1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Diary - Mùa hoa loa kèn lại về trên phố

Chủ đề trong 'Thái Bình' bởi Cafe_chieu_thu_bay, 05/04/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. NovemberRain_2511

    NovemberRain_2511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2004
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Đi học, đi làm rồi về nhà... Có lẽ cuộc sống không biến động như thế lại hay... Gạt bỏ mọi chuyện vớ vẩn kia sang một bên, cố đừng nghĩ tới nó nữa... Làm được không? Làm được không?!?!?!
  2. NovemberRain_2511

    NovemberRain_2511 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/12/2004
    Bài viết:
    302
    Đã được thích:
    0
    Đi học, đi làm rồi về nhà... Có lẽ cuộc sống không biến động như thế lại hay... Gạt bỏ mọi chuyện vớ vẩn kia sang một bên, cố đừng nghĩ tới nó nữa... Làm được không? Làm được không?!?!?!
  3. yeuxautinh

    yeuxautinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Không cò có thể làm "giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy" được nữa hay sao? Lại thêm một lần ko kìm chế được lòng mình. Lại thêm một lần ngồi khóc ngay ở quán Net. Sao dạo này mình lại thế chứ? Có phải nước mắt từ bao năm đã đầy ứ trong lòng giờ trào ra sao? Khóc. Để làm gì? Để nhận ra rằng cuối cùng cũng chỉ có bàn tay mình tự lau đi nỗi tủi hờn ấy mà thôi.
    Lại phải nhờ đến bản nhạc ấy, để nước mắt có thể chảy ngược vào trong, để nó khô đi, để người bên cạnh ko phải quay sang nhìn. Để một lúc nữa có thể tự tin ra về với một khuân mặt bình thường quen thuộc.
    Hôm qua, người ta nói với mình rằng, em hãy cố gắng lên, hãy bắt đầu từ đầu đi, bắt đầu từ sự cô đơn cũng được. Bắt đầu ư? Có phải là đã muộn rồi ko?
  4. yeuxautinh

    yeuxautinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/10/2004
    Bài viết:
    107
    Đã được thích:
    0
    Không cò có thể làm "giọt nước mắt ngược dòng tê tái chảy" được nữa hay sao? Lại thêm một lần ko kìm chế được lòng mình. Lại thêm một lần ngồi khóc ngay ở quán Net. Sao dạo này mình lại thế chứ? Có phải nước mắt từ bao năm đã đầy ứ trong lòng giờ trào ra sao? Khóc. Để làm gì? Để nhận ra rằng cuối cùng cũng chỉ có bàn tay mình tự lau đi nỗi tủi hờn ấy mà thôi.
    Lại phải nhờ đến bản nhạc ấy, để nước mắt có thể chảy ngược vào trong, để nó khô đi, để người bên cạnh ko phải quay sang nhìn. Để một lúc nữa có thể tự tin ra về với một khuân mặt bình thường quen thuộc.
    Hôm qua, người ta nói với mình rằng, em hãy cố gắng lên, hãy bắt đầu từ đầu đi, bắt đầu từ sự cô đơn cũng được. Bắt đầu ư? Có phải là đã muộn rồi ko?
  5. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Đêm qua lại bị choáng mới tức chứ, nằm mãi mà không ngủ được. Đang lơ mơ thì nhận được tin nhắn, giật cả mình.
    Tối qua suýt nữa thì hiểu lầm người ta hì hì, cứ tưởng là cạn tình cạn nghĩa rồi, khiến mình mất công làm mặt giận. Uh đã bảo ko cần tặng quà cho mình, chỉ cần tặng quà cho nó là được rùi mà. Nhưng Noel này mà ko về được thì sao nhỉ. Lại còn bảo ko về được thì gửi bưu thiếp nhé. Cái chốn khỉ ho cò gáy đấy thì kiếm đâu ra bưu thiếp.
    Đói quá!
  6. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Đêm qua lại bị choáng mới tức chứ, nằm mãi mà không ngủ được. Đang lơ mơ thì nhận được tin nhắn, giật cả mình.
    Tối qua suýt nữa thì hiểu lầm người ta hì hì, cứ tưởng là cạn tình cạn nghĩa rồi, khiến mình mất công làm mặt giận. Uh đã bảo ko cần tặng quà cho mình, chỉ cần tặng quà cho nó là được rùi mà. Nhưng Noel này mà ko về được thì sao nhỉ. Lại còn bảo ko về được thì gửi bưu thiếp nhé. Cái chốn khỉ ho cò gáy đấy thì kiếm đâu ra bưu thiếp.
    Đói quá!
  7. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Bỗng dưng thấy thất vọng...thất vọng về một người và thất vọng chính bản thân mình. Tình cảm của con người thật dễ thay đổi, nó có thể trở nên nhạt nhẽo như thế đấy.
    Mệt mỏi! Đi khám bệnh chưa đâu vào đâu mà đã mất hơn triệu tiền khám với thuốc. "An ủi" mami "mẹ yên tâm, con vẫn chưa khám xong,sáng mai vẫn phải đi tiếp, vẫn còn lằng nhằng chán.." Giời ơi,buồn ngủ chết lên được mà cứ phải dậy sớm.
    Vừa gọi điện cho nó. Cứ tỉnh bơ như ko, lại còn bảo là quên nữa chứ. Vô trách nhiệm. Giờ mình chẳng cần gì nữa cả, chán những mối quan hệ như thế rồi. Quẳng bớt đi cho thanh thản!
  8. Cafe_chieu_thu_bay

    Cafe_chieu_thu_bay Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/04/2002
    Bài viết:
    1.057
    Đã được thích:
    1
    Bỗng dưng thấy thất vọng...thất vọng về một người và thất vọng chính bản thân mình. Tình cảm của con người thật dễ thay đổi, nó có thể trở nên nhạt nhẽo như thế đấy.
    Mệt mỏi! Đi khám bệnh chưa đâu vào đâu mà đã mất hơn triệu tiền khám với thuốc. "An ủi" mami "mẹ yên tâm, con vẫn chưa khám xong,sáng mai vẫn phải đi tiếp, vẫn còn lằng nhằng chán.." Giời ơi,buồn ngủ chết lên được mà cứ phải dậy sớm.
    Vừa gọi điện cho nó. Cứ tỉnh bơ như ko, lại còn bảo là quên nữa chứ. Vô trách nhiệm. Giờ mình chẳng cần gì nữa cả, chán những mối quan hệ như thế rồi. Quẳng bớt đi cho thanh thản!
  9. chanmatdep

    chanmatdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    0
    Đêm,
    Em lang thang góp nhặt những mảnh vỡ còn sót lại của đợt không khí lạnh vừa đi qua. Chợt thấy mình cũng đã để tuột khỏi tay một cái gì đó. Ngồi nhìn dòng người hối hả qua lại, liệu có bao nhiêu phần trăm trong số đó đang hạnh phúc vì được trở về "tổ ấm" thực sự của mình sau một ngày làm việc mệt mỏi?
    Em cứ cố kiếm tìm một điều gì đó thật hoàn hảo để cuối cùng chỉ còn lại mình em với nỗi nhớ mong manh.
  10. chanmatdep

    chanmatdep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/08/2004
    Bài viết:
    546
    Đã được thích:
    0
    Đêm,
    Em lang thang góp nhặt những mảnh vỡ còn sót lại của đợt không khí lạnh vừa đi qua. Chợt thấy mình cũng đã để tuột khỏi tay một cái gì đó. Ngồi nhìn dòng người hối hả qua lại, liệu có bao nhiêu phần trăm trong số đó đang hạnh phúc vì được trở về "tổ ấm" thực sự của mình sau một ngày làm việc mệt mỏi?
    Em cứ cố kiếm tìm một điều gì đó thật hoàn hảo để cuối cùng chỉ còn lại mình em với nỗi nhớ mong manh.

Chia sẻ trang này