1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đoạn cuối về một người đàn bà ngoại tình bỏ chồng con và theo trai

Chủ đề trong 'Hạnh phúc gia đình' bởi baoson1969, 08/06/2007.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. baoson1969

    baoson1969 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    Đoạn cuối về một người đàn bà ngoại tình bỏ chồng con và theo trai

    TRỜI QUẢ BÁO, DÀNH CHO NHỮNG AI THÍCH NGOẠI TÌNH

    http://www.vnexpress.net/Vietnam/Ban-doc-viet/Tam-su/2007/06/3B9F6E54/

    Thứ sáu, 8/6/2007, 15:54 GMT+7 Bản để in Gửi cho bạn bè

    Mẹ đã bỏ rơi cha con tôi để theo trai

    Khi tôi ý thức được là mẹ tôi đã ngoại tình và đi theo trai, tôi chợt bàng hoàng đau khổ và bậc khóc nức nở. Những lúc đó tôi vừa thương, vừa nhớ, vừa hận, vừa thù, vừa ghét mẹ tôi. Tại sao bà ấy có thể tàn nhẫn bỏ chúng tôi và cha tôi?


    From: Nguyen Bat Hanh
    Sent: Friday, June 08, 2007 12:41 AM
    To: tamsu@vnexpress.net
    Subject: Di Vy hay doc Hau Qua cua viec Ngoai Tinh

    Đọc câu chuyện của dì tôi thấy rất làm bức xúc và có cái gì thôi thúc tôi muốn tâm sự với dì để không phải dạy đời mà kể một câu chuyện thật đau lòng về chuyện ngoại tình. Đó là câu chuyện của ba má tôi mười mấy năm về trước và kết quả của chuyện này thật bất hạnh cho mọi người trong gia đình chúng tôi, nhất là người đã gây ra là mẹ đẻ chúng tôi.

    Tôi sống trong một gia đình có cha mẹ và em trai tôi rất hạnh phúc. Lúc tôi có trí khôn, tôi còn nhớ là năm đó tôi được 10 tuổi thì gia đình cha mẹ tôi bắt đầu đi dần vào tan nát vì mẹ tôi ngoại tình với một người thanh niên trẻ tuổi hơn mẹ tôi nhiều.

    Từ lúc còn nhỏ bé đến lúc mà gia đình tôi sắp bước vào đổ nát, tôi luôn luôn yêu mẹ tôi và coi mẹ tôi là thần tượng duy nhất của đời tôi. Là một đứa con gái khi ấy chỉ mới biết học hành, vui chơi với bạn bè và say mê quần áo, đồ chơi mà tôi đã phải chứng kiến một cảnh tượng quá đau lòng.

    Cha tôi là một người đàn ông đứng đắn, mẫu mực, chỉ biết lo lắng cho mẹ tôi và hai chị em tôi. Cha tôi không có tật xấu nào cả, không giao du với bạn bè, không nhậu nhẹt, không đi chơi mà không có mẹ tôi và chị em tôi. Tuy cha tôi bận bịu công việc làm ăn, nhưng về nhà cha tôi vẫn phụ giúp công việc trong gia đình rất nhiều.

    Mẹ tôi là một người đàn bà sung sướng, bà chỉ chăm sóc cho chúng tôi cái ăn, cái mặc. Tuy cha tôi ít tỷ mỉ trong những chuyện vặt vãnh, nhưng tôi rất biết cha tôi rất tốt với con cái. Những lần tôi đau ốm, tôi đã bắt gặp nhiều lần ánh mắt lo lắng và bồn chồn của cha tôi. Tôi biết cha tôi thương con cái vô cùng, tuy ông không nói ra, nhưng tôi có cảm nhận thật sâu xa trong lòng ông như thế.

    Cha tôi rất thương và chiều mẹ tôi. Nhiều lúc tôi cảm thấy mẹ tôi cứ lấn lướt cha tôi. Có những khi cha mẹ giận nhau tôi cũng biết được nguyên nhân cãi cọ giữa hai người, nhưng thường là tôi thấy đại đa số là mẹ tôi sai. Thế mà cha tôi không bao giờ giận lâu và sau ít ngày cũng sinh hoạt bình thường lại với mẹ tôi. Nhiều lúc tôi thấy mẹ tôi vô lý với cha tôi quá, tôi cũng giận mẹ tôi và thương cha tôi hơn, nhưng tôi không dám nói điều này với một ai cả. Với mẹ tôi thì lại càng không vì tôi sợ mẹ la chửi tôi.

    Tuy nhiên, những năm sau cùng khi cha mẹ tôi sinh thêm đứa em trai thì tôi thấy cha mẹ tôi vui vẻ và hạnh phúc hơn ngày xưa khi chỉ có mình tôi. Nhiều lần tôi thấy cha tôi nói chuyện âu yếm với mẹ tôi những lời ngọt ngào yêu thương mà tôi đã tình cờ nghe được những người yêu nhau nói với nhau trong vài phim bộ tình cảm mà mẹ tôi thương xem.

    Những lúc như vậy trong lòng tôi cảm thấy rất vui, rất hạnh phúc vì cha mẹ tôi thương yêu nhau và tôi thấy được tràn ngập trong tình cha nghĩa mẹ. Một cảm giác ấm cúng, được đùm bọc và được che chở trong bàn tay của cha mẹ yêu thương nhau trong mái ấm gia đình.

    Thế mà nào ai có thể ngờ được gia đình chúng tôi đang yên ấm và hạnh phúc như thế mà có thể tan nát hoàn toàn vì mẹ tôi đi ngoại tình với một người thanh niên chỉ đáng tuổi các anh của dì tôi hay nói đúng hơn người này chỉ đáng tuổi cháu mẹ tôi.

    Thật ra tôi là người đã để ý đến sự thay đổi của mẹ tôi đầu tiên. Cha tôi thì không hay biết gì vì cha tôi rất tin tưởng mẹ tôi. Làm gì ông ấy đều hỏi ý kiến của mẹ tôi, thậm chí những việc như mua đồ chơi cho tôi ông ấy cũng muốn mẹ tôi đồng ý.

    Tôi vô tình bắt gặp được vài lần mẹ tôi có vẻ lén lút điện thoại với người nào đó. Trong tôi từ lúc đó có một cảm giác là mẹ tôi làm điều gì không tốt, muốn dấu giếm cha tôi và tôi. Vài lần tôi tình cờ nghe được mẹ tôi nói chuyện điện thoại với một người mà giọng điệu rất là dễ thương, ỏn ẻn.

    Tôi đến giờ vẫn ăn sâu trong đầu những lời mà mẹ tôi tình tứ với người thanh niên kia. Khi nghe được những âu yếm như vậy tôi rất bàng hoàng và cảm thấy đau lòng. Không thể như thế được mẹ tôi sao lại như thế được? Nếu mà cha tôi nghe được những lời này chắc ông ấy còn đau khổ gấp nghìn lần tôi và chắc ông ấy chết quá.

    Thực sự tôi không ngờ mẹ tôi tại sao mà trở nên như thế. Một người mẹ mà tôi hằng thương yêu và kính trọng. Tôi thường hay bắt chước mẹ tôi trong cách nói chuyện hay sửa dáng đi cho giống mẹ tôi. Mẹ tôi làm cái gì đối với tôi, tôi cũng thường nghĩ là đúng và đôi lúc tuy tôi cứng đầu cãi lại mẹ tôi bị mẹ tôi la mắng hay đánh, nhưng sau đó tôi hiểu được là tôi sai. Mẹ tôi vẫn là người dẫn dắt và chỉ bảo cho tôi những gì đúng sai, những gì nên làm và không nên làm.

    Thế rồi mẹ tôi sửa soạn trang điểm thật kỹ lưỡng, ăn mặc thật đẹp những lần người thanh niên đó đến nhà tôi chơi mà cha tôi vì đi làm suốt ngày nên không hay biết gì cả. Tôi chỉ biết người này là một nhân viên trẻ dưới quyền của cha tôi trong cơ quan thôi. Tôi có hỏi mẹ tôi về người này, tại sao đến nhà mình chơi tối lúc không có cha thì mẹ tôi chỉ nói là chú ấy đi công chuyện ngang nhà tiện vào một chút hỏi thăm vậy thôi rồi đi ngay.

    Rồi mẹ tôi bảo tôi đi ngủ sớm để mai còn đi học, sau đó thì ngồi tiếp khách dưới nhà. Tôi biết ngay là mẹ tôi nói dối. Tôi bắt gặp được cử chỉ làm điệu làm dáng, liếc mắt đưa tình của mẹ tôi khi chú ấy mới vào nhà tôi. Bản năng tò mò của tôi nổi dậy và tôi đã rình mò xem hai người làm gì.

    Mẹ tôi đóng cửa phòng lại, nhưng tôi cố gắng cũng có thể nghe được hai người nói chuyện tình tứ yêu đương với nhau. Tim tôi lúc đó đập loạn lên vì sợ, vì tức, vì ngạc nhiên và cũng vì thấy xấu hổ. Trong tôi hình ảnh của mẹ tôi là một thần tượng hoàn toàn sụp đổ. Tôi nghe được hai người hôn hít nhau chi đó. Một cảm giác thật khó chịu...

    Sau đó vài ngày tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không biết là có nên kể lại với cha tôi không? Tôi sợ mẹ tôi sẽ đánh tôi, giết tôi nếu tôi kể cho cha tôi. Mẹ tôi có thể nói tôi chỉ là một đứa con nít ranh, đặt điều tầm bậy tầm bạ hoặc nghe nhầm. Mẹ tôi rất dữ. Khi mẹ tôi nóng lên nhiều lần bà ấy cầm roi đánh tôi thẳng tay.

    Cha tôi thì khác. Nếu có nóng giận ông ấy chỉ la mắng tôi chứ hầu như không bao giờ đánh tôi. Rồi tôi lại sợ nếu tôi kể cho cha tôi thì ông ấy không tin và sẽ la chửi tôi nữa. Nhưng rồi trong lòng tôi bỗng cứ bị dăn vặt nếu tôi không nói cho cha tôi biết thì thế nào mẹ tôi và chú kia cũng sẽ lén lút cha tôi gặp gỡ và ôm nhau hôn hít hoài thì tôi cũng cảm thấy tức và khó chịu lắm.

    Nhưng cuối cùng thì cái sợ mẹ tôi sẽ đánh tôi thê thảm đã khiến tôi giấu luôn những gì tôi còn lén thấy hai người nói chuyện tình tứ với nhau trong phòng những lần sau này nữa, những lúc mà cha tôi không có nhà. Tôi không nhớ rõ là bao lâu sau đó thì cha tôi cũng phát hiện ra chuyện mẹ tôi phản bội gia đình, phản bội cha tôi để lén lút đi ngoại tình với người nhân viên trẻ dưới quyền của ông ấy.

    Tôi không biết là cha mẹ tôi đã cải vã hay tranh luận chuyện này với nhau như thế nào. Nhưng từ ngày mọi việc đổ bể, cha tôi đau khổ vô cùng. Trong lòng tôi lúc ấy cũng thấy đau và thương cha vô cùng. Tôi hận mẹ tôi. Tôi khinh khi mẹ tôi vô vàn. Một người mẹ mà tôi luôn yêu kính bây giờ đã không còn là cái gương sáng cho tôi noi theo.

    Sau một thời gian tôi nhớ chừng khoảng 2 tháng sau thì mẹ tôi bỏ cha con chúng tôi đi theo người thanh niên này. Mọi người thân đều biết chuyện. Ai cũng đau lòng và lắc đầu im lặng. Họ có nói nhiều về chuyện này nhưng không nói trước mặt chị em chúng tôi. Nhưng tuy lúc đó mới hơn 10 tuổi tôi đã có thể nhận biết được điều này.

    Sự thật lúc đó tôi rất cần mẹ tôi. Mẹ tôi bỏ chúng tôi đi để lại một sự hụt hẫng to lớn trong đời cho tôi. Tôi cảm thấy lúc đó mình như bị ai chặt đứt nửa thân mình ra. Tôi lúc đó đã cảm nhận được như thế nào là đau đớn cho cảnh gia đình chúng tôi tan nát cùng với cảm giác mất đi tình cảm của một người mẹ, một người mà gần gũi với tôi nhất từ lúc tôi lọt lòng được nằm trong lòng mẹ, được bú những dòng sữa nóng nơi ngực mẹ cho đến khi tôi biết điệu, biết làm đẹp và bắt chước mẹ.

    Ngoài ra lúc đó tôi còn có những cảm giác hoảng sợ, lo lắng, bất an, buồn tủi cho tương lai của tôi. Tôi không biết là tôi có thể sống với cha tôi mà thiếu mẹ được hay không. Trong tôi bị hụt hẫng như ai lấy đi một nửa thân thể của tôi và càng nhìn thấy cha tôi buồn bã và đau khổ tôi càng đớn đau trong lòng. Nhiều đêm tôi nằm mơ thấy mẹ tôi, tôi gọi mẹ nhưng mẹ tôi ngoảnh mặt làm ngơ quay đi. Tôi hoảng hốt kêu to và chợt thức giấc.

    Khi tôi ý thức được hoàn cảnh hiện tại thật sự là tôi không có mẹ, mẹ tôi đã ngoại tình và đi theo trai, tôi chợt bàng hoàng đau khổ và bậc khóc nức nở. Những lúc đó tôi vừa thương, vừa nhớ, vừa hận, vừa thù, vừa ghét mẹ tôi. Tại sao bà ấy có thể tàn nhẫn bỏ chúng tôi và cha tôi. Bà ấy tại sao sinh ra chúng tôi làm gì mà không cho chúng tôi tình thương đúng nghĩa của một người mẹ.

    Thật sự càng ngày tôi càng hiểu được là bà ấy chỉ thương bản thân mình. Bà ấy chỉ nghĩ đến sự vui sướng của con người bà ấy mà không biết thương yêu chúng tôi, không biết hy sinh cho chúng tôi. Vậy bà ấy sinh chúng tôi ra làm gì để bỏ mặc chúng tôi như thế. Tôi đến bây giờ là đã 20 tuổi nhưng tôi vẫn không thể nào quên được những gì mẹ tôi đã gây ra cho chị em tôi và cha tôi.

    Thời gian mẹ tôi đi chung sống với người thanh niên kia được khoảng 3 năm thì lúc đầu mẹ tôi cũng thường điện thoại về thăm hỏi chị em chúng tôi. Mỗi lần như thế thật sự tôi không muốn nói chuyện với bà ấy chút nào, nhưng cha tôi khuyên tôi dù sao bà ấy là mẹ ruột của tôi đã mang nặng đẻ đau đứt ruột khi sinh ra tôi thì tôi cũng nên thương và kính trọng cho phải đạo làm con và không được hỗn. Tôi cũng vì thương cha tôi nói chuyện thăm hỏi bà ấy một cách miễn cưỡng.

    Nhưng trong lòng tôi không còn một chút kính trọng gì người mẹ ấy nữa. Một người mẹ bỏ con cái là chúng tôi, bỏ gia đình đang hạnh phúc để đi theo cái mà người ta nói là "tình yêu" thật sự. Tôi chỉ thắc mắc một điều hoài là ngày xưa mẹ tôi lúc quen cha tôi, nếu mẹ tôi không yêu cha tôi thì lấy cha tôi làm gì để rồi mười mấy năm sau khi sanh ra chị em chúng tôi mẹ tôi lại nói là yêu người khác rồi!

    Tôi từng hỏi và được nghe cha tôi kể lại những chuyện ngày xưa thế nào mà cha tôi gặp được mẹ tôi, hai người quen nhau, yêu nhau và lấy nhau. Tôi thấy mẹ tôi lúc đó cũng rất yêu cha tôi rồi quen nhau mấy năm trời hai người mới tự nguyện lấy nhau làm vợ làm chồng chứ đâu có sự miễn cưỡng hay ép buộc gì đâu. Vậy mà khi ngoại tình mẹ tôi lại nói là bây giờ mới gặp được tình yêu thực sự trong đời của bà. Thế còn tình yêu của bà ấy và cha tôi mấy chục năm về trước là tình yêu giả à?

    Đến ngày hôm nay thì tôi hiểu rõ ràng vấn đề là tất cả người ngoại tình chỉ ngụy biện cho những lý do tội lỗi và bậy bạ không chính đáng của họ thôi. Thật sự những kẻ ngoại tình chỉ biết yêu bản thân họ trên hết, bất chấp và bỏ mặc gia đình, con cái. Ngoài ra họ còn là những kẻ vô lương tâm, xúc phạm đến người thân, nhất là xúc phạm đến người bạn đời và con cái.

    Họ không có lòng tự trọng và không biết liêm sỉ là gì. Họ đã làm cho chúng tôi là những đứa con do chính họ sinh đẻ ra mà họ lại vất chúng tôi đi không một chút có trách nhiệm và lương tri của một con người. Chúng tôi nên người hay không nên người hoặc trong lòng đầy những vết sẹo đau thương là do kết quả của sự ngoại tình vô luân đó.

    Trở lại chuyện của gia đình tôi, tôi xin vắn tắt là mẹ tôi sống chung với người thanh niên kia được 4 năm (không có con) thì anh ta bỏ rơi mẹ tôi để đi theo một người đàn bà trẻ đẹp. Mẹ tôi bây giờ rất thê thảm. Bà vừa già, vừa xấu, người đàn ông kia ở được với mẹ tôi gần 4 năm là cũng được tương đối lâu đấy chứ! Nhưng đời ai mà biết chữ ngờ. Ai đo được lòng người! Lòng người thay trắng đổi đen!

    Tuy nhiên tôi biết rõ được một điều là trời đất rất công bằng. Gieo gió thì gặt bão! Mẹ tôi phản bội bỏ rơi cha tôi, chị em tôi và bây giờ cũng bị kẻ kia bỏ rơi. Và sau này tôi tin chắc rằng kẻ kia cũng chẳng có được kết quả tốt với người đàn bà mới sau này của hắn. Thế nào cuộc đời hắn cũng thê thảm vì đã cướp vợ của người khác, đã phá hoại hạnh phúc của gia đình chúng tôi, đã làm những đứa trẻ vô tội như chúng tôi khổ trong lòng cả đời.

    Mẹ tôi sau đó rất ăn năn và hối hận. Bà trở về khóc lóc, lạy lục và van xin cha tôi tha tội lỗi cho bà. Nhưng cha tôi đã quen một người đàn bà khác trước đó một năm và hai bên gia đình đã hứa hôn. Người này là dì ghẻ của tôi, nhưng dì ấy thật tốt và yêu thương chị em chúng tôi vô cùng. Tôi biết cha tôi vẫn còn yêu mẹ tôi nhiều lắm. Ông ấy chỉ có cảm tình với dì ghẻ tôi vì là chỗ ba con xa quen biết và ông ấy không sống một mình không có vợ được.

    Nhưng một điều tôi biết rất rõ là dì ghẻ của chúng tôi rất yêu cha tôi. Và bây giờ cha tôi cũng rất là khó xử giữa hai người đàn bà. Cha tôi muốn tha thứ và chấp nhận cho mẹ tôi được trở về, nhưng cha tôi không thể phụ bạc được người yêu ông ấy rất thiết tha là dì ấy. Con người cha tôi rất đạo đức và tình nghĩa nên ông ấy day dứt khó xử.

    Rồi cuối cùng thì ông ấy cũng nói cho mẹ tôi biết là ông ấy tha thứ hết lỗi lầm cho mẹ tôi, nhưng không thể bỏ rơi dì được. Nếu bỏ dì ấy có khác gì cha tôi là người bạc bẽo và phản bội. Mẹ tôi quá thất vọng uống thuốc tự tử. Cũng may là có người phát giác đưa vào viện để cấp cứu, nhưng uống thuốc quá nhiều bây giờ thuốc đã phá đi gần hết lá gan và bị thêm bệnh nặng.

    Từ hai năm nay cha tôi đã cưới dì tôi. Hai người sống với nhau và với chúng tôi rất hạnh phúc. Cha tôi cũng được sự đồng ý của dì chúng tôi đưa mẹ tôi về nhà nuôi nấng, chăm sóc. Vì từ ngày ấy cho đến nay mẹ tôi sống lẩn thẩn như người mất trí và bệnh hoạn rất đáng thương...

    Đó là bi kịch của gia đình chúng tôi. Tôi xin khuyên dì Vy va những người sắp và đang chớm nhúng tay vào sự ngoại tình nên lập tức thức tỉnh và chấm dứt ngay lập tình yêu tội lỗi và vô lương tâm ấy đi. Đa số chuyện ngoại tình đều đem đến sự đổ vỡ gia đình và hậu quả là đầy tang thương và đau khổ.

    Dì Vy nên biết trân trọng hạnh phúc gia đình mà dì đang có. Hậu quả cũng có thể là quả báo không lường còn bị người đời khinh bỉ, sỉ nhục. Như mẹ của tôi là kết quả cho một sự ngoại tình đó.

    Tôi mong rằng dì sẽ không đi vào hố thẳm của tang thương.

    Kính chào dì.

    Bất Hạnh
  2. quaythu

    quaythu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/05/2007
    Bài viết:
    114
    Đã được thích:
    0
    Tôi, một người đàn ông đã có gia đình, cũng thường xuyên theo dõi câu chuyện của chị Vy ở vn.express.net...
    Câu chuyện của bạn là một câu chuyện thật buồn...buồn ghê lắm... cũng là một câu chuyện thật cảm động nữa. Cảm động bởi Cha cô là một người tuyệt vời, đại lượng và bao dung, cảm động với cả người dì ghẻ của bạn nữa, hiếm có 1 người phụ nữ nào nhân từ đến thế ở xã hội này.
    Tôi hiểu sự đau đớn của ông ấy.. tôi cũng hiểu cả cái điều thúc đẩy mẹ bạn rời xa gia đình êm ấm.. tôi cũng hiểu là người con trai kia yêu thương mẹ bạn thực sự... nhưng sức chịu đựng của anh ta là có giới hạn thôi.
    Một câu chuyện buồn có thể viết thành phim dựa trên câu chuyện có thật.
    Giờ đây, tôi mong bạn hãy bỏ qua ký ức chua xót ấy... hãy nghĩ đó là 1 phần số phận của mỗi người đang chung sống trong cùng 1 gia đình. Bạn hãy học người Cha của bạn, bao dung và độ lượng....
    Hãy cảm thấy như 1 điều kì diệu đang xảy ra với gia đình mình, một mái nhà có ký ức đau đớn trước đây giờ thay vào đó là luôn đầy ắp, tràn ngập lòng yêu thương! Hãy coi chuyện buồn kia như một giấc mơ khi mình mệt mỏi.. và mình đã tỉnh giấc với thực tại, thực tại đẹp đẽ với gia đình luôn luôn đầy ắp tiếng cười, tình người chan hoà nhân ái.
    Thân
  3. khanhcutruoi

    khanhcutruoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/10/2006
    Bài viết:
    328
    Đã được thích:
    0
    Ôi đàn bà: Vừa là nạn nhân, vừa là thủ phạm.
  4. Linda_Kieu

    Linda_Kieu Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/12/2006
    Bài viết:
    6.738
    Đã được thích:
    0
    Cũng kô nên trách chị kia quá, chắc có lý do gì đó sâu kín thì chị ta mới ngoại tình vậy ... cũng có thể là do chồng chị ấy bị yếu sinh lý bận rộn công việc mà lãng quên bổn phận của mình nên chị ấy mới ngoại tình, chắc là chị ấy cực chẳng đã thôi ..
  5. baoson1969

    baoson1969 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    BI KỊCH THỨ HAI CHO MỘT CHỊ NGOẠI TÌNH THEO GIAI
    ( CỰC HAY , CỰC HOT! )
    Thứ hai, 11/6/2007, 12:59 GMT+7 Bản để in Gửi cho bạn bè
    Ân hận tột cùng vì mê muội chạy theo người tình
    Bây giờ tôi phải sống trong cay đắng, ăn năn, hối hận, dằn vặt, đau khổ với những gì mà tôi đã gây ra cho chồng con tôi và cho chính tôi. Đó là hậu quả nghiêm trọng ghê gớm của việc ngoại tình, của những nông nổi, nhẹ dạ và sự ảo tưởng.
    >Tôi đang cố cưỡng lại việc ngoại tình
    From: B.N.N.
    Sent: Wednesday, June 06, 2007 5:05 AM
    To: tamsu@vnexpress.net
    Subject: Tôi dã phai tra gia qua dat cho viec ngoai tinh
    Chị Vy thân mến!
    Đọc được câu chuyện của chị tôi lại giật mình nghĩ lại câu chuyện của chính tôi trước đây. Nó bắt đầu cũng gần giống như chuyện của chị và tôi đã phải trả một giá quá là kinh khủng cho hành động dại dột và mù quáng vì tình của tôi.
    Tôi kể lại để cho chị biết kinh nghiệm bản thân tôi rằng tôi ân hận vô cùng và suốt cuộc đời chính lương tâm tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho những gì tôi gây ra cho người chồng đáng kính và những đứa con vô tội của tôi. Tôi đã vì nông cạn đem lòng yêu thương một người thanh niên khác trong khi tôi đang thật sự hạnh phúc với một gia đình thật thành công, một tổ ấm mà tôi đã không biết quý, không biết trân trọng nó.
    Tôi lập gia đình cách nay 18 năm, có được một con gái 11 tuổi và một con trai 4 tuổi. Chồng tôi là một người đàn ông khó tìm. Anh ấy rất đứng đắn, chung thủy và là một người đàn ông mẫu mực biết lo cho vợ con. Từ ngày lấy tôi đến giờ suốt mười mấy năm anh ấy chỉ biết đến vợ con và lo làm ăn. Anh ấy không thích ăn nhậu, giao du với bạn bè, đi chơi đó đây mà chỉ thích ở nhà với vợ với con.
    Phải nói rằng đàn ông thường đa số không có tật này thì tật nọ. Cho dù có thương vợ con cũng một là ham chơi, ăn nhậu với bạn bè hoặc bồ bịch trai gái, bia ôm hoặc ham mê cờ bạc, rượu chè. Nhưng chồng tôi là một người đàn ông rất mẫu mực. Đối với anh ấy vợ con là trên hết, anh không có đam mê nào khác ngoài gia đình vợ con.
    Chúng tôi chung sống vợ chồng gần 18 năm cũng có những lần vợ chồng cãi vả gây lộn nhau như người ta thường nói cặp vợ chồng nào mà chẳng có xích mích cãi lộn nhau. Đến như bát chén trong khay còn phải va chạm nhau những là đời sống chung của hai người xa lạ kết hợp lại với nhau để nên "một" thì đó là chuyện bình thường. Qua va chạm dần dần vợ chồng càng hiểu được tính tình của nhau để mà hòa hợp và bổ túc cho nhau.
    Tôi cũng từng chứng kiến có những cặp vợ chồng gây lộn nhau. Thường người chồng hay đánh vợ. Nhưng chồng tôi dù có nóng giận đến đâu, chưa bao giờ anh ấy đánh đập tôi cả, thậm chí đến một cái bạt tai cũng chưa từng xảy ra. Cho dù việc gây gổ giận nhau mà lỗi ở nơi tôi sau đó vài ba ngày anh ấy cũng bình thường hóa lại chuyện sinh hoạt trong gia đình với tôi. Hoặc nếu có giận gì tôi anh ấy vẫn lo lắng, chăm sóc cho tôi mọi chuyện, chứ không bỏ đi ăn chơi hay la cà các nơi ăn chơi để giải buồn.
    Nhiều lúc sau chuyện xích mích tôi muốn mở một câu nói xin lỗi với chồng, nhưng bản tính tự kiêu của tôi nó dìm hẳn lời của tôi xuống. Bây giờ tôi mới thấy thật sự tiếc nuối là tại sao bây giờ tôi không còn cơ hội để nói những lời xin lỗi với chồng tôi nữa. Một người chồng đã yêu thương tôi hết lòng, hết trái tim, còn hơn sinh mạng của anh ấy nữa mà tôi đã khốn nạn và mất hết cả lương tâm phản bội, bạc bẽo với anh, với gia đình tôi bằng việc bước chân vào vũng lầy đi ngoại tình với một thanh niên kém tôi gần 16 tuổi, chỉ đáng tuổi cháu tôi...
    Chuyện xảy ra đã 4 năm nay, nhưng lúc nào nó cũng hiện về trước mắt tôi như mới ngày hôm qua. Bây giờ tôi phải sống trong cay đắng, ăn năn, hối hận, dằn vặt, đau khổ với những gì mà tôi đã gây ra cho chồng con tôi và cho chính tôi. Đó là tất cả hậu quả nghiêm trọng ghê gớm của việc ngoại tình, của những nông nổi, nhẹ dạ và sự ảo tưởng của tôi khi tôi đã tin rằng tôi yêu người thanh niên kém nhiều tuổi với tôi là một tình yêu thực sự, có một trong hai trong đời tôi.
    Sự chênh lệch tuổi tác quá xa không gây trở ngại cho việc chung sống sau này với người thanh niên này. Tôi đã để tình cảm bậy bạ và mù quáng mà tôi với người đó tưởng rằng đó chính là tình yêu làm sai lạc những giá trị đạo đức và luân lý của con người lúc đó. Tôi thực sự lấy làm đau đớn hổ thẹn và lương tâm tôi từng ngày cắn xé với những tội lỗi tôi đã làm ra cho chồng con. Những người mà bây giờ tôi mới cảm thấy cần thiết với tôi nhất, tôi yêu quý nhất trên đời.
    Nhưng than ôi bây giờ tất cả đã trễ hết rồi... Tôi đã mất hết những gì là hạnh phúc thật sự mà tôi đã không biết quý, không biết trân trọng và giữ gìn. Tôi không còn con đường nào để quay lại với gia đình và cũng không còn con đường nào để đi tới. Tôi sống mà đau khổ, dằn vặt, cắn rứt để trả cái giá quá đắt cho tôi là đã phản bội chồng con và đi theo nhân tình.
    Chuyện bắt đầu khi chúng tôi mướn thêm một nhân viên vào làm trong quán cafe của chúng tôi vì chúng tôi buôn bán mười mấy năm nay rất đông khách và phát đạt. Người nhân viên mới vào là một thanh niên còn trẻ, kém vợ chồng tôi đến 15-17 tuổi. Thật sự cùng ngang lứa tuổi với những đứa cháu cùng làm việc trong quán của chúng tôi. Người này cũng có vợ từ 6 năm nay, nhưng chưa có con.
    Lúc đầu thật sự tôi không để ý đến người thanh niên này, nhưng không hiểu tại sao ma đưa lối quỷ dẫn đường khiến tôi muốn làm cho người này phải si mê tôi vì tôi thật sự là một người đàn bà có nhan sắc, tuy tuổi tôi đã hơi xế chiều. Nhưng trong thâm tâm tôi vẫn tự hào từ hồi còn trẻ tôi là con gái đẹp, xinh xắn và được nhiều đàn ông con trai theo đuổi, tán tỉnh. Tôi không hiểu tại sao lúc đó tôi có thể làm những điều trái lương tâm của tôi như thế mà không biết đúng sai.
    Tôi chỉ biết là tôi đã lén lút chồng tôi có được những dịp gần gũi với người thanh niên này. Tôi đã bỗng dưng si mê người này qua đôi mắt, lời nói ngọt ngào hồi nào không hay. Rồi càng ngày tôi càng tìm cách lén lút gặp gỡ, điện đàm mà chồng tôi không hề hay biết. Lúc đó tôi chỉ có cảm giác rất vui, rất mơ mộng, rất lãng mạn và tình tứ với người nhân tình trẻ tuổi. Tôi đã tưởng tượng ra biết bao chuyện như sẽ có một ngày tôi và người ấy được sống chung bên nhau. Chúng tôi sẽ âu yếm ôm nhau cả đêm ngày không rời ra được.
    Và dần dần quan hệ của chúng tôi đã đi quá xa, tôi đã yếu lòng, tôi đã rơi vào vòng tay người thanh niên này... Chúng tôi không thể yêu nhau quá mà dừng ở chỗ chỉ ngó nhau hay liếc mắt đưa tình với nhau. Chúng tôi thật sự đã bước vào vũng lầy của tội lỗi và thật sự vô lương tâm phản bội gia đình hạnh phúc của chúng tôi. Nhưng lúc ấy chúng tôi đâu có nghĩ như thế! Chúng tôi chỉ biết có nhau, được nhau, bên cạnh nhau là vui sướng mà thôi. Bây giờ nghĩ lại những giây phút đó tôi vẫn còn ghê tởm con người tôi và hận chính bản thân xấu xa không thể tha thứ của tôi.
    Trên đời nay bây giờ tôi mới biết là không có chuyện lén lút, mờ ám, giấu diếm gì mà không có ngày phải bị đưa ra ánh sáng. Thế rồi chuyện ngoại tình lén lút của tôi sau mấy tháng cũng bị chồng tôi phát giác. Anh ấy như sụp đổ hoàn toàn. Anh ấy như người điên mất trí. Đau khổ, thất thần, buồn chán, không tha thiết đến việc làm ăn gì nữa. Tôi biết chồng tôi rất yêu tôi. Yêu tôi trên hết mọi sự trên cõi đời này nên anh ấy mới quá đau khổ và tan nát cõi lòng như thế.
    Lúc đó thấy vậy tôi cũng thấy rất có lỗi với chồng và hai đứa con. Lương tâm tôi cũng hơi bị cắn rứt. Tôi thấy tôi đã làm những việc rất tội lỗi và tôi ân hận, muốn xin lỗi anh ấy. Tôi cảm thấy không thể bỏ chồng con tôi được. Nhìn anh ấy đau khổ tôi cảm thấy mình đã đi quá xa, đã xúc phạm và làm tổn thương anh ấy quá nặng nề. Sau một thời gian tôi cảm thấy ân hận và tôi quyết định xin anh ấy tha thứ.
    Tuy nhiên, mặc dù được anh ấy tha thứ, tôi đã quay trở về, nhưng tôi không thể nào quên được người thanh niên kia. Tôi không biết trong lòng tôi có những thôi thúc cám dỗ gì khiến tôi lại lén lút liên hệ với người thứ ba trở lại. Vì nghe những lời nhung nhớ, thương yêu của người đó qua điện thoại với tôi là tôi cảm thấy lòng mình lâng lâng, như say sưa men tình...
    Thật sự tôi lại một lần nữa điên rồ và mù quáng bước chân vào vũng lầy cũ. Tôi lén lút tâm sự với người kia những lúc không có ai ở nhà. Tôi lén hẹn hò gặp gỡ người đó. Tôi không uống rượu mà cứ say "men tình" mãi. Rồi chuyện gì đã đến thì nó đến: tôi có thai với người thanh niên này. Khi biết được là mình có thai tôi bỗng sợ hãi, khủng hoảng và mặc cảm tội lỗi trầm trọng bây giờ mới dâng cao.
    Tôi không biết lúc đó tôi phải tính làm sao. Như thế này thì gia đình mình sẽ tan nát thật sự nếu chồng con tôi biết được sự thật. Anh ấy đã tha thứ cho tôi một lần rồi, đã cho tôi một cơ hội duy nhất để trở về. Thế mà tôi đã nhẫn tâm tiếp tục phản bội anh ấy và bây giờ hậu quả nghiêm trọng là đứa bé trong bụng của người tình của tôi! Tôi phải làm sao đây?
    Tôi đã định đi phá thai và có như vậy thì sẽ không bị lâm vào ngõ cụt. Nhưng người tình của tôi thì giận tôi và không đồng ý cho tôi phá cái thai đi. Người ấy nói nếu tôi phá đứa con đi là tôi yêu chồng con tôi hơn người ấy. Và nếu tôi yêu người ấy nhiều hơn thì tôi phải bỏ chồng con tôi theo người ấy để hai người được chung sống với nhau và giữ lại đứa nhỏ trong bụng tôi.
    ( XEM TIẾP )
  6. baoson1969

    baoson1969 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    11/04/2006
    Bài viết:
    574
    Đã được thích:
    0
    ( TIẾP THEO )
    Lúc đó thật sự tôi bị khủng hoảng cũng nặng nề. Trong tôi là một sự bế tắc về mọi mặt cùng với bao nhiêu cảm giác kinh hoàng trong lòng: lo sợ, hoảng hốt, cảm giác tội lỗi, dằn vặt, cắn rứt, đau khổ, bứt rứt, khó chịu... Tôi không thể diễn tả hết được những cảm xúc này. Tôi chỉ biết tôi đứng "chết trân" một chỗ giữa người tình và chồng con. Tôi yêu người tình của tôi ghê gớm, nhưng tôi cũng yêu thương chồng và các con tôi vô cùng... Tôi không biết phải làm sao bây giờ?
    Thật sự tôi không muốn bỏ chồng và các con tôi vì tôi vẫn còn yêu thương anh ấy rất nhiều, vì anh ấy là người chồng quá tốt, đã và vẫn đang yêu thương tôi suốt mười mấy năm qua. Anh ấy đã hy sinh và chịu quá nhiều đau khổ do bàn tay nhẫn tâm của tôi gây ra. Nhưng tôi cũng không muốn xa và mất người tình của tôi. Một người mà không hiểu tại sao mới gặp tôi đã thích, đã mê, đã yêu rồi?
    Tôi chần chừ chuyện phá thai được gần 2 tháng thì chồng tôi phát hiện ra tôi có bầu. Chúng tôi kể từ khi có đứa con thứ hai đã quyết định là thôi luôn không có con nữa, vì đàn bà ở tuổi gần về chiều như tôi sinh con bác sĩ khuyên không nên, xác suất có nhiều nguy hiểm cho đứa con. Chồng tôi nghi ngờ là cái thai không phải của anh ấy vì anh ấy còn phát hiện một số bằng chứng là tôi vẫn liên hệ với người thứ ba cũ. Anh ấy gần như điên khùng khi hay chuyện này.
    Sau hai tuần lễ sống trong đau khổ và lặng lẽ của gia đình, anh ấy hỏi tôi phải giải quyết làm sao? Tôi trả lời tôi không biết. Anh ấy gọi điện thoại cho người tình của tôi hỏi người ấy giải quyết như thế nào? Người tình của tôi nói sự quyết định nằm ở nơi tôi, tôi quyết định đi hay ở lại với gia đình là hãy để tôi quyết định lần cuối đi. Nhưng cái đứa nhỏ trong bụng vô tội, không được giết nó đi, không được phá.
    Lúc này tôi mới sực tỉnh và ý thức được rõ ràng là chúng tôi đã lầm lạc đi quá xa để bây giờ ra đến nông nỗi này, bây giờ cả 3 người cùng khổ. Tôi không biết phải quyết định như thế nào. Có quyết định như thế nào thì tôi bây giờ cũng đâu còn cảm thấy vui sướng gì. Bây giờ mới thật sự là bế tắc là nan giải... Người tình tôi hối thúc tôi bỏ nhà đi theo người ấy. Chồng tôi thì câm lặng không nói gì thêm.
    Đôi lúc bắt gặp ánh mắt đau khổ ngấn lệ của anh ấy tôi cảm thấy ân hận vì những tội lỗi mình đã gây ra và thấy yêu thương anh ấy vô cùng. Nhiều lúc tôi muốn quỳ xuống chân anh ấy để xin anh đánh đập, trừng trị cái tội phản bội ngoại tình vô luân của tôi đi hay tôi muốn anh chửi rủa xỉ vả tôi để tôi bớt cảm thấy cắn rứt lương tâm.
    Cuối cùng thì tôi cũng phải quyết định là tôi bỏ chồng con tôi để theo người tình vì vợ người tình của tôi cũng biết chuyện và quyết định ly dị anh ta. Nhưng lần thứ ba và cũng là lần cuối cùng tôi đã quyết định thật sai lầm. Một sai lầm vô cùng to lớn trong đời tôi mà suốt cuộc đời nay tôi không thể bao giờ tha thứ cho tôi được nữa.
    Tôi và chồng tôi ly thân. Tôi và người tình của mướn một căn hộ ở thành phố dọn ra sống chung với nhau. Chúng tôi không có tiền nhiều nên chỗ ở chật hẹp thiếu tiện nghi. Người tình của tôi trong suốt hơn nửa năm tôi mang thai rất quan tâm, chăm sóc và âu yếm tôi. Chúng tôi cũng thấy hạnh phúc bên nhau mặc dù đôi khi cảm giác dằn vặt, cắn rứt, tội lỗi vẫn hiện về trong sự suy nghĩ của tôi. Nhưng tôi cố gắng xua tan và tự nhủ bây giờ người tình của mình yêu thương mình như thế thì mình hãy sống cái hiện tại đi, chuyện đổ vỡ đau thương dù sao nó đã thuộc về quá khứ rồi.
    Thế rồi những âu yếm, yêu đương nồng cháy bỗng mất dần khi mà trước 2 tháng khi tôi sắp sinh nở thì người tình của tôi bị thất nghiệp. Không có việc làm, tiền bạc eo hẹp cộng với những lúc tôi chợt thoáng buồn tư lự ngồi nghĩ và nhớ đến hai đứa con và chồng thì người tình của tôi bỗng bực dọc cau có, khó chịu.
    Mỗi ngày là một sự thật phũ phàng đến với tôi. Người tình của tôi càng ngày trở nên thay đổi. Người ấy cãi nhau với tôi, giận tôi, thậm chí đổ hết lỗi do tôi gây ra mà ngày nay người ấy phải sống khổ cực như thế này. Anh ta còn trách móc đay nghiến tôi là ở với người ấy mà suốt ngày nhớ chồng con cũ.
    Chị Vy à, có người mẹ nào mà xa những đứa con máu mủ của mình mà không thương nhớ? Có người đàn bà nào nhẫn tâm phụ bạc chồng mình mà không hối hận vì bao đau khổ mình đã vô lương tâm gây cho người mà yêu mình nhất đời. Thật là tôi không thể ngờ cuộc sống thực tại sau hơn nửa năm không như là mình đã tưởng tượng trong tiểu thuyết. Chúng tôi cãi nhau thường xuyên.
    Người tình của tôi còn ghen ngược lại với con và chồng cũ của tôi. Nhiều khi người ấy đổ hết nguyên do và hậu quả lên đầu tôi. Nói là tại hồi đầu tôi chủ động cám dỗ, quyến rũ và gợi tình với người ấy, bây giờ người ấy rất hối hận vì đã nghe lời tôi mà bỏ vợ. Tôi đã phải bàng hoàng và sửng sốt cực độ khi nghe người tình của tôi nói với tôi những câu như thế. Tôi thật sự thất vọng vô cùng.
    Tôi đã vì người ấy hy sinh tất cả hạnh phúc gia đình êm ấm của tôi đang có mà bỏ đi theo người ấy, nhưng không ngờ sự hy sinh quá to lớn của tôi ngày hôm nay phải được trả giá một cách thật phũ phàng khi người tình của tôi đổ lỗi lên hết đầu tôi. Tôi đã phải sống trong nước mắt gần 2 tháng trời cho đến ngày sinh nở.
    Ngày tôi sinh người ấy cũng lo lắng đưa tôi vào bệnh viện. Bây giờ tôi mới cảm thấy là người tình của tôi thật sự chỉ yêu chính bản thân của người ấy thôi. Người ta nói sống trong nghèo khổ hoạn nạn mới biết được lòng nhau. Bây giờ mới sống khổ với nhau được chưa đầy 1 năm mà người ta đã thay đổi hết con người và quan niệm thì nếu sống với nhau vài năm nữa làm sao chịu đựng được nhau?
    Tôi nghĩ người ấy tỏ vẻ quan tâm cho tôi lúc đưa tôi vào bệnh viện để sinh là vì lo và quan tâm đến đứa bé, chứ đâu có quan tâm gì tôi nhiều đâu. Sau này khi sinh đứa bé ra tôi mới xác định đúng như điều mình đã cảm nhận.
    Tôi sinh ra một bé gái nhưng nó bị tật nguyền và bác sĩ bảo là nó mắc bệnh khờ, kém thông minh. Sau khi người ấy nghe những lời bác sĩ nói thì chỉ nhìn sơ qua đứa con rồi bỏ ra khỏi phòng sinh, không nói một lời nào với tôi. Lúc đó tôi chết đứng và đau khổ tột độ. Phần vì quá đỗi buồn khi sinh ra một đứa con tật nguyền, phần vì 2 tháng nay sống trong buồn khổ, cắn rứt, day dứt nhớ con nhớ chồng cũ, phần vì cãi cọ buồn giận người tình thiếu sự hiểu biết thông cảm cho mình, cộng thêm bây giờ hành động vô tâm tàn nhẫn của người ấy khi hay biết đứa con không được bình thường.
    Người ấy đã bỏ mặc mẹ con tôi trong nhà thương phụ sản và ra quán ngồi uống bia. Thật là khốn nạn và đáng kiếp cho đời tôi. Tôi đã tự chọn lựa một con đường bước xuống hố thẳm của cuộc đời mà trước đây cứ ngỡ là những nấc thang lên thiên đường với người tình trong mộng.
    Cái mà tôi đã cho tưởng là tình yêu thật sự và có một không hai trong đời, nhưng thật ra là những cảm giác rồ dại, điên khùng, bậy bạ và ảo tưởng quá xa vời thực tế. Đó chỉ là những cảm giác nhất thời, tôi đã không làm chủ lý trí và suy nghĩ của mình, đã để bản năng dục tình thấp kém của mình lôi kéo mình đi từ sai lầm này đến sai lầm khác. Những sai lầm to lớn vô cùng mà mọi người và kể cả chính tôi suốt đời này cũng không thể tha thứ cho tôi được.
    Tôi đã ngu xuẩn vứt đi mọi hạnh phúc tôi đang có trong tay: một mái ấm gia đình hạnh phúc, một người chồng tốt và chung thủy, những đứa con yêu dấu máu mủ của tôi để đổi lại những gì? Có chăng là thực tế phũ phàng của kết cục chuyện ngoại tình, phụ bạc.
    Người tình của tôi còn ở chung với tôi 1 năm nữa, nhưng chúng tôi suốt ngày cãi cọ, mắng chửi và đỗ lỗi cho nhau, đổ tội lên đầu đứa con tật nguyền. Cảnh sống của chúng tôi như địa ngục trần gian kéo dài được 2 năm thì người tình của tôi bỏ rơi mẹ con tôi để đi lấy một cô gái trẻ đẹp hơn tôi mười mấy tuổi và thuộc gia đình giàu có.
    Tôi phải đưa đứa con về quê sống ở nhà cha mẹ tôi. Cha tôi giận tôi không nhìn mặt. Mẹ tôi thì khóc suốt ngày. Cuộc sống của tôi thật buồn và đau khổ. Tôi cố gắng sống mặc dù nhiều khi muốn quyên sinh cho trả nợ đời và trả những tội lỗi mà tôi đã gây ra cho chồng con tôi khiến một gia đình đang hạnh phúc phải tan nát vì tôi. Nhưng ông trời không cho tôi chết và bắt tôi phải sống hết kiếp này để nuôi đứa con và đền trả những gì tôi đã gây ra.
    Sau này nhiều người thân đều biết chuyện tôi đã bắt gặp những ánh mắt khinh thường, khinh bỉ và tội nghiệp của họ. Những ánh mắt ấy là những nhát dao cứa đi cưa lại vào cõi lòng và lương tâm của tôi.
    Bây giờ cuộc sống ẩn dật buồn bã của tôi đã được 4 năm. Ân hận và cắn rứt từng ngày và suốt kiếp...
    Chị Vy ơi! Đó là cái giá của tôi phải trả. Chị hãy nghe tôi tha thiết khuyên chị: chị hãy chấm dứt ngay lập tức và mãi mãi, vĩnh viễn mối tình vụng trộm đó đi. Nếu không chị sẽ phải ân hận suốt đời. Ở đời bây giờ tôi mới thấy thực sự quả báo nhãn tiền. Tôi khuyên chị đừng có bước vào vết xe đổ của tôi. Những tình cảm mà chị em mình nghĩ là tình yêu (ngoài hôn nhân) thật sự là chính mình đánh lừa cảm giác mình thôi. Tình yêu thật sự là chính chị đang có trong bàn tay chị ấy.
    Đó là gia đình của chị, người chồng rất yêu thương chị và những đứa con máu mủ mang nặng đẻ đau của chị. Tình yêu của chị và chồng chị xây dựng trên căn bản gia đình mười mấy năm nay, nó phải là nền tảng cho con cái và người thân chứ? Tại sao chúng ta đã ngu ngốc, đui mù và hoang tưởng dại dột đánh đổi nó lấy một mối tình ngoài hôn nhân (ngoài luồng) như vậy được. Tôi đã có thể kết án chính tôi vì bây giờ tôi đã quá ân hận, ăn năn và phải trả giá cho tội lỗi của mình để lương tâm bớt đi sự cắn rứt.
    Lời cuối tôi khuyên chị là chị phải thực tâm thực lòng mạnh dạn gạt bỏ người thứ ba trong lòng chị ngay và quay về với gia đình tổ ấm của chị. Đừng để quá trễ như tôi. Đừng để mất cơ hội có một không hai trong đời là hãy giữ hạnh phúc của chính mình. Hạnh phúc đó nằm trong tay của mình và đừng mơ hình bắt bóng đi kiếm một hạnh phúc xa vời khác. Hãy chung thủy và biết tự chủ, tự trọng nhân cách và bản thân của mình, đừng để người đời khinh khi như tôi, thật là đau khổ vô cùng.
    Chào chị Vy và chúc chị sớm giữ được hạnh phúc gia đình trong tấm tay của chị.
    Bich Ngoc
  7. hoatim510

    hoatim510 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/02/2004
    Bài viết:
    22
    Đã được thích:
    0
    Trên đời chỉ duy nhất có một điếu chắc chắn : đó là cái chết
  8. stone_lamp

    stone_lamp Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    02/09/2004
    Bài viết:
    1.310
    Đã được thích:
    0
    Có lẽ lúc nào phải sưu tầm mấy chuyện bỏ chồng cũ lấy được hoàng tử cho bác chủ Topic xem mới đưọc
  9. huannk

    huannk Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    10/02/2006
    Bài viết:
    502
    Đã được thích:
    0
    Hôm trước tớ viết bài khuyên chị Vy kia mà thấy tiếc công mình. Chắc là chả ăn thua gì đâu. Nay xem trên Vnexpress.net gặp cái này này:
    Chủ nhật, 10/6/2007, 07:00 GMT+7

    Bà ''ăn chả'' nguy hiểm hơn ông ''ăn nem''

    Ảnh: Corbis.com.
    Đàn bà yêu chồng thì rất ít khi ?oăn nem?, nên nếu họ đã bước đến đường này nghĩa là có thể vứt bỏ tất cả.
    Đàn ông đam mê ********. Đàn bà tôn thờ tình yêu. Đàn ông yêu vợ đôi khi vẫn ?oăn chả?. Còn đàn bà yêu chồng thì rất ít khi ?oăn nem?.
    ******** đối với phụ nữ không phải đến mức bức bách như đàn ông. Khi ?olâm trận? họ có thể là ?onhà vô địch?, nhưng bình thường thì không bức xúc như các đấng mày râu. Nhiều người có cũng được, mà không cũng chẳng sao.
    Khi đàn bà ?oăn nem?, tức là tình yêu của họ với chồng không còn nữa. Lúc này, có thể họ vẫn là vợ, nhưng không phải là người tình của chồng. Họ vẫn cơm ngon canh ngọt, vẫn nuôi dạy con cái đâu ra đấy và làm bổn phận của người vợ đối với chồng, song không phải là tình yêu.
    Đàn ông ?oăn chả? thì trước sau gì vợ cũng biết. Còn đàn bà ?oăn nem? thì chồng khó phát hiện. Nhiều ông chồng cứ tưởng vợ biết chuyện mình ngoại tình là do họ không "nộp thuế" đầy đủ. Đó là sự nhầm lẫn lớn bởi nếu ông một lòng, một dạ yêu vợ nhưng vì điều kiện nào đó, mà ?otrốn thuế? dăm ba kỳ, vợ cũng không hề nghi ngờ gì. Nhưng khi chồng tơ tưởng kẻ khác, dù đêm đêm vẫn đầu gối tay ấp với mình, phụ nữ sẽ biết ngay, chỉ có điều họ có muốn nói hay không thôi. Vì tôn thờ tình yêu nên mọi giác quan của phụ nữ đều hướng về nó. Bởi thế, có tín hiệu khác là chị em nắm rõ ngay. Xin các ông đừng cãi chày, cãi cối.
    Khi còn tình yêu, đàn bà có thể thủ tiết đến cùng. Nhưng khi ?oăn nem?, đức lang quân đã bị gạt ra khỏi trái tim nàng rồi. Nếu không ly hôn thì họ sẽ lừa các ông đến cùng.
    Đàn ông ?oăn chả?, bị bắt sống vẫn chối vì dù ?oăn vụng? nhưng họ vẫn sợ mất gia đình. Còn đàn bà đã ?oăn nem? thì có thể vứt bỏ tất cả. Đó là sự quên mình của phụ nữ trong tình yêu. Trái tim người phụ nữ nghiêng về đâu là độc quyền của họ và điều này thì đàn ông hoàn toàn bất lực.
    (Theo Gia Đình & Xã Hội)

Chia sẻ trang này