1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đọc thơ rơi lệ .............

Chủ đề trong 'Thi ca' bởi Yumi, 21/01/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. Yumi

    Yumi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2002
    Bài viết:
    4.899
    Đã được thích:
    0
    Đọc thơ rơi lệ .............

    Trong cuộc đời mình không cso ai không đọc thơ , và nhiều khi chúng ta đọc thơ không hiểu sao lại lại tuôn trào !!! Vì sao ư ??? Cuộc đời đen bạc trớ trêu quá chăng

    Những vần thơ rớt lại trong tim :


    NGƯỜI CON GÁI VIỆT NAM
    TRÊN ÐẠI LỘ SRI AYUTHAYA



    Người con gái Việt Nam
    Trên đại lộ Sri Ayuthaya, Bangkok
    Em đứng đó một mình ôm mặt khóc
    Như chợt nhớ ra đây không phải Sài Gòn
    Mái tóc thu buồn
    Mái tóc héo hon
    Bay phơ phất giữa phố phường xa lạ
    Mười sáu tuổi kiếp giang hồ chung chạ
    Trôi lang thang như những bọt bèo
    Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
    Nên xứ người em làm thân gái khách

    Tuổi của em như sao mai mới mọc
    Ðẹp vô tư như những cánh lan rừng
    Tuổi bắt đầu của một mùa xuân
    Có hoa **** tung tăng
    Có một chút tình yêu nhẹ nhàng thơ mộng
    Lẽ ra ngày này em đang ngồi trong lớp học
    Học làm người phụ nữ Việt Nam
    Học chuyện thêu thùa may vá trông con
    Học cả chuyện yêu đương
    Ðẹp như trăng khi tròn khi khuyết

    Bỗng dưng hôm nay em mất hết
    Mất cả tuổi thơ mất cả cuộc đời
    Bangkok chiều nay mưa lất phất rơi
    Có làm em nhớ Sài Gòn mưa tháng sáu
    Nhớ con hẻm vào nhà em
    Dường như lúc nào cũng tối
    Nhớ mẹ già đôi mắt dõi mù tăm
    Nhớ đám em thơ đang đứng mỏi mòn trông
    Tin của chị từ phương nào biền biệt
    Còn ở đấy cả một trời thương tiếc
    Như ngàn năm mây trắng vẫn còn bay

    Nhìn sông Chao Phraya nước đục chiều nay
    Có làm em nhớ đến sông Nhà Bè
    Nhớ những con lạch nhỏ
    Ðầy những rong rêu rác rưới
    Cống rãnh gập ghềnh
    Nước vẫn một màu đen nhưng là nước của em
    Sẽ không thể nào đen như thế mãi

    Khi cố bập bẹ vài ba tiếng Thái
    Có làm em nhớ thuở lên năm
    Ba bảo em đánh vần hai chữ Việt Nam
    Em cố gắng năm lần bảy lượt
    Nhưng cuối cùng dù sao em nói được
    Mẹ thưởng em bằng những chiếc hôn nồng
    Ba mỉm cười hy vọng chảy mênh mông
    Ánh lửa tương lai đã bắt đầu nhen nhúm
    Ánh lửa ngày xưa
    Cho ngày mai tươi sáng
    Ðã tàn đi theo giông bão cuộc đời

    Sau những lúc đau thương da thịt rã rời
    Em có khóc một mình trong bóng tối
    Mỗi giọt lệ sẽ mang màu sám hối
    Mỗi lời rên chôn giấu những ăn năn
    Tóc thu buồn như những sợi oan khiên
    Trói lấy cuộc đời em nghiệt ngã
    Về đâu em chiều nay trên đất lạ
    Về đâu em mưa gió phủ đầy sông
    Người con gái Việt Nam trên đại lộ Sri Ayuthaya
    Ðang nhắm mắt nhìn đời trôi vô tận

    Lịch sử Việt Nam
    Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
    Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay
    Ông cha ta có khi phải xuống biển tìm ngọc trai
    Lên non tìm ngà voi trầm hương châu báu
    Có những lúc cả giòng sông thấm máu
    Có nhiều khi xương trắng gởi rừng sâu
    Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
    Có những cô gái Việt Nam
    Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
    Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
    Nỗi đau nầy không phải của riêng em
    Mà của mọi người còn một chút lương tâm
    Và còn biết thế nào là quốc nhục

    Ðêm nay anh viết nốt bài thơ
    Dẫu biết chẳng thể nào tới tay em được
    Thơ của anh
    Tâm sự của một người anh nhu nhược
    Giữa muôn vạn khổ đau chỉ biết đứng nhìn
    Lơ láo giữa chợ đời
    Vết thương nặng trong tim
    Anh vẫn ung dung như người khách lạ
    Nước Mỹ ấm no làm anh quên tất cả
    Quên bảy chục triệu đồng bào đang cảnh lầm than
    Quên đám em thơ lưu lạc bốn phương ngàn
    Quên cả chính anh với những đau thương thời thơ ấu
    Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
    Hẹn non sông một sớm sẽ quay về
    Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
    Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

    Giấc mộng ngày xưa
    Dù anh không còn muốn nhắc
    Vẫn lạnh lùng sống lại giữa đêm mơ
    Anh đang khóc một mình
    Hay đang khóc trong thơ
    Không, chỉ hạt bụi vừa rơi vào trong mắt
    Hạt bụi đó chính là đời em đã mất.



    Trần Trung Ðạo


    Mọi cái bạn cần ~~~> click here to :
    The world in hands​

    Prince at midnight
  2. wildgirl832003

    wildgirl832003 Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    06/11/2002
    Bài viết:
    604
    Đã được thích:
    0
    Yumi ui...?! Trần Trung Đạo là ai dzậy? Bài thơ nì..hay wá! Cảm hứng thui hay...đây thật sự là...nỗi lòng của một cô gái trẻ ở tuổi trăng tròn mà phải...vì cuộc sống đành..làm...gái bán hoa???
    HANH PHUC LA MOT THU NUOC HOA MA HE TA DO CHO NGUOI KHAC THI THE NAO CUNG CO DUOC VAI GIOT CHO CHINH MINH.
  3. HTYCG

    HTYCG Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    18/03/2002
    Bài viết:
    557
    Đã được thích:
    0
    Góc Phố Xưa Nơi Mẹ Vẫn Ngồi
    Trần Trung Đạo
    Rồi một sáng em tình cờ trở lại
    Đứng bên đường phố cũ nhớ bâng khuâng
    Có phải đây góc phố đã bao lần
    Giọt nưóc mắt trôi trong thời thơ ấu
    Quầy thuốc lá ven đường em đứng đấy
    Mẹ đã ngồi nghe muỗi vắt đêm khuya
    Đời cô đơn theo nắng sớm mưa chiều
    Chiếc áo bạc mang hàng trăm chỗ vá
    Hàng me cũ đã bao mùa thay lá
    Nơi em từng che mát chuỗi ngày quên
    Mùa đông qua thổi lạnh đến bên thềm
    Vẫn khổ cực như từng cơn nắng hạ
    Nhà hàng đó em chờ người khách lạ
    Chén cơm thừa ai để lại đêm nay
    Nuôi thân em một cô gái ăn mày
    Mười bốn tuổi đời đen hơn ánh tóc
    Công viên lạnh em thường hay đứng khóc
    Tuổi nai vàng hay tuổi của vàng phai
    Ai dạy em những mánh lới đeo đòi
    Cả những chuyện mà em chưa nên biết
    Ai mang em trên đường đi vượt biển
    Chẳng kịp về thăm góc phố năm xưa
    Em bỏ đi như lá bỏ quên mùa
    Như giọt nước quên tấm lòng biển cả
    Không địa chỉ, không người quen, phố lạ
    Mẹ cố chờ con gái trở về đây
    Bao muà đông thương nhớ nặng vai gầy
    Mẹ gục chết âm thầm trên góc phố
    Em xứ lạ cuộc đời nhiều thay đổi
    Tóc nhuộm vàng che những vết thương đau
    Mắt em xanh vì nét kẻ thay màu
    Bước em nhẹ sợ màu tan trong nước
    Được gì chăng em mười năm xuôi ngược
    Có bao giờ mơ góc phố năm xưa
    Bóng me nghiêng theo gió thổi sang mùa
    Bóng mẹ đứng đã mỏi mòn trông đợi
    Sáng hôm nay tình cờ em trở lại
    Đứng một mình giữa phố lệ như sao
    Có phải đây góc phố của năm nào
    Mẹ đã sống trong những giờ oan nghiệt
    Em là kẻ đã cuối cùng thua thiệt
    Kẻ cuối cùng mất một khoảng trời mơ
    Chẳng phải tại em mẹ chết không mồ
    Chẳng phải tại em làm đời thay đổi
    Giữa một quê hương muôn trùng thống khổ
    Mười năm trời em làm được gì chăng
    Rồi mai đây em sẽ hiểu ra rằng
    Ai giết chết cuộc đời em thơ ấu.
    ===============
    NGƯỜI T. Ở TRẠI WHITE HEAD
    Ngày mai về lại Việt nam
    Tôi sẽ nhớ nơi nầy tha thiết
    HUT 8A Detention Camp White Head
    Tên đã thuộc lòng
    Sau bao nhiêu năm tháng bị biệt giam
    Tôi đứng bên nầy hàng rào kẽm gai
    Phía bên kia là tự do
    Phiá bên kia là hạnh phúc
    Hạnh phúc thường bắt đầu từ những thói quen
    Nên tôi cũng đã bắt đầu yêu bóng tối
    Bao đêm rồi tôi đã đứng nơi đây
    Nhìn ra phía đại dương sâu thẳm
    Như tên tù đang đứng chờ nghe phán quyết
    ..
    ..
    Không, tôi thật sự là kẻ đi tìm tt
    T. d
    T. d
    Tiếng thét của tôi chẳng có ai nghe
    Như viên sỏi đang rơi vào biển cả
    Chẳng tạo một âm vang
    Dù chỉ là rất nhỏ
    Dù chỉ làm vơi một giọt thương đau
    Tôi sẽ đứng nơi nầy cho hết đêm nay
    Ðêm cuối cùng của tôi ở trại tù White head
    Ngày mai về lại Việt Nam
    Tôi sẽ cố sống nốt cuộc đời còn lại
    Tôi sẽ làm một người ngu dại
    Sẽ cúi gập người khi được buông tha
    Tôi sẽ nhớ mỗi ngày trình diện trước c a
    Tờ chứng minh thư dành cho những người p đ
    P. đ.
    P. đ.
    Tiếng sóng đang vỗ vào sườn đá
    Như tiếng rên siết vọng về
    Từ những trại
    Nếu tôi còn đủ nghị lực để cầu mong
    Tôi sẽ cầu mong cho phi cơ hỏng máy
    Tự do
    Tự do
    Ðầu tiên, cuối cùng và vĩnh viễn.
    Ngày mai về lại quê hương
    Sao bỗng dưng đêm nay tôi lại khóc
    Nếu gặp mẹ tôi ở Tân Sơn Nhất
    Tôi sẽ cố gắng cười cho mẹ tôi vui
    Tôi sẽ đi chung phi đạo với đồng bào tôi
    Những người tnct
    Ðang hân hoan đổ về từ nước Mỹ
    Từ Paris, từ Toronto, từ Berlin
    Họ sẽ nhìn tôi với cặp mắt khinh khinh
    Cũng đôi kẻ sẽ quay đi
    Thẹn thùng không nói
    Sao bỗng dưng tôi nghe tim mình đau nhói
    V. đ. của đồng bào vưà bắn trúng sau lưng.
    Trần Trung Ðạo
    Được HTyCG sửa chữa / chuyển vào 08:48 ngày 23/01/2003
  4. Yumi

    Yumi Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    21/02/2002
    Bài viết:
    4.899
    Đã được thích:
    0
    To wildgirl832003 : Là một ai đó mà Yumi ko biết đó đâu phải trăng tròn
    Mọi cái bạn cần ~~~> click here to :
    The world in hands​

    Prince at midnight
  5. vienkhach10

    vienkhach10 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/02/2003
    Bài viết:
    5
    Đã được thích:
    0

    Em bé Việt Nam và Viên Sỏi

    Trần Trung Đạo

    Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
    Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu
    - Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
    Viên kẹo vuông này để lại cho Ba
    Viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
    Viên kẹo lớn này để lại cho em
    Còn viên kẹo thật to này ...là phần Bé đấy
    Bên bờ biển Palawan
    Có một em bé gái
    Tuổi mới chừng lên sáu lên năm
    Đang ngồi đếm từng viên sỏi nhỏ
    Và nói chuyện môt. mình
    Như nói với xa xăm
    - Em đến từ Việt Nam
    Câu trả lời thường xuyên và duy nhất
    Hai tiếng rất đơn sơ mà nhiều người quên mất
    Chỉ hai tiếng này thôi
    Em nhớ kỹ trong lòng
    Em chỉ ra ngoài Đông Hải mênh mông
    Cho tất cả những câu hỏi khác
    Mẹ em đâu ?
    - Ngủ ngoài biển cả
    Em của em đâu ?
    - Sóng cuốn đi rồi
    Chị của em đâu ?
    - Nghe chị thét trên mui
    Ba em đâu ?
    Em lắc đầu không nói
    - Bé thức dậy thì chẳng còn ai nữa
    Chiếc ghe nhỏ vớt vào đây mấy bữa
    Trên ghe sót lại chỉ dăm người
    Lạ lùng thay một em bé mồ côi
    Đã sống sót sau sáu tuần trên biển
    Họ kể lại em từ đâu không biết
    Cha mẹ em đã chết đói trên tàu
    Chị của em hải tặc bắt đi đâu
    Sóng cuốn mất người em trai một tuổi
    Kẻ sống sót trong sáu tuần trôi nổi
    Đã cắt thịt mình lấy máu thắm môi em
    Ôi những giọt máu Việt Nam
    Linh diệu vô cùng
    Nuôi sống em
    Một người con gái Việt
    Mai em lớn dù phương nào cách biệt
    Nhớ đừng bao giờ đổi máu Việt Nam
    Máu thương yêu đã chẳy bốn ngàn năm
    Và sẽ chảy cho muôn đời còn lại
    - Viên kẹo tròn này để dành cho Mẹ
    Viên kẹo vuông này để lại cho Ba
    Viên kẹo nhỏ này để qua cho chị
    Viên kẹo lớn này để lại cho em
    Còn viên kẹo thật to này ... là phần Bé đấy
    Suốt tuần nay em vẫn ngồi
    Một mình lẩm bẩm
    Ngơ ngác nhìn ra phía biển xa xôi
    Như thuở chờ Mẹ đi chợ về
    - Thật trễ làm sao
    Em tiếp tục thì thầm
    Những câu nói vẩn vơ
    Mẹ ngày xưa vẫn thường hay trách móc
    Em cúi đầu nhưng không ai vuốt tóc
    Biển ngậm ngùi mang thương nhớ ra đi
    Mai này ai hỏi Bé yêu chi
    Em sẽ nói là em yêu biển
    Nơi cha chết không trống kèn đưa tiễn
    Nơi tiếng chị rên
    Nghe buốt cả thịt da
    Nơi Mẹ chẳng về dù đêm tối đi qua
    Nơi em trai ở lại
    Với muôn trùng sóng vỗ
    Bé thơ ơi cuộc đời em viên sỏi
    Khóc một lần nước mắt chảy thiên thu
    Trần Trung Ðạo
  6. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Trần Trung Đạo là một nhà thơ Việt nam ở Hải ngoại .. Thơ của TTĐ có một số bài về Mẹ rất hay .. sau đây là bài cxr thích nhất ..
    Đổi cả thiên thu tiếng Mẹ hiền
    Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
    Tiếng ai như tiếng lá thu rơi
    Mười năm mẹ nhỉ, mười năm lẻ
    Chỉ biết âm thầm thương nhớ thôi
    Buổi ấy con đi chẳng hẹn thề
    Ngựa rừng xưa lạc dấu sơn khê
    Mười năm tóc mẹ màu tang trắng
    Trắng cả lòng con lúc nghĩ về
    Mẹ vẫn ngồi đan một nỗi buồn
    Bên đời gió tạt với mưa tuôn
    Con đi góp lá nghìn phương lại
    Ðốt lửa cho đời tan khói sương
    Tiếng mẹ nghe như tiếng nghẹn ngào
    Tiếng Người hay chỉ tiếng chiêm bao
    Mẹ xa xôi quá làm sao vói
    Biết đến bao giờ trông thấy nhau
    Ðừng khóc mẹ ơi hãy ráng chờ
    Ngậm ngùi con sẽ dấu trong thơ
    Ðau thương con viết vào trong lá
    Hơi ấm con tìm trong giấc mơ
    Nhấc chiếc phone lên bỗng lặng người
    Giọng buồn hơn cả tiếng mưa rơi
    Ví mà tôi đổi thời gian được
    Ðổi cả thiên thu tiếng mẹ cười.
    - lấy từ http://www.xuquang.com/trungdao/ -
    "The essential thing in life is not conquering but fighting well"
  7. Bach_Khoi

    Bach_Khoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/11/2002
    Bài viết:
    486
    Đã được thích:
    0
    Thơ của thằng cha Trần Trung Đạo ngửi có mùi *********.Thế mà còn có ngươu khen hay ngay trong diễn đàn trí tuệ Việt Nam thì lạ thực
    69
  8. CXR

    CXR Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    03/03/2003
    Bài viết:
    1.073
    Đã được thích:
    24
    Bài nào phải động thì đừng đọc .. bài nào hay thì khen. Mẹ Việt nam thì trong nước hay ngoài nước cũng đều là những người Mẹ cả ..
    "The essential thing in life is not conquering but fighting well"
  9. Chuot_Con

    Chuot_Con Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    14/01/2002
    Bài viết:
    894
    Đã được thích:
    0
    Khóc con
    Biển Đông vốn dĩ hiền lành
    Vỗ về bờ cát ươm vành trăng lên
    Xác thuyền vỡ, mái chèo quên
    Dạt vào ký ức xác em bé nghèo
    Vì sao thuyền đắm, vỡ tàu
    Sao con lìa mẹ, một màu trắng tang
    Nhớ con mẹ thắp nén nhang
    Hồn con giữa biển đừng than khóc nhiều.
    HDT-08/03/2003
    Được chuot_con sửa chữa / chuyển vào 08:50 ngày 08/03/2003
  10. Bach_Khoi

    Bach_Khoi Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    01/11/2002
    Bài viết:
    486
    Đã được thích:
    0
    Bạn yumi thân mến bài thơ người con gái Việt Nam hay nói chung thơ của đồng chí Trần Trung Đạo này rât ko ổn.Mặc dù chỉ đọc lướt qua nhưng có những câu thơ mà ko nên post lên mạng của giới trẻ chút nào.Mình thử hỏi bạn những câu sau nhé:
    Ðất nước nghèo không giữ nổi chân em
    Nên xứ người em làm thân gái khách
    thế nào là đất nước nghèo ko giữ được chân em đến nỗi em phải làm gái nơi đất khách..đó là 1 sự sỉ nhục với đất nước ta nói chung và các bạn gái nói riêng.Tuy ông TTĐ này ở Mỹ và giàu có ấm no hơn thật,và nước VN tuy nghèo thật nhưng con người VN phải vượt lên chứ ko lẽ cứ nghèo là đi tha phương làm gái à.Tất nhiên sẽ còn những trường hợp cá biệt 1 số bạn gai gặp cảnh ngộ bất hạnh phải lưu lac tha phương.Nhưng câu chuyện của cô gái trong bài thơ chả qua là bố mẹ vượt biên sang TL nhưng rồi từ đó ko thể sang nước thứ 3 được nên đanh luwu lạc ở đó.Sau đó con gái lớn lên rồi cho đi làm gái chứ gì...hê hê.Còn những câu này:
    Lịch sử Việt Nam
    Vinh nhục thăng trầm bao nhiêu bận
    Nhưng chưa bao giờ đen tối hơn hôm nay

    Nhưng chưa một lần trong bốn ngàn năm
    Có những cô gái Việt Nam
    Phải sang xứ người bán thân nuôi miệng
    Tủi nhục nầy không bao giờ rửa sạch
    Nỗi đau nầy không phải của riêng em
    Mà của mọi người còn một chút lương tâm
    Và còn biết thế nào là quốc nhục
    thì ko thể chấp nhận được vì nó sỉ nhục quốc thể 1 cách nghiêm trọng.Tổ quốc ta 4000 năm chưa bao giờ vinh quang như ngày hôm nay.Thế mà TTĐ dám nói ra những lời như thế..cũng phải thôi vì ông ta là 1 kẻ lưu vong mà.Lịch sử từng gọi những con người như thế là Việt Gian.Và cái cách ông ta làm thơ bạn hãy đừng sa vào những lời mùi mẫn mà tưởng chừng như xót xa thông cảm ấy.Và đừng rơi lệ nhé.Mà hãy đọc lại những câu này:
    Ngày anh đi mang hờn căm nung nấu
    Hẹn non sông một sớm sẽ bnuay về
    Ðem thanh bình gieo rắc vạn trời quê
    Ðem mạch sống ươm trên từng nắm đất

    Đó là gì bạn ơi,đó là nỗi căm hờn của những kẻ bán nước lưu vong.Rồi giân giữ như 1 con chó điên mà nhăm nhe có ngày trở về..để mà phá hoại cách mạng Việt Nam.Để lật đổ ĐCS..hê hê hỡi ôi đó chỉ là 1 nhóm người điên dại và ảo tưởng..hoặc lớn lên sau cuộc chiến tranh và bị nhồi sọ tư tưởng ********* vào đầu
    Tiếc thật...
    Mấy bài dưới toàn cảnh vượt biên dắm tàu với lại tị nạn chính trị.Không nên...không nên
    t
    69

Chia sẻ trang này