1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Diễn đàn thơ Bùi Giáng

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi ndmt, 05/09/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Ha ha. Cô nương ơi. Thế cô nương đọc bài này chưa:
    Tại hạ ra biển
    Phen này lần ấy
    Ðể nhìn cô nương tắm
    Lúc bấy giờ bỗng dưng
    Tâm hồn tại hạ biến ra
    Làm nước biển
    Vậy xin cô nương dừng ngay cuộc tắm
    Kẻo mà đau đớn tâm hồn tại hạ vô cùng
    Thơ của Bùi Giáng là nhu vậy đó. Đâu đây ta lại gặp những vần thơ như vậy

    Nói thật đúng? từ biển dâu khép mở
    Thật rõ ra, anh đã biết từ đầu
    Từ xa lắm đầu tiên anh đã rõ
    Rằng các em là tuyệt thể hương màu
    Anh đã gặp các em từ vĩnh viễn
    Của tương lai tận tuyệt tới bây giờ
    Em đã định từ tâm can tưởng niệm
    Tìm tới anh chất vấn một vần thơ
    Anh định nói rằng ấy là vô ích
    Thơ thiên thần là tâm niệm tóc tơ
    Em cười rộ : "- Anh ba rơi số dzách
    Anh tận cùng là ba trợn trơ trơ"
    Anh xấu hổ hỏi rằng: "em nói thật?
    Hay giỡn chơi ? Anh hổ thẹn bất ngờ
    Từ quá vãng xa xưa những chồng chất
    Tấp nập về trên tại thể bơ vơ
    Em mở miệng nhe răng cười não nuột
    Anh nhìn em như nhìn thấy đất trời
    Em đẹp đẽ như tuyết băng trắng muốt
    Anh nhìn em như tinh thể tuyệt vời
    Anh gạ gẫm: "Em cho anh hôn chút
    Bởi từ xưa anh rất mực bơ vơ"
    Em đáp lại: "Chỉ cho hôn nửa phút
    Còn nửa kia còn lại cho ông trời"
    - Vì khởi thủy tới vô chung vô thủy
    Người tình em là rất mực ông giời
    Ông trời ấy bây giờ say lúy túy
    Mà yêu em vẫn vĩnh viễn ông giời"
    (Hôn em nửa phút pha phôi
    Thiên thu ký ức nửa lời của em)
  2. tuoc

    tuoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    tôi rất thích bài thơ này, bài này trích từ tập "mưa nguồn" (nếu tôi không nhầm thì được xuất bản lần đầu vào năm 1963) .
    PHỤNG HIẾN
    Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
    Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
    Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
    Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
    Cây và cối bầu trời và mặt đất
    Đã nhìn tôi dưới sương sớm nắng khuya
    Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
    Dừng bê sông bến cát buổi chia lìa
    Hoàng hôn xuống bình minh lên nhịp nhịp
    Ngàn sao xanh dừng bước trước vừng hồng
    Ngày rực rở đêm êm đềm kế tiếp
    Đón chào tôi chung cười khóc bao lần
    Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
    Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
    Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
    Quả tim mình nóng hổi những chờ mong
    Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
    Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
    Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía
    Ba phương trời chung gục khóc đêm giông
    Những dòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
    Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
    Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
    Những bắt tay xao động với muôn vàn
    Những người bạn xem tôi là ruột thịt
    Những người em dâng hết dạ cho tôi
    Những người bạn xem tôi là cà gật
    Những người em không vẹn nghĩa mất rồi
    Trần gian hỡi ! tôi đã về đây sống
    Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
    Tôi ngẩn mặt ngó ngàn mây cao rộng
    Tôi cuối đầu nhìn mặt đất thấp đen
    Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
    Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đen
    Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
    Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em
    Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thuỷ
    Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
    Thân xươngmáu đã đành là uỷ mị
    Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
    Em đứng mũi chịu sào có vững
    Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
    Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
    Hết tâm hồn và hết cả da xương
    Xin yêu mãi và yêu nhau mãi
    Trần gian ôi! cánh **** cánh chuồn chuồn
    Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
    Con vi trùng sâu bọ cũng yêu luôn
    Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
    Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
    Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
    Níu trời xanh tay với kiễng chân cao
    Nhưng em hỡi trân gian ôi ta biết
    Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
    Ta chết lặng bó tay đầu lắc
    Dài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
    Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
    Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
    Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
    Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
    Ta gởi lại đây những lời áo não
    Những lời yêu thương phụng hiến cho em
    Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
    Em bảo rằng
    -Đừng tuyệt vọng nghe không
    Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
    Được tuoc sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 07/11/2004
  3. tuoc

    tuoc Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    7
    Đã được thích:
    0
    tôi rất thích bài thơ này, bài này trích từ tập "mưa nguồn" (nếu tôi không nhầm thì được xuất bản lần đầu vào năm 1963) .
    PHỤNG HIẾN
    Ngày sẽ hết tôi sẽ không ở lại
    Tôi sẽ đi và chưa biết đi đâu
    Tôi sẽ tiếc thương trần gian mãi mãi
    Vì nơi đây tôi sống đủ vui sầu
    Cây và cối bầu trời và mặt đất
    Đã nhìn tôi dưới sương sớm nắng khuya
    Mở buồng phổi đón gió bay bát ngát
    Dừng bê sông bến cát buổi chia lìa
    Hoàng hôn xuống bình minh lên nhịp nhịp
    Ngàn sao xanh dừng bước trước vừng hồng
    Ngày rực rở đêm êm đềm kế tiếp
    Đón chào tôi chung cười khóc bao lần
    Tôi đã gửi hồn tôi biết mấy bận
    Cho mây xa cho tơ liễu ở gần
    Tôi đã đặt trong bàn tay vạn vật
    Quả tim mình nóng hổi những chờ mong
    Sông trắng quá bảo lòng tôi mở cửa
    Trăng vàng sao giục cánh mộng tung ngần
    Gió thổi giậy lùa mơ vào bốn phía
    Ba phương trời chung gục khóc đêm giông
    Những dòng lệ tuôn mấy lần khắc khoải
    Những nụ cười tròn mấy bận hân hoan
    Những ngoảnh mặt im lìm trong ái ngại
    Những bắt tay xao động với muôn vàn
    Những người bạn xem tôi là ruột thịt
    Những người em dâng hết dạ cho tôi
    Những người bạn xem tôi là cà gật
    Những người em không vẹn nghĩa mất rồi
    Trần gian hỡi ! tôi đã về đây sống
    Tôi đã tìm đâu ý nghĩa lầm than
    Tôi ngẩn mặt ngó ngàn mây cao rộng
    Tôi cuối đầu nhìn mặt đất thấp đen
    Tôi chấp thuận trăm lần trong thổn thức
    Tôi bàng hoàng hốt hoảng những đêm đen
    Tôi xin chịu cuồng si để sáng suốt
    Tôi đui mù cho thoả dạ yêu em
    Tôi tự nguyện sẽ một lòng chung thuỷ
    Qua những lần buồn tủi giữa đảo điên
    Thân xươngmáu đã đành là uỷ mị
    Thì xin em cùng lên thác xuống ghềnh
    Em đứng mũi chịu sào có vững
    Bàn tay bưng đĩa muối có chấm gừng
    Tôi đã nguyện yêu trần gian nguyên vẹn
    Hết tâm hồn và hết cả da xương
    Xin yêu mãi và yêu nhau mãi
    Trần gian ôi! cánh **** cánh chuồn chuồn
    Con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
    Con vi trùng sâu bọ cũng yêu luôn
    Còn ở lại một ngày còn yêu mãi
    Còn một đêm còn thở dưới trăng sao
    Thì cánh mộng còn tung lên không ngại
    Níu trời xanh tay với kiễng chân cao
    Nhưng em hỡi trân gian ôi ta biết
    Sẽ rồi ra vĩnh biệt với ngươi thôi
    Ta chết lặng bó tay đầu lắc
    Dài xiêu ôi xuân sắp rụng mất rồi
    Đêm ứa lệ phồng mi hai mắt
    Bàn tay ta nhỏ như lá cây khô
    Mình hoa rã đầm đìa sương theo móc
    Đỡ làm sao những cánh tiếp nhau rơi
    Ta gởi lại đây những lời áo não
    Những lời yêu thương phụng hiến cho em
    Rồi ta gục đầu trên trang giấy hão
    Em bảo rằng
    -Đừng tuyệt vọng nghe không
    Còn trang thơ thắm lại với trời hồng
    Được tuoc sửa chữa / chuyển vào 10:05 ngày 07/11/2004
  4. nguoi_thuong

    nguoi_thuong Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/01/2004
    Bài viết:
    967
    Đã được thích:
    0
    Mai sau em về
    Bùi giáng
    Em về mấy thế kỷ sau
    Nhìn trăng có thấy nguyên màu ấy chăng
    Ta đi còn gởi đôi giòng
    Lá rơi có dội ở trong sương mù !
    Những thương nhớ lạnh bao giờ
    Đường Thu chia ngã chân trời rộng tênh
    Đây phồn hoa của thị thành
    Đây hồn thủy thảo khóc tình ngửa ngang
    Càn khôn xưa của riêng chàng
    Xưa đài vũ trụ thiếp mang riêng mình
    Bây giờ đón bước em xinh
    Sầu đau nhan sắc bất bình ra sao ?

    Được nguoi_thuong sửa chữa / chuyển vào 03:46 ngày 12/11/2005
  5. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Hãy Vô Ngôn
    Giập đầu vái tạ cô nương đẹp
    Dám hỏi bao giờ có đẹp hơn
    Miệng ngọc cười xòa lên tiếng đáp
    Rằng xin các hạ hãy vô ngôn.
    Uh,Hiện tại và tương lai. Bởi những đêm chiêm bao và ảo mộng.Đừng hỏi ta bao giờ. Bởi bao giờ cũng là quá khứ, và cũng là tương lai." Quá khứ đã qua, tương lai chưa đến, thế cho nên... hãy vô ngôn thì mới chiêm ngưỡng được cái đẹp hiện tại.
    Thôi, về thơ Bùi Giáng xin đựơc Vô ngôn vậy.
    Người ấy hôm nay có vẻ điên
    Hôm qua nó có vẻ như khùng
    Điên và khùng giống nhau tí chút
    Và khác nhau cũng tí chút mà thôi
  6. sandoftime

    sandoftime Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    22/05/2005
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    hoi dong bao ca nuoc!
    co Nhac Trinh roi sao khong mo them dien dan " Tho Bui Giang" ?
    con nho Thi Si BG la con nho Tieng Viet.
    Tôi không biết tí gì về thơ BG cả. Chẳng lẽ tôi ngu tiếng việt sao? Mà lời hô hào nghe nghê quá " Hỡi đồng bào cả nước"
  7. phuong_le

    phuong_le Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/08/2005
    Bài viết:
    410
    Đã được thích:
    0
    Có bác nào có bài PHỤNG HIẾN của "CỤ" không, chép cho em với? Em rất mê cụ. Trong giới nghệ sỹ Việt Nam, theo em, được CỤ, Trịnh Công Sơn, Bùi Xuân Phái, Văn Cao là có giá lắm!!! Hì ý kiến chủ quan của em thôi ạ.

Chia sẻ trang này