Đô thị và chiếc xe đạp màu đỏ Hơi bị stress chút khi vừa moved từ nông thôn lên thành phố lớn - mong mọi người tha thứ cho những suy nghĩ và tứ thơ ngột ngạt này. Mà có lẽ cũng chẳng phải là thơ nữa. Esprit Đô thị và chiếc xe đạp màu đỏ Vẫn chiếc xe đạp cũ màu đỏ những vết trầy xước ngỡ đã phai mờ chợt nhói đau một ngày trái gió xiêu vẹo bơ vơ Vành bánh xe cong queo cô độc giữa những hình thù ngật ngưỡng Một gã trai lang thang không rõ hướng Thấy bóng mình nhoè đi trên những ô cửa kính trong suốt đến vô hình Tôi cười lại tôi Nụ cười không có màu sắc Cái tôi dần đông đặc chật chội méo mó Chiếc xe đạp màu đỏ Sắc thẫm hoen khi thiếu vắng mặt trời Ngước lên nhìn mùa đông cao vời vợi Như những đường song song có khi nào gặp gỡ Sẽ chẳng bao giờ tìm lại hỡi mùa thu? Chiếc xe đạp cũ Nghe hơi mưa thấy mùi cỏ dại Từng giọt rơi Từng giọt ngần ngại Sợ vỡ òa nỗi nhớ mùa thu Ôi! Có ai gọi tên được nỗi nhớ Chiếc xe đạp của một mùa nắng vỡ Trên đường về còn vương chút cỏ thơ... Rotterdam, ngày đầu tiên Esprit Esprit