1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điệp khúc buồn.....................

Chủ đề trong '1983 Ỉn Hà Nội' bởi Baron, 03/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Điệp khúc buồn.....................

    Điệp khúc buồn...............................
    Đêm nay anh về, em lo sợ quá. Có lẽ tất cả rồi cũng trôi qua . Thời gian sẽ là phương thuốc thần xoa dịu vết thương trong tim anh. Anh nào biết, khi anh nói lời yêu, tim em không hề xao động, em đã cố gắng lắng nghe nhịp đập của con tim nhưng nó vẫn thản nhiên, chẳng mảy may lạc nhịp, chẳng ngân nga bài hát của riêng nó. Và em đã hiểu, cái mà em ngỡ là tình yêu đầu đời, chẳng bao giờ tồn tại . Mối tình học trò ngây ngô, khờ khạo nghĩ lại em cứ tự cười mình.
    Ngày ấy anh như vầng hào quang chói sáng, cao lớn, rắn rỏi, xuất sắc về mọi phương diện, đã là niềm mơ ước của vô số trái tim, trong đó có trái tim nghịch ngợm, láu táu của em và em đã chờ đợi, đợi chờ mãi cho đến khi anh đã nói lên những lời của trái tim, vậy mà trong lòng em cứ dửng dưng. Lúc đó tình cảm của anh thật là mãnh liệt còn em thì lại sợ, nếu em nói câu từ chối, anh sẽ ra sao ?...
    Và em đã nói dối, chẳng phải lần đầu tiên em nói dối, em đã từng nói dối một cách trơn tru nhưng sao lần này lời nói dối bật ra khỏi đôi môi một cách khó khăn, khi lời nói bật ra thì em đã không níu kéo lại được, nhìn anh rạng rỡ vì hạnh phúc em lại ray rứt trong lòng, lương tâm dằn vặt em lại không nỡ lừa dối anh, em sợ anh sẽ đau khổ hơn khi biết sự thật.
    Em đã quyết định nói thật, nhưng lời nói thật của em đã làm tổn thương anh, em chỉ biết nói câu xin lỗi, em chẳng đo lường được phản ứng của anh. Anh đã chán nản đã buông xuôi tất cả, anh căm ghét thế giới này đòi sang thế giới khác, nơi đó anh sẽ được bình yên hơn. Em mong muốn em và anh sẽ là bạn bè nhưng anh lại từ chối em. Em đã mong anh hãy quên em như khi xưa em từng mong anh hãy nhớ đến em. "Tình yêu chỉ là một trò chơi cút bắt, suốt đời cứ mãi đuổi nhau, tìm nhau". Em cay đắng khi nhận thấy sự nhận xét của mình là chính xác, tình yêu chỉ là một trò đùa không hơn không kém. Và em đã bất lực nhìn anh lao vút qua đời mình, lòng trống rỗng và vô vọng. Một cơn lốc đã đi qua đời em, trái tim em ngân lên một điệp khúc thật buồn.
    Bây giờ em và anh ở hai phương trời khác nhau, em cảm thấy buồn và bế tắc trong suy nghĩ, làm người lớn sao thật rắc rối, khó khăn. Em lại thầm ao ước em nhỏ bé như thuở nào, mơ mộng về một cuộc sống màu hồng êm ả. Mơ ước cũng chỉ là ước mơ, cuộc sống nhuộm một màu xám không hứa hẹn một điều gì tốt đẹp.
    Bây giờ anh lại viết thư nói câu xin lỗi và anh sẽ mãi mãi chờ em, nhưng để làm gì? Anh hãy đừng chờ đợi dù biết là vô vọng, hãy đừng hy vọng ở một kẻ đã quay lưng. Em cầu mong anh hãy quên em như quên một kỷ niệm buồn. Hãy để câu chuyện chôn sâu vào dĩ vãng, đừng tuyệt vọng bởi cuộc đời này còn có ánh nắng, nó xua tan những cụm mây xám trên bầu trời, trả lại cho bầu trời một màu xanh hòa bình và hạnh phúc. Lúc ấy trái tim của anh sẽ ngân nga bài ca mà chỉ riêng một trái tim khác mới hiểu được.
  2. KDIG

    KDIG Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    20/02/2002
    Bài viết:
    2.349
    Đã được thích:
    0
    Ô hay.... Ai viết thế này?
  3. X-files

    X-files Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    18/02/2002
    Bài viết:
    3.988
    Đã được thích:
    0
    Rõ khổ, tự làm mình buồn và cũng tự làm người khác buồn luôn.sao lại có cái đứa dở hơi thế nhỉ
  4. dunk83

    dunk83 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2005
    Bài viết:
    692
    Đã được thích:
    0
    Trời lạnh thế này mù đọc bài của bạn pót lên thấy đúng là trời lạnh thật...Chẹp...Lúc này mà nghe nhạc Phú Quang chắc mình không chịu được mất....
    Mà mình đọc bài ni tự nhiên lại nhớ tới bài Dòng sông lơ đãng (Việt Anh)mà khi xưa khoái nghe ku Kiều Bằng hát .Gì nhẩy , à:
    .."..và nỗi đau rớt trong lòng đêm vắng..nỗi đau ta nhận riêng mình.."..Dù mỗi người mỗi khác nhưng cũng xin share cùng bạn một ít
    Được dunk83 sửa chữa / chuyển vào 11:05 ngày 06/12/2005
  5. Baron

    Baron Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    3.168
    Đã được thích:
    0
    Buồn đêm mưa....
    ...Mưa...tí tách...tí tách...!!!...
    Mưa,những cơn mưa thường mang đến nhiều nỗi buồn: Môt nỗi buồn thi vị,một nỗi buồn da diết,một nỗi buồn không tên của mọi nỗi buông...mà nhạc sĩ Trịnh Công Sơn đã từng nói đến.
    ...Mưa là của lòng người,của thi ca,của tâm hồn,của những kỷ niệm khó quên,của những đôi nam nữ từ cơn mưa tình cờ trú chung một mái hiên...mưa còn mang đến một nỗi nhớ,buồn,nhớ cự kỳ lãng mạn,buồn cực kỳ sâu lắng...
    Cả chúng ta,những ai có tâm hồn có lẽ cũng đã từng có những cảm xúc đó,đã từng có những đêm nằm nghe mưa...Những giọt mưa rơi đều đều trên mái hiên,chắc hẳn mỗi chúng ta đều có một cảm nhận riêng...Những giọt mưa rơi,nghe lòng buồn thấm thía,điệp khúc mưa cứ ru vô tận đến nao lòng,nghe,cảm nhận và...nhớ ! Nhớ một dĩ vãng đã đi qua mà vẫn còn lưu lại trong tâm khảm,nhơ một thời lãng du trước đây,hoặc nhớ một người yêu đã đi xa...
    Mấy ai trong đêm mưa,man mác hơi lạnh mà không cảm nhận trống vắng mênh mang.Màn mưa cứ tiếp nối rơi,rơi mãi...rơi vào mênh mang vô tận...rồi đến một lúc ru hồn ta vào một cảm giác nhẹ nhàng,sâu lắng...
    Những giọt mưa cứ tiếp tục vang trên mái hiên một âm điệu đều đều,nhẹ nhàng như một khúc nhạc trữ tình và cũng có thể là lời tự tình của người yêu vang bên tai từ một nơi xa xăm nào đó...
    Cơn mưa và cơn gió mang cái lạnh tràn đầy làm cho ta có một cảm giác ta đang ở trong một mùa đông lạnh giá và cái hơi lạnh như thấm đẫm cả tâm tư...
    ...Nhưng...mỗi cơn mưa là mỗi cảm xúc,mỗi cách cảm nhận...Mưa là của thiên nhiên,mưa tạo nên sự lãng mạn và mưa còn là của những kỷ niệm....

Chia sẻ trang này