1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Độc thoại...... (*_*)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hoa_xuong_rong_81, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Đôi lúc mắt cay cay ?
    Ừ mình vẫn biết là đôi lúc chỉ là đôi lúc ?bạn có nghĩ là để quên đi được những khoảng khắc ngắn ngủI này dù một chút buồn vương vấn cũng khó khăn như khi bạn nắm giữ một phút chốc hạnh phúc ?
    ....
    Đôi lúc mắt cay cay khi ta đọc một bài viết của một vài ngườI bạn,chỉ qua cách viết,qua 1 cái nick name,không có gương mặt,không có bóng hình mà sao chợt đồng cảm đến lạ lùng?ta lạI thấy cay cay
    Đôi lúc mắt cay cay khi xót xa thấm cái vỡ tan,những tiếc nuốI,mất mát của những ngày đã qua?.và ta biết thờI gian qua đi không có gì đánh đổI để quay trở về
    Đôi lúc mắt cay cay cho cơn mưa vô tình,cho cơn gió bất chợt và ta hiểu trái tim mình vẫn không vô cảm.Ta vẫn cảm nhận được những giọt nước mắt sẽ có thể trào dâng trong đôi mắt mình?
    Đôi lúc mắt cay cay trong những đêm thâu, đơn độc,ta mang vẻ giá băng,nhưng thật yếu ớt để rồI ngày mai đây khi những tia nắng ấm áp chiếu sáng ta sẽ lạI vững vàng và tự tin hơn ?ngày hôm qua đã qua đi thật rồI ..
    Đôi lúc mắt cay cay khi ta biết mình đã dần trưởng thành, đã không còn nhỏ bé để đòi hỏI sự yêu thương săn sóc của ngườI thân,ta trở nên đơn độc,lạnh lùng trong mắt mọI ngườI nhưng ta thèm trở lạI ngày xưa thơ ấu, được khóc nức nở trong lòng họ?
    Đôi lúc mắt cay cay khi trái tim ta chợt nhói đau thổn thức,tình cảm của ta đã đi vào nơi thật xa xôi mà ta không thể níu kéo ?ta đã không thể sống trọn vẹn cho những mơ ước hạnh phúc mà ta luôn nghĩ đến?và rồI cuộc sống bắt ta phảI lựa chọn ?ta sẽ sống vì ai?vì ta hay vì gia đình và mọI ngườI xung quanh ta?
    Đôi lúc mắt cay cay ta lạI che giấu cảm xúc mình bằng cái giọng cườI giả vờ vô cảm khi bạn bè,ngườI thân ta phê phán và lên án những ngườI bạn trong thế giớI của ta ?ta cườI trong sự câm lặng phút chốc ?ta cườI khi đang khóc ?hạnh phúc cho bản thân có phảI là quá lớn lao?
    Đôi lúc mắt cay cay trong những buổI tốI trờI lành lạnh ?ta lang thang một mình,cho cái cô độc thấm buốt ?cho cái phút chốc ta không ai quan tâm,không ai thấu hiểu và san sẻ ?và ta lạI thật yếu đuối?
    Đôi lúc mắt cay cay ?vì ta biết ..ta vẫn còn có bản thân ta vỗ về an ủI và lau vộI những giọt nước mắt cay cay
  2. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    1. Ôi, ba bảy lá gan, lá tươi lá héo
    Ruột chín chiều, chiều nở chiều teo
    2. Ông chết, thì thiệt thân ông
    Bà tôi sắp sửa lấy chồng nay mai
    Bà chết, thì thiệt thân bà
    Ông tôi sắp sửa lấy ba nàng hầu
    3. Ốc tưởng rằng ốc vắn
    Dè đâu ruột ốc trường
    Lươn chê lịch, lịch chê lươn nhớt!
    4. Ơn dưỡng dục chưa thỏa tình báo bổ
    Nghĩa minh linh nguyện gắng sức tài bồi
    5. Ơn trời mưa nắng phải thời
    Nơi thì cày ruộng nơi thì bừa sâu
    Công ơn chẳng quản bao lâu
    Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng
    Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
    Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu
    6. Ớt nào là ớt chẳng cay
    Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
    Vôi nào là vôi không nồng
    Gái nào là gái có chồng chẳng ghen
    7. Ở đâu mà chẳng biết ta
    Ta con ông Sấm, cháu bà Thiên Lôi
    Xưa kia ta ở trên trời
    Đứt dây rơi xuống làm người thế gian
    8. Ở đời muôn sự của chung
    Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi
    9. Ở sao cho vừa lòng người
    Ở rộng người cười, ở hẹp người chê
    Cao chê ngổng, thấp chê lùn
    Béo chê béo trục béo tròn
    Gầy chê xương sống, xương sườn phơi ra
    10. Ở xa anh tưởng là tiên
    Lại gần mới biết em chẳng hiền hơn ai
  3. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    1. Ôi, ba bảy lá gan, lá tươi lá héo
    Ruột chín chiều, chiều nở chiều teo
    2. Ông chết, thì thiệt thân ông
    Bà tôi sắp sửa lấy chồng nay mai
    Bà chết, thì thiệt thân bà
    Ông tôi sắp sửa lấy ba nàng hầu
    3. Ốc tưởng rằng ốc vắn
    Dè đâu ruột ốc trường
    Lươn chê lịch, lịch chê lươn nhớt!
    4. Ơn dưỡng dục chưa thỏa tình báo bổ
    Nghĩa minh linh nguyện gắng sức tài bồi
    5. Ơn trời mưa nắng phải thời
    Nơi thì cày ruộng nơi thì bừa sâu
    Công ơn chẳng quản bao lâu
    Ngày nay nước bạc, ngày sau cơm vàng
    Ai ơi chớ bỏ ruộng hoang
    Bao nhiêu tấc đất tấc vàng bấy nhiêu
    6. Ớt nào là ớt chẳng cay
    Gái nào là gái chẳng hay ghen chồng
    Vôi nào là vôi không nồng
    Gái nào là gái có chồng chẳng ghen
    7. Ở đâu mà chẳng biết ta
    Ta con ông Sấm, cháu bà Thiên Lôi
    Xưa kia ta ở trên trời
    Đứt dây rơi xuống làm người thế gian
    8. Ở đời muôn sự của chung
    Hơn nhau một tiếng anh hùng mà thôi
    9. Ở sao cho vừa lòng người
    Ở rộng người cười, ở hẹp người chê
    Cao chê ngổng, thấp chê lùn
    Béo chê béo trục béo tròn
    Gầy chê xương sống, xương sườn phơi ra
    10. Ở xa anh tưởng là tiên
    Lại gần mới biết em chẳng hiền hơn ai
  4. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    1. Yêu em anh cũng muốn vô
    Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang
    2. Yêu con cho roi, cho vọt
    Ghét con cho ngọt, cho bùi
    3. Yêu nhau chín bỏ làm mười
    4. Yêu nhau lắm, cắn nhau đau
    5. Yêu nhau chữ vị là vì
    Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo
    6. Yêu nhau cởi áo cho nhau
    Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay
    7. Yêu nhau đắp điếm mọi bề
    Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng
    8. Yêu nhau sinh tử cùng liều
    Thương nhau lội suối qua đèo có nhau
    9. Yêu nhau tam, tứ núi cũng trèo
    Thất, bát sông cũng lội
    Tam thập lục đèo cũng qua
    10. Yêu nhau thời ném miếng trầu
    Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra
    Yêu nhau cau sáu bổ ba
    Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười
  5. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    1. Yêu em anh cũng muốn vô
    Sợ truông nhà Hồ, sợ phá Tam Giang
    2. Yêu con cho roi, cho vọt
    Ghét con cho ngọt, cho bùi
    3. Yêu nhau chín bỏ làm mười
    4. Yêu nhau lắm, cắn nhau đau
    5. Yêu nhau chữ vị là vì
    Chữ dục là muốn, chữ tùy là theo
    6. Yêu nhau cởi áo cho nhau
    Về nhà mẹ hỏi, qua cầu gió bay
    7. Yêu nhau đắp điếm mọi bề
    Một trăm chỗ lệch cũng kê cho bằng
    8. Yêu nhau sinh tử cùng liều
    Thương nhau lội suối qua đèo có nhau
    9. Yêu nhau tam, tứ núi cũng trèo
    Thất, bát sông cũng lội
    Tam thập lục đèo cũng qua
    10. Yêu nhau thời ném miếng trầu
    Ghét nhau ném đá vỡ đầu nhau ra
    Yêu nhau cau sáu bổ ba
    Ghét nhau cau sáu bổ ra làm mười
  6. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0

    1. Vạn sự khởi đầu nan
    2. Văn hay chẳng lọ dài dòng
    3. Văn thi phú lục chẳng hay
    Trở về làng cũ, học cày cho xong
    Ngày ngày vác cuốc thăm đồng
    Hết nước thì lấy gàu sòng tát lên
    Hết mạ ta lại quảy thêm
    Hết lúa ta lại mang tiền đi đong
    Nữa mai lúa chín đầy đồng
    Gặt về đập sảy bỏ công cấy cày
    4. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm
    5. Vắng đàn ông quạnh nhà
    Vắng đàn bà quạnh bếp
    6. Vắng sao hôm có sao mai
    Vắng chàng thiếp đã có trai trong nhà
    7. Vân Tiên cõng mẹ trở ra
    Đụng phải Chà Và cõng mẹ trở vô
    Vân Tiên cõng mẹ trở vô
    Đụng phải ông Tây cồ cõng mẹ trở ra
    8. Vất vả có lúc thanh nhàn
    Không dưng ai dễ cầm tàn che cho
    9. Vầng trăng ai xẻ làm đôi
    Đường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
    Đưa nhau một bước, một đàng
    Cỏ xanh hai dãy mấy hàng châu sa
    10. Việc người thì sáng, việc mình thì quáng
  7. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0

    1. Vạn sự khởi đầu nan
    2. Văn hay chẳng lọ dài dòng
    3. Văn thi phú lục chẳng hay
    Trở về làng cũ, học cày cho xong
    Ngày ngày vác cuốc thăm đồng
    Hết nước thì lấy gàu sòng tát lên
    Hết mạ ta lại quảy thêm
    Hết lúa ta lại mang tiền đi đong
    Nữa mai lúa chín đầy đồng
    Gặt về đập sảy bỏ công cấy cày
    4. Vắng chủ nhà gà mọc đuôi tôm
    5. Vắng đàn ông quạnh nhà
    Vắng đàn bà quạnh bếp
    6. Vắng sao hôm có sao mai
    Vắng chàng thiếp đã có trai trong nhà
    7. Vân Tiên cõng mẹ trở ra
    Đụng phải Chà Và cõng mẹ trở vô
    Vân Tiên cõng mẹ trở vô
    Đụng phải ông Tây cồ cõng mẹ trở ra
    8. Vất vả có lúc thanh nhàn
    Không dưng ai dễ cầm tàn che cho
    9. Vầng trăng ai xẻ làm đôi
    Đường trần ai vẽ ngược xuôi hỡi chàng
    Đưa nhau một bước, một đàng
    Cỏ xanh hai dãy mấy hàng châu sa
    10. Việc người thì sáng, việc mình thì quáng
  8. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Công chúa chăn ngỗng



    Ngày xưa có một bà hoàng hậu tuổi đã cao. Đức vua chết đã
    lâu. Bà có một cô con gái rất xinh đẹp. Khi lớn lên, nàng được hứa
    hôn với một chàng Hoàng tử con vua một nước xa xôi. Đến ngày tổ
    chức lễ cưới, nàng công chúa sửa soạn đi nước xa lạ. Mẹ nàng gói
    ghém cho nàng những vật quí giá: đồ trang sức, vàng, bạc, cốc, châu
    ngọc, tóm lại là tất cả những gì xứng đáng làm của hồi môn cho một
    công chúa, vì mẹ nàng rất mực thương nàng. Mẹ nàng gửi gắm
    nàng cho một thị nữ có nhiệm vụ dẫn nàng đi đến chỗ ở người
    chồng chưa cưới. Mỗi người cưỡi một con ngựa. Ngựa công chúa cưỡi
    tên là Phalađa, biết nói. Đến lúc chia tay, bà hoàng vào trong phòng
    ngủ, lấy một con dao nhỏ trích ngón tay, để chảy ba giọt máu. Bà
    cho máu thấm xuống một cái khăn trắng nhỏ, đưa cho cô gái và
    dặn: "Con thân yêu, con hãy giữ gìn cẩn thận cái khăn này, nó sẽ có
    ích cho con trên đường đi".
    Hai mẹ con buồn bã từ biệt nhau. Công chúa áp cái khăn lên
    ngực, nhảy lên yên ngựa để đi đến nơi ở của người yêu. Sau khi đã
    đi một tiếng, cô cảm thấy khát khô họng, bèn bảo thị nữ: "Em hãy
    xuống ngựa, lấy cốc của ta múc nước suối kia và mang lại đây cho
    ta, ta khát nước lắm" - "Nếu cô khát, thị nữ trả lời, thì hãy tự nhảy
    xuống, rồi vươn người ra trên mặt nước mà uống. Tôi không phải là
    đầy tớ của cô".
    Công chúa khát lắm, bèn xuống ngựa, cúi xuống dòng nước
    suối để uống nước. Nàng không dám uống nước bằng cốc vàng. "Trời
    ơi!" nàng kêu to. Ba giọt máu bảo cô: "Nếu mẹ cô biết sự tình thế
    này, thì hẳn tim bà sẽ tan nát trong ngực". Nhưng công chúa là
    người can đảm. Nàng không nói gì và lại nhảy lên ngựa. Ngựa phi
    được vài dặm. Trời thì nóng nực, chẳng mấy chốc nàng lại khát
    nước. Tới một con sông, nàng bảo thị nữ: "Em hãy xuống ngựa và
    cho ta uống nước bằng cái cốc vàng". Cô đã quên đứt những lời độc
    ác của thị nữ. Nhưng thị nữ lại trả lời ngạo mạn hơn: "Nếu cô khát
    thì tự đi uống nước một mình, tôi không phải là đầy tớ của cô".
    Công chúa khát quá, nhảy xuống ngựa, cúi xuống dòng nước chảy
    xiết, khóc và kêu lên: "Trời ơi!" Ba giọt máu liền đáp lại: "Nếu mẹ cô
    biết sự tình thế này, thì hẳn tim bà tan nát trong ngực". Trong khi
    cô cúi xuống để uống thì cái khăn có thấm ba giọt máu, tuột khỏi
    ngực cô và trôi theo dòng nước mà cô không hay biết, vì lúc đó cô rất
    sợ hãi. Thị nữ thì lại trông thấy hết và nó rất vui mừng từ giờ trở đi
    công chúa sẽ bị nó trả thù. Từ lúc đánh mất ba giọt máu, công chúa
    trở nên yếu đuối, không đủ sức tự vệ nữa. Khi nàng định trèo lên
    con ngựa Phalađa thì thị nữ bảo: "Tôi sẽ cưỡi con Phalađa, còn cô,
    cô hãy cưỡi con ngựa tồi của tôi". Công chúa đành làm như vậy.
    Tiếp đó thị nữ ra lệnh, lời lẽ gay gắt, bắt nàng phải cởi quần áo
    hoàng cung ra và mặc quần áo của nó vào.
    Cô lại phải thề với trời đất là khi đến cung điện sẽ không nói lộ
    ra. Nếu cô không chịu thề thì nó sẽ giết cô tại chỗ. Nhưng con
    Phalađa đã quan sát tất cả và ghi nhớ tất cả.
    Thị nữ cưỡi con Phalađa, còn công chúa thì cưỡi con ngựa tồi.
    Nó lại tiếp tục đi, cuối cùng đến lâu đài nhà vua. Ở đấy, mọi người
    rất vui mừng khi họ tới, và Hoàng tử vội chạy tới tận nơi đón họ, đỡ
    thị nữ xuống ngựa, vì tưởng rằng đó là vợ chưa cưới của mình. Thị
    nữ đi lên bậc thềm lâu đài, còn nàng công chúa thì phải đứng lại
    ngoài sân. Vua cha nhìn ra, qua cửa sổ thấy nàng duyên dáng và
    tuyệt đẹp. Người vào trong cung hỏi cô gái được coi là vợ chưa cưới
    của Hoàng tử xem cô gái đứng ngoài sân là ai. "Tâu vua cha, con đã
    gặp cô gái đó trên đường đi và con đưa cô ta đi cùng để đỡ lẻ loi một
    mình. Xin vua cha cho cô ta làm việc để cô ta khỏi phải vô công rồi
    nghề".
    Nhưng vua cha không có việc gì giao cho cô làm cả. Người bảo:
    "Ở ngoài kia, ta có một anh chàng chăn ngỗng, hãy để cô ta giúp
    việc vậy. Chàng trai tên là Cuốc. Vợ chưa cưới của Hoàng tử phải
    giúp anh chăn ngỗng.
    Ít lâu sau, vợ chưa cưới giả tâu với hoàng tử: "Chàng thân yêu
    ơi, em muốn một điều, chàng hãy làm vui lòng em". Hoàng tử nói:
    "Được thôi!"
    - Chàng hãy cho gọi người thợ lột da đến đập chết con ngựa em
    đang cưỡi đến đây, vì trong khi đi đường nó làm em bực tức".
    Thật ra thì nó sợ con ngựa kể lại cách nó đã đối xử với công
    chúa. Đến lúc con ngựa trung thành Phalađa phải chết thì công
    chúa được tin. Nàng hứa với người thợ lột da là sẽ bí mật biếu anh
    một đồng tiền bằng bạc nếu anh giúp nàng một việc nhỏ. Trong đô
    thị có một cái cổng to rất tối, hàng ngày, sớm tối nàng phải dẫn đàn
    ngỗng đi qua. Nàng xin người thợ lột da hãy đóng đanh treo đầu
    con Phalađa vào cái cổng ấy để nàng có thể luôn luôn trông thấy nó.
    Người thợ lột da hứa sẽ làm và bác đóng chặt đanh treo đầu ngựa
    vào dưới cái cổng tối om.
    Sáng sớm, khi cùng Cuốc đi qua cổng, cô bảo cái đầu:
    "Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!"
    Cái đầu trả lời:
    "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết
    nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Lặng lẽ, cô đi khỏi đô thị, dẫn đàn ngỗng ra cánh đồng. Đến
    đồng cỏ, cô ngồi xuống và rũ tóc ra. Tóc cô óng ánh như vàng
    nguyên chất và Cuốc rất thích nhìn mớ tóc ấy lóe sáng. Anh muốn
    nhổ vài sợi tóc. Công chúa bèn nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ. Hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Tức thì gió thổi mạnh cuốn đi cái mũ của Cuốc. Anh ta chạy
    theo ngay. Khi anh trở về thì công chúa đã chải đầu xong và anh
    không nhổ được sợi tóc nào. Anh rất bực và không nói năng gì với cô
    nữa. Họ lại tiếp tục chăn ngỗng đến chiều, rồi cùng về nhà.
    Sáng sớm hôm sau, khi lùa ngỗng qua cổng, cô gái nói:
    "Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!"
    Cái đầu trả lời:
    "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết
    nông nỗi này, tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Đi ra khỏi đô thị, cô lại ngồi trên đồng cỏ và lại rũ tóc ra chải.
    Cuốc muốn nắm lấy mớ tóc. Cô vội vàng nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Gió nổi lên, cuốn cái mũ đi. Cuốc phải chạy theo. Khi anh trở
    về thì công chúa đã chải đầu xong từ lâu và anh không nắm được
    mớ tóc ấy. Và rồi hai người lại cùng chăn ngỗng đến chiều.
    Nhưng chiều hôm ấy, về tới nhà, Cuốc đến gặp vua cha và tâu:
    "Kính thưa hoàng thượng, con không thể chăn ngỗng cùng cô gái
    này nữa" - "Tại sao vậy?", vua hỏi. "Suốt ngày, cô ta làm con bực
    mình!" - Vua cha bảo anh kể lại sự việc đã xảy ra. Cuốc nói: "Buổi
    sáng, chúng con dẫn đàn ngỗng qua cái cổng tối om, ở đấy có một
    cái đầu ngựa treo trên tường. Cô ta nói với nó: "Ôi, Phalađa, mày bị
    treo ở đây ư!" Cái đầu trả lời: "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng
    qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Và Cuốc kể các sự việc đã xảy ra ở cánh đồng chăn ngỗng và tại
    sao anh ta lại phải chạy theo cái mũ.
    Vua cha dặn anh ta ngày hôm sau cứ đi chăn ngỗng như
    thường lệ. Sáng sớm ngài thân chinh đến dưới cái cổng tối om và
    nghe được những câu cô gái nói với cái đầu Phalađa. Ông theo ra
    cánh đồng và nấp vào một bụi cây. Chính mắt ngài trông thấy anh
    thanh niên và cô gái lùa ngỗng thế nào và sau một lúc, cô gái ngồi
    xuống gỡ mớ tóc vàng lóe sáng. Rồi cô lại nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Một cơn gió thổi mạnh, cuốn cái mũ đội đầu của Cuốc đi. Anh
    phải chạy theo rất xa. Cô gái chăn ngỗng chải tóc và cuốn thành
    từng búp. Vua cha nhìn thấy tất cả. Không ai nhận ra ngài khi ngài
    rời khỏi đó. Chiều đến, cô gái về nhà, ngài cho gọi cô đến và hỏi tại
    sao cô lại làm như thế. "Tâu bệ hạ, con không thể nói được", - cô trả
    lời. - "Con không thể kể nỗi khổ của con với bất cứ ai trên thế gian
    này, con đã thề như vậy để khỏi bị người ta giết".
    Vua cha cô ép cô nói, nhưng ngài không biết được gì thêm bèn
    nói: "Nếu con không muốn nói với ta, thì con hãy kể nỗi khổ của con
    với cái bếp lò này". Rồi ông bỏ đi. Cô đến ngồi gần cái bếp lò, than
    khóc, thổ lộ tâm can:
    "Ta ngồi đây, bị cả thế gian ruồng bỏ, dù ta là con vua. Một tên
    thị nữ độc ác đã áp chế ta, bắt ta đổi cho nó quần áo hoàng cung. Nó
    thay thế ta để làm vợ chưa cưới của người yêu ta, và ta bắt buộc
    phải làm công việc bình thường của người chăn ngỗng. Nếu mẹ ta
    biết nông nỗi này, tim bà sẽ tan nát".
    Vua cha đứng ở phía tường bên kia gần ống thông hơi, ngài đã
    nghe thấy hết. Ngài trở về và gọi cô hãy rời cái lò đến gặp ngài.
    Người ta mang đến cho cô quần áo hoàng cung, cô mặc vào đẹp
    như là có phép lạ. Vua cha cho gọi con trai đến và bảo cho con biết
    về cô vợ chưa cưới giả mạo. Cô người yêu thật đứng trước chàng,
    đấy là cô gái chăn ngỗng.
    Hoàng tử thấy cô rất đẹp và phúc hậu nên lòng tràn ngập niềm
    vui. Một bữa tiệc được sửa soạn để mời tất cả các bạn bè thân
    thuộc. Hoàng tử và công chúa ngồi ở đầu bàn, trước mặt họ là con
    thị nữ. Nó bị chỗáng ngợp và không nhận ra cô chủ trang sức lộng
    lẫy. Khi họ đang ăn uống vui vẻ, vua cha ra một câu đố cho thị nữ.
    Nó phải trả lời là một người đàn bà lừa dối chủ thì sẽ bị xử tội như
    thế nào. Ngài kể các sự việc đã xảy ra và hỏi nó: "Như thế sẽ xứng
    đáng với hình phạt gì". - "Nó xứng đáng phải đuổi đi khỏi đất nước"
    - "Kẻ ấy chính là mày, mày sẽ bị xử tội như mày nói".
    Sau khi hình phạt được thi hành, Hoàng tử cưới nàng công
    chúa làm vợ và họ trị vì đất nước trong hòa bình và hạnh phúc.
  9. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Công chúa chăn ngỗng



    Ngày xưa có một bà hoàng hậu tuổi đã cao. Đức vua chết đã
    lâu. Bà có một cô con gái rất xinh đẹp. Khi lớn lên, nàng được hứa
    hôn với một chàng Hoàng tử con vua một nước xa xôi. Đến ngày tổ
    chức lễ cưới, nàng công chúa sửa soạn đi nước xa lạ. Mẹ nàng gói
    ghém cho nàng những vật quí giá: đồ trang sức, vàng, bạc, cốc, châu
    ngọc, tóm lại là tất cả những gì xứng đáng làm của hồi môn cho một
    công chúa, vì mẹ nàng rất mực thương nàng. Mẹ nàng gửi gắm
    nàng cho một thị nữ có nhiệm vụ dẫn nàng đi đến chỗ ở người
    chồng chưa cưới. Mỗi người cưỡi một con ngựa. Ngựa công chúa cưỡi
    tên là Phalađa, biết nói. Đến lúc chia tay, bà hoàng vào trong phòng
    ngủ, lấy một con dao nhỏ trích ngón tay, để chảy ba giọt máu. Bà
    cho máu thấm xuống một cái khăn trắng nhỏ, đưa cho cô gái và
    dặn: "Con thân yêu, con hãy giữ gìn cẩn thận cái khăn này, nó sẽ có
    ích cho con trên đường đi".
    Hai mẹ con buồn bã từ biệt nhau. Công chúa áp cái khăn lên
    ngực, nhảy lên yên ngựa để đi đến nơi ở của người yêu. Sau khi đã
    đi một tiếng, cô cảm thấy khát khô họng, bèn bảo thị nữ: "Em hãy
    xuống ngựa, lấy cốc của ta múc nước suối kia và mang lại đây cho
    ta, ta khát nước lắm" - "Nếu cô khát, thị nữ trả lời, thì hãy tự nhảy
    xuống, rồi vươn người ra trên mặt nước mà uống. Tôi không phải là
    đầy tớ của cô".
    Công chúa khát lắm, bèn xuống ngựa, cúi xuống dòng nước
    suối để uống nước. Nàng không dám uống nước bằng cốc vàng. "Trời
    ơi!" nàng kêu to. Ba giọt máu bảo cô: "Nếu mẹ cô biết sự tình thế
    này, thì hẳn tim bà sẽ tan nát trong ngực". Nhưng công chúa là
    người can đảm. Nàng không nói gì và lại nhảy lên ngựa. Ngựa phi
    được vài dặm. Trời thì nóng nực, chẳng mấy chốc nàng lại khát
    nước. Tới một con sông, nàng bảo thị nữ: "Em hãy xuống ngựa và
    cho ta uống nước bằng cái cốc vàng". Cô đã quên đứt những lời độc
    ác của thị nữ. Nhưng thị nữ lại trả lời ngạo mạn hơn: "Nếu cô khát
    thì tự đi uống nước một mình, tôi không phải là đầy tớ của cô".
    Công chúa khát quá, nhảy xuống ngựa, cúi xuống dòng nước chảy
    xiết, khóc và kêu lên: "Trời ơi!" Ba giọt máu liền đáp lại: "Nếu mẹ cô
    biết sự tình thế này, thì hẳn tim bà tan nát trong ngực". Trong khi
    cô cúi xuống để uống thì cái khăn có thấm ba giọt máu, tuột khỏi
    ngực cô và trôi theo dòng nước mà cô không hay biết, vì lúc đó cô rất
    sợ hãi. Thị nữ thì lại trông thấy hết và nó rất vui mừng từ giờ trở đi
    công chúa sẽ bị nó trả thù. Từ lúc đánh mất ba giọt máu, công chúa
    trở nên yếu đuối, không đủ sức tự vệ nữa. Khi nàng định trèo lên
    con ngựa Phalađa thì thị nữ bảo: "Tôi sẽ cưỡi con Phalađa, còn cô,
    cô hãy cưỡi con ngựa tồi của tôi". Công chúa đành làm như vậy.
    Tiếp đó thị nữ ra lệnh, lời lẽ gay gắt, bắt nàng phải cởi quần áo
    hoàng cung ra và mặc quần áo của nó vào.
    Cô lại phải thề với trời đất là khi đến cung điện sẽ không nói lộ
    ra. Nếu cô không chịu thề thì nó sẽ giết cô tại chỗ. Nhưng con
    Phalađa đã quan sát tất cả và ghi nhớ tất cả.
    Thị nữ cưỡi con Phalađa, còn công chúa thì cưỡi con ngựa tồi.
    Nó lại tiếp tục đi, cuối cùng đến lâu đài nhà vua. Ở đấy, mọi người
    rất vui mừng khi họ tới, và Hoàng tử vội chạy tới tận nơi đón họ, đỡ
    thị nữ xuống ngựa, vì tưởng rằng đó là vợ chưa cưới của mình. Thị
    nữ đi lên bậc thềm lâu đài, còn nàng công chúa thì phải đứng lại
    ngoài sân. Vua cha nhìn ra, qua cửa sổ thấy nàng duyên dáng và
    tuyệt đẹp. Người vào trong cung hỏi cô gái được coi là vợ chưa cưới
    của Hoàng tử xem cô gái đứng ngoài sân là ai. "Tâu vua cha, con đã
    gặp cô gái đó trên đường đi và con đưa cô ta đi cùng để đỡ lẻ loi một
    mình. Xin vua cha cho cô ta làm việc để cô ta khỏi phải vô công rồi
    nghề".
    Nhưng vua cha không có việc gì giao cho cô làm cả. Người bảo:
    "Ở ngoài kia, ta có một anh chàng chăn ngỗng, hãy để cô ta giúp
    việc vậy. Chàng trai tên là Cuốc. Vợ chưa cưới của Hoàng tử phải
    giúp anh chăn ngỗng.
    Ít lâu sau, vợ chưa cưới giả tâu với hoàng tử: "Chàng thân yêu
    ơi, em muốn một điều, chàng hãy làm vui lòng em". Hoàng tử nói:
    "Được thôi!"
    - Chàng hãy cho gọi người thợ lột da đến đập chết con ngựa em
    đang cưỡi đến đây, vì trong khi đi đường nó làm em bực tức".
    Thật ra thì nó sợ con ngựa kể lại cách nó đã đối xử với công
    chúa. Đến lúc con ngựa trung thành Phalađa phải chết thì công
    chúa được tin. Nàng hứa với người thợ lột da là sẽ bí mật biếu anh
    một đồng tiền bằng bạc nếu anh giúp nàng một việc nhỏ. Trong đô
    thị có một cái cổng to rất tối, hàng ngày, sớm tối nàng phải dẫn đàn
    ngỗng đi qua. Nàng xin người thợ lột da hãy đóng đanh treo đầu
    con Phalađa vào cái cổng ấy để nàng có thể luôn luôn trông thấy nó.
    Người thợ lột da hứa sẽ làm và bác đóng chặt đanh treo đầu ngựa
    vào dưới cái cổng tối om.
    Sáng sớm, khi cùng Cuốc đi qua cổng, cô bảo cái đầu:
    "Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!"
    Cái đầu trả lời:
    "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết
    nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Lặng lẽ, cô đi khỏi đô thị, dẫn đàn ngỗng ra cánh đồng. Đến
    đồng cỏ, cô ngồi xuống và rũ tóc ra. Tóc cô óng ánh như vàng
    nguyên chất và Cuốc rất thích nhìn mớ tóc ấy lóe sáng. Anh muốn
    nhổ vài sợi tóc. Công chúa bèn nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ. Hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Tức thì gió thổi mạnh cuốn đi cái mũ của Cuốc. Anh ta chạy
    theo ngay. Khi anh trở về thì công chúa đã chải đầu xong và anh
    không nhổ được sợi tóc nào. Anh rất bực và không nói năng gì với cô
    nữa. Họ lại tiếp tục chăn ngỗng đến chiều, rồi cùng về nhà.
    Sáng sớm hôm sau, khi lùa ngỗng qua cổng, cô gái nói:
    "Ôi, Phalađa, mày bị treo ở đây ư!"
    Cái đầu trả lời:
    "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết
    nông nỗi này, tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Đi ra khỏi đô thị, cô lại ngồi trên đồng cỏ và lại rũ tóc ra chải.
    Cuốc muốn nắm lấy mớ tóc. Cô vội vàng nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Gió nổi lên, cuốn cái mũ đi. Cuốc phải chạy theo. Khi anh trở
    về thì công chúa đã chải đầu xong từ lâu và anh không nắm được
    mớ tóc ấy. Và rồi hai người lại cùng chăn ngỗng đến chiều.
    Nhưng chiều hôm ấy, về tới nhà, Cuốc đến gặp vua cha và tâu:
    "Kính thưa hoàng thượng, con không thể chăn ngỗng cùng cô gái
    này nữa" - "Tại sao vậy?", vua hỏi. "Suốt ngày, cô ta làm con bực
    mình!" - Vua cha bảo anh kể lại sự việc đã xảy ra. Cuốc nói: "Buổi
    sáng, chúng con dẫn đàn ngỗng qua cái cổng tối om, ở đấy có một
    cái đầu ngựa treo trên tường. Cô ta nói với nó: "Ôi, Phalađa, mày bị
    treo ở đây ư!" Cái đầu trả lời: "Ôi! Nàng công chúa của tôi, nàng
    qua đây ư! Nếu mẹ nàng biết nông nỗi này tim mẹ sẽ vỡ tan tành"
    Và Cuốc kể các sự việc đã xảy ra ở cánh đồng chăn ngỗng và tại
    sao anh ta lại phải chạy theo cái mũ.
    Vua cha dặn anh ta ngày hôm sau cứ đi chăn ngỗng như
    thường lệ. Sáng sớm ngài thân chinh đến dưới cái cổng tối om và
    nghe được những câu cô gái nói với cái đầu Phalađa. Ông theo ra
    cánh đồng và nấp vào một bụi cây. Chính mắt ngài trông thấy anh
    thanh niên và cô gái lùa ngỗng thế nào và sau một lúc, cô gái ngồi
    xuống gỡ mớ tóc vàng lóe sáng. Rồi cô lại nói:
    "Ta khóc đây, ta khóc đây! Hỡi làn gió nhẹ, hãy cuốn cái mũ
    của Cuốc đi! Anh ta sẽ chạy theo cái mũ cho đến khi nào tóc ta chải
    và tết xong".
    Một cơn gió thổi mạnh, cuốn cái mũ đội đầu của Cuốc đi. Anh
    phải chạy theo rất xa. Cô gái chăn ngỗng chải tóc và cuốn thành
    từng búp. Vua cha nhìn thấy tất cả. Không ai nhận ra ngài khi ngài
    rời khỏi đó. Chiều đến, cô gái về nhà, ngài cho gọi cô đến và hỏi tại
    sao cô lại làm như thế. "Tâu bệ hạ, con không thể nói được", - cô trả
    lời. - "Con không thể kể nỗi khổ của con với bất cứ ai trên thế gian
    này, con đã thề như vậy để khỏi bị người ta giết".
    Vua cha cô ép cô nói, nhưng ngài không biết được gì thêm bèn
    nói: "Nếu con không muốn nói với ta, thì con hãy kể nỗi khổ của con
    với cái bếp lò này". Rồi ông bỏ đi. Cô đến ngồi gần cái bếp lò, than
    khóc, thổ lộ tâm can:
    "Ta ngồi đây, bị cả thế gian ruồng bỏ, dù ta là con vua. Một tên
    thị nữ độc ác đã áp chế ta, bắt ta đổi cho nó quần áo hoàng cung. Nó
    thay thế ta để làm vợ chưa cưới của người yêu ta, và ta bắt buộc
    phải làm công việc bình thường của người chăn ngỗng. Nếu mẹ ta
    biết nông nỗi này, tim bà sẽ tan nát".
    Vua cha đứng ở phía tường bên kia gần ống thông hơi, ngài đã
    nghe thấy hết. Ngài trở về và gọi cô hãy rời cái lò đến gặp ngài.
    Người ta mang đến cho cô quần áo hoàng cung, cô mặc vào đẹp
    như là có phép lạ. Vua cha cho gọi con trai đến và bảo cho con biết
    về cô vợ chưa cưới giả mạo. Cô người yêu thật đứng trước chàng,
    đấy là cô gái chăn ngỗng.
    Hoàng tử thấy cô rất đẹp và phúc hậu nên lòng tràn ngập niềm
    vui. Một bữa tiệc được sửa soạn để mời tất cả các bạn bè thân
    thuộc. Hoàng tử và công chúa ngồi ở đầu bàn, trước mặt họ là con
    thị nữ. Nó bị chỗáng ngợp và không nhận ra cô chủ trang sức lộng
    lẫy. Khi họ đang ăn uống vui vẻ, vua cha ra một câu đố cho thị nữ.
    Nó phải trả lời là một người đàn bà lừa dối chủ thì sẽ bị xử tội như
    thế nào. Ngài kể các sự việc đã xảy ra và hỏi nó: "Như thế sẽ xứng
    đáng với hình phạt gì". - "Nó xứng đáng phải đuổi đi khỏi đất nước"
    - "Kẻ ấy chính là mày, mày sẽ bị xử tội như mày nói".
    Sau khi hình phạt được thi hành, Hoàng tử cưới nàng công
    chúa làm vợ và họ trị vì đất nước trong hòa bình và hạnh phúc.
  10. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    ÕÕÕ Năm ấy, lũ chim không về làm tổ ở khu vườn. Bà ngoại tôi ngồi ở bậc thềm, nhìn vào khoảng không hun hút trước mắt. Trời không mưa không nắng, xám xịt một màu chì. Tôi không biết bà tôi nghĩ gì, nhưng chắc chắn là đang nghĩ. Dáng ngồi như thế, tấm lưng còn tựa vào cửa cũ, nửa như lơ đễnh, nửa như coi cánh cửa ấy là một điểm tựa.Ðúng rồi, cái cánh cửa là điểm tựa của bà. Bà ngồi như thế lâu rồi, từ ngày tháng năm này qua ngày tháng năm khác. Bà tựa vào tiếng răng của lũ mọt, hình như là hoài nhớ về những ngày đã qua nhiều hơn là nghĩ đến ngày mai. Tôi ôm con mèo cái già có bộ lông màu xám tro vào lòng, vuốt ve nó. Nó chừng như cũng đã mệt mỏi vì quãng đời có tuổi của mình mà không chờn vờn đôi bàn tay thô kệch của tôi, bộ ria mép chỉ hơi khẽ động đậy.Nó lim dim đôi mắt. Tôi thấy thái độ của nó giống bà tôi quá. So với lũ mèo, nó cũng có tuổi, nó cũng đã là một con mèo già. Mà già rồi thì hay mệt mỏi. Chắc lúc này ở trong tay tôi, nó cũng đang suy nghĩ, suy nghĩ theo kiểu loài mèo. Nó nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết được (có khi loài mèo biết?). Nhưng tôi thầm nghĩ, biết đâu nó cũng như bà tôi, tức là đang hoài nhớ về cái thời đã qua thì sao? Tuổi thơ tôi là một chuỗi những ngày tháng không tên. Cứ lặng lờ lặng lờ, chẳng có gì sôi nổi. Tôi ở với bà từ ngày còn nhỏ. Ngày xưa dì Mân cũng ở với bà, nhưng dì Mân vì lý do nào đó tác động đến mà sinh mất trí, bỏ nhà đi lâu rồi. Ði, rồi từ đấy không về. Và cũng chẳng có tin tức gì, không biết còn sống hay đã chết. Thỉnh thoảng, tôi ngây ngô nhắc đến gì như một lẽ bình thường, bà tôi lại chảy nước mắt. Ông Hân, hàng xóm nhà tôi bảo: "Bà cháu đã mất hai anh con cả trong cuộc chiến. Mất cả mẹ cháu, bây giờ lại mất cô con gái ngay giữa thời bình....". Ông Hân nói thế rồi đi về nhà. Nhưng ông đã thức dậy trong tôi hình ảnh một người đàn bà bỏ con lại cho mẹ già, đi biền biệt. Người ấy là mẹ tôi, tôi chưa biết mặt mẹ bao giờ! Suốt những năm tháng hiện diện ở bên bà, tôi ít khi thấy bà tôi cười, hay đúng hơn là chưa bao giờ thấy bà tôi cười dù chỉ khe khẽ. Và tôi như nhánh mạ non mọc trên cánh đồng bà ngoại, cánh đồng ấy là vô cùng. Tôi cũng ít cười, ít khóc. Tôi là cái gì thì lẳng lặng làm theo ý mình. Làm xong rồi mới nhớ đến việc phải hỏi bà: "Bà thấy cháu làm cái này, (hay cái kia) thế nào? Có được không?". Những lúc ấy bà im lặng gật đầu và nhìn đi đâu. Hay cũng có khi bà mải vào bếp, dáng đi lệch đầy vẻ cam chịu, mà quên cả câu trả lời dành cho tôi. Mấy hôm nay con mèo cái gì có bộ lông màu xám tro bỏ đi đâu, không thấy về nhà. Bà tôi vẫn ngồi ở bậc thềm, nhìn vào khoảng không hun hút trước mặt. Trời không nắng, nhưng hưng hửng hơn một chút. Tôi không có con mèo để ôm nó vào lòng vuốt ve như mọi bữa, quay ra bẻ cọng rơm chổi nghịch đĩa cơm bà để phần nhỡ nó có về thì ăn. Nghịch chán, tôi ngồi tì tay lên má nhìn đàn kiến đen hành quân. Lũ kiến thì nhỏ nhoi nhưng hạt cơm thì kềnh càng, thế mà chúng cũng tha cho được. Tôi nghĩ vớ vẩn, bây giờ cho tôi cái giò mà to hơn người tôi một chút, không biết tôi có tha nổi không? Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến những người thợ thuyền. Nghĩ đến bà. Nỗi buồn bà mang làm gì có ranh giới. Rồi tôi lại lắc đầu. Chịu, không sao lý giải nổi. Ðêm. Trời nổi gió, nhưng mà không mưa. Tôi nằm bên bà, mắt thao láo nhìn lên những kèo, cột, giằng nhà. Bà hờ hững phe phẩy cái quạt nan, chẳng vào đâu, tôi không được mát, bà cũng không được mát! Chợt có tiếng động trên mái, tôi tập trung nhìn lên đó nhưng không thấy gì. Rồi có tiếng của con mèo già nhà tôi với tiếng của những con mèo lạ. Chúng chạy rầm rập trên mái, gào lên gọi nhau bằng những âm thanh nghe ghê rợn. Tôi dựng tóc gáy nép sát vào bên bà. Tôi nhớ ngày xưa đã có lần bà giải thích cho tôi rằng, mùa này là mùa lũ mèo tìm nhau. Loài mèo thuỷ chung lắm! Nhưng nghe tiếng kêu của chúng, tôi vẫn sợ. Tôi im lặng, nem nép, mắt mở trừng trừng. Chợt tôi nghe tiếng bà thở dài. Giữa lúc tiếng con mèo đực nào đó với tiếng con mèo cái già nhà tôi đáp lại nhau. Sau đó thì lặng im, chúng bỏ đi đâu mất... Qua thời gian đấy, con mèo cái già trở về nhà. Nó nằm trên bậc thêm sưởi nắng. Tôi thấy người nó to hơn, và có vẻ nặng nề, bữa ăn không hết đĩa cơm. Nó trở nên lười biếng, chỉ suốt ngày cuộn mình nằm ngủ. Bà tôi ngồi tựa cửa, nhìn sang nó, thở dài. Tôi không biết bà đang nghĩ gì, chắc vẫn chỉ có thế thôi! Có tin của cô tôi ở tỉnh nào đấy xa xa. Một buổi chiều, ông bưu điện tìm đến đưa cho bà tôi cái phong bì màu xanh xanh hồng hồng, thơm thơm mùi nước hoa. Tôi cầm nó xăm xoi. Từ bé tôi mới nhìn thấy cái phong bì đẹp như thế, cứ y như... Tây. Tối, ông Hân sang chơi, bà tôi đưa cái thư cho ông đọc. Ðọc xong ông Hân với bà tôi ngồi nói chuyện, tôi nằm ê a hát mấy bài hát trẻ con cũ rích, và ngủ quên từ lúc nào. Hôm sau ông Hân đi đâu đấy, không ở nhà. Ba hôm sau nữa.... Cho đến lúc trời xâm xẩm tối, ông Hân đeo lỉnh kỉnh Õ những cái túi ở đâu đó về thẳng nhà tôi. Uống ngụm nước bà tôi đưa, còn dở dang, ông Hân đứng lên dốc ngược mấy cái túi, các thứ lăn ra giường. Tôi ngạc nhiên giương mắt nhìn. Ông Hân cầm con búp bê tóc vàng: "Con búp bê này, dì Mân gửi cho cháu. Cầm lấy mà chơi!". Tôi ôm em bé búp bê, ngỡ như là trong tưởng tượng. Lần đầu tiên, tôi thấy bà tôi cười. Ông Hân phá bụi mây ngăn giữa hai nhà, tôi chạy loăng quăng như con loi choi mà ngồi chơi với em bé búp bê của mình: "Cháu sẽ gọi là ông ngoại". Ông Hân nghỉ tay vào thềm ngồi hút thuốc, bà tôi ngồi bên cạnh rót nước chè cho ông. Tôi nghĩ, ông Hân như cái cột lắp cánh cửa sắp rơi ra của nhà tôi, là chỗ cho bà tôi tựa. Năm ấy tôi mười tuổi. Năm ấy con mèo cái già có bộ lông màu xám tro đẻ được ba con. Hai con khoang và một con tam thể. Năm ấy bầy chim lại tìm về làm tổ, hót vang ở khu vườn.

Chia sẻ trang này