1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đọc rồi quên đi nhé.

Chủ đề trong '7X - Chi hội Hà Nội' bởi CCCPonline, 09/08/2008.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. uxinhshop

    uxinhshop Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/11/2008
    Bài viết:
    31
    Đã được thích:
    0
    Đọc câu chuyện của bạn thấy xúc động thật sự. Suy cho cùng cuộc sống "muôn hình vạn trạng", con người ta khi đã trưởng thành, bao giờ cũng phải đủ thứ lo toan, bươn trải, nên đôi khi để mà có những khoảnh khắc ngồi nhâm nhi ly cafe vỉa hè và chứng kiến những "câu chuyện" như bạn kể, để lại thật nhiều ấn tượng.
    Tuổi trẻ thơ ngây, hồn nhiên ko chút ưu tư, phiền muộn đúng là những "khoảnh khắc vàng" của chúng ta trong cuộc sống. Đã bao lâu rồi, câu chuyện của bạn gợi nhớ đến kỉ niệm cách đây 14 năm của tôi, mà có lẽ đó là những năm tháng học trò đẹp nhất, để lại dấu ấn nhất cho tôi.
    Đấy là những năm học cuối cấp 2. Ngày ấy bọn tôi có 10 đứa trong lớp ôn thi văn của thầy Túc, trường Amstecdam để chuẩn bị bước chân vào kỳ thi cấp 3. Nhà thầy đối diện công viên Thống Nhất. 10 đứa ngồi trên căn gác chật chội để nghe những lời thầy giảng. Chúng tôi học bán trú ở nhà thầy. Trong lớp, tôi thân với một cô bạn (chúng tôi học cùng nhau ở trường Nam Thành Công). Cứ đến trưa,2 đứa lại rủ nhau đi sang công viên Lênin chơi, ngồi ôn bài trên những chiếc ghế đá. Ở đó chúng tôi đã để ý đến một bà cụ già ngày nào cũng sang nhặt củi, lom khom, héo hắt . Một lần, chúng tôi hỏi chị lao công ở đó, chị ấy kể "bà cụ đó nhà nghèo lắm, ngày nào cũng phải sang đây lấy củi về đốt bếp, chồng ốm liệt giường, con cái thì lớn nhưng lông bông chẳng giúp được gì bố mẹ nên một mình cụ phải bươn trải lo toan cho cả gia đình...".
    Một thoáng xúc động, cả 2 tần ngần nhìn nhau...Về bàn bạc, thế là 2 đứa quyết định, trích số tiền, mỗi đứa 1000đ trong tiền ăn trưa hàng ngày để biếu bà cụ. Thế là từ hôm đó, cứ hôm nào đi ôn văn nhà thầy Túc là chúng tôi lại sang công viên, vừa ôn bài và biếu bà cụ, mỗi lần là 2000đ. Mỗi lần thấy cụ lom khom trong rừng cây rậm rạp là một đứa trong chúng tôi lại chạy đến dúi vào tay cụ 2000đ và nói "cháu biếu cụ". Bà cụ nói "cảm ơn cháu" mà vẫn không ngước lên, mà vẫn tiếp tục công việc của mình...
    Tôi cũng ko nhớ chính xác, chúng tôi làm việc đó được bao lâu, vì đã 14 năm rồi. Nhưng, một thời gian sau, tự dưng ko thấy bà cụ đến nhặt củi nữa, mà chúng tôi thì cứ hễ đi học nhà thầy là sang công viên ngồi. Hỏi chị lao công ở đó mới biết, cụ nghỉ do bị ốm...Lại một thoáng xúc động...Hai đứa đã hỏi chị lao công địa chỉ nhà cụ để đến thăm...Chi lao công nói ko nhớ chính xác???
    Rồi những lo toan về bài vở và kỳ thi cấp 3 đang cận kề cũng cuốn chúng tôi đi nên dần những suy tư, những trăn trở và thắc mắc về bà cụ, cũng nhạt nhoà dần...
    Giờ cô bạn tôi đã chồng con, chắc nó cũng ko có thời gian để mà nhớ về những chuyện như thế này. Còn tôi...với câu chuyện của chủ Topic, tự nhiên lại gợi nhớ cho tôi về một kỉ niệm hết sức dễ thương của tuổi học trò này. Bao nhiêu năm đã trôi qua, bao nhiêu suy tư, trăn trở về cuộc sống, về sự nghiệp, tình cảm...nghĩ về những năm tháng học trò sao mà thân thương qúa, lưu luyến qúa...
    Cuộc sống ko ngưng thay đổi. Con người ta cũng buộc phải thích nghi nếu ko muốn tụt hậu. Những "cảm xúc" trong cuộc sống là điều là mỗi chúng ta ai cũng nâng niu. Tôi chỉ sợ nhất rồi một ngày tôi trở nên vô cảm với những nỗi đau của những người xung quanh mà thôi...
    Cảm ơn bạn, những cảm xúc quý giá bắt nguồn từ những tấm lòng vàng - những tâm hồn trong sáng
    cảm ơn bạn rất nhiều về câu chuyện
  2. CCCPonline

    CCCPonline Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/08/2008
    Bài viết:
    47
    Đã được thích:
    0
    " Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ già lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu:

    - Tội nghiệp! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên... "
    Tôi đã bị ám ảnh rất nhiều khi đọc câu chuyện của blogger Trần Hoàng Long

    tôi đã khóc
    Xin phép chép lại để các bạn cùng đọc
    _____________________________________________________
    Chung quanh tôi, có ngàn vạn con người.
    Nhưng trong tôi, chỉ có một người thôi.
    Người ấy đã trao cho tôi cuộc sống này, và hơn thế, đã cho tôi hiểu vẻ đẹp của cuộc sống, ý nghĩa của cuộc sống.
    Tôi gọi Người là Mẹ.

    Mẹ tôi là một cô gái trồng hoa nết na thuỳ mị, được hàng xóm láng giềng yêu mến, và tất nhiên, được rất nhiều chàng trai theo đuổi. Cuối cùng mẹ đã chọn bố tôi - một viên chức quèn thấu hiểu tâm hồn mẹ. Bố không thể cho mẹ nhiều thứ, tuần trăng mật: không, váy cưới: không, nhẫn cưới: cũng không. Nhưng theo lời mẹ thì bố tôi đã tặng cho mẹ hai món quà tuyệt vời nhất: một vườn hoa xinh xắn ở sau nhà, và tôi, tài sản lớn nhất của mẹ.

    Mùa xuân, tôi chập chững theo mẹ ra vườn thăm những bông hoa vừa hé nụ. Mẹ bảo rằng nàng tiên mùa Xuân đã đánh thức cả vườn hoa, và mỗi bông hoa tươi là một nụ cười của cuộc sống. Bàn tay mẹ chăm sóc nâng niu cho muôn nụ cười nở rộ, đưa hương thơm náo nức khắp vườn. Mẹ còn dạy tôi ghi nhớ từng mùi hương riêng biệt trong vườn, vì hương thơm chính là linh hồn của cỏ hoa. Tôi chẳng thể nào phân biệt giỏi như mẹ và mọi loài hoa trong mắt tôi, tôi đều gọi chung là ?ohoa mẹ?.

    Có lần, hai mẹ con ra vườn chơi từ lúc mặt trời còn chưa dậy. Mẹ ôm tôi vào lòng, hát những lời ru ngọt ngào như sữa, thủ thỉ các cậu chuyện cổ tích về cô công chúa Hoa, chàng hoàng tử Lá... và nói với tôi đôi lời vu vơ:

    - Con có thấy hạt sương đang run rẩy trên cánh hồng kia không? - mẹ hỏi ?" Nó đang khóc đấy. Vì chỉ chút nữa thôi khi mặt trời lên, nó sẽ tan biến khỏi cõi đời này, sẽ không được ở bên hoa nữa. Hạnh phúc nhiều khi đơn giản lắm, con hiểu không?

    Tôi không hiểu lắm những điều mẹ nói. Được sống bên cha mẹ như thế này, tôi cũng thấy hạnh phúc lắm rồi. Và hạnh phúc lớn nhất của tôi là hàng đêm được ngủ vùi trong mái tóc dài mượt mà thơm ngát của mẹ. Mái tóc mẹ có một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quít không rời, lúc lại dịu dàng lan toả... Tưởng như tất cả các hương hoa trong vườn đã lưu lại trên tóc mẹ vậy.

    Mùa hạ ùa đến với những tia nắng rát bỏng xen lẫn những cơn mưa dữ dội. Cảnh vật khô héo đi dưới sức nóng của mặt trời. Tôi ghét mùa hạ! Mùa hạ làm hoa lá ủ rũ và làm mẹ tôi mệt mỏi. Mẹ thường xuyên bị chóng mặt và ho dữ dội, có lần mẹ còn bị ngất khi đang cùng tôi tưới hoa. Tôi chỉ biết ngồi khóc cho đến khi mẹ tỉnh dậy. Vậy mà mẹ lại dặn tôi rằng không được kể cho bố, rằng mẹ chỉ thiếp đi một chút thôi, và mẹ sẽ tự dậy được ngay.

    Nhưng đến lần thứ hai, mẹ đã không tự dậy được.
    Mẹ được chuyển ngay vào Khoa cấp cứu của bệnh viện. Tôi chỉ được bố giải thích là mẹ bị ốm nhẹ, mẹ phải xa tôi một thời gian. Nhưng tôi chẳng tin đâu vì nếu bị ốm nhẹ thì mẹ tôi đâu phải nằm Bệnh viện, và bố tôi đâu phải lo lắng đến rộc cả người thế kia.

    Ngày nào tôi cũng được bố đèo vào Bệnh viện thăm mẹ. Dù mệt mỏi nhưng mẹ vẫn tự tay vắt cam, pha sữa cho tôi uống. Mẹ cười rất tươi khi biết tôi vẫn chăm sóc cẩn thận cho những bông hoa ở nhà. Mẹ còn xin phép ông bác sĩ già được tặng vài giống hoa đẹp cho khu vườn của Bệnh viện. Thấy mẹ như vậy, tôi cũng an tâm phần nào. Tôi sà vào lòng mẹ và hỏi:

    - Mẹ ơi, mẹ có mệt lắm không? Mẹ phải nhanh khỏi ốm đấy nhé!

    Mẹ âu yếm thơm tôi và trả lời:

    - Ừ, được rồi, mẹ sẽ nhanh khỏi ốm để đưa con trai mẹ ra vườn chơi.

    Thế nhưng lúc về, tôi thấy hình như mắt mẹ đẫm lệ.
    Thấm thoát thu qua đông tới, thời gian trôi ngày một nhanh hơn và mẹ tôi ngày một yếu hơn. Vào thăm mẹ, tôi giật mình khi thấy mẹ xanh quá và tóc mẹ rụng từng mảng. Tôi cứ mếu máo ăn vạ mãi nên mọi người đành phải cho tôi ở hẳn Bệnh viện với mẹ. Một lần, trong giấc ngủ mơ màng, tôi loáng thoáng nghe tiếng mẹ thổn thức:

    - Anh ơi, em sắp phải đi rồi... Em chẳng tiếc gì đâu, em chỉ tiếc con em thôi... Giá mà em được nhìn thấy con lớn lên, được đưa con đến trường, rồi con mình lấy vợ... Ước gì em sống thêm được vài năm, không, chỉ vài tháng, hay mấy tuần nữa thôi cũng được. Sắp đến Tết rồi, anh nhỉ? Em sẽ dắt con ra chợ mua lá dong về gói bánh chưng, sẽ mua cho con bộ quần áo mới...

    Bệnh của mẹ tôi đã vào giai đoạn cuối. Tuy mẹ cố kìm những tiếng rên rỉ nhưng nhìn vẻ mặt mẹ, tôi biết mẹ đang đau đớn đến cùng cực. Tôi nghe trộm được ông bác sĩ già nói với bố:

    - Tôi không hiểu vì sao cô ấy có thể trụ vững lâu đến như vậy. Thứ giữ cô ấy sống đến bây giờ không phải là thuốc men nữa rồi. Mà có lẽ... có lẽ là tình yêu thương...

    Vì mẹ tôi yếu quá rồi nên mọi người không cho tôi được ở với mẹ nữa. Tôi một mình lầm lũi trở về khu vườn thân quen. Những cơn gió lạnh buốt sục sạo khắp nơi như muốn tiêu diệt nốt các mầm sống còn sót lại. Những bông ?ohoa mẹ? úa tàn đổ gục xuống, những cánh hoa héo hắt và giập nát phủ dày trên mặt đất, chốc chốc lại bị gió thổi tung lên, bay lả tả. Nhưng kìa, ở giữa khu vườn vẫn còn trơ trụi một bông hoa xinh đẹp, dẫu cành lá đã xiêu vẹo hẳn đi nhưng vẫn bất chấp giá lạnh mà kiên cường sống. Tôi chạy vội tới, dùng cả hai lòng bàn tay che chở cho nụ cười cuối cùng của cuộc đời. Một cơn gió sắc như dao lướt tới, bông hoa xinh khẽ run rẩy rồi gục xuống, trong bàn tay tôi chỉ còn những cánh hoa rời rụng. Tôi oà lên khóc. Mẹ ơi! Mẹ về đi! Con nhớ mẹ quá... Con chẳng thích bánh chưng đâu. Con chẳng thích quần áo mới đâu. Con chỉ cần mẹ thôi...

    Một buổi tối, bỗng nhiên mẹ yêu cầu bác sĩ cho tôi được ngủ cùng mẹ. Buổi tối ấy, suốt đời tôi không quên được. Mẹ tôi lại xinh đẹp như ngày xưa, da mẹ hồng hào, mắt mẹ sáng long lanh. Trên khuôn mặt mẹ không còn những nét đau đớn nữa. Mẹ không nói gì cả, mẹ chỉ cười tươi như hoa và ôm tôi vào lòng, thật chặt. Tôi sung sướng áp đầu vào mái tóc thơm ngát của mẹ và ngủ thiếp đi.

    Sáng hôm sau, tôi bị đánh thức bởi tiếng gào thét và tiếng chân người chạy cuống cuồng. Tôi mở choàng mắt ra. Mẹ tôi vẫn nằm yên trên giường, miệng thoáng một nụ cười mãn nguyện. Bố tôi quì phục bên mẹ, thân hình cứng đờ như tượng đá. Tôi gào lên gọi mẹ, rồi gọi bố. Nhưng không ai trả lời... Cô y tá vội bế thốc tôi ra khỏi phòng nhưng trước đó, tôi vẫn kịp nhìn thấy vị bác sĩ già lôi từ hàm răng xô lệch của mẹ một chiếc khăn tay rỉ máu:

    - Tội nghiệp! Cô ấy muốn thằng bé ngủ yên...

    ***

    Nàng tiên mùa Xuân lại quay về đánh thức cả khu vườn. Những cánh **** rập rờn nô đùa quanh hàng trăm bông hoa mơn mởn sắc hương. Chăm sóc cho cả vườn hoa ấy bây giờ chỉ còn bố và tôi, còn mẹ tôi lặng lẽ ngụ ở một góc vườn ngắm nhìn hai bố con. Tôi đứng trước những que hương vừa thắp trên mộ mẹ mà lòng chợt thấy bâng khuâng. Được sống mãi trong khu vườn này bên những người thân yêu, đó là tâm nguyện của mẹ. Bố khẽ thở dài và vỗ nhẹ lên vai tôi:

    - Đừng buồn nữa con... Mẹ đã bay lên trời rồi nhưng mẹ vẫn yêu thương chúng ta như chúng ta yêu thương mẹ. Vì bố, mẹ và con mãi mãi là một gia đình, phải không?

    Tôi im lặng. Một luồng hương ấm áp và thân quen bất chợt toả ra, ôm ấp lấy hai bố con. Mùi hương nhang khói ư, hay hương thơm của cỏ hoa? Hình như không phải... Đây là một hương thơm kỳ lạ: vừa nồng nàn đắm say, vừa nhẹ nhàng thanh khiết, có khi quấn quít không rời, lúc lại dịu dàng lan toả...
    BLOGGER TRẦN HOÀNG LONG

    Được cccponline sửa chữa / chuyển vào 22:12 ngày 14/12/2008
  3. cathnga

    cathnga Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2007
    Bài viết:
    367
    Đã được thích:
    0
    Cảm ơn cậu nhé!
  4. duongthoi

    duongthoi Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/09/2006
    Bài viết:
    341
    Đã được thích:
    0
    Sự lột tả và cởi bỏ
  5. 2blizz

    2blizz Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/09/2008
    Bài viết:
    401
    Đã được thích:
    0
    những câu truyện rất hay, cám ơn anh
  6. leocat

    leocat Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    27/07/2005
    Bài viết:
    20
    Đã được thích:
    0
    Topic này hay thế
    Bác chủ topic đâu, tiếp đi bạn ơi
  7. oldbabie

    oldbabie Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/01/2008
    Bài viết:
    229
    Đã được thích:
    0
    E đua đòi viết 1 bài... nếu mod thấy k có ý nghĩa thì cứ delete đi vì quả thật văn e ngu!
    Nó nhìn đời màu trắng? k phải nó thích màu trắng của heroin hay màu trắng của mắt con lợn đã chết oan rồi còn bị luộc? mà vì nó k muốn bôi đen bất kỳ cái gì ở cái nhìn đầu tiên, hay k muốn tô son hồng lên một tờ giấy mà nó k biết là giấy gì? giờ công nghệ cao lắm? khoa học kỹ thuật tiên tiến lắm? có cả loại siêu thấm, siêu mỏng, siêu dẫn? thì biết bao nhiêu son cho đủ!!!
    Vì vậy, nó cũng học được cái cách sống mà người ta gọi là thận trọng? với nó có phần e dè? thái quá có thể gọi là nhút nhát? mà đúng thôi? con trai nhà lành nhút nhát thì đã làm sao?!
    Nó k bao giờ cho tiền người ăn xin (vì nó ghét), nó k hiểu ý nghĩa lắm của việc làm từ thiện? vì nó toàn bị ép làm từ thiện, sao chả ai cho nó tiền hay từ thiện cho nó ít tiền vì nhiều (rất nhiều) lúc nó chả có lấy 100k trong ví? Cuộc sống khiến nó phải suy nghĩ vì miếng cơm manh áo? nhưng cuộc sống lại công bằng vì cho nó là một thằng ngoan? vì? vì? nếu nó có tiền thì chắc giờ hư mất rồi.
    Dòng đời xô đẩy? khiến nó gặp người ấy!!! Thông tin từ nhiều nguồn khác nhau, độc lập không tuyến tính nhau? để nó biết về người ấy toàn tiêu cực? mà chả thể phát âm từ ?otích cực?. Nó run, có phần lo lắng? nhưng nghĩ lại? cuộc đời còn khổ hơn thế nào được nữa mà phải sợ? vì thế: ?ocứ dũng cảm tiến về phía trước, rồi niềm tin sẽ theo sau?. 2 thế hệ cách biệt? 2 tầng lớp xã hội? nhưng cùng 1 mục tiêu 1 công việc phải hoàn thành chung, vì thế nó và người ấy phải tìm được tiếng nói chung. Ở một nơi xa lắm? k phân biệt giầu nghèo, k phân biệt địa vị giai cấp và tầng lớp? cuộc sống chung đụng nảy sinh nhiều điều mới mẻ mà ai sống đến tuổi nó chắc cũng mơ hồ hình dung sẽ phức tạp hoặc rất phức tạp?! Nó dè dặt? thăm dò? kể cả khi làm việc cũng như khi giải trí? rồi nó phát hiện ra cuộc sống thật hay? thật hài hước? thật k thể hiểu nổi? người ấy có những đức tính tuyệt vời: thật thà, thẳng thắn? trung thực hệt như nó!!! Câu chuyện nhiều khi k cần vui nhưng câu chuyện dễ làm con người gần gũi nhau? nó gắn bó với người ấy hơn? thiện chí hơn rất nhiều? để thể hiện lòng kính trọng cũng như sự thân tình? nó gọi người ấy là ?obố?. Bố có 1 nhóc, năm nay học năm thứ 2 NT, trông xinh xắn trắng trẻo (phải nói là xinh vãi thì đúng hơn? nó gọi vậy vì: biết đâu biết đâu đấy? hị hị). Ờ, k xinh mới lạ? con nhà quý tộc, ăn toàn bơ với sữa chứ cứ ăn sắn với khoai như nó xem có xinh trai được như nó k? mà chắc cũng học giỏi? học NT thì làm sao ếch với ốc được?! Chuyện này gác lại, để khi nào có điều kiện thuận tiện nó sẽ giải quyết vụ xinh gái với học giỏi sau. Vài lần đi bar? hứng trí muốn giảm stress có một cơ số lần bố con nó còn đi xem bọn nó nhảy nhót? với những lời bình ngây ngô bên cạnh những giải thích khúc chiết của một lão làng đầy kinh nghiệm trận mạc... khiến cho tình cảm bố con nó càng ngày càng thắm? nó có may mắn k nhỉ? Công việc trôi chảy, nhiệm vụ kết thúc, kết quả được đánh giá là tốt nữa chứ? bố con nó lại trở về với cuộc sống trần tục. Vì đặc thù công việc, nên mãi đến hôm qua nó mới tình cờ gặp lại bố nó, may thật? chứ k nó quên mất bố nó thì toi.
    Nó: bố rỗi k ạ, đi cà pháo cà phê rồi làm bi vina cho ấm ợ.
    Bố: ờ? thì đi, lâu lắm tao mới gặp mày!
    blah blah...
    Bố hỏi thăm công việc nó? tình hình vợ con gì chưa (để tao gả con gái cho???) ăn ở thế nào? vân vân và vân vân? nó thân thân bố nó, nên ruột ngựa trả lời chả giấu giếm: ?oCon ngu quá? đợt rồi chểnh mảng k để ý, nhỏ thành to? thành ra tết vừa rồi con toàn ăn mỳ tôm với mỳ ống thôi bố ạ?? ? ?ogiờ đang vất vưởng, đầu đường xó chợ??? rồi nó lôi cả ví cho bố xem? k cần đếm cũng biết k có tiền!!!
    Bố nó thò tay vào túi quần, lôi ví ra? nó hỏi? bố làm giề thế? vửa mới ngồi đã về rồi ạ? bố nó cầm một nắm nhét vào tay nó, mày cầm lấy, tao hôm nay chả mang nhiều!!!
    Híc híc? nó thật? nó k nhớ? hay, hình như thì đúng hơn? nó chưa bao giờ cảm động? mà sao lúc ấy thấy nghèn nghẹn? nghẹn cổ họng thực sự.
    Hôm nay, rỗi việc? ngồi nghĩ chuyện vừa hôm qua? thấy cuộc sống thật kỳ diệu? con người cũng thật diệu kỳ? màu trắng k đẹp? nhưng sao con gái trắng lại đẹp lạ kỳ?
  8. cathnga

    cathnga Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2007
    Bài viết:
    367
    Đã được thích:
    0
    Bạn viết cũng rất hấp dẫn đấy, trong sáng nữa, tiếp đê.
  9. cathnga

    cathnga Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    21/06/2007
    Bài viết:
    367
    Đã được thích:
    0
    Kéo nhà mình lên nào
  10. dienkeem

    dienkeem Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/09/2007
    Bài viết:
    1.115
    Đã được thích:
    0
    GIỜ DẠY TẬP LÀM VĂN​

    Cô bước vào lớp, đưa mắt nhìn xuống. Hôm nào cũng vậy, 34 cặp mắt đang ngước lên nhìn cô thật trong sáng và háo hức. Cô quen chiều học trò, chỉ phạt khi lười học. Có lẽ vì điều này mà nhiều người không đồng tình với cô. Mấy đứa thấy cô nhìn lâu quá bật cười. Hai con Linh mà cô vẫn gọi là hai con chim chích đang cười ngặt nghẽo. Nhìn chúng cô không thể buồn được nữa.
    - Thôi học! - Cô nghiêm giọng nói.
    Quay lên bảng ghi đề bài. Bọn học trò lục tục lấy đồ dùng. Tiết này là tiết Tập làm văn. Đề bài hôm nay khá dễ chịu, bọn trẻ sẽ tha hồ mà bàn luận - Cô nghĩ vậy. Gọi con Ngọc đọc đề bài, tính nó giống con trai gần như cô ngày nhỏ vậy. Cô thuộc tính tình của từng đưa con trong lớp. Giọng Ngọc to và hay "Trong giấc mơ em được bà tiên cho ba điều ước và em đã thực hiện cả ba điều đó. Hãy kể lại câu chuyện theo trình tự thời gian." Cô cho học sinh tìm hiểu đề rồi yêu cầu thảo luận về điều ước của mình. Bọn trẻ ồ lên thảo luận, xem chừng bọn chúng rất thích đề tài này vì nó không bó buộc chúng vào một khuôn mẫu nhất định nào cả. Cô chú ý học sinh phải trình bày theo đúng trình tự yêu cầu của đề bài nhưng bọn không để ý lắm, chúng đang say sưa với những điều ước của mình. Hết thời gian thảo luận cô yêu cầu học trò trình bày. Lúc này không khí trong lớp lại im lặng trở lại. Mấy đứa học giỏi và bạo dạn giơ tay đầu tiên, rồi dần dần vài cánh tay khác. Cô gọi Nhật.
    - Thưa cô điều ước thú nhất em ước không có tệ nạn xã hội. Điều ước thứ hai thế giới hoà bình và thứ ba là em luôn học giỏi.
    Nó là đứa học trò già dặn. Ước mơ nghe già quá. Mà học giỏi là tuỳ vào nỗ lực của con đâu phải tốn một điều ước đúng không? Tiếp đến Lương Linh, nó ước được trở thành một hoạ sĩ nổi tiếng, ước cả gia đình luôn khoẻ mạnh. ước các bạn nghèo được đên trường. Điều ước đó cũng hay lắm chứ! Đến lúc này lớp học lại trở nên ồn ào như trước, bon trẻ đua nhau nói điều ước của mình, còn chí choé cãi nhau vì có điều ước trùng lặp làm cô phải đứng ra phân xử. Đến lượt Nhung, cô học trò bình thường rất bạo dạn mà hôm nay có vẻ rụt rè quá.
    - Con ước điều gỉ?
    Vẻ mặt buồn buồn nó trả lời:
    - Em ước được bồ dạy học buổi tối. Ước được đi chơi với bố mẹ.
    Bọn trẻ ồ lên: "Thế mà cũng ước". Cô giải thích: " Vì bố mẹ Nhung đi công tác ở nước ngoài, bạn ấy ở với ông bà nên điều ước của bạn là rất hay đấy. Khi nào bố mẹ về con sẽ được toại nguyện. Nhở gửi bài văn này cho bố mẹ nhé". Nghe cô nói vậy Nhung nhoẻn miệng cười, vẻ mặt không còn buồn nữa. Tự nhiên Đức giơ tay thật cao. Cậu học trò này it khi phát biểu ý kiến. Nhưng đến khi cô gọi Đức lại ngần ngại không nói.
    - Con cứ nói đi, con ước điều gì? Mạnh dạn lên chứ!
    Cả lớp im lặng chờ đợi. Đức vẫn cúi đầu. Một lát ngẩng mặt lên, nhìn thấy cô đang nhìn nó với ánh mắt khích lệ, nó lí nhí nói:
    - Thưa cô, con ước được ở cả với bố và mẹ. Được cùng ăn cơm với bố mẹ.
    Nói rồi nó cúi mặt xuống, lúc ngẩng lên mắt ngân ngấn nước. Cả lớp lặng đi, cô cũng thấy nước mắt mình trào ra cổ nghẹn lại không biết nói với Đức điều gì. Bố mẹ nó chia tay khi nó ba tuổi, giờ họ đã có gia đình riêng. Đức ở với ông bà và các chú. Lặng đi một lúc, cô chỉ biết lại gần và xoa đầu nó, không thể nói thêm điều gì. Rồi cho cả lớp viết bài vào vở. Từ đó đến cuối buổi học cả lơp trầm hẳn đi, không vui vẻ như trước nữa. Cuối giờ thu bài, cô xem bài của Đức đầu tiên. Nhưng nó không viết về điều ước đã nói với cô và các bạn. Nó ước ông bà khoẻ mạnh, nó học giỏi và được nhiều điểm tốt để ông bà vui lòng - Đức vốn học trung bình mà.
    Tan trường trong cô cứ ám ảnh mãi hình ảnh đứa học trò bình thường nghich ngợm là thế mà thoáng chốc thay đổi trong vài phút. Những câu nói của Đức làm cô thấy đau lòng. Nước mắt chảy dài trên suốt chặng đường về nhà. Rồi đột nhiên cô quay xe lại, đi tới toà án và rút lá đơn đã gửi từ tuần trước...
    25/5/2007
    Được dienkeem sửa chữa / chuyển vào 20:57 ngày 22/03/2009

Chia sẻ trang này