngơ nghĩ khi nào mình mới đi diễn, mới lên sân khấu nhỉ - tự dưng cứ thấy rất trẻ con, như kiểu ngày xưa còn bé nhìn các anh chị lớp lớn biểu diễn này kia, cũng ngồi dưới xem và nghĩ như bây giờ, chỉ khác giờ ko phải anh chị mà hầu như toàn các em trẻ trung hơn mình mới buồn chứ. Các em trẻ mà kinh nghiệm biểu diễn đã tính bằng đơn vị năm rồi. Mấy bạn/em giờ hành chính đều đi làm và đi học, ngoài ra mới đi tập và diễn - bới đâu ra thể loại ngồi ko cả ngày như mình - nhưng mà thôi, mình đã đi chậm hơn người ta thì phải cho mình thêm nhiều thời gian tập luyện mới vớt vát đc chứ[r23)]

    Hôm nay vác cái bụng nặc nè đến chỗ tập, cởi cởi thay thay xông ra khởi động, múa may 1 hồi thì nghe chị chủ bàn bạc chuyện danh sách đi festival với mấy thành viên cốt cán, lập tức cái tai mình vểnh ngay ra hướng ấy: chính thức đc xx bạn rồi, còn thiếu yy bạn nữa. Đột nhiên chị chủ nói to 1 câu làm xương mình kêu cái rắc vì đang ép dẻo mà bị giật mình khựng lại: "AA ơi em tham gia dự tuyển đi" - mình định thần thều thào: "Chị ơi nhưng mà em chưa tự tin lắm đâu" - "Lo gì hả em, học đến trình độ lớp mình là được rồi. Thế nhé, AA nhớ đi dự tuyển đấy nhé" - mình cười toe toét, hét rõ to: "Vâng ạ!" Tuy mới chỉ là tuyển chọn thôi, chưa có được đi chính thức nhưng mà mình vẫn thấy rất vui, bởi ai cũng có thể tham gia thi tuyển, nhưng mình để ý những người mà chị chủ chủ động "nhắc nhở" đi tuyển chọn đều là những người tập tốt cả, kekekeke ;)) Có hi vọng rồi, có hi vọng rồi! Mong rằng lần sau viết bài sẽ là khi có kết quả khả quan[-O<
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  7. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    I see the light

    Những câu chuyện đan xen, mơ hồ, đến rồi lại đi. Những điều ý nghĩa như câu hỏi đang tìm lời đáp, những điều vô nghĩa như chuyện cười đã nghe hơn 1 lần. Chuông điện thoại dồn dập 1 bản nhạc bằng guitar điện, 2 tay thu xếp đồ đạc, chật vật mãi mới bấm đc phím trả lời: alo! alo? alo? trong khi bên kia vẫn đang là tín hiệu nghe máy chứ chưa tắt, nghĩ sóng điện thoại có vấn đề, thuận tay bấm gọi lại: xin hỏi ai vừa gọi vào máy mình vậy? - 1 giọng nữ lành lạnh: cho hỏi đây có phải là số của anh S ko? - vài tik tak để hiểu ra, mình nói 1 sự thật hiển nhiên: ko phải bạn ạ! Tay vẫn đầy đồ, đi đc vài 3 phút, ko yên với cái tiếng guitar điện dồn dập, lại số lạ, mình ngán ngẩm: aloooo - chào em! - xin lỗi ai đấy ạ? - anh S đây! - mép mình tự động nhích lên 1 cái khi kết nối 2 cuộc điện thoại với nhau.

    Thừa nhận 1 phần lỗi là ở mình, và mình đã chủ động sửa sai rồi, vậy mà vẫn bị lôi vào khi 2 người họ chưa giải quyết đc mâu thuẫn nội bộ với nhau - âu cũng là cái giá mình phải trả vì hành động thiếu suy nghĩ trước đây. Vẫn những điệp khúc cũ: em ăn chưa? em đang làm gì đấy? đi cafe với anh đi, anh đang ngồi 1 mình - trong lòng mình bốc hỏa, nhưng ngẫm rằng cái gì đã xác định ko muốn nằm trên đường đi của mình thì cứ dửng dưng mà bước qua, chẳng cần phí phạm cảm xúc, dù là giận dữ: em bận rồi, ko đi được - em sao thế! sao với anh như người xa lạ vậy! bla bla - mình tranh thủ sắp xếp đồ đạc trong khi chờ đầu dây bên kia phát biểu cảm xúc xong xuôi mới trả lời: em với anh gặp nhau ko giải quyết đc vấn đề gì cả, lại làm vợ anh suy nghĩ và lo lắng hơn, vậy thôi nhé, em bận rồi, chào anh!

    Có câu chuyện cười mang tên "chúng ta ko thể là bạn được sao?", thiết nghĩ trước khi hỏi câu này nên ngẫm xem, vì sao chúng ta phải là bạn? Mình thực sự ko muốn dồn 1 mối quan hệ với bất cứ ai đến đường cùng, dù là ghét cay ghét đắng như thế nào, chỉ cần đừng xâm phạm vào cuộc sống của mình khi đã xác định đường ai nấy đi, thì vẫn có thể văn minh, lịch sự với nhau. Lợi dụng 2 chữ bạn bè làm gì khi ai cũng hiểu mục đích của nó. Nếu thực sự muốn là bạn, sẽ biết nên cư xử với nhau thế nào.
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  8. rick999

    rick999 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/02/2012
    Bài viết:
    45
    Đã được thích:
    0
    Chúc bạn đi được với ước mơ của mình. Mình sẽ cố gắng cho được bằng bạn :D
  9. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Đôi khi mình nghĩ rằng, dường như thời gian đang quay ngược trở về ngày xưa khi chúng ta bắt đầu lại những dự định dang dở. Dù thực tế có nhiều trở ngại hơn xưa vì nhận thức của bản thân đã khác, nhưng cái cảm xúc được làm điều mình mong muốn thì vẫn cứ vậy, đầy năng lượng, hi vọng và những suy nghĩ tốt đẹp. Thấy cuộc sống tươi mới hơn và con người cũng tích cực hơn, nhất lại là đối với những ai đã trải qua giai đoạn "tăm tối" trước đó. Mình nghĩ chúng ta ko trở lên tốt hơn hay xấu đi vì làm 1 điều gì đó, mà là vì cách chúng ta làm điều đó như thế nào. Bạn cố gắng lên ha!:)
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  10. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Symphonie 40

    Mấy hôm nay thông tin cứ dồn dập, loay hoay để sắp xếp, ko muốn bỏ cái nào nhưng lại ko thể theo được tất cả. Đang học 3 lớp 6 buổi, được kéo vào đợt lưu diễn nên tập thêm lớp thứ 4, chưa kể sắp tới sẽ phải tập thêm 1, 2 lớp nữa vì vụ lưu diễn. Đúng lúc nước sôi lửa bỏng, 1 câu lạc bộ uy tín gửi thông báo lớp múa bụng đặc biệt đào tạo chuyên sâu về kỹ thuật và kỹ năng biểu diễn mà mình đã đăng ký từ mấy tháng trước, đầu tháng 3 này sẽ khai giảng, chưa kể lớp ballet dành cho người lớn mình mong chờ từ lâu cũng sắp mở khóa mới. Rồi thì lọ mọ tìm được 1 giáo viên kỹ thuật cực tốt đang chiêu sinh - đau đầu nhất là tất cả các lớp này đều đồng loạt có lịch học vào chiều tối, gần như cùng 1 tầm giờ với nhau, hơn nữa lại là các lớp hiếm, ko thường xuyên khai giảng. Rồi thì mình đang đứng trên bờ vực phá sản vì tiền học phí mỗi tháng, trong khi vẫn phải ăn uống theo tiêu chuẩn của 1 người đang tập luyện. Và bi kịch là mình chưa có nguồn thu nhập ổn định nào cả.

    Vụ lưu diễn thì cứ như quả bom nổ chậm treo trên đầu, lúc thấy nói ghi tên mình trong danh sách đi, lúc lại nhận đc thông báo là tập luyện cho buổi casting vì ban tuyển chọn lần này sẽ mời thầy A bên trường xiếc, cô B bên trường múa, anh C ở công ty X, chị D ở bộ phận Y. Rồi thì phải tập thêm tiết mục để diễn cho show nội bộ nhằm cọ sát trước khi lưu diễn. Nói chung mọi thứ dồn vào 1 lúc nên nhiều khi mình lâm vào tình trạng tập bài này lại diễn nhầm sang động tác bài nọ, cơ thể chuyển động mà đầu óc lại tính toán tiền nong, sắp xếp chạy lớp - rất mất tập trung!

    Aaaaaaaaaaa!!!!!! nhưng dẫu sao cảm giác bấn loạn vì lo nghĩ và bận rộn vẫn sung sướng hơn là tự kỷ ngồi ko 1 chỗ. Cảm giác như mình 16 chứ ko phải 26 [:D]. Cố lên! Cố lên! tháng 9 sắp đến rồi, ko thành nghề nhanh là chết đóiiiiiii b-(
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014

Chia sẻ trang này

Mudim v0.8 Disable VNI Telex VIQR Mix mode Auto detect Use speller featureUse new accent rule [ Toggle (F9) Toggle Panel (F8) ]