1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi tìm......

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi chubichit, 08/02/2012.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    A sad motive

    Con người ta đôi khi thật khó lý giải, đôi khi rơi vào trạng thái ko biết gọi tên thế nào. Ko vui cũng ko buồn, ko vướng bận suy nghĩ nhưng lại thấy mông lung. Cảm giác như mọi thứ đều tan ra, vây kín, nhè nhẹ, bồng bềnh và mơ hồ. Cũng dễ chịu đấy, nhưng chưa phải là thanh thản. Trong lòng có nhiều điều, ko tìm được người chia sẻ hay ko có nhu cầu chia sẻ - cũng chẳng biết nữa, chỉ biết đã quen tự giải tỏa và cân bằng dù ko phải lúc nào cũng hài lòng. Một mình thì chưa đủ nhưng thêm người nữa lại thấy thừa....

    Bữa nay mưa to ghê! Cafe sữa tươi thơm mát quá! Một đợt thử thách và cạnh tranh mới. Đi tiếp thôi nào.......
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  2. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Highlander

    Hôm nay muốn dừng lại quá! dừng lại để nghỉ.....chỉ 1 chút thôi....tinh thần thật tệ. Sắp đến giờ tập bài rồi nhưng ko thể tìm được cảm hứng, ngay từ đầu đã ko thích bài thuộc thể loại như vậy, chỉ là cố ép bản thân rằng, xác định theo đuổi thì ko còn là thích hay ko thích nữa mà bất cứ thể loại nào thuộc lĩnh vực của mình cũng phải học, cũng phải làm được. Bật 1 bản nhạc, đứng trước gương xoay thật nhanh, thật nhiều, xoay để những thứ ủ ê, tiêu cực trong đầu rơi hết ra ngoài. Xoay như 1 con điên, chóng mặt, lao đầu đập vào thành giường. Thế là ngồi phịch xuống, thế là khóc - những thứ nhiều năm nay tích tụ vẫn còn đó, sâu bên trong sự bình thản phía ngoài; sự cô độc và yếu đuối của mình vẫn còn đó, ngay bên cạnh những cố gắng để mạnh mẽ.

    Dù sao, đời mà......ai chẳng có lúc như vậy.....Nếu mình đã dám bất chấp và lì lợm đi đến ngày hôm nay thì ko có lý do gì để dừng lại dễ dàng như vậy. Đi đến lớp tập nào - ko thích thì sao chứ! ko thích đâu có nghĩa là ko làm được! Đơn giản rằng ko ai hối hận vì đã cố gắng cả, người ta chỉ hối hận vì đã ko cố gắng thêm lần nữa khi còn có thể mà thôi.

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  3. phuonglp

    phuonglp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2012
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    Cố lên đồng chí :D
  4. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Cảm ơn đồng chí! ^^ Mình còn lên đây hô hào được thì chắc chắn là còn cố được. Chỉ sợ nhất những lúc chán nản toàn tập, buông xuôi ko muốn viết hay làm bất cứ việc gì nữa thôi. Nói chung cơ thể cần tập mới dẻo dai được, và tinh thần cũng cần luyện mới mạnh mẽ được. Tinh thần mà èo uột là nguy hiểm lắm! 8-x
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  5. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    The glorious death

    Mình từng theo học khá nhiều lớp múa bụng, trải qua nhiều giáo viên khác nhau. Ko ít giáo viên giỏi nhưng ko nhiều giáo viên nhiệt tình. Có giáo viên đứng lớp mà tỏ rõ sự mệt mỏi còn hơn cả học viên, hoặc dạy lướt như thể giữ sức. Có lần mình học giáo viên là 1 em sinh viên sắp ra trường. Em nói đang tìm việc, mình bảo rằng làm nghề dạy múa này cũng được chứ sao, em lắc đầu trả lời ko, bởi vì làm nghề này mệt lắm. Hồi ấy mình ko tin, vì thích tập nên đâu có thấy mệt lắm. Hơn nữa tập còn mất tiền, đi dạy vừa đc tập lại vừa có tiền, phải thích hơn bao nhiêu chứ!

    Giờ thì mình bắt đầu tin rồi. Hôm nay học sinh khen cô giáo dạy cẩn thận nên dẫn thêm vài bạn đến học. Đã dạy cho các học viên cũ gần hết kỹ thuật chặng 1 thì thêm mấy học viên mới vào - thực sự là khó xử vì học viên mới cứ nhất quyết muốn học lớp này! Nếu dạy như thường chắc chắn học viên mới ko theo kịp, mà muốn chú ý cho học viên mới nhiều 1 chút thì lại làm chậm tiến trình học của học viên cũ. Hôm nay lớp bị hỏng điều hòa. Vừa nóng, vừa đông, lại người học mới, người học cũ lẫn lộn. Người mới thì nản vì thấy nhanh và khó, người cũ lại thấy mệt vì ít nhiều cũng bị mất thêm thời gian để giáo viên chỉnh cho người mới. Còn mình, dĩ nhiên mệt = người mới + người cũ.

    Lết về đến nhà, cổ họng thì ngứa, tiếng thì khàn, người thì rũ rượi, mệt đến ko còn thấy đói. Theo cái nghề này, mệt mãi cũng quen đã đành 1 nhẽ, nhưng buồn hơn là hôm nay nhiều người ko hào hứng như các buổi trước. Hết giờ, 1 học viên than sao càng tập em càng thấy mệt mỏi hơn thế này. Mình cứ ám ảnh mãi câu nói ấy.......Liệu chỉ là do khách quan hôm nay hay phương pháp dạy của mình ko ổn chỗ nào.....
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  6. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1

    Cảm giác đó ko chỉ riêng em mà rất nhiều người đều có, và cũng ko chỉ ở tuổi trẻ, trung niên hay người cao tuổi đôi khi đều có những giai đoạn mơ hồ trong lứa tuổi của mình. Thậm chí cả những người mà nhìn vào thấy được sự thành công, mỹ mãn cũng ko tránh khỏi. Tuy nhiên em đừng mải miết tìm ở bên ngoài mà quên mất phải tìm ở trong chính bản thân mình nữa nhé. Còn thì cuộc sống là rất nhiều hành trình, hết hành trình này lại đến hành trình khác nên điểm đến chỉ là 1 khái niệm tương đối. Tìm được cái này rồi lại tiếp tục tìm cái khác, đừng nghĩ cuộc sống sẽ có 1 điểm dừng nơi mà em có thể tuyệt đối hài lòng. Do đó quan trọng là tập cho bản thân biết trân trọng hiện tại và tận hưởng nó để mỗi hành trình đều có ý nghĩa từ khi bắt đầu đến lúc kết thúc :)
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  7. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Fly me to polaris

    Nguyên 1 ngày rảnh rỗi, việc có ích thì chưa muốn làm, lên cơn lười biếng tự cho bản thân dễ dãi 1 chút, cho những cảm xúc đàn bà có dịp được đi hoang. Gọi điện về nhà, nói vu vơ những chuyện đời thường thôi chứ tình cảm thì ko. Lên FB chỉ để đọc tin, còn chia sẻ tâm tư là điều ko cần thiết. Nhìn 1 lượt list yahoo, người có thể nói thì ko muốn, người muốn nói thì lại ko thể.

    Sớm chạy bộ, muốn ai đó song hành để cùng nghe bản nhạc yêu thích. Đi siêu thị, muốn ai đó đẩy dùm xe chứa hàng. Tới rạp coi phim muốn ai đó ngồi cạnh để ăn chung túi bắp. Ra hiệu sách muốn ai đó cao hơn để với dùm hàng kệ phía trên. Đi học/làm xong muốn ai đó đứng chờ để về cùng chiếc xe. Muốn ngồi bên ai đó những ngày mưa, đi cùng ai đó những ngày nắng, nhớ ai đó những ngày gió và nắm tay ai đó những ngày đông.

    Nhưng chỉ là cái muốn của cảm xúc đi hoang mà thôi, thực tế và lý trí đều ko cho phép. Tự nhắc rằng đừng thả mình quá cao vào những ngày lộng gió, vì một khi giông bão tới sẽ rất khó để trở về......

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  8. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Wild child

    Sắp lĩnh lương của khóa dạy đầu tiên, trừ đi các loại chi phí, cũng chẳng còn bao nhiêu, nếu tính cả mấy cái tiệc trong tháng thì có lẽ ko âm là may. Sau này còn phải học các lớp nâng cao rất mắc, đau đầu tính tìm thêm 1 nghề phụ nữa trong khi chờ hoàn thành các lớp nâng cao để có thể dạy ở nơi tốt hơn. Tiền nong hơi eo hẹp, ăn uống có phần "thanh đạm" hơn, lại gầy đi 1 chút, tự ngắm mình trong gương cũng thấy xót. Nhưng sức khỏe vẫn tốt, sức bền thì lại ngày càng tăng :| Đến lớp dạy học viên kêu cô giáo gầy đi rồi, tự mình cũng thấy 1 vài đường cong(của thịt) đã được thay bằng đường thẳng (của xương). Ấy thế mà nhịp nhàng từ đầu đến cuối vừa tạp mẫu vừa hô, 2 ca liên tục, chỉ thấy khát ko thấy mệt. Nếu có thể, ngày nào cũng dạy 2,3 ca thì tốt biết mất, sẽ kiếm được nhiều tiền hơn ^^ Bình thường chậm chạp, uể oải và lười biếng, đến khi đc tập, đc dạy lại như đứa thừa năng lượng, nhiệt tình hừng hực. Bình thường tâm trạng chán nản, mệt mỏi, cố lết đi tập, đi dạy xong lại thành ra phơi phới và đầy hưng phấn - cứ như thế này đến già thì thật hay!


    Học nhiều, dạy nhiều, càng lúc càng tự tin trong khoản tạo không khí và hứng thú cho các chị em. Song song đấy là phản ứng với các anh em lại có phần tụt lùi. Mình hay nói đùa rằng đang sống trong nữ quốc, ăn "nhạt" quen rồi, đã quên mất vị "mặn". Chẳng ngại ngùng mặc những bộ tập ôm sát khoe đường cong nhưng lại đỏ mặt, đi như chạy khi mấy anh trên công ty mình dạy trêu "cô giáo, cô giáo...." Thấy thoải mái khi diễn với trang phục nửa kín nửa hở nhưng lại ko dám nhìn xung quanh khi có nhiều ánh mắt khác giới dõi theo. Tự tin diện đồ gợi cảm hàng ngày pha trò với chị em cùng khu, nhưng lại trưng ra vẻ mặt vô cảm khi lướt qua các anh hàng xóm, chỉ vì các anh ấy là nam giới nên bất giác đối mặt có chút căng thẳng, phản xạ là đóng cửa cảm xúc luôn. Bản thân có chút chỉn chu trong ăn mặc, mang mác nghề là dạy nhảy múa, cả ngày ko thấy mặt (vì trong phòng học, tập và ăn mỳ gói!!!!), đến chiều tối mới ra ngoài (đi tập, đi dạy kiếm tiền sống qua bữa). Đôi khi có học viên tiện đường đến lớp qua đón (bằng xe máy) nên mình đứng chờ ngoài đường. Kết quả bị mang tiếng kiêu và lạnh, thỉnh thoảng có ô tô đến đón - ko phải các anh đã đọc quá nhiều báo mạng đấy chứ. Đúng là cái hiểu qua vẻ ngoài và sự thật bên trong có 1 khoảng cách rất dài, rất xa - thật sự mình ko có khả năng để vươn đến tầm như suy nghĩ của các anh ấy mà 3:-O

    Vừa nhận đt thông báo mình đc nhận dạy thêm 1 lớp - thật là tốt quá mà! Mong ước có thể dạy kín mít cả tuần luôn. Kiếm tiền! Kiếm tiền! Kiếm tiền để làm gì - để sinh hoạt, tất nhiên rồi, để hoàn thành ước mơ cũng là mục tiêu, chắc chắn! :x

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  9. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Sài Gòn cafe sữa đá

    Cuối tháng hết tiền, nhưng hóa ra hết tiền ko có nghĩa là hết vui. Cái vui của hết tiền còn hơn cả khi có tiền. Cái vui của cuối tháng hết tiền là cô bạn thân cùng nhà khác phòng gọi điện bảo: tớ gọi pizza cho 2 đứa mình rồi, có cả pepsi, khoai tây chiên và salad nữa - nhưng mà tớ đang hết tiền rồi, hay cậu cho tớ ghi sổ nợ nha, mấy bữa nữa có lương tớ trả - ôi trời! cậu ko phải nghĩ cái đấy - ừ! cứ thế đi, khi nào pizza đến gọi tớ cùng ăn ha - ok!

    Ăn chung, buôn chuyện chán chê, mình lại cầm lên phòng, tiếp tục vừa nhâm nhi, vừa xem 1 bộ phim tình cảm hài. Bỗng dưng thấy vui ơi là vui! Cái vui rất khác với những bữa ăn trong nhà hàng đắt đỏ được phục vụ tận miệng trước đây. Lại thêm hăng hái chiều nay đi dạy trên công ty cho chị em rồi. Hôm nay là 1 ngày hết tiền! :x
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  10. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    I never been to me

    Ngày trước ko hiểu tại sao lại thích nhảy múa. Thực sự ko hiểu! Chỉ biết cứ nghe thấy giai điệu là muốn được chuyển động cơ thể. Gần đây phát hiện ra rằng, bởi quá si mê âm nhạc mà thành ra yêu thích nhảy múa. Thực ra bản thân ko thích (hợp với) tất cả các thể loại nhảy và múa, vì có những giai điệu ko hề tạo hứng thú chuyển động.

    Tình yêu với âm nhạc được người ta thể hiện bằng những ngôn ngữ đặc biệt: giọng hát, âm thanh nhạc cụ và những chuyển động cơ thể. Có điều kiện hơn 1 chút, mình nhất định sẽ học chơi nhạc cụ. Ko kể đến việc kiếm tiền mưu sinh thì cảm giác đắm chìm trong âm nhạc đã tuyệt vời, cảm giác là 1 phần của những giai điệu (hát, chơi nhạc cụ, nhảy múa) còn tuyệt vời hơn. Đó là cảm giác chạm được tới nơi sâu kín trong con người mình, là khoảnh khắc ko gì xung quanh cản trở, chỉ có tâm hồn tràn đầy cảm xúc, dẫu vui hay buồn, thì cũng đã thật sự được giải thoát và tự do bay đi như cánh hoa bồ công anh trong gió.
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014

Chia sẻ trang này