1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đôi điều về " Tính cách Mỹ "

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi Leng_keng, 19/06/2003.

  1. 0 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 0)
  1. ftuguard

    ftuguard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    975
    Đã được thích:
    2
    Sáng tạo có phải là tính cách đặc trưng của người Mỹ không?
    Có phải người Mỹ thích bạo lực không?
    http://www.ttvnol.com/forum/t_202935/3a?0.0186429
    Được ftuguard sửa chữa / chuyển vào 14:04 ngày 22/06/2003
  2. thosan

    thosan Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    12/06/2003
    Bài viết:
    914
    Đã được thích:
    0
    Tất nhiên sáng tạo không phải là đặc trưng của tính cách Mỹ.bất cứ dân tộc nào cũng có tính cách sáng tạo cái này hay cái khác,người Mỹ sáng tạo hơn các nước khác bởi vì họ có sự hậu thuẫn khá lớn do nền kinh tế và xã hội Mỹ đem lại
    còn thích bạo lực thì càng không đúng,đó chỉ là 1 phần nhỏ trong xã hội Mỹ mà thôi. Người Mỹ ngày nay nói chung được nhìn nhận là cởi mở, thẳng thắn, khá nồng nhiệt và dễ dàng tạo lập quan hệ bạn bè. Tính cách ấy một phần do bắt nguồn từ xuất xứ, một phần do ảnh hưởng của các quan hệ xã hội. Không chỉ ưa thích chuyện trò với nhau một cách tự nhiên thoải mái, người Mỹ có thể mạnh dạn khơi màn bắt chuyện với người hoàn toàn xa lạ. Người nước ngoài tới Mỹ đôi khi ngạc nhiên vì trên máy bay, tại bến chờ xe buýt hoặc trong một tiệm ăn trưa có người Mỹ xa lạ cười với mình một cách thân thiện, song nếu người đó cười lại, rất có thể đó là khởi đầu của một đối thoại thú vị. Người Mỹ quan niệm giao tiếp xã hội ít nhất cũng tạo cho người ta cảm giác vui vẻ, dễ chịu, còn nhiều hơn là thu nhận được những hiểu biết mới về con người, về thế giới. Chính vì vậy, thanh thiếu niên Mỹ được quan tâm dạy dỗ cách giao tiếp với mọi người, cách nói chuyện lịch sự và cách giữ cho các cuộc đối thoại trôi chảy, không bị gián đoạn, cũng không để cho người đối thoại với mình ở vào thế bí hoặc e dè, thiếu tự nhiên khi trò chuyện. Tuy nhiên, nếu một người quá huyên thuyên nói hết cả phần đáng ra để cho người khác nói thì người đó bị đánh giá là ích kỷ. Ngược lại, người nào nói quá ít thì bị cho là thiếu ý thức trách nhiệm, không có tinh thần tập thể và đó là biểu hiện của bất lịch sự. Nếu trong cuộc gặp gỡ có nhiều gương mặt mới,mọi người đều thấy mình có bổn phận phải tự giới thiệu ngay từ những phút đầu tiên với người khách chưa quen biết. Một khi đã ngồi bên cạnh với một người mới xuất hiện, trách nhiệm của người chủ hoặc người đã có mặt từ trước là phải chủ động giới thiệu hoặc nói chuyện, giúp cho người tới sau còn xa lạ với bầu không khí chung không bị "khớp". Cũng như người Âu, người Mỹ rất tránh những câu hỏi về đời tư, ví dụ bao nhiêu tuổi, tại sao chưa lập gia đình, tại sao ly dị, tại sao không có con, vì sao đầu bị hói, vì sao không đi lễ nhà thờ, lương tháng bao nhiêu ...
    Một điểm đáng chú ý của người Mỹ là họ rất có tinh thần tôn trọng pháp luật. Mọi mối quan hệ cá nhân với cá nhân, cá nhân với chính quyền, công ty này với công ty khác nếu có trục trặc là rất có thể được xem xét, phán xử tại tòa án. Vì vậy, người ta nói không đâu trên thế giới này nhiều tòa án như ở Mỹ, cũng không đâu nhiều luật sư như ở Mỹ. Nếu ở Tây âu, mua bảo hiểm là nhu cầu thiết yếu của dân chúng thì ở Mỹ, ngoài việc mua bảo hiểm còn có việc thuê luật sư vì trong tâm lý, người ta luôn bị ám ảnh có thể bị kiện cáo bất cứ lúc nào và nếu không có người biện hộ tin cậy, có thể bị thua thiệt bất ngờ vì những duyên cớ không lường trước được. Sự hiện diện của giới luật sư, một mặt có tác động tốt cho việc bảo vệ công lý, mặt khác cũng gây ra những sự phiền nhiễu, rối rắm và hao tiền, tốn của. Mặc dù vậy, người Mỹ có thể không tin vào chính phủ, không tin thậm chí cả cha mẹ, anh chị,vợ con, nhưng có một người duy nhất bao giờ cũng được tin cậy hoàn toàn, đó là luật sư riêng của họ. Chính vì luật sư là nghề được trọng vọng, lại có thu nhập cao ổn định nên hàng năm có khoảng 40.000 người thi lấy bằng luật để ra làm luật sư.
    Người Mỹ biết tôn trọng lời hứa. Nếu nhận thấy điều gì có thể làm được, họ hứa và thực hiện cho được,những điều gì cảm thấy khó khăn, không cho phép hứa hẹn thì họ trả lời "không", khác với người Nhật, dù rõ ràng phải trả lời "không" nhưng lại cố tìm cách tránh né. Chính vì vậy, khi bị người khác thất hứa, người Mỹ có thể giận dữ và hủy bỏ quan hệ.
    Trong bữa ăn tại nhà hàng, được dịch vụ chu đáo, ân cần của các nhân viên bồi bàn, người ta ăn uống rất tự nhiên, thoải mái, không kiểu cách, khách sáo. Người Mỹ uống rượu mạnh và hút thuốc nhiều. Hút thuốc trong bữa ăn tại nhà hàng là điều bình thường, không bị cấm đoán. Nói vậy không có nghĩa là không có những phép tắc lịch sự tối thiểu cần được tôn trọng. Xin nêu một vài ví dụ :
    - Khi vào nhà hàng, người bồi bàn sẽ đon đả đưa khách tới bàn thì người được mời bao giờ cũng theo người bồi bàn, còn người đãi tiệc đi sau.
    - Túi xách đem theo không đặt trên bàn.
    - Nếu món ăn tùy chọn, người được mời chọn trước, người đãi tiệc gọi bồi bàn, đầu tiên kêu món ăn người bạn đã chọn rồi mới đến món mình chọn và bồi bàn sẽ tự động đặt món ăn đúng chỗ cho mọi người.
    - Nhai món ăn phải kín miệng và nuốt xong mới nói. Không húp nước xì xụp.(thử cho mấy ông Mỹ này ăn phở xem có xì xụp không)
    - Tránh hỏi người khác khi người ấy vừa cho thức ăn vào miệng.
    - Tránh chồm mình qua bàn để lấy thức ăn, nếu thức ăn ở xa, nhờ người ngồi cạnh lấy giùm vẫn tốt hơn.
    - Nếu có phụ nữ ngồi chung bàn, muốn hút thuốc phải xin phép. Không phun khói thuốc ngang mặt người khác. Chỉ búng tàn thuốc vào cái gạt tàn.
    - Khi uống nước không súc miệng tạo thành tiếng kêu.
    - Không xỉa răng ngay tại bàn ăn (và nói chung ở nơi công cộng).
    Ăn uống ở nhà hàng, ngoài tiền ghi trong hóa đơn, người khách nhất thiết phải trả tiền boa (puộc-boa hay người Mỹ còn gọi là tipping), cho tiền boa là một tập tục quen thuộc từ chỗ tự nguyện rồi trở thành bắt buộc ở Mỹ.
    Cũng cần biết rằng trong những trường hợp dưới đây không phải trả tiền boa :
    - Nhân viên giặt ủi của khách sạn.
    - Người khuân vác là nhân viên của hãng hàng không mặt đồng phục in hoặc thêu tên hãng.
    - Tài xế xe buýt.
    - Chiêu đãi viên hàng không.
    - Người chủ hay viên quản lý nhà hàng, tiệm ăn, thẩm mỹ viện...
    - Nhân viên của các câu lạc bộ tư nhân hay các tổ chức tư nhân.
    ở Mỹ thời gian quý như tiền bạc. Người ta luôn cảm thấy thiếu thời gian nên việc sử dụng thời giờ khá chặt chẽ theo chương trình định trước. Muốn gặp gỡ, làm việc với ai, người ta phải gọi điện thoại liên hệ trước và khi đã thỏa thuận được thời điểm thì nhất thiết phải có mặt đúng giờ. Sự sai hẹn, có khi chỉ 5 phút là điều bất lịch sự mà một số người đã quen sử dụng rành rọt thời gian có thể tức giận, hủy bỏ cuộc gặp gỡ. Do dó nếu có nguy cơ đến trễ hoặc vì lý do đặc biệt không đảm bảo đúng giờ hẹn, phải bằng mọi cách báo sớm cho người đã hẹn biết, tế nhị xin lỗi và xin đổi hẹn. Khi được mời tham dự tiệc tùng, hội hè, người khách phải có mặt đúng giờ nếu đó là bữa cơm trưa hoặc cơm tối, Những trường hợp sau khách phải đến sớm một vài phút : đám cưới, tang lễ, xem biểu diễn nghệ thuật, thể thao, dự lễ khai mạc, hội thảo, thánh lễ nhà thờ. Chỉ có ba trường hợp được phép đến bất cứ lúc nào trong khoảng thời gian quy định là tiệc trà, tiếp tân và tiệc đứng (****tail, party).
    Hello,anh sờ tí sao em không đồng ý!!!! (Lionel Richie)
  3. Leng_keng

    Leng_keng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2003
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    ...
    . Người Mỹ uống rượu mạnh và hút thuốc nhiều. Hút thuốc trong bữa ăn tại nhà hàng là điều bình thường, không bị cấm đoán...
    Hello,anh sờ tí sao em không đồng ý!!!! (Lionel Richie)
    [/quote]
    Từ năm 1971, luật cấm quảng cáo thuốc lá trên các phương tiện thông tin đại chúng được ban hành. Hiện nay ở rất nhiều tiểu bang thuốc lá bi cấm hút tại các nơi công cộng (công sở, nhà hàng , trường hoc?) thậm chí một số tiểu bang thuốc lá còn bị cấm hút tại các khoảng không xung quanh trường học, bệnh viện, các khu chung cư. Trong các cửa tiệm, nhân viên bán hàng có quyền hỏi giấy tờ tùy thân nếu người mua bị nghi là dưới 18 tuổi và còn rất nhiều biện pháp khác. Thậm chí tại một tòa án thuộc tiểu bang Florida, bồi thẩm đoan đã tuyên phạt 5 công ty thuốc lá lớn nhất nước Mỹ 145 tỷ USD bồi thường cho 500-700 ngàn người mắc bệnh đau tim, ung thư phổi và 18 căn bệnh khác liên quan đến khói thuốc lá.
    Với nhiều biện pháp quyết liệt như vậy nên sau 30 năm số người hút thuốc đã giảm hơn một nửa ?" còn 27% (trong đó nam giới là 30% - 2002). Để hình dung chúng ta có thể so sánh với tỷ lệ những người hút thuốc tại Vietnam và một số Quốc gia lân cận như Trung quốc, Nhật bản, Thái lan?là 48% (nếu chỉ tính riêng nam giới tỷ lệ khoảng 80% - Đa số phụ nữ Á châu không hút thuốc).
    Kinh nghiệm bản thân:
    Tôi vốn hút thuốc từ lúc vào học Đại học. Khi tới Mỹ trong gia đình không ai hút thuốc cộng thêm việc mỗi lần hút thuốc là phải chạy ra ngoài làm tôi có ý định bỏ thuốc. Ông già thấy nói con muốn bỏ thuốc mừng húm chạy đi mua nào là thuốc dán, thuốc viên về. Sau một tháng thằng bé ho sù sụ và ốm đi thấy rõ (chắc do Nicotin vào máu từ thuốc hút và cả thuốc dán). Đành phải bỏ thuốc dán chỉ hút không. Đặng tới khi có người yêu, nàng không thích tôi hút thuốc nhưng cũng không bắt phải bỏ. Một lần tới nhà nàng chơi có thằng cháu khoảng hơn 4 tuổi lại chào, tôi bế cháu ngồi lên lòng. Chừng 2 phút ông mãnh đòi xuống và than phiền ?oMồm chú hôi quá?. Ngượng chín người tôi thề sẽ bỏ thuốc và bỏ được thật.

    Theo giải thích của các nhà chuyên môn: những người hút thuốc bị cảm giác thèm thuốc khi lượng Nicotin trong máu xuống thấp và chính nó là chất gây nghiện. Tôi không phản đối, tuy nhiên việc bỏ thuốc không đơn thuần chỉ là việc loại bỏ sự tiếp nhận Nicotin vào trong cơ thể mà còn là sự loại bỏ hàng loạt những thói quen đi kèm với tật hút thuốc: sau khi ăn cơm, uống café, tiếp khách, suy nghĩ?và tất cả những ai hút thuốc đều biết trong một ngày thậm chí chỉ còn 1,2 điếu thuốc gây được cảm giác, còn lại là hút theo thói quen. Lợi ích của sự bỏ hút thuốc như thế nào thì tất cả các bạn đều đã biết.
    Thông qua câu chuyện nói trên tôi thấy để làm một việc gì đó người Mỹ vạch kế hoạch rất cụ thể và kiên nhẫn thực hiện từng bước cho đến khi thành công. Họ là những người rất thích đi nhà thờ nhưng họ lại hết sức duy vật trong suy nghĩ và trong hành động.
  4. ftuguard

    ftuguard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    975
    Đã được thích:
    2
    Tôi chưa đi Mỹ bao giờ nên chỉ biết đến nước Mỹ qua phim ảnh sách báo.
    Tôi muốn hỏi (về bạo lực ở Mỹ):
    1. Việc sử dụng súng tự do ở Mỹ có phải là nguyên nhân chính dẫn đến bạo lực gia tăng ở Mỹ không?
    2. Trong các phim ảnh của Mỹ rất hay có cảnh bắn giết người, liệu chuyện này có xảy ra phổ biến ở Mỹ không?
    http://www.ttvnol.com/forum/t_202935/3a?0.0186429
  5. Leng_keng

    Leng_keng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2003
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Việc sở hữu súng trên xứ Mỹ được chấp nhận từ thời lập quốc. Richard Henry Lee, một trong những người ký vào Tuyên ngôn độc lập của Hiệp chủng quốc, đã từng viết "Để bảo vệ tự do, điều cần thiết là tuyệt đại bộ phận nhân dân phải luôn được giữ vũ khí và được dạy cho cách sử dụng vũ khí ngay khi còn trẻ"
    Dân Mỹ bắt đầu có nhiều súng vào thời nội chiến Bắc-Nam (1861-1865). Chiến tranh kết thúc nhưng chính quyền quên thu hồi vũ khí dẫn đến việc binh lính đem vũ khí về cất tại nhà riêng sau khi xuất ngũ. Hậu qủa của nó là tội phạm lan tràn và một trong những nạn nhân quan trọng nhất là Tổng thống Abraham Lincon.
    Đầu thế kỷ 20, Quốc hội Mỹ ban hành quyết định thành lập Ủy ban quốc gia về việc quảng bá sử dụng súng trường trực thuộc Bộ chiến tranh với mục đích hướng dẫn kỹ năng sử dụng súng cho dân chúng. Hiện nay Hiệp hội súng trường Mỹ có khoảng 2,5 triệu hội viên trên toàn quốc và trở thành một thế lực chính trị lớn tại Hoa kỳ. Chính vì lý do đó việc vận động cấm mua bán súng tại Mỹ là điều không tưởng mặc dù đã xảy ra rất nhiều vụ thảm sát, giết người hàng loạt.(Điển hinh là vụ thảm sát 15 thầy giáo và học sinh ở trường trung học Columbia thị trấn Littleton bang Colorado vào tháng 4/1999)
    Câu hỏi của bạn cũng chính là câu trả lời : Quyền tự do sử dụng súng là một trong những nguyên nhân dẫn đến bạo lực trong xã hội Mỹ. Tuy nhiên việc bắn giết người bừa bãi lại không phải là hình ảnh thường gặp trên đường phố như trong phim ảnh. Đó chỉ là những sản phẩm của các nhà làm phim thương mại nhằm thu hút người xem tới các rạp chiếu bóng. Việc tranh đấu nhằm giảm bớt các hình ảnh bạo lực trong phim cũng được người Mỹ rất quan tâm nhưng kết qủa thu được cũng chẳng là bao - Vấn đề cũng là sự đụng chạm đến những túi tiền khổng lồ của Holywood.
    Ps: tặng 5* cho câu hỏi của bạn.
  6. ftuguard

    ftuguard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    975
    Đã được thích:
    2
    Cảm ơn bài viết của bạn đã đem lại nhiều thông tin bổ ích.
    Tôi rất tò mò về ảnh hưởng của tính cách Mỹ tới tính cách VN. Liệu những người VN sang Mỹ thì tính cách của họ thay đổi thế nào? (chắc là phải khác người Việt sang Úc, cũng khác với người Ấn sang Mỹ?)
    Mối quan hệ trong gia đình, họ hàng thay đổi như thế nào khi sang Mỹ (đối với những gia đình mà cả nhà hoặc cả họ đi Mỹ)? Có chịu ảnh hưởng của tính cách Mỹ không?
    À, mới cả người Mỹ có hay văng tục chửi bậy không?
    http://www.ttvnol.com/forum/t_202935/3a?0.0186429
    Được ftuguard sửa chữa / chuyển vào 02:57 ngày 26/06/2003
  7. Tigris_Corbetti

    Tigris_Corbetti Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    30/05/2003
    Bài viết:
    221
    Đã được thích:
    1
    tớ nghe nói, chưa có kiểm chứng là người Việt có khoảng hơn 2 triệu sống hầu hết ở các nước phát triển. Ở Mỹ thì trên 2 triệu. Tớ đã thử tìm trên net nhưng chưa có số liệu cụ thể. Bạn lấy nguồn ở đâu vậy?

    Tigris Corbetti

  8. netwalker

    netwalker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    3.785
    Đã được thích:
    0
    Thông tin về số liệu bạn có thể cập nhật ở US Bureau of Census.
    Và đây là số liệu người Việt Nam ở Mỹ vào thời điểm 2000 ( pdf file)
    http://www.census.gov/prod/2002pubs/c2kbr01-16.pdf
    1,122, 538 người Việt (nếu tính cả số lượng người có mang dòng máu Việt, người Việt lai các chủng tộc khác sẽ là 1,223,786 người)
    Hy vọng thông tin trên sẽ trả lời được câu hỏi của bạn.
    Chúc bạn vui!
    Hãy nhấn vào đây [​IMG] và vote cho tôi
  9. Leng_keng

    Leng_keng Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    08/05/2003
    Bài viết:
    69
    Đã được thích:
    0
    Tôi sẽ cố gắng trả lời một phần câu hỏi của bạn, phần còn lại mong bạn đọc các bài viết khác trong box này hoặc rải rác ở một số box khác.
    Sau biến cố lịch sử 30/4/1975 rất nhiều người Vietnam di tản sang Hoa kỳ và nhiều nước khác trên thế giới. Tại Bảo tàng viện lịch sử di dân trên Elice Island mốc 1975 được đánh dấu như một đợt di dân lớn vào lãnh thổ nước Mỹ từ các nước Đông dương (khoảng 200 ngàn người). Đến cuối 1989, kết thúc đợt tiếp nhận các thuyền nhân ,khoảng xấp xỉ 800 ngàn người Việt có mặt trên xứ Mỹ. Từ đó đến nay người Việt chính thức tới Mỹ theo các chương trình con lai, HO, ODP, RVO?đưa tổng số người Việt hiện định cư tại Hoa kỳ lên gần 1,7 triệu (so liệu 2002).
    Việc di chuyển sang định cư lâu dài tại Hoa kỳ khiến cho đồng bào Vietnam buộc phải thay đổi rất nhiều thói quen cho phù hợp với tập quán và luật pháp nước sở tại:
    -Ngôn ngữ: Tiếng Mỹ là ngôn ngữ chính thức sử dụng trong các văn bản, trong giao tiếp tại các công sở?Hầu hết những người lớn tuổi sang đoàn tụ cùng con cháu không biết tiếng Mỹ làm cho tuổi già vốn đã cô đơn lại càng cô đơn hơn. Ngay ngôn ngữ Việt do các em thuộc thế hệ sinh ra trên đất Mỹ cũng là thứ tiếng Việt pha trộn với tiếng Mỹ. (Nếu nghe không quen chắc cũng cần có phiên dịch mới hiểu các em nói gì). Tiếng Mỹ trong giao tiếp vốn rất ngắn gọn khiến phần nào làm bạn thay đổi trong cung cách giao thiệp.(Người Mỹ không thích nói dài và nói vòng vèo)
    -Phương tiện giao thông: Xứ Mỹ là xứ của xe hơi và các xa lộ (Người Mỹ làm chủ trên 200 triệu chiếc xe ô tô). Xe chạy trên free way với tốc độ 100-120 km/h khiến bạn phải sử dụng hầu hết mọi giác quan để điều khiển xe một cách an toàn. Chỉ cần một tích tắc bạn lơ đãng cũng có thể xảy ra tai nạn (nhẹ thì hư xe, nặng thì có thể đi một mạch thẳng lên thiên đàng)
    -Làm việc: Ngày làm việc 8 tiếng tuần làm 40 h. Có rất nhiều người Mỹ làm trên 40 h/tuần để được lĩnh tiền phụ trội (8 h tiếp theo tính 1,5 lần và giờ thứ 49 trở đi tính 2 lần). Không đi muộn, về sớm. Trong giờ làm việc kỷ luật lao động rất nghiêm ngặt. Việc vi phạm kỷ luật tới lần thứ 3 rất dễ dẫn tới việc cho nghỉ làm.
    -Quan hệ gia đình: Luật pháp không bắt buộc con cái phải phụng dưỡng cha mẹ già. Việc đưa bố mẹ đến nhà dưỡng lão và con cái đến thăm vào các ngày cuối tuần rất phổ biến. Nhiều cụ không thích nhà dưỡng lão đi thuê phòng sống một mình cũng là chuyện bình thường. (Bạn còn trẻ bạn cần đi làm đóng thuế, chính phủ sử dụng tiền thuế để lập quỹ an sinh xã hội chu cấp cho các cụ già, các bà mẹ độc thân có con nhỏ, những người tàn tật?)
    Những thay đổi lớn theo chiều hướng công nghiệp hoá như vậy khiến cho bạn trở nên hết sức linh hoat, phải biết sắp xếp thời gian cho hợp lý để giải quyết rất nhiều công việc trong một ngày. Khi xảy ra chuyện gì cần thiết phải liên lạc với luật sư để tham vấn nhằm tránh những hậu quả đáng tiếc.
    Việc bảo tồn văn hóa Việt rất được coi trọng: Có rất nhiều hội đoàn nhằm liên kết người Việt vào các sinh hoạt văn hóa truyền thống (giỗ tổ Hùng vương, tết, ngày giỗ các anh hùng dân tộc Trần hưng Đạo, Hai bà Trưng?), các trường dạy Việt ngữ cho các em học sinh, các đoàn hướng đao?
    Ps: Bạn tiếp tục theo dõi chủ đề, câu hỏi của bạn sẽ được trả lời tiếp tục. À bạn làm ơn cho biết có chỗ nào trên thế giới mà người ta không chửi bậy, văng tục chỉ cho mình với nhé.
  10. ftuguard

    ftuguard Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    09/04/2002
    Bài viết:
    975
    Đã được thích:
    2
    Cám ơn bác leng keng về câu trả lời rất hóm hỉnh và thú vị.
    Vote cho cả bài viết lẫn tác giả 5 sao.
    Mình chỉ hỏi câu hỏi buồn cười như vậy vì hôm nọ thấy một con bạn người Mỹ cứ luôn miệng fu..., fu... với cả shi..., shi...nên ngạc nhiên tại sao con gái mà cũng chửi bậy vậy.
    Mình hỏi thêm:
    Ở Mỹ trong business mối quan hệ cá nhân có quyết định success không? Chẳng hạn ở VN, một cty XD tham gia đấu thầu thì quan hệ với chủ đầu tư (cụ thể là đút lót) đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
    http://www.ttvnol.com/forum/t_202935/3a?0.0186429

Chia sẻ trang này