1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đọc... suy ngẫm... và sống đẹp hơn

Chủ đề trong 'Quảng Ngãi' bởi thienansongtra, 05/01/2005.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Lý lẽ của trái tim
    Một ngày nọ khi chải tóc cho con gái, tôi nói: ?oMẹ yêu con, Amanda?. ?oCon cũng yêu mẹ?, Amanda trả lời. ?oÀ, nhưng mẹ yêu con hơn?. ?oCon yêu mẹ nhất?, Amanda nũng nịu.
    Tôi tiếp tục chứng minh tình yêu của mình với con: ?oMẹ yêu con hơn bơ đậu phộng?. ?oCon yêu mẹ hơn tivi, hơn cả kẹo sôcôla nữa? - giọng con tôi tha thiết.
    Tôi biết đã đến lúc kết thúc cuộc chơi: ?oCon yêu, tình yêu mẹ dành cho con còn lớn hơn cả vũ trụ này?.
    ?oMẹ à - Amanda thì thầm - con yêu mẹ hơn cả con yêu con nữa?.
    Tôi lặng đi... Bản chất cuối cùng của trái tim là như thế, yêu một người hơn cả chính bản thân mình...
    (ST)
  2. spass

    spass Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn: LÒNG TỰ TRỌNG CỦA CHÓ
    (Tác giả: Ngô Nhược Tăng (Trung Quốc) - Người dịch: Nguyễn Hải Hoành)
    Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội. Tôi hỏi anh: Loại chó thong minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào? Anh trả lời: Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không khác gì người. Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp: Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm? ?" KHông đâu! Anh nói.
    Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.
    Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thong minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hang, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại ?olấy cắp? một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng.
    Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hang người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng, đúng là anh ?okẻ cắp? kia.
    Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó: KHông, không phải người ấy! Tìm lại đi!
    Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ? ?" nó nghĩ. Không phải người ấy! Đi tìm lại đi! Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm? Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi, ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. Không! Không đúng! Huấn luyện viên lại lắc đầu.Tìm lại đi!
    Con Đen mỗi lúc một htêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng nguời kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh ?okẻ cắp? kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý ?" tôi cảm thấy chính là người này đây? Không! Tuyệt đối không phải người ấy! Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
    Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác?đều không đúng mà??
    Nó ở trong hàng người ấy đấy! Mau tìm ra ngay! Huấn luyện viên quát lên.
    Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem ngừơi đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy? Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.
    Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm.
    Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi ?okẻ cắp? bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: Lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng?
    Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy: Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó ?ongoào? lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những gịot nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đấu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi?
    Đen! Đen! Mày đi đâu hế hả? Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.
    Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.
    Đen! Đen! Tao xin lỗi mày! Huấn luyện viện oà lên khóc.
    Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không them ngoái lại nhìn chủ mình.
    Đen! Đừng giận! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà! Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh ta lã chã rơi xuống con Đen.
    Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất.
    ?
    Mấy ngày sau con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.
    Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình!
    Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn con người!
    ?
    Chuyện về sau ư? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sang quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vả oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ? Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ.
    ?
    Ôi, con Đen, chao ôi!
  3. spass

    spass Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    24/08/2004
    Bài viết:
    130
    Đã được thích:
    0
    Truyện ngắn: LÒNG TỰ TRỌNG CỦA CHÓ
    (Tác giả: Ngô Nhược Tăng (Trung Quốc) - Người dịch: Nguyễn Hải Hoành)
    Năm ấy tôi quen một huấn luyện viên dạy chó nghiệp vụ trong quân đội. Tôi hỏi anh: Loại chó thong minh nhất có thể đạt được tới trình độ như thế nào? Anh trả lời: Trừ chuyện không biết nói ra, chúng không khác gì người. Câu trả lời của anh khiến tôi sửng sốt. Tôi hỏi tiếp: Phải chăng câu này của anh có lẫn lộn nhiều màu sắc tình cảm? ?" KHông đâu! Anh nói.
    Rồi anh kể cho tôi nghe dăm ba câu chuyện về loài chó, đều là những chuyện chính anh từng trải qua. Có mấy chuyện tôi đã quên mất rồi, duy chỉ có một chuyện sau đây thì cho đến nay tôi vẫn còn nhớ như in.
    Trong doanh trại của anh có một con chó cực kỳ thong minh tên là Đen. Để trắc nghiệm năng lực phản ứng của nó, một hôm mấy huấn luyện viên dạy chó nghĩ ra một biện pháp đặc biệt. Họ chọn hơn chục người xếp thành một hang, sau đó cử một người trong số đó vào trong doanh trại ?olấy cắp? một vật đem giấu đi, rồi lại trở về đứng trong hàng.
    Khi mọi việc đã xong xuôi, huấn luyện viên dạy chó dắt con Đen đến, bảo nó đi tìm vật bị mất. Con Đen chạy đi, chỉ một loáng sau đã thấy nó ngoạm vật kia mang đến. Huấn luyện viên dạy chó cả mừng vỗ vỗ lên đầu nó tỏ ý khen ngợi. Rồi anh chỉ tay vào hang người kia, bảo con Đen đi tìm kẻ đã lấy cắp vật ấy. Nó chạy đến dí mũi hít hít ngửi ngửi hết người này đến người khác, chẳng mấy chốc đã cắn quần một anh lôi ra ngoài hàng, đúng là anh ?okẻ cắp? kia.
    Phải nói rằng như vậy con Đen đã hoàn thành nhiệm vụ được giao, thế nhưng huấn luyện viên dạy chó lại cứ một mực lắc đầu bảo nó: KHông, không phải người ấy! Tìm lại đi!
    Con Đen tỏ ý hết sức ngạc nhiên, mắt nó ánh lên nỗi nghi hoặc, thắc mắc, vì nó tin chắc rằng mình không hề tìm nhầm người; nhưng mặt khác nó lại tuyệt đối tin tưởng vào huấn luyện viên của mình. Đây, đây là chuyện thế nào nhỉ? ?" nó nghĩ. Không phải người ấy! Đi tìm lại đi! Huấn luyện viên cứ khăng khăng bảo. Con Đen tin vào huấn luyện viên, nó quay lại tìm? Nhưng sau nhiều lần thận trọng ngửi đi, ngửi lại, cuối cùng nó vẫn cứ cắn quần anh chàng kia lôi ra. Không! Không đúng! Huấn luyện viên lại lắc đầu.Tìm lại đi!
    Con Đen mỗi lúc một htêm nghi hoặc, đành chạy lại chỗ hàng nguời kia. Lần này nó đánh hơi ngửi rất lâu, rất lâu để xác định ai là kẻ cắp. Sau cùng, nó đứng lại bên cạnh anh ?okẻ cắp? kia rồi quay đầu nhìn huấn luyện viên, tỏ ý ?" tôi cảm thấy chính là người này đây? Không! Tuyệt đối không phải người ấy! Huấn luyện viên lại quát to, nét mặt trở nên nghiêm nghị.
    Lòng tự tin của con Đen bị đập tan tành. Dĩ nhiên nó tin vào huấn luyện viên hơn là tin vào bản thân nó. Rốt cuộc nó bỏ tên kẻ cắp kia và đi tìm người khác. Nhưng người khác?đều không đúng mà??
    Nó ở trong hàng người ấy đấy! Mau tìm ra ngay! Huấn luyện viên quát lên.
    Con Đen vô cùng thất vọng chán nản. Nó dừng lại bên chân mỗi người một lúc, nhìn nhìn ngó ngó xem ngừơi đó có giống tên kẻ cắp hay không, rồi quay đầu nhìn ánh mắt của huấn luyện viên, hy vọng có thể tìm thấy chút ít tín hiệu hoặc biểu thị gì đấy? Cuối cùng, khi nó nắm bắt được một chút xíu biến đổi trong ánh mắt của huấn luyện viên, nó cắn quần người đứng bên cạnh và kéo ra.
    Tất nhiên, lần này thì nó đã nhầm.
    Nhưng huấn luyện viên của nó cùng mấy người kia thì lại cười ha hả. Tiếng cười khiến con Đen trở nên lú lẫn. Sau cùng huấn luyện viên gọi ?okẻ cắp? bước ra ngoài hàng, rồi bảo con Đen: Lần đầu mày tìm đúng rồi, nhưng mày sai ở chỗ không kiên trì mình đúng?
    Một điều khiến huấn luyện viên và tất cả mọi người có mặt lúc ấy không thể hiểu được và vô cùng kinh ngạc, vô cùng ân hận, là ngay trong khoảnh khắc ấy họ đã nhìn thấy: Khi con Đen hiểu ra chuyện vừa rồi là một vụ lừa dối, nó ?ongoào? lên một tiếng vô cùng đau khổ, mắt ứa ra những gịot nước mắt nóng hổi. Sau đấy nó ủ rũ gục đấu nặng nề, thui thủi từng bước bỏ đi?
    Đen! Đen! Mày đi đâu hế hả? Huấn luyện viên sợ hãi đuổi theo hỏi tới tấp.
    Con Đen chẳng hề đoái hoài tới người rèn dạy nó, cứ cắm cúi đi ra khỏi doanh trại.
    Đen! Đen! Tao xin lỗi mày! Huấn luyện viện oà lên khóc.
    Nhưng con Đen chẳng hề xúc động, nó không them ngoái lại nhìn chủ mình.
    Đen! Đừng giận! Tao chỉ đùa mày một tí thôi mà! Huấn luyện viên chạy đến ôm chặt lấy con chó, nước mắt nóng hổi từ mặt anh ta lã chã rơi xuống con Đen.
    Con chó giãy giụa tuột ra khỏi vòng tay của huấn luyện viên, rồi nó thủng thẳng, lừ đừ từng bước đi lên quả đồi ở bên ngoài doanh trại, tìm một chỗ khuất gió xoài bốn chân nằm xuống đất.
    ?
    Mấy ngày sau con Đen không ăn không uống, ủ rũ chán chường. Mặc cho huấn luyện viên dỗ dành, nựng nịu thế nào đi nữa, nó cũng nhất định không chịu tha lỗi cho anh.
    Lúc bấy giờ mọi người mới hiểu ra: Dù chỉ là con chó thôi, nó cũng cần sự tự trọng của mình!
    Hoặc nói ngược lại, chúng còn biết tự trọng hơn con người!
    ?
    Chuyện về sau ư? Sau này con Đen không còn tin tưởng vào huấn luyện viên của nó nữa, thậm chí không tin bất cứ người nào. Đồng thời tính tình của nó cũng thay đổi hẳn, mắt không còn sang quắc như trước, bốn chân không còn phi như bay nữa, mất hẳn dáng vả oai vệ dữ dằn của một con chó nghiệp vụ? Cuối cùng, huấn luyện viên chẳng còn cách nào nữa, đành đau xót cho nó giải nghệ.
    ?
    Ôi, con Đen, chao ôi!
  4. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Hai giọt nước mắt
    Chuyện tình cờ kể rằng có 2 giọt nước mắt tình cờ gặp nhau trên một dòng sông.
    Giọt nước mắt thứ nhất cất tiếng hỏi: - Bạn là ai và bạn từ đâu tới?
    Giọt nước mắt thứ hai trả lời: - Tôi là giọt nước mắt của một cô gái. Cô ấy đã yêu một chàng trai nhưng nay phải mất anh ta. Còn bạn?
    - Tôi là giọt nước mắt của cô gái đã có được anh ta, nhưng cô gái này phải gánh chịu những đau khổ vì tính khí thất thường và khó chịu của anh ta. Chao ơi, cuộc sống là vậy đó. Người mất khóc mà người được cũng khóc. Có khi chúng ta khóc vì những điều chúng ta ko có được, nhưng rất có thể chúng ta sẽ khóc nhiều hơn khi ta có được thứ đó. Hãy học cách chấp nhận và thỏa nguyện với lòng.
    (ST)
  5. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Hai giọt nước mắt
    Chuyện tình cờ kể rằng có 2 giọt nước mắt tình cờ gặp nhau trên một dòng sông.
    Giọt nước mắt thứ nhất cất tiếng hỏi: - Bạn là ai và bạn từ đâu tới?
    Giọt nước mắt thứ hai trả lời: - Tôi là giọt nước mắt của một cô gái. Cô ấy đã yêu một chàng trai nhưng nay phải mất anh ta. Còn bạn?
    - Tôi là giọt nước mắt của cô gái đã có được anh ta, nhưng cô gái này phải gánh chịu những đau khổ vì tính khí thất thường và khó chịu của anh ta. Chao ơi, cuộc sống là vậy đó. Người mất khóc mà người được cũng khóc. Có khi chúng ta khóc vì những điều chúng ta ko có được, nhưng rất có thể chúng ta sẽ khóc nhiều hơn khi ta có được thứ đó. Hãy học cách chấp nhận và thỏa nguyện với lòng.
    (ST)
  6. levantam20_11

    levantam20_11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    539
    Đã được thích:
    0
    Ý ĐẸP
    Theo CEO-tổng giám đốc điều hành Coca Cola
    Cuộc sống giống như một trò chơi tung hứng.Bạn phải luôn giữ năm trái banh trên không và bạn đặt tên chúng là: công việc,gia đình,sức khoẻ,bạn bè và tâm hồn.Bạn nhanh chóng nhận ra công việc là một quả banh làm bằng cao su.Nếu bạn làm rơi nó,nó sẽ nẩy lại,có khi cao hơn,có lúc thấp hơn tầm của bạn,nhưng ko bao giờ nó đứng yên.Bốn quả banh kia- gia đình,sức khỏe,bạn bè,tâm hồn-là những quả banh làm bằng thuỷ tinh.Nếu bạn làm rơi rớt một trong bốn,nó sẽ có vết trầy xước hoặc vỡ tan.
    Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng.Hãy thử những cách sau đây:
    -Đừng làm mòn giá trị bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác.Bởi vì mỗi người trong chúng ta điều là những người đặt biệt.
    -Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho điều đó là quan trọng.Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
    -Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai.Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay,vào lúc này,bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
    -Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
    -Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
    -Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn là người chưa hoàn hảo.
    -Đừng e dè đối mặt với thử thách.Chỉ khi thử sức mình ,bạn mới học được can đảm
    -Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghỉ ko thể nào tìm ra nó
    -Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho,cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt,cách tốt nhất để giữ tình yêu là cho nó đôi tự do.
    -Đừng đi qua cuộc sống qua nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
    -Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của mật người là cả thấy đc tôn trọng.
    -Đừng ngại học hỏi.Kiến thức là vô bờ,là một kho báu mà ta luôn luôn có thể mang đi dễ dàng.
    -Dừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn.Cả hai thứ ấy điều ko thể lấy lại.
    -Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua,nó là một cuộc hành trình mà bạn có thêtận hưởng từng bước khám phá...
    Thụy Khanh dịch
  7. levantam20_11

    levantam20_11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    539
    Đã được thích:
    0
    Ý ĐẸP
    Theo CEO-tổng giám đốc điều hành Coca Cola
    Cuộc sống giống như một trò chơi tung hứng.Bạn phải luôn giữ năm trái banh trên không và bạn đặt tên chúng là: công việc,gia đình,sức khoẻ,bạn bè và tâm hồn.Bạn nhanh chóng nhận ra công việc là một quả banh làm bằng cao su.Nếu bạn làm rơi nó,nó sẽ nẩy lại,có khi cao hơn,có lúc thấp hơn tầm của bạn,nhưng ko bao giờ nó đứng yên.Bốn quả banh kia- gia đình,sức khỏe,bạn bè,tâm hồn-là những quả banh làm bằng thuỷ tinh.Nếu bạn làm rơi rớt một trong bốn,nó sẽ có vết trầy xước hoặc vỡ tan.
    Bạn thấy mình cần phải giữ mọi thứ được cân bằng.Hãy thử những cách sau đây:
    -Đừng làm mòn giá trị bản thân bằng việc so sánh bạn với người khác.Bởi vì mỗi người trong chúng ta điều là những người đặt biệt.
    -Đừng đề ra mục tiêu của bạn chỉ vì người khác cho điều đó là quan trọng.Vì chỉ có bạn mới biết điều gì là tốt nhất cho mình.
    -Đừng để cuộc sống đi qua mắt bạn chỉ vì bạn đang sống trong quá khứ hay tương lai.Bằng cách sống cuộc sống của mình ngày hôm nay,vào lúc này,bạn đang sống tất cả mọi ngày trong cuộc đời.
    -Đừng từ chối nếu bạn vẫn còn cái để cho.
    -Không điều gì là tồn tại mãi mãi cho đến lúc bạn ngừng cố gắng.
    -Đừng ngần ngại thừa nhận rằng bạn là người chưa hoàn hảo.
    -Đừng e dè đối mặt với thử thách.Chỉ khi thử sức mình ,bạn mới học được can đảm
    -Đừng đóng cửa trái tim và ngăn cản tình yêu đến chỉ vì bạn nghỉ ko thể nào tìm ra nó
    -Cách nhanh nhất để nhận tình yêu là cho,cách mau lẹ để mất tình yêu là giữ nó quá chặt,cách tốt nhất để giữ tình yêu là cho nó đôi tự do.
    -Đừng đi qua cuộc sống qua nhanh đến nỗi bạn quên mất mình đang ở đâu và thậm chí quên mình đang đi đâu.
    -Đừng quên nhu cầu cảm xúc cao nhất của mật người là cả thấy đc tôn trọng.
    -Đừng ngại học hỏi.Kiến thức là vô bờ,là một kho báu mà ta luôn luôn có thể mang đi dễ dàng.
    -Dừng sử dụng thời gian hay ngôn từ bất cẩn.Cả hai thứ ấy điều ko thể lấy lại.
    -Cuộc sống không phải là một cuộc chạy đua,nó là một cuộc hành trình mà bạn có thêtận hưởng từng bước khám phá...
    Thụy Khanh dịch
  8. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Sự sống và cái chết
    (Tsuji Miho, HS lớp 11 ở Nhật tham gia cuộc thi viết cảm tưởng sau khi đọc sách, đăng trên Mainichi Shimbun, một tờ báo uy tín ở Nhật)
    "Sống là gì? Và chết là gì?? - tôi đã tự hỏi trái tim mình.
    Cách đây không lâu, một người quen của mẹ tôi mất vì bệnh. Cô mất đi, tôi cảm giác như có khoảng trống lớn trong lòng. Tôi lo lắng không biết mẹ có đau buồn quá mà phát khóc không. Nhưng không. Dường như mẹ rất rõ cái chết của cô ấy và có vẻ rất bình thản.
    Khoảng thời gian đó, tôi gặp được quyển sách bán chạy nhất lúc ấy. Nhân vật chính, Saku, nói với Aki rằng: ?oThương yêu một người chính là thương yêu người đó hơn bản thân mình?. Saku lúc nào cũng ưu tiên cho Aki, lúc nào cũng nói rằng Aki hạnh phúc là cậu ta hạnh phúc. Nếu được ai đó nói như thế hẳn là bạn sung sướng biết bao. Đó chính là tình yêu.
    Tôi nghĩ rằng được ai đó yêu thương như vậy đã minh chứng cho sự sống của người đó. Nghĩa là họ cần thiết cho một ai đó. Vì vậy họ sống. Có lẽ có người không được ai quan tâm đến, có người không có lòng tin, trong đó có cả tôi, nhưng không việc gì phải lo lắng. Đơn giản chỉ vì bạn chưa gặp được, đơn giản vì bạn phải đi tìm. Đó là cuộc sống của bạn.
    Tôi thử đặt mình vào tâm trạng của Aki khi đối diện với cái chết gần kề. ?oTại sao là tôi? Tôi đâu đòi hỏi gì đặc biệt. Chỉ mong được sống với người mình yêu thương thôi mà...?. Nếu có ai nói đó là vận mệnh thì chúng ta cũng không thể bàn luận gì, nhưng rõ ràng ai cũng sẽ có tâm trạng muốn chống lại vận mệnh. Chúng ta không được quên rằng thế giới này có rất nhiều người muốn được sống như chúng ta mà không được. Và hãy tạ ơn cha mẹ đã sinh thành ra ta.
    Sau cái chết của Aki, Saku thật đau khổ. Nhìn gì cũng không có cảm xúc, và dường như không có chỗ nào cho cậu. Thế nhưng đúng như Aki nói, cậu sẽ không chết theo Aki được. Con người là một sinh vật thật mạnh mẽ. Dù có rơi xuống vực thẳm nào chăng nữa, họ vẫn có sức mạnh trèo lên. Chính vì mẹ tôi cũng có sức mạnh này nên mẹ đã mạnh mẽ đứng dậy chăng? Vì dù người thân của ta có chết đi thì họ vẫn sống trong lòng ta, vĩnh viễn.
    Tôi có nhiều nỗi khổ tâm và lo âu. Áp lực tập hợp cho được lớp đàn em trong câu lạc bộ thể thao của trường. Nỗi lo sợ liệu mình có đậu vào trường ĐH mình ưa thích? Rằng mình đang chống đối mẹ cha?... Đã nhiều lần tôi muốn vứt bỏ hết để đến thế giới khác. Nhưng tôi không thể thua chính bản thân mình. Trên thế gian này đâu phải chuyện gì cũng suôn sẻ như mình nghĩ. Vì không phải tôi đang sống một mình.
    (Báo Tuổi Trẻ)
  9. thienansongtra

    thienansongtra Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/04/2004
    Bài viết:
    1.023
    Đã được thích:
    2
    Sự sống và cái chết
    (Tsuji Miho, HS lớp 11 ở Nhật tham gia cuộc thi viết cảm tưởng sau khi đọc sách, đăng trên Mainichi Shimbun, một tờ báo uy tín ở Nhật)
    "Sống là gì? Và chết là gì?? - tôi đã tự hỏi trái tim mình.
    Cách đây không lâu, một người quen của mẹ tôi mất vì bệnh. Cô mất đi, tôi cảm giác như có khoảng trống lớn trong lòng. Tôi lo lắng không biết mẹ có đau buồn quá mà phát khóc không. Nhưng không. Dường như mẹ rất rõ cái chết của cô ấy và có vẻ rất bình thản.
    Khoảng thời gian đó, tôi gặp được quyển sách bán chạy nhất lúc ấy. Nhân vật chính, Saku, nói với Aki rằng: ?oThương yêu một người chính là thương yêu người đó hơn bản thân mình?. Saku lúc nào cũng ưu tiên cho Aki, lúc nào cũng nói rằng Aki hạnh phúc là cậu ta hạnh phúc. Nếu được ai đó nói như thế hẳn là bạn sung sướng biết bao. Đó chính là tình yêu.
    Tôi nghĩ rằng được ai đó yêu thương như vậy đã minh chứng cho sự sống của người đó. Nghĩa là họ cần thiết cho một ai đó. Vì vậy họ sống. Có lẽ có người không được ai quan tâm đến, có người không có lòng tin, trong đó có cả tôi, nhưng không việc gì phải lo lắng. Đơn giản chỉ vì bạn chưa gặp được, đơn giản vì bạn phải đi tìm. Đó là cuộc sống của bạn.
    Tôi thử đặt mình vào tâm trạng của Aki khi đối diện với cái chết gần kề. ?oTại sao là tôi? Tôi đâu đòi hỏi gì đặc biệt. Chỉ mong được sống với người mình yêu thương thôi mà...?. Nếu có ai nói đó là vận mệnh thì chúng ta cũng không thể bàn luận gì, nhưng rõ ràng ai cũng sẽ có tâm trạng muốn chống lại vận mệnh. Chúng ta không được quên rằng thế giới này có rất nhiều người muốn được sống như chúng ta mà không được. Và hãy tạ ơn cha mẹ đã sinh thành ra ta.
    Sau cái chết của Aki, Saku thật đau khổ. Nhìn gì cũng không có cảm xúc, và dường như không có chỗ nào cho cậu. Thế nhưng đúng như Aki nói, cậu sẽ không chết theo Aki được. Con người là một sinh vật thật mạnh mẽ. Dù có rơi xuống vực thẳm nào chăng nữa, họ vẫn có sức mạnh trèo lên. Chính vì mẹ tôi cũng có sức mạnh này nên mẹ đã mạnh mẽ đứng dậy chăng? Vì dù người thân của ta có chết đi thì họ vẫn sống trong lòng ta, vĩnh viễn.
    Tôi có nhiều nỗi khổ tâm và lo âu. Áp lực tập hợp cho được lớp đàn em trong câu lạc bộ thể thao của trường. Nỗi lo sợ liệu mình có đậu vào trường ĐH mình ưa thích? Rằng mình đang chống đối mẹ cha?... Đã nhiều lần tôi muốn vứt bỏ hết để đến thế giới khác. Nhưng tôi không thể thua chính bản thân mình. Trên thế gian này đâu phải chuyện gì cũng suôn sẻ như mình nghĩ. Vì không phải tôi đang sống một mình.
    (Báo Tuổi Trẻ)
  10. levantam20_11

    levantam20_11 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    16/11/2004
    Bài viết:
    539
    Đã được thích:
    0

    Ai mới thật sự là "Thiên thần hộ mệnh" của bạn?

    Thật quan trọng để biết răng ai là người có tình cảm thật lòng với bạn.Khi ranh giới giữa sự thật và giả dối quá mỏng manh,chúng ta rất dễ bị mắc lừa.Hãy nhìn lại những người xung quanh bạn để trân trọng những "tấm lòng vàng"đối với mình.Họ có những đặc điểm tốt đẹp sau đây không?
    1.Thấy được những đặc điểm tuyệt vời của bạn: Thường chỉ có cha mẹ hay những người thân của chúng ta mới biết được những ưu điểm của chúng ta.Vì vậy bạn sẽ là người vô cùng may mắn nếu có ai hiểu được những điểm mạnh của bạn,ngày nay,cuộc sống bận rộn,nên người ta chỉ có thể thấy những khuyết điểm mà không thể khám phá ra những điều tốt đẹp ẩn dấu bên trong tâm hồn của người khác.
    2.Giúp bạn thấy lợi ích của sự nghi ngờ:Người ấy luôn nhắc nhở bạn mỗi khi bạn gặp những vấn đề nan giải,những cơ hội mà ranh giới giữa phần thắng và sự thất bại rất mong manh.
    3.Luôn luôn quan tâm đến"đường đi nước bước" của bạn: Ai trong chúng ta cũng cần một "thiên thần hộ mệnh"để bảo vệ chúng ta,kéo ta dậy mỗi khi ta vấp ngã và luôn sẵn sàn là người tiên phong dẫn dắt ta tiến về phía trước.Bạn hãy nhìn lại xem ai mới là người có những đặc điểm đó?
    4.Chỉ ra những lỗi lầm của bạn dù biết rằng" thuốc đắng giã tật,sự thật mất lòng": Bạn không thích người khác chỉ trích đánh giá về những lỗi lầm của mình?Nhưng bạn hãy suy xét người ấy phê bình bạn chỉ vì muốn bạn sữa chữa và và hoàn thiện mình hơn hay chỉ muốn tỏ ra khinh thường bạn?Nếu người ấy có ý tốt thì người đó thật sự yêu thương bạn,bất chấp bạn có những phản ứng ra sao.
    5.Đưa ra cho bạn những lời khuyên từ trái tim chứ không phải từ lý trí:Khi hoàn cảnh bắt buộc bạn có những quyết định to lớn thì bạn rất cần ai đó khuyên bảo.Hãy lắng nghe những người tôn trọng bạn và đêm đến những điều tốt đẹp cho bạn.
    6.Đôi khi không đồng ý với quan điểm của bạn:Nếu người ta yêu thương bạn thì không phải lúc nào họ cũng tán thành cách suy nghỉ của bạn.Đáng buồn là chúng ta thường thích chơi với những người mà lời nói của họ là những lời chúng ta thích nghe.
    7.Giúp bạn nhận thấy cuộc sống này thật đáng yêu:Mùi huơng của hoa hồng,những âm thanh rộn rã của cuộc sống và bất cứ điều gì có lợi cho sức khoẻ của bạn...họ điều muốn mang đến và cảm thấy vui mừng vì bạn đón nhận những điều đó.
    8.Có những nụ cười chan chứa tình yêu thương:Đôi mắt vốn là cửa sổ của tâm hồn,và bạn sẽ đọc được những thông điệp dễ thương ấy,chẳng hạn như "Bạn là một người đáng mến và mình muốn ở bên bạn thật lâu".Đừng dễ bị mắc lừa trước những nụ cười gượng gạo hay giả vờ chúng chỉ lôi cuốn bạn tức thời và sẽ để lại cho bạn sự hụt hẫn và nỗi cô đơn mà thôi.
    9.Là những người có những đức tính đáng quý như:
    -Có tinh thần trách nhiệm
    -Chân thành: Không giả dối hay muốn hay muốn giấu giếm những đức tính xấu của mình.
    -Đáng tin cậy: Thật quan trọng để bạn nhớ rằng niềm tin khó có thể mua được nhưng lại rất dễ dàng đánh mất.
    -Luôn liên lạc với bạn: Không nên mong đợi người ta sẽ hiểu được những gì bạn nghĩ mà hãy thổ lộ cho họ biết điều ấy
    ( Theo Tuổi trẻ online_Lê Ý Vy )

Chia sẻ trang này