Đọc thơ Nguyễn Bính "Tỉnh Giấc Chiêm Bao" Nguyễn Bính Chín năm đốt đuốc soi rừng, Về đây ánh điện ngập ngừng bước chân. Cửa xưa mành trúc còn ngân, Góc tường vẫn đọng trăng xuân thưở nào. Làng xa, bản nhỏ, đèo cao, Gió bay tà áo chiêm bao giữa chừng. Anh về luyến núi thương rừng, Nhớ em đêm sáng một vùng thủ đô. Bồi hồi chuyện cũ năm xưa, Gặp nhau lần cuối ... trang thư nhạt nhoà. Thư rằng: "Thôi nhé đôi ta Tình sao không phụ mà ra phụ tình. Duyên nhau đạ dựng trường đình, Mẹ em đã xé tan tành gối thêu ..." Trăng khuya sáng núi gương đèo, Anh đi, thư vẫn nằm đeo bên mình. Lửa sàn nét chữ chên chênh, Nếp thư đến rách chưa lành vết thương. Đằm đằm hoa sữa lên hương, Chân anh vẫn bước trên đường cái đây. Nẻo hồ, song cửa, lá bay, Sáng chưng bóng dáng bao ngày yêu xưa. Trăm năm đã lỡ hẹn hò, Cây đa bến cũ con đò còn không ? Tình cờ gặp giữa phố đông, Em đi ríu rít tay chồng tay con. Nét cười âu yếm môi son, Áo bay chắc buổi trăng tròn sánh vai .... Chín năm bão tối mưa ngày, Nước non để có hôm nay sáng trời. Em đi hạnh phúc hồng tươi, Anh nhìn tận mắt cuộc đời đẹp sao ? Sắc hương muôn nẻo tuôn trào, Tiếc mà chi giấc chiêm bao một mình. Anh về viết lại thơ anh, Để cho bến mát cây xanh đôi bờ. Cho sông cho nước tự giờ, Chẳng còn lỡ chuyến con đò sang ngang. Lứa đôi những bức thư vàng, Chẳng còn chữ chữ hàng hàng lệ rơi. Chim hồng, chim nhạn, em ơi, Trên nền gối cưới đời đời yêu nhau.
Anh Lái Đò Nguyêfn Bính Năm xưa chở chiếc thuyền này Cho cô sang bãi tước đay chiều chiều Để tôi mơ mãi mơ nhiều: Tước đay se võng nhuộm điều ta đi Tưng bừng vua mở khóa thi Tôi đỗ quan Trạng vinh quy về làng Võng anh đi trước võng nàng Cả hai chiếc võng cùng sang một đò Đồn rằng đám cưới cô to Nhà trai thuê chín chiếc đò đón dâu Nhà gái ăn chín nghìn cau Tiền cheo, tiền cưới chừng đâu chín nghìn Lang thang tôi dạm bán thuyền Có người trả chín quan tiền, lại thôi!
Anh Về Quê Cũ Nguyễn Bính Anh về quê cũ: thôn Vân Sau khi đã biết phong trần ra sao? Từ nay lại tắm ao đào, Rượu đâu mà cất, thuốc lào nào phơi. Giang hồ sót lại tình tôi, Quê người đắng khói, quê người cay men. Nam kỳ rồi lại Cao miên, Tắm trong một cái biển tiền người ta ... Biển tiền, ôi biển bao la, Mình không bần được vẫn là tay không ... Thôn Vân có biếc có hồng, Hồng trong nắng sớm, biếc trong vườn chiều. Đê cao có đất thả diều, Trời cao lắm lắm có nhiều chim bay. Quả lành nặng trĩu từng cây, Sen đầy ao cá, cá đầy ao sen. Hiu hiu gió quạt trăng đèn, Với dăm trẻ nhỏ thả thuyền ra chơi. Ăn gỏi cá, đánh cờ người, Thần tiên riêng một góc trời thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Phương nao kết dãi mây Tần cho ta. Từ nay khi nhớ quê nhà, Thấy mây Tần biết đó là thôn Vân. Ơi thôn Vân, hỡi thôn Vân! Anh em ly tán, lâu dần thành ra Không còn ai ở lại nhà. Hỏi còn ai nữa? Để hoa đầy vườn. Trăng đầy ngõ, gió đầy thôn, Anh về quê cũ có buồn không anh?
Áo Anh Nguyễn Bính 1. Tằm em ăn rỗi hôm nay, Hái dâu em bận suốt ngày hôm qua. Mong sao tằm tốt tơ già, May đôi áo nái làm quà cho anh. 2. Hẹn cho em một hẹn anh chờ, Em may áo nái bao giờ mới xong ? Lạy trời tắt gió ngang sông, Qua đò biếu áo yên lòng em tôi. 3. Đưa anh đến bến đò ngang, Con sào đẩy sóng thuyền nan vào bờ. Anh đi sương gió vật vờ, Em về chọn kén chuốt tơ chăm tằm. Đến mùa gió bấc sang năm, Bao nhiêu lụa bấy nhiêu làm áo anh. Mong sao sự nghiệp chóng thành, Áo anh đã có em anh may giùm.
Có một bài thơ của Nguyễn Bính tôi rất thích, nhưng do đọc đã lâu nên quên mất tên và nhớ cũng không chính xác lắm.... mọi người làm ơn nhắc hộ nhé.... Học trò trường huyện ngày năm ấy Anh tuổi bằng em lớp tuổi thơ Những buổi học về không có nón Đội đầu chong một lá sen tơ Lá sen xanh biếc hương sen ngát Ấp ủ đôi ta chút nhụy hờ Lũ **** tưởng hoa cài mái tóc Theo về tận cửa mới tan mơ Em đi phố huyện tiêu điều quá Trường huyện giờ xây kiểu khác rồi Mà mãi đến giờ anh mới biết Tình ta như chuyện **** xưa thôi Trăm năm còn có gì đâu? Chẳng qua một đám cỏ khâu xanh rì.
Bảy Chữ Nguyễn Bính Mây trắng đang xây mộng viễn hành, Chiều nay tôi lại ngắm trời xanh, Trời xanh là một tờ thư rộng, Tôi thảo lên trời mấy nét nhanh. Viết trọn năm dài trên vách đá, Bốn bề lá đổ ngợp hơi thu, vừa may cánh nhạn về phương ấy, Tôi gửi cho nàng bức ngọc thư. Xe ngựa chiều nay ngập thị thành, Chiều nay nàng bắt được trời xanh, Đọc xong bảy chữ thì thương lắm, "Vạn lý tương tư, vũ trụ tình."
Bên Hồ Nguyễn Bính Lá rơi theo gió bay, Bên hồ ta đứng đắm say nhìn hồ . Sương mai đây đó trắng mờ, Như còn lưu luyến đôi bờ cây xanh. Xa trên mặt nước mông mênh, Buông thuyền, cô gái nghiêng mình hái sen.
Bến Mơ Nguyễn Bính Bến mơ thuyền đậu, dưới thuyền mơ Tôi đã mơ màng chuyện tóc tơ Bỏ dở khăn thêu, nàng lẳng lặng Đến xem chàng nối mấy vần thơ Bỗng nàng sung sướng vỗ tay reo -Thi sĩ, chồng em, anh đáng yêu! Những vận thơ anh huyền ảo quá! Và thiêng liêng quá! Và cao siêu! Chàng ngước nhìn nàng trong luyến ái: -Mình ơi! mình nối hộ thơ, mình! -Em chả nối thơ đâu đấy nhé! Suốt đời em chỉ muốn hôn anh Một chiếc, một chiếc lại một chiếc Má chàng in có vạn đôi môi Chàng cười như ngất đi từng lúc: -Anh lạy cô mình, anh xin thôi!
Bài bạn gì đó hỏi thì là Học Trò Trường Huyện, bạn nhớ tốt lắm, gần như đúng hết Tôi cũng rất thích thơ Nguyễn Bính, xin góp một bài cho vui Quan trạng đi, tán lọng vàng Cờ treo tám chữ qua làng trang nghiêm Mọi người hớn hở ra xem Chỉ duy có một cô em chạnh buồn Cái ngày cô chửa có chồng Cái ngày quan trạng hãy còn hàn vi... Thế rồi vua mở khoa thi Thế rồi quan trạng vinh quy về làng.
Nói về Nguyễn Bính là nói về một tài năng có một không hai trong thi đàn Việt nam hiện đại. Người mà những bài thơ của ông đã trở thành những bài ca dao đi vào sâu thăm trong lòng người. Người mà nếu như sinh ra sớm một thế kỷ thì chắc bây giờ đã được tôn vinh cùng hàng với Nguyễn Du! Tôi đã mê thơ Nguyễn Bính ngay từ những dòng thơ đầu tiên, khi chưa kịp hiểu kỹ ngôn từ thì cảm xúc đã tràn tới mênh mang! Thơ của Nguyễn Bính giống như một tiếng đàn bầu buổi trưa yên ả dưới một mái nhà gianh, sau một luỹ tre làng bốn mùa xanh lá. Tâm hồn của Nguyễn Bính là tâm hồn của chính những làng quê đất Việt. Thi nhân không "làm thơ" mà ông chỉ giản đơn dùng những sợi chỉ tinh tế nhất của tâm hồn mình mà dệt thành giai điệu: "Mùa xuân là cả một mùa xanh Giời ở trên cao, lá ở cành Lúa ở đồng tôi và lúa ở Đồng nàng và lúa ở đồng anh Cỏ nằm trên mộ đợi thanh minh Tôi đợi người yêu tới tự tình Sau luỹ tre làng tôi nhận thấy Bắt đầu từ cái thắt lưng xanh" Thê snhưng nguời thi sĩ tài hoa ấy lại bạc tình. Số phận trớ trêu dành cho thi nhân nghèo, thật sự rất nghèo khiến cho các giai nhân ngậm ngùi giọt lệ. Một trong những người tình cũ của ông đã nói rằng "Yêu ảnh thì yêu thật đấy nhưng lấy ảnh rùi thì làm gì để sống?" Ôi, cuộc đời oan nghiệt "Cơm áo không đùa với khách thơ"! (Còn tiếp)