1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điện ảnh với Văn học và Cuộc sống.

Chủ đề trong 'Văn học' bởi sad_movie, 23/07/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Cái máng lợn hay là câu chuyện về lòng tham
    Mỗi chúng ta hẳn đều biết câu chuyện về mụ vợ tham lam trong câu chuyện ?oÔng lão đánh cá và con cá vàng?. Nhiều khi cứ nghĩ đến hình ảnh bà ta ngồi bên cái máng lợn sứt mẻ mà tôi cứ thấy buồn cười.Tự hỏi đã bao giờ mình rơi vào hoàn cảnh ngồi bên cái máng lợn sứt mẻ hay chưa?
    Hoài bão là tốt. Sống mà luôn biết khao khát để vươn lên là tốt. Nhưng tham vọng nhiều quá cũng chỉ luôn khiến cho con người ta cảm thấy cuộc sống của mình không bao giờ được thoải mái, vui vẻ. ?oHãy thôi đam mê vấn vương buồn thương,từng nỗi đau trong đời sẽ qua?. Cho nên, những con người không chịu an phận với cuộc sống của mình, luôn luôn có cuộc sống đặc biệt một chút so với những người bình thường khác.Như một dòng sông nhỏ khao khát mình vươn ra biển lớn. Như một cô bé ngồi bên cửa sổ khao khát được khám phá và tìm tòi những sắc mầu, âm thanh, hình ảnh đối lập và đa dạng của cuộc sống.Như một con chim trong ***g khao khát mầu trời xanh thẳm bao la?Đôi khi những khát khao càng mãnh liệt và cháy bỏng đến đâu càng bóp nghẹt những trái tim nhỏ bé. Đôi khi nó còn làm cho người ta không nhìn nhận rõ bản chất của sự việc mà luôn luôn bị rơi vào trạng thái ảo tưởng viển vông.Và cái người ta phải trả giá là ?omột cái máng lợn sứt mẻ?. Cái máng lợn, là cái giá của lòng tham, nhưng cũng là cái giá của sự tưởng tượng, và là cái giá trị thực để ta nhìn nhận đúng bản thân mình.
    Lẽ ra với khả năng này, anh có thể đảm đương rất tốt công việc này.Nhưng không, chả thích những cái lặt vặt ấy đâu,tôi phải làm những việc to tát hơn cơ, phải để lại tiếng vang cho đời cơ,mọi người phải khâm phục trầm trồ về tài năng của tôi cơ. Rồi lẽ ra, trong môi trường này, anh có thể được trọng dụng và nể phục. Nhưng không, tôi chả thích cái môi trường nhỏ hẹp này, nó không thoải mái đối với tôi, tôi có khao khát sống ở một nơi có thể đáp ứng mọi nhu cầu đa dạng của tôi và là mảnh đất cho tôi phát triển cơ. Bi kịch chung của họ là càng lên cao họ càng phải đối đầu với khó khăn thử thách. Nếu không vượt được qua, thì coi như là anh chẳng có gì cả.Chỉ còn lại mối cái máng lợn nhe ra cười với anh.
    Nói xa nói xôi. Giờ nói đến chuyện gần. Một đứa trẻ ngoạc mồm ra khóc. Mẹ nó dỗ dành. bầy đủ các trò mà nó không chịu nín. Rồi là mẹ sẽ mua cho con cái này cái kia. Ứ, con ứ cần đâu. Bốp bốp mấy cái phát vào mông. Không thì thôi, con với chả cái, có voi đòi tiên. Ngồi đấy mà khóc. Cuối cùng nó chẳng những không được người khác nịnh nữa mà còn phải ngồi khóc một mình. Thà nín đi lúc trước khi bị mama nổi giận có hơn không?
    Một cô gái giận dỗi người yêu. Con gái khi yêu lúc nào cũng phải là vương là tướng, bày đủ các trò dỗi hờn để cho người con trai phải dỗ dành, thế mà vẫn còn kiêu.Già néo đứt dây. Thôi chia tay nhá. Anh mệt mỏi vì cái trò dỗi hờn của em lắm.Thế là lại cuống cuồng lên khóc lóc đủ trò. Rằng anh ta là kẻ thay lòng đổi dạ. Mà không biết nhìn nhận lại chính mình.
    Thật may là mình chưa bao giờ rơi vào hoàn cảnh ấy. Chuyện dỗi hờn cũng chỉ là một thứ gia vị mà thôi. Chứ mặn quá không ai nếm nổi. Nhưng cũng có lúc mình tự đề cao mình quá. Cho rằng lẽ ra mình phải là người được người ta thế này thế kia với mình. Chủ động quan tâm đến người khác trước hay làm lành trước nghĩa là hạ thấp mình.Hoặc đôi khi cũng hơi buồn vì mình phải chờ đợi chứ không phải là nhận được sự quan tâm.Nhưng với những người ta từng trải qua nhiều mất mát, mới hiểu hết được giá trị của thực tại. Rằng một niềm vui nho nhỏ thôi cũng cần phải biết trân trọng nâng niu. Dù nó không được hoàn mĩ như ta thêu dệt và tưởng tượng thì một điều giản dị cũng làm ta thấy rằng ta đã có niềm vui. Còn hơn những đêm dài tràn ngập sự lặng im của bóng tối. Còn hơn những sớm mai không buồn nghe tiếng chim ca.
    Sống ở đời, chẳng phải đùng một cái, mọi thứ hiện ra lộng lẫy trước mắt ta một cách dễ dàng. Sống ở đời, là phải biết trân trọng những gì ta đang có, yêu quý ngay từ chính ngôi nhà nhỏ xinh của mình, yêu quý ngay chính cuộc sống của mình, yêu thương cả từ nụ cười ánh mắt hay những rung động thầm kín trong con tim mình. Không phải là bằng lòng với cuộc sống an phận mà là hài lòng gom nhặt những niềm vui giản dị để có những chuỗi ngày vui. Mà là sống cần phải biết có điểm dừng.
    Còn trong điện ảnh tôi nhớ có mấy bộ phim hài của Pháp rất hay như ?oLão Hà tiện?, ?oCon gà trống? . Hai phim này đều do một diễn viên nổi tiếng đóng nhưng tôi không biết ông ây tên là gì. Nhưng đấy là góc độ hài hước, nên có thể người ta không thấm thía lắm. Nói chung, cứ sống và trải nghiệm, sẽ thấy thấm thía ra nhiều.
  2. sad_movie

    sad_movie Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/03/2004
    Bài viết:
    762
    Đã được thích:
    0
    Tản mạn về những bữa ăn.
    Mỗi bữa ăn thể hiện cuộc sống, phong cách sống, tính giáo dục và nét văn hoá của mỗi gia đình. Đương nhiên nói rộng ra còn là của cả một dân tộc. Mỗi bữa ăn, còn thể hiện thời đại sống, sự đổi thay của cuộc sống, sự khác biệt về quan điểm của các thế hệ?Và còn nhiều điều hơn thế nữa?.
    1.Ăn là phải đầy đủ chất. Ăn còn phải đầy đủ gia vị. Bọn trẻ con, nhất là mình hồi xưa, khi ăn cơm nhất định là nhằn mỡ ở thịt, gảy hành ở bát canh hay trong món trứng. Nước mắm có ớt có tỏi là không ăn. Thậm chí còn có thói quen không ăn rau. Bây giờ nhìn bọn trẻ lại tủm tỉm cười nghĩ đến mình ngày xưa, giống thật.Lớn rồi mới thấy, mỗi thức ăn, mỗi gia vị đều như những hạnh phúc buồn vui trong cuộc đời mà ta nếm trải.Chẳng còn cái thời được mẹ ngồi gỡ cho từng miếng nạc, nịnh ăn từng miếng cơm. Mà đến thời cái gì cũng có thể nếm trải và trải nghiệm.
    2.Có những gia đình coi trọng miếng ngon của bữa ăn mà không coi trọng không khí của bữa ăn. Gia đình dì tôi (em gái của mẹ tôi), mỗi bữa ăn là mỗi lần nhức hết cả đầu. Dì và cô em họ suốt ngày đấu khẩu chê bai nhau. Con nấu cơm thì mẹ chê không ngon. Mẹ nấu cơm thì con dỗi không thèm động món. Ông chồng cáu bẩn quát um cả lên. Nhà ấy, chẳng thấy bữa cơm nào được vui vẻ. Đành rằng, chuyện nữ công gia chánh của con gái là quan trọng, nhưng không đến mức bữa cơm đã bưng lên rồi mà còn bới lông tìm vết để chê bai nhau. Tôi thì chẳng bao giờ bị như thế. Chỉ là hay bị mẹ nói rằng nếu nhà mà có khách có phải là xấu hổ không? Rồi bố thì đùa ăn càng đỡ hại dạ dầy. Nhưng đôi khi, có những bữa ăn rất ngột ngạt, khi bữa ăn là một buổi thuyết trình về đạo đức, về lẽ sống ở đời, rằng là con nên thế này thế nọ, rằng những người cũng như con mà họ làm được việc này việc kia. Những lúc như thế chỉ vội ăn mà đứng dậy. Rồi có những bữa phải ăn cơm một mình mới thấy tiếc những ngày được ăn cơm cùng bố mẹ.
    3.Cuộc sống hiện đại, khiến cho nhiều gia đình không còn được ăn cơm tối cùng nhau. Nhìn nhà hàng xóm, có mỗi hai ông bà già ăn cơm cùng nhau cũng thấy buồn. Cũng có bận, dỗi bố, bảo đi học rồi toàn đi chơi về muộn. Về đến nhà chui vào buồng tắm chui ra đã thấy bố dọn đồ ăn cho rồi. Bây giờ nghĩ thấy ân hận. Nên bỏ học buổi tối và chỉ ở nhà nấu cơm cho bố và ăn chung với bố. Trước kia thì thấy ghen tị với bạn bè, mình ngoan ngoãn ở nhà nấu cơm không đi chơi, không đi học, không đi làm thêm buổi tối mà suốt ngày bị bố mắng đủ điều. Nhưng giờ thì thấy đó là điều hạnh phúc vì đã làm bố hài lòng và hạnh phúc. Đã trải qua một thời hay về nhà muộn, bây giờ thấy mệt mỏi lắm rồi. Chắc là cũng có nhiều người rơi vào hoàn cảnh như mình.
    4.Nhưng chắc là chưa có ai rơi vào hoàn cảnh này giống mình. Trong cùng một ngày, đôi khi, buổi trưa chỉ dám vào một quán bình dân rẻ tiền hạng bét ăn vội một xuất cơm chứ không dám ăn cơm văn phòng ở các nhà hàng. Nhưng buổi tối lại được đi ăn cơm ở các nhà hàng sang trọng với đủ các món sơn hào hải vị. Đành rằng miếng ăn không phải là quan trọng, nhưng nó khiến cho người ta suy ngẫm về nhiều điều. Người Việt Nam ăn cơm, vứt giấy ăn và đồ thừa bừa bãi xuống sàn, chó mèo chay loăng quăng dưới chân, kẻ bán báo người đánh giầy chạy qua chạy lại. Đồ ăn luôn để thừa thãi. Đi với khách nước ngoài. Đương nhiên vào một nơi sang trọng thì lại xót xa cho dân mình. Nhưng có điều đồ ăn thừa luôn luôn bảo nhà hàng gói về. Ban đầu thì hơi ngạc nhiên và ngại ngùng giải thích với chị bồi bàn là thói quen của người nước ngoài là vậy, chị thông cảm gói dùm. Nhưng mấy lần sau đi nhà hàng nọ nhà hàng kia mới biết hoá ra các nhà hàng luôn chuẩn bị sẵn tình huống này. Và hầu như nhà hàng nào cũng có những cái hộp nhựa xinh xắn để đựng thức ăn thừa cho khách mang về.
    5.Hôm đầu mang về nhà thì ngại, sợ mang tiếng thế nào, liền ghé qua mang cho một thằng nhóc cũng chỉ là quen trên TTVN. Chẳng qua vì tiên đường về thì ghé vào.Đâu ngờ nó viết chị đúng là vị cứu tinh, mang đúng đến lúc em rất đói. Một miếng khi đói bằng một gói khi no. Tự dưng, một việc làm hết sức bình thường của mình mà lại làm cho người khác vui, bống thấy mình cũng có một niềm vui thật đẹp. Mới hiểu hết được những gì mà mình được bạn bè quan tâm từ trước đến giờ. Lúc nào mình cũng nhắc đến chuyện biết ơn người khác làm người ta phát bực. Mới hiều được rằng còn quan tâm được đến người khác còn là một hạnh phúc.
    6.Còn các bữa ăn trong phim thì không biết có ảnh hưởng nhiều gì đến bộ phim không nhỉ? Hay chỉ là cái nơi cho nhân vật xuất hiện và nói chuyện với nhau thôi?
  3. justsee

    justsee Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/07/2004
    Bài viết:
    335
    Đã được thích:
    0
    sad_movie viết tiếp đi ,hay wá
  4. sskkb

    sskkb Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/05/2002
    Bài viết:
    1.959
    Đã được thích:
    0
    Ui, đọc từ đầu đến giờ, mới thấy mỗi đoạn này là hay nhất, chí lý nhất
    Luis de Funès (1914-1983)
  5. sskkb

    sskkb Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    07/05/2002
    Bài viết:
    1.959
    Đã được thích:
    0
    Nếu trong bữa ăn, nhân vật chính bị chết bởi thuốc độc, thì bữa ăn đó có ảnh hưởng rất nhiều tới bộ phim.
  6. kemdauxanh

    kemdauxanh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/07/2003
    Bài viết:
    526
    Đã được thích:
    0
    Em xin chen ngang tẹo.Có ai xem Central Station chưa nhỉ?Nếu chưa thì hãy xem thử và nghía qua bài này http://www.vnn.vn/xahoi/doisong/2004/08/228615/
  7. codet

    codet Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    29/03/2002
    Bài viết:
    1.130
    Đã được thích:
    0
    Hiểu đời hiểu người nhưng hành động mới thật là khó.
    Suy nghĩ, kiểu gì cũng ok, dưng mà thực hiện, khó nữa, nhỉ?
    Nhưng đã là cuộc sống, thì phải thế, cuộc sống, hay đúng hơn- con người- làm nên điện ảnh- làm nên tất cả.
    Cố lên, chiaki !
  8. jenpark

    jenpark Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/03/2004
    Bài viết:
    122
    Đã được thích:
    0
    Sad_movie , cái tên gợi đến 1 bài hát hay thật hay mà cũng buồn ghê . Giọng nữ ca sĩ nghe ban đầu ko thể tưởng là bài hát buồn lại được cái giọng the thé ấy hát . Nghe nhiều mới cảm được , giọng ca sĩ chua xót như lyrics .
    Chỉ bằng 1 series bài viết về văn học và cuộc sống , sad_movie làm không ít người đau đầu bởi những bài viết đầy trải nghiệm và sâu sắc của 1 người chị ( đối với tôi ) . Một người ko chỉ có tài viết văn mà còn rất có óc quan sát . Những chi tiết đời thường hiện ra như nó vốn có nhưng với cái nhìn của 1 người ko hề bình thường .
    Nhìn vào lượt những người đã đọc hẳn ta thấy mọi người đón chờ những bài viết của chị nhiều như thế nào . Bản thân tôi thấy MFC đầy đủ và hoàn chỉnh hơn nhờ 1 topic viết về cuộc đời lắng đọng đến thế . Bình thường chỉ là nói về phim là nhiều , ko có nhiều đất để mọi người hiểu nhau và hiểu chính bản thân .
    Tôi luôn luôn tự hào về sự hiểu biết của mình , về biết bao nhiêu quyển sách , bộ phim , bài hát mà mình đã đọc , đã xem , đã nghe . Và nhờ sad_movie tôi hiểu mình dù đọc thật nhiều nhưng chưa bao giờ chú ý đến các chi tiết , hinh tuong - cái mà người ta gọi là phần chìm của tảng băng .
    Ngày xưa đi học chơi thân với 1 cô bạn , 2 đứa có viết chung 1 quyển đưọc đặt tên là Fri -Dar : friends -darling để viết về bạn bè , về cuộc sống và những người mà được cả 2 gọi = cái tên darling . Những trăn trở của 2 đứa con gái hoc lớp 7 về cuộc đời mà ta sẽ sống trong những nảm tới thật làm người khác nhói lòng : lớp 7 bây giờ già quá , nghĩ nhiều quá . Cuộc sống tiếp diễn ngay càng phức tạp , cuộc đời ngập tràn những nhức nhối buộc con người ta phai sớm suy nghĩ về cách mà mình sẽ sống trong cuộc đời . Cuộc sống dường như trôi đi khắc nghiệt hơn , qua 1 ngày bận rộn nói cười là 1 buổi đêm mất ngủ vì âu lo , mình sẽ sống như thế nào , mình sẽ sống vì cái gì và bây giờ mình phải làm gì . Những ngưòi trẻ tuổi dường như già đi vì bên cạnh những việc phải làm hàng ngày là cả 1 nỗi lo vì lí tưởng . Không người định hướng giữa 1 xã hội mà vàng thau lẫn lộn , giá trị mọi thứ đảo điên làm cả 1 thế hệ ko ìt ngưòi lầm đường lạc lối hay ko nhận ra được với mình đâu là giá trị thật của cuôc sống .
    Cảm ơn sad_movie vì đã giúp em có cơ hội được nói những gì mình muốn , những điều mà em tưởng là ko ai muốn nghe , những điều mà em hay nghĩ nhưng ít khi tìm đưọc người nghe phù hợp . Cảm ơn vì nhờ chị mà em được bộc bạch nhiều đến thế . Và cảm ơn bạn nào đã đọc bài viết cuả tôi .
    P/S : sad_movie ah , nick của chị hay lắm .
  9. ecran

    ecran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0
    Ernest Hemingway
    Được ecran sửa chữa / chuyển vào 16:02 ngày 28/08/2004
  10. ecran

    ecran Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/03/2004
    Bài viết:
    382
    Đã được thích:
    0

    Hai hôm nay trời mưa mưa, lạnh lạnh nên có người bảo ''như là đầu mùa ý nhỉ?'' (mặc dù mới có cuối tháng 8, năm ngoái đến tận tháng 11 vẫn còn nóng cơ mà). Trời âm u làm cho lòng người cũng u ám theo.
    Hôm nay vừa xem ''A Farewell to Arms'' - một câu chuyện tình buồn thời chiến tranh thế giới thứ nhất (cái này khá giống những phim chiến tranh của Việt Nam).
    Vào đây dạo qua chút xem tình hình những bài viết đầy tâm trạng của chị sad-movie dạo này thế nào rồi? Chị có vẻ thích mùa thu nhỉ? Mùa thu cũng đẹp nhưng em thích mùa đông hơn vì ... mùa đông ... buồn, buồn vì trời u ám ...khi nào mà trời u ám và lạnh nữa thì chắc chắn là em sẽ thấy buồn, dù chẳng có gì đáng buồn hết!
    Trời đang rất u ám và lạnh nữa! Vì mưa!...

Chia sẻ trang này