1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

điều không có ở thiên đường

Chủ đề trong 'Văn học' bởi mua_la_rung, 26/09/2004.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. mua_la_rung

    mua_la_rung Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/09/2004
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    điều không có ở thiên đường

    Linh hồn những người chết thăng thiên lên ngai phán xét và cổng thiên đà­ng. Linh hồn của cõi thế ép họ từ mọi phía, cũng như bầu khí quyển ép những bong bóng đang bay lên, ra sức đè nén họ, phá vỡ lớp vỏ cá tính mỏng manh của họ, để hòa lẫn phẩm hạnh của họ vào với nó. Nhưng họ cưỡng lại, lòng nhớ đến cuộc sống cá nhân huy hoàng của mình trên trái đất trước kia đồng thời hy vọng về một cuộc sống cá nhân sẽ tới.

    Trong số đó linh hồn của một ông Andrews bay lên, ông vừa chết tại nhà mình trong thị trấn, sau một cuộc đời từ tâm và danh giá. Ông tự biết mình tử tế, chính trực và mộ đạo, và mặc dù đến phiên tòa phán xét với tất cả lòng khiêm tốn, ông không thể hoài nghi kết quả cuộc phân xử. Thượng đế ngày nay không phải là một Thượng đế quá khắt khe đòi hỏi sự trung thành. Ngài sẽ không từ chối dang tay cứu rỗi, đơn giản bởi người ta mong chờ điều đó. Một linh hồn chính trực có thể ý thức hợp lý về sự chính trực của mình, mà ông Andrews thì ý thức được về sự chính trực của ông.

    Một giọng nói cất lên:

    - Đường xa, nhưng chuyện trò vui vẻ giúp đường đi ngắn lại. Tôi có thể đi cùng ông không?

    - Xin vui lòng.

    Ông Andrews nói và chìa tay ra, hai linh hồn cùng bay lên. Người kia hân hoan nói:

    - Tôi bị giết trong lúc đánh bọn ngoại giáo, và tôi tới thẳng niềm vui mà Đấng tiên tri đã nói.

    Ông Andrews trang trọng hỏi:

    - Ông không phải là người Ki Tô à?

    - Không, tôi là một tín đồ. Chắc ông là người Hồi giáo?

    Ông Andrews nói:

    - Không, tôi là một tín đồ.

    Hai linh hồn bay lên im lặng, nhưng không buông tay nhau ra. Ông dịu dàng nói thêm:

    - Tôi là tín đồ khoáng đạt.

    Chữ ?okhoáng đạt? rền lên lạ lùng giữa thinh không. Ông người Thổ rốt cuộc nói:

    - Xin kể cho tôi nghe về sự nghiệp của ông.

    - Tôi sinh ra trong một gia đình trung lưu đứng đắn, học ở Winchester và Oxford. Tôi định trở thành nhà truyền giáo, nhưng nhận lời mời làm việc ở Bộ Thương mại. Tôi lập gia đình năm ba mươi hai tuổi, có bốn con, hai đứa đã mất. Vợ tôi còn sống. Nếu sống lâu thêm chút nữa thì tôi đã được phong tước Hiệp sĩ.

    - Bây giờ tôi sẽ kể về sự nghiệp của tôi. Tôi chưa bao giờ biết cha mình, mẹ tôi thì không đáng kể tới. Tôi lớn lên trong khu ổ chuột ở Salonika. Rồi tôi nhập băng đảng và chúng tôi cướp các ngôi làng của bọn ngoại đạo. Tôi làm giàu và có ba vợ, tất cả đều còn sống. Nếu sống lâu thêm chút nữa thì tôi đã có một băng riêng của mình.

    - Một đứa con trai của tôi bị giết trong chuyến du lịch ở Macedonia. Có lẽ ông giết nó.

    - Rất có thể.

    Hai linh hồn bay lên, tay trong tay. Ông Andrews không nói nữa, bởi lòng ông tràn ngập nỗi kinh hoàng của thảm kịch sắp đến gần. Người đàn ông này, một kẻ trái đạo lý, vô pháp luật, độc ác, dâm dục, tin rằng hắn sẽ được nhận vào thiên đàng. Mà lại vào cái thiên đàng đầy thú vui thô tục của cuộc đời vô lại trên trái đất! Nhưng ông Andrews không cảm thấy kinh tởm hay căm phẫn đạo đức gì. Ông chỉ thấy một nỗi thương hại bao la, và đức hạnh của chính ông không hề khiến ông khó xử vì chuyện đó. Ông ao ước cứu vớt kẻ mà bàn tay của y ông đang nắm chặt hơn, kẻ mà theo ông nghĩ giờ đây đang nắm chặt lấy tay ông. Và khi đến cổng thiên đàng, thay vì nói ?oTôi vào được không?? như đã dự liệu, ông kêu lớn:

Chia sẻ trang này