1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Độc thoại...... (*_*)

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi hoa_xuong_rong_81, 24/10/2006.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    ÕÕÕ Năm ấy, lũ chim không về làm tổ ở khu vườn. Bà ngoại tôi ngồi ở bậc thềm, nhìn vào khoảng không hun hút trước mắt. Trời không mưa không nắng, xám xịt một màu chì. Tôi không biết bà tôi nghĩ gì, nhưng chắc chắn là đang nghĩ. Dáng ngồi như thế, tấm lưng còn tựa vào cửa cũ, nửa như lơ đễnh, nửa như coi cánh cửa ấy là một điểm tựa.Ðúng rồi, cái cánh cửa là điểm tựa của bà. Bà ngồi như thế lâu rồi, từ ngày tháng năm này qua ngày tháng năm khác. Bà tựa vào tiếng răng của lũ mọt, hình như là hoài nhớ về những ngày đã qua nhiều hơn là nghĩ đến ngày mai. Tôi ôm con mèo cái già có bộ lông màu xám tro vào lòng, vuốt ve nó. Nó chừng như cũng đã mệt mỏi vì quãng đời có tuổi của mình mà không chờn vờn đôi bàn tay thô kệch của tôi, bộ ria mép chỉ hơi khẽ động đậy.Nó lim dim đôi mắt. Tôi thấy thái độ của nó giống bà tôi quá. So với lũ mèo, nó cũng có tuổi, nó cũng đã là một con mèo già. Mà già rồi thì hay mệt mỏi. Chắc lúc này ở trong tay tôi, nó cũng đang suy nghĩ, suy nghĩ theo kiểu loài mèo. Nó nghĩ gì thì chỉ có trời mới biết được (có khi loài mèo biết?). Nhưng tôi thầm nghĩ, biết đâu nó cũng như bà tôi, tức là đang hoài nhớ về cái thời đã qua thì sao? Tuổi thơ tôi là một chuỗi những ngày tháng không tên. Cứ lặng lờ lặng lờ, chẳng có gì sôi nổi. Tôi ở với bà từ ngày còn nhỏ. Ngày xưa dì Mân cũng ở với bà, nhưng dì Mân vì lý do nào đó tác động đến mà sinh mất trí, bỏ nhà đi lâu rồi. Ði, rồi từ đấy không về. Và cũng chẳng có tin tức gì, không biết còn sống hay đã chết. Thỉnh thoảng, tôi ngây ngô nhắc đến gì như một lẽ bình thường, bà tôi lại chảy nước mắt. Ông Hân, hàng xóm nhà tôi bảo: "Bà cháu đã mất hai anh con cả trong cuộc chiến. Mất cả mẹ cháu, bây giờ lại mất cô con gái ngay giữa thời bình....". Ông Hân nói thế rồi đi về nhà. Nhưng ông đã thức dậy trong tôi hình ảnh một người đàn bà bỏ con lại cho mẹ già, đi biền biệt. Người ấy là mẹ tôi, tôi chưa biết mặt mẹ bao giờ! Suốt những năm tháng hiện diện ở bên bà, tôi ít khi thấy bà tôi cười, hay đúng hơn là chưa bao giờ thấy bà tôi cười dù chỉ khe khẽ. Và tôi như nhánh mạ non mọc trên cánh đồng bà ngoại, cánh đồng ấy là vô cùng. Tôi cũng ít cười, ít khóc. Tôi là cái gì thì lẳng lặng làm theo ý mình. Làm xong rồi mới nhớ đến việc phải hỏi bà: "Bà thấy cháu làm cái này, (hay cái kia) thế nào? Có được không?". Những lúc ấy bà im lặng gật đầu và nhìn đi đâu. Hay cũng có khi bà mải vào bếp, dáng đi lệch đầy vẻ cam chịu, mà quên cả câu trả lời dành cho tôi. Mấy hôm nay con mèo cái gì có bộ lông màu xám tro bỏ đi đâu, không thấy về nhà. Bà tôi vẫn ngồi ở bậc thềm, nhìn vào khoảng không hun hút trước mặt. Trời không nắng, nhưng hưng hửng hơn một chút. Tôi không có con mèo để ôm nó vào lòng vuốt ve như mọi bữa, quay ra bẻ cọng rơm chổi nghịch đĩa cơm bà để phần nhỡ nó có về thì ăn. Nghịch chán, tôi ngồi tì tay lên má nhìn đàn kiến đen hành quân. Lũ kiến thì nhỏ nhoi nhưng hạt cơm thì kềnh càng, thế mà chúng cũng tha cho được. Tôi nghĩ vớ vẩn, bây giờ cho tôi cái giò mà to hơn người tôi một chút, không biết tôi có tha nổi không? Nhưng rồi tôi lại nghĩ đến những người thợ thuyền. Nghĩ đến bà. Nỗi buồn bà mang làm gì có ranh giới. Rồi tôi lại lắc đầu. Chịu, không sao lý giải nổi. Ðêm. Trời nổi gió, nhưng mà không mưa. Tôi nằm bên bà, mắt thao láo nhìn lên những kèo, cột, giằng nhà. Bà hờ hững phe phẩy cái quạt nan, chẳng vào đâu, tôi không được mát, bà cũng không được mát! Chợt có tiếng động trên mái, tôi tập trung nhìn lên đó nhưng không thấy gì. Rồi có tiếng của con mèo già nhà tôi với tiếng của những con mèo lạ. Chúng chạy rầm rập trên mái, gào lên gọi nhau bằng những âm thanh nghe ghê rợn. Tôi dựng tóc gáy nép sát vào bên bà. Tôi nhớ ngày xưa đã có lần bà giải thích cho tôi rằng, mùa này là mùa lũ mèo tìm nhau. Loài mèo thuỷ chung lắm! Nhưng nghe tiếng kêu của chúng, tôi vẫn sợ. Tôi im lặng, nem nép, mắt mở trừng trừng. Chợt tôi nghe tiếng bà thở dài. Giữa lúc tiếng con mèo đực nào đó với tiếng con mèo cái già nhà tôi đáp lại nhau. Sau đó thì lặng im, chúng bỏ đi đâu mất... Qua thời gian đấy, con mèo cái già trở về nhà. Nó nằm trên bậc thêm sưởi nắng. Tôi thấy người nó to hơn, và có vẻ nặng nề, bữa ăn không hết đĩa cơm. Nó trở nên lười biếng, chỉ suốt ngày cuộn mình nằm ngủ. Bà tôi ngồi tựa cửa, nhìn sang nó, thở dài. Tôi không biết bà đang nghĩ gì, chắc vẫn chỉ có thế thôi! Có tin của cô tôi ở tỉnh nào đấy xa xa. Một buổi chiều, ông bưu điện tìm đến đưa cho bà tôi cái phong bì màu xanh xanh hồng hồng, thơm thơm mùi nước hoa. Tôi cầm nó xăm xoi. Từ bé tôi mới nhìn thấy cái phong bì đẹp như thế, cứ y như... Tây. Tối, ông Hân sang chơi, bà tôi đưa cái thư cho ông đọc. Ðọc xong ông Hân với bà tôi ngồi nói chuyện, tôi nằm ê a hát mấy bài hát trẻ con cũ rích, và ngủ quên từ lúc nào. Hôm sau ông Hân đi đâu đấy, không ở nhà. Ba hôm sau nữa.... Cho đến lúc trời xâm xẩm tối, ông Hân đeo lỉnh kỉnh Õ những cái túi ở đâu đó về thẳng nhà tôi. Uống ngụm nước bà tôi đưa, còn dở dang, ông Hân đứng lên dốc ngược mấy cái túi, các thứ lăn ra giường. Tôi ngạc nhiên giương mắt nhìn. Ông Hân cầm con búp bê tóc vàng: "Con búp bê này, dì Mân gửi cho cháu. Cầm lấy mà chơi!". Tôi ôm em bé búp bê, ngỡ như là trong tưởng tượng. Lần đầu tiên, tôi thấy bà tôi cười. Ông Hân phá bụi mây ngăn giữa hai nhà, tôi chạy loăng quăng như con loi choi mà ngồi chơi với em bé búp bê của mình: "Cháu sẽ gọi là ông ngoại". Ông Hân nghỉ tay vào thềm ngồi hút thuốc, bà tôi ngồi bên cạnh rót nước chè cho ông. Tôi nghĩ, ông Hân như cái cột lắp cánh cửa sắp rơi ra của nhà tôi, là chỗ cho bà tôi tựa. Năm ấy tôi mười tuổi. Năm ấy con mèo cái già có bộ lông màu xám tro đẻ được ba con. Hai con khoang và một con tam thể. Năm ấy bầy chim lại tìm về làm tổ, hót vang ở khu vườn.
  2. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Gấp gáp với mọi việc đang xoay vòng. Năm trước thôi cũng đã bị tóm xe. Bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Thấy một nỗi dửng dưng hay mình hoá đá. Phải chăng lòng cứng rắn để biến nỗi buòn thành vô nghĩa.
    Nỗi kinh hoàng của chuyến xe bus. Chưa bao giờ ả biết say, chưa bao giờ có cảm giác chống chếnh, gục ngã đến thế. Lòng người ai hay, mệt mỏi, nôn thốc nôn tháo. Một đoạn đường ngắn thôi cũng khiến khuôn mặt ả xanh rớt. Xỉu lúc nào ko hay và chỉ nhập tâm trong đầu. Đừng gục, đừng gục ngã và đừng lùi bước...
    Ai cũng tưởng mình hạnh phúc, vẻ bề ngoài là khuôn mặt giả tạo nếu ai cũng cứ thích nhìn ngiá nó. Ừ, thôi thì cứ cho là thế, thôi thì có gì mà ko tự mỉm cười khi mình cứu mình. Ả cứ làm thế, để được cười, được được thấy nước mắt còn biết rơi rơi.
    Công việc lại tự cho mình gác lại, quan trọng là tinh thần. Xuống sức ghê gớm, lúc nào cũng trong trang thái lâng lâng mệt mỏi. Hôm nay phải xuống cháu yêu mới được, để được cãi nhau, được thơm vào cái má hồng trắng nõn nà ấy. Để 2 dì cháu lại thủ thì măm chè, măm kem và món ốc luộc, xoài xanh. Để ngọ vào cái mũi xinh xinh ấy rùi cắn một miếng. Thế là cảm giác thoải mái nhất, hạnh phúc nhất trong tiếng cười trẻ thơ, sống thật với tâm hồn hơn. Nơi ko còn tiếng cười giả tạo, nơi ko còn lòng đố kỵ ganh ghét, ko còn ghen tị , ko có bóng với gió trong góc hồn người.
    Cơn mưa ào ào chiều qua làm dịu bớt tâm trang lúc đó. Muốn chửi ghê gớm mà lặng thinh. Khuôn mặt ghếch lên phớt đời, còn biết làm gì ngoài gọi 2 cốc trà đá xả tress. Lúc này cũng muốn mưa, mưa đi để xua tan cái hè ngột ngạt, cái oi bức khiến con người bứt rứt. Thèm uống bia quá
  3. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Gấp gáp với mọi việc đang xoay vòng. Năm trước thôi cũng đã bị tóm xe. Bây giờ lại rơi vào hoàn cảnh như vậy. Thấy một nỗi dửng dưng hay mình hoá đá. Phải chăng lòng cứng rắn để biến nỗi buòn thành vô nghĩa.
    Nỗi kinh hoàng của chuyến xe bus. Chưa bao giờ ả biết say, chưa bao giờ có cảm giác chống chếnh, gục ngã đến thế. Lòng người ai hay, mệt mỏi, nôn thốc nôn tháo. Một đoạn đường ngắn thôi cũng khiến khuôn mặt ả xanh rớt. Xỉu lúc nào ko hay và chỉ nhập tâm trong đầu. Đừng gục, đừng gục ngã và đừng lùi bước...
    Ai cũng tưởng mình hạnh phúc, vẻ bề ngoài là khuôn mặt giả tạo nếu ai cũng cứ thích nhìn ngiá nó. Ừ, thôi thì cứ cho là thế, thôi thì có gì mà ko tự mỉm cười khi mình cứu mình. Ả cứ làm thế, để được cười, được được thấy nước mắt còn biết rơi rơi.
    Công việc lại tự cho mình gác lại, quan trọng là tinh thần. Xuống sức ghê gớm, lúc nào cũng trong trang thái lâng lâng mệt mỏi. Hôm nay phải xuống cháu yêu mới được, để được cãi nhau, được thơm vào cái má hồng trắng nõn nà ấy. Để 2 dì cháu lại thủ thì măm chè, măm kem và món ốc luộc, xoài xanh. Để ngọ vào cái mũi xinh xinh ấy rùi cắn một miếng. Thế là cảm giác thoải mái nhất, hạnh phúc nhất trong tiếng cười trẻ thơ, sống thật với tâm hồn hơn. Nơi ko còn tiếng cười giả tạo, nơi ko còn lòng đố kỵ ganh ghét, ko còn ghen tị , ko có bóng với gió trong góc hồn người.
    Cơn mưa ào ào chiều qua làm dịu bớt tâm trang lúc đó. Muốn chửi ghê gớm mà lặng thinh. Khuôn mặt ghếch lên phớt đời, còn biết làm gì ngoài gọi 2 cốc trà đá xả tress. Lúc này cũng muốn mưa, mưa đi để xua tan cái hè ngột ngạt, cái oi bức khiến con người bứt rứt. Thèm uống bia quá
  4. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ sáu, ngày cuối tuần. Cả phòng im lặng. Mọi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.
    Công việc cơ quan thì có mấy đâu. Mà lại chẳng gấp gáp gì. Chẳng hiểu từ khi nào, từ bao giờ, đám công chức giải quyết công việc với trạng thái "lừ đừ như ông Từ vào đền". Bởi vì việc thì có nhiều đâu. Mà hứng chí lên, giải quyết nhanh cái rụp thì sau đấy lấy việc gì mà làm cơ chứ. Vì thế nên cứ phải "củ từ" thôi.
    Bây giờ thì ai cũng "làm tay phải, múa tay trái" thêm chứng khoán nên công việc giải quyết cũng nhanh lắm. Nhanh để có thời gian nghiên cứu chứng khoán chứ....
    Công việc nghiên cứu không sâu. Mọi công văn giấy tờ hả. Xong ngay. Vướng hả. Báo cáo sếp ngay tắp lự. Sau đấy chờ giải quyết. Trong lúc chờ đợi, mở mạng nghiên cứu.....
    Vui phết.
    Mọi người nâng cao tinh thần đoàn kết bảo vệ nhau ghê gớm. Nếu sếp có tìm, không thấy đâu. Có người nói luôn "Nó vừa ngồi đây ấy mà. Chắc toa-let"
    "Quan thì tham mà dân thì gian". Đố ai quản được tám tiếng vàng ngọc đấy. Quản được thời gian nhưng có quản được con người ta đừng làm việc riêng trong giờ không? Đừng bao giờ mơ đến chuyện ấy.
    Mọi người đều lách luật rất chuẩn. Luôn luôn có lý do chính đáng khi ra ngoài. Kết hợp công tác mà.
    Nói vậy thôi. Ai cũng biết công việc ở cơ quan là chính. Là nơi giữ "phần hồn", là sinh mạng của họ. Dù đồng lương còi cọc, nhưng nó lại là chính. Là thể diện của mỗi cá nhân.
    Còn tiền kiếm thêm được chỉ là kiếm thêm mà thôi.
    Nhưng kiếm được nhiều thì cũng sướng, mà sướng âm ỉ......
  5. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Chiều thứ sáu, ngày cuối tuần. Cả phòng im lặng. Mọi người đều bận rộn với công việc riêng của mình.
    Công việc cơ quan thì có mấy đâu. Mà lại chẳng gấp gáp gì. Chẳng hiểu từ khi nào, từ bao giờ, đám công chức giải quyết công việc với trạng thái "lừ đừ như ông Từ vào đền". Bởi vì việc thì có nhiều đâu. Mà hứng chí lên, giải quyết nhanh cái rụp thì sau đấy lấy việc gì mà làm cơ chứ. Vì thế nên cứ phải "củ từ" thôi.
    Bây giờ thì ai cũng "làm tay phải, múa tay trái" thêm chứng khoán nên công việc giải quyết cũng nhanh lắm. Nhanh để có thời gian nghiên cứu chứng khoán chứ....
    Công việc nghiên cứu không sâu. Mọi công văn giấy tờ hả. Xong ngay. Vướng hả. Báo cáo sếp ngay tắp lự. Sau đấy chờ giải quyết. Trong lúc chờ đợi, mở mạng nghiên cứu.....
    Vui phết.
    Mọi người nâng cao tinh thần đoàn kết bảo vệ nhau ghê gớm. Nếu sếp có tìm, không thấy đâu. Có người nói luôn "Nó vừa ngồi đây ấy mà. Chắc toa-let"
    "Quan thì tham mà dân thì gian". Đố ai quản được tám tiếng vàng ngọc đấy. Quản được thời gian nhưng có quản được con người ta đừng làm việc riêng trong giờ không? Đừng bao giờ mơ đến chuyện ấy.
    Mọi người đều lách luật rất chuẩn. Luôn luôn có lý do chính đáng khi ra ngoài. Kết hợp công tác mà.
    Nói vậy thôi. Ai cũng biết công việc ở cơ quan là chính. Là nơi giữ "phần hồn", là sinh mạng của họ. Dù đồng lương còi cọc, nhưng nó lại là chính. Là thể diện của mỗi cá nhân.
    Còn tiền kiếm thêm được chỉ là kiếm thêm mà thôi.
    Nhưng kiếm được nhiều thì cũng sướng, mà sướng âm ỉ......
  6. andinh1111

    andinh1111 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    a nhớ e và thiên thần
  7. andinh1111

    andinh1111 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    01/05/2007
    Bài viết:
    33
    Đã được thích:
    0
    a nhớ e và thiên thần
  8. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Reng .... reng ... reng...
    -Hello ...
    -Nhỏ đó hả ?
    -Yah, nhỏ nè, có chuyện hả anh ?
    -Không có gì, nhỏ khỏe không ?
    -Không khỏe gì mấy, ngày nay bận quá trời, đang ngồi thở tí thì "bị" anh túm cổ
    -Vậy tối anh gọi lại, nghĩ ngơi đi!
    -Nói chơi thôi, không sao đâu, tối nhỏ đi lễ về khuya chắc mệt lắm, không bắt phone, có gì cứ nói giờ đi.
    -Đã bảo không có gì, chỉ gọi hỏi thăm nhỏ thôi.
    - ....
    -À, hôm qua có nhận được thư anh không ?
    -Có!
    -Vẫn không mở ra mà xếp cất như số phận mười mấy lá trước ?
    -Uh huh
    -Ác
    -Lâu rồi
    -....
    -Mà thôi, anh đừng viết thư nữa, mắc công lắm! Nhỏ đã nói nhỏ nhất định không đọc đâu, viết vô ích!
    -Nhỏ không đọc là quyền của nhỏ, tiếp tục viết là quyền của anh. Và anh tin rằng, "nước chảy đá mòn", một ngày nào đó, nhỏ sẽ đọc tất cả những gì anh viết
    -Anh lì ghê. Xem thử ai lì hơn ai.
    -Vấn đề không nằm ở chữ "lì" mà nằm ở tấm lòng của một người dành cho nhỏ! Khi nào hiểu được điều đó, tức là lúc nhỏ sẽ đọc thư của anh!
    -Nếu suốt đời này nhỏ sẽ không bao giờ hiểu và sẽ không bao giờ mở những lá thư đó ra đọc, anh nghĩ sao ?
    -Đành chịu vậy. Chưa bao giờ anh thật tình trách nhỏ điều gì cả. Đúng hay sai, mỗi sự việc trên đời đều có riêng một lý do để tồn tại.
    -Lại triết lý ...
    -Không phải là triết lý, chỉ là cách nhìn cuộc sống của cá nhân anh thôi.
    -Nhỏ thì nghĩ rằng, đời sống quá ngắn, nên sống mà đừng chấp nhất . Giữa những gì được mất, có hay không cũng không quan trọng. Chỉ cần những lúc lắng đọng lòng mình xuống, thở ra và cảm thấy bình an bao vây, vậy là đủ rồi.
    -Lăng kính cuộc đời qua đôi mắt nhỏ chỉ toàn một màu hồng. Rồi một lúc nào đó, nhỏ sẽ chợt nhận ra rằng, màu hồng tuy đẹp thật, nhưng những màu sắc khác hợp lại sẽ tạo ra một mảng cầu vòng đủ màu, tuyệt vời hơn, trọn vẹn hơn. Anh chờ đợi và hy vọng ngày đó sẽ đến. Lúc đó, anh sẽ cho nhỏ biết một điều bí mật của anh.
    -Ừa, nhỏ chờ, và mong rằng anh cũng chờ! Nhưng từ đây tới đó, đừng viết thư cho nhỏ nữa, nha ?
    -Cho anh khất câu trả lời đi ... vì anh không muốn trả lời!
    -Tuỳ anh. Thôi, nhỏ đi lễ. Chúc anh một buổi tối ngọt ngào
    -Chúc nhỏ buổi tối an lành, dễ chịu!
    -Bye anh!
    -Bye nhỏ!
  9. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Em iu của anh,
    Hôm nay, ở đây trời mưa to?
    Anh đang uống Trà sữa, à ko, Lipton sữa mới đúng chứ? cái tên mà em vẫn thích gọi đấy, và cả cái món mà em vẫn thích uống.
    Anh đang ?oghiền? nó, giống như là em ?oghiền? ngày xưa vậy.
    Lipton sữa em pha cho anh lúc nào cũng ngọt, trừ khi em buồn, Lipton nhiều hơn sữa. Mùi Lipton xông thẳng vào mũi anh. Lipton sữa ko còn ngọt! Em bảo làm thế cho anh chừa, đừng chọc giận em lần sau!
    Anh cười.
    ? Ngày xưa anh ko thích Lipton sữa? Nhưng anh vẫn uống vì nó là của em pha!
    Em đã bảo: Em thích Lipton sữa. Anh thích em. Vậy thì anh cũng thích nó!
    Em lúc nào cũng con nít! Nhưng anh thích như vậy!
    ... Khi nào chúng ta chia tay?...
    ... Khi anh đi khỏi nơi này...
    Em thích mưa. Thích mơ mộng. Thích cùng anh đi dạo dưới mưa. Nhưng khi nào dạo mưa về xong em cũng bệnh. Làm anh còn mệt hơn cả em.
    Anh ko thích những cơn mưa của em. Anh bảo vì nó làm em anh buồn.
    Em cười, làm sao em có thể buồn khi được cùng đi dạo mưa với anh. Pát phố như thế mới lãng mạng, anh nhỉ?
    Lipton sữa làm anh phát ngấy. Thế mà ngày nào em cũng pha. Em biết anh ko thích Lipton sữa, nhưng anh thích em pha, đúng ko anh! Thật khổ thân anh vì em chỉ thích mỗi Lipton sữa.
    Ngày anh đi. Hôm ấy cũng có mưa.
    - Dạo mưa lần cuối phải ko anh? Pát phố cũng là lần cuối? ?" Em cuối đầu nói nhỏ.
    - Ai bảo em thế? ?" Em anh đang buồn, anh biết là thế.
    Trước khi đi, em bảo anh đợi. Ði ra, trên tay em là hai ly Lipton sữa.
    - Ly Lipton sữa cuối cùng em pha cho anh.
    - Lipton nhiều, sữa ít, em buồn à?
    - Từ nay anh đừng làm điều gì mà mình ko thích. Ðừng chiều em như vậy nữa...
    Em đẩy anh lên taxi, đứng một mình dưới mưa, em vẫy tay nhìn theo chiếc xe. Bóng em khuất dần. Em ko tiễn anh ra phi trường. Em bảo em ghét phút chia tay.
    Mưa nhiều quá ướt cả mặt em? Hay em đang khóc?
    Anh đi rồi.
    Ai cùng em dạo mưa?
    Ai cùng em pát phố?
    Ai uống Lipton sữa em pha?
  10. hoa_xuong_rong_81

    hoa_xuong_rong_81 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2004
    Bài viết:
    1.395
    Đã được thích:
    0
    Hai quần giàn j. Hai đôi dép tông. Hoành tráng bước trên phố. Sao mà nhìn lại đáng yêu thế không bít. Ngó qua chợ, có cái quần sooc bò đẹp quá, mà Bác Hồ đi tận trên Cao Bằng chưa về đến Ao Gươm. Chúng mình nhìn nhau tiếc rẻ, thôi lần sau đến mang theo tiền chắc là chẳng còn đâu, nghèo khổ thế. Uớc gì lúc đó có máy in tiền nhỉ. Tha hồ mà mình vác những đồ mình thích. Ai vào chợ mà ko sướng đâu, nhất là con gái. Mình bảo, con gái thích được vào chợ, thích mua sắm, thích ăn uống. Hihihi. Thích lắm mình à, thôi ko mua được đồ thì mưm mưm vậy, ăn cho no còn về chứ ko trời đổ mưa

Chia sẻ trang này