1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điển hay, tích lạ!(mục lục Điển tích- Trang 1)

Chủ đề trong 'Tiếng Việt' bởi yahaha22, 04/11/2002.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Tracvanquan

    Tracvanquan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/08/2003
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0
    Xin hỏi bạn lấy những điển tích này ở đâu?
    Tracvanquan chỉ biết cuốn Điển hay tích lạ của Nguyễn Tử Quảng đọc hay lắm!!!
  2. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Sách Điển tích bán trên thị trường bây giờ nhiều lắm bạn à!!!
    Có thể liệt kê mọt số quyển tiêu biểu sau:
    1. Điển hay tích lạ của NGuyễn Tử Quang
    2. Chuyện điển tích sưu tầm của Hồng Phượng
    3. Điển tích Đông tây của Sơn Nam
    4. Chuyện điển tích của Mộng Bình Sơn.....
    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  3. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    ÁO VẢI CỜ ĐÀO.
    Cung phòng phảng phất khói hương. Hoa lan rụng trước thềm. Ngọc Hân gầy như cái bóng, lặng lẽ vào ra. Một cơn gió thoảng qua, những cánh hoa tơi tả, nàng bàng hoàng ngỡ tiếng Quang Trung, vội sửa áo lên chầu. Nhưng "cảnh lầu quạnh quẽ, hoa tàn, nhện chăng", Quang Trung còn đâu nữa!. Ðau buồn, cô đơn, Ngọc Hân giãi bày lòng mình qua những vần thơ đẫm nước mắt. Bài Ai tư vãn in đậm ấn tượng về một tình yêu. Nhưng bao nhiêu đời nay, người ta nhớ nhất câu:
    Mà nay áo vải cờ đào,
    Giúp dân dựng nước xiết bao công trình.
    "ÁO VẢI CỜ ĐÀO" ĐÃ THÀNH BIỂU TƯỢNG NGỢI CA QUANG TRUNG, người con yêu của dân tộc, con người từ nhân dân mà ra rồi lại trở về với nhân dân.
    Tháng 11/1788, 29 vạn quân Thanh kéo vào nước ta theo lời cầu viện của Lê Chiêu Thống. Nghe tin ấy, ngày 21 tháng 12 năm 1788, Bắc Bình Vương Nguyễn Huệ lên ngôi Hoàng đế, lấy hiệu là Quang Trung, tiến quân ra Bắc, đánh đuổi quân Thanh.
    Ðoàn quân vượt Trường Sơn vào một ngày giáp Tết. Quang Trung mặc áo chiến bào đỏ chói, ngồi trên bành voi, trước bành voi cắm một lá cờ lệnh đỏ. Quang Trung truyền tín hiệu xuống đoàn quân:
    - Lá cờ lệnh của ta ngả về đằng trước là tiến, ngả về đằng sau là lùi, dựng lên là nghỉ.
    Ðoàn quân nhìn lá cờ lệnh ngả về phía trước hăm hở đi như gió bão. Ðến núi Tam Ðiệp, Quang Trung cho quân ăn Tết trước và hẹn ngày mồng bảy Tết sẽ khao quân tại Thăng Long.
    Và cuộc hành quân thần tốc bắt đầu. Quang Trung tuyên bố từ giờ phút này, cờ lệnh sẽ luôn ngả về phía trước, không dựng lên, không ngả về sau. Quân tướng đi như bay trong đêm, qua rừng rậm, cánh đồng, làng mạc. Quang Trung có sáng kiến: hai người thay nhau cáng một người để một người được nghỉ.
    Tôn Sĩ Nghị lúc này đang cùng Lê Chiêu Thống rượu chè, huênh hoang khinh quân Tây Sơn quê mùa chỉ đánh quanh xó bếp. Không ngờ đoàn quân "áo vải cờ đào" đang chuẩn bị chôn chúng.
    Ðêm 30 Tết Kỷ Dậu, Quang Trung chỉ huy quân chia làm năm mũi vượt sông Gián Khẩu, diệt đồn tiền tiêu, không một tên lính nào chạy thoát. Ðêm mùng ba Tết, quân Tây Sơn vây úp đồn Hạ Hồi, giặc đầu hàng vô điều kiện. Mờ sáng ngày mồng 5 Tết, Quang Trung chỉ huy đánh đồn Ngọc Hồi. Hàng vạn tên giặc bị giết. Nghe tin dữ, Tôn Sĩ Nghị kinh hoàng vứt ấn tín, nhảy lên ngựa chạy về phương Bắc. Trưa mồng 5 Tết, Quang Trung dân quân vào kinh thành Thăng Long thì giặc đã chuồn cả. Nhân dân ba mươi sáu phố phường chào đón đoàn quân áo vải. Lá cờ lệnh phấp phới bay dưới vòm trời Hà nội. Từ đó, hình ảnh "áo vải cờ đào" trở thành hình tượng ghi công quân Tây Sơn, sống mãi trong lòng nhân dân.
    Ngọc Hân là Công chúa có trái tim đằm thắm, trí óc sáng ngời của Bắc Hà. Nàng đã đánh giá đúng Quang Trung như ý nguyện của nhân dân: Quang Trung chính là người nông dân khởi nghĩa, đập tan chế độ Vua, quan thối nát lúc ấy và đánh đuổi quân xâm lược
    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  4. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    CÔNG LÝ
    Nhiều toà án ở các nước chịu ảnh hưởng của Văn hoá Hy lạp, La Mã, thường có một bức tranh tường rộng vẽ một phụ nữ nét mặt nghiêm minh, một tay cầm cân, một tay cầm kiếm, mắt bịt một dải băng. Tranh minh hoạ một bức tượng ở Hy lạp thời cổ đại, bức tượng nữ thần Têmít tượng trưng cho Công lý, Pháp luật, Trật tự. Cái cân là biểu tượng của sự công bằng; thanh kiếm: sự trừng phạt; dải băng: sự vô tư... Thần công lý mà chúng ta thường nghe nói chính là nữ thần Têmít. Nàng vô cùng uyên thâm, sống ở thế giới thần thánh Ôlanhpơ, thường giúp vị thần tối cao Dơt ổn định trật tự ở thiên đình và hạ giới. Thừa lệnh Dơt, nữ thần Têmít triệu tập các buổi họp ở thế giới thần thánh những khi có rối ren, lộn xộn. Nữ thần cũng chủ trì hoặc khơi gợi các cuộc họp dưới trần gian.
    Nàng có nữ thần Ðikê, con của Dơt và nữ thần Têmít, giúp sức. Ðikê là nữ thần của sự thật, vị nữ thần chính trực, công minh, không ai sánh kịp. Nàng có trách nhiệm giám sát việc thi hành pháp luật trong thế giới loài người. Mỗi khi ở hạ giới có những việc bất công, đàn áp, lừa lọc, có những vi phạm công lý, tức khắc thần Ðikê báo lên điện Ôlanhpơ cho Dơt biết. Nàng có nhiệm vụ trừng phạt những kẻ lộng quyền, áp bức nhân dân. Tượng nàng ở Hy lạp thời cổ đại là một nữ thần tay cầm cây chuỳ. Thần thoại Hy lạp kể rằng, sau thời đại Hoàng kim, loài người sa sút tinh thần ghê gớm; đâu đâu cũng bày ra những cảnh oan ức, lừa đảo, trói buộc, lật lọng, cướp bóc. Vì vậy, nữ thần Ðikê không đảm nhiệm nổi công việc trừng phạt vô vàn kẻ bất nhân bất nghĩa ở trần thế này. Nàng bay về trời và đổi tên là Axtơrê, hay là Ngôi sao. Bởi thế, Công lý đã biến mất ở thế giới loài người; Công lý ở mãi trên bầu trời cao vòi vọi, lấp lánh nơi xa tít mù tắp.
    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  5. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    CặM phiỏu mỏôu ( hay Xiỏu Mỏôu)
    Hàn Tưn 'ặỏằÊc Lặu Bang ( HĂn Cao Tỏằ., Trung Quỏằ'c ) phong làm VặặĂng. Ngỏằ"i trên xe ngỏằa, cỏằ lỏằng lỏằTng lỏôy, trỏằY vỏằ 'ỏƠt SỏằY, nặĂi ông 'Ê sỏằ'ng thỏằi nhỏằ, Hàn Tưn ngỏưm ngại nhỏằ> lỏĂi nhỏằng nỏằ-i gian nan, cay 'ỏng thuỏằY xặa. MỏằTt 'oỏĂn 'ặỏằng nhỏc ông nhỏằ> 'ỏn quÊng 'ỏằi gian truÂn. "ng nhỏằ> bà Phiỏu Mỏôu giỏãt sỏằÊi bên sông kia mà sa lỏằ?. ThuỏằY nhỏằ, chú bâ Hàn Tưn 'i cÂu cĂ ỏằY sông Hoài 'ỏằf kiỏm sỏằ'ng; nhiỏằu khi không 'ặỏằÊc cĂ, chú bâ lang thang vào chỏằÊ, thỏưt quĂ lỏm 'iỏằu khỏằ. nhỏằƠc. MỏằTt hôm, sau mỏƠy buỏằ.i nhỏằi sông, thỏƠy chú bâ thỏƠt thiỏằfu, con mỏt hỏằ'c hĂc, bà gỏằi: " Này chĂu, chĂu bâ, 'ỏằÊi bà mỏằTt chỏằ'c". Chú ngỏĂc nhiên, 'ỏằâng lỏĂi. Bà tỏƠt tỏÊ chỏĂy lên bỏằ, tay dỏt chú bâ, miỏằ?ng nói: " ChĂu theo bà vỏằ nhà fn cặĂm" .Vỏằ 'ỏn nhà, bà bỏÊo chú ngỏằ"i 'ỏằÊi trong nhà, rỏằ"i xuỏằ'ng bỏp vo gỏĂo, thỏằ.i cặĂm. CặĂm chưn, hai bà chĂu ngỏằ"i fn rỏƠt ngon lành. Ăn xong, Hàn Tưn cúi chào bà cỏằƠ rỏằ"i ra 'i.
    Hàn Tưn là mỏằTt ngặỏằi thông minh tuyỏằ?t vỏằi, lỏĂi có ẵ chư sỏt 'Ă. Lỏằ>n lên, chàng tơm cĂch lỏưp thÂn. Trong cuỏằTc chiỏn tranh giỏằa HỏĂng LặặĂng và TỏĐn Thuỏằã Hoàng, HỏĂng LặặĂng không biỏt dạng tài cỏằĐa chàng; HỏĂng Và thay HỏĂng LặặĂng, câng không có tỏ** nhơn xa; Hàn Tưn vỏôn chỏng lỏưp công gơ xỏằâng 'Ăng vỏằ>i tài nfng chàng. Ðỏn khi chàng gỏãp TrặặĂng LặặĂng, TrặặĂng LặặĂng mỏằ>i thỏƠu hỏt tài kinh bang tỏ thỏ tiỏằm ỏân trong con ngặỏằi tuyỏằ?t vỏằ>i ỏƠy; TrặặĂng LặặĂng tÂu viỏằ?c vỏằ>i HĂn Lặu Bang. Lặu Bang phong Hàn Tưn làm Nguyên nhung, cỏ** quÂn 'Ănh nặỏằ>c SỏằY. HỏĂng Và thua to, phỏÊi bỏằ chỏĂy, Lặu Bang lỏưp nên cặĂ nghiỏằ?p nhà HĂn, nhỏằ vào tài nfng cỏằĐa Hàn Tưn.
    Vỏằ 'ỏn quê câ, Hàn Tưn cho mỏằi bà Phiỏu Mỏôu 'ỏn dinh thỏằ cỏằĐa mơnh. "ng mỏằi bà cỏằƠ fn mỏằTt bỏằa cặĂm 'ỏằĐ sặĂn hào hỏÊi vỏằc mỏt em.
  6. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    Của ít lòng nhiều
    Một ngày giỗ trong gia đình, con cháu về đông đủ, ai cũng có phần đóng góp; chú út nhà nghèo mang vài thẻ hương gói chè đặt lên bàn thờ và nó với anh cả: " Em nghèo, của ít lòng nhiều đến lễ cha", ý chú út muốn nói: Của lễ chẳng đáng là bao, song chú thành tâm đến lễ cha. Nhiều bà , nhiều cô đi chùa , thường nói khi dâng lễ vật lên nhà sư: " Chúng tôi của ít, lòng nhiều xin..." tức là lễ vật nhỏ mọn, nhưng lòng thành kính thì sâu nặng. " Của ít lòng nhiều," chính là một lời nói trong nhà Phật, còn ghi trong kinh Phật.
    Ngày XƯA, LÂU LẮM RỒI, MỘT ÔNG VUA Ở ẤN §Ộ, NHÂN MỘT NGÀY LỄ, MỜI PHẬT VÀO CUNG LÀM LỄ. HÔM ẤY, VUA cho đốt bao nhiêu là đèn dầu trong Cung Phật ngự và suốt dọc hành lang dẫn từ Cung Vua đến Cung Phật ở. Hôm ấy, một bà cụ nghèo khó cũng muốn dâng lên Phật ngọn đèn dầu, song bà chẳng còn đồng tiền nào. Bà đã ăn xin một ngày ròng khắp Kinh đô, tối về, được hai đồng. Bà lấy cả hai đồng, tất tả ra phố mua dầu, đốt một đĩa đèn dâng lên lễ Phật, bà khấn:" Nếu đời sau con được thành đạo, thì xin ngọn đèn này sáng suốt đêm không tắt." Sáng hôm sau, khi một nhà sư lên Cung Phật tắt đèn, thì thấy mọi ngọn đèn của Vua đã tắt tự bao giờ, riêng đĩa đèn của bà cụ ăn xin vẫn sáng ngời ngợi, không làm cách nào tắt được. Nhà sư thấy sự lạ, lên thưa với Ðức Phật. Người bảo:" Bà cụ tâm thành tu nhân tích đức, kiếp sau sẽ thành Phật Như Lai". Vua nghe chuyện, hỏi một quan trong triều tại sao vua cúng nhiều đèn như sao sa, vậy mà chẳng được như bà lão kia chỉ dâng có một đĩa đèn. Quan đáp:" Bởi vì bà của ít lòng nhiều, bà dâng có một đĩa đèn, song tấm lòng bà thành kính bao la".
    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  7. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    CHẮP CÁNH LIỀN cành
    Vua nước Tống là Yển, đời Chiến quốc (Trung quốc) là một kẻ hung bạo. Gặp một thiếu phụ xinh đẹp đang hái dâu, Vua say mê, tìm cách chiếm đoạt. Nàng là vợ nho sĩ Hàn Phùng. Nàng tươi thắm như một bông hồng buổi sớm. Vua cho người triệu nàng vào cung hầu Vua. Thấy chồng lo sợ quyền lực Vua, nàng quả quyết với chàng "lưới kia quăng bắt, chim bay cao, lưới không bắt được". Nàng đóng cửa ở nhà. Vua cho lính mang gươm giáo đến bắt nàng lên xe ngựa, mang về cung. Hàn Phùng xót XA, THƯƠNG NÀNG, TỦI PHẬN, CHÀNG KHÓC LÓC MẤY HÔM RỒI TỰ VẪN. Ở TRONG CUNG, NGƯỜI THIẾU PHỤ ĐƯỢC TIN CHỒNG CHẾT, NÀNG chết lặng. Kẻ giết người ló vào, nàng quay mặt đi, nét mặt nàng lạnh và cứng như đá. Vua Tống dỗ dành không được, giở mánh khoé đe doạ. Nàng vẫn lặng im. Một hôm, nàng khóc, khóc nức nở, nước mắt chan hoà. Nàng gọi thị nữ vào bảo: "Ðun cho ta một nồi nước lá thơm, để ta tắm gội, rồi ta sẽ vào hầu Ðại vương". Sau khi tắm gội, nàng thay áo, đốt hương rồi nhìn lên trời vái hai vái. Nàng nhảy từ lầu cao xuống, để lại một bức thư trên bàn. Thư bày tỏ nguyện vọng cuối cùng của nàng: Hai vợ chồng nàng bị bức tử, Vua phải chôn thi thể nàng bên mộ chồng. Ðược như vậy, nàng sẽ xoá bỏ mọi oán thù.
    Vua Tống đọc thư xong, hầm hầm tức giận và sai chôn xác nàng ở một góc đồi, xa mộ chồng. Ðược ba hôm, bỗng mọc một cây ở quãng giữa hai ngôi mộ. Ðó là cây Văn Tử, cây vươn lên cao, chỉ mấy hôm, cành lá um tùm phủ cả hai mộ. Các cành quấn quýt lấy nhau. Hai chim uyên ương đậu hai bên, luôn luôn gọi nhau thắm thiết. Dân chúng trong vùng thương xót, gọi cây ấy là cây tương tư để nói về những người yêu nhau tha thiết, không bao giờ bỏ nhau, không muốn xa nhau.
    Trong khi chắp cánh liền cành,
    Mà lòng rẻ rúng đã dành một bên.
    (Truyện Kiều)
    Thiếp xin về kiếp sau này
    Như chim liền cánh, như cây liền cành.
    (Chinh phụ ngâm)
    (Có sách chép: Chim kiêm kiêm, lông xanh, chỉ có một cánh và một mắt; khi bay, hai con chim cùng BAY, CHẮP CÁNH VỚI NHAU. Ở HAI ngôi mộ vợ chồng nho sĩ Hàn Phùng, mọc hai cây; cành của hai cây vươn tới nhau, như mọc liền cành với nhau
    GIẤC MỘNG KÊ vàng
    (Hoàng lương)
    Lễ xướng danh vừa dứt, Lư Sinh lặng người, rồi chàng muốn nhảy lên, chàng cố giữ vẻ khiêm tốn, đi giữa đám đông, chàng thương hại hàng ngàn, hàng ngàn sĩ tử tiu nghỉu... Chàng vừa nghe xướng danh: tên chàng, quê quán chàng đỗ tiến sĩ. Ông Nghè! Ông Nghè!. Cái buổi nhận cờ biển mới lộng lẫy làm sao!. Chàng mĩm cười nghĩ thầm: Mình thì chẳng: "võng anh đi trước, võng nàng theo sau". Chàng đã có vợ đâu. Hai bên phố, biết bao mỹ nữ vàng đeo đầy người mĩm cười với tân khoa. Quan Tể tướng, sau khi đọc kỹ gia phả, lý lịch nhà chàng, quyết định gã tiểu thư, con gái Tể tướng, cho chàng. Chàng được phong chức, chàng có dinh thự riêng, rồi chàng có tỳ thiếp. Xung quanh chàng, vàng son chói lọi, những bức trướng hồng điều rực rỡ, lay động biết bao lời chúc tụng đẹp nhất. Mấy chục năm đã qua, gia đình chàng càng ngày càng được hưởng nhiều lộc trời. Mấy đứa cháu nội, tóc trái đào, đẹp như tranh; cháu ngoại gái, trai ngoan ngoãn đã tập bút nghiên...
    Một hồi trống báo ngọ. Lư Sinh bừng tỉnh dậy. Chàng ngơ ngác nhìn xung quanh; chàng nhớ lại, hoá ra một giấc mơ. Chàng đã ngủ một giấc mệt nhọc. Chàng nhớ lại, sau khi hỏng kỳ thi Hương, chàng chán nản, lang thang khắp nơi. Tiền hết, trời nóng bức, chàng vào quán ăn, bác quán đang nấu nồi kê. Chàng mệt quá, lăn ra chỏng đặt ở góc nhà và ngủ lúc nào không biết. Bác quán thấy chàng tỉnh dậy, bảo: "Chú học trò đánh một giấc ngon nhỉ, ngủ nữa đi, nồi kê chưa chín đâu!". Chàng ậm ừ, nghĩ mà buồn cho thân phận mình. Trải bao phú quý vinh hoa, con cháu đầy đàn mà nồi kê chưa chín.
    Hoàng lương chợt tỉnh hồn mai.
    (Truyện Kiều)
    Trăm năm một giấc kê vàng
    (Cổ thi)
    "Hoàng lương" tức là kê vàng, chỉ sự vinh hoa chẳng khác nào một giấc mộng đẹp, hoặc đơn giản chỉ là một giấc ngủ.
    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  8. home_nguoikechuyen

    home_nguoikechuyen Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    15/05/2002
    Bài viết:
    3.846
    Đã được thích:
    7
    GIẤC Nam Kha
    ... Chàng Thuần Vu Phần cưỡi con ngựa hồng phóng vào thành. Cổng thành đã mở toang, hai bên, lính kỵ mã phất cờ đón chào. Phi đến gần cung Vua nước Hoè An, chàng lanh lẹn xuống ngựa. Chàng thanh niên họ Thuần áo đỏ gọn ghẽ, quần lụa bạch, bước lên thềm, quỳ lạy Vua. Vua xuống ngai vàng, đỡ chàng dậy rồi truyền thị nữ bày tiệc rượu thết đãi chàng trai. Trong khi chàng hầu chuyện Vua, một bầy mỹ nữ, xiêm nghê rực rỡ, ca múa quanh bàn tiệc. Chiều chiều, chàng bàn luận với Vua về lịch sử, văn hoá, binh thư, văn chương, nghệ thuật... Vua vừa nghe vừa nhìn chàng bằng đôi mắt hiền từ và YÊU MẾN. ÍT HÔM SAU, VUA LOAN BÁO BAN ĐẠI TIỆC THẾT toàn triều thần, nhân dịp Công chúa làm hôn lễ với chàng trai tuấn tú Thuần Vu Phần văn võ kiêm toàn. Từ ngày ấy, Phò mã thường đi dạo vườn thượng uyển với Công chúa, tối thì chơi cờ, hoạ thơ. Ðược mấy năm, Vua cho chàng xuống phương Nam, làm Thái thú đất Nam Kha rất trù phú, đời đời dân no ấm. Cuộc đời chàng vinh hoa, phú quý chưa mấy ai bằng. Bỗng đất trời nổi cơn gió bụi. Nước láng giềng bất ngờ đùng đùng kéo quân sang Nam Kha. Quân Nam Kha chống đỡ không nổi, tháo chạy vô cùng thảm hại. Giữa đường, Công chúa bị lạc rồi bị giặc chém đầu trong cảnh hỗn loạn. Một mình Phò mã chạy bán sống bán chết về tới kinh đô Hoè An, mảnh giáp không còn. Vua Hoè An tuyệt vọng. Trong cơn tức giận, Vua xuống chiếu chỉ cách mọi chức vụ của chàng và đuổi chàng ra khỏi thành đô. Chàng thất thểu ra đi, khóc lóc thảm thiết.
    ... Thuần Vu Phần giật mình tỉnh dậy; chàng ngơ ngác nhìn chung quanh. Chàng vừa tỉnh một giấc mơ khủng khiếp, trong người mỏi mệt; chàng vẫn còn thở dốc. Nằm im một lúc để định thần lại, sau một giấc mơ kinh hãi, chàng thấy mình nằm ở một gốc cây hoè, dưới một cành lớn hướng về phương Nam; bên cạnh chàng, một tổ kiến to; kiến kéo hàng đàn hàng lũ leo lên cây hoè.
    Câu chuyện "Giấc Nam Kha" do một nhà văn Trung quốc kể xưa kia. Nam chỉ phương Nam; Kha là cành cây. "Giấc Nam Kha" hay "Giấc hoè" chỉ giấc mơ, hoặc giấc ngủ.
    Tiếng sen khẽ động giấc hoè
    (Truyện Kiều)
    Giấc Nam Kha khéo bất bình
    Bừng con mắt dậy thấy mình tay không
    (Cung oán ngâm)
    Giấc mộng Nam Kha khéo chập chờn
    (Tú Xương)
    GIEO cầu
    Công chúa Cửu Hường nước Ðại Huyền đời Ðường (Trung quốc) là một thiếu nữ sắc tài toàn vẹn. Ngày tháng trôi qua, công chúa càng đẹp lộng lẫy; ngày xuân hoặc những đêm trăng, mùa thu, nàng thường cùng cha đánh cờ hay hoạ thơ; nàng luyện võ, múa gươm, dáng điệu vừa mềm mại, vừa rắn rỏi, ai thấy cũng say mê. Vua tự hào vì con gái vừa xinh đẹp vừa tài năng. Song, không phải Vua không có những phút lo âu. Công chúa đã đến tuổi lấy chồng, biết kén phò mã thế nào để đời con có hạnh phúc. Cửu Hường biết nỗi lo của cha. Một hôm, chơi xong một ván cờ, nàng dọn quân cờ và bàn cờ, rồi thong thả thưa với cha:
    - Thưa cha, xin cha đừng lo nghĩ. Con tin là nhân duyên do số phận định đoạt. Biết bao đôi vợ chồng sống hạnh phúc với nhau trọn vẹn cuộc đời; và cũng biết bao người phải lẻ loi, cô đơn và dang dở. Con xin cha chọn phò mã như thế này: Xin cha cho thợ khéo tay dựng một đài cao nơi giáo trường và xin cha cho truyền tin đi khắp nước các chàng trai, bất kỳ ai, tài năng hay văn dốt, vũ dát, đẹp hay xấu, đều phải có mặt dưới đài ngày con kén chồng. Về phần con, từ lâu nay con để công sức thêu một quả tú cầu. Ngày ấy, sau khi làm lễ vái trời đất, con sẽ tung quả cầu thêu xuống đám con trai. Chàng trai nào nhặt được quả cầu, con sẽ lấy làm chồng.
    Vua cha vui lòng nghe con, rồi tức khắc xuống chiếu cho dựng đài và loan tin ngày công chúa Cửu Hường kén chồng. Ngày vui đến. Từ khắp nước, bao nhiêu con trai chưa vợ kéo về kinh đô như nước chảy; có những chàng tuấn tú, cưỡi ngựa hồng, giắt kiếm bên sườn; có những chàng ngựa trắng áo xanh; và không thiếu những chàng trai xấu xí và ngốc nghếch. Duyên trời, ai biết đâu! Chàng Tiết Cường, con trai Tiết Ðinh Sơn, từ xa lưu lạc đến đây, thấy việc lạ, chàng len lỏi giữa đám đông để xem. Chàng cao lớn, tài võ nghệ không mấy ai địch nổi; nét mặt chàng đượm buồn; chàng bị tru di ba họ. Trên đài cao, hình bóng công chúa nhỏ bé, thướt tha và lộng lẫy. Nàng quỳ hồi lâu trước hương án khói hương nghi ngút rồi đứng dậy, cầm quả cầu thêu, tung xuống đám đông. Tiết Cường còn đang ngơ ngác thì thấy quả cầu dộp một cái rơi trúng vai chàng. Nhanh như con cắt, chàng túm lấy quả cầu; biết bao chàng trai xô đến cướp quả cầu, song chỉ với mấy cái gạt tay, Tiết Cường làm ngã nhào những chàng trai hung hăng nhất. Ðoàn vệ binh cưỡi ngựa kéo đến, rước chàng lên ngựa ra mắt Vua và công chúa. Ðám đông ngước mắt nhìn lên đài: công chúa và chàng trai may mắn thật xứng đôi. Vua truyền cho mở tiệc cưới công chúa ngay ngày hôm ấy.
    Trong Truyện Kiều, Nguyễn Du kể chuyện Vương Ông, khi cửa nhà tan nát, định tự vẫn vì thương xót Thuý Kiều phải bán mình lấy bốn trăm lạng bạc; ông kêu than:
    "Nuôi con những ước về sau
    Trao tơ phải lửa, gieo cầu đáng nơi".

    ------------------------------------
    Có khi mưa ngoài trời là giọt nước mắt em.
  9. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Khiỏp, nhà vfn nào viỏt chuyỏằ?n Phiỏu mỏôu thành ra lÂm li thỏm 'ặỏằÊm nghâa tơnh thỏ này. Nghe sao mà cỏÊi lặặĂng thỏ không biỏt.
    Tỏằ> thơ chỏÊ biỏt chuyỏằ?n Phiỏu mỏôu tỏƠt tỏÊ lên bỏằ gỏằi vỏằ nhà vo gỏĂo thỏằ.i cặĂm rỏằ"i ngỏằt ngào chĂu chĂu bà bà thỏ nào, chỏằ? nhỏằ> Sỏằư kư Tặ MÊ Thiên, HĂn SỏằY tranh hạng kỏằf khĂc:
    Hàn Tưn 'Ê nghăo 'ói không có gơ lỏĂi ngông, vĂc 'ao ngoài chỏằÊ. MỏằTt ngặỏằi lỏằc lặỏằĂng ỏằY chỏằÊ thỏƠy thỏ mỏằ>i bỏÊo : Mày vĂc 'ao thỏ thơ có dĂm châm tao không ? Nỏu mày không dĂm châm thơ phỏÊi chui qua hĂng tao. Hàn Tưn ngỏôm nghâ, bỏằ 'ao, rỏằ"i chui qua hĂng ngặỏằi kia giỏằa chỏằÊ.
    MỏằTt lỏĐn 'ói quĂ sỏp chỏt 'ói 'ỏn nặĂi, lỏt ra 'ỏn chỏằ- nhỏằng ngặỏằi 'àn bà giỏãt vỏÊi. Ngặỏằi 'àn bà hỏằ Phiỏu cho mỏằTt bĂt cặĂm fn. ,n xong, hỏằ Hàn tỏĂ rỏng : Vỏằ sau vinh hiỏằfn xin 'ỏằn ặĂn bà. Phiỏu mỏôu mỏằ>i nói ('ỏĂi ẵ) : NgặặĂi bÂy giỏằ chỏng ra cĂi gơ mà câng nói 'ỏn chuyỏằ?n 'ỏằn ặĂn. (chỏằ'i lỏm).
    VÂng, có lỏẵ vơ nhỏằng sỏằ hỏĂ nhỏằƠc, sỏằ khinh thặỏằng ỏƠy thơ mỏằ>i có 'ặỏằÊc Hàn Tưn anh hạng vỏằ sau. Còn nỏu e ỏƠp vuỏằ't ve tơnh nghâa nhặ bài viỏt (cỏằĐa tĂc giỏÊ nào 'ó) bên trên thơ chỏc chỏằ? có 'ặỏằÊc mỏằTt anh nhà giàu lỏm tiỏằn thôi.
    --------------------------------------------------------------
    Sỏằ'ng trên 'ỏằi sỏằ'ng cỏĐn có mỏằTt tỏƠm lòng
  10. Chitto

    Chitto Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/01/2002
    Bài viết:
    5.198
    Đã được thích:
    13
    Dạ vâng, lại thêm một sáng tác văn hoa của tác giả (được trích ra ở đây).
    Chim uyên ương là một loại sống ở nước, một giống vịt nhỏ. Chim uyên ương mà đậu được trên cành cây trên đồi thì chắc là chim bằng đất đắp vào.
    (Xin lỗi Home nhé, anh "đãi sạn" một tí).
    --------------------------------------------------------------
    Sống trên đời sống cần có một tấm lòng

Chia sẻ trang này