1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điên chữa chạy mãi...bây giờ là Dở hơi.!!

Chủ đề trong 'Tuyên Quang' bởi ThietDK, 20/06/2009.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Buồn buồn, đột nhiên muốn gọi cho một người để... đọc thơ. Nhưng lại thôi, quấy quả người ta như vậy thật không nên. Nhỡ họ khó xử, nhất là lại thấy mình đọc thơ... tình, dù mình chẳng có ý gì.
    ...
    Tóc mình chẳng bồng bềnh nữa rồi, chán thật! Khi nào nó mới dài ra như mình muốn đây?
    ...
    Sắp Rằm. Một cảm giác mong đợi, hơi hồi hộp... Lúc nãy thấy là lạ, nghĩ là tại mình có chút xao động khi hi vọng được gặp kẻ "người đâu gặp gỡ làm chi" ấy. Nhưng bây giờ thì hiểu là không phải. Mình trông chờ, rạo rực chỉ vì cái cảm giác lan toả linh thiêng, hoà nhập và ấm áp ấy, cũng gần giống như cái cảm giác quen thuộc mỗi khi gặp một cơn mưa thôi...
  2. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Lễ Vu Lan.
    Chẳng biết Mẹ có giận con không ?
    Không dám cài nhánh hồng trắng nữa; Trong ngực áo này, quả tim thiếu dinh dưỡng
    Nó nhuốm đen.
    *
    Nước mắt chảy xuôi !
    Thèm ôm Mẹ quá, thèm vị mặn mà.
    *
    Hương tạnh. Mà không thấy Mẹ ?!
  3. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Soi gương. Mắt đen - lâu rồi mới thấy.
  4. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Soi gương thấy Mặt đen như quỷ đói-ghẻ lở mọc đầy thân. Nhớ bác Minh quá
  5. Redtulips

    Redtulips Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    23/12/2008
    Bài viết:
    3.766
    Đã được thích:
    175
    Hôm nay có người lại đặt câu hỏi muôn thuở: có phải chúng ta đang sống không? hay chỉ hiện hữu thôi?
    Nghĩ xem nào: biết khóc, biết cười, biết mong muốn. Vậy cũng có thể coi là sống. Tốt là đằng khác.
    Đồng chí kia đặt tiếp câu hỏi: Liệu có thể coi là sống không khi ta chưa đạt được thành tích gì đáng kể?
    Hà hà! Vậy là rất sai lầm về mặt phương pháp nhé! Phát triển là phải theo hình xoáy trôn ốc, và phải xem xét xuất phát điểm, kiến trúc thượng tầng phải phù hợp với cơ sở hạ tầng. Ông cha mình ngày trước chắc chắn là "sống" - có lý tưởng, chết vì lý tưởng và làm được những điều "thần kỳ".
    Nhưng thế hệ bây giờ cũng vẫn được coi là sống chứ. Chỉ cần có lý tưởng, niềm tin, có tâm thế "cần phải làm gì"... là đã có thể đáng thừa nhận là sống rồi.
    Còn nữa, không phải cứ "ta đã làm gì cho Tổ Quốc" mới gọi là "có lý tưởng". Một con người dám mơ mộng làm đièu gì đó tốt đẹp hơn cái họ đang có và hi vọng có đã có thể gọi là biết sống có lý tưởng rồi chứ nhể!
    Chợt nhớ đến chữ "hèn" của em trai.
    Nói cho cùng, ít người bây giờ không hèn lắm. Vì họ sợ vượt ra khỏi cái giới hạn, cái "lốt" được tô vẽ nên bởi bao nhiêu là quan niệm, niềm tin, đạo đức của người đời.
    Những người vượt lên, ra ngoài những thứ đó và tin vào những điều họ làm vẫn luôn gây cho mình niềm ngưỡng mộ thầm kín.
    Theo mình, họ thực sự có lý tưởng: lý tưởng ĐƯỢC - SỐNG.
    Mình kính trọng 1 bậc đàn chị về điều này (dù chị có thể không biết)!
  6. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Nhật ký của một em bé chưa chào đời
    Ngày 5-10 - Hôm nay, mình bắt đầu xuất hiện. Ba mẹ chắc là chưa biết điều này đâu vì mình còn nhỏ xíu như một hạt táo mà, nhưng sự thật là mình đã có rồi. Và mình sắp là một bé gái. Mình sẽ có tóc vàng và mắt xanh. Tất cả mọi thứ đã được sắp xếp hết cả, thậm chí ngay việc mình rất thích ngắm hoa nữa cơ! Ngày 19-10 - Một số người nói mình chưa phải là một con người hoàn chỉnh, rằng mới chỉ có mẹ mình thật sự tồn tại mà thôi. Nhưng mình là người mà, cũng giống như mẩu ruột bánh mì nho nhỏ chưa phải là bánh mì thật sự. Mẹ là người, vậy thì mình cũng thế. Ngày 23-10 - Mới rồi mình vừa mở hé đôi môi. Chà, để nghĩ coi cỡ một năm nữa, mình sẽ nở nụ cười và sau đó biết nói. Chắc chắn tiếng đầu tiên mình thốt ra sẽ là: Mẹ... mẹ...ơi!Ngày 25-10 - Hôm nay, tim của mình bắt đầu tự đập lấy. Từ giờ trở đi nó sẽ nhảy múa nhẹ nhàng cho đến phút cuối đời của mình mà không nghỉ chút nào! Sau nhiều năm chắc nó phải mệt mỏi. Nó sẽ dừng khi mình chết đi, chắc thế! Ngày 2-11 - Mình lớn lên một chút từng ngày. Tay chân mình bắt đầu hình thành. Nhưng chắc chắn mình phải đợi một thời gian khá dài trước khi đôi chân có thể giơ cao để chạm vào tay mẹ, trước khi lòng bàn tay bé nhỏ có thể cầm được hoa và ôm lấy ba. Ngày 12-11 - Những ngón tay nhỏ xíu bắt đầu mọc ra trên bàn tay của mình. Ồ, trông chúng nhỏ nhắn mà dễ thương làm sao! Mình sẽ được vuốt tóc mẹ nhờ chúng đấy nhé! Ngày 20-11 - Hôm nay, bác sĩ nói với mẹ rằng mình đang sống ở đây, bên dưới trái tim của mẹ. Ồ, chắc mẹ phải vui mừng biết bao! Mẹ có vui không hở mẹ? Ngày 25-11 - Có lẽ ba mẹ đang đặt tên cho mình. Nhưng chắc ba mẹ vẫn chưa biết mình là con gái đâu. Bí mật đấy nhé! Mình muốn được người khác gọi là bé May. À, mình đang lớn dần lên đây! Ngày 10-12 - Mình đang mọc tóc! Sao nó mượt mà và tỏa sáng quá. Mình tự hỏi tóc của mẹ có giống thế không? Ngày 13-12 - Mình vừa chớp mắt. Bóng tối bao phủ xung quanh mình. Khi mẹ sinh mình ra, chắc là thế giới sẽ nhiều hoa và nắng ấm lắm. Nhưng điều mình muốn hơn cả là trông thấy mẹ. Mẹ ơi, mẹ có đẹp không hở mẹ? Con muốn nhìn thấy mẹ ghê!Ngày 24-12 - Mình tự hỏi liệu mẹ có nghe thấy tiếng thì thầm của trái tim mình? Một số bạn của mình ra đời hơi bị yếu một chút. Nhưng trái tim mình rất khỏe mạnh. Nó đập đều đặn: tup-tup, tup-tup. Mẹ sẽ có một đứa con gái thật khỏe mạnh đó nghe mẹ! Ngày 28-12 - Hôm nay, mẹ mình giết mình...
     
  7. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Đau quá!
    Xin lỗi em giai, nhưng nếu là chị, chị cũng ko quote lên như vậy đâu!
  8. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Đau quá! Xin lỗi em giai, nhưng nếu là chị, chị cũng ko quote lên như vậy đâu! [/quote]
    Em xin lỗi !
    Em cũng xoá đi vài chữ : nguồn-htt.
    Nguyên một câu chuyện nó vậy, không commt.
     
    Có gì đâu, hôm nay em phải sửa 2 cái máy tính-lúc phải sơ tán dữ liệu, lúc lại phải thu thập... Đặt 1 cái đĩa đã ghi từ nhiều năm trước thế là cắt dán thôi.
    Mấy cô cậu teen thì chắc không cảm nhận được chuyện này. Em thấy bọn nó đến chỗ chị Hương, chị Thơ(*) mà vẫn còn nhí nhảnh ngậm kẹo mút.
     
    _________
    (*) Cách nói của người bản Tuyên về phòng mạch sản của mấy chị đó
  9. ThietDK

    ThietDK Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.250
    Đã được thích:
    0
    Chùa QL rực trong sắc vàng.
    Màu vàng áo lễ của các vị đại đức và các phật tử, màu vàng của hoa cúc. Và màu vàng của những băng tang.
    Hôm nay là ngày thất thất lai tuần của cụ hoà thưọng Thích U. Cụ đã về phía bên kia bầu trời- qua 88 mùa sen nở.
    ***
    Ngõ nhỏ thế, mọi khi tắc đường thế mà sao hôm nay rất lặng lẽ -thanh bình. Mấy chú bảo vệ và CA phường cũng lặng lẽ (tay không cầm "ma trắc" như mọi lần).Người đi xe máy qua ngõ chùa cũng muố chậm lại, dừng lại và tuyệt nhiên không có tiếng còi (lâu lắm mới thấy một điều nhỏ trong luật GTĐB được chấp hành tự nguyện)-BV nhắc mọi người đừng dừng xe sát hàng rào- cứ vậy làm đường hẹp tắc.
    ***
    Con bé ấy lại lượn xe đỗ sát hàng rào, Đỗ xe, 1 chân nó ghé lên ô toa , một chân mất đà chống vội lên cái cọc bê tông... Ở góc xa này chả nghe thây chú trật tự nhắc nhở gì, nhưng hình như sau đó chú cũng chẳng để ý đến hiệu lực của lời nhắc nhở.
    ... Nó như vừa vọt từ buồng ngủ là xuống phố ngay-quần mỏng (quần đùi)-áo mỏng. À mà chỉ có quần mỏng áo mỏng; chỉ vì cái cọc bê tông kia mà phát hiện ra thời trang rất fiêu của cô bé này: bên trong quần mỏng, áo mỏng cũng chẳng có gì nũa (no underwear).
    Một vụ show hair ... và mình biết tại sao chú bảo  vệ lại phải lom khom đến một chỗ để hút thuốc lào. Con bé tệ thật, ai lại refresh hình ảnh trên YouTube của HTL dạy nhảy breakdance (cũng show).
    May quá . Cụ cầm mic đọc kinh toàn tâm, và cái hàng rào ở xa; cận tý nữa không khéo cụ cũng tăng xông hoặc ít ra cũng phải gạt cái switch sang phía playback.
    ***
    Mình đã nghĩ sai như từng một lần nghĩ sai tương tự.
    Bên hàng rào, có 2 bàn tay chắp lại . Mắt cũng nhắm lại.
    Em cầu !
    Vầng mặt trời mạnh thế, nó chiếu xuyên qua 2 bàn tay-nhỏ bé-mong manh. Nó trong suốt như thân xác loài nhuyễn thể.
    Buồn.giọt sương trên mí mắt.
                                              Tinh khôi.
                                                                   Em về ./.
    Được ThietDK sửa chữa / chuyển vào 19:43 ngày 17/09/2009
  10. maybeU

    maybeU Thành viên mới Đang bị khóa

    Tham gia ngày:
    27/11/2008
    Bài viết:
    5.175
    Đã được thích:
    1
    Đôi khi nó cứ ngồi thần ra nhìn người phụ nữ thôn quê - ham ăn ngon, ăn nhiều, cũng ăn vụng, cũng khôn ranh chẳng kém gì ai, cũng lấy tiền người ta để hớ hênh khi có dịp, cũng cãi chày cãi cối trước bất cứ góp ý nhắc nhở nào, dù chỉ là nhỏ nhất, cũng biết viện đủ mọi cớ để ăn gian - ấy. Nó nhìn rồi thẫn thờ quay đi chỗ khác để che giấu những thấm thía đang tràn ngập lòng mình...
    Nó biết ơn bà sâu sắc, nó biết ơn bà với tất cả tấm lòng và sự hiểu biết đến nghẹn ngào của mình, bà biết không?! (mà thực ra, nó mong bà không biết, vì nếu bà biết, thì chắc là nó lại khổ vì bà lắm đây).
    Không có bà, nó sẽ ra sao?
    Nó - một đứa tự cho là về bản chất, chẳng nhanh nhẹn, tháo vát gì, vốn đã từng (hoặc có thể vẫn) ngu ngơ, ngốc nghếch, chỉ biết tròn xoe mắt để tin và... vỡ. Một tay nó đâu có thể gánh vác được chừng ấy, chịu đựng được chừng ấy nếu không có sự góp mặt của bà?
    ...
    Định nói nhiều nữa nhưng xem ra như vậy là đủ, mà cũng là thừa rồi.
    Vẫn như mọi bận, vấn đề gói gọn lại chỉ là: một buổi sáng, tỉnh dậy, thần ra, trong lòng ngập tràn một sự "giác ngộ", một sự thừa nhận, một nỗi lo sợ, một nỗi buồn xen lẫn chút vui, rằng:
    À, ra thế, phải rồi! Xin cám ơn bà - với tất cả những gì chân thành nhất!

Chia sẻ trang này