1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

DIỄN TẢ TÂM TRẠNG : tuổi thơ là dòng ký ức, tình yêu là màu sự sống, hạnh phúc là mong manh huyền ảo

Chủ đề trong 'Hải Phòng' bởi thankiemvdk, 15/07/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. typeb

    typeb Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/02/2007
    Bài viết:
    137
    Đã được thích:
    0
    uhhzz làm thơ cũng hay nữa ....
  2. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    thôi chết ! hình như em đang nhớ anh thì phải
  3. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Nhớ HG thật - nhớ cao nguyên đá với biết bao nhiêu kỉ niệm còn nguyên vẹn trong mình !
    gọi điện lên em nói bao giờ chị lên với chúng em?bao giờ chị ghé thăm biên phòng Lũng Cú lần nữa?câu trả lời còn xa xôi quá - mình rất muốn nhưng không thể tự quyết định
    Ta đã làm được gì cho em nơi miền sơn cước ấy?yêu lắm những đôi mắt ngây thơ nhìn ta,những câu nói tưởng chừng đơn giản nhưng nó cứ xoáy sâu vào suy nghĩ của ta..............nhớ em và nhớ cả HG
    Sáng nào thức dậy,việc đầu tiên làm cũng là mở đài tiếng nói Việt Nam ! sáng nay cũng vậy, bất chợt nghe bài hát " Hà Giang quê hương tôi " mà lòng mình xao xuyến,cái cảm giác nhớ thương HG lại ùa về trong trái tim mình ! Làm sao có thể diễn tả hết được bằng lời ,mình chỉ muốn nói 1 câu rằng : Hà Giang trong trái tim tôi !
  4. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    thôi đừng hát ru, thôi đừng mong nhớ................
    lá trút rơi nhiều, đâu phải bởi mùa thu?
  5. cogaikieukyhp

    cogaikieukyhp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.982
    Đã được thích:
    0
    Sao tự dưng thấy bực mình thế ko biết.Cái gì cũng ko vừa lòng,cái gì cũng thấy khó chịu,điên mất....Thức cả đêm mà vẫn chưa được ngủ...Bao giờ mới học xong đây.Chán!
  6. thankiemvdk

    thankiemvdk Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    14/11/2002
    Bài viết:
    10.532
    Đã được thích:
    372
    Hôm này Hp sáng chợt mưa rồi lại tạnh..không biết từ giờ đến tối còn mưa không?
  7. ladthuan

    ladthuan Thành viên gắn bó với ttvnol.com

    Tham gia ngày:
    31/05/2002
    Bài viết:
    5.339
    Đã được thích:
    129
    Lâu không ghé Forum của thằng em. Sao dạo này thằng em ít rủ thằng anh đi uống cafe nhỉ?
  8. cogaikieukyhp

    cogaikieukyhp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/09/2006
    Bài viết:
    1.982
    Đã được thích:
    0
    Cái này trìu tượng àh nha,ko biết HP chợt mưa rồi chợt tạnh hay người HP... hả ông anh
  9. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Sáng nay tớ chợt giật mình thấy nhớ............
    " Có lẽ sẽ chẳng bao giờ tớ có thể tin được khi tớ lại ngồi đây viết những điều này cho ấy và cho riêng mình tớ nữa!
    Hôm qua lớp mình đã có 1 buổi họp lớp rất vui đấy ! Cô giáo chủ nhiệm cũng đến nữa,cô còn giữ cả tấm ảnh ngày xưa tụi mình liên hoan mặn ở nhà H ý !Tớ không dám xem đâu,bới vì nhìn vào đó tớ lại thấy ấy - để rồi nhớ(tớ biết cho dù tớ có nhớ đến mấy đi chăng nữa thì cũng chẳng bao giờ tớ được nhìn thấy ấy bằng xương bằng thịt nữa )Vậy là đã 13 tháng 6 ngày kể từ ngày ấy mãi mãi ra đi trong nỗi đau xé lòng của mẹ ấy cùng những người thân..............trong đấy có cả tớ nữa!Ngày xưa mỗi lần nghỉ hè hay nghỉ Tết tớ chỉ muốn về nhà sớm để được gặp ấy,để chúng mình sẽ nói chuyện như 2 người bạn thân thuở nào........tớ đã được nghỉ hè và về nhà rồi nhưng tại sao không thấy ấy nói gì?ấy biết rằng tớ rất sợ sự im lặng mà ! swọ cả cái cảm giác trống trải đến rợn người mỗi khi tớ đi qua ngõ nhà ấy,tớ không thể cầm được nước mắt mỗi lần tớ đứng trước ban thờ có hình ảnh của 1 cậu sinh viên năm thứ nhất trường ĐH Hàng Hải ngày nào................
    Lớp mình hôm qua còn đi hát karaoke nữa,15 con người như lặng đi khi tớ và lớp trưởng hát bài : Mong ước kỉ niệm xưa ! Có lẽ mọi người đã quá xúc động,tớ biết trong sâu thẳm trái tim mỗi người cũng như tớ,đó là nỗi nhớ niềm thương dành cho ấy - 1 cậu bạn trai mà chúng tớ luôn yêu quý ! Rồi tất cả có ý kiến là đi Đồ Sơn.................tớ luôn khao khát được ra Biển ! Hôm qua tớ dường như đã đứng hàng giờ trước Biển để nhớ và để..................khóc bởi cũng chính nơi đây tớ và mọi người đã mất ấy mãi mãi.Trời ơi ! tớ không muốn nghĩ nữa,tớ không muốn....................không muốn gì hết ! V ơi ! ấy về với tớ và các bạn đi ! ấy có nghe thấy tớ gọi ấy không?ấy hãy về mà xem lớp mình dạo này các bạn thay đổi nhiều lắm,về để thấy ngoài kia những hoa phượng đã nở đỏ rực 1 góc trời rồi đấy ! thành phố mình đẹp lắm V ơi ! "

  10. motthoang_hn02

    motthoang_hn02 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/08/2005
    Bài viết:
    12.948
    Đã được thích:
    1
    Ngày ấy, Mẹ sinh con ra khi Mẹ đã 36 tuổi ( vì Mẹ em đi thanh niên xung phong về nên kết hôn muộn ), Mẹ xây dựng gia đình Bố là người đàn ông đã có vợ và 6 người con ( Mẹ cả mất 7 - 8 năm trước khi bố Mẹ kết hôn ).Thế rồi Mẹ sinh con ra cũng bình thường như bao đứa trẻ khác (cũng may không bị nhiễm chất độc da cam), nhưng có 1 điều Mẹ phải mổ vì khó sinh và không có sữa để nuôi con, thế là hoàn toàn phải nuôi bộ bởi vì ngày ấy thời kỳ bao cấp nên rất khó khăn, Mẹ phải bán từng cái màn gió, đồng hồ để bàn ( ngày ấy trị giá có 10 ngàn đồng ). Vì ko có sữa lại ăn uống thiếu thốn nên em suy dinh dưỡng (độ 3 ), chân tay bé tẹo (tưởng là không thể sống nổi ).Người ta cùng sinh con như Mẹ, có khi là sau nhưng đều xuất viện hết, Mẹ thấy thế nên buồn lắm, suốt ngày chỉ quay mặt vào tường mà khóc.
    Bố thì cũng ốm yêu luôn nên không giúp đỡ được gì cho Mẹ, rồi bà ngoại già - lưng còng lại phải ngày ngày lên viện chăm 2 Mẹ con. Ngày đó con còn được ăn PAM (nghe nói đây là viện trợ của nước ngoài cho những trẻ em suy dinh dưỡng nặng ).Thế rồi ông trời cũng thương tình, 3 năm sau con mới chập chững những bước đi đầu tiên trong niềm hạnh phúc của tất cả mọi người (nói ra không ai tin nhưng sự thật là thế ).Vậy mà niềm vui chưa được bao lâu thì 1 năm sau bà ngoại mất và khi con lên 5 tuổi thì bố cũng bỏ 2 mẹ con ra đi ( bà ngoại mất - bố mất, vậy là Mẹ phải chịu nỗi đau quá lớn ! trong khi con còn nhỏ, gia đình kinh tế lại khó khăn ).
    Rồi con cứng cáp hơn, đi học như các bạn bè cùng trang lứa nhưng thiếu thồn tình cảm vô cùng.Ngày ấy cứ sáng Mẹ cho ăn rồi dắt sang nhà hàng xóm để con chơi ( được cái con rất ngoan, mỗi tội hơi hiếu động và nghịch ngợm tí ) - trưa thì Mẹ lại nhờ 1 chị đưa đi học, chiều Mẹ đón về (cứ như vậy ròng rã đến 1 năm trời rồi sau đó con cũng tự đi học, tự biết chăm sóc cho bản thân mình những cái đơn giản như vệ sinh cá nhân, biết mua thức ăn khi Mẹ chưa đi làm về - quan trọng nhất là tự học mà ko có ai kèm cặp )
    Có 1 điều con vô cùng cảm phục Mẹ đó là ở cái tuổi 42 khi chồng đã mất ( Mẹ có thể đi bước nữa để có người chung sức gánh vác gia đình ) nhưng Mẹ không làm điều ấy vì nghĩ thương con rất nhiều, lo cho tương lai của con............ bây giờ thỉnh thoảng Mẹ cứ đùa : " tiền của Mẹ đắp vào con có khi còn cao hơn cả chiều cao của con đó " - các bác sĩ trong bệnh viện ngày ấy bây giờ cũng đã già, có người ko còn nữa nhưng thỉnh thoảng có gặp các bác vẫn hỏi Mẹ : đưa con nhỏ đến đây xem nó lớn bằng nào rồi?.
    Mỗi lần Mẹ ngồi kể lại những câu chuyện như thế mà con chỉ muốn khóc vì thương Mẹ vô cùng, thời trẻ Mẹ cống hiến 1 phần xương máu cho cuộc kháng chiến chống Mỹ ( Mẹ là thương binh - mang trên mình vết thương của chiến tranh không dễ xoá nhoà và sau này thì lại hi sinh hạnh phúc cá nhân để lo lắng, chăm sóc chu đáo cho đứa con thân yêu! Bây giờ đã là phóng viên,lại hay phải đi công tác xa nhưng lúc nào rảnh là chỉ muốn tranh thủ về nhà với Mẹ - bên Mẹ là như thấy được sự bình yên nhất ! Có những khi ở xa, không có sóng điện thoại - thấy nhớ Mẹ vô cùng ! Nhưng con biết và hiểu 1 điều rằng :
    " Dù con lớn vẫn là con của Mẹ
    Đi suốt cuộc đời lòng Mẹ vẫn theo con "

Chia sẻ trang này