Đọc thơ Huy Cận Anh Viết Bài Thơ Huy Cận anh viết bài thơ giữa ánh khuya cỏ cây yên ngủ. Gío xa về anh nhìn em ngủ hồn hiu nhẹ như bóng vườn trưa xanh tiếng ve biển lặng em nằm trong gió êm anh là bóng thức của hồn em ngoài kia sao cũng từng đôi sáng từng cặp nhân vàng trong trái đêm bát ngát lòng anh giữa trái đời hai ta đôi hạt giữa nghìn đôi gió khuya nào biết xuân hè nữa ? em mộng điều chi, miệng thoả cười
Áo Trắng Huy Cận Áo trắng đơn sơ, mộng trắng trong, Hôm xưa em đến, mắt như lòng. Nở bừng ánh sáng . Em đi đến, Gót ngọc dồn hương, bước tỏa hồng. Em đẹp bàn tay ngón ngón thon, Em duyên đôi má nắng hoe tròn. Em lùa gió biếc vào trong tóc Thổi lại phòng anh cả núi non. Em nói, anh nghe tiếng lẫn lời, Hồn em anh thở ở trong hơi. Nắng thơ dệt sáng trên tà áo, Lá nhỏ mừng vui phất cửa ngoài. Đôi lứa thần tiên suốt cả ngày, Em ban hạnh phúc chứa đầy tay. Dịu dàng áo trắng trong như suối Tỏa phất đôi hồn cánh mộng bay.
Buồn Huy Cận Đã chảy về đâu những suối xưa ? Đâu cơn yêu mến đến không chờ ? Tháng ngày vùn vụt phai màu áo Của những nàng tiên mộng trẻ thơ. Rụng những chùm tên mấy độ bông; Phai hàng nhật ký chép song song; Chàng trai gối mộng trên trang sách Tỉnh thức, mùa xuân rụng hết hồng. Đời mất về đâu, hỡi tháng, năm ? Xuân không mọc nữa với trăng rằm ! Chẳng bao lâu ngủ sầu trong đất, Vĩnh viễn mùa đông lạnh chỗ nằm. Nay hẵng còn đây ấm mặt trời, Mà sao lòng lạnh tuyết băng rơi ? -- U sầu chắc hẳn đang nhanh bước, Lưng khọm nghìn năm đến cửa tôi.
Buồn Đêm Mưa Đêm mưa làm nhớ không gian, Lòng run thêm lạnh nỗi hàn bao la... Tai nương nước giọt mái nhà Nghe trời nặng nặng, nghe ta buồn buồn. Nghe đi rời rạc trong hồn Những chân xa vắng dặm mòn lẻ loi... Rơi rơi... dìu dịu rơi rơi... Trăm muôn giọt nhẹ nối lời vu vơ.. Tương tư hướng lạc, phương mờ... Trở nghiêng gối mộng, hững hờ nằm nghe. Gió về, lòng rộng không che, Hơi may hiu hắt bốn bề tâm tư...
Chiều Xưa Buồn gieo theo gió veo hồ, Đèo cao quán chật, bến đò lau thưa. Đồn xa quằn quại bóng cờ, Phất phơ buồn tự thuở xưa thổi về. Ngàn năm sực tỉnh lê thê Trên thành son nhạt. -- Chiều tê cuối đầu... Bờ tre rung động trống chầu, Tưởng chừng còn vọng trên lầu ải quan, Đêm mơ lay ánh trăng tàn, Hồn xưa gởi tiếng thời gian, trống dồn.
Hoa Sấu Bầy Ong Mấy hôm chiều lại cơn giông Có lùm hoa sấu trước song, quên mình Chiều nay mây tạnh nắng lên Đàn ong quen lại đến tìm lùm hoa Ồ hoa đậu trái bây giờ ? Bầy ong ngơ ngẩn một bờ sấu xanh.
Ngậm Ngùi Nắng chia nửa bãi; chiều rồi... Vườn hoang trinh nữ xếp đôi lá rầu. Sợi buồn con nhện giăng mau; Em ơi ! Hãy ngủ... anh hầu quạt đây. Lòng anh mở với quạt này; Trăm con chim mộng về bay đầu giường. Ngủ đi em, mộng bình thường ! Ru em sẵn tiếng thùy dương mấy bờ... Cây dài bóng xế ngẩn ngơ... -- Hồn em đã chín mấy mùa thương đau ? Tay anh em hãy tựa đầu, Cho anh nghe nặng trái sầu rụng rơi.
Tạo Hoá Sinh Em... Tạo hoá sinh em đẹp thế kia Để rồi lại sẽ xoá em đi Sinh anh yêu đắm, yêu da diết Để một ngày kia hết biết gì Như nhựa hè lên chín trái cây Cho anh ôm ngực tròn đầy Anh ôm đôi gót hây hây đỏ Như sớm chân trời mọc đỏ hây
Thu Rừng Bỗng dưng buồn bã không gian, Mây bay lũng thấp giăng màn âm u. Nai cao gót lẫn trong mù Xuống rừng nẻo thuộc nhìn thu mới về. Sắc trời trôi nhạt dưới khe; Chim đi, lá rụng, cành nghe lạnh lùng. Sầu thu lên vút, song song Với cây hiu quạnh, với lòng quạnh hiu. Non xanh ngây cả buồn chiều -- Nhân gian e cũng tiêu điều dưới kia.
Thuyền đi Trăng lên trong lúc đang chiều, Gió về trong lúc ngọn triều mới lên. Thuyền đi, sông nước ưu phiền; Buồm treo ráng đỏ giong miền viễn khơi. Sang đêm thuyền đã xa vời; Người ra cửa biển nghe hơi lạnh buồn. Canh khuya tạnh vắng bên cồn, Trăng phơi đầu bãi, nước dồn mênh mang. Thuyền người đi một tuần trăng, Sầu ta theo nước, tràng giang lững lờ. Tiễn đưa đôi nuối đợi chờ - Trông nhau bữa ấy; bây giờ nhớ nhau