1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đối thoại.

Chủ đề trong 'Mỹ (United States)' bởi phaohoa, 06/05/2004.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Theo tôi biết thì Chuyện kể năm 2000 đã được in thành sách và sau đó bị thu hồi. Giờ đăng lên đây có thể gây bất lợi cho topic này. Bác osakasea cân nhắc xem nên đưa sang 1 topic khác hoặc không đưa nữa được không? Muốn đọc tác phẩm này trên mạng thì ai cũng có thể đọc được mà.
    Được B.Fut sửa chữa / chuyển vào 22:16 ngày 17/07/2004
  2. phaohoa

    phaohoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/06/2003
    Bài viết:
    1.326
    Đã được thích:
    1
    Bạn có thể tự kiểm duyệt, trích một phần hoặc cắt bỏ những đoạn nhạy cảm (nếu có).
  3. osakasea

    osakasea Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    26/06/2003
    Bài viết:
    102
    Đã được thích:
    0
    Chào các bạn,
    Thật ra mình đã nghĩ như vậy và quiết định đưa lên một ít và xem ý kiến các bạn thế nào. Xét về nhiều mặt thì tôi mong muốn đưa lên đây vì có nhiều bạn không thể đọc được dù có internet và bản thân tôi thấy truyện rất hay, cũng như nó thể hiện tinh thần đối thoại đúng như của chủ đề này.
    Tuy nhiên tôi cần lưu tâm ý kiến của các bạn và làm những điều cần thiết nếu các bạn mong muốn. Hoặc là tôi không đưa lên nữa hoặc là tôi e*** lại những chỗ cần thiết.
    MOng các bạn hãy cho tôi ý kiến của số đông, dựa trên tiêu chí đọc truyện mà phải an toàn cho diễn đàn.
    Bao giờ chúng ta mới không phải bóp mồm ngậm miệng lại nữa đây??????????????????????????
    Dù sao đi nữa, chúc các bạn một ngày vui.
  4. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    To osakasea: Tôi nghĩ là nếu ai thực sự muốn xem thì đều đọc được thôi. Còn nhớ một quan chức của bộ Văn hóa phát biểu rằng talawas ở Đức thì cấm (người ở VN) đọc làm sao được. Nếu mục đích bác osakasea là để những ai quan tâm đều đọc được thì ghi link ra đây. (Việc ghi link cũng chưa chắc đã hợp lệ theo nội qui diễn đàn). Ai không biết cách đọc thì hỏi những người làm tin học để người ta bày cho.
    Còn chuyện chỉnh sửa lại những chỗ nhạy cảm thì tôi cho là không nên. Tác giả biết được chắc sẽ đau lòng, cuộc đời đã sứt mẻ rồi giờ đến đứa con tinh thần của mình lại không đến được với bạn đọc một cách nguyên vẹn. Hơn nữa những gì viết ra chỉ là bề nổi, liệu có thể chỉnh sửa hết ý tứ của chuyện không?
    Có những khi nghe theo ý kiến của số đông, có những khi phải dùng quan điểm cá nhân để bác đi cái số đông ấy - mình hơi bị thiếu cái này phải không bác. Vài lời như thế, mong bác xem xét.
    To phaohoa: bạn gửi nốt tác phẩm đi. Đọc không hết tác phẩm thì khác gì chuyện Tam Tạng đi lấy kinh và bị mất trang cuối.
  5. cman

    cman Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    14/09/2003
    Bài viết:
    263
    Đã được thích:
    0
    Chào chị Phaohoa và các bạn,
    Tác giả quyển sách Nếu Đi Hết Biển đã hỏi một câu ...chúng ta có thật sự tự do muốn viết lên những tất cả gì chúng ta nghĩ ở hải ngoại không ? Thành thật mà nói , seaman sẽ trả lời là "thưa anh Thủy , câu trả lời là Không !" Chuyện Kể Năm 2000 dài hơn 60 chapters. các bạn thử click vào link mầu xanh ở trên mà đọc ...chuyện dài quá nên seaman cũng chưa có dịp đọc hết (không có thời giờ)...chủ đề hiện tại của chúng ta là Đối Thoại (Open Dialog) nhưng chúng ta cũng nên cẩn thận đôi chút để giữ sân chơi của chúng ta an toàn , nhất là đừng để những gì xảy ra cho mạng Trí Tuệ Viet Nam cách đây vài năm tái diễn , và như vậy chúng ta còn chỗ mà ...đối thoại với nhau vui vẻ các bạn nhỉ ...
    chúc các bạn vui vẻ
    seaman
  6. phaohoa

    phaohoa Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    20/06/2003
    Bài viết:
    1.326
    Đã được thích:
    1
    Ông bà nhà mình vẫn hay nói là "Ở bầu thì tròn ở ống thì dài". Tôi thấy câu đấy chẳng sai, nên vẫn cứ theo thế mà thực hiện thôi.
    Trích nốt Nếu đi hết biển à, đợi nhé.
  7. Sunrise_Sunset

    Sunrise_Sunset Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/05/2003
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0

    Trích từ bài của cman viết lúc 20:58 ngày 18/07/2004:
    --------------------------------------------------------------------------------
    Tác giả quyển sách Nếu Đi Hết Biển đã hỏi một câu ...chúng ta có thật sự tự do muốn viết lên những tất cả gì chúng ta nghĩ ở hải ngoại không ? Thành thật mà nói , seaman sẽ trả lời là "thưa anh Thủy , câu trả lời là Không !"
    --------------------------------------------------------------------------------
    Tôi không rỏ cman có phải là một trong những cây viết ở hải ngoại hay không mà cman lại trả lời là không ? tôi thì không đồng ý với cman về câu trả lời nầy.
    Trong quyển NĐHB của ông TVT viết về những người được ông phỏng vấn thì tôi không đồng ý với ý kiến của vài người và ví dụ như bà Nguyễn thị Hoàng Bắc hay ông Nguyễn Mộng Giác, Tuyết Khanh chẳng hạn. Mặc dù tôi không đồng ý với những gì họ nói về cộng đồng người tỵ nạn cộng sản mà chính bản thân họ và gia đình họ cũng là những thành viên trong đó , nhưng cá nhân tôi vẫn phải tôn trọng ý kiến và những gì được gọi là sự suy nghĩ của họ. Tôi nghĩ ông TVT đã phỏng vấn Nguyễn Mộng Giác, ( nên nhớ Nguyễn Mộng Giác được nhà cầm quyền trong nước cho ông xuất bản quyển Nước Lũ Sông Cồn nhé. Còn Nguyễn thị Hoàng Bắc thì cũng đang muốn về sống tại VN (không ngạc nhiên khi thấy bà nầy như vậy ) . Thì tôi nghĩ TVT cũng nên phỏng vấn những nhà văn như Phan Nhật Nam hay nhà văn Hoàng Hải Thuỷ những người đã từng bị tù cộng sản trên 10-15 năm thì mới gọi là fair khi có cả 2 phe Pros- and- cons . Và tôi, một người không đồng ý với những cách và những câu được ông TVT gài độ và phỏng vấn thì tôi không ủng hộ ông bằng cách không mua sách của ông vì tôi thấy nó chẳng có giá trị gì , nhưng tôi vẫn tôn trọng với những gì ông TVT viết trong sách của ông mặc dù tôi không đồng ý về những gì ông đã viết hay chọn nhân vật phỏng vấn.
    Được sunrise_sunset sửa chữa / chuyển vào 00:47 ngày 19/07/2004
  8. netwalker

    netwalker Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    28/04/2003
    Bài viết:
    3.785
    Đã được thích:
    0
    "Thuốc đắng giã tật, sự thật mất lòng", ngay như trong quan hệ xã giao thông thường, đôi lúc những lời nói thẳng, mặc dù là đúng là sự thực, nhưng vẫn có thể làm ảnh hưởng xấu đến mối quan hệ. Trong chính trị, ngoại giao, nó phức tạp lên nhiều.
    Ngay tại Hoa Kỳ, mới đây "Elton John tuyên bố các ngôi sao sợ không dám nói lơ?i pha?n chiến ơ? Iraq vi? ''''''''chiến thuật đe dọa'''''''' cu?a chính phu? Myf". Elton John so sánh ti?nh hi?nh hiện thơ?i giống như thơ?i chu? nghifa McCarthy thập niên 1950. A
    Tôi nhớ hồi trước cuộc chiến vùng vịnh II, có một ban nhạc rất nổi tiếng bị tẩy chay và bị báo chí, giới truyền thông công kích không còn chỗ đứng chỉ vì chỉ trích cuộc chiến. Sau vụ này, gần như không có những phong trào phản chiến giống như thập kỷ 60-70 nữa. Không có các ban nhạc phản chiến, các văn sỹ, nghệ sỹ phản chiến với các ca khúc, tác phẩm phản chiến như ban nhạc Beatles, Bob Dylan, v...v. Đây cũng là một trong những chiến lược của Lầu Năm Góc rút kinh nghiệm sau cuộc chiến Việt Nam nhưng đây lại là vấn đề khác, không tiện bàn ở đây.
    Mới đây thôi, tôi đang chụp ảnh ở ga tàu điện ngầm New York, lập tức có hai người ăn mặc thường phục như từ trên trời rơi xuống hỏi, hai người cảnh sát có giơ thẻ, cho xem phù hiệu, chào hỏi rất lịch sự " Chào ông, tôi là cảnh sát. Tôi có thể kiểm tra căn cước của ông không?"
    " OK nhưng có thể cho tôi biết tại sao không?" Tôi đáp lại
    Anh ta đáp "bây giờ bất kỳ ai chụp ảnh những công trình như vậy hoặc thậm chí các khu chứa xăng dầu cũng sẽ bị kiểm tra giấy tờ".
    Sau khi xem xét giấy tờ của tôi và kiểm tra với trung tâm tổng đài xong. Họ rất lịch sự trao lại giấy tờ và nói "Xin lỗi đã làm phiền ông".
    Mặc dù rất lịch sự nhưng việc này trước nay chưa bao giờ xảy ra, đối với nhiều người dân Mỹ đây là "sự mất tự do" và đối với tôi hôm đó mất hứng chụp ảnh. Hoá ra, kể từ sau sự kiện 911, nước Mỹ đã thay đổi hẳn, ít nhất đối với người dân không còn được tự do như trước, có rất nhiều "cớm chìm" (homeland security), camera, máy soi đồng tử được cài đặt khắp nơi, điện thoại bị nghe lén, internet có spyware, v...v.
    Vì vậy, tôi nghĩ cman cũng có lý khi nói "không".
    Ghi chú: A. Theo BBC, bạn có thể đọc bản tin gốc ở đây
    u?c netwalker s?a vo 01:50 ngy 19/07/2004
  9. Sunrise_Sunset

    Sunrise_Sunset Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    19/05/2003
    Bài viết:
    48
    Đã được thích:
    0
    Hôm nay đi ăn trưa các món ăn miền bắc ở quán Viễn Đông nghe 3 người đàn ông ở bàn kế bên nói chuyện tôi mới biết một trong 3 người là Hoàng Khởi Phong. Sau khi trả tiền và trở lại bàn tôi có sang bàn bên xin lổi để hỏi thăm và nói chuyện cùng ông Hoàng Khởi Phong. Ông Phong có mời tôi ngồi và cùng nói chuyện với ông. Vì trong nhà hàng chúng tôi nói chuyện trong khoảng 15 phút nhưng đi thoáng qua từ vấn đề nầy sang vấn đề nọ. Từ Talawas đến những hoạt động về báo chí, sinh hoạt chính trị và những suy nghĩ của người Việt trong cộng đồng đến báo online của Đàn Chim Việt và tôi có nhắt đến anh Tưởng Năng Tiến một người tị nạn ở cùng đảo Galăng với tôi cách vài cái Barrack vào giữa năm 1980. Buổi nói chuyện không có nhiều thì giờ vì tôi phải về đi làm và ông Phong cũng phải về để đi làm nhưng rất vui. Cám ơn ông Phong và 2 người bạn của ông về buổi nói chuyện trưa thứ ba hôm nay.
  10. B.Fut

    B.Fut Thành viên quen thuộc

    Tham gia ngày:
    11/01/2002
    Bài viết:
    157
    Đã được thích:
    0
    Sunrise_Sunset: Thì tôi nghĩ TVT cũng nên phỏng vấn những nhà văn như Phan Nhật Nam hay nhà văn Hoàng Hải Thuỷ những người đã từng bị tù c ộng s ản trên 10-15 năm thì mới gọi là fair khi có cả 2 phe Pros- and- cons . Và tôi, một người không đồng ý với những cách và những câu được ông TVT gài độ
    Bác hiểu fair và gài độ là thế nào? Tôi thấy Trần Văn Thủy có phỏng vấn cả Cao Xuân Huy và Hoàng Khởi Phong (2 người này có thể coi theo phái anti). Bác có thể đăng bài viết của Phan Nhật Nam mà bác có lên đây được không?
    Còn đây là một bài viết của Bùi Văn Phú về tác phẩm này.
    VĂN HỌC CÓ THỂ LÀM NHỊP CẦU HÒA GIẢI TRONG NGOÀI NGẮN LẠI KHÔNG?
    (Đọc Nếu đi hết biển, Trần Văn Thuỷ, NXB Thời Văn, 2004, 193 trang)
    Giới sinh hoạt và yêu văn học nghệ thuật Việt Nam biết đến Trần Văn Thủy là một đạo diễn phim tài liệu hơn là một người viết. Từ trước đến nay đạo diễn họ Trần thường đặt câu hỏi cho đối tượng trả lời rồi ghi vào phim nhựa. Hoặc sau buổi chiếu phim, ông trả lời nhà báo, trả lời khán giả về những gì đã thực hiện để họ viết về Trần Văn Thủy.
    Từng làm phóng viên chiến trường, theo chân bộ đội miền Bắc vào Nam trong thời chiến và những năm sau này, ông đã thực hiện nhiều phim như Hà Nội trong mắt ai, Chuyện tử tế, Tiếng vĩ cầm ở Mỹ Lai, Chuyện góc phố. Lần này, Nếu đi hết biển của Trần Văn Thủy không phải một bộ phim mà là một tài liệu viết cho William Joiner Center, đại học Massachusetts Boston, trong đó ông ghi lại ít nhiều về thời thơ ấu của mình, về một người bạn học cũ, về vài phim tài liệu ông đã thực hiện. Ông cũng ghi lại tâm tình, nhận xét về nhiều vấn đề qua cái nhìn của một số nhà văn Việt ở Mỹ: Nhật Tiến, Nguyễn Mộng Giác, Nguyễn Thị Hoàng Bắc; một số người từng là lính Việt Nam C ộng H oà như Cao Xuân Huy, Trương Vũ, Hoàng Khởi Phong. Nhiều đề tài được nhắc đến, từ nguyên do bỏ nước ra đi, đời sống nơi xứ người đến sinh hoạt thương mại, văn học, chính trị trong cộng đồng người Việt, những hoài niệm và hy vọng về quê hương cũ và hai đề tài còn nhiều bức xúc: người Việt ở hải ngoại có được tự do sáng tác? Liệu văn chương có thể là cầu nối mang lại sự hòa hợp, hoà giải cho người Việt Nam ở hai bên bờ biển Thái Bình?
    Nhưng tác giả đã rào trước, đón sau ngay trong bài 1 rằng: "Ở đây tôi chỉ ghi chép lại đôi điều tôi nghĩ, tôi thấy, tôi trải qua cùng việc trò chuyện với một số trí thức, nhà văn hải ngoại. Khi con người chỉ muốn trình bày cái sự nghĩ của mình mà phải rào đón là không có khả năng tranh cãi với ai, tự biết đã là hèn lắm rồi". Viết vậy, nhưng người đọc sẽ tìm thấy sự tử tế và lòng can đảm của Trần Văn Thuỷ trong Nếu đi hết biển. Tập sách hứa hẹn sẽ gây tranh luận.
    Bài 2, cũng là tựa tập sách: chuyện về một người thím tuy không biết chữ nhưng qua những lời ru, chuyện kể đã trở thành người thầy đầu tiên của tác giả. Từ ngôi làng An Phú, bà thím thuộc địa danh từ làng này qua làng kia, liền nhau ra tận tới biển. Nhưng khi đứa cháu hỏi: "Nếu đi hết biển thì đến đâu?". Bà thím không biết. Nay tác giả khôn lớn, được ra nước ngoài nhiều và nhận ra rằng nếu cứ tiếp tục đi, sẽ qua biển, qua những châu lục và cuối cùng cũng trở về nơi khởi hành.
    Nhưng không phải cứ đi rồi ai cũng sẽ về lại chốn cũ.
    Có những người Việt ở Mỹ đã không về lại nơi mình sinh ra và còn ngăn cấm những ai muốn trở về hay làm gì tốt cho quê xưa. Nguyên do, theo Nguyễn Mộng Giác, một nhà văn hải ngoại có tác phẩm được in trong nước, thì người Việt ra đi vào nhiều thời điểm và mỗi người khi đi "mang theo một hình ảnh quê hương khác nhau, và khuynh hướng chung là cố giữ nguyên hình ảnh quê hương ấy như một thứ gia tài riêng, không muốn nó đổi thay".
    Trong Nếu đi hết biển, Trần Văn Thủy ghi lại chuyện bác Quý kể nỗi vui ở Ba Đình trong ngày 2 tháng 9, 1945 nhưng bây giờ đêm ngủ còn gặp ác mộng, tưởng như vẫn bị giam trong trại cải tạo, dù bác đang sống bên trời Âu; chuyện chị Thúy sống ở miền Bắc trong bao nhiêu năm không được phép nói thật; ghi lời nhà văn Nhật Tiến muốn có những hoà giải trong ngoài và chê khuynh hướng chống mọi thứ mang nhãn hiệu Việt Nam từ du lịch, mặt hàng, ca sĩ, đến những công tác từ thiện là "một thứ đường mòn vô dụng không đem lại một lợi ích nào cho dân tộc nếu không muốn nói là lại còn làm cản trở bước tiến của dân tộc".
    Đạo diễn họ Trần trân trọng điều đối tượng thể hiện nên có khi mặc kệ cho câu văn rời rạc, chữ nghĩa không chải chuốt, như lá thư của chị Trần Khánh Tuyết kể chuyện đời mình khi còn là sinh viên cầm cờ M ặt Trận Giải Phóng Miền Nam xuống đường biểu tình phản chiến ở Mỹ thì bị dán nhãn "Việt C ộng", rồi chị lấy chồng Mỹ biết tiếng Việt thì bị nghi ngờ là "xịa" (CIA), còn một người quen của Trần Văn Thủy lại gọi chị là "lực lượng thứ ba".
    Có nhà văn Việt ở hải ngoại lên tiếng chê trách một số người có hành động cản trở tự do sinh hoạt và sáng tác của người Việt ở nước ngoài thì chính tác giả cũng than phiền giới làm văn học trong nước cắt xén bài ông viết về học giả Hoàng Xuân Hãn ở những chỗ nhắc đến chính sách cải cách ruộng đất, dù đã được nhà văn Nguyễn Văn Hiền đảm bảo: "Bài của cậu sẽ đăng nguyên xi. Yên chí!". Qua những trang sách, đạo diễn họ Trần không ngại ghi lại những đau khổ của con người, những cản trở do chính sách trong nước, những xách động trong sinh hoạt chính trị cộng đồng làm cho hoà giải trong và ngoài nước vẫn còn là một nhịp cầu dài.
    Câu chuyện cảm động nhất là "Một bức thư" của Nguyễn Hữu Đính, người bạn cùng lớp đệ thất B3 trường Nguyễn Khuyến, Nam Định. Hai người đã phải chia tay nhau năm 1954 để kẻ ở Bắc người vào Nam. Đính kể lại đời mình trong Nam từ ngày di cư. Biến cố 30-4 xảy đến, nhiều người lính Việt Nam C ộng H oà tự vẫn, Đính cũng muốn tự tử theo. Khi đi học tập cải tạo ở Phú Quốc, quá tuyệt vọng Đính cũng toan tự tử. Bom đạn chiến tranh không giết chết Đính mà hai lần Đính suýt tự giết mình và mấy lần thoát chết vì vượt biển. Còn Trần Văn Thủy theo bộ đội vào Nam cứ áy náy lo sợ bị bạn mình bắn chết. Bốn mươi tám năm sau hai người gặp lại nhau trên đất Mỹ: "một thằng Việt C ộng, và một thằng Ngụy nằm chung một phòng, chuyện trò râm ran đến tận khuya".
    Con người của Trần Văn Thủy, như hôm diễn thuyết ở Đại Học Berkeley vào tháng 1, 2003 có vẻ là một nghệ sĩ muốn yên thân. Ông đã từ chối yêu cầu được phỏng vấn sau buổi chiếu phim ở đó: "Tôi chỉ muốn được yên thân khi về nước". Nhưng sau ba mươi chuyến bay, đi ngang dọc nước Mỹ diễn thuyết, gặp gỡ, trao đổi với nhiều người thì đạo diễn họ Trần lại như không muốn được yên thân mà cho ra đời Nếu đi hết biển. Có phải đó là lòng tử tế giữa con người với con người? Hay ông không thể quên lời trăn trối của một đồng nghiệp là phải làm một cái gì đó bắt đầu bằng tình thương yêu hay nỗi đau của con người? Lời trăn trối đó đã là động lực thúc đẩy Trần Văn Thuỷ thực hiện phim Chuyện tử tế và là tác phẩm đã gắn liền với tên tuổi và định mệnh đời ông.
    Khi thực hiện những phim Hà Nội trong mắt ai và Chuyện tử tế trong một xã hội còn khép kín, trói buộc, ông cảm thấy cô đơn và tự nhủ với bản thân: "Sao mày u mê đến thế nhỉ, thần kinh đến thế nhỉ? Đó là những chuyện trời ơi đất hỡi. Rỗi hơi! Mày hãy sống cho yên thân". Nhưng nhờ hai phim đó mà ông được đi nước ngoài dài dài, hết châu Âu, châu Úc rồi qua châu Mỹ.
    Nếu đi hết biển ra đời là kết quả sau nhiều chuyến đi trên đất Mỹ. Đọc nó độc giả sẽ thấy nỗi bức xúc về sự hoà giải giữa những người anh em đến nay vẫn chưa có, gần 30 năm sau khi hết bắn giết nhau. Có chăng những gặp gỡ, trao đổi mang tính hoà giải cục bộ mà vẫn phải nhờ sự sắp xếp của người ngoài, nhà văn Wayne Karlin là một thí dụ. Bao giờ có những buổi hội luận dành cho những nhà làm văn học Việt, hoặc gốc Việt, thuộc nhiều khuynh hướng, thế hệ được tổ chức trong và ngoài nước?
    Mười năm trước nhà viết sử Trần Quốc Vượng sau thời gian nghiên cứu ở Mỹ về và Trong cõi ra đời làm ông phải vất vả đối phó. Nay có đạo diễn Trần Văn Thủy cũng đi Mỹ nghiên cứu rồi viết sách. Liệu ông có được yên thân khi trở về và người trong nước có được tự do tìm đọc Nếu đi hết biển? Câu trả lời sẽ giúp cho việc xác định văn học có làm nhịp cầu hoà giải ngắn lại hay không.
    u?c netwalker s?a vo 18:46 ngy 23/07/2004

Chia sẻ trang này