ĐỜI là gì??? Con người ta ai đang sống là đang ở trong ĐỜI. Thế nhưng, mấy ai có thể trả lời đầy đủ được cho câu hỏi ĐỜI là gì? Có những lúc đêm khuya thanh vắng, lại trầm ngâm suy tư : Không có mình, ĐỜI sẽ thế nào nhỉ? Phật giáo thì bảo :" ĐỜI là bể khổ" thế mà sao người ta vẫn luôn tranh giành sự sống để được tồn tại với đời? Kể cả những kẻ tử tội, những kẻ đã từng khinh bỉ coi thường cả mạng sống ma khi gần kề với cánh cửa của Đời cũng phải run lẩy bẩy. Người ta sợ gì khi sẽ được thoát khỏi bể khổ này? Một người bạn vẫn nói "Đời là thế" mỗi khi bàn luận về những thứ mà không bao giờ tồn tại niềm vui và hạnh phúc. "ĐỜI cũng gần như cuộc chiến, mọi người phải tự đấu tranh và tranh giành để bảo vệ mình nếu không sẽ bị ĐỜI giẫm đạp". Lại ngơ ngẩn có phải thê không nhỉ? Chẳng lẽ đời lại là thế : lạnh lùng và tàn nhẫn. Chẳng muốn tin. Nhưng lại không thể không để ý. Sống hết lòng với mọi người, để nhận được sự thất vọng va lợi dụng với những lời ngọt ngào. Đặt niềm tin để rồi người ta vứt bỏ. Sự nhiệt tình, chân thật bị cười là ngu ngốc. Đôi khi muốn sống thật lạnh lùng nhưng cũng chẳng được. Người khác lại bảo "ĐỜI mà, phải có 1 chút nhiệt tình, chân thật cộng với một chút tính toán để người ta không coi thường mình và hết lòng với mình". Cũng có ly! Nhưng sao nghe hơi xót xa. ĐỜI là thế sao?
Đời là gì? ...! câu hỏi thật thú vị, nhưng câu trả lời lại càng thú vị và bất ngờ hơn. 22 tuổi, 22 năm được sống, được biết, được nếm trải, được có những lúc suy nghĩ: "đời là gì?". 22 tuổi, nếu nhìn đời chỉ là "bể khổ" thì có quá là bi quan, bi luỵ, bi nhiều thứ không?. em gái lại o hẳn là 1 người bi quan. nhưng thực sự, 22 năm để biết được cuộc sống, cuộc đời này còn quá ư nhiều điều o như mình thường nghĩ, thường nghe, thường tưởng tượng. cuộc đời còn có chiến tranh đãm máu giữa những quốc gia, giữa những con người. đời còn có sự chết chóc, chia ly sầu thảm. đời còn có những giọt nước mắt, sự thất vọng, chán chường. ..và hẳn đời sẽ o quá đỗi yên bình và hạnh phúc để cho những người trẻ phải nhảy cầu tự tử . rồi có những người sống cả cuộc đời mà day dứt, như sống trong địa ngục. nhưng......... bên cạnh sự chiến tranh sẽ là những ngày của hoà bình tươi đẹp, và rất may mắn em gái đang được sống trong thành phố hoà bình của thế giới. sự chết đi như là 1 sự hồi sinh, để được chấm dứt những chuỗi ngày đau đớn. còn có những nụ cười cho ngày hội ngộ... và 22 tuổi đời, còn xanh lắm ta ơi. hãy trải lòng ra để thấy đời có nhiều nỗi đáng buồn lắm để ta biết vui trọn mình. hãy khóc cho những chia ly, cho những ra đi để chân trọng cho những giây phút cạnh bên. hãy biết quý trọng những gì đang có. và ta ơi yêu quá cuộc đời này dù trước mắt ta còn thấy bao điều chưa hài lòng, bất công, đau buồn.
Mình chỉ xin đóng góp với bạn một bài viết này thôi ... trước khi bạn hỏi "Đời là gì? " ... Sống có ích là gì? Cuộc đời mỗi người dường như đều bắt đầu bằng những câu hỏi. Có câu hỏi đưa người ta đi đến những con đường, có câu hỏi chỉ dẫn người ta vào vũng lầy tăm tối... Sự khởi đầu cho cuộc đời mỗi con người dường như đều bắt đầu bằng những câu hỏi. Chúng ta sẽ làm gì, làm ở đâu? Chúng ta sẽ làm như thế nào? Để rồi sau những phút lao lực kiếm tiền, lại ngẩn ngơ tự hỏi: Vắt kiệt sức mình như vậy để làm gì? Cho mưu cầu cá nhân hay để cống hiến? Tất cả cũng vì một câu hỏi: Ta sẽ là ai? Giống như chú bé câm trong bài thơ của Flora, đi tìm giọng nói của mình. Bạn tôi, tốt nghiệp Đại học Sư phạm, về quê làm một cô giáo làng. Bình yên, nhưng lúc nào cũng bão giông trong tâm trạng. Luôn loay hoay với câu hỏi hạnh phúc là gì? Bình yên đến mức như tẻ nhạt hay liều mình dấn thân vào những cuộc phiêu lưu, thể nghiệm mình trong những thử thách cuộc sống? Nhìn những người bạn khác ở lại thành phố lập nghiệp, bạn tôi buồn và cảm thấy mình bất hạnh. Nhưng liệu bạn ấy có hiểu không: Nhiều sinh viên ra trường ở lại thành phố là quay quắt và ngột ngạt trong những lo âu và bon chen. Lo mất việc, lo cạnh tranh, lo trả tiền thuê nhà, lo lấy chồng, lấy vợ? Lo nhiều quá, người ta không còn nghĩ được cái gì lớn lao hơn nữa. Đầu óc trở nên chật hẹp. Những ước mơ cũng chật hẹp. Còn biết bao thanh niên đang đốt cháy đời mình trong những trận vui suốt sáng, cuộc cười thâu đêm, trong cơn say tràn, trong cuồng điên của thuốc lắc và trụy lạc. Không biết họ có đặt ra câu hỏi về việc họ đang sống thế để làm gì, hữu ích cho ai không? Hay với họ, đơn giản là sống để hưởng thụ, sống mà như đang đốt cháy tuổi trẻ của mình. Một cô bạn nữa, ra trường về quê - một tỉnh miền núi vùng Đông Bắc Tổ quốc - xin việc ở đài truyền hình. Chỉ 36 kg, người bé như cái kẹo nhưng suốt ngày cô vác máy, chạy chiếc xe cà tàng trên những con đường xói lở cheo leo dốc núi để đi đến tận thôn bản làm tin. Gặp cô, mặt gầy rộc, nhưng mắt vẫn sáng long lanh, môi vẫn cười roi rói, tự hào: ?oTao về đây cảm thấy mình đúng là đang Sống. Chúng mày cứ quanh quẩn ở thành phố mãi thế à, cẩn thận kẻo tâm hồn lại bé như con mắt ấy nhé?. Tôi giật mình, chẳng phải cái sự ngột ngạt mà tôi cảm thấy cũng chính là cái con mắt bé, cái tâm hồn bé mà cô bạn cảnh báo kia ư? Ngày xưa, chính cô bạn ấy đã nói một cách "sách vở", rằng: ?oNgười ta sống vì sự hữu ích?. Bây giờ, câu nói ấy đeo bám tâm trí tôi. Là câu trả lời mỗi khi tôi loay hoay tìm đường đi cho cuộc sống. Người ta sống vì sự hữu ích. Điều ấy có phải cũng là một lý tưởng? Tuổi trẻ của thế hệ trước tình nguyện lên đường vì vận mệnh dân tộc. Thời bình, những người mưu cầu cho đời sống cá nhân vẫn nuôi những ước vọng và hoài bão làm được điều gì đó cho cộng đồng. Biết được mục đích việc mình làm, thấy được sự hữu ích trong lao động, vậy là cuộc sống có đủ ý nghĩa. Sao cứ bảo rằng ngày nay không có lý tưởng sống. Hoặc cứ đi tìm nó ở chốn cao siêu nào? Sợ con mắt và tâm hồn bé tí lại, tôi dấn thân vào những chuyến đi, rời xa cái ngột ngạt của thành phố, ngột ngạt của nhận thức và cái nhìn. Đi, thấy cuộc sống rộng rãi và phóng khoáng biết bao. Nếu tôi đã quanh quẩn với những giấc mơ con, những cuộc đời con, từng bi quan hay nghe những giọng điệu bi quan thì một chuyến đi đã cho tôi cái nhìn lạc quan hơn về những điều lớn lao vượt ra khỏi sự chật hẹp của cá nhân mình. Tôi được thấy những con người nhỏ bé khác, với những vận mệnh khác, đang sống cái đời sống nhỏ nhoi nhưng đầy ắp hơi thở. Trên cao nguyên đá Hà Giang với khí hậu khắc nghiệt - địa hình trắc trở - đời sống ngặt nghèo, tôi đã gặp nhiều người trẻ mới ra trường tình nguyện về bản làng làm việc. Họ không có nhiều câu hỏi như tôi, mà sống và làm việc hồn nhiên như cây cỏ. Họ đến nơi đang cần tri thức và sự cống hiến. Trong 256 sinh viên được đưa về, đã có 49 người vào Đảng, 36 người được bầu làm chủ tịch xã. Họ tự hào khi làm được một cái bể nước cho dân, khi trổ được một con đường chạy vào làng heo hút. Một buổi chiều tím mắt vì đá ở Mèo Vạc, dạo trên những con đường gập ghềnh của thị trấn, tôi ấm lòng khi nhìn những ngôi nhà xây tỏa sáng ánh điện. Những gia đình người Kinh, người Mông sống xen nhau. Những đôi vợ chồng trẻ măng trao nhau cái nhìn âu yếm giữa câu chuyện thường nhật. Mắt họ lấp lánh hạnh phúc. Có câu hỏi đưa người ta đi đến những con đường, có câu hỏi chỉ dẫn người ta vào vũng lầy tăm tối. Tôi những muốn nói với cô bạn giáo viên của tôi: Bạn thân yêu ơi, hãy sống đi để cảm thấy yêu thương, quý trọng những việc mình làm. ?oNhìn vào mắt trẻ con ấy, dễ sống lắm?, nhà văn Nguyễn Huy Thiệp đã viết như thế. Còn bạn, ngày nào cũng nhìn vào mắt trẻ con, sao vẫn còn loanh quanh mỏi mệt với những câu hỏi? Hãy cứ sống đi. Khi bạn làm được điều gì có ích cho ai đó, bạn sẽ tìm thấy niềm vui trong tâm hồn. Đó chính là hạnh phúc. Nghĩ đến những người đang gắn bó với các triền núi cao, tôi nhớ về những vạt ngô phủ kín các dãy núi đá tai mèo, những vạt hoa tam giác mạch với sắc màu quyến rũ diệu kỳ, và những ruộng hoa hồng mỡ màng, tươi tắn không kém gì hồng Đà Lạt. Chẳng phải hoa đã mọc lên từ đá và làm nên sự sống diệu kỳ đó sao? Vậy thì hẳn nhiên hoa cũng có thể khai sinh trong trái tim người. ( Nguồn : Chungta.com )
Nếu hỏi tớ câu này, tớ sẽ trả lời bạn những j tớ nghĩ nhé, k được mạch lạc vì trong đầu tớ nó rất phức tạp, nhưng đại loại, Đời là một tên gọi khác của cái gọi là Cuộc sống (cũng như tên của box này này). Cuộc sống là tài sản của mỗi người. Kẻ nghèo nhất cũng có chí ít một cái tài sản, là cuộc sống của chính họ. Thế nên tớ thấy tớ rất giàu, tớ phải chi tiêu cái món tài sản này thật hợp lí và vào những mục đích có ý nghĩa khác nhau: như đi Bảo tàng với hội F69 chẳng hạn, hoặc đi chơi bowling vào mỗi chiều CN để cảm nhận cái sự sung sướng khi mình ra tay quăng quả bóng cho mấy cái "chai" đổ liểng xiểng!!! Cũng có thể mình tiêu vào việc nhớ nhung anh ấy, hay mình dùng một chút cuộc sống để thấy...tài sản của mình thật là phong phú và quý báu biết bao. Vì thế, tớ rất hạnh phúc đc sinh ra Làm Người trong cuộc sống của mình (và có thể với cuộc sống của anh chồng tương lai của tớ nữa, cho dù đến bi h vẫn hổng biết anh còn lưu lạc ở đâu, làm j, với ai...)
Khi vui thì nghĩ: Đời là nơi ta được làm Người Khi buồn chán thì nghĩ: Đời là chuỗi ngày dài đau khổ Tuỳ tâm trạng (hic hic nghe như bé mới nhớn-)
ngày trước, khi mà " bố cu Tý " vẫn còn là bạn mình, hắn có lần bảo mình " đời như cái tời ". He he, cái mặt tưng tửng của hắn khi nói câu đó thật là quá đáng...yêu
Lấy chồng đi em ạ ! Cho đỡ bớt viết lách như những gì E đã và đang viết Hãy tìm vui trong những điều giản dị @all : các bác vào Internet chùa hay dùng ADSL ở nhà thế là nhất rồi (so với mặt bằng VN) . Nên đừng có kêu khổ nhé !