1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Độc thoại trong đêm tối

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi Larra, 04/08/2003.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    Nếu là tôi, tôi sẽ thay cụm "cảm nhận quá tốt.." thành "quá nhạy cảm..." và "làm hại " thành "làm đau" ... ()
    to LARRA : lai vô ảnh, khứ vô hình thế này, đúng là "độc ác" và ... "nhẫn nhục"
    The Mirror Has Two Faces.
  2. twofaces

    twofaces Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/08/2003
    Bài viết:
    316
    Đã được thích:
    0
    ....

    Đêm!
    Hắn choàng tỉnh giữa cái oi nồng mùa hạ, bức bối và nóng nực. Có lẽ một ngày mệt mỏi và chán chường khiến con tim nhỏ không thể yên bình trong thanh tịnh.
    Một ngày lang thang, đi khắp cùng ngõ ngách, gặp mưa, nắng. Cười cũng nhiều...
    Mà thực ra thì có gì to tát, là nghiêm trọng đâu, nhưng với một con người "không bình thường" như hắn, hắn thấy bất ngờ, thấy hẫng.
    Đã tưởng có một cái gì gì lạ lẫm, tinh khiết trong dị biệt. Tiếc thay hiện thực cũng chỉ bình thường và trần trụi giản đơn. Cái tủn mủn, cái nhỏ nhỏ kia xuất hiện hơi sớm và bất ngờ nơi miền lạ khiến hắn thấy thất vọng, thấy tiêng tiếc.
    Ngoài 20, va chạm XH đã định hình một phong cách sống, có những nguyên tắc riêng, kỳ quái và lập dị. Dị ứng với sự áp đặt và chủ động, thích hành động độc lập và tự nguyện, căm thù cảm giác chi phối của người. Và, trong hắn quan niệm giản đơn, một người bạn của hắn phải là một người "cao quý" , cao quý theo cách nghĩ riêng hắn.
    Không hiểu sao, hắn thấy lờ mờ có một điều chi tác động, hắn sợ, sợ bản thân thay đổi, mà hình như dạo này hắn cũng khác nhiều...
    Hình như hôm nay, hắn nếm đủ hai mùi tối kỵ, hắn buồn, buồn và thất vọng. Cũng có thể là do cái tư duy nhạy cảm của hắn quá tưởng tượng ra một cái gì đó trong trẻo quá để rồi phải bỡ ngỡ, phải chán chường. Hắn độc đoán, lạnh lùng và khắc nghiệt, muôn đời vẫn thế.
    Con người hắn là thế, trầm mặc, sâu những dễ dàng bùng nổ. Hắn có hy sinh tất cả để chăm chút cho một bức tranh, nhưng cũng sẵn sàng xé toạc nó và ném toẹt vào quá khứ, chỉ bởi một nốt loang phản cảm, có khi là tưởng tượng, mà hắn thấy thoáng hiện trên tranh.
    Đêm nay trời vẫn nhiều sao, nhưng hình như, ở phía góc nhỏ xa xa kia, một vì sao đã chết. Trời vẫn lung linh và rực rỡ, vô cùng và vĩnh cửu khi khuyết đi vâng sáng đơn độc của ngôi sao nhỏ.
    Bỗng nhiên, hắn thấy cơ thể mình nhầy nhụa, nhớp nháp, hắn muốn tắm.
    Tia nước mát lạnh từ vòi sen thấm đẫm khắp người làm hắn thấy khoan khoái vô cùng. Hắn chợt nhận ra dạo này mình đang gầy đi nhiều lắm, xanh xao và xơ xác. Từ ngày mai, mình sẽ chăm chút cho mình nhiều hơn, sẽ thay đổi chút chút.
    Cơn nhó nhẹ khẽ mơn man, hắn nhắm mắt, mỉm cười, nhẹ buông mình vào giấc ngủ. Có ai đấy bắt gặp hắn lúc này, chắc sẽ cảm được sự trong trẻo và thanh thản diệu kỳ.
    The Mirror Has Two Faces.
  3. Winter_Of_Man

    Winter_Of_Man Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    29/11/2002
    Bài viết:
    808
    Đã được thích:
    0
    ặ kơa, nghâ nhiỏằu thỏ , trặỏằ>c mỏt cỏằâ mong cho vỏằƠ làm fn sỏp tỏằ>i trót lỏằt và thi lỏĂi qua hỏt cĂi 'Ê nhặng màn trỏằi 'êm khiỏn con ngặỏằi ta nghâ 'ỏn thỏưt nhiỏằu thỏằâ , nhặng 'ỏằf xem, chỏng mỏƠy cĂi thỏằc hiỏằ?n 'ặỏằÊc khi trỏằi lỏĂi sĂng 'Âu
    TRỏằoI CHO HAI NỏằơA
    L? EM V? ANH
    Tỏằê HAI MỏÂNH Vỏằ
    THÁCH TA GH?P L?NH ...

    Nỏu chỏằ? có lòng tin thôi ... chặa 'ỏằĐ !!!
  4. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Sự thanh thản diệu kỳ ? Con người ta không thể đạt đến sự thanh thản bằng cách tắm gội. Quá khứ, dù hạnh phúc hay đau khổ, phồn hoa hay tiêu điều, nặng nề hoặc nhẹ nhàng đều là vô giá đối với ký ức, cái giá trị khiến con người có thể cất lên tiếng nói ?oTôi?. Quá khứ ... vốn không thể gột rửa được, và cố gắng gột rửa nó còn là một sự ngu xuẩn, cũng như ý muốn tự tóm lấy tóc mình quẳng mình lên trời ... nó là gốc rễ, tách rời nó, hiện thực trở thành một đám lầy nhầy, trong veo và trơn tuột ...
    Đấy là ý nghĩ của tôi trong đêm qua khi cái thực tế khắc nghiệt đổ xô đến và muốn đứng vững, tôi lại phải dùng đến một số khả năng mình đã luyện tập được. Thậm chí tim tôi không hề đập nhanh ... khi tôi cần, tôi trọn vẹn như một tảng đá.
    Bây giờ những đêm và ngày, bóng tối và ánh sáng trở nên đẹp lạ lùng ...Tôi hiểu rõ nhiều cảm xúc hơn cũng như cái gọi là lòng khát khao cuộc sống. Tôi say sưa nhìn những tán lá xanh rờn chói chang của ban ngày và cũng những tán lá đó, ban đêm trở nên thâm thẫm, khép mình. Trí óc tôi vượt ra khỏi căn phòng mỗi chiều bốn mét và đi thẳng lên mãi, đến khi cây roi bên cửa sổ thành bé tí, con phố tôi ở, cái hồ Thuyền Quang, rồi cả Hà nội cũng nhỏ xíu thì tôi tự hỏi có gì đang bay lượn ở quanh tôi ? Lúc ấy con sông Hồng chỉ là một nét lượn cong mềm mại, về phía xa kia là biển ... Hơi chếch về phía Nam, là ngọn nguồn, là quê hương của bố ... Bao nhiêu là năm tháng đã trôi qua ... Bao nhiêu là giấc mơ đã trôi qua ... Có thể bạn nghĩ, bạn sẽ không đến được mùa đông, nhưng tôi thì đã biết rõ ràng mùa đông của mình.
    Everything must come to an end ... chẳng còn được lâu. Lúc ấy, có thể tôi sẽ không cần đến đêm nhiều như bây giờ, không còn cần những ảo tưởng tuyệt đẹp để chống chọi lại, để mình trôi nổi ... Lúc ấy, năm tháng cứ việc đến rồi đi, như cát trên một bàn tay mở rộng ... Đấy là chuyện sau này, còn bây giờ tôi chỉ có một mục đích, nó như đỉnh một hình chóp sáng và tất cả trong tôi không thể vượt quá, luôn trở về cái đỉnh đó. Cũng còn thời gian, vì thế tôi đã làm cái việc tôi cần làm, như một sự đền bù nho nhỏ cho chính bản thân. Tôi biết không bao giờ tôi làm được như thế nữa. Tôi đọc một tản văn về vẻ đẹp của hoa lan, và thấy đúng là những bông hoa lan dại luôn đẹp nhất, bởi nó có được cái tinh khí của trời đất, quan trọng là nó trở nên đẹp không phải là do muốn người ta ngắm nó, mà chỉ vì nó cần phải đẹp như vậy. Tôi đang trân trọng cái giây phút này biết bao ...
    Cái mong muốn mãnh liệt nhất trong tôi lúc này, chính là muốn bạn hiểu tôi. Rõ ràng đó là điều bất khả, bởi vì bạn thậm chí không tin nổi những cái hiển hiện trước mắt, bạn bị bối rối bởi kẻ đến từ một thế giới khác biệt, thôi thì tôi cũng chấp nhận. Trước kia chưa bao giờ tôi nghĩ tôi lại chấp nhận được nhiều đến thế, chưa bao giờ tôi nghĩ trong lúc đó tôi lại có thể hoàn toàn êm dịu và mỉm cười. Thật là ngọt ngào, thật là hạnh phúc được thấy sau bao nhiêu điều đã xảy ra, tất cả những gì từ trước đến giờ tôi gìn giữ đã không mất đi, không trở thành vô ích ... Thời gian sẽ trả lời tôi.
    I pray to God that it won't be long.
  5. Ngoai_tinh_trong_mo

    Ngoai_tinh_trong_mo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/12/2002
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0

    Kéo cái Độc thoại này lên trang 1 để chiều đọc tiếp ! Viết hay thật !
  6. virusHiV

    virusHiV Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    15/07/2003
    Bài viết:
    396
    Đã được thích:
    0

    Người ta đôi khi không hiểu rõ chân giá trị của một vật. Có khi thấy thích thú, thấy háo hức với cái vỏ thẩm mỹ bên ngoài mà không chú ý, hoặc không cảm nhận được giá trị bên trong.
    Độc thoại, ừ, thì cũng là nói ra cho nhẹ lòng, cho thanh thản. Ở đời cái thường nhan nhản, cái lạ, cái tinh chẳng có là bao. Dám đâu được người đồng cảm, mong gì ai đó hiểu, sẻ chia.
    Có mình hiểu mình cũng đã là tốt lắm rồi .....
    Hay ư, ha ha, nuột nà câu chữ mà
    Xúc động ư, hi hi, màu nước mắt ở ngoài một con tim mạnh mẽ
    Mùi mẫn ư, là kết quả của sự diễn đạt quá đích xác nỗi khổ đau...
    Larra, mừng cho bạn đã đủ định lực để đối diện với đêm đen, để chờ ánh nắng. Có lẽ, bạn chỉ đến được đích với chính nỗ lực và bản năng mãnh liệt của riêng bạn. Bởi bạn ko muốn, hay ko tầm thường hoá nhu cầu bản thân cũng như ngôn ngữ để người đời có thể cùng chia xẻ...
    Độc thoại trong đêm
    Độc thoại ..............

    Khục ()
    Thật buồn khi người ta chỉ nhìn thấy cái khung đẹp, vải căng xịn với thuốc vẽ cao cấp mà không nhìn thấy chút chút giá trị của bức tranh ...
    Chậc .
    Được virushiv sửa chữa / chuyển vào 11:45 ngày 11/10/2003
  7. Ngoai_tinh_trong_mo

    Ngoai_tinh_trong_mo Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/12/2002
    Bài viết:
    189
    Đã được thích:
    0

    Lạ thật đấy ! Nhiều người xa lạ mà sao tâm trạng , cảm xúc giống nhau đến thế được nhỉ ?!!? Trùng lặp quá ... tôi đọc tâm sự của Larra tôi thấy mình trong đó ?!!? Ngôn ngữ sâu sắc của tác giả khiến tôi giật mình nhớ về quá khứ - đau quá là đau !
    Lẽ ra tôi nhắm mắt cho quá khứ được bụi phủ mờ theo thời gian . Tôi cắm đầu , cắm cổ lao về phía trước . Tôi chấp nhận để mình cuốn theo chiều đó ! Nhưng khi đọc lại cái " Độc thoại " này tôi cảm thấy hình phạt nặng nề nhất dành cho tôi chính là năm tháng qua !
  8. GreenPeace

    GreenPeace Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    Ánh nắng chiều đang dần tắt, hắt một thứ ánh sáng mờ mờ, ảm đạm, hơi lấp lánh, lung linh. Qua những tán cây lại mang một màu xanh óng, dịu mát, hòa lẫn với bầu trời xanh biếc, phản chiếu sắc trong suốt của mây. Gió mơn man, âu yếm chạm nhẹ đôi má hây hây?ánh lên sắc hồng của nắng. Ngày tháng vẫn dần trôi?hững hờ?
    Trở về với đêm....gặp lại chính mình...
    Đêm tối giăng mờ mịt, bầu trời phủ đầy mây. Bàn tay khô ráp khẽ chạm nhẹ trên má, như soi thấu cả sự bối rối trong lòng. Một làn gió nhẹ khẽ lướt qua, chốc chốc lại lay nhẹ tấm rèm mỏng, qua ánh trăng vàng phản chiếu, mọi thứ như lung linh, huyền ảo lạ kỳ. Đêm khiến ta cảm nhận rõ nỗi cô đơn, xa vắng trong lòng. Ko giống như khi mặt trời hồng có thể làm trái tim ta nóng bỏng, nồng nhiệt hòa với những sôi động của cuộc sống hàng ngày.
    Đôi lúc vẫn chờ trong đêm có một điều kỳ diệu? vụt lên, bừng sáng cùng tiếng nhạc dịu dàng nhưng day dứt mãi ko thôi. Ánh trăng mờ mờ rồi tắt hẳn, cảm giác chỉ sau một giây, mọi vật đã hoàn toàn thay đổi, cùng ca vang bản hòa tấu êm ái của bình minh.
    Giật mình choàng tỉnh dậy sau cơn mơ?sau những vui buồn lắng đọng?Ngẫm lại sẽ chỉ còn mình ta? rong ruổi với thời gian.
  9. GreenPeace

    GreenPeace Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    09/10/2003
    Bài viết:
    3
    Đã được thích:
    0

    Lạc bước trên con phố đông người, trong mắt chỉ thấy những bóng hình chập chờn, lúc ẩn lúc hiện. Những gì có cảm giác thân quen đã trôi qua tưởng chừng thật ngắn ngủi. Mọi thứ chợt trở nên mong manh, dễ vỡ đến ko ngờ. Đêm vẫn đang đợi ta?an toàn và đầy bí ẩn.
    Trong đêm tối thăm thẳm, ánh sáng phát ra từ những vì sao như đang gắn kết lại với nhau, nối thành một vầng sáng diệu huyền, mỏng như dát bạc. Chỉ cần nhìn thật lâu?nhìn trong yên lặng?vầng sáng ấy sẽ nâng ta lên, kéo ta trôi tuột trong cái khoảng không sâu thẳm đến vô cùng.
    Nhẹ bẫng ko còn cảm giác, ko còn những âu sầu, những lo lắng, đau đớn hay tiếc thương....Ta đang bay vào bầu trời, vào thế giới của bình yên, mong ước.
    Biến lấp lánh, sóng biến rực rỡ muôn màu. Ta đang ở đây, chìm trong yêu thương, nũng nịu trong vỗ về an ủi. Ta bay lên cùng đôi cánh, có lúc kiêu hãnh?có lúc thảnh thơi phiêu diêu giữa đất trời. Những tia sáng lóe lên trong đêm, làm cháy bùng khát khao được sống với lòng mình, sống ko dối gian, kìm nén. Dưới kia, sóng biển vẫn gầm lên, xô thành từng lớp bọt trắng xóa. Biển đang khóc hay hát mãi ko thôi???
  10. Larra

    Larra Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    28/10/2002
    Bài viết:
    2.015
    Đã được thích:
    0
    Một bóng tối thực sự, trong đêm. Trước mắt tôi là điểm sáng duy nhất trong phòng - một cái màn hình vi tính. Nó chỉ đủ sáng để người ta nhìn và đọc được chứ không soi rõ được vật gì cả. Căn phòng tôi đang ngồi rất nhỏ hẹp nhưng bóng tối đặc quánh xung quanh tạo nên một ảo giác về không gian rộng lớn, bởi khi tôi nhìn vào cái màn hình màu xanh thì cảm nhận về bốn bức tường biến đi, nó như không tồn tại và không gian mở rộng về mọi hướng một cách lạnh lẽo và đột ngột, đó là một sự thay đổi từ một thế giới của sự hữu hạn đến cõi vô cùng.
    Một mình đứng trước các câu hỏi. Cái nguồn sáng đối diện với tôi chứa đựng trong nó sự phán xét một cách nghiêm khắc. Có cần phải như thế không ? Sự chân thành vốn là một khoảng chật hẹp và lòng tự yêu mình bao giờ cũng có xu hướng tạo nên những vòng rào cản chắc chắn để bao lấy nó. Đành rằng thế, nhưng có cần thiết không cái công sức hao tổn biết bao nhiêu năng lượng để dẹp bỏ nó ? Và để làm gì ? Câu trả lời là không đơn giản và dễ dàng ...
    Cũng còn tuỳ từng hoàn cảnh và từng cá tính ... Tuỳ lúc nữa, như lúc này đây, tôi chỉ muốn được thư giãn và có cảm giác nếu ngước lên, thì sẽ thấy được vô vàn các vì sao. Chúng ở đó từ khi ta sinh ra và vẫn còn ở đó khi ta rời khỏi mặt đất này. Nhưng chúng không phải là bất tử, nếu so với vũ trụ bao la và vẫn còn đầy bí ẩn thì các ngôi sao cũng chỉ là những thực thể nhỏ bé có đời sống, giống như chúng ta. Có thể chúng cháy và phát sáng rực rỡ như một Mặt trời, hoặc ngược lại lang thang trong tăm tối ở những vùng hoang vu và lạnh lẽo ngoài rìa các hệ thiên hà, nhưng bao giờ bên trong chúng, những quá trình chuyển hóa năng lượng vẫn xảy ra đều đặn và mãnh liệt.
    Chúng chắc là không muốn sinh ra chỉ để rồi mất đi. Trong từng giây từng phút, khắp vũ trụ luôn có những vụ bùng nổ, luôn có những ngôi sao mới ra đời. Những ngôi sao nhỏ này sự phải tự tìm lấy quỹ đạo cho riêng mình. Nó có thể vào được một đại gia đình ấm cúng như một Thái dương hệ, hoặc yên ổn làm một hành tinh hay một vệ tinh của một hệ sao nào đó, có khi bước vào cuộc đời cô đơn và phiêu lưu đầy lửa và gió như là một sao chổi, hay rủi ro kết thúc hành trình tại một hố đen ...
    Nếu tình cờ rơi vào Trái đất, nó sẽ mang tên một ngôi sao băng, nhiều khi vỡ tiếp ra thành từng mảnh nhỏ hơn nữa, vẽ lên những vệt lửa dài trên bầu trời. Phải chăng vì mang trong mình nhiều nỗi bất hạnh của cuộc đời ngắn ngủi mà nó có được cái sức mạnh khiến cho con người khi nhìn thấy nó, thường đặt thầm một ước mơ ?
    Nhưng không chỉ có những ngôi sao băng của nỗi buồn và sự chia ly. Không thể nào chỉ có những ngôi sao bị vỡ ra, văng đi khắp nơi theo những định luật khắc nghiệt và chính xác. Trong muôn vàn đường cong phức tạp và dài vô tận vô cùng mà các vì sao phải trải qua, ắt hẳn có lúc hai ngôi sao sẽ gặp được nhau và gắn bó mãi mãi, quay cùng nhau quanh một tâm điểm cho đến khi nhập lại, trở thành một khối vững chắc, một vì sao duy nhất.
    Người ta gọi đó là ngôi sao đôi.
    I pray to God that it won't be long.

Chia sẻ trang này