1. Tuyển Mod quản lý diễn đàn. Các thành viên xem chi tiết tại đây

Đơn giản là viết.......

Chủ đề trong 'Tâm sự' bởi lady_kid, 14/09/2009.

  1. 1 người đang xem box này (Thành viên: 0, Khách: 1)
  1. lady_kid

    lady_kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2005
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    Đơn giản là viết.......

    Mùa thu năm nay giống những cô bạn đang yêu của em, hay trễ hẹn bởi tâm trí cứ lửng lơ và trái tim thì quá bận rôn. Nhưng em cũng ko vì thế mà bận lòng nhiều. Em mỉm cười khi thấy bất cứ ai hạnh phúc. Nụ cười 89% niềm vui pha 11% ghen tỵ , cũng bình thường mà phải ko? Là do em có chút trách móc bản thân sao chưa thể thành công hay hạnh phúc như người chứ ko phải tức tối gì người đâu!

    Sáng nay em chuẩn bị và rảo bước rất nhanh từ nhà, đi tắt qua sân trường ký túc để đến 1 ngôi trường khác. Hồi hộp và háo hức như cô nhóc lần đầu bước chân vào trường ĐH, mà cũng chỉ đến đăng ký thôi chứ đâu phải việc gì lớn lao cho cam . Nhưng ko ai biết, với em đó thực sự là 1 điều rất tuyệt vời! Dù chỉ là lớp ôn thi tại chức. Sân trường ngập nắng và những người trẻ tuổi, ko hiểu sao các bạn ấy cứ nhìn em. Hôm nay em đã mặc bộ giản dị và nghiêm túc lắm rồi mà, quần bò đen, bata đen, sơ mi thụng xanh và túi đeo nhỏ cũng đen nữa. Em thấy hơi bối rối và mắc cỡ 1 chút khi ko hiểu rõ vì sao cứ bị người ta nhìn. Đi qua cánh cửa kính to, cố tỏ ra tự nhiên, nhưng thực ra em đang tự soi mình trong đấy, "có điều gì bất ổn thế nhỉ?" em tự hỏi. Rồi cốc đầu mình 1 cái rõ đau, em đãng trí quá! cái kính cận! là cái kính cận của em! Đó là kính lắp loại mắt đổi màu theo cường độ ánh sáng. Nắng nhiều quá nên kính em chuyển sang màu trà sẫm, trông hơi mắc cười 1 chút, vì ko giống kính mát, cái màu sẫm này cứ kỳ cục làm sao ấy! Khiến em cảm tưởng mình đang đeo kính của bà ngoại, chỉ vì cái màu sẫm cuả nó thôi, chứ kiểu dáng em đã chọn kỹ rồi, để hợp với gương mặt mà. Em cười tủm tỉm, tháo nó ra, mắc vào cổ áo và tiếp tục đi. Dù sao nắng rất đẹp mà!

    "Hạnh phúc đơn giản chỉ là sự tồn tại của mình được ai đó nhận ra, tình cờ bắt gặp và....giữ lấy". Nếu vậy thì giờ em biết có 1 người đang hạnh phúc. Đó là bạn cún ở sân trường ký túc ^^ Khi em băng sang bên kia sân trường thì thấy bạn ấy lơ ngơ, nhỏ bé, nghểnh cái đầu ra chiều nghễnh ngãng giữa rừng âm thanh của những người trẻ tuổi hò hét, dáng đi liêu xiêu của bạn ấy khiến em ko cưỡng lại được, tạm dừng đoạn đường của mình, em đi ngược về người bạn bé nhỏ ấy. Em chu môi suỵt suỵt để gọi, lại ngơ ngác như tìm kiếm xem tiếng gọi ấy ở đâu. Người bạn bé nhỏ chỉ thực sự nhận ra khi em tới gần. Bạn ấy cảnh giác tránh xa 1 chút, nhưng có lẽ cử chỉ của em mời gọi quá, và ánh mắt thì rất đỗi da diết nên nhanh chóng, bạn ấy để em chạm vào người. Bạn ấy ko sạch lắm! lại hơi gầy nữa, có lẽ già lắm rồi! Em ngồi xuống, vuốt bộ lông bết bụi và cái đầu bé xíu cứ rúc rúc vào lòng bàn tay em. Rồi theo thói quen, em nói chuyện với bạn ấy, nhưng thực ra chỉ là mình em lảm nhảm.

    Trước đó vài phút, em mắc cỡ vì chiếc kính cận đổi màu và vội vàng cất nó đi. Còn bây giờ, em ngồi nói chuyện với 1 người bạn đặc biệt, giữa sân trường đầy nắng và....nóng! Những người trẻ lại nhìn em, nhưng với người bạn bé nhỏ tội nghiệp này, em dường như quên mất không gian xung quanh mình, có điều gì đó khiến em cảm thấy chỉ có em và bạn ấy tồn tại thôi vậy. Nó giống cảm giác như cách đây rất lâu rồi, em yêu 1 người và người ấy ra ga đón em, khi người ấy nhìn em và cười, em thấy cả sân ga bừng sáng dù khi đó là buổi chiều mùa đông ảm đam. Xung quanh đông ơi là đông mà sao em chỉ thấy duy nhất 1người!

    Em ko có nhiều say mê và yêu thương, có người đã nói sao em có thể lạnh lùng như vậỵ Đúng! em lạnh lùng với những gì mình ghét, xã giao với những gì bình thường và quên đi rất nhiều thứ khi yêu thương và say mê điều gì đó. Cho dù có thể mất đi nhiều thứ, cho dù em đã làm những việc ko nên làm, thậm chí cả hối tiếc nhưng ko hiểu sao, trong mất mát và hối hận em vẫn cảm nhận được hạnh phúc. Hạnh phúc ko phải vì nhận được từ người khác điều gì đó. Hạnh phúc cũng ko hẳn là trao cho người khác điều gì đó. Hạnh phúc chỉ giản dị vì em có thể say mê và yêu thương điều gì đó mà thôi!
  2. kid_lam_dieu

    kid_lam_dieu Thành viên rất tích cực

    Tham gia ngày:
    09/10/2002
    Bài viết:
    7.215
    Đã được thích:
    1
    luôn luôn thích và chờ đọc những gì lady_kid viết ở box TS
  3. L_hoangphihong88

    L_hoangphihong88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2003
    Bài viết:
    1.246
    Đã được thích:
    0
    rất thích câu này của chị.. ... em cũng giống chị., pha chút ghen tỵ khi chia sẻ niềm vui với những cô bạn đang yêu
  4. L_hoangphihong88

    L_hoangphihong88 Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/11/2003
    Bài viết:
    1.246
    Đã được thích:
    0
    up lên đầu nào.. em để ý thấy chị này viết rất hay,giọng văn rất nhẹ nhàng..nhưng sao ít thấy viết quá hả chị ..
  5. lady_kid

    lady_kid Thành viên mới

    Tham gia ngày:
    13/04/2005
    Bài viết:
    148
    Đã được thích:
    0
    http://mp3.zing.vn/mp3/nghe-bai-hat/Melody-Of-Rain-Bandari.IW6IZIOI.html
    Một buổi sáng đầu tuần thong thả, trễ nải với mưa và nắng. Từ ngày dọn về đây, để đồng hồ báo thức chỉ còn là thói quen theo quán tính. Sớm nào, ánh sáng từ ô cửa sổ mở toang, ko kéo rèm cũng tràn thẳng vào giường nằm. Cây ngọc lan trong khu vườn hoang nhỏ kéo đến cả bầy chim, mang theo tiếng hót sớm và dai dẳng hơn cả chuông báo thức của mình.
    Sáng nay cũng vậy, thức dậy bằng ánh sáng và sự líu lo dường như vội vàng, gấp gáp hơn của lũ chim ngoài kia. Bật máy tìm 1 bản nhạc buổi sớm vui tươi. Có gì đó trôi qua mình, sự chạm nhẹ khá dài và mát lạnh. Mảnh rèm cửa bị gió thổi bay cao, trượt xuống theo chiếc váy mong manh rất đỗi âu yếm, mời gọi bước chân đi về phía cửa sổ. Gió ào đến, quyết liệt, mạnh mẽ và cuốn hút ko thể cưỡng lại. Sét rạch thành vết cắt rất dài, sấm oằn người trong tiếng kêu đau đớn, những đám mây nâu xám, vì gió mà bất chấp, lao đến như thiêu thân và tan mình thành hàng triệu mảnh vỡ li ti, trong suốt. Mưa!
    Trong mưa, người ta vẫn thấy gió, gió càng mạnh, mưa càng lớn, tình yêu càng nhiều thì nỗi đau lại thêm sâu đậm. Đất trời quay cuồng, xám ngắt, mưa gió vần vũ trong tăm tối, che lấp ánh mặt trời, đuổi đi tiếng chim hót, dẫm nát những cánh hoa.
    Thời gian như bầu trời, rộng lớn, bao dung và độ lượng, chứng kiến rất nhiều, lặng lẽ chờ đợi đến 1 ngày, gió ngừng thổi, mưa thôi rơi, lặng lẽ mở lòng, chiếu rọi thứ ánh sáng tinh khiết đã được rửa sạch khi tình yêu và nỗi đau đi qua, để đám mây trắng lại bình yên trôi dịu nhẹ, đợi chờ cơn gió , cơn gió có thể cùng mây trôi về bên kia đỉnh núi, trong ánh chiều tà cuối ngày, cho đến khi mặt trời biến mất.
    Được lady_kid sửa chữa / chuyển vào 12:32 ngày 21/09/2009

Chia sẻ trang này