1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Điều chợt nhận ra sau một đám tang

Chủ đề trong 'Cuộc sống' bởi khungbattu, 08/06/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. khungbattu

    khungbattu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Điều chợt nhận ra sau một đám tang

    Hôm qua vừa đưa thằng bạn thân và lâu năm nhất của mình ra nghĩa trang. Thằng bạn đã cùng học cấp hai, cấp ba, rồi đại học, đã ra đi ở tuổi 28 vì tai nạn giao thông, khi chưa có người yêu, khi vừa nhận quyết định lên chức trưởng phòng, để lại người mẹ già...
    Chợt nhận ra rằng sau bao nhiêu năm không hề biết khóc, nước mắt lại có thể chảy ràn rụa khi nghe tiếng khóc than của người mẹ....
    Chợt nhận ra rằng mạng sống của con người mỏng manh làm sao...
    Gặp lại những đứa bạn cũ thời cấp 2, cấp 3, chợt nhận ra dấu ấn của thời gian....và thời gian sao qua đi nhanh quá.....
    Chợt nhận ra rằng, nếu ngày mai mình không thức dậy nữa, điều mình hối tiếc sẽ:
    Không phải là những dự án dang dỡ....
    Không phải là những khoá học dang dở....
    Cũng không phải là tài sản để lại....
    Mà...
    ....là mấy năm nay thời gian ở cạnh cha mẹ già chỉ đếm từng ngày...
    ....là ngần ngừ chưa kịp đưa honey đi Đà lạt chơi như mong ước của cô ấy....
    ....là đã lâu rồi không gặp và bù khú với đám bạn thân, mà ngày xưa xa nhau 1 tuần đã nhớ....

    ...Sẽ có những thay đổi....phải vậy thôi....
  2. QuangMaiLinh

    QuangMaiLinh Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    23/03/2004
    Bài viết:
    202
    Đã được thích:
    0
    Điều ấy dễ gì nhận ra....
    Xin thành thật chia buồn cùng anh.

  3. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    Chia sẻ với bạn nhé.

    Năm 2001, Nhi tiễn một người thân ra đi. Người mình vừa thương nhất nhưng cũng sợ nhất. Chiến tranh và sự yếu đuối của Cậu mình đã khiến Cậu sa vào cơn nghiện ngập. Nhưng rồi Cậu cũng đã khắc phục được nó, gặp một người con gái ở Huế và đem lòng yêu thương. Nhưng cuối cùng thì Cậu ra đi vì căn bệnh hàng ngàn người mắc phải.
    Cậu ra đi cũng là điều tốt để giảm bớt đau đớn. Nhưng cái làm cả nhà day dứt là sự hắt hủi và thiếu quan tâm của mình trong thời gian Cậu nghiện ngập. Giá mà cả nhà đừng buông xuôi, đừng bỏ mặc để Cậu ngập sâu trong vũng lầy đó.
    8 tháng sau, trong ngày kỷ niệm ngày cưới của Dì - Dượng Nhi, người anh họ bị điện giật chết, để lại tất cả sau lưng. Lần đó, ngoài BaMe anh ấy, có hai người khác không chịu đựng nổi. Một là chị ấy - người vợ sắp cưới của anh. Một là người em gái. Trước đó, hai anh em đã giận nhau rất lâu vì chuyện cả nhà phản đối chuyện cưới xin của anh ấy.
    Giờ thì chị họ Nhi và chị ấy lại rất thân nhau. Thỉnh thoảng, hai chị em chở nhau ra mộ nhổ cỏ, cắm hoa và ngồi nói chuyện. Cả nhà xem chị ấy như con cái trong nhà. Muộn phải không?
    Thế mới thấy cuộc đời cần lắm sự quan tâm và nhất là sự bao dung để không phải day dứt, hối hận vì những gì đã qua.
  4. bebu10783

    bebu10783 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2004
    Bài viết:
    1.377
    Đã được thích:
    0
    Đọc topic của bạn , nó nhớ lại mình cách đây gần 3 nắm. Khi nó cũng phải cùng 1 ngày mất 2 người bạn , 1 trong 2 ngưòi đo là ngưòi nó yêu. Họ ra đi khi 19 tuổi. tất cả mới chỉ bắt đầu. ngày đưa tang, nó cố gắng nén tiếng nấc, nhưng sang những giọt nước mắt cứ lăn trên má, nó muốn kín nén giữ chặt tiếng nấc vào lòng.
    Khi mất đi 1 điều gì , bạn mới nhận thấy nó quan trọng , có ý nghĩa với mình hơn mình tưởng. Và cảm thấy hối tiếc, hói tiếc vô cùng tại sao mình lại ko bít trân trọng những điều đo khi mình có đi.
    Ranh giới giữa sự sống - cái chết mong manh lắm, vô hình và hầu như không có khoảng cách. Từ đó, nó mới hiểu , cái chết đáng sợ , khắt nghiệt như thế nào.Bước qua cái ranh giới đó là chúng sẽ " vĩnh viễn , không bao giờ " còn gặp lại nhau nữa. ,, Chỉ khi nào Chết chúng ta mới thực sự hiểu cái " Không bao giờ " nó cay đắng như thế naò?. Còn sống là còn tất cả, nhưng đã chết là hết, là vĩnh viễn là không bao giờ. Những con đường, những gương mặt cũ, qua bao nhiêu năm, qua bao khoảng cách , còn sống chúng ta sẽ còn gặp nhau.
    Mắt nó cay cay , khi nhớ lại . Những chuyện tưởng rằng đã lãng quên , đã là quá khứ , mà sao .... Vâng , họ mất đi nhưng những gì về họ vẫn sống trong kí ức những người thân yêu. Nhưng chỉ là những hình ảnh mơ hồ, hư ảo.
    Nó thở dài, chỉ còn bít thở dài thôi. Cuộc sống vẫn cứ tiếp tục , mặc du ko có sự tồn tại của người nó thương yêu nữa. Thế mới bít, thời gian vô tình , cuộc sống vô tình như thế nào?. Sống cứ sống, ko đợi chờ ai cả. Nó cũng ko phải là đứa chỉ bít ngồi và than khóc, nó bít tự mình đứng lên trên những thương đau , thất bại. Nó thừa tự tin , thừa lạc quan , và nó hiểu cuộc sống cần như vậy. Có những mất mát , có những thương đau. Nó càng hiểu thêm rằng, phải sống, phải làm những gì mình thích. Phải làm những gì minh mong muốn ngay lập tức. Và nó đã sống như vậy. Gần 3 năm qua, nó cũng đã dám làm nhiều việc. Những chuyện cũng có thể nói là dại dột , nhưng chốt lại , nó ko hối hạn. Vì nó làm theo cảm xúc , làm theo những gì nó thích, Nó thường xử lý theo lí trí nhưng khi dùng tình cảm thì nó hoàn toàn làm theo tình cảm. Nó dần thành đứa bất cần hay đứa dở hơi nhỉ?.
  5. greenline

    greenline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    17/11/2003
    Bài viết:
    1.836
    Đã được thích:
    0
    Đọc bài này lại nhớ đến bạn tôi. Lũ 4 tên chúng tôi ngày ấy còn nhỏ dại lắm. Kể cũng lạ, thằng thì nghịch như quỉ sứ, thằng thì hiền như "gà mái", thằng học giỏi, thằng không chịu học, vậy mà chơi chung được với nhau. Đánh bi, đánh đáo, đá bóng, quậy phá không ai bằng. Nếu cả bốn đứa chúng tôi chơi chung thì không ai dám chơi. Vậy mà một ngày kia, một đứa trong chúng tôi ra đi. Trong con mắt trẻ thơ của chúng tôi khi ấy dường như chưa biết đến đớn đau và mất mát. Chúng tôi chỉ tờ mờ hiểu rằng, một người bạn đã ra đi mãi mãi. Ngày đưa bạn đi lại là ngày học. Nhà bạn ở quê cách nơi chúng tôi học hơn 50km. Chúng tôi rủ nhau trốn học để đưa bạn đi. Ai ngờ cô giáo chủ nhiệm biết được và ra lệnh giới nghiêm cả lớp. Chúng tôi đành ở lại. Bạn ơi...!
    Ngày qua ngày, chúng tôi lớn lên, nhóm bạn ấy tan dần. Thằng ngược về quê, thằng ở lại HN, thằng xuôi nam. Còn lại 2 thằng vẫn giữ liên lạc với nhau. Tụ họp được nhau, chúng tôi đều tìm đến nhà bạn thắp nén nhang. Nhoằng cái, đã 17 năm trôi qua... Những cơm áo, gạo tiền kéo chúng tôi vào vòng xoáy của nó. Những lần thăm bạn thưa dần, thưa dần... Đôi khi, chợt nhớ đến bạn, chợt giật mình thảng thốt, ta đã quá vô tình. Rồi cuộc sống cứ trôi, trôi đi mãi.
    Hôm nay ngồi nhớ lại, cảm giác có lỗi dậy lên trong tôi. Tha lỗi cho tôi, bạn nhé. Tôi sẽ về thăm bạn một ngày gần đây. Lặng lẽ thắp một nén hương tưởng nhớ đến bạn. Bạn của tôi!
  6. wildman1979

    wildman1979 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2004
    Bài viết:
    3.839
    Đã được thích:
    0
    Vừa đi dự đám tang con trai ông phó ban, 19 tuổi . . .
    Thế mới biết cái ranh giới giữa sự sống và cái chết thật mong manh. Nay sống mai chết chẳng biết đâu mà lần.
    Thế mới biết ta sống không phải vì ta, quanh ta còn gia đình, người thân, bạn bè . . . tất cả những người mà ta yêu quý.
    Thế mới biết hãy sống tốt cho nhau, dù chỉ là một giây . . .
  7. ngoainhi

    ngoainhi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/05/2004
    Bài viết:
    1.415
    Đã được thích:
    0
    If I knew it would be the last time
    If I knew it would be the last time
    That I''d see you fall asleep,
    I would tuck you in tighter
    and pray the Lord, your soul to keep.

    If I knew it would be the last time
    that I see you walk out the door,
    I would give you a hug and kiss
    and call you back for one more.

    If I knew it would be the last time
    I''d hear your voice lifted up in praise,
    I would video tape each action and word,
    so I could play them back day after day.

    If I knew it would be the last time,
    I could spare an extra minute or two
    to stop and say love you,
    instead of assuming you would KNOW I do.

    If I knew it would be the last time
    I would be there to share your day,
    well I''m sure you''ll have so many more
    so I can let just this one slip away.

    For surely there''s always tomorrow
    to make up for an oversight,
    and we always get a second chance
    to make everything right.
    There will always be another day
    to say our,?o I love you''s,?o
    And certainly there''s another chance
    to say our. ?o Anything I can do''s??o

    But just in case I might be wrong,
    and today is all I get,
    I''d like to say how much I love you
    and I hope we never forget.
    Tomorrow is not promised to anyone,
    young or old alike,
    And today may be the last chance
    you get to hold your loved one tight.
    So if you''re waiting for tomorrow,
    why not do it today?
    For if tomorrow never comes,
    you''ll surely regret the day,
    That you didn''t take that extra time
    for a smile, a hug, or a kiss
    and you were too busy to grant someone,
    what turned out to be their one last wish.
    So always hold them dear.
    Take time to say I''m sorry, Please forgive
    me, Thank you, or It''s okay.
    And if tomorrow never comes,
    you''ll have no regrets about today.​
    Ngày hôm qua, khi viết bài, Nhi đã nhớ đến bài thơ này. Nhưng lại để ở nơi khác, đến hôm nay mới post được. Mọi người cùng đọc nhé.
  8. khungbattu

    khungbattu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    07/08/2003
    Bài viết:
    113
    Đã được thích:
    0
    Cám ơn Ngoainhi, bài thơ thật hay!
  9. thanh4us

    thanh4us Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    23/11/2004
    Bài viết:
    2.780
    Đã được thích:
    0
    . . . nếu tôi biết đó là lần cuối . . .



  10. Heo_con_lan_di_lon_ton

    Heo_con_lan_di_lon_ton Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/09/2004
    Bài viết:
    57
    Đã được thích:
    0

Chia sẻ trang này