1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đoản khúc riêng mình

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi boydienbien, 09/12/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
  2. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
  3. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
    RÊU
    rũ hồn bỏ mất cái khôn
    để cho kí ức bồn chồn chạy ra
    nhìn đi nhìn lại là ta
    ngoảnh lên ngó xuống đường xa dốc đèo
    ngước nhìn vách đá cheo leo
    thác cao như cũng mè nheo mắt nhìn
    chiều tà trong mắt hằn in
    thoảng cơn gió nhẹ khẽ vin động cành
    non xanh khoe dãy núi xanh
    quành quành con suối mát lành đẹp xinh
    chiều nghiêng trơ cái dáng mình
    bước chân in lại bóng hình rêu xanh
  4. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
    CẢNH NÚI
    trèo lên đỉnh núi cao cao
    ngước lên để biết thế nào trời xanh
    nhìn ra con suối lượn quanh
    nắng buông như thể bức mành che mây
    ánh hồng rực má hây hây
    bước chân trên đá đường cây lượn vòng
    thú hoang dạo lối thong dong
    gió reo lên những tiếng lòng thảnh thơi
    cỏ xanh xanh ngắt xanh ngời
    đồng hoang ngập ánh mặt trời lung linh
  5. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
    Mưa Đêm
    Bóng tối bất ngờ đổ ụp xuống, đè bẹp những tia nắng yếu ớt cuối trời. Khắp nơi, một màu đen bao phủ. Ù ù, xào xạc, gió rít lên làm rừng cây nháo nhác. Lác đác những hạt mưa...
    Quá tối.
    Không ai thấy gì,chỉ nghe tiếng nước mưa ào ào đổ xuống, tiếng gió rít lên quấn vào mưa quất vào mọi vật.
    Lạnh.
    Rùng mình vì lạnh..............Chạnh lòng trước một cơn mưa đông.Không gian ảm đạm.
    Chạm vào màng nhĩ là tiếng sét đinh tai, kinh hãi ngẩng đầu nhìn một tia chớp giật. Thật lạ, bóng tối tan ra trong khoảnh khắc, lạnh giá hoang vu rồi lại tìm vào bóng tối.
    Gió vẫn rít lên từng hồi, mưa vẫn đua nhau dội xuống...Cuống cuồng bừng tỉnh, thấy được chính mình.
    Ình!!!!!!!!!
    lại một tiếng sét xé tan màn đêm yên tĩnh, tặng cho đời ánh chớp sáng lung linh..............
  6. boydienbien

    boydienbien Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/07/2004
    Bài viết:
    754
    Đã được thích:
    0
    Mùa Đông
    Gió cứ thế rít lên, rồi chùm lạnh giá lên mọi vật. Tiếng xào xạc của lá, tiếng u..u..của đá càng làm cho cơn gió dũng mãnh lướt qua. Bụi hèn hạ, cũng lao xao nhảy múa cho đến khi mệt lả thì dừng lại. Bạ đâu nghỉ đấy.....
    Mùa đông đã chào mọi vật như vậy đấy.
    Sương bắt đầu rơi. Nó chiếm lấy khoảng trống, biến mình thành tấm lụa mỏng manh, rồi kiêu hãnh choàng lên mọi vật. Giật mình thức tỉnh và run rẩy. Những hàng cây co mình lại, kinh hãi, nghiêng ngả, vật vã trước gió, khóc lóc với sương. Đám cỏ dại, vốn e dè lặng lẽ, giờ chẳng dám cựa mình, mặc cho sương sớm kiêu ngạo đề lên chúng. Những bông hoa rúm ró, ướt đẫm sương,te dại, vẫn phảng phất mùi hương quay cuồng trong tình thương của gió. Mùa đông thò bản mặt của mình ra cười khoái trá.
    Mây đen vỡ tung ra, tan tác về muôn ngả.
    Ánh mặt trời chói lóa.
    Mùa đông rùng mình biến đi xa, vẳng lại tiếng cười ha hả. Lạnh giá tạm đi qua.....
    Khuất sau rặng núi già, mặt trời thôi sáng tỏa.
    Mùa đông thò bản mặt của mình ra, va vào tất cả. Băng giá túm lấy cái gì mà nó gặp, cứ thế mà hăm hở ôm chặt, vuốt ve, rồi bất chợt bung ra nuốt chửng. Sương...lại phủ dầy, gió...càng quẫy đạp.
    Mặt trăng lạnh lùng soi bóng xuống trần gian, an nhàn nhìn ngó, lững lờ trôi đi. Bóng tối thêm huyền ảo, mùa đông càng ngẩng cao. Gió, vươn mình thành bão. Sương, biến mình thành dao. Cứ thế mà cắt, mà thổi cái lạnh buốt vào xương, vào tủy.
    Quay cuồng.
    Quẫy đạp.
    Bắt phải oằn mình, bắt phải nức nở....
    Ướt đẫm cả không gian.........
    Bóng đêm đã tan. Mây đen kéo đến thành đàn, dày đặc. Mặt trời lẳng lặng cúi đầu. Ánh nắng nào còn đâu. Mùa đông càng in dấu.
    Cứ thế mà trôi đi........
    Thời gian như cũng thấu.......

Chia sẻ trang này