1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điện Biên Phủ và những điều chưa biết - Phần 1

Chủ đề trong 'Giáo dục quốc phòng' bởi vaxiliep, 30/03/2006.

Trạng thái chủ đề:
Đã khóa
  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. vaxiliep

    vaxiliep Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/03/2006
    Bài viết:
    1.180
    Đã được thích:
    2
    Vừa hỏi rồi, kéo lòi pha ra ấy chứ, vì bộ binh và công binh chỉ là lực lượng hỗ trợ thôi. Đội ngũ kéo pháo đứng gần pháo nhất chính là pháo binh vì các cụ muốn trực tiếp chăm lo cho nó. Thời đấy mới có nên các cụ quý pháo còn hơn vợ , ăn mặc thiếu thốn vậy mà sẵn sàng hy sinh cái áo làm giẻ lau pháo cơ mà. Hơn nữa như ông già nói cánh bộ binh kỳ vọng và yêu quý cánh pháo lắm (hoả lực hỗ trợ mà) nên cứ phải lượn quanh pháo đúng chất pháo thủ cho...oai !
  2. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Báo Time ngày 28 tháng 9 năm 1953 có đoạn nói về việc Navarre được chọn làm tổng tư lệnh:
    http://www.time.com/time/magazine/article/0,9171,818889-1,00.html
    Nói chung theo em thì cái chức tổng tư lệnh quân đội viễn chinh Pháp ở Đông dương này từ những năm 50-51 chẳng ma nào muốn nhận. Giữa 2 tiền đồn của "thế giới tự do" thì :
    - Ở vùng chiếm đóng tây Đức, vừa an toàn, vừa được thăng quan tiến chức đều đều.
    - Còn nếu sang Đông Dương chiến tranh nóng bỏng, thua thì bại hoại cả công danh như Alessandri, mà không thua kiểu Đờ Lát thì cũng mất mát hết cả sức khoẻ, gia đình.
    Vào năm 1953, đáng nhẽ tình hình khó khăn như thế ở Đông Dương, thống chế Gioanh là tay có kinh nghiệm nhất sẽ phải tình nguyện sang. Tay này thuộc loại lão luyện chiến trường vì đã từng chỉ huy quân Pháp chống Mẽo ở Ma-rốc, chống Đức ở Ý và ở Pháp. Trong số thống chế Pháp sau 45, chỉ có y thực sự là có kinh nghiệm chỉ huy cấp quân đoàn trở lên, hơn nữa lại đang tại chức.
    Thế nhưng ngay từ hồi năm 50, sau chiến dịch biên giới đường số 4, lão này cũng đã được mời sang Đông Dương rùi, lão đã chối quầy quậy, viện lý do là phải có người ở nhà trông tây Đức (lúc đó lão ta đang nắm chức... tổng tư lệnh lục quân Pháp ở Nato như Na-va sau này). Chính vì thế mà bọn Pháp mới phải gọi lão Đờ-Lát đã về hưu nhập ngũ lại.
    Đến năm 1953 thì Đờ-Lát không còn nữa, lão Juin không tránh né được nữa... thế là lão bắt thằng đàn em Na-va nhận thay mình.
    Na-va nguyên là hạ cấp của Juin từ hồi xưa xửa xừa xưa, xuất thân từ thiết giáp, chuyển sang tình báo phòng nhì (lão cũng được sử sách WW2 nhắc tới 1 tí lúc làm nghề này), thành tham mưu trưởng của Juin hồi đánh Đức rồi thay Juin làm chức tổng tư lệnh lục quân của Nato. Chính vì thế việc lão thay Juin sang Đông Dương cũng hợp lý, chưa kể là sau Na-va là có Juin hậu thuẫn cho hết...
  3. thanhlong0988

    thanhlong0988 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    06/10/2006
    Bài viết:
    420
    Đã được thích:
    0
    ============
    Bác xem lại cái đoạn vàng vàng kia hộ em cái, chính xác ko?
  4. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    Lão Juin này là tù binh của Đức, rồi được thả, đi làm chỉ huy quân Pháp Vichy ở Bắc Phi. Hình như đám này cũng chống cự ít nhiều khi quân Đồng minh đổ bộ. Sau đấy nhảy sang phe Đồng minh, chỉ huy quân đoàn hải ngoại Pháp theo Mẽo đánh Đức.
  5. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Lão này nguyên là tổng chỉ huy quân đội Pháp Vichy ở An-gê khi quân Mẽo mở chiến dịch Torch đổ bộ xuống bắc Phi, tháng 11/42. Lúc này quân Đức và ngay cả quân Ý ở tít tận bên Li-bi-a/ Ai Cập cho nên lính Mẽo oánh nhau trong tuần đầu tiên duy nhất với quân Pháp Vichy . Mặc dầu Juin bị bắt gần như trong ngày đầu tiên, nhưng lão không chịu ký lệnh hạ súng cho quân Pháp. Bọn đàn em của lão đã cầm chân được quân Mẽo-Anh trong vòng vài ngày để Rommel có đủ thì giờ điều chỉnh lại hệ thống phòng thủ của phe Trục.
    Kết quả trong 3 ngày, lính Pháp chết 1346, lính đồng minh (đa số là lính Mẽo) chết 479. Nhưng tệ hại hơn chính là phe đồng minh mất cái bất ngờ, phải mất đến gần 1 năm nữa cộng thêm hàng hàng chục ngàn xác chết mới chiếm được toàn bộ bắc phi.
  6. mytam44

    mytam44 Thành viên tích cực

    Tham gia ngày:
    02/07/2006
    Bài viết:
    285
    Đã được thích:
    1
    Hồi trước tôi được đọc một bài báo nói về những phụ nữ Việt nam bị bắt làm nô lệ ******** cho lính Pháp ở ĐBP.Thực hư thế nào, các bác nắm được ko
  7. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Đờn bà con gái ở ĐBP có mấy loại :
    - Làm việc trong/cho quân đội Pháp là 2 bà đầm : thư ký riêng của Đờ Cát, Pôn Buốc-giát (bà này được đưa về Hà Nội ngay sau trận Độc Lập), trợ lý hàng không Giơ-nơ-vi-e đờ Ga-Lăng (bà này bị kẹt lại ở ĐBP sau khi máy bay của bà bị bắn hỏng ở Mường Thanh, không cất cánh được nữa).
    - Gia đình của lính ngụy Thái ở vùng xung quanh : đám ngụy này nguyên là thổ phỉ ở tại chỗ với gia đình. Nhưng ngay theo bọn tây, họ là những người làm công tác địch vận tốt nhất, chẳng hạn như là ở Bản Kéo, cả 1 tiểu đoàn ngụy Thái tan rã đưa gia đình về bản. Ở Hồng Cúm, gia đình người Thái còn có thể đi lại dễ dàng giữa 2 chiến tuyến, ta còn đổi lương thực chiến lợi phẩm lấy tin tức cho họ
    - Những người thuộc nhà chứa giã chiến của ĐBP. Đây gồm có phụ nữ người Việt và người An-giê-ri. Trước kia hình như đã nói tới rồi. Chắc là họ bị quân Pháp cưỡng bắt đi làm nô lệ ********.
  8. Vo_Quoc_Tuan

    Vo_Quoc_Tuan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    01/03/2002
    Bài viết:
    2.374
    Đã được thích:
    11
    ông Đèo Văn Long khi theo máy bay về Hà Nội, bỏ tất, bỏ cả lính vậy mà còn bê nguyên cả đội múa xoè về, chắc hàng Việt Nam chất lượng cao.
    Có cái link về indochine, ĐBP: http://video.google.com/videoplay?docid=-3813603057021559841&q=dien+bien+phu&hl=en
    Ở trên đường Trần Quốc Hoàn, chỗ sách cũ gần đường Phạm Văn Đồng, đang thấy bày bán cuốn sách ảnh "ĐBP hình ảnh và sự kiện". Cuốn này khá hay, hồi trước em phải mua 246000 ở hiệu sách Quốc văn. Bác nào quan tâm thì ra xách về.
    Được vo_quoc_tuan_new sửa chữa / chuyển vào 15:30 ngày 04/12/2006
  9. panzerlehr

    panzerlehr Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/02/2004
    Bài viết:
    935
    Đã được thích:
    0
    Về ĐBP, cũng còn rất nhiều chuyện để nói, nhưng ngay vào những ngày căng thẳng nhất ở ĐBP, chiến sự căng thẳng vẫn xẩy ra khắp nơi trên lãnh thổ Đông Dương, từ vùng đồng bằng sông Hồng, Hạ Lào, Nam Bộ đến miền trung Liên Khu 5...
    Sau ĐBP, có thể nói trận đánh lớn cuối cùng của cuộc kháng chiến 9 năm là trận tiêu diệt binh đoàn cơ động 100 ở gần An Khê. Sách vở nói về trận này cũng khá nhiều, nhất là do bọn Mẽo rất quan tâm đến 1 vùng chiến lược của Đông Dương. Béc-na Phôn cũng bỏ cả 1 chương lớn trong quyển "đường không vui" để kể lại chuyện này. Nhưng người kể lại chuyện này rõ nhất có lẽ là những người cụu chiến binh đã tham gia trận đánh. Đây là 1 bài tường thuật lại của ông Giăng A-ri-ghi, nguyên là trung úy trong trung đoàn Triều Tiên :
    "... Phòng quân báo Pháp hoạt động tốt, chúng tôi biết rằng có nhiều trung đoàn VM đang hoạt động dọc lộ 19 : trung đoàn 803 đang được điều chỉnh lại [ tin này là sai, trung đoàn 803 đã hành quân xuống phía nam ngay sau trận Plây Rinh vào cuối tháng 4], trung đoàn 108 [chủ lực], 120 [địa phương] và 96[chủ lực mới thành lập, là đơn vị chính tham gia trận đánh] cùng với các đơn vị chủ lực và địa phương khác đang hành quân về nơi tập trung gần đó. Tất cả tổng cộng khoảng 15000 quân chiến đấu, tương đương với 1 sư đoàn và 25000 dân công.
    Mặc dầu chúng tôi biết những tin tức đáng lo ngại này, ngày bắt đầu chiến dịch "Eglantine" vẫn được chỉ định vào sáng ngày 24/6. Binh đoàn 100 phải một mình mở đường đến cây số 22, không có không quân bảo vệ do thiếu hợp đồng giữa các cánh quân đi đón và hỗ trợ. Dù gì đi nữa, cuộc rút lui sẽ phải được thực hiện vào ban ngày.
    Ngay từ 8 giờ sáng, đoàn xe đã bắt đầu lên đường. Đi đầu là tiểu đoàn giã chiến của trung đoàn bộ binh thuộc địa số 43 (BM 43) cùng với những phương tiện công binh mở đường và pháo thuộc khẩu đội 6. Sau đó là đến các tiểu đoàn khinh quân việt nam (TĐKQ) và thiết đội xe bọc thép, xe cộ thuộc ban tham mưu binh đoàn cùng bộ chỉ huy trung đoàn pháo binh thuộc địa số 10 (10 RAC). Rồi đến tiểu đoàn 2 trung đoàn Triều Tiên và khẩu đội 4 tháp tùng các xe cộ thuộc các đơn vị quân bưu, quân vụ và xe chở xăng. Cuối cùng là tiểu đoàn 1 Triều Tiên và khẩu đội 5 đi cùng với xe chở đồ, cấp cứu và trạm quân y di động. Ngay khi bắt đầu khởi hành rời An Khê, đoàn xe 240 chiếc này đã kéo dài hơn 8 km!
    Cánh phía bắc đường đi, do đại đội 7 Bergerol và đại đội 6 Triều Tiên đảm nhiệm. Phía nam có đại đội 8 Bergerol và đại đội 5 Triều Tiên. Lính thuộc địa của BM 43 đi trước mở đường. Các đơn vị bộ binh khác đều đi tản mát dọc 2 bên đường để bảo vệ xe cộ trong đó có những chiếc xe tải GMC đuôi ngắn đang kéo các khẩu pháo 105 ly. Vào buổi trưa, chúng tôi đã đến được cây số 12. Chiếc máy bay không thám "Cricket" có thông báo nhiều đoạn đường bị phá và một số chướng ngại vật phía trước gần cây số 15. Các đơn vị chuẩn bị đội hình chiến đấu và di chuyển chậm chạp về phía trước.
    Từ cây số 15 trở đi, con đường uốn cong thành 1 vòng cung vắt qua 1 thảo nguyên nhỏ bao phủ bằng cỏ voi. Khu rừng gần đó im lặng một cách khác thường... 1 đống sỏi đá chướng ngại vật đầu tiên xuất hiện, những xe ủi đất được điều động lên phía trước, đoàn xe dừng lại...
    Lúc đó là vào 14 giờ 15 phút chiều, khi lửa địa ngục bắt đầu bùng lên. Trận phục kích đã được chuẩn bị bằng 1 chiến thuật tinh vi bậc thầy trên 3 km từ cây số 12 đến cây số 15. Điểm trung tâm nằm ở ngay vòng quay bắt đầu bằng khoảng 100 mét đường thẳng bị khống chế bằng 16 khẩu cối 81 được ngụy trang rất kỹ trên 1 điểm cao khoảng 200m gần đó. Một cơn mưa đạn ĐKZ, bom bay và lựu đạn đổ xuống những chiếc xe chỉ huy của binh đoàn, GM 100 bị mất đầu trong vòng không đầy 15 phút.
    Toàn bộ đoàn xe đều nằm trong tầm bắn của súng máy *********. Những chiếc xe công binh đã vượt qua chỗ ngoặt đều bị rơi vào đường bắn cánh sẻ của VM, hầu hết các tài xế đều bị bắn chết hay bị thương, số sống sót đều phải bỏ xe nấp trốn vào bên lề đường khiến đoạn đường này hoàn toàn bế tắc.

    Chỉ trong vài phút, ban tham mưu và liên lạc bị tiêu diệt hoàn toàn. Hiệu lực của trận phục kích rất là ghê gớm, cộng thêm vào đó là hoả lực yểm trợ của VM xuất hiện cực kỳ đột ngột. Hàng trăm "bộ đội" trong bộ quân phục đen của quân chủ lực miền ào ào xông lên, không hề bị khựng lại khi họ vượt qua những nhóm dân công hoả tuyến đang chở đạn hoặc tải thương.
    Bị mắc lại trên mặt đường ngổn ngang xe cộ, không thể nào chấn chỉnh lại được đội hình, chúng tôi chỉ có thể bất lực chứng kiến những chiếc GMC, 4x4 và Jeeps thay nhau bốc lửa. Trên hàng trăm mét, những chiếc xe cùng với hành khách đang bốc cháy rừng rực. Trong tầm bắn chính xác của hoả lực VM, những xe chở đạn liên tục nổ vang bắn văng tung toé ra xung quanh những mẩu sắt cháy đỏ rực cùng với những mẩu thi thể.
    2 đại đội bộ binh của BM 43 đã mở lại được đường tiến trong khi 2 đại đội khác lại bị hững lại dưới làn đạn súng liên thanh ngay ở chỗ những chiếc xe của ban tham mưu binh đoàn bị phá huỷ. Các đơn vị người việt của các tiểu đoàn khinh quân hoàn toàn vô tích sự trong việc bảo vệ các cánh; họ nhanh chóng đào ngũ và biến mất trong thiên nhiên...
    Những chiếc xe bọc thép bị tắc nghẹn trên đường, một số đang bốc cháy, nhưng vẫn bắn trả lại hoả lực bọc quanh của *********. Đại tá Barrou [chỉ huy GM 100] cũng tự nhẩy lên 1 khẩu liên thanh 12.7 thay thế xạ thủ vừa bị bắn chết và cũng nhanh chóng bị trúng đạn vào 2 chân. Lúc này tất cả các sỹ quan xung quanh ông ta đều đã bị chết hoặc bị thương.
    Tiểu đoàn 2 Triều Tiên lúc đó cũng đang cố gắng tiến lên nhằm phá vỡ gọng kìm phía trước. Đại đội 5 và đại đội 7 Bergerol chiến đấu như những con thú trước khi bị tràn ngập, đập tan ra thành từng nhóm nhỏ, cô độc, chiến đấu để tự cứu lấy mình.

    Trung đội của tôi, lúc đó đi sát vào đại đội 5. Binh lính của đơn vị này bị bắn gục càng lúc càng nhiều. 1 người trong số họ lui về phía chúng tôi với một lỗ hổng khủng khiếp to tướng đỏ lòm trên mặt. Tất cả những người sống sót đều phải rút lui, trung đội của tôi nhận được lệnh phòng ngự đoạn đường này trong khi thương binh được về phía sau. Để thực hiện mệnh lệnh này, chúng tôi đã phải xung phong 4 lần nhằm an toàn hoá những vùng xung quanh. Nhưng cuối cùng bọn Việt vẫn đặt được 1 khẩu liên thanh 12.7 để bắn trực tiếp vào chúng tôi. Sau đó, mọi việc tiến triển rất nhanh. Tôi thấy 1 chiếc xe bọc thép đi lùi với 1 người tài xế, hoá ra đó là trung tá Kleinman, 1 trong những sỹ quan còn lại chưa bị thương : " Chúng tôi rút lui, Arrighi... anh cố gắng giữ vị trí thêm một chút nữa để cho những đơn vị cuối cùng đưa thương binh đi..." Thế cánh quân đi đón đâu? Không quân, phi pháo đang làm gì vậy...?
    Đột nhiên 1 loạt đạn cối 81 rơi xuống cách chúng tôi khoảng 200m về phía bắc, trong tình huống hỗn loạn thế này khó có thể chuẩn đoán chính xác được khoảng cách... loạt thứ 2 rơi xuống cách 100m, loạt sau sẽ là cho chúng tôi. Tôi ra lệnh tản mát đơn vị ra... một lúc sau tôi ngã gục với cảm giác cơ thể bị thép nung xuyên vào khắp mọi nơi. Bò trên 4 cẳng, mật mũi bầy nhầy máu, tôi nhìn đờ đẫn khẩu súng các-bin cong queo và chiếc điện đài TRPP-8 tan nát. Như một con rối, tôi nằm vặt xuống như những người bị thương khác xung quanh.
    Lúc đó là khoảng 17 giờ 30, Trung tá Kleinman quyền chỉ huy binh đoàn có 2 cách : hoặc là lùi về phía cây số 11 tạo thành con nhím phòng thủ, hoặc bỏ mặc đoàn xe, đi bộ về phía cây số 22. Bộ chỉ huy chiến dịch Atlante đã chọn kế hoạch thứ 2. Thời tiết oi bức của lúc bắt đầu trận đánh cũng chuyển thành 1 cơn mưa lớn và mát mẻ. Tự nhiên không có lý do gì hết, quân ********* rút lui. Cái này nó cũng như vô vàn sự kiện bất ngờ ngoài lô-gích xẩy ra trong1 trận đánh, có khi nó giúp ta, lúc khác nó lại hại ta...
    Khoảng thời gian yên tĩnh không ngờ này đã giúp chúng tôi tập trung lại được. Hậu quân của binh đoàn bắt đầu phá huỷ những chiếc xe còn nguyên vẹn và phá những nòng pháo 105 bằng lựu đạn cháy.
    Vào khoảng 19 giờ, các đơn vị tan tác của binh đoàn 100 lại được các sỹ quan sống sót tổ chức lại và dưới sự chỉ huy của trung tá Kleinmann, lợi dụng trời tối để tiến về phía nam, quay tránh hệ thống phòng thủ của VM.
    Cơn mưa đã giúp chúng tôi lúc nẫy bây giờ lại làm hãm tốc độ hành quân của những người sống sót kiệt sức và bị thương... Câu chuyện của tôi cũng chấm dứt ở đây vì đối với đa số những người này, trong đó có tôi, cuộc đi bộ tiếp theo là cuộc đi bộ đầy đau khổ về những trại tù binh của *********...
    Trận phục kích ngày 24 tháng 6 năm 1954 đã làm tổn thất, chỉ duy nhất trong binh đoàn cơ động 100, gần 1000 người chết và mất tích trong vòng 3 giờ đồng hồ. Ở Paris, ngày hôm sau, Quốc Hội sẽ giữ 1 phút yên lặng để tưởng niệm họ..."
  10. chiangshan

    chiangshan Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    08/02/2003
    Bài viết:
    5.574
    Đã được thích:
    12
    Trận này được chuẩn bị kĩ nên hoả lực của ta bắn rất chính xác. Bắn phủ đầu 15 quả bom bay và 150 quả đạn cối thì 13 quả bom bay và 140 quả đạn cối rơi vào giữa đội hình quân Pháp.
    Trung đoàn 96 cũng chịu một số tổn thất. Có đại đội thương vong đến 50%.
Trạng thái chủ đề:
Đã khóa

Chia sẻ trang này