1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đi tìm......

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi chubichit, 08/02/2012.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Remember when

    Hơn 5h sáng ngủ đến hơn 2h trưa dậy, thấy nắng, thấy gió, cảm giác hanh khô và cảm giác....đói. Mở tủ lạnh, còn khá nhiều thứ nhưng cái gì cũng dang dở, chẳng hợp để làm thành 1 bữa ăn. Có thịt hun khói nhưng hết bánh mỳ, có trứng nhưng ko còn mỳ gói, có rau có thịt kho nhưng cơm chưa cắm. Đến đồ ăn cũng nên có đôi có cặp mới hợp thành bữa ngon, nhưng trước khi ngon thì phải no cái đã. Hấp tạm 2 bánh bao nhân đậu xanh, bắc 2 quả trứng, thêm ly cà phê sữa tươi và cốc nước cam. Thôi thì cũng mãn nguyện dạ dày.

    Chuyện nhảy múa đang đi vào lối mòn khi mà cảm giác nhàm chán dần xuất hiện nhiều hơn trong mỗi buổi tập và những bài diễn lặp đi lặp lại 1 phong cách. Làm việc ở đây, đi dạy, chỉ được dạy trình độ cơ bản, đi diễn, chỉ được diễn theo bài biên đạo của 1 người với 1 phong cách. Cũng gần 1 năm trong vũ đoàn này rồi, đi sâu mới thấy nhiều cái bất cập. Hơn nữa, với gương mặt của mình, tự biết ko thích hợp, càng ko phải lựa chọn top đầu cho việc lên sân khấu biểu diễn. Cơ thể vẫn vậy, vẫn muốn chuyển động mỗi khi âm nhạc cất lên, nhưng cái đầu đã phải tính toán tiếp những hướng đi thực tế cho cuộc sống.

    Bẵng đi 1 dạo, từ lần cuối đứng ở ban công uống cà phê sữa tươi và nhìn tên cùng nhà ngồi tè le 2 chân trên chiếc xe ga đi làm. Sau đó nhiều việc đến, cùng sự lười biếng của cảm xúc, bản thân chẳng tha thiết nhìn ngắm gì nữa. Lại sau đó, nghe kể hắn có bạn gái, một cô bé da trắng chân dài hay đến khu nhà, hay lên phòng hắn, hay đi chơi với hắn mỗi buổi tối. Cô bạn thân kể nhiều lắm, nhưng mà thật sự cơm áo gạo tiền, vấn đề công việc làm mình ko còn nhiều cảm giác với những câu chuyện về hắn nữa. Khoảng thời gian đó ko hiểu sao cả 2 cũng chẳng chạm mặt nhiều như trước. Việc ai người đó làm, phòng ai người đó sống, giờ giấc ai người đó sinh hoạt.

    Gần đây, tần suất hắn xuất hiện và trêu chọc mình tăng trở lại. Thấy hắn có vẻ tí tởn và hứng khởi đặc biệt, mình thầm nghĩ yêu vào có khác, hoặc là công việc thuận lợi, kiếm được nhiều tiền đây (dạo này đầu óc hay nghĩ về tiền quá!) Thôi thì đằng nào bạn gái hắn cũng có rồi, chẳng phải ngại ngùng cảm xúc gì nữa, chẳng phải mặt lạnh che giấu như trước đây, thoải mái trêu đùa lại vài câu cho xôm tụ xóm làng. Nhưng mà càng lúc càng thấy mức độ thả tình thả ý trong những câu nói đùa của hắn tăng cao. Mình chột dạ cùng lúc cô bạn thân kiêm kênh thu phát tin tức buôn rằng dạo này ko còn thấy cô bé da trắng chân dài hay đến chơi với hắn nữa. Là sao? Cũng chẳng quan tâm nhiều, đã ko còn hứng thú chạy theo cuộc sống của người khác trong khi khi cuộc sống của mình chưa đâu vào đâu.

    Một buổi chiều đi dạo cùng cô bạn, về đến phòng, 2 đứa nhíu mày nhìn nhau vì tiếng nhạc ầm ỹ phát ra từ phòng anh em hắn, khuyến mãi thêm cái giọng lanh lảnh chói tai của tên em và âm vực trầm vang đau đầu của tên anh. Cô bạn phăm phăm tiến lên, mình ngập ngừng 1 chút. Tuy là nhiều lần hắn mời mình lên phòng chơi nhưng mình nghĩ cũng chỉ là xã giao, thêm nữa, lên bất ngờ thế này ko biết có bất tiện cho chủ nhà ko thành ra bước chân cứ chậm chạp. Cô bạn đã đến cửa trong khi mình đang đi cầu thang tầng dưới, bỗng nghe tiếng gào thét của tên em: ối! anh K ơi! chị A (tên mình) lên đấy! Tiếp theo là tiếng cười khả ố của cô bạn lẫn tiếng ối á nửa hoảng hốt nửa đùa cợt của hắn. Mình dừng lại, từ dưới ngước nhìn lên, ánh sáng chiều chập choàng, đèn chưa bật, nhạc nhẽo ầm ỹ, cửa mở toang, cô bạn vẫn cười hố hố ngoài cửa, e hắn cười hí hí trong cửa, hắn đứng giữa 2 người đó, cởi trần, mặc 1 cái quần ngắn cũn, thực sự là ngược sáng nên tối om, mình chẳng nhìn thấy gì. Chờ cho mấy âm thanh náo loạn đó đỡ đi mình mới lên tiếp. Dĩ nhiên sau đó, đèn điện đã bật sáng, hắn đã đầy đủ quần ngố áo phông, chỉ còn cô bạn và tên em vẫn thấy phảng phất nét cười nham nhở trên mặt. Xem ra ỷ thế cả tầng chỉ có 1 phòng anh em hắn ở nên cứ mở toang cửa trong lúc ăn mặc "hở hang" như thế.

    Vào phòng rồi, phát ngôn chủ yếu vẫn là cô bạn, thứ 2 tới hắn, thứ 3 là tên em và mình xếp chót bảng. Thực ra ko hẳn ngại ngùng hay rụt rè gì, dù sao cũng ra rả trêu và bị học viên trêu suốt. Nhưng với 1 số đối tượng gây cảm giác gọi là "ánh mắt nguy hiểm" mình cần nhiều thời gian hơn. Đó là kiểu nhìn nửa chính nửa tà, nửa đùa cợt nửa nghiêm túc, nửa dữ dội nửa tình cảm, tóm lại là khó nắm bắt. May có cô bạn khá ghê gớm và mồm mép đi cùng nên mình cũng nhàn nhã hơn. Có điều độ bựa của hắn chẳng kém gì cô bạn, thành ra mỗi lần 2 kẻ mặt dày siêu hạng ấy tung hứng 1 số vấn đề nhạy cảm thì nhóc em chỉ còn nước đỏ mặt và mình ko biết nên cười hay mếu. Đôi ba lần qua đồ phản chiếu, thấy hắn chăm chú nhìn mình với "ánh mắt nguy hiểm". Mình quay lại gợi vài ba câu, nửa đầu nhìn thẳng thăm dò, nửa sau hiền hòa thu lại với vẻ tự nhiên nhất có thể. Thừa nhận bản thân có khoảnh khắc lúng túng, có lẽ vì loại ánh mắt nguy hiểm vốn là 1 trong những sở thích của mình.

    Cô bạn cầm 1 thứ đồ trang trí ko liên quan đến căn phòng lên hỏi ai tặng à, dễ thương thế. Hắn thản nhiên đáp, là 1 người từng gắn bó tặng, có 1 đôi rồi liếc mắt quét qua phía mình. Tự nhiên thấy gió lạnh thổi đâu đây, nghĩ thầm, sao phải dùng câu trả lời nhiều cảm xúc ẩn ý thế trong trường hợp vô thưởng vô phạt này vậy anh zai ơi. Cuộc nói chuyện tiếp diễn với màn "hỏi thăm" về cô bé da trắng, chân dài. Trước đây tuy mình ko để tâm lắm nhưng bị nghe nhiều nên cũng thấy lạ vì qua lời cô bạn kể, toàn thấy cô bé ấy đến đây chơi hoặc đến đây rồi cả 2 mới khởi hành chứ thường ko thấy hắn ló mặt đi đón. Kinh nghiệm của bản thân trong quá khứ, cảm thấy là con gái như vậy có đôi phần thiệt thòi, có lẽ bởi đã thể hiện tình cảm cho 1 người hơn là người ta đáp lại. Quả nhiên hỏi đến chuyện đó, câu trước hắn ra bộ cười khổ nói bản thân bị đá, câu sau đã lại người yêu anh thì nhiều, người anh yêu có được bao nhiêu.

    Dù mình đã cố tỏ ra trung lập và ko liên quan, nhưng do cô bạn chặt chém ác quá, thành ra cảm thấy anh zai đang bị "bắt nạt", nhóc em tiếp sức bằng cách bắn trả: "thế chị A đã yêu ai chưa?". Trộm nghĩ, đến lúc rồi, câu này là kinh điển mà. Trước giờ với tình huống tương tự, vẫn thường trả lời là đã yêu rồi, yêu nhiều rồi, nhiều đến mức chán ko buồn yêu nữa rồi. Thôi thì cứ bản cũ soạn lại, dù sao sự thật của bản thân đúng là như thế, vừa nói xong "dĩ nhiên là chị đã yêu rồi, yêu nhiều rồi" đang ngắt dòng định tiếp tục thì hắn ngồi quay lưng lại phía mình, bỗng dưng lên tiếng: "nhiều đến mức chán ko buồn yêu nữa rồi phải ko". Nói xong câu chen ngang thì quay lại, mình và hắn nhìn nhau 2s rồi quay đi mỗi người 1 hướng. Cuộc nói chuyện lại tiếp tục sôi nổi với tài chém gió ko biết mệt mỏi của cô bạn. Bước ra ban công của căn phòng, tầm nhìn rất rộng, nhớ lại 2s vừa nãy, ko nhịn được phải cười khẽ 1 tiếng, xem ra hắn cũng là kẻ có nhiều tâm tư vì chuyện tình cảm trong quá khứ.

    Một ngày se lạnh, phòng mình và cô bạn đối diện nhau, cách 1 cái hành lang vài bước chân, đang lững thững sang chỗ cô nàng, hắn từ trên chạy xuống, có vẻ vội vàng nên 2 bên chạm mặt ở hành lang cũng chẳng chào hỏi. Nhưng hắn vẫn kịp nhìn thẳng xuống phía dưới, mình đang ở nhà nên mặc váy hơi ngắn, may mà lướt qua nhanh, mất dạng rồi mới nghe cái giọng trầm vang vọng lên "đi dép vào nhé". Cô bạn ló mặt ra nhăn nhở nhái giọng: "đi dép vào nhé, e cứ chân trần váy ngắn thế kia làm sao a chịu được". Chỉ vì cái tội lười mà lại bị trêu rồi. Mình đang suy nghĩ xem có nên rủ cô nàng đi chơi nói chuyện với các đối tượng khác giới nữa hay ko. Cũng tối hôm ấy, đi bộ mua thẻ điện thoại về, bước lên cầu thang đã nghe tiếng 2 anh em hắn ở tầng trên vừa đi vừa nói chuyện, chắc về trước mình 1 chút. Vẫn cái giọng hắn: " mua thêm mấy đôi dép trong nhà nữa, lạnh rồi đi chân đất ko tốt". Ngay lúc ấy, mình đã nghĩ trong đầu 3 chữ: "nguy hiểm quá!" [:D].

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  2. phuonglp

    phuonglp Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/01/2012
    Bài viết:
    72
    Đã được thích:
    0
    đúng là đến tuổi này cũng nên tính cửa lo thực tế, đam mê ai cũng có, nhưng mấy ai có đam mê đủ sức nuôi sống bản thân đâu. cố lên bạn à, mở rộng các mối quan hệ, ko ai biết ngày mai mình sẽ ra sao đâu
  3. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Im still loving you

    Một ngày se lạnh có gió. Những giấc mơ mông lung, chập chờn. Trong giấc mơ có người nói mình lạnh lùng và khép kín. Sáng mở yahoo, có người nhắn tin kêu mình kiêu căng, ngạo mạn. Trước đây, với mỗi nhận xét ko đúng về bản thân, đều cảm thấy vô cùng khó chịu và nhất quyết phải tìm cách giải thích lại cho rõ ràng, minh bạch nếu ko sẽ thấy như là bị oan ức lắm. Giờ thì chỉ đơn giản cười trừ cho qua chuyện, nói vài ba câu nhẹ nhàng hàm ý, đối phương có thể hiểu được hay ko là tùy ở cái tâm, cái ý của họ. Mối quan hệ nào, dù là bạn bè hay tình cảm nam nữ cũng đều cần trải qua thời gian và thử thách. Ko phải vào bất cứ thời điểm nào cũng có thể nói hết. Bởi vậy có ý với nhau sẽ có kiên nhẫn chờ đợi nhau. Ko phải vào bất cứ giai đoạn nào cũng thích hợp để chia sẻ hết. Bởi vậy có tâm với nhau sẽ có thể đặt bản thân vào hoàn cảnh đối phương thay vì hiểu nhầm. Nếu đã dễ dàng từ bỏ, dễ dàng hiểu sai, liệu có cần/thể để tiếp tục?

    Người có thể hiểu thì đã ko thể chờ đợi, người có thể chờ đợi thì lại ko thể hiểu. Có những chuyện xảy ra khi ấy chưa thể cảm nhận hết, cứ khóc lóc, trách móc. Vài năm sau, giật mình nhớ lại, hình như trường hợp này, hoàn cảnh này sao có đôi chút quen thuộc. Nhớ ra lại tự thấy buồn cười vì bản thân bây giờ giống cái người ngày xưa bị trách móc đến thế. Nhớ ra lại bất chợt thở dài, hóa ra ngày đó, người ấy như vậy là vì thế. Đã có thể hiểu đc rồi! Nhưng sao ngày đó lại ko thể nói hết, ko thể chia sẻ hết. Có phải vì: "Ko phải vào bất cứ thời điểm nào cũng có thể nói hết...... Ko phải vào bất cứ giai đoạn nào cũng thích hợp để chia sẻ hết......". Có đôi khi đã cố gắng ko dễ dàng từ bỏ, nhưng tình cảm đâu phải là tất cả, thời điểm cũng vô cùng quan trọng. Thời điểm đó, suy nghĩ và nhận thức còn ngây thơ, non nớt, nói ra hết, chia sẻ hết chưa chắc đã có thể hiểu hết. Nhiệt tình và cảm xúc, đam mê và quyết tâm - tất cả đều đáng quý nhưng đôi khi, cái người ta cần lại chỉ là 1 tâm hồn để thấu hiểu mà thôi.
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  4. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Europes skies

    Ba ngày ba đêm ko bước chân ra khỏi phòng, khoắng sạch tủ lạnh trong khi chiến đấu trường kỳ với laptop. Đều đặn ôm máy đến 7h sáng rồi ngủ đến 2h chiều, xong lại tiếp tục ôm máy đến 7h sáng hôm sau. Đến trưa ngày thứ 4 lết vào nhà tắm tổng vệ sinh, mở cửa phòng bước ra ngoài có đôi chút hoang mang:-ss Đi dạy học viên với tinh thần và cơ thể như là 30 năm đã trôi qua chứ ko phải mới 3 ngày. Về đến phòng, đóng cửa, mở nhạc, thắp nến, đổ rầm lên giường, giang rộng tứ chi, những hình ảnh và suy nghĩ dài dằng dặc chạy qua trí óc, vô cùng bận rộn trong khi cơ thể ko buồn nhúc nhích. Cứ thể ngủ đến sáng hôm sau.

    5h kém, tỉnh dậy vì tiếng nhạc vẫn phát từ tối qua. Mở cửa ban công thấy khoảng không ẩm ướt, mờ sương trắng, hư ảo và đầy kích thích, thế là xỏ giầy chạy bộ, vơ vội chiếc mp3, lao ra ngoài không gian mịt mờ đậm chất mời gọi, giống kiểu bọn trẻ con hay chui vào cái gầm giường tối tăm rồi tưởng tượng có 1 thế giới bí ẩn, đầy khám phá trong đó. Cả tiếng đồng hồ chạy bộ, chiếc mp3 cũ kỹ, già nua chắc hẳn phát mệt vì phải phát đi phát lại 1 bài duy nhất. Chỉ vì giai điệu bài hát đặc biệt cho bản thân cảm nhận sự ráo riết, thúc giục mà phải tiếp tục chạy về phía trước. Cũng bởi 1 câu hát trong đó: "Birds are flying over Europe skies. Tell me please why can't I"

    Cuối cùng mặt trời chây ỳ của mùa đông đã lề mề nhô lên vào cuối buổi chạy bộ. Tôi ngồi nghỉ ở góc quen thuộc, trên bệ hoa bên hông 1 tòa cao ốc, phía sau là công viên nhỏ xíu của khu cung cư, phía trước là sân chơi nhỏ. Bốn chú chim nhỏ ở đâu bay đến đậu phía đối diện, chí chóe tranh nhau thứ gì đó dưới những khóm hoa. Phân xử xong xuôi, 4 bé đứng quay mông về phía tôi rỉa lông cánh rất đáng yêu. Nắng lên, gió rung rinh, tiếng người tập thể dục buổi sáng và tiếng động cơ mỗi lúc to hơn.

    Khẽ đứng dậy vì sợ lũ chim sẽ bay mất.Đếm thầm trong đầu: 1,2,3.... tôi lao về phía chúng, vỗ tay 1 tiếng thật to, 4 bé líu ríu bay vút lên cao. Cười toe toét đến tận mang tai vì trò đùa ngớ ngẩn của bản thân. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp, gió mát mang theo mùi hơi ẩm của không khí và cây xanh. Ngẩng đầu nhìn lên, thấy vài chấm tuy nhỏ xíu nhưng thật tự do trên bầu trời rộng lớn. Chiếc mp3 vẫn cần mẫn 1 bài hát..... "Birds are flying over Europe skies. Tell me please why can't I"

    Chạy thật nhanh về phòng, mở tất cả cửa sổ, cửa ban công, tắm rửa, ăn sáng, dọn dẹp. Lôi quyển album cất kỹ trong góc tủ ra, lấy ảnh gia đình, bạn bè và những khoảnh khắc đáng yêu của bản thân dính lên 2 bên bức tường quanh giường ngủ. Hì hụi cắt hoa tuyết và chạy ra siêu thị mua vài đồ trang trí cửa phòng để chào đón những ngày tháng đầu tiên của phần còn lại của cuộc đời - một phần rất khác! Bài hát tràn ngập không gian đầy ánh sáng: "Birds are flying over Europe skies. Tell me please why can't I".
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  5. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Hello morning

    Một ly trà xanh ấm nóng, những bản nhạc ko lời, căn phòng ấm áp tỏa mùi hương hoa diên vỹ ngọt mát từ chiếc đèn đốt tinh dầu, mỗi sáng mùa đông đều thư thái như thế. Có thể quen với nếp dậy 5h sáng để tập yoga là 1 điều tuyệt vời, ngày dài ra, việc làm được nhiều hơn (dù chưa chắc là việc có ích), và thêm một lần có thể vượt qua sự lười biếng của bản thân.

    Hai tháng qua đã hoàn tất việc tập luyện và diễn xong 1 show lớn cùng mọi người. Show này mình diễn ở những vị trí quan trọng trong hầu hết các tiết mục. Một năm rồi từ khi bắt đầu tập luyện và tham gia cùng vũ đoàn, từng bước cuối cùng đã đến được ngày hôm nay. Tuy chưa phải quá xuất sắc nhưng đủ để ko hổ thẹn với cố gắng của bản thân. Và có lẽ, đây sẽ là show cuối cùng với vũ đoàn. Những bước đầu cho dự định mới, công việc mới đã bắt đầu đồng thời với việc rút dần khỏi công việc hiện tại. Không tránh khỏi chút tiếc nuối, hộ chiếu vẫn cất trong ngăn kéo và lời nói của chị ngày nào mình luôn nhớ: "A (mình) chưa lấy chồng đc đâu, nó còn phải đợi chị để cùng đi lưu diễn nước ngoài nữa". Rồi cả học viên, hỏi rằng "bao giờ chị dạy khóa mới để e đi học tiếp?". Lần dừng lại này thấy nhẹ nhõm và hài lòng chứ ko phải cảm giác tiếc nuối, hối hận khi bỏ cuộc giữa chừng chuyên nghành đã chọn trên giảng đường trước đây, cũng ko phải sự buông xuôi, hèn nhát với màu vẽ, bút chì ở lần ôn thi ĐH thứ 2.

    Hai năm qua, bộ môn này đã mang lại cho mình nhiều điều ý nghĩa. Phía trước còn nhiều loại hình nhảy múa muốn học hỏi. Khi có thể bắt đầu công việc mới và kiếm đủ tiền học phí, nhất định sẽ lại tiếp tục, tiếp tục với những chuyển động cơ thể và âm nhạc, tiếp tục niềm yêu thích từ ngày bé, tiếp tục để có thể trở thành một bà lão xương cốt dẻo dai và khỏe mạnh sau này :)
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  6. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Chanson triste

    Trước đây, mỗi mùa đông đều gắn liền với những hồi ức buồn. Lâu rồi đâm ra có đôi chút sợ mùa đông, ko phải sợ cái giá lạnh của thời tiết mà ám ảnh vì những biến cố nội tâm trong chính con người mình sau khi trải qua những hồi ức đó. Năm nay, mùa đông lại đến, biến cố trong cuộc sống, thật ra chẳng bao giờ có thể hết được, cái cũ đi cái mới đến, cái còn cái mất, cái đã giải quyết, cái vẫn dang dở. Chỉ có nội tâm của bản thân, mỗi lần có thể vượt qua biến cố và học được bài học, có lẽ đã trở nên mạnh mẽ và cân bằng hơn. Khi tâm yên, nếm cái lạnh mùa đông có vị ngọt ngào, ngửi hơi gió mùa đông có mùi thanh khiết, cảm nhận biến cố mùa đông cũng như những ngày còn lại trong năm, ko vì lạnh giá thấm mà sâu hơn, ko vì gió rét thổi mà sắc hơn.

    Buổi học trước, lớp làm bài kiểm tra theo lịch. Hai tiếng với câu hỏi vận dụng kiến thức đã học để phân tích tổng quan tính cách của 1 người được đưa ra làm ví dụ, đi sâu và làm rõ hơn về tình yêu và công việc của người đó dựa trên những dữ liệu được cung cấp. Trước đó, học viên đều biết người được đưa ra làm ví dụ là ai. Theo thói quen, vài ngày trước khi làm bài kiểm tra, mình vào FB của người này xem qua 1 lượt, rà soát vài thông tin. Hôm kiểm tra, vừa xem kỹ lại những dữ liệu được cung cấp, vừa ngầm quan sát người đó, từ ngoại hình, ánh mặt, gương mặt, nụ cười, những hành động biểu hiện. Qua 20 phút mới đặt bút xuống.....chém gió.

    Bài viết nếu nói chỉ là vận dụng kiến thức đã học đơn thuần thì ko đúng, bởi trong đó còn có nhiều phán đoán từ cảm nhận của riêng mình qua những gì quan sát con người này từ mạng đến đời thực. Và cái gọi là phán đoán cùng cảm nhận, kỳ thực chính là chút ít nhạy cảm bẩm sinh và những kinh nghiệm cuộc sống. Chém một hồi trên giấy, nộp bài, đi về và quên bẵng mình đã viết những gì, vài ngày sau quên luôn cả đề kiểm tra là gì. Buổi học tiếp theo, lơ đãng xung quanh, tập trung nghe giảng, ko để ý trên bàn người hướng dẫn là tập bài kiểm tra của lớp hôm trước, ko để ý người hướng dẫn cầm riêng trên tay 1 bài trong số đó. Đến khi bị hỏi ai là A mới cất tiếng xác nhận và thấy bài làm của mình đang trong tay người hướng dẫn, bị phất qua phất lại, khuyến mãi ánh mắt chập chờn có gì đó nửa muốn nói nửa muốn im lặng của người hướng dẫn. Cuối cùng, được chốt lại bằng 1 câu ngắn gọn: bài này viết đầy đủ nhất. Kế đến sau đó, thấy "nạn nhân"được đưa ra làm ví dụ trong bài kiểm tra, số lần ánh mắt liếc mình nhiều hơn hẳn trước đây. E là y đã đọc được những dòng phóng bút chém gió gặt bão của mình mà run sợ vì độ chính xác đến mức thầm ngưỡng mộ rồi chăng (khục! khục!).

    Chiều nay có lịch tập ***y dance, vừa là tập luyện vừa là chọn người biểu diễn, lưỡng lự phân vân, chưa hào hứng với biểu diễn lắm, nhưng lại muốn trong top những người nhảy tốt. Thôi thì cứ tập đã! Chí ít cũng làm ấm những ngày đông rét mướt như thế này.
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
    thanksanyway_bn thích bài này.
  7. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Uh rin shi jul

    Đầu năm, tiền sắp hết, việc cũ sắp bỏ, nghề mới đang học. Nghĩ đến việc vài tháng nữa sống bằng gì......

    Bạn thứ 1 từ nước ngoài về, hành lý mang theo rối tung và lộn xộn, là những cảm xúc của một cuộc tình dài dường như mới ra đi trong lặng lẽ. Cô bạn có gương mặt chẳng mấy thể hiện cảm xúc, có giọng nói cứ ngang 1 điệu dù là những câu buồn bã hay vui vẻ. Cô bạn giống như là nước lọc. Ngày đầu tiên đặt chân lên thành phố này, cô ấy gọi điện cho người yêu cũ, chủ động hẹn gặp mặt và nói chuyện. Sau đó cô ấy gọi điện cho tôi. Chúng tôi đi suốt 1 ngày ở cái thành phố đầy khói bụi và tiếng ồn vào những ngày cuối năm. Tôi liên tục lạc đường khiến chuyến đi càng kéo dài, ko như bạn trai cũ của cô ấy, rất rành đường, nhắm mắt 1 cái anh ta đã có thể đưa cô ấy đến nơi cần đến. Tôi ko biết những địa điểm đặc sắc như là nơi nào ăn ngon, quán cafe nào đẹp, ko như bạn trai cũ của cô ấy, chỉ cần cô ấy nói thích ăn gì, uống gì, yêu cầu gì, anh ta sẽ lập tức tìm được địa điểm phù hợp. Cuối buổi, cô ấy mua 1 quyển thơ của Nguyễn Phong Việt có tên "Đi qua thương nhớ" với lời đề "Có bao nhiêu người đã đi qua thương nhớ mà quên được nhau?".

    Quy luật của tình cảm nam nữ, vốn dĩ ko phải đều sẽ như vậy sao! Còn kết hôn - tôi nghĩ kết hôn ko chỉ là tình cảm nam nữ đơn thuần, nó còn kèm theo rất nhiều thứ khác nữa. Nếu kết hôn chỉ cần mỗi tình cảm, e là thế giới đã ko có nhiều người độc thân đến thế. Kỳ thực tôi đang sớm chuẩn bị tinh thần và vật chất cho cuộc sống 1 mình lâu dài. Bởi lẽ cuộc sống ngày càng trở nên phức tạp, tôi thì ngày càng thu mình, đơn giản và lãnh đạm hơn. Lãnh đạm đến độ đi cùng cô ấy, ăn cùng cô ấy, ngủ cùng cô ấy, nói chuyện cùng cô ấy, lắng nghe cô ấy nhưng tôi lại chẳng cảm nhận được, thế nào là nỗi buồn chia ly, thế nào là đau khổ lưu luyến, thế nào là nhớ nhung tuyệt vọng. Dù rằng tôi cho cô ấy mượn bờ vai để khóc, ôm cô ấy vỗ về an ủi, đưa cô ấy đi chỗ này chỗ kia cho khuây khỏa nhưng thật lòng tôi ko cảm nhận được nữa rồi, nỗi đau của cô ấy, cảm xúc của cô ấy, như thể tôi chưa từng trải qua những cảm giác đó.

    Trí nhớ của tôi vẫn rất tốt, tôi nhớ từng chi tiết những chuyện buồn vui trong quá khứ, nhưng giờ tất cả chỉ còn là trí nhớ đơn thuần, ko đi kèm cảm xúc bồi hồi, bâng khuâng, xao xuyến hay đau đớn, cuồng nhiệt nào cả. Nếu có, chúng cũng chỉ tồn tại vài giây hoặc qua thời gian nghe 1 bản nhạc là đã biến mất như nước bốc hơi vào mùa hè. Hình như tôi đang mất dần những cảm xúc của chính bản thân mình, vì vậy, tôi mất luôn sự thấu hiểu và đồng cảm với tâm trạng của người khác, chỉ có biểu hiện bên ngoài vẫn thể hiện theo phản xạ của 1 người bạn lịch sự. Cũng chẳng thể gọi là mất, bởi chính tôi đã chủ động cách ly bản thân với những thứ cảm xúc đó. Khi vui, chẳng dám vui tận cùng vì những nỗi lo cứ ngay sát bên cạnh. Khi buồn, chẳng dám khóc thật nhiều, vì sợ 1 mình trôi đi theo nước mắt mà ko có ai kéo lại. Khi trái tim khẽ run lên nhè nhẹ cũng là lúc tự nhắc bản thân quay đầu bước ra khỏi cái nhìn của người khác, vì sợ chưa thể giải quyết đc vấn đề cá nhân lại làm thất vọng thêm 1 người. Cứ thế lãnh cảm với chính mình, lãnh cảm với người khác.

    - Tao muốn gặp ông D thêm 1 lần nữa nhưng lại chẳng có lý do gì. Thế nên mong con M mau về để có cái cớ.
    - Mày muốn gặp lại ông ấy làm gì nữa. Mày chủ động chia tay, ông ấy cũng đồng ý rồi. Dù rằng vì cơm áo gạo tiền, vì khoảng cách xa xôi chẳng ai muốn nhưng sau đó ông ấy cũng có người yêu mới rồi còn gì.
    - Lần trước tao hẹn mà lúc đầu ông ấy ko muốn gặp. Nói là ko muốn nhìn thấy tao để gợi nhớ lại nhiều chuyện, ông ấy đang quen với cảm giác hiện tại rồi. Tao nói gặp như bạn bè, ông ấy nói vẫn còn tình cảm nên ko nghĩ tao là bạn bè.
    - Chốt lại là cuối năm nay ông ấy có thể sẽ kết hôn, hiện giờ 2 người đều còn tình cảm với đối phương nhưng biết chắc ko thể quay lại với nhau nữa rồi. Thế 2 người gặp nhau để làm gì?
    - (Im lặng)

    Tình yêu có thể là gì! Ừ thì nước mắt đấy, nụ cười đấy, trái tim rộn ràng đấy, đau đớn đấy, bao nhiêu sức mạnh, bao nhiêu niềm tin, bao nhiêu hi vọng, bao nhiêu khao khát. Ừ thì cuộc sống tích cực hơn, cuộc sống tiêu cực hơn, cuộc sống học hỏi hơn, cuộc sống trả giá hơn. Ừ thì đều là vì có tình yêu. Nhưng đến khi phải mưu sinh, phải lo cơm áo gạo tiền, đến khi bản thân dần trở nên xấu xa hơn, thì đã chẳng còn dám nữa rồi, chẳng còn dám mở ra cơ hội cho chính mình, nữa là yêu 1 người khác. Nhưng vẫn là bản thân, ngồi đây viết những dòng này. Tình yêu, rất gần nhưng vẫn thật xa xôi.....

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  8. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    So beautiful

    8518 km không gian và 11 năm thời gian, đó là khoảng cách của bác sỹ và bệnh nhân. Cùng vật lộn với "bệnh tật" một mình, thực ra ko thể biết bệnh ai nặng hơn, chuyên môn ai cao hơn, nhưng bác sỹ đã nóng vội nhận rằng mình là người chữa bệnh, dĩ nhiên người còn lại phải là bệnh nhân rồi. Sự thật bác sỹ ko đủ tự tin đâu, nhưng bác sỹ cũng ko đủ lạnh trong đầu. Hóa ra khi gặp lại loại cảm giác ấy, bác sỹ vẫn vậy, ko thể giấu đi, đã nói ra mất rồi. Dù sao có đến đâu bác sỹ nói đến đó, ko thêm ko bớt ngay tại thời điểm nói. Bác sỹ không sợ sự bắt đầu. Bác sỹ chỉ sợ bệnh nhân ko còn ý chí chiến đấu cùng bác sỹ. Bệnh nhân cũng ko sợ bắt đầu, bệnh nhân chỉ sợ bác sỹ sẽ buông tay và bước ra khỏi thế giới của bệnh nhân. Nếu cả 2 đều vì nỗi sợ mà ko dám điều trị thì sao bệnh viện còn tồn tại được đây. Thế nên bác sỹ quyết định tiến lên trước 1 bước. Dù bác sỹ là phụ nữ, nhưng bác sỹ nên là người chủ động với bệnh nhân. Bác sỹ ko sợ khó, không sợ mệt, bác sỹ chỉ sợ bệnh nhân quên mất rằng, thật ra bác sỹ cũng là người mang bệnh trong tim.

    Mỗi ngày điều trị qua đi, những dấu hiệu tiêu cực và tích cực bác sỹ đều đánh dấu lên tờ lịch với những màu sắc khác nhau. Ngày điều trị hôm nay, hi vọng bác sỹ và bệnh nhân sẽ giải tỏa được nỗi sợ cho nhau. Kết quả của sự bắt đầu này, chẳng ai dám chắc, chỉ có thể cố gắng từng chút một, chờ đợi và chấp nhận.
    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  9. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Echoes of the rainbow

    Câu truyện 8518km của chúng tôi đã được 183 ngày. Mỗi tối trước khi đi ngủ, tôi vẫn ko quên lấy bút màu để viết vào tờ lịch những con số và vài dòng. Màu cam là khi chúng tôi vui vẻ, màu xanh da trời là những ngày ko có nhiều thời gian trò chuyện, màu đen là lúc cãi vã, màu tím là những hôm thật nhiều cảm xúc, và đỏ rực là màu của những chủ đề thân mật. Tờ lịch tôi treo ngay trước bàn học, mỗi lần ngẩng lên đều nhìn thấy câu chuyện đầy màu sắc của chúng tôi đang hiện hữu.

    Hai đứa gặp nhau như một trò chơi trẻ con trên mạng. 3 tháng sau, anh to lớn, lóng ngóng và vụng về xuất hiện trước mặt tôi. Tôi luôn nhớ 2 tuần bên nhau ấy, những cái nắm tay ấm áp. Anh thao thao bất tuyệt về xe tăng, máy bay và đủ loại vũ khí trong buổi hẹn hò ở viện bảo tàng. Tôi vội vã nắm tay và kéo anh chạy rất nhanh dưới cơn mưa rào bất chợt. Nụ hôn đầu tiên có vị béo ngậy của milkshake, ngọt ngào của mứt dâu, mát lạnh kem vanni và thoảng hương trà hoa hồng. Chúng tôi ngồi trong quán cafe' thơm mùi bánh ngọt, dưới những tán lá rung rinh của buổi hoàng hôn bên hồ Tây. Khoảnh khắc đó đẹp hơn cả những giấc mơ tôi vẫn thường mơ. Những trò trêu chọc và điệu bộ gây cười của anh, những cái giậm chân, cấu véo dưới gầm bàn và sự lườm nguýt của tôi. Cảm xúc giữa chúng tôi, người 27 kẻ 38 vẫn rất khuôn phép và đứng đắn trước mặt gia đình và bạn bè, chỉ khi có thể mới bắt đầu giống mấy đứa con nít lớp mầm, lớp lá, chí chóe xong lại chia nhau đồ chơi, nghịch chán chê lại nằm dài lười biếng, kể nhau nghe dăm ba câu chuyện tào lao, cùng xem phim hoạt hình, tôi khóc rưng rức còn anh chỉ biết vỗ vỗ vào lưng.

    Sống trong những khoảnh khắc đẹp bao giờ cũng rất dễ. Tất nhiên tôi ko quên để chuông báo thức cho hiện tại, với rất nhiều khó khăn và thử thách mà chúng tôi cần nhìn thấy. Ba mẹ tôi có thiện cảm với anh, nhưng khi biết cuộc sống của anh hoàn toàn ở 1 đất nước cách họ 8518 km, ba mẹ nói rằng không đồng ý. Tuy vậy, gia đình tôi sớm đã có truyền thống tự lực tự cường cha truyền con nối nên vấn đề chính vẫn là ở tôi, và tất nhiên cả anh nữa. Liệu rằng câu chuyện của chúng tôi có đủ dài để đi đến nơi cần đến hay không? Chúng tôi vẫn đang cùng nhau trải nghiệm điều này. Cả 2 đều đã đủ lớn để biết rằng từ thích đến yêu ko ngắn, từ yêu để đi xa hơn lại càng dài.

    Tối qua, sau khi viết thêm 1 ngày cho câu truyện trên tờ lịch, tôi nhẩm tính, còn 34 ngày nữa, 1 chuyến bay sẽ mang tôi đến gần anh, lần này chúng tôi có 3 tuần bên nhau. Hi vọng chúng tôi sẽ phối hợp tốt để câu truyện luôn có phần tiếp theo :)

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014
  10. chubichit

    chubichit Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/07/2009
    Bài viết:
    75
    Đã được thích:
    1
    Lemon tree (saxopone)

    Tôi đã đi, mang theo sự hồi hộp và háo hức. Và đã về, với niềm vui và cả lo lắng. Cuộc sống nơi xa xôi đó, qua thời gian ngắn được trải nghiệm, mọi thứ đều ổn và mọi người đều thân thiện. Như vậy đồng nghĩa với việc câu chuyện bác sỹ - bệnh nhân của chúng tôi ngày càng nghiêm túc và có định hướng rõ ràng hơn.

    Sau khi chờ đợi gần 1 tiếng ở sân bay, chúng tôi đã đc nhìn thấy nhau, cảm giác thật kỳ lạ! Có chút gì ngượng ngùng, lại có chút gì xao xuyến và nhớ thương trìu mến. Anh bối rối đến lóng ngóng, vụng về, khiến sự ngại ngùng của tôi bật thành tiếng cười. Chúng tôi lái xe trong đêm, 2 tiếng để về nhà. Ngay khi xe đi vào thành phố ấy, tôi bỗng có cảm giác quen thuộc kỳ lạ. Bỏ qua yếu tố tình cảm đôi lứa hay là sự huyễn hoặc của trái tim đang yêu, xét về góc độ vị trí địa lý, yếu tố địa hình, nơi đây rất giống thành phố quê hương tôi ở Việt Nam. Từ dải bờ biển dài, những ngọn đồi xanh um, hàng quán bên đường hay những ngôi biệt thự ẩn nấp trên cao.

    Những ngày sau đó, mọi thứ đều được sắp sẵn cho tôi, mọi người đều chào đón tôi bằng nụ cười và những cái ôm hôn nồng nhiệt ^_^ Đặc biệt là bố mẹ và bạn thân anh. Tôi luôn có cảm giác rằng chúng tôi hiểu nhau dù tôi ko nói đc thứ ngôn ngữ của họ và bố mẹ anh cũng ko giao tiếp tốt bằng tiếng anh được. Riêng bạn thân anh cũng đã nhanh chóng trở thành người bạn cùng tôi trò chuyện nhiều nhất ở thành phố này. Chúng tôi lang thang đi bộ cả ngày trong thành phố để R (bạn thân anh) có thể giới thiệu mọi thứ cho tôi trong khi anh đi làm. R là con lai Anh - Ý, vì thế tiếng anh của anh chàng luôn khiến tôi phải chạy theo hụt hơi. Ở R vừa có sự nhiệt tình của người Ý, vừa có sự từ tốn, lịch thiệp (đôi khi mang hơi hướng rất nghi thức) của 1 quý ông người Anh như tôi vẫn hay trêu.

    Tôi phì cười khi zai của tôi giả bộ dỗi hờn nói rằng, anh ghen tỵ với R. Tôi đã hiểu phần nào vì sao zai và R lại là bạn thân, bởi vì họ khác nhau theo cái cách rất bổ sung cho nhau. Zai nhà tôi luôn bị R "dạy bảo" đủ thứ vì R kỹ tính còn zai lại khá "gà công nghiệp". R luôn bị zai chọc cười vì zai hài hước trong khi R có phần hơi "nghiêm túc" quá.

    Chúng tôi và các bạn trong câu lạc bộ của zai đã cùng nhau lái xe nửa ngày đến 1 festival ở thành phố khác. Mọi người đều nói với tôi rằng, rất nhiều năm cùng nhau đi đến lễ hội này, đây là lần đầu tiên thấy zai cười nhiều đến thế. Cũng như bố mẹ anh luôn nói cảm ơn tôi rất nhiều, bởi vì chưa bao giờ họ nhìn thấy con zai mình hạnh phúc như vậy. Thật tội nghiệp zai! Ko ngờ đời anh trước khi gặp tôi, trong mắt người khác lại thê thảm đến vậy :v

    Tôi trở về VN, bắt đầu công việc buôn bán riêng để kiếm thêm và đi học thứ ngôn ngữ của đất nước anh. Mọi việc đều ổn cho đến giờ, chỉ trừ......bố mẹ tôi. Hành trình thuyết phục bố mẹ chắc sẽ ko hề dễ dàng, cũng chẳng tưởng tượng đc, mấy tháng tới, khi đến VN lần nữa để chính thức xin phép, anh sẽ thuyết phục họ bằng cách nào với cái sự "Tây ngố" của anh mà bố mẹ đã nhận xét hồi đầu >_<

    Dù sao thì....tôi đã có 1 người để nghĩ về, 1 thứ để học và 1 cái gì đó để hi vọng. Mọi thứ đang tốt dần lên. Mùa đông năm nay hình như cũng ko lạnh như mọi năm :)

    Lần cập nhật cuối: 13/03/2014

Chia sẻ trang này