1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Độc thoại...... (*_*)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hoa_xuong_rong_81, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Một cậu bé mời mẹ tham dự buổi họp phụ huynh đầu tiên ở trường tiểu học.
    Điều cậu bé sợ đã thành sự thật, mẹ cậu bé nhận lời. Đây là lần đầu tiên
    bạn bè và giáo viên chủ nhiệm gặp mẹ cậu bé và cậu rất xấu hổ về vẻ bề
    ngoài của mẹ mình. Mặc dù cũng là một người phụ nữ đẹp, có một vết sẹo
    lớn che gần toàn bộ mặt bên phải của cô. Cậu bé không bao giờ muốn hỏi
    mẹ mình tại sao bị vết sẹo lớn vậy.
    Vào buổi họp mặt, mọi người có ấn tượng rất đẹp về sự dịu dàng và vẻ đẹp
    tự nhiên của người mẹ mặc cho vết sẹo đập vào mắt, nhưng cậu bé vẫn xấu
    hổ và giấu mình vào một góc tránh mặt mọi người. Ở đó, cậu bé nghe được
    mẹ mình nói chuyện với cô giáo.
    "Làm sao chị bị vết sẹo như vậy trên mặt?" Cô giáo của cậu hỏi.
    Người mẹ trả lời, "Khi con tôi còn bé, nó đang ở trong phòng thì lửa bốc lên.
    Mọi người đều sợ không dám vào vì ngọn lửa đã bốc lên quá cao, và thế là
    tôi chạy vào. Khi tôi chạy đến chỗ nó, tôi thấy một xà nhà đang rơi xuống
    người nó và tôi vội vàng lấy mình che cho nó. Tôi bị đánh đến ngất xỉu nhưng
    thật là may mắn là có một anh lính cứu hỏa đã vào và cứu cả hai mẹ con
    tôi." Người mẹ chạm vào vết sẹo nhăn nhúm trên mặt. "Vết sẹo này không
    chữa được nữa, nhưng cho tới ngày hôm nay, tôi chưa hề hối tiếc về điều
    mình đã làm."
    Đến đây, cậu bé chạy ra khỏi chỗ nấp của mình về phía mẹ, nước mắt lưng
    tròng. Cậu bé ôm lấy mẹ mình và cảm nhận được sự hy sinh của mẹ dành
    cho mình. Cậu bé nắm chặt tay mẹ suốt cả ngày hôm đó.
  2. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Mẹ tôi đã ra một câu đố: "Con yêu, phần nào là quan trọng nhất trên cơ thể
    hả con?"
    Ngày nhỏ, tôi đã nói với mẹ rằng âm thanh là quan trọng đối với con người
    nên tai là bộ phận quan trọng nhất. Mẹ lắc đầu: "không phải đâu con. Có rất
    nhiều người trên thế giới này không nghe được đâu, con yêu ạ. Con tiếp tục
    suy nghĩ về câu đố đó đi nhé, sau này mẹ sẽ hỏi lại con."
    Vài năm sau, tôi đã nói với mẹ rằng hình ảnh là quan trọng nhất, vì thế đôi
    mắt là bộ phận mà mẹ muốn đố tôi. Mẹ lại nhìn tôi âu yếm nói: "Con đã học
    được nhiều điều rồi đấy, nhưng câu trả lời của con chưa đúng bởi vi vẫn còn
    nhiều người trên thế gian này chẳng nhìn thấy gì."
    Đã bao lần tôi muốn mẹ nói ra đáp án, và vì thế tôi toàn đoán lung tung. Mẹ
    chỉ trả lời tôi: "Không đúng. Nhưng con đang tiến bộ rất nhanh, con yêu của
    mẹ."
    Rồi đến năm 1991, bà nội yêu quý của tôi qua đời. Mọi người đều khóc vì
    thương nhớ bà. Một mình tôi đã vừa đạp xe vừa khóc trên suốt chặng
    đường 26 km từ thị xã về quê trong đêm mưa rào ngày 4/5 âm lịch của năm
    đó. Tôi đạp thật nhanh về bệnh viện huyện để mong được gặp bà lần cuối.
    Nhưng tôi đến nơi thì đã muộn mất rồi.
    Tôi đã thấy bố tôi gục đầu vào vai mẹ tôi và khóc. Lần đầu tiên tôi thấy bố
    khóc như tôi.
    Lúc liệm bà xong, mẹ đến cạnh tôi thì thầm: "Con đã tìm ra câu trả lời
    chưa?" Tôi như bị sốc khi thấy mẹ đem chuyện đó ra hỏi tôi lúc này. Tôi chỉ
    nghĩ đó là một trò chơi giữa hai mẹ con thôi.
    Nhìn vẻ sững sờ trên khuôn mặt tôi, mẹ liền bảo cho tôi đáp án: "Con trai ạ,
    phần quan trọng nhất trên cơ thể con chính là cái vai."
    Tôi hỏi lại: "Có phải vì nó đỡ cái đầu con không hả mẹ?"
    Mẹ lắc đầu: "Không phải thế, bởi vì đó là nơi người thân của con có thể dựa
    vào khi họ khóc. Mỗi người đều cần có một cái vai để nương tựa trong cuộc
    sống. Mẹ chỉ mong con có nhiều bạn bè và nhận được nhiều tình thương để
    mỗi khi con khóc lại có một cái vai cho con có thể ngả đầu vào."
    Từ lúc đó, tôi hiểu rằng phần quan trọng nhất của con người không phải
    là "phần ích kỷ", mà là phần biết cảm thông với nỗi đau của người khác.
  3. ngocphale

    ngocphale Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    05/04/2007
    Bài viết:
    206
    Đã được thích:
    0
    BỨC THƯ TÌNH THỨ BA
    http://www.nhacso.net/Music/Song/Tru-Tinh/2007/03/05F6271D/
    Sáng tác: Đỗ Bảo
    Hòa âm: Đỗ Bảo

    Như chưa bao giờ anh nhìn ngắm ngọn lửa
    Như chưa bao giờ anh được biết những huyền diệu từ ngọn lửa
    Như chưa bao giờ anh sợ hãi bóng đêm và giá lạnh
    Như chưa bao giờ anh thấu hiểu trái tim em
    Lửa mềm mại như bóng hình em
    Lửa lung linh như tâm hồn em
    Lửa thanh bình như em rất đỗi hiền lành
    Cho anh ấm áp cuộc đời
    cho anh biết bao buồn vui
    Lửa nóng bỏng như lòng em yêu anh
    Lửa mong manh những tuổi buồn em mang
    Lửa hoang sơ cháy lên rực rỡ một ngày
    bí ẩn đến suốt cuộc đời
    Tâm trí anh không sao chạm tới
    Lửa là thế, khát khao khoác lên cho mình ánh sáng
    Lửa là em tháng năm ấp ôm mối tình trong sáng
    Chắt chiu từng niềm hạnh phúc âm áp mỗi khi bên nhau
    Ấp ôm từng niềm nhung nhớ thiêu đốt mỗi khi xa lìa
    Ngọn lửa ấy bao ngày đêm anh nhìn ngắm
    bao mùa Đông anh sưởi ấm, những ước mơ cuộc sống
    Người yêu dấu hỡi
    Nhìn ngọn lửa cháy anh bỗng nhớ em rất nhiều
    Nhìn ngọn lửa ấy anh bỗng trách anh bao nhiêu
    Khi để mất em tháng ngày tối tăm
    không còn có em Đông về lạnh giá
    không thể mất em
    Tình yêu của anh trong trái tim này, chỉ dành về em nơi ấy
    Em là ánh lửa, mang cho anh tất cả, mà chỉ khi em thiêu đốt anh
    anh thật lòng mới hiểu
    [​IMG]
  4. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    ĐÔI DÉP
    Bài thơ đầu anh viết tặng em
    Là bài thơ anh viết về đôi dép
    Khi nỗi nhớ trở nên tha thiết
    Những vật tầm thường cũng hoá thành thơ
    Đôi dép đơn sơ gắn bó tự bao giờ
    Có yêu nhau đâu mà chẳng rời nửa bước
    Cùng gánh vác những nẻo đường xuôi ngược
    Lên thảm nhung xuống cát bụi cùng nhau
    Cùng bước, cùng mòn, không kẻ thấp người cao
    Cùng chia xẻ sức người đời chà đạp
    Dẫu vinh nhục không đi cùng người khác
    Số phận chiếc này phụ thuộc chiếc kia
    Nếu ngày nào một chiếc dép mất đi
    Mọi thay thế đều trở nên khập khiểng
    Giống nhau lắm nhưng người đời sẽ biết
    Hai chiếc này chẳng phải một đôi đâu
    Cũng như mình trong những lúc vắng nhau
    Bước hụt hẫng cứ nghiêng về một phía
    Dẫu bên cạnh đã có người thay thế
    Mà trong lòng nỗi nhớ cứ chênh vênh
    Đôi dép vô tri khắng khít song hành
    Chẳng thề nguyền mà không hề giả dối
    Chẳng hứa hẹn mà không hề phản bội
    Lối đi nào cũng có mặt cả đôi
    Không thể thiếu nhau trên bước đường đời
    Dẫu mỗi chiếc ở một bên phải trái
    Nhưng tôi yêu em bởi những điều ngược lại
    Gắn bó đời nhau bằng một lối đi chung
    Hai mảnh đời thầm lặng bước song song
    Sẽ dừng lại khi chỉ còn một chiếc
    Chỉ còn một là không còn gì hết
    Nếu không tìm được chiếc thứ hai kia !

    [​IMG]
  5. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    LỜI HAY Ý ĐẸP
    Tình yêu
    Tình yêu là sự tô điểm vĩ đại. Tình yêu làm cho thiên nhiên nở hoa, nó hát lên những bài hát kỳ diệu nhất và quay cuồng trong những vũ khúc huy hoàng.
    A. Lunasa


    Ta luôn tin rằng tình yêu đầu đời của ta là tình yêu cuối cùng và tình yêu cuối cùng của ta là tình yêu đầu tiên.
    G. Why Melville


    Con người phải học yêu và phải trải qua đoạn đường đầy đau khổ để đạt được nó... và cuộc hành trình luôn luôn hướng về linh hồn người khác.
    D. H. Lawrence


    Tình yêu là vị thần trẻ con. Hễ khi đã yêu thì dù là bậc thánh cũng biến thành một đứa trẻ con không hơn không kém.
    Tư tưởng phương Tây


    Quyền thống trị của tình yêu giống như quyền của vua, không chấp nhận chia sẻ.
    Ovid


    Nước cao bao nhiêu cũng chẳng dập tắt nổi tình yêu, sông dù đầy đến đâu cũng chẳng ngập tràn nổi.
    Thánh Kinh


    Ðịnh nghĩa tiếng Yêu thật giản dị. Nó là sự hoà hợp tâm hồn giữa đôi nam nữ.
    J. J. Rousseau


    Trong tình yêu, người ta không nghi ngờ một điều gì, hoặc nghi ngờ tất cả.
    Balzac


    Trong tình yêu người ta khởi đầu bằng sự hùng biện và kết thúc bằng triết học.
    J. Dyssord


    Tình yêu chỉ sống được nhờ đau khổ; sống trong hạnh phúc, tình yêu sẽ chết mòn.
    De Girardin


    Tự ái trong tình yêu chẳng khác nào tư lợi trong tình bạn.
    G. Sand


    Tình yêu là danh dự, đã một lần mất đi thì không bao giờ trở lại.
    N. H. Abel


    Yêu nhau là điều duy nhất có khả năng chiếm giữ và làm đầy vĩnh cửu. Ðể có cái vô cùng phải vô tận.
    Victor Hugo


    Hãy tin ở tình yêu, dù nó mang đến sự thống khổ. Chớ khép kín con tim mình!
    Tagore


    Những vết thương do tình yêu gây ra dù không làm cho người ta chết nhưng cũng không bao giờ chữa khỏi được.
    Lord Byron


    Tình yêu cắn rứt bạn, xay nghiến bạn, đánh ngã bạn, nhưng hãy mở hồn và đón nhận nó.
    Michel Leivis


    Tình yêu là một tình cảm vĩ đại nhất, nó sáng tạo nên điều kỳ diệu, sáng tạo nên những con người mới, nó làm ra những giá trị vĩ đại nhất của con người.
    Makarenko


    Trên thế gian chẳng có vị thần nào đẹp hơn mặt trời, chẳng có ngọn lửa nào kỳ diệu hơn là ngọn lửa tình yêu.
    M. Gorki


    Khi đau khổ vì tình, người phụ nữ mệt mỏi hơn nhưng biết che giấu khéo léo hơn đàn ông.
    Euripide


    Tình yêu thơ mộng, say đắm - đó là màu sắc cuộc sống của chúng ta, tuổi trẻ của chúng ta.
    V. G. Belinxki


    Tình yêu từ cái nhìn đầu tiên là sự đam mê đã bị phóng đại.
    Tư tưởng NGA


    Tình yêu có thể an ủi được tất cả, có thể an ủi chính những nỗi ưu phiền của nó gây ra.
    P. Rochepédre


    Tình yêu là nỗi đam mê không quy phục một điều gì, trái lại, mọi thứ đều quy phục nó.
    De Scudéry


    Sự dối trá sẽ giết chết tình yêu. Song chính nhờ sự thẳng thắn sẽ giết chết nó trước.
    E. Hemingway.


    Tình yêu đến đột ngột là tình yêu lâu nguôi ngoai nhất.
    La Bruyère


    Tình yêu kéo dài nhất là tình yêu không bao giờ trở lại.
    W. S. Maugham


    Cách tốt nhất trong tình yêu là khi yêu không đòi hỏi.
    Saint Augustin


    Không có tình yêu thứ nhất, tình yêu thứ hai... Chỉ có một tình yêu mà thôi...
    Xukhomlinxki


    Tình yêu là điều kiện, nơi đó hình ảnh của người khác cần thiết cho chính bản thân của bạn.
    R. A. Heinlein


    Câu chuyện đầu môi người ta thường hay lo sợ là đau khổ. Nhưng, tình yêu là mầm móng gây đau khổ mà ai cũng thích bước vào.
    Pascal


    Yêu tức là kính trọng, không kính trọng tức là không yêu.
    De Stael


    Tình yêu bao giờ cũng hiến tặng, không bao giờ đòi đền đáp. Tình yêu luôn giày vò, khắc khoải nhưng không bao giờ phản kháng và trả thù.
    Gandhi


    Tình yêu không phải là vật trao đổi. Ðó là một trong những giá trị vĩnh hằng của nhân loại.
    Tư tưởng Nga


    Trong tình yêu chúng ta khẳng định nhau chứ không phải thống trị nhau. Yêu đương không phải là thắng hay bại mà là nâng đỡ lẫn nhau.
    Tư tưởng phương Tây


    Tình yêu vào người đàn ông qua mắt và người đàn bà qua tai
    Tục ngữ Ba Lan


    Bình đẳng là cơ sở vững chắc của tình yêu
    G. E. Lessing


    Tác động đầu tiên của tình yêu là tạo nên sự kính trọng, ta cảm thấy tôn trọng sâu sắc người phụ nữ ta yêu mến.
    Pascak


    Chỉ có một loại tình yêu nhưng có hàng ngàn bản sao khác nhau của tình yêu.
    La Rochefoucauld


    Yêu là tìm chính hạnh phúc của mình trong hạnh phúc của người khác.
    Léibnitz


  6. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Có một người đàn ông yêu thích mỹ thuật. Ông ta say mê đến mức gần như
    sống vì niềm say mê của mình. Sưu tập tranh là mục tiêu cả đời của ông.
    Ông làm việc rất chăm chỉ để dành tiền tiết kiệm nhằm mua thêm các tác
    phẩm hội họa cho bộ sưu tập của mình. Ông mua rất nhiều tác phẩm của
    các họa sỹ nổi tiếng.
    Người đàn ông này đã góa vợ. Ông chỉ có một người con trai. Ông đã truyền
    lại cho con mình niềm say mê sưu tầm đó. Ông rất tự hào về con trai của
    mình khi anh ta cũng trở thành một nhà sưu tầm nổi tiếng như ông.
    Một thời gian sau, đất nước bỗng có chiến tranh. Người con trai, cũng như
    mọi thanh niên khác, lên đường tòng quân. Và sau một thời gian thì câu
    chuyện xảy ra...
    Một hôm, người cha nhận được một lá thư thông báo rằng người con đã
    mất tích khi đang làm nhiệm vụ. Người cha đau khổ đến tột cùng. Thật là
    khủng khiếp khi người cha không thể biết được điều gì đang xảy ra với con
    mình.
    Vài tuần sau ông nhận được một lá thư nữa. Lá thư này báo với ông rằng
    con ông đã hy sinh khi làm nhiệm vụ. Ông gần như chết đi một nửa người.
    Thật khó khăn khi đọc tiếp lá thư đó, nhưng ông vẫn cố. Trong thư, người ta
    báo rằng con ông đã rút lui đến nơi an toàn. Nhưng thấy trên bãi chiến
    trường vẫn còn những đồng đội bị thương, con ông đã quay lại và đưa về
    từng thương binh một. Cho đến khi đưa người cuối cùng về gần đến khu
    vực an toàn thì con ông đã trúng đạn và hy sinh.
    Một tháng sau, đến ngày Noel, ông không muốn ra khỏi nhà. Ông không thể
    hình dung được một Noel mà thiếu con trai mình bên cạnh. Ông đang ở
    trong nhà thì có tiếng chuông gọi cửa. Đứng trước cửa nhà là một chàng trai
    tay cầm một bọc lớn.
    Chàng trai nói "Thưa bác, bác không biết cháu, nhưng cháu là người mà con
    bác đã cứu trước khi hy sinh. Cháu không giàu có, nên cháu không biết
    đem đến cái gì để đền đáp cho điều mà con bác đã làm cho cháu. Cháu
    được anh ấy kể lại rằng bác thích sưu tầm tranh, bởi vậy dù cháu không
    phải là một họa sỹ, cháu cũng vẽ một bức chân dung con trai bác để tặng
    cho bác. Cháu mong bác nhận cho cháu."
    Người cha đem bức tranh vào nhà, mở ra. Tháo bức tranh giá trị nhất vẫn
    treo trên lò sưởi xuống, ông thay vào đó là bức chân dung người con. Nước
    mắt lưng tròng, ông nói với chàng trai "Đây là bức tranh giá trị nhất mà ta có
    được. Nó có giá trị hơn tất cả các tranh mà ta có trong căn nhà này."
    Chàng trai ở lại với người cha qua Noel đó rồi hai người chia tay. Sau vài
    năm, người cha bị bệnh nặng. Tin tức về việc ông qua đời lan truyền đi rất
    xa. Mọi người đều muốn tham gia vào cuộc bán đấu giá những tác phẩm
    nghệ thuật mà người cha đã sưu tầm được qua thời gian. Cuối cùng thì buổi
    bán đấu giá cũng được công bố vào ngày Noel năm đó. Các nhà sưu tầm và
    những nhà đại diện cho các viện bảo tàng đều háo hức muốn mua các tác
    phẩm nổi tiếng. Toà nhà bán đấu giá đầy người. Người điều khiển đứng lên
    và nói "Tôi xin cám ơn mọi người đã đến đông đủ như vậy. Bức tranh đầu
    tiên sẽ là bức chân dung này..."
    Có người la lên "Đó chỉ là chân dung đứa con trai ông cụ thôi! Sao chúng ta
    không bỏ qua nó, và bắt đầu bằng những bức có giá trị thật sự?"
    Người điều khiển nói "Chúng ta sẽ bắt đầu bằng bức này trước!"
    Người điều khiển bắt đầu "Ai sẽ mua với giá $100?"
    Không ai trả lời nên ông ta lại tiếp "Ai sẽ mua với giá $50?"
    Cũng không có ai trả lời nên ông ta lại hỏi "Có ai mua với giá $40?"
    Cũng không ai muốn mua. Người điều khiển lại hỏi "Không ai muốn trả giá
    cho bức tranh này sao?" Một người đàn ông già đứng lên "Anh có thể bán
    với giá $10 được không? Anh thấy đấy, $10 là tất cả những gì tôi có. Tôi là
    hàng xóm của ông cụ và tôi biết thằng bé đó. Tôi đã thấy thằng bé lớn lên và
    tôi thật sự yêu quý nó. Tôi rất muốn có bức tranh đó. Vậy anh có đồng ý
    không?"
    Người điều khiển nói "$10 lần thứ nhất, lần thứ nhì, bán!"
    Tiếng ồn ào vui mừng nổi lên và mọi người nói với nhau "Chúng ta có thể bắt
    đầu thật sự được rồi!" Người điều khiển nói "Xin cảm ơn mọi người đã đến.
    Thật là vinh hạnh khi có mặt những vị khách quý ở đây. Bữa nay chúng ta
    sẽ dừng tại đây!"
    Đám đông nổi giận "Anh nói là hết đấu giá? Anh vẫn chưa đấu giá toàn bộ
    các tác phẩm nổi tiếng kia mà?" Người điều khiển nói "Tôi xin lỗi nhưng buổi
    bán đấu giá đã chấm dứt. Mọi người hãy xem chúc thư của ông cụ đây,
    NGƯỜI NÀO LẤY BỨC CHÂN DUNG CON TÔI SẼ ĐƯỢC TẤT CẢ CÁC
    BỨC TRANH CÒN LẠI! Và đó là lời cuối cùng!?
  7. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    1 /Chia Đôi:_Em trả một nửa nhé!!!
    _Thôi để anh trả!
    _Không ,anh mà trả tất thì từ nay mình đừng gặp nhau nữa
    ....................Cười xòa....Chuyện nhỏ về vấn đề tư tưởng thôi mà..............
    ....1 năm sau................
    Cưới nhau và hạnh phúc.....Đó là tất cả những gì mà tuần trăng mật mang lại.....Và nó cũng kéo một phần của những thứ đó đi..................
    _Em ơi!Với anh ví tiền anh để trên tủ.
    _Làm gì hả anh?
    _Cô thu tiền điện thoại đến thu tiền này.
    _Bao nhiêu tiền hả anh?
    _552 nghìn đồng.
    ..............Chị đưa tiền chứ không đưa ví cho anh......
    Lúc sau anh sờ đến ví,anh hơi ngạc nhiên về số tiền còn lại hơi nhiều so với dự tính.
    _Em có lấy đủ tiền không mà sao trong ví anh còn nhiều hơn so với anh nghĩ.
    _Em lấy đủ mà,276 nghìn.
    _Vậy em trả số tiền một nửa kia à?
    _Vâng,có gì lạ ạ?Em tưởng anh cũng quen với cách sống đó của em rồi?
    _Anh biết,nhưng bây giờ mình là vợ chồng rồi mà.
    _Vợ chồng thì cũng phải có qui tắc chứ,em đi làm và em có tiền để chi trả mà.
    ...Anh không nói gì thêm,chỉ lặng lẽ chuyển kênh ti vi và đợi vợ dọn cơm ra...
    _Anh ơi!Dọn cơm ra đi!
    _Em dọn hộ anh đi!Anh xem nốt trận đá bóng.
    _Vậy tí nữa anh rửa bát nhé!!!Thế cho công bằng!!!!
    ............anh không nói gì.....cố gắng nghĩ sự việc diễn ra một cách vui nhộn nhất có thể.............Chỉ là vợ anh thích đùa thôi mà.............
    Phần ăn của anh và vợ anh được chia ra một cách cẩn thận trên đĩa như cơm xuất trong các hàng ăn....Vợ anh chia rất đều.............
    Cuộc sống của anh cứ diễn ra một cách riêng rẽ và chính xác vậy,nhiều lúc anh nhận ra thái độ đối với đồng nghiệp của mình còn thoải mái hơn nhiều.Anh yêu vợ anh,tình cảm hai người đã từng nồng nàn.Vâng cũng chỉ là đã từng mà thôi................
    2/Cô thư kí mới:
    Anh thành đạt và anh đẹp trai....nhưng anh héo hon và anh âu sầu,trong thâm tâm anh,hình ảnh vợ vẫn còn là một hình ảnh ăn sâu vào cả suy nghĩ và nếp sống....Nhưng anh sợ phải đối mặt với cô,giọng nói và hành động chia đôi mọi thứ mô hình chung cũng như chia đôi tình cảm của 2 người....Anh ớn lanh.....
    Cô đẹp,trắng nõn,đôi môi mọng và nhất là đôi mắt rất có hồn,long lanh và rất hiền....Hiền đến mức người ta cảm tưởng cô có thể đáp ứng moi chia sẻ của mình...............
    _Anh ăn đi,em làm riêng cho anh đó!!!!
    _Em không ăn à?
    _Không! nhìn anh ăn em cũng đủ no rồi!!!
    _Thư à!!!!Em phải hiểu là....
    Cô đưa tay lên môi anh:
    _Em biết!Anh định nói là anh đã có vợ rồi à?
    _Ừ!vậy em đừng phí thời gian với một thằng như anh!Em có đủ khả năng tìm một người tốt cho mình!
    _Anh không hạnh phúc đúng không?
    Nhạy cảm quá....đôi mắt nói không sai về cô.....Anh gật đầu...cảm giác như nắm chắc một thách thức.......
    _Không có nghĩa anh lại làm một người khác đau khổ chung với bất hạnh của mình.
    _Em không coi nó là đau khổ,mà cả khi nó kết thúc thì nó cũng là một kỉ niệm đẹp đối với em!
    Anh nhìn cô......bắt gặp một khoảng không vô định hình....nó như một sư giải thoát những kiếp nạn nặng nề.....
    Chính thức đi lại........Cô làm anh cười nhiều hơn....anh yêu đời hơn....và anh cần cô hơn lúc đầu rất nhiêu...ngoại tình là thứ mà chẳng ai muốn...nhưng chẳng có ai muốn mà cũng làm được....
    .....Cuộc sống luôn bắt con người ta phải thổn thức ,phải run lên và phải bầy tỏ,không mấy ai kìm được và cũng không mấy ai tự lừa dối mình trong bộ mặt như chẳng có chuyện gì xảy ra....
    Vợ anh cũng bắt đầu nhận thấy những bất thường của người chồng nhưng cô tin chồng mình biết lựa chọn thế nào là đúng,thế nào là sai.
    3/Tai nạn bất ngờ:
    Chiếc ô tô tải đột nhiên chuyển hướng vào xe ô tô của,xe anh lật ra vệ đường....người ta khó khăn lắm mới lơi được anh ra ngoài.....
    Anh chợt thấy mọi thứ tối đen...bên tai anh nghe thấy tiếng người dồn dập,tiếng hét thất thanh....tếng người thủ thỉ.......tiếng gió vù vù....tất cả xáo trộn và cào cấu bên tai anh.....
    _Sao mắt tôi lại bị bịt kín thế này?Tôi không còn đau nữa.Sao không cho tôi bỏ ra?
    _Anh bình tĩnh nào!Cô y tá vừa nói vừa giục cô bên cạnh đi gọi bác sĩ.
    Người bác sĩ có làn da trắng hồng,hiền từ và nụ cười hồn nhiên đến bên anh.
    _Anh cố gắng chiu đựng,do những tổn thương bất thường nên anh sẽ tạm thời không nhìn thấy gì.
    _Cái tạm thời của ông nói là cho đến khi có giác mạc khác cho tôi chứ gì?
    Anh giận dữ đáp.
    Ông bác sĩ hơi ngạc nhiên về phản ứng của bệnh nhân này...dường như anh ta sinh ra để chịu đựng......
    ......Thời gian trôi qua,vợ anh chỉ vào thăm anh có 3 lần trong vòng 1 tháng trước.....còn cô thư kí thì cũng chỉ có 2 lần và cách đây cũng tương đương từng ấy thời gian.....
    _Thưa anh!Tôi là người của cơ quan luật pháp,vợ anh có gửi cho anh đơn xin ly hôn.
    _Tôi biết ngay mà,họ đều cuốn xéo trước mặt tôi khi tôi thế này.
    _Xin lỗi nhưng anh nên kí vào thì hơn,vợ anh cũng có bằng chứng về viêc anh đi lại với một người phụ nữ khác.
    _Vấn đề không phải là tôi có đồng ý hay không mà là tôi không thể nhìn thấy gì để mà kí_Anh nói mà lòng dạ đày chua xót.
    _Anh có thể điểm chỉ mà!!!!
    ....Anh giơ ngón tay điểm chỉ.....Người mang đơn đã đi,khi ra đến cửa bất chợt anh ta dừng lại,quay đầu về phía anh:
    _Vợ anh chúc anh hạnh phúc!!!!!

    ......Anh khóc.....nước mắt anh nhoè nhoẹt......thấm ướt đôi mắt vô hồn của anh.....
    .................................1 tháng nữa trôi qua.....người anh đã lành lặn.....anh bắt đầu muốn xuất viện và tập cảm giác làm người mù....anh lên hàng đống kế hoạch trong đầu về việc học chữ nổi,tự cấm và tìm các đồ vật...
    Anh cũng bắt đầu chơi thân với ông bác sĩ hiền lành,cũng lạ,cá tính của hai người khá khác nhau nhưng họ lại nói chuyện một cách hợp cạ thế....
    _Báo cho anh một tin vui nhé,cậu bé nhỏ của tôi!!!
    _Đối với tôi bây giờ còn gì vui và còn gì buồn nữa đâu.
    _Nhưng chắc chắn sau khi nghe tin này,anh sẽ tìm lại được cả hai cảm giác đó.
    _Tin nào nào?không biết thế nào nhưng bác hãy giải đáp cái sự tò mò trong tôi cái đã.
    _Có người hiến giác mạc cho anh rồi!!!
    Anh bần thần,chuyện đó còn xảy ra hay sao,anh sẽ sống tiếp cuộc đời đang dang dở à?sẽ lại tiếp tục công việc của mình,và....kiếm một người phụ nữ thật lòng với mình nữa chứ!!!!Anh nghĩ lại về vợ anh mà thấy chua xót,cô ta khắt khe với anh,đã vậy cô bỏ anh những lúc anh tuyệt vọng trong cái thế giới tối đen này.......Chính cô đã phá vỡ tình cảm trong anh rồi lại vứt anh đi.....Chuyện này ai gây ra??????
    Anh không khoái trá nhưng anh cũng cảm thấy mình khi không còn cảm giác mình là trò chơi tệ hại của cuộc sống.....
    ....................2 tháng sau khi phẫu thuật.........Anh nhìn thấy.......người anh nhìn thấy đầu tiên la gương mặt của vị bác sĩ già.....không khác mấy so với tưởng tượng của anh..............Anh thấy dể chịu vì khuôn mặt đó......
    Anh bắt đầu trở lai với công viêc cũ........bắt đầu quen dần.....phong độ cũ trở lại.................
    _Anh yêu!!!!anh có biết em lo cho anh thế nào không?
    _Xin lỗi cô Thư!Tôi không còn là người trước đây cô quen biết,đôi mắt mới của tôi cũng khá khẩm hơn cái cũ đấy,tôi cũng nghe nói cô đang làm thân với một anh kĩ sư máy tính mà,thôi thì tất cả những gì đã từng xảy ra giữa chúng ta,tôi cũng chúc cô hanh phúc và nhớ là đừng bỏ anh ta nếu chẳng may một ngày kia anh ta không nhìn thấy gì nhé!!!!!!!
    Thư không nói gì thêm,lẳng lặng bỏ ra ngoài.......
    _Tôi không hiểu đám đàn bà đó tại sao lái không như vẻ ngoài ngọt sớt cua họ.
    _Là sao?
    _Đại loại như vợ tôi!!!!Tôi tưởng cô ta nhẫn nhịn lắm,cái cô ta gây cho tôi làm tôi không muốn nhìn mặt cô ta nữa.
    _Anh im đi_Ông bác sĩ xúc động nói_Tôi không cho phép anh nói về vợ mình như vậy_Ông bác sĩ đứng lên và bỏ đi trước con mắt sững sờ của anh!!!!
    Đã hai ngày nay người bác sĩ tìm cách tránh mặt anh,người bạn duy nhất làm anh bớt cô đơn và buồn tẻ.....
    ....reng.....rrrrrrrrrrrr
    _A lô!!!!Tôi nghe!!!
    _Tôi đây_Tôi muốn nói với anh 1 chuyện,tôi đã có lõi khii làm anh hiểu lầm chị nhà,tôi chỉ nói ngắn gọn thế này......Chị ấy bảo tôi chúc anh hạnh phúc.Chị ấy đã chia đôi tất cả nhưng thứ duy nhất và cũng to lớn nhất mà chị ấy không chia đôi mà dành cho anh tất cả....Đó là hạnh phúc...
    _Ông nói gì tôi không hiểu!
    _Chị ấy đã nhường giác mạc của mình cho anh.Chị ấy bắt tôi giữ bí mật.
    _Trời!!!!_Anh chỉ kịp thét lên như thế rồi bỏ cụp điện thoại!!!!!
    Anh hỏi cặn kẽ ông bác sĩ vè nơi ở của cô......Đó là một căn phòng rộng khoảng 20 mét vuông.. Cửa không khóa,anh nhẹ nhàng đi vào ...Mọi thứ sơ sài.....Có một cô gái đang ngủ ,bên chân giường đặt một chiếc gậy dài....Anh cầm chiếc gậy lên mà anh khóc....anh khóc....bằng con mắt của vợ mình.......
    Cô trở mình.....
    _Ai đấy.....Anh....anh phải không?
    _Sao em đoán ra!!!
    _Em nhận ra mùi của anh.
    _Em vẫn còn nhớ về anh thế ư?
    _Không đâu,anh đến đây làm gì?
    _Anh muôn




  8. tifosi_baggio

    tifosi_baggio Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    29/04/2004
    Bài viết:
    237
    Đã được thích:
    0
    Mùa hè thật rồi?
    Hồi bé, thích mùa hè, được nghỉ hè, được thả diều, được bơi lội thoải mái?
    Còn bây giờ, thấy bình thường quá?
    Tối qua thức khuya làm chuyên đề, hút nhiều thuốc quá, mệt?
    Dậy đánh răng, chẳng thấy kem đánh răng đâu. Mở ngăn kéo, lại thấy ảnh Quỳnh, cầm lên xem, 1 lúc? lại nhớ?
    Cả đêm qua chẳng nhớ, bây giờ lại?
    Ngày ấy, tớ đã từng nói?
    - Có phải những giấc mơ của tớ đang trở thành hiện thực không?
    - Tớ chẳng mong mỏi một điều gì ở bạn cả, tớ chỉ cần mỗi khi tớ nhớ bạn, tớ có thể gọi điện cho bạn thật thoải mái? Và chỉ cần thế thôi?

    [​IMG]
    Ngày ấy, Quỳnh đã từng nói?
    - Tớ cũng muốn ở gần Đ, nhưng nhỡ tớ làm Đ buồn thì sao? Tớ rất sợ làm Đ buồn?
    - Tớ không biết tình cảm của tớ dành cho Đ là thế nào, nhưng tớ không muốn vậy? tớ muốn tình cảm phải đến từ hai phía, không thể để mình Đ được?
    Còn bây giờ, lúc tớ nhớ Quỳnh kinh khủng nhất, tớ cũng không gọi điện?
    Và Quỳnh, liệu Quỳnh có còn mong cho những giấc mơ của tớ thành hiện thực không?
    Và Quỳnh có còn sợ làm cho tớ buồn nữa không??
    Tại sao con người ta có thể dễ dàng quên đi mọi chuyện nhỉ?
    Đóng ngăn kéo, bật nhạc thật to?
    Hết kem dánh răng rồi? cũng chẳng cần đánh răng nữa vậy?:D
  9. hanoipho

    hanoipho Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    18/03/2003
    Bài viết:
    1.940
    Đã được thích:
    0
    Độc thoại
    Chạm vào ngày hôm qua
    Bằng tiếc nuối
    Chợt xót xa
    Nhận ra không quên được...
    Vô vọng
    Hiểu ra mình nhẫn nại
    vì một người không vì mình
    ... Lặng thinh....
    Vòng bánh xa lăn lăn
    Chở mùa thu đi tìm nỗi nhớ
    Tìm mãi
    Chẳng gặp nỗi nhớ
    Thu buồn
    ... Vẫn như ngày xưa...
    Trải dọc mùa thu
    Lá vàng
    Như nỗi nhớ
    Thắp lửa
    Vô nghĩ suốt một mùa...
    Đợi chờ
    Dù chẳng gặp
    Không có gì đáng trách
    Cả mình,
    Cả nỗi nhớ,
    Cả mùa thu...
    Cẩm Vân
    Văn 00-03

    [​IMG]
  10. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Tại một vùng nông thôn nước Mỹ, có hai anh em nhà kia vì quá đói kém, bần cùng đã rủ nhau đi ăn cắp cừu của nông dân trong vùng. Không may hai anh em bị bắt. Dân trong làng đưa ra một hình phạt là khắc lên trán tội nhân hai mẫu tự "ST" , có nghĩa là quân trộm cắp ( viết tắt từ chữ stealer ).
    Không chịu nổi sự nhục nhã này, người anh đã trốn sang một vùng khác sinh sống hòng chôn chặt dĩ vãng. Thế nhưng anh chẳng bao giờ quên được nỗi nhục nhã mỗi khi ai đó hỏi anh về ý nghĩa hai chữ "ST" đáng nguyền rủa này.
    Còn người em, anh tự nói với bản thân mình : " Tôi không thể từ bỏ sự tin cẩn của những người xung quanh và của chính tôi". Thế là anh tiếp tục ở lại xứ sở của mình. Chẳng mấy chốc anh đã xây dựng cho mình một sự nghiệp cũng như tiếng thơm là một người nhân hậu. Anh sẵn sàng giúp đỡ người khác với tất cả những gì mình có thể. Tuy nhiên, cho dẫu thời gian có qua đi, hai mẫu tự "ST" vẫn còn in dấu trên vầng trán anh.
    Ngày kia, có một người lạ mặt hỏi một cụ già trong làng về ý nghĩa hai mẫu tự này. Cụ già suy nghĩ rồi trả lời " Tôi không biết rõ lai lịch của hai chữ viết tắt ấy, nhưng cứ nhìn vào cuộc sống của anh ta, tôi đoán hai chữ đó có nghĩa là người thánh thiện ( saint )

Chia sẻ trang này